Những người tôi yêu
Chương 47
Cũng như hai cặp sinh đôi trước là Hải Long – Thuý Hải và Minh Long – Minh Thái, đại gia đình tôi cũng tổ chức Lễ Tơ hồng cho cặp con sinh đôi Quang Long – Quỳnh Hương của tôi trong không khí hoan hỉ và đầm ấm. Đã qua Rằm Trung Thu với bánh kẹo và đồ chơi cho lũ trẻ vui đón trăng ở ngoài vườn trong biệt thự của tôi.
Đến ngày đưa Nguyên và Hường cùng 3 đứa trẻ (Hoàng và hai chị em Nguyên Linh – Hồng Hà) sang Đức để kịp dự bế giảng của anh Thanh Long. Tôi lái một xe có thêm cả Hinh đi cùng, còn Liên Hoa lái một xe cùng Sylvia chở theo hai chị em Thanh – Bình cùng đứa cháu nội của chị Thanh (Tên Chúc) và đứa con gái út của em Bình (Tên My) cũng đi Đức theo diện bảo lãnh của tôi. Tất cả ra sân bay tiễn những người đi.
Khi mọi người đã vào sân bay hết, Liên Hoa đề nghị:
– Bố ơi, để con đưa bác Thanh và cô Bình về quê nhé. Sylvia cũng muốn về xem nông thôn Việt Nam thế nào mà.
Tôi đồng ý và dặn con ngày mai phải về Hà Nội ngay. Việc học cuối năm không thể trễ nải.
Chỉ còn lại một mình tôi và Hinh trên xe quay về HN. Tôi hỏi:
– Em có còn uống thuốc ngừa thai không đấy?
– Em chả bảo với chồng là em không dùng thuốc cả năm nay rồi đấy thôi. Mà chồng hỏi để làm gì? Hay để cho em có em bé nhé!
– Chưa! Chị Quỳnh vừa đẻ mà em lại có bầu thì dồn dập quá. Vả lại vợ còn phải học tiếng Đức và văn hóa để sang năm thi tốt nghiệp đấy. Cố gắng vào được Đại học là tốt nhất.
– Em không học Đại học nữa đâu. Vì học thì lại phải hoãn sinh con 4 năm nữa à?
– Ngốc ạ! Em sang Đức học thì có thể vừa học mà vẫn được sinh con chứ không như ở ta…
– Thế thì được. Mà thế thì chị Quỳnh với em chung chồng nhỉ? Em thích lắm!
Tôi thấy không cần giấu Hinh nữa, nên nói:
– Cả mẹ Hường cũng đã là vợ của anh rồi. Bé Hồng Hà là con của anh với mẹ Hường đấy. Em không thấy giống bé Nguyên Linh à?
– Em cũng ngờ ngợ nhưng không dám hỏi…
– Giờ vợ đã biết rồi thì em nghĩ sao?
– Chả sao cả. Miễn là chồng thương yêu các vợ như nhau. Em thấy vui mà.
Thế là thêm một bí mật được bật mí.
Dọc đường từ sân bay về, tôi hai lần dừng xe vào những bãi trống ven đường để địt nhau với Hinh. Tất nhiên tôi phải dùng bao cao su.
Về tới nhà là Hinh vào ngay bếp lo bữa trưa, còn Liên đang tắm cho hai đứa trẻ. Đôi tay dày dạn kinh nghiệm tắm cho trẻ sơ sinh của Liên nhẹ nhàng xoa, vuốt một cách mềm mại cho hai đứa con tôi ở trên phòng Quỳnh. Không thấy Quỳnh đâu. Tôi đi xuống, mở cửa phòng của mình thì thấy Quỳnh nằm trên giường, lấy áo dài của tôi mới thay ra chưa kịp đưa vào máy giặt đắp lên ngang mặt ngủ ngon lành. Cặp vú nhô cao, áo ngoài ươn ướt vì sữa ứa ra. Quỳnh nuôi con bằng sữa mẹ chứ dứt khoát không dùng sữa ngoài. Nhưng Quỳnh không cho con bú mà vắt sữa ra, cho vào 2 bình với núm vú giả, ủ ấm rồi cho con bú. Em bảo: “Sữa mẹ là nhất. Không cho bú vì sợ đầu ti to như quả nho Mỹ thì chồng chê à.”
