Những kỷ niệm về đàn bà

Chương 17



Phần 17

Tao có 2 tháng mặn nồng với e Huyền. Tao không phải người đầu tiên của em. Năm đh em có yêu 1 thằng theo đuổi em từ cấp 3, yêu được 2 năm thì tính khí trẻ con, còn em quá nhiều suy tư cho tương lai nên chia tay. Đi làm được 2 năm thì yêu 1 anh đồng nghiệp rồi phát hiện a này lăng nhăng nên dứt khoát bỏ. Chi tiết về cuộc sống tình dục với e tao xin phép không chia sẻ. Vì e là đứa ngây ngô trong tình dục, có thể nói là chỉ biết tư thế truyền thống và doggy, e không biết khẩu dâm cũng chẳng có màn BJ điêu luyện, chỉ đơn giản mút vào mút ra. Cũng có cái thú vị, lâu rồi không gặp người như vậy nên đời sống tình dục cũng lắm thứ hài hước.

Nói là 2 tháng sau ngày hôm nhau ở hầm xe bởi có 1 số thứ diễn ra khách quan và chủ quan. Tới giờ mqh đó vẫn nhùng nhằng. Em vẫn chờ tao trả lời rõ ràng, e không chia tay hay nhận lời yêu ai cả.

Chuyện bắt nguồn từ việc tao đưa e về ra mắt. Khi được 2 tháng yêu đương. Tao cũng muốn happy ending rồi. Bố mẹ tao cũng giục. Bố mẹ e cũng quý tao. Gia cảnh em không khá giả nhưng sống nề nếp chân thành. Với tao thế là đủ. Nhà tao không giàu chỉ cơ bản không lo miếng ăn.

Trước lúc dẫn về tao ướm thử bố mẹ tao rồi. Bố mẹ tao duyệt sau khi xem ảnh qua fb. Ngày về ra mắt 2 cụ càng hài lòng. Em tháo vát chỉnh chu ăn nói lại nhanh nhẹn. Nói chung tao có hơn 1 tuần sau đó sống trong mơ mộng. Còn em thì đã sẵn sàng mặc áo cưới. Bố mẹ tao muốn ra Tết cưới luôn cho được việc. Cứ cuối tuần không về QN thì về TQ.

Điện thoại reo. Mẹ tao gọi.

– Alo wave à. Đang làm à. Mẹ có chuyện muốn nói riêng.
– Mẹ nói đi.
– Hôm trước mẹ đi xem bói dưới Đông Triều có ông thầy linh lắm. Mẹ đi cùng dì Mùi. Thầy bảo mày với cái Huyền khắc lắm. Khắc kiểu 1 mất 1 còn ấy.
– Mẹ đi xem à. Mẹ đã biết thông tin gì về Huyền đâu mà xem.
– Tuần trước nó về, mẹ hỏi nó ngày giờ sinh. Nó không nhớ nên gọi đt về hỏi mẹ đẻ nó rồi. Mẹ đem ngày giờ sinh 2 đứa đi xem.
– Mẹ này. Tin gì mấy ông thầy bói. Lắm thầy thối ma. Thế giờ khắc là chia tay hả.
– Khắc lối sống khắc làm ăn khắc khẩu còn chấp nhận. Chứ khắc mạng là thôi nhé. Nhà mỗi mày là con trai mà bố mày lại càng mong mày lấy vợ sinh con trai. Tuần này về đây nc rõ ràng với bố mẹ.
– Con bận lắm. Mẹ xem 1 thầy mà đã quyết ngay rồi. Mà con nói trước. Có 10 thầy thì cũng kệ. Thôi con dở việc.

Tắt máy mà tâm trạng khó chịu. Quay ra thấy cái bà Hoài đứng đó rồi.

– Gì đó chị…
– Định hù e mà vô tình nghe được 1 số thứ không nên nghe.
– Đúng rồi. Đừng nói cho ai biết. E giết.
– E giết c á. Thách.
– Không. E hiếp xong giết rồi thả trôi sông.
– Eo sợ quá. Cơ mà c bảo. Vấn đề tâm linh không hoàn toàn đúng đâu. Miễn sao e và Huyền quyết đến với nhau. Chứ chả lẽ lấy rồi lăn ra chết.
– Thì các bà ở quê cứ lo ấy mà.

