Những người con gái tôi không thể quên
Chương 30
Hôm nay là ngày hắn đi học Tiếng Anh. Hắn vẫn thói quen cũ. Ngồi dưới gốc cây và hút thuốc.
– Công của anh đây.
Cô đưa cho anh một bao vina nguyên vẹn. Hắn cười và nhận lấy. Cô ngồi xuống cạnh hắn.
– Đúng là thầy giỏi.
– Đúng là trò giỏi.
Cô và hắn lại nhìn nhau cười. Ngày học đó thật là vui vẻ với hắn và cô.
Hôm sau hắn không đi bơi vì chiều đó hắn đến nhà Cường có việc và ăn cơm ở đó luôn. Hắn không gặp được cô nên hắn cũng thấy có gì hơi trống trải nếu không nói là nhớ nhớ. Từ nhà Cường về hắn đã tìm vào nhà cô chơi. Hắn đi theo đúng chỉ dẫn cô đã chỉ nhưng đến nơi thấy cửa khoá chặt không có ai ở nhà. Hắn thấy ngại nên hắn về luôn mà không đợi. Hắn không ngờ rằng căn nhà này, con ngõ này sẽ là điểm đến liên tục của hắn gần 2 năm trời. Hắn nhớ mãi lần đến đầu tiên này lần đến chơi nhưng hụt của hắn.
Hôm sau hắn mong đi học. Hã lâu lắm rồi hắn mới lại thấy thời gian chậm như vậy. Thời gian qua hắn sống theo lập trình. Hắn cứ làm mọi việc ngày nào cũng giống ngày nào. Hắn chìm sâu trong nỗi đau và nỗi nhớ suốt một khoảng thời gian dài. Bây giờ tự nhiên hắn thấy mình khác quá. Hắn đã lại bắt đầu quan tâm đến mình. Mấy năm qua hắn hầu như không mua quần áo mới. Có chăng là đôi dầy, đôi dép do đi nhiều hỏng thì mua. Hắn cứ mặc mãi mấy cái áo chị mua cho. Hắn hầu như không quan tâm đến mình nhiều.
Bây giờ nhìn vào gương hắn thấy mình cũ quá. Thực ra hôm qua hắn đến chơi nhà Cường cũng để lấy tiền để đi mua vài bộ quần áo mới. Sáng nay hắn đã đi mua, hắn đi cắt tóc. Nói chung hắn muốn mình đẹp hơn. Hắn thấy mình đã có sinh khí ra và trong lòng hắn bớt sầu não nhiều. Những mộng mị hàng đêm về chị mất dần. Hắn đã thấy nhơ nhớ cô. Hắn chỉ mong nhanh đến chiều để gặp cô. Hôm nay cũng thế mãi mới đến giờ đi học. Hắn cứ nhìn đồng hồ liên tục. Hắn muốn gặp cô.
Mặc bộ quần áo mới mua, hắn rời nhà và đến lớp học. Đến nơi, hắn bất ngờ cô đã ở đó. Vừa nhìn thấy hắn cô nói luôn.
– Thứ nhất hôm nay em thắng anh rồi. Em đi sớm hơn. Thứ hai có chuyện này em báo cho anh vui lắm.
Cô nói mà mặt hớn hở. Hắn cảm thấy cô đang đợi hắn đến để báo một tin rất vui.
– Có chuyện gì mà em vui thế.
– Anh ra đây rồi từ từ em kể cho.
Cô cầm tay hắn kéo ra ngoài lớp đến thẳng chỗ cái cây mà cô và hắn vẫn ngồi. Hắn đi theo cô mà thấy người cứ lâng lâng cảm xúc. Hắn quá bất ngờ vì sự thân thiện của cô. Thực sự hắn không nghĩ cô lại nhanh chóng tin tưởng hắn vậy. Bàn tay con gái mềm mại đang nắm chặt tay hắn. Lâu lắm rồi, hắn dường như quên mất cảm giác được cầm vào tay con gái. Đã lâu lắm rồi cảm giác kia tràn về. Hắn như con rối đi theo cô.
– Thắng rồi em thắng rồi. Cô vô cùng hí hửng nói với hắn…
– Em cứ từ từ nói anh chẳng hiểu gì cả.
– Anh biết không hôm qua em với cái Linh và cái Nguyệt đi bơi. Em cho chúng nó tẽn tò. Hi hi vui ơi là vui. Chúng nó á hết cả khẩu.
– Chúng nó không ngờ em đã biết bơi à.