Tôi nhẹ nhàng cởi từng khuy áo để ngắm nhìn cặp dừa nung núc của vợ rồi úp tay lên mu lồn của Quỳnh. Quỳnh hé mắt nhìn, giọng ngái ngủ:
– Anh về rồi à? Rồi bật dậy, cài khuy áo. Em ra cho hai con ăn đã, đến bữa rồi. Không có ăn là cả hai đứa con anh gào lên cho mà xem.
Từ khi sinh đến nay đã được một tháng, dứt khoát Quỳnh không cho tôi địt vì sợ lại tiếp tục có chửa. ” Em nhạy lắm và luôn muốn được chồng địt. Nhưng… Chờ con lớn tí đã rồi vợ chiều nhá “. Thế là Hinh hứng đủ những cơn nứng của tôi, chỉ thỉnh thoảng thì Liên mới địt nhau với tôi vì…” Em già rồi, muốn chiều chồng mà… đau lắm!”. Và khi ra khỏi nhà là tôi mọi cơ hội để địt nhau với Thuý của tôi. Cũng như Liên, Lan cũng háo hức địt nhưng được một cú đâm của tôi là Lan giàn giụa nước mắt vì đau. Cho nên, thời gian này hai nhân vật ” chủ lực” để tôi giải tỏa sinh lý là Hinh và Thuý. Cũng đôi ba lần tôi phóng xe lên Thái Nguyên để xả tinh trùng vào lồn ba bà vợ trẻ Minh – Tâm & Ngọc luôn khao khát & hân hoan chào đón tôi.
Mấy hôm sau, khi bố con tôi và Lâm đi công chuyện ở Hạ Long & Hải Phòng về. Lan gọi điện cho tôi bảo sang nhà có chuyện muốn nói. Công thì đang trông coi mấy công trình xây dựng giúp Lâm. Còn Như thì xin phép về Ninh Bình đã mấy ngày chưa ra.
Tôi sang nhà, sau khi sờ mó, hôn hít nhau (mà cũng lạ là vú Lan vẫn nần nẫn chứ không nhũn nhão và mềm oặt như vú Liên). Liên bảo:
– Ông ấy mới ra chơi. Em đồng ý để ông ấy nói sự thật với thằng Công rồi, mình ạ…
– Ông ấy nói như thế nào? Thằng Công có tỏ thái độ gì không? Và cái Nhu có biết không?
– Em không biết và cũng không hỏi xem ông ấy nói gì. Chỉ thấy lúc về, ông ấy nói với em: “Cảm ơn mẹ thằng Công nhiều” rồi thấy ông ấy rơm rớm nước mắt. Thằng Công chở ông ấy ra bến xe mà đến nửa đêm mới về, nồng nặc mùi bia. Từ xưa nó ít ham bia rượu mà hôm đó cứ rũ rượi. May mà về được đến nhà. Cũng từ hôm đó nó chả nói với mẹ, với vợ câu nào. Cứ sáng tinh mơ đã đi ra công trình, tối mịt mới về, tắm rửa xong là vào phòng chốt cửa trong. Ngày nào cũng vậy. Hôm cái Nhu xin phép đưa thằng Thành về quê, nó đưa cho em tờ đơn xin ly hôn do thằng Công viết và ký trước. Chả biết rồi như thế nào. Em cũng lo và không dám hỏi… Hôm kia, không biết nó với vợ chồng cái Thuý nói chuyện gì với nhau mà thấy nó cũng nhẹ nhõm hơn, chỉ có điều không hé răng nói với mẹ nửa lời. Đến bữa cũng không ăn cùng mẹ. Chỉ có những buổi con Thuý sang nấu cơm, gọi anh về thì nó về ăn cùng mẹ, hai em và các cháu. Chỉ vui đùa với các cháu xong là lại ru rú trong phòng. Anh xem…
– Được rồi! Để anh tìm hiểu qua Lâm & Thuý. Thế mấy hôm ông ấy ở đây, ông ấy có đề nghị riêng tư gì không?