Ting. Huyền nhắn…

– A ơi. Chiều e đi Nam Định gặp khách về muộn ý. A ăn cơm không thì e báo cái Linh (e gái Huyền) nấu cho luôn rồi đợi e về mình đi xem phim nhá. Lâu lắm không được xem phim tại rạp…
– Thôi. E không ở nhà a sang làm gì. Lỡ hoa đẹp ngắt cả cụm thì thật ngại quá.
– Đố a luôn. A không phải mẫu của cái Linh đâu. Vậy e báo nó nấu cho a luôn nhé. Kẻo tối e về muộn a lại đi với cô nào. Nhất định phải xem phim hôm nay.
– Vậy e báo nó a không sang đâu. E đi về thì qua phòng a luôn tắm rửa xong đi ăn đi xem. Có suất chiếu muộn mà. Vẫn còn 1 bộ quần áo của e bên phòng a đấy.
– Vâng ạ. E lên xe đi đây. Yêu anh.

Tao cũng là đứa tin tâm linh. Cả chiều đó đ làm ăn gì cả lên google search các web bói. Thấy mỗi web 1 kiểu nhưng đa số đều báo không hợp hoặc chấm điểm thấp nhưng không thấy ghi sống chết. Tao inbox cho 1 số đứa con gái mà tao biết hay bói toán kể cả bói bài taro để check thử. Đm cũng đ đỏ hơn là mấy. Thế đ nào nhỉ. Khắc gì thì khắc. Nghĩ tới vong mạng thì hơi xoắn.

Mãi 9h tới em mới về tới phòng tao. Trông phờ phạc mệt mỏi. Em không thay quần áo mà leo lên giường nằm ôm tao.

– Mệt mỏi thật. Hđ không xuôi. Hoa hồng thấp quá. E không ham. Càng ngày e càng thấy dễ nản. Không nhiệt huyết nữa.

Ôm em vào lòng, xoa xoa mặt rồi tóc em. Tâm trí tao cũng đang nặng trĩu.

Ting.

– Mai mẹ với dì Hảo đi sang Hạ Long gặp 1 cô cũng có tiếng xem lại. Chiều đi Cẩm Phả. Nhà mình ai cũng quý cái Huyền muốn nó thành dâu con nhưng số mệnh quá khắc thì phải xem xét.

Ném đt sang 1 bên không buồn rep…

– Ai nhắn mà a buồn thế.
– Mẹ a. Bảo cuối tuần về nhà.
– Cuối tuần này e về TQ có đám cưới. Không theo a về được rồi. Để e mua ít thuốc bổ a tặng bác hộ em. Trước thấy bác hay than đau khớp tay.

E thì cứ nói cứ nói mà tao có nghe ra gì đâu. Ậm ừ cho xong.

– A nghe e nói gì không thế. Hôm nay có chuyện gì à. Mà lạ lắm nha. Bt e sang phòng a. Không lột áo em ra thì cũng bắt em phục vụ của quý. Sao nay a hờ hững lạ thường. Hay chán e rồi à.

Tao phì cười. Nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh…

– Bà đi cả ngày đầy mùi bụi bẩn, tắm đi rồi tôi cho bà biết. Nói trước đêm nay không ngủ nhé.
– Hiii. Tin buồn nay e tới ngày. E tưởng a sẽ vồ vập như mọi khi để troll a mà chả thấy. Buồn chưa.

Bốp bốp bốp. Mông e rung lên từng đợt. Con cu lại được kích thích. Cởi phăng cái quần ra. Lạnh quá. Trời đang rét.

Huyền nhìn con cu mà cười khoái chí…

– E tưởng phải dùng nhíp gắp. May quá còn 1 2 cm.

Nói rồi e há miệng lấy lưỡi rà quanh con cu đang sun vòi. Chim to dần ra rồi em há miệng. Hơi ấm nóng làm con cu tăng cực đại trong miệng em.

Tao ngồi em nằm. Kỹ năng BJ của e tăng tiến nhanh chóng. Giờ đã biết lướt lưỡi, quét xoắn các kiểu. E ngồi dậy cởi áo len rồi tự cởi áo sơ mi. Chỉ còn áo ngực, em cởi nốt rồi trùm chăn lên người bú mút say mê. Huấn luyện kỳ công giờ không nói cũng tự biết việc mà làm.

