Những người tôi yêu
Chương 38
Tôi vẫn hàng ngày, hàng tháng, hàng năm nhận tin, ảnh và gọi điện với từng người của tôi ở Việt Nam.
Dẫu cách xa về địa lí, không gian nhưng về thời gian và tình cảm, tình nghĩa tôi vẫn luôn thấy họ thật gần. Vẫn trò chuyện với hai đứa con sinh đôi của tôi và Thuý. Chúng đã nói chuyện đủ thứ và đã đi mẫu giáo rồi nên cũng mạnh bạo và hiểu biết hơn vì dù sao môi trường tiếp xúc cũng rộng hơn là quanh quẩn ở nhà chỉ có hai bà và mẹ. Thuý thì đã ra dáng bà chủ, quán xuyến được các việc quản lý công ty về tài chính và nhân sự. Ba đứa con, hai lần sinh nở mà thấy em ngày càng trẻ.
Tâm và Minh vẫn nghỉ ở nhà trông con. Ba đứa xấp xỉ bằng nhau, chỉ có đứa con gái nhỏ hơn một chút nhưng nhanh nhẹn hơn. Minh và Tâm dạo này càng xinh, hình như sau khi đẻ hai nàng đẹp hơn. Bé Ngọc của tôi nay đã vào lớp 6 rồi. Nhìn cao ráo, trắng trẻo như gái 16, món nào ra món ấy. Tôi thích nhất đôi mắt em, to tròn và luôn long lanh, có phần như biết lẳng lơ sớm. Những lúc lấy dùng máy của mẹ, bé bật quay Video cho tôi xem vú, xem lồn với câu nói như hờn dỗi:
“Có phải của chồng không?” Tôi áp môi mình vào máy để hôn lên hình cặp vú và cái lồn đã nhiều lông của Ngọc và nói: ” Anh sẽ về với những gì trên người em đã thuộc về anh”.
Hinh thì từ ngày được chị Nguyên mua cho máy điện thoại thì thường xuyên gọi sang cho tôi. Cũng như với Ngọc, tôi bảo Hinh quay máy vào vú và lồn cho tôi nhìn và hôn. Hinh còn cố lấy ngón tay bành hai mép lồn cho tôi thấy cái khe còn khin khít vì chỉ được địt một, hai lần. Mà vú của Hinh nhanh lớn thật, to hơn cả vú của bé Ngọc. Ừ thì em năm nay bước sang tuổi 17 chứ đâu còn là cô bé khi xưa lần đầu tiên tôi địt nữa.
Thằng cu Hoàng con của bố vợ tôi với Hường cũng phải đi gửi trẻ sớm để Hường còn đi làm. Nhà quê trăm thứ việc không tên. Hường ước: ” Ngày nào đó để em được gặp anh”. Tôi hiểu sau chữ” gặp anh” sẽ là gì. Tôi an ủi: ” Anh cũng muốn gặp em”.
Năm sau, tôi nghe tin anh Quốc (chồng Lan) và thằng con lớn bị tai nạn giao thông. Anh Quốc chết tại bệnh viện. Còn thằng con bị xe cán ngang hông nhưng không chết, còn nằm viện. Khổ nó vừa cưới vợ ở Hàn Quốc về. Hôm đó vợ nó ở nhà mẹ đẻ trong Ninh Bình, nó cùng bố vào đón và thăm thông gia đến nửa đường thì hai xe ô tô tông vào nhau.
Tôi gọi điện cho Lan. Nàng chỉ nói được câu: “Anh ơi sao em khổ thế này” rồi ngắt máy. Tôi dặn Thuý và Lâm phải quan tâm đến mẹ Lan nhiều hơn.
Với Liên, vẫn những lời thương yêu ngọt ngào khi chúng tôi chuyện riêng tư. Liên bảo: ” Em có linh tính cả thằng Lâm và con Minh, con Tâm đều biết chuyện của vợ chồng mình hay sao ý. Có lần thằng Lâm hỏi em: Bố đẻ con thực sự là ai hả mẹ? Em đã chột dạ, không trả lời con. Và cả Dì Thanh, Dì Bình cũng biết hay sao mà cứ thấy em và thằng Lâm về là khen: Cháu Lâm giống cậu Luân như tạc. Bố con ruột cũng chẳng giống nhau bằng hai cậu cháu. Em lo quá, mình ạ.”. Tôi bảo “việc này để anh lo.”. Thấy càng thương Liên hơn!
Năm nữa là năm thay cát cho bố vợ tôi. Nguyên lại muốn về nên bàn với tôi từ trong Tết. Tôi đồng ý và bảo em cứ đưa con nhỏ về, đợi anh khi đưa con Liên Hoa và bạn nó về Hà Nội học thì cũng đưa thằng Thanh Long về cùng luôn rồi đón em và con sang. Nàng có vẻ ưng ý. Nói thêm, con gái Liên Hoa của tôi và bạn gái Sylvia của nó đều được bộ ngoại giao Đức tuyển dụng vào làm phiên dịch. Nên bắt buộc hai đứa phải học ngôn ngữ Việt bậc Đại học. Trường cũng gần nhà tôi, nên tôi dự tính cho hai đứa ngoại trú tại nhà. Thằng Lâm nghe tin em về học ở Hà Nội thì mừng lắm, gọi cho tôi: “Cậu yên tâm! Vợ chồng con sẽ lo chu đáo cho em!”.
Kế hoạch dự định là ba mẹ con Nguyên (Nguyên cùng hai anh em thằng Long và em bé) tháng 5 về, còn tôi cùng con gái Liên Hoa tới giữa tháng 8 mới về để khớp vào đầu năm học. Đưa chúng về mấy hôm, để Liên Hoa và bạn nó ở lại Hà Nội học, rồi hai vợ chồng cùng con trai (thằng Thanh Long) và con gái nhỏ sẽ sang Đức để Long vào năm học lớp 11. Chương trình này tôi đã thông báo chung và lồng những chi tiết riêng tư với từng người. Ai cũng phấn khởi và ngóng đợi ngày ấy. Riêng Hường thì khác. Hường bảo: ” Anh không về sớm riêng cho em, một mình em thôi, với anh được à?”. Tôi bảo: ” Để anh tính đã”.
Cuối tháng 3, đang mùa tuyết bắt đầu tan, tôi báo với Nguyên phải sang Pháp rồi sang Tiệp ít ngày để làm việc. Mà đúng thế! Cả hai nơi đều có các chân rết của chúng tôi. Họ cần chúng tôi tới để tùy tình hình mà hoạch định phương án mới cho phù hợp. Tôi chỉ làm xong xuôi mọi việc, có kết quả tốt chỉ trong 3 ngày. Tôi mua vé từ Paris về Hà Nội.
Gọi điện cho Hường và dặn: “Anh về Hà Nội không ai biết đâu và em đừng để ai biết. Về đến phố huyện anh sẽ gọi cho em!”
Bốn ngày “trốn” tất cả mọi người, tôi và Hường gặp nhau (chỉ hai buổi sáng, chiều còn đến bữa ăn và tối thì Hường phải về) tại phố huyện, cách nhà Hường chỉ 4 cây số. Hường đi xe máy đã thạo. Chúng tôi đưa nhau vào luân phiên trong 6 nhà nghỉ khác nhau để đắm đuối tình vụng trộm giữa một bên là người phụ nữ góa chồng mà đáng ra là mẹ kế của vợ người đàn ông là tôi. Công nhận độ dâm của Hường thật xung mãn. Hăng máu như tôi mà còn phải nể. Vừa địt nhau, Hường vừa kêu rú lên vì sướng, kêu to đến nỗi tôi phải bịt miệng nàng bằng những nụ hôn.
Ngày cuối, sau khi địt nhau xong, Hường hỏi tôi:
– Nếu em có chửa thì anh có cho em đẻ không?
– Anh lo cho em phải chịu điều nọ, tiếng kia thôi. Chứ anh thì càng nhiều con càng lắm lộc.
– Anh đừng ngại. Em đã có cách. Chỉ mong được có bầu thôi.
– Cách gì?
– Em không nói trước được. Rồi sau anh sẽ biết. À thỉnh thoảng anh gọi cho con Quỳnh hộ em nhé. Dạo này nó cứ bị sao ý. Như phát rồ. Suốt ngày bế em mà ru con. Đến phải gả chồng lần nữa cho nó thôi.
Tạm biệt Hường, tôi ra sân bay Nội Bài để sang Paris và Praha. Tính ra tôi đã xa mấy mẹ con Nguyên một tuần rồi. Giả sử Hường có chửa với tôi thì chẳng ai có thể ngờ, trừ tôi và Hường biết rõ!
Cuộc sống vẫn êm đềm như nó luôn thế.
Tháng 5, ba mẹ con Nguyên về Hà Nội mấy ngày chơi cùng Liên, Lan, Thuý, Lâm và lũ trẻ rồi mấy mẹ con Nguyên về quê. Thằng Thanh Long dứt khoát không về cùng mẹ và em mà cứ nằng nặc đòi ở Hà Nội với anh Lâm và… các cháu con Thuý mà thực ra là 3 đứa em cùng cha, khác mẹ với mình và anh cả của nó. Đúng là cùng dòng máu dễ quấn vào nhau hơn.
Một hôm Nguyên gọi cho tôi, giọng ngần ngừ, phân vân lắm khi thông báo “Thím Hường có chửa”.
Tôi hỏi:
– Em biết cụ thể hơn không? Thím ấy nói sao khi chồng đã không còn?
– Thím ấy nói rằng thím ấy có tội với nhà mình nhưng thím ấy cần có thêm con.
Tôi thoáng trầm ngâm: “Rồi khi Hường đẻ, con tôi giống tôi và giống hệt các anh chị nó thì sao nhỉ?”