– Điên à! Em đã rào trước: “Cháu đã đồng ý để chú nói sự thật với thằng Công thì chú không được xí xới với cháu. Việc cháu đẻ thằng Công là lỗi ở cháu. Nhưng giờ đã lỡ rồi, nuôi con lớn lên bằng tình thương yêu của mẹ rồi. Nay coi như trả nợ duyên đời cho bố ruột của nó để có bố, có con…”
Vừa nói, Lan vừa khóc sụt sùi, đỏ hoe cặp mắt. Tôi ôm Lan, an ủi:
– Thôi! Thế thì đã vậy, nên như vậy rồi. Em cũng một phần nhẹ lòng và ông ấy chắc mừng lắm. Có điều rồi đây thằng Thành sẽ thế nào? Mẹ nó còn trẻ, chắc phải đi lấy chồng. Không lẽ bà nội nuôi cháu trong khi mẹ còn, bố (là chú ruột) của nó còn đó? Giờ em cứ bình tĩnh, đừng lo nghĩ quá, Lan nhé!
– Em chỉ biết trông cậy và nhờ vả mọi việc vào anh thôi, chồng ơi!
Tôi sang nhà Lâm để hỏi chuyện. Lâm bảo:
– Con cũng động viên, an ủi anh Công để anh ấy không giận mẹ, không ghét bố. Con cũng kể cả chuyện nhà mình cho anh ấy nghe để anh ấy nhận ra rằng bố đẻ không bao giờ bỏ rơi con ruột của mình. Có vẻ anh ấy cũng nguôi nguôi rồi, không còn lấy rượu giải buồn nữa.
– Ừ! Con nên tìm cách động viên và giúp nó tỉnh táo. À! Mà đã mua xe cho nó chưa?
– Vợ chồng con mua ngay khi anh ấy và chị Như có bằng lái xe. Số tiền mẹ Lan đưa mua xe, còn lại bao nhiêu con gửi tiết kiệm cho mẹ Lan.
– Thế ý cái Như thế nào?
Từ nãy Thuý chỉ chăm chú nghe, thỉnh thoảng liếc sang tôi tình tứ và không giấu nổi ánh mắt đắm đuối, giờ mới lên tiếng:
– Chị Như đồng ý ly hôn và tính đưa thằng Thành về quê theo mẹ. Nhưng… mẹ Lan dứt khoát không cho vì nó là cháu đích tôn duy nhất của bên nội.
Tôi biết vì sao Thuý ngắc ngứ một lúc rồi mới nói “Nhưng… mẹ Lan…” vì tôi biết đây là lời của Thuý chứ không phải của Lan. Chả lẽ lúc ấy lại xưng con hay xưng em với tôi? Dù sao, khi có mặt Lâm thì tôi là bố chồng của em, còn lại tôi mới là chồng của em, bố đẻ của 3 đứa con tôi do em sinh ra.
– Bà ấy dứt khoát không đi cùng anh Công sang Hàn để giải quyết hợp đồng lao động và nhận tiền hỗ trợ nữa. Lâm nói thêm.
Tôi bảo:
– Biết thế! Còn việc thằng Thành ở với mẹ hay bà thì còn bàn tiếp cho thấu tình, đạt ý. Bố đề nghị thế này: Hôm nào Công về quê thì Lâm về cùng anh. Công xá và tiền hỗ trợ, quà cáp để Công mang về thì Thuý lo nhé.
– Thế có nên đưa mẹ Lan về cùng không hả bố? Lâm hỏi.
– Anh buồn cười nhỉ? Mẹ về làm gì?
– Thuý nói đúng đấy Lâm ạ.
Tôi chuẩn bị để ra về, đang ngơ ngác tìm xem ba đứa con đâu thì Lâm bảo:
– Ba anh em đang xem hoạt hình trên phòng, ông ạ. Học xong, mẹ kiểm tra xong thì mới được phép xem TV. Thuý lên gọi con xuống chào ông đi. Giờ con đi sang nhà mới để đưa nốt mấy đồ nội thất vào, họ đang gọi ra nhận ạ.