Cái tin nhắn vừa rồi càng khiến tao phân tâm nên lâu ra. Gần 10p trôi qua, e ngẩng lên…

– E mỏi miệng quá. A chưa ra à. Sao nay lâu thế. A càng ngày càng giỏi. Hii…

Kéo em lên hôn bờ môi thơm. Ngực em không to nhưng tròn và căng.

Phụ nữ là vậy. Càng nhiều biểu hiện lạ càng khiến họ nghi ngờ.

Ấn đầu e xuống. Lần này tao tập trung từng chuyển động trong miệng em. Và tao phun xối xả. E tiếp tục mút tới khi chim dần xìu, cái lưỡi điêu luyện miết bao quy đầu trùm lên đầu khấc. Giỏi. Rồi e ôm quần áo vào nhà tắm. Tiếng nói vọng ra.

– Tí đi ăn bún cá nam bộ a nhé. Chả hiểu sao nay thèm dã man.
– A tưởng e chỉ thèm chim to dần.
– Đêm nay a đừng hòng ngủ. Cho mai lờ đờ luôn.
– Uh. Rồi mai miệng e sưng vù vì đam mê bộ môn lau rửa cột.

E hé cửa lườm tao. Vào cọ lưng cho vợ nhanh lên. E ra lệnh.

– Hình như e gầy đi. Lừa cọ lưng e tao vừa thắc mắc…
– Yêu đương hay nhỉ. E gầy 1kg rồi ạ. Giờ mới hỏi.
– A vô tâm nhỉ.
– Không. E đùa đấy. E đi suốt mình ít gặp mà. E sút cân 2 3 hôm nay rồi. Do mấy hđ cứ ì ạch nên suy nghĩ nhiều.

Rồi 2 đứa tao đi ăn quán quen. Vào rạp cũng gần 11h tối. Tao và e không có thói quen up fb khoe khoang. Nhưng vẫn chụp để lưu lại khoảnh khắc.

Phim khá hay và nhiều cảnh hôn nhau và bọn tao cũng vậy. Cái ghế đôi trên cùng luôn được bọn tao chọn để e hay tao có thể ngả người về nhau 1 cách thoải mái mà không gì ngăn được.

Về tới nhà cũng hơn 1h đêm. Mọi khi tao chủ động làm em khoan khoái. Nay e tới ngày nên e chủ động hôn rồi rà lưỡi hết vành tai rồi cổ gáy ngực đùi non và hạ cánh cuối cùng ở dương vật căng mọng đỏ ửng. Gần ra. Tao bật dậy giữ chặt đầu em rồi hẩy mông liên tục. Có những cú hất quá sâu khiến e nghẹn rồi phun ào ạt vào trong. Lần này e nuốt sạch. Rồi làm tao run lên bần bật cho tới khi dương vật xìu xuống. Nằm vuốt ve má em…

– Sao nay lại nuốt cơ à…
– A xuất lúc chiều mùi hăng quá. Giờ lần này mới tái tạo mùi bớt hơn nên e nuốt được. Thấy e giỏi không sư phụ.
– Xuất sắc ấy chứ. Liệu có ngày nào đem skill a dạy dỗ đi phục vụ người khác không…

E bật dậy vả mặt tao. Nhưng nhẹ thôi.

– Ăn nói linh tinh. E không phải hạng người ấy. Trừ khi chúng ta không còn là gì của nhau nữa.

Đền đáp em bằng nụ hôn dài thật dài cho tới khi e ngủ gục trên ngực tao lúc nào không hay.

Hy vọng ngày mai sẽ luôn nhận được tin vui…

Bạn đang đọc truyện Những kỷ niệm về đàn bà tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhung-ky-niem-ve-dan-ba/

5h sáng, trời còn tối tối. Em thì đang ngủ say trên tay tao. Ê tay quá. Chắc làm gối đầu cả đêm. Khẽ nhích người rời bỏ cánh tay nhưng vẫn làm e tỉnh giấc. Mắt vẫn nhắm em ôm lên ngực tao rồi ngủ tiếp.