– Chúng nó bơi được 20m thì lại phải dừng còn em hôm qua làm 1 vòng như anh vẫn bơi. Anh biết không, khi em dừng lại chúng nó há hốc mồm. Nhìn chúng nó lúc đó sao mà thích thế. Mặt như ngỗng. Em hôm nay đến sớm để báo tin cho anh. Thích quá thích quá. Em thích quá. Hi hi hi.
Cô nói một lèo, mặt cô rạng rỡ. Hắn nhìn cô khoái chí mà hắn cũng vui lây.
– Sao hôm qua anh không đi bơi. Dậy xong em rồi nên không đi bơi à.
– Không hôm qua anh có việc bận nên không đi được.
– Mai em lại rủ chúng nó đi bơi tiếp. Em thấy chúng nó về nhà cứ thầm thì thích thế. Mấy ngày nay nó cứ trêu em được quả này em lấy cả vốn lẫn lãi.
– Mai anh cũng đi.
– Thế nhá mai đi nhá, anh xem bọn nó sẽ lại năn nỉ anh dậy cho mà xem. Nhưng anh phải làm cao nhé.
– Ai lại làm thế, ngại chết.
– Không anh ở phe em, phải trêu bọn này mới được. Thích quá.
– Em hiếu thắng nhỉ.
– Anh không biết đâu, từ hôm chúng nó gặp anh đến giờ chúng nó tưởng tượng ra đủ trò để trêu em. Em không làm gì được. Bình thường con Linh về phe em. Lần này nó trêu em dai nhất. Em trả thù được khoái quá anh ạ.
– Anh cũng không biết phải ứng xử thế nào. Nếu họ bảo anh dậy thì anh phải nói làm sao.
– Anh cứ bảo là bảo Thuỷ nó dậy cho, anh dậy hết Thuỷ rồi.
– Thế thì còn lâu bọn nó mới học.
– Thế mới hay. Phải cho bọn nó một trận.
Hắn thực sự rất khó xử trong tình huống này. Hắn chỉ cười trừ và gật đầu theo xắp xếp của cô. Lúc này sau khi niềm hứng khởi dần lắng xuống. Cô mới phát hiện ra hắn hôm nay khác quá. Đầu tóc gọn gàng hơn chứ không bù xù như mọi hôm. Quần là áo lượt mới toanh.
– Hôm nay trình diễn mốt mới à. Cô hỏi hắn.
Hắn ngượng ngùng đỏ mặt. Hắn sợ cô phát hiện ra hắn đang làm đẹp trước cô. Hắn thực sự không giấu được cảm xúc của mình. Bối rối, sao hắn lại bối rối thế trước cô.
– Hôm nay mới mua bộ quần áo mới. Mấy bộ kia sờn màu hết rồi.
– Nhưng em thấy anh thế này gọn gàng hơn. Khiếp, mọi khi luộm thà luộm thuộm.
Hắn lại càng ngượng hơn. Cô tự nhiên quá. Cũng may lúc đó cô giáo đến chứ không hắn không biết nói với cô thế nào. Bị bắt đúng tim đen nên hắn không thể nói lên lời. Hôm đó ngồi học đầu óc hắn cứ nghĩ lung tung. Còn cô thỉnh thoảng nhìn hắn và cười rất bí ẩn. Hắn cố làm mặt lạnh nhưng trong lòng hắn bối rối không yên. Cái tính nhát gái của hắn không thể bỏ được. Chỉ với người con gái thân thiết thì hắn mới dám nói nhiều hoặc tự tin. Chứ với các cô gái lạ thì hắn câm như hến. Như đám học trò của hắn nó trêu mãi rồi hắn mới quen và nói được chứ ban đầu hắn cũng rất rụt rè.
Không hiểu sao với cô hắn lại mở miệng dễ dàng như vậy. Cô khác, hắn cảm nhận thế. Cô thân thiết với hắn. Hắn cảm thấy cô như một người thân của hắn mới trở về. Với cô hắn nói chuyện rất tự tin. Thế nhưng hôm nay vào hoàn cảnh này hắn lại bệnh cũ tái phát. Chứ nếu lúc hắn tự tin thì hắn có nhiều câu phát biểu hay phết. Chị thích hắn cũng bởi những câu đó.
Hôm đó khi ra về hắn không dám đi ngang với cô. Hắn đi tụt tụt lại đằng sau một tí. Hắn nhìn ngang thấy cô cứ tủm tỉm cười. Hắn ngại quá. Cô quả thực thông minh. Qua việc dạy học bơi hắn biết và việc hắn và cô học cùng tiếng Anh thì hắn thấy cô thông minh hơn hắn tưởng. Hắn vừa đi vừa nghĩ với cô hắn phải kỹ càng hơn không có ngày sẽ không có lỗ nẻ mà chui như hôm nay.