Nhà mới mà Lâm nói là căn biệt thự tôi dành cho mẹ con Hường – Quỳnh và Hinh, ba bà vợ và các con tôi sau này. Ô đất nào của tôi cũng đủ xây 5 căn biệt lập, bốn căn bốn góc và một căn chính giữa. Ô nào cũng có bốn bề là đường nội bộ rộng 7m cả vỉa hè. Như ở phần trước đã nói, bố con tôi có 7 lô đất, có 4 lô liền kề nhau thì đã xây xong 3 lô, mỗi lô xây 1 căn chính giữa trước đã. Ba căn thì tôi một, Lâm một và mẹ con Hường một lô, còn một lô sẽ xây cho chị em Minh – Tâm & bé Ngọc. Dự định của tôi là các bà vợ thân thích nhau thì ở cùng một lô, mỗi người một căn. Hai khu đất cũng không xa nhau, vẫn nằm trên cùng một trục và cũng không xa trung tâm thành phố là bao.
Lâm đi rồi, chỉ còn tôi và Thuý. Chúng tôi lại lao vào nhau và hùng hục yêu đương. Lúc nào cũng cảm thấy như lâu lắm mới gặp lại nửa kia của mình. Địt nhau ba lần, Thuý mới nói:
– Bây giờ mẹ Thuý trả bố Luân cho các con. Anh lên với con đi, em còn làm nốt một số việc. Ngày mai đi làm thủ tục cho 30 học sinh khóa đầu ra trường để bà Monika và Katrin lo tiếp visa sang Đức. Tính ra, trừ chi phí, kể cả thưởng cho các cán bộ trong trường thì mình còn gần 10.000 USD mình ạ. Sang năm sẽ tăng vì sĩ số học sinh đã tăng lên gần 6 chục cho 2 lớp. Chồng lên xem các con đang làm gì. Chỉ cho chúng xem 30 phút mỗi ngày thôi đấy, còn lại em bắt tập thể dục, chơi thể thao và các trò chơi trong vườn.
Tôi hôn em và lên phòng lũ trẻ. Thấy tôi gõ cửa, thằng Hải Long hét to bằng tiếng Đức rất rành mạch: ” Bitte! – Mời vào!”. Nhìn thấy tôi, tất cả ùa ra. Đứa bá cổ, đứa nắm tay. Tôi bế cu Thăng Long lên tay rồi lần lượt hôn từng đứa. Chắc nghe mẹ Thuý dặn hay sao mà khi chỉ có tôi với chúng thì anh em thằng Hải Long luôn gọi tôi là bố, cu em Thăng Long cũng bắt chước theo. Có lần, trong bữa ăn khi không có tôi, thằng Thăng Long bi bô hỏi mẹ: ” Bố Luân đâu rồi “. Thuý phải nói lảng ra để Lâm nghe: ” Nói mãi mà con vẫn nhầm tên bố…”. Thuý cười như nắc nẻ khi kể chuyện này với tôi.
Chơi với con tới chiều muộn. Thuý bảo:
– Chồng ở đây ăn cơm với vợ và các con nhé?
Tôi đùa:
– Vợ có mua hàu không?
– Quỷ sứ! Thuý mắng yêu – Không có hàu mà đã địt vợ sướng trợn cả mắt lên. Hàu vào nữa thì có mà…
Tôi chưa kịp trả lời thì nghe tiếng chuông máy Thuý đổ. Thuý ra hiệu cho tôi rồi trả lời:
– Vâng em đây! Ông chưa về, đang chơi với mấy con. Thế à? Để em nói lại với ông.
Thuý tắt máy, quay sang tôi:
– Lâm gọi hỏi xem anh về chưa thì sang bên mẹ Lan, Lâm và anh Công đã về đấy rồi.
Với tôi, khi nhắc đến Lâm thì Thuý chỉ gọi tên không chứ không bao giờ gọi là “anh Lâm” hay ” Bố mấy đứa”. Từ “anh”, “chồng” hay ” Bố mấy đứa”… Thuý chỉ dành cho riêng tôi – Chồng em, bố ruột của mấy đứa con em mà thôi.
Tôi hôn em và mấy đứa con rồi đánh xe về nhà Lan.