– 2 Đứa mày tình cảm như vợ chồng son ấy nhở.

Gặp mấy đồng nghiệp cùng công ty dưới sảnh thang máy.

– Thế khi nào cưới. Cưới đi cho được việc.
– Huyền dạo này trông rạng rỡ quá nhỉ. Đúng là được hơi thằng wave.
– Mệt lắm anh ạ. Phục vụ tới hơi thở cuối cùng ấy.

Tao mạnh dạn đáp lại. Cả lũ cười ồ lên.

Từ ngày chính thức yêu Huyền, tao cũng chả còn chú ý tới chị Hoài chị Nhung e Vân hay ai nữa. Để tâm trí thanh thản lo việc của mình.

Hình như phòng giám đốc lại to tiếng. E Vân chạy vút ra ngoài khóc rưng rức. Trong đó vẫn lời qua tiếng lại.

Hôm nay tao còn nhiều việc phải làm. Kệ mẹ chúng nó. Công ty như sân khấu tuồng chèo hài.

– Không biết có chuyện gì nhỉ…

Chị Hoài đưa bản báo giá mới áp dụng từ tháng này cho tao. Tao lướt qua rồi để lên bàn…

– E không rõ. Thôi e đi đây. Nhiều việc đọng lại quá.
– Ê thằng kia. Từ ngày có e Huyền là đeo mặt nạ lạnh lùng với các chị em ấy hả.
– Không lạnh để chồng các chị rạch mặt e hả.
– Giỏi rồi. Có gấu cái là quên mất mọi người…
– E đi nhé. Đang vội…

Thời gian đ đâu mà ỡm với ờ. Vừa muốn được chồng chiều lại muốn bồ cưng.

– Mẹ xem rồi. 2 chỗ kia đều phán y hệt. M liệu thế nào thì làm. Chứ bố mẹ không đồng ý đâu. Khó nói quá thì để mẹ nc với cái Huyền.
– Thôi. Để con giải quyết đi. Mẹ mà gọi cho Huyền là con không đồng ý đâu. Thế mẹ nhé.
– M cứ bướng đi rồi không chỉ m khổ mà cả bố mẹ m đấy.

Haiz. Rối tung rối mù.

– E Vân nghỉ việc rồi. Nhung bắt được nó đi lượn Tam Đảo hôm CN với Cường. Nhung nó làm um lên. Nó dọa sẽ cho cả thế giới biết chuyện này. Nên Cường cho Vân nghỉ rồi.

Chị Hoài nhắn tin qua đt.

E ấy nghỉ tao cũng chả thấy vết gợn nào tiếc cả. Lắm thị phi quá. Biết đâu không khí lại yên bình.

Lô hàng bên hòa Bình mãi không xong. Lại phải đích thân phi xuống xưởng. Gặp ông anh trên bến dưới thuyền hàn huyên. Lâu rồi không xuống. Xưởng tăng thêm nhân sự mới khá nhiều. Ông chỉ 1 người đang đứng khu sản xuất.

– M biết thằng kia không? Em họ bà Nhung đấy. Trước làm bên hòa Phát, 2 vợ chồng sếp kéo sang đây. Giao cho làm phó trưởng phòng vận hành. Đ quan tâm tới trưởng phòng, toàn báo cáo trực tiếp cho 2 sếp. Đội sales bọn tao và anh em thợ thuyền dưới này ức chế lắm.
– Sao e chưa thấy nó bao giờ. Mới đến à.
– Được hơn tháng rồi. Trông bảnh chọe, trí thức lắm mà hành xử như con cặc.
– 2 Vợ chồng sếp đang lục đục nên không chuyên tâm dưới này đâu.
– Ừ. Tao nghe rồi. Con Vân nghỉ rồi. Trên đó có diễn biến gì tao đều biết. Mà m với cái Huyền sao rồi. Cẩn thận nha. Tml kia đang có ý với nó đấy.
– Thế hả. Sao a biết.
– Thì tuần trước cái Huyền xuống, tml kia lon ton hoa quả lấy lòng. Mà cũng khó. Làm sales đôi khi có đơn gấp, bọn đấy không ưu tiên đẩy đơn lên thì nhục.
– Kệ để xem nó làm gì. Huyền với e vẫn bt. Nhưng không thấy nhắc tới thằng kia.
– Ừ. A nhắc để m chú ý hơn.
– Chào a. E là wave bên quản lý dự án. Có đơn hàng dưới hòa Bình hôm nay hẹn xuất mà không thấy có nên e xuống xem có vấn đề gì không?
– À e là wave hả. A là Tùng phó trưởng phòng vận hành, chỗ chị Nhung a Cường. Đơn của e chắc hôm nay khó rồi. Vì có nhiều đơn ưu tiên quá. Thông cảm và giải thích khéo với KH nhé.
– Đơn này là của a Cường ký với khách quen dưới đó. E thừa lệnh thực thi thôi. Để e báo a Cường trao đổi với khách vậy. Khách cũ lâu năm ấy mà. Nên chắc họ cũng thông cảm.