Chia tay cô về nhà hắn nhẹ nhõm hẳn. Hắn tự trách mình sao làm mới thì làm từ từ. Lần này hắn thấy mình lộ quá. Không giống với hắn thường ngày. Thực ra đấy là suy nghĩ của hắn vậy thôi. Chứ đàn ông bố nào chả như con công đực. Gặp công cái mà mình thích là điệu ngay, thể hiện ngay. Hắn còn là chậm. Chứ nhiều người còn thể hiện ngay từ khi thấy thích thích rồi.
Dạo này, kể từ khi gặp cô hắn đã bắt đầu đưa cô vào nhật ký. Hắn viết nhiều về cô, cảm nhận của hắn với cô. Hôm nay ngồi đọc lại dòng nhật ký hắn mới giật mình khi thấy qua từng ngày những dòng nhật ký cứ vui dần lên, dài dần ra. Cô xuất hiện nhiều trong nhật ký của hắn. Hắn thấy tự dưng mình dường như mất thói quen nhớ chị. Thay vào đó hắn bắt đầu nhớ cô. Hắn lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Không biết ngày mai nói chuyện gì với cô. Hắn sợ chuyện mình bị nhàm chán. Hắn vắt óc ra nghĩ chuyện để chuẩn bị nói với cô. Khi nghĩ được một chuyện hắn ôn đi ôn lại và mong đến giờ đi học để tâm sự với cô. Nhưng hắn chỉ dám vậy thôi chứ không dám tán tỉnh gì cả.
Hôm sau đi bơi không gặp cô. Hắn về cũng buồn. Đến buổi đi học thì hắn mới biết hôm qua cô có rủ chúng nó đi bơi nhưng chúng nó không đi nên cô ở nhà. Mọi việc cứ diễn ra êm đềm như vậy. Hắn và cô vẫn nói chuyện những câu chuyện vui, vu vơ. Hắn thấy thích cô nhưng hắn vẫn chưa đủ can đảm để rủ cô đi chơi. Hắn thực sự nhút nhát. Cũng chỉ còn 2 tuần nữa là hắn hết kỳ nghỉ hè và bắt đầu đi học trở lại.
Hôm đó đi học hắn chờ, chờ mãi mà không thấy cô đâu. Hắn thấy lòng nao nao. Ngồi học mà hắn thấy lo lắng hắn tự nhủ không biết hôm nay cô sao lại không đi học. Và cuối cùng hắn quyết định đi học về hắn vào nhà cô.
Đến nhà cô, hắn thấy trong sân khá nhiều xe. Hình như trong nhà đang có nhiều bạn bè tụ tập. Hắn gọi cửa. Có một bạn gái ra, một trong hai người bạn gái đang ở cùng cô, nhìn thấy hắn bạn gái cười to và gọi cô ra.
– Thuỷ, có bạn đến này.
– Ai vậy, mày mời vào nhà hộ tao. – Cô nói vọng ra.
– Không ra đón khách đi.
Cô chạy ra và nhìn thấy hắn. Cô bất ngờ, cô không nghĩ hắn đến chơi nhà cô. Cô bối rối nói.
– Chào anh.
– Chào em.
– Anh vào nhà đi, sao còn đứng đây.
– Anh để xe đây nhé.
– Vâng anh cứ để đấy. Anh tìm nhà có khó không.
– Không anh đến đây 1 lần rồi.
– Lần nào. Cô ngạc nhiên nói.
– Hôm đó anh đến nhưng không có ai ở nhà nên về luôn.
– À, anh vào đi.
Cô quay vào nhà lườm hai đứa bạn. Chúng đang thì thầm cười rúc ríc. Còn hắn khi vào nhà thì thấy có thêm mấy bạn nam có nữ có. Hình như mọi người đang tụ tập sinh nhật ai đó thì phải. Lúc này hắn mới nghĩ. Thôi chết rồi, hôm nay sinh nhật cô. Hắn nhìn thẻ sinh viên của cô hắn nhớ láng máng tháng này mà không nhớ ngày. Cô mời hắn ngồi xuống và cô ngồi cạnh hắn. Cô giới thiệu mọi người cho hắn và giới thiệu hắn cho các bạn cô. Lúc này hắn thấy mình quê quá. Không hoa, không quà tay không đến đúng vào sinh nhật cô. Cô biết nên cô tỉnh bơ nhưng hai cô bạn thì không tha cho hắn.
– Bọn em tưởng anh Q đến phải có bông kiếm dài lắm.