Tôi vào nhà thấy ba mẹ con ngồi lặng lẽ, hình như sau một cuộc tranh luận gì đó. Tôi phá tan bầu không khí nặng nề bằng một câu đùa:
– Gớm! Dễ đến mấy tháng chú chưa gặp Công nhỉ. Làm cùng với em Lâm có ổn không?
– Cháu chào chú ạ. Công việc có gì nặng nề đâu chú.
– Thế ba mẹ con đang nói chuyện gì thế? Chú tham gia với được không hả Công?
Công chưa trả lời thì Lan đã nói:
– Cũng chẳng có gì đâu, cậu ạ. Mẹ con đang nói chuyện nhà thôi. Ừ thì cũng coi cậu đã là người nhà, thân thích như ruột thịt nên cũng muốn phô chuyện với cậu, để cậu cùng nghe và góp ý…
Rồi Lan nói lại những chuyện Lan đã kể với tôi về việc ông Dự muốn đón Công về quê, rồi chuyện ly dị của cặp Công – Như, về việc tương lai của thằng cháu Thành… Lâm cũng nói thêm những gì tôi đã nghe từ Lâm và Thuý.
Thấy thằng Công chỉ im lặng và rít thuốc đến tóp má, (từ trước tới nay tôi chưa thấy nó hút thuốc lá bao giờ), cúi mặt không nhìn ai.
Tôi vỗ nhẹ vào vai Công…
– Thế ý cháu thế nào? Nói cho chú nghe được không?
Trầm ngâm một lúc, rồi Công cũng thổ lộ những suy nghĩ, những giận hờn, những bi quan chán nản đến tiêu cực… khi biết chuyện xuất thân của mình. Một cú sốc không nhẹ. Tôi thấy Công thỉnh thoảng đưa tay chùi nước mắt. Tôi hiểu cái nước mắt của đàn ông nó mặn đắng ra sao. Với Công, một người đàn ông không còn trẻ (Công kém con trai tôi một tuổi), đang chới với, đang chênh chao giữa đôi ba dòng nước khác chiều. Biết chọn dòng nào?
Tôi nhẹ nhàng:
– Chú cũng đã biết chuyện và thật sự thương cháu, thương mẹ Lan và thương cả bố ruột của cháu. Việc nhà chú thì cháu cũng đã biết. Bố con chú và Lâm càng thương yêu nhau và càng biết ơn mẹ Liên. Thiên hạ cười ba tiếng chứ không ai cười ba năm, miễn là cả bố, cả mẹ và cả con đều hiểu, chấp nhận sự thật dù trái ngang để thông cảm và thương nhau hơn. Phía trước vẫn còn dài, tương lai còn đợi mình, cháu ạ…
– Nhưng tại sao bố mẹ cháu không xử sự như chú với cô Liên và em Lâm? Sao không về ở với nhau, với con cháu?
Công ấm ức và nghẹn ngào nói. Tôi hiểu, mấu chốt là ở đây!
– Không thể được! Chú và cô Liên dù là chị em họ nhưng cũng đã 3 – 4 đời. Còn bố mẹ cháu là chú cháu ruột. Vả lại mẹ cháu còn có bố Quốc và gia đình chồng thì mẹ cháu không thể như cô Liên với chú. Chú biết bố ruột cháu cũng thương yêu, trông cậy và chờ đợi nhiều ở cháu. Ông ấy chỉ có cháu là con trai, họ hàng nhà nội cháu cũng chỉ còn cháu nối dõi tông đường, trông coi mồ mả tổ tiên ở dưới quê. Hãy nghe lời chú một lần đi Công. Cháu về đó là làm bố cháu được an ủi nhiều lắm và mẹ cháu cũng đỡ bị dằn vặt, khổ tâm vì thương con và thương dòng họ.
Lan và Lâm không ai nói gì, chỉ im lặng suy tư.
Một lúc sau, dí điếu thuốc mới châm lửa vào cái gạt tàn mà day, mà nhấn nát bét. Đoạn, Công nói dứt khoát sau tiếng thở dài đã bị nén rất lâu trong lồng ngực:
– Vâng! Con nghe lời chú, con sẽ về quê. Nhưng về đấy con