Tao cbi rời đi thì nó gọi lại…

– Wave lại a bảo. Đơn của sếp Cường thì để a hỗ trợ. Kẻo lại bảo không nể sếp. A làm việc luôn đặt công tâm lên hàng đầu mà. Ngay cả cô Huyền sales số 1 công ty cũng không được châm chước đâu em.

Đm. Văn vở. Công ty lỡ kế hoạch thì m ở đó mà công tâm.

Điện cho sếp Cường báo cáo tiến độ đề phòng thằng buồi này không làm mà lại báo cáo láo.

– M đi uống với a đi. A đang ở quán Thượng Hải chỗ Nguyễn Trãi ấy.

Hình như boss nay buồn lắm. Mất e đào hàng ngày nhấm nháy rồi.

– A ra lâu chưa. E mới từ nhà máy về.
– Ừ. Được 1 lúc rồi. Định uống 1 mình mà may có e gọi nên rủ luôn.

Nồi lẩu thuyền cá chép om dưa bốc nghi ngút trong căn phòng riêng chỉ có 2 người đàn ông đang to nhỏ.

– Sắp cưới chưa. A thấy 2 đứa mày không ngờ tiến tới nhanh vậy.
– Thì nhờ các anh chị tác hợp đó mà.
– Haha. Sau này nát bét lại lôi ông bà mối ra chửi.

Huyền nó được chứ. A thấy nó trong công việc thì nhiệt tình còn giao tiếp thì hơi lạnh.

– Lạnh nên cần củi để đốt lò sưởi ấm chứ. E đốt suốt nên ấm áp ngoan ngoãn lắm.
– Giỏi. Nhưng mà khoan hãy cưới. E còn trẻ. A giờ này còn hối hận vì lập gđ sớm đây.
– Chị Nhung là mẫu người mà phụ nữ toàn công ty mong đạt tới. A vẫn chưa hài lòng sao.
– À a không chê. Chỉ là còn thích bay nhảy.
– E nghĩ khuất mắt trông coi nên a đừng để chị biết là được.
– M nghĩ gì vậy em. Phụ nữ họ có trực giác số 1 số 2 thậm chí 29 30. Không gì họ không biết.
– Thế a từng bị chị Nhung nhét chim vào bát nước kiểm tra chưa.
– Cái gì? M bị cái Huyền làm thế à.
– Dám. Làm vậy e uống luôn bát nước ấy.
– Haha. Ừ. A chưa. Chị Nhung không phải người kiểu vậy. Làm vậy hỏng sự tự tôn nên chị ấy không làm vậy đâu. Phụ nữ càng có học càng sâu sắc lại càng đau đầu.

Sếp tao giờ chỉ đi gặp đối tác rồi luyện rượu. Đồng hồ điểm 11h là tao lú luôn rồi. Bỏ xe lại quán. Sếp chở về phòng. Nôn thốc nôn tháo rồi lăn ra ngủ.

Giữa trưa mới tỉnh. Điện thoại gần 20 cuộc gọi nhỡ và 1 vài tin nhắn.

Sếp Cường “uống khá đấy. A báo m xuống Hòa Bình gặp đối tác của a cả ngày rồi. Nghỉ ngơi cho khỏe đi”. Tâm lý vl…

Huyền ” e gọi a mãi không được. E sang phòng a chưa về. A đang ở đâu thế?” ” Điện lại cho e nhé” ” a về chưa?” ” Giỏi đi uống rượu với sếp say không biết lối về, nay a Cường nói nhỏ cho e rồi. Tỉnh dậy gọi lại cho e” và 20 cuộc gọi nhỡ.

Đi tắm đã.

Đt réo.

– A tỉnh rồi à. Sao không gọi lại cho e…
– A vừa tỉnh thôi. Đang cbi tắm.
– A uống gì mà khiếp thế. Say cơ à. Sao tự dưng lại uống tới khuya với a Cường thế.
– A ấy gọi a ra mà a ngồi nói chuyện thôi.
– Chuyện gì thế. Tiếc e Vân bên tuyển dụng à…
– Ừ. Khổ thân…
– A tiếc á. A vẫn còn tình cảm với nó à.
– Dở à. Bảo ông Cường ấy. A với nó có gì. Mình e đủ mệt lắm rồi.
– Yêu e khiến a mệt vậy cơ à.
– Ừ. Mỗi đêm 2 3 shot liên tục cả tháng thì chả mệt.
– Đấm chết giờ. Tại e chắc.
– Hết kỳ chưa.
– Chưa. Phải 3 4 hôm nữa. E mới bị mà.
– Lâu nhỉ. Thôi. Đợi 1 tuần nữa gặp cũng được. Bên cạnh nhau mà không được làm gì thật khó chịu.
– A dám. A yêu e hay chỉ coi e là nơi xả của a.
– Cả 2. Yêu mới xả. Xả mới yêu.
– Điêu ngoa. Nghỉ ngơi đi. Tối e về. Tí xuống nhà máy…
– Tùng hỏi a về e đấy.
– Tùng nào. Ông bên vận hành mới ấy hả. Hỏi gì e…
– Hỏi có người yêu chưa. A bảo chưa.
– Điêu thế. Ông ấy biết thừa bọn mình yêu nhau rồi.
– Chả rõ. Chỉ thấy hỏi vậy. Liệu hồn. Không a thả bè trôi sông cả 2.
– Khiếp. Nghĩ vớ vẩn. E đi nhé. Chụt…

Vừa tắm vừa nghĩ lại câu chuyện hôm qua. Đàn ông thật tham lam. Có tất cả lại muốn hơn. Muốn vợ chờ ở nhà nhưng vẫn muốn có bồ để vợ phải nể khả năng sát gái mà thêm phần níu kéo.

Làm vợ người giàu vừa sướng vừa khổ.

Làm đ gì cho hết buổi chiều. Ngủ thêm tí đã. Biết đâu tối lại hiến tủy cho em yêu. Càng ngày khả năng BJ của Huyền càng tốt. Không thể cưỡng lại được. E đang ở thời kỳ sung mãn, ham muốn dâng cao. E có thể ngồi lên bụng tao mà nhún không biết mỏi, e học rất nhanh. Bao nhiêu yếu điểm trên người tao e đều rõ. Mỗi lần quần thảo là cả 2 đều lên cực đỉnh. Không biết khắc nhau cái gì chứ về tình dục mà hòa hợp thăng hoa.

Mở mắt ra cũng đã sẩm tối. Ngày mùa đông thường ngắn đêm dài. Chắc e sắp về.

– E sắp về chưa, mua hộ a lọ bọt cạo râu.
– E sắp. Nhưng nay e không sang được rồi. Cái Linh nó cũng đến ngày. Mà mỗi lần là nó đau quằn quại không ăn uống được gì. E phải về phòng theo dõi nó…
– Vậy à. Ừm. Để a đi mua vậy.
– Vâng. Có gì tối e gọi. A nhớ ăn tối đấy.
– A biết rồi. Yêu em.

Tối ôm gối 1 mình rồi. Làm bát bún rồi về ngủ vậy. Mùa đông có thể ngủ cả ngày.

Mới đớp xong bát bún riêu bò giò đầy ự thì đt réo.

– A wave ạ. E Oanh đây. A đang bận gì không ạ?
– Có em. Đợi a thanh toán tiền bún đã. E nói đi…
– E có 1 đơn hàng lúc e mới vào công ty được 1 tháng. E có gửi a xem giúp nội dung bản báo giá. A nhớ chứ ạ.
– Chắc không. Lâu quá rồi em. Sao thế.
– Laptop của e bị virus nên thợ bảo hỏng ổ đĩa. Mà e lưu toàn bộ file mềm trên đó. File cứng thì e không giữ lại. E nhớ có mail cho a. Mà mail của e mục gửi đi tìm không thấy. A tìm lại giúp e với ạ.
– Để a tìm lại rồi a báo nhé.
– Vâng anh. A cố gắng giúp e nhé. E phải làm báo cáo tổng kết năm sắp tới gửi chị Hoài trình sếp Nhung.

Lê đôi dép lê về căn phòng trống. Lục mò 1 hồi cũng ra.

– Alo a thấy rồi nè. Tới lấy đi.
– E tới lấy ạ? A gửi mail giúp e với. Chỗ anh em mình cũng xa mà.
– Ủa. Sao bảo máy tính thợ sửa. Xong rồi à.
– Chưa a. Nhưng a gửi mail của bạn trai e nhé.
– Ủa… có bạn trai rồi à. Hồi nào sao a không nghe thấy.
– Thì a có chị Huyền thì e phải có người yêu chứ ạ. Hiii…
– Ủa. Thế a không yêu chị Huyền là e cũng không có người yêu à. Có liên quan nhỉ.
– Hiii. E nhắn mail cho a nhé. A gửi sớm để e làm cho kịp. Chắc xuyên đêm luôn.
– Ai bảo nước tới chân mới nhảy.

Đúng như a Cường nói. Bị người yêu hay vợ xích lại là mất hết cơ hội.

Nằm nhắn tin với em yêu 1 lúc cũng díp mắt vào.

Ting. 1h sáng.

– A ngủ chưa ạ. E mới xong đống báo cáo. Cảm ơn anh nhiều ạ. E nhất định mời a đi ăn để cảm ơn ạ.
– A vẫn thức nè. E mời a đi ăn luôn cũng được.
– Ối. Muộn lắm rồi a. Để hôm khác nha.
– Ok em. A ghi sổ nợ.

Kẽo kẹt câu chuyện tào lao với e Oanh thêm vài chục tin nữa mới xong. Đ hiểu động lực nào cho tao cứ thả thính e ấy. Hay do hôm nay không có Huyền ở bên hoặc nghe Oanh nói e ấy có người yêu nên muốn thử sức hấp dẫn chăng.

Có thể tao cũng như ông Cường. Đều là người tham lam.

Bẵng đi vài 3 hôm sau. Oanh nhắn tin.

– Hôm nay a rảnh tối không ạ? E mời anh và chị Huyền đi ăn ạ.
– À vụ cảm ơn hả. Nói là làm nhỉ. Chị Huyền nay đi ăn cưới bạn ở quê rồi.
– Thế ạ. E tính giới thiệu người yêu em với anh chị luôn. Dù sao trong công ty này e luôn biết ơn a với chị Hoài giúp đỡ em khi mới đi làm ạ.
– Ơn gì. Truyền thống văn hóa công ty thôi. Thế tối nay có a, 2 đứa em thế thôi hả.
– À. Để rủ chị Hoài nữa ạ.

Bữa tối vẫn đủ 2 cặp đôi. Nhưng đôi lệch. Người yêu Oanh khá trẻ, là bạn học đại học. Thằng cu theo đuổi mướt mấy năm. Mới nhận lời yêu. Nhìn cu cậu sung sướng tỏ vẻ hãnh diện. Chị Hoài khen nức nở làm cu cậu thêm ngây ngất. Còn Oanh thì liên tục nhắc người yêu nên kiềm chế các hành động quá trớn. Khi Oanh và chị Hoài đi vệ sinh, tao đánh liều nhắn 1 tin…

– Sướng nhé. Cậu ta rất yêu em. Chúc mừng…
– A ấy không khéo trong ứng xử giữa đông người nên anh thông cảm nhé.
– Nếu có người yêu như e thì a cũng như cậu ấy thôi…
– Thật ạ. Tiếc quá anh em mình có duyên không có phận rồi.
– Thế này cũng vui mà em. À mà bạn trai e không uống được nhiều đâu ạ. A đừng ép nhé.

À thì ra không uống được. Cuối cùng thì thằng cu cũng lảo đảo đi không vững. Xe để lại gửi quán. Bắt taxi về. Trước lúc lên taxi e Oanh còn lườm tao 1 cái chỉ riêng tao thấy.

– C về luôn chưa.
– Tính mời uống tiếp à.
– Uống thế thôi. Uống nữa e say.
– Haha. Thù hận gì người yêu cái Oanh mà mời ghê thế.
– Thử test thôi mà. Lần sau uống ít đi thôi.
– Đi The Babylons nhâm nhi nhé.
– Ok chị…

Quán này nằm trong hẻm sâu kiểu sân vườn, bố trí các khoang riêng tư.

– C hay tới đây à…
– Có lần c bắt gặp ông xã chị đi với bạn thân ở đây. Nên mới biết. Đây là lần 2.
– Lâu chưa.
– Mới tháng trước.
– Buồn nhỉ. Tới đây không sợ gợi lại kỷ niệm à…
– Không. Cảnh vật không có tội. Người gây ra lỗi thôi.

Điệu nhạc du dương từ những năm 2000 gợi lại 1 cảm giác lạ lùng. Hóa ra ở đây người ta hay hoài niệm.

Sát bên có cặp đôi mới tới, họ thể hiện tình cảm quá sống động, âm thanh phát ra khiến người ta rỉ nước.

– C chọn khéo quá. Chịu nổi không…
– Hì. Lần trước c tới đâu như này. Hay đổi chỗ.
– Chỗ nào cũng thế thôi.
– Tối nay c về muộn được không?

Hoài nhìn tao chăm chú rồi phì cười…

– Đàn ông nào cũng như nhau. Khổ thân chị em chúng tôi. Hôm nay c tới ngày. Hii…
– Haiz. Tiếc thật.

1 nụ hôn dài cùng các cử chỉ kiểm tra cơ thể gợi lại kỳ nghỉ Sapa. Vậy là đủ. Ai về nhà nấy. Nếu tao gọi c tới phòng chắc c cũng không từ chối. Nhưng tao không muốn lừa dối Huyền trong chính căn phòng bọn tao ân ái.

Đã 11h. Làm xong các thủ tục báo cáo cô người yêu ở xa kèm lời nhắc nhở không được thân mật với chàng trai nào. Rửa mặt xách đít đi ngủ.

Ting.

– E bảo a không được để người yêu em say cơ mà…
– Thế đấy. A cho 2 đứa cơ hội chăm nhau mà.
– Nôn ướt hết đệm đây này.
– Thuê nhà nghỉ cho đổi không khí.
– Hay a không vui khi e có bạn trai.

Thế đ nào nhỉ. Sao nó lại nói thế này. Trả lời sao cho ngầu.

– Ừ. Không vui lắm.
– Tại sao…
– Không biết. Thấy không vui thôi.
– Đồ hâm. A có người yêu thì e không được có à…
– À không. A sao cấm được. Chỉ thấy không vui thôi. Mà gặp nhau không…
– Mới tối mà. Lại muộn rồi…
– A cảm giác sau cuộc nc này mình khó nhìn nhau nữa…
– Sao không. E. Không để bụng…
– Ờ thế thì tốt. Dù không thích nhưng vẫn chúc e hạnh phúc…
– E cảm ơn a. Đừng làm gì để chị Huyền buồn. E quý c ấy…
– Với a thì sao. E quý a không…
– Có chứ. Rất quý.
– Có thích không…
– Ông này say à. Hỏi lảm nhảm…
– Thích thì nói thích.
– E không…
– Ừ. Để a còn biết đường ghi nhớ.

Câu chuyện tạm dừng. Thấy bí bức quá. Cần xả. Lâu rồi không dùng tay phải.

Ting.

– E hy vọng đây là lần cuối mình nói chuyện kiểu này.
– Vẫn chưa thôi à. E không thích a thì thôi. A đào hoa thích nhiều người. Được chưa. Nếu thấy không thích nc với người như a thì cũng không nên ép bản thân.

Oanh không rep. Đhs tao lại làm vậy. Lại nói vậy. Khốn nạn quá nhỉ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...