– Anh thấy Thuỷ không đi học tưởng cô ốm nên đi học về rẽ qua chứ không biết hôm nay là sinh nhật của Thuỷ. – Hắn thành thực nói.
– Học với nhau cả tháng trời lại còn dạy bơi mà không biết sinh nhật nàng. Thế này tội lớn rồi. – Linh nói trêu hắn.
– Chúng mày vớ vẩn. Anh kệ bọn nó. – Cô tham gia vào cứu hắn.
– Lại còn bênh chàng nữa kìa.
Cô không nói nữa vì cô biết nói với bọn chua ngoa này không lại. Cô chỉ lườm bọn nó và đưa cho hắn một miếng củ đậu mời hắn. Hắn nhận lấy mà tay run run. Cô cười tủm tỉm. Hắn quá quê, không biết nói gì. Chỉ biết ngồi uống nước im lìm. Bây giờ hắn mới quan sát các bạn của cô. Mấy người bạn học cùng cấp 3 thì toàn con gái. Mấy bạn đại học thì đi đến sinh nhật cô đều có đôi. Hắn nghĩ thầm, ở đây không có đối tượng của cô. Chắc chưa đến vì cũng mới có hơn 8h. Hắn càng nghĩ hắn càng trách mình vô tâm không để ý gì cả.
Hắn cũng phải đợi lâu, một lúc sau các đối tượng giống hắn cũng xuất hiện. Ba bó hoa và quà. Trong đó đặc biệt của một cậu cao cao gầy gầy nhìn khá nhút nhát. Đó là bó hoa rất đẹp với một bông hồng to đỏ thắm. Qua các cuộc nói chuyện biết cu cậu học cùng phổ thông với cô nhưng khác lớp. Cu cậu nhìn hắn có vẻ khá khó chịu. Cô đón nhận rất hững hờ. Có vẻ cô không mong chờ lắm món quà này. Cô rất vui với tất cả mọi người. Thỉnh thoảng cô quay sang chăm sóc hắn bằng một cái kẹo hay miếng hoa quả. Cô sợ hắn lạc lõng giữa đám bạn của cô. Hắn đúng thế, chả biết nói chuyện gì mà chỉ ngồi ăn, uống nhẹ nhàng và quan sát.
Buổi sinh nhật cũng giống như bao buổi sinh nhật hắn đến. Mọi người ăn, nói chuyện rôm rả. Rồi lần lượt đứng dậy ra về. Đầu tiên là các cặp đôi rồi đến các bạn gái. Hắn cũng định mấy lần định ra về nhưng cứ nhìn sang cô, cô nhìn hắn lại thôi. Cô biết hắn muốn về nhưng cô muốn hắn ở lại. Cuối cùng chỉ còn lại hai cô bạn cùng phòng, hắn và cậu bạn. Cậu bạn nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn nhưng hắn kệ. Nếu đọ độ lỳ với hắn thì cậu ta nhầm. Hắn có thể đợi cả ngày để đạt được một việc nào đó nếu hắn cần làm. Cộng với việc chỉ nói chuyện với hai cô bạn cùng phòng còn hắn được cô chăm sóc thì cậu ta thấy mình thật sự lẻ loi. Cuối cùng cậu ta phải về trước. Hắn cũng định về luôn nhưng chưa kịp mở miệng cô lại nhìn hắn, hắn lại thôi. Cô rất tinh tế, nhạy cảm và thông minh. Hắn chưa hiểu ý của cô là thế nào nhưng hắn thấy ở lại cũng là mong muốn của hắn.
Hắn về cuối cùng, chia tay cô hắn vẫn còn ngại.
– Anh về nhé, đừng ngại, không biết không có tội mà.
– Anh thành thật xin lỗi, anh không biết, ngại quá.
– Thôi nhé, hẹn gặp anh ở lớp đi về cẩn thận, nếu rỗi thỉnh thoảng qua chỗ em chơi.
– Ừ, chỉ sợ em thấy mặt anh nhiều quá đâm ghét, hẹn gặp thứ 6 ở lớp.
– Bye anh.
– Bye em, cho anh gửi lời chào đến hai bạn nhé.
– Khách sáo thế. Anh về cẩn thận.
– Chào em lần cuối.
Hắn cũng về mà lòng cảm thấy vui vui. Hắn cảm nhận cô quan tâm đến hắn. Hắn vui và hôm nay những dòng nhật ký của hắn chỉ có cô và những cảm tưởng của hắn về cô. Hắn thấy thích thú vô cùng. Đi tắm hắn cũng nghĩ về cô. Nằm ngủ hắn cũng nghĩ về cô. Hắn cười mãn nguyện và mong sao cho thời gian qua mau để hắn nhanh được gặp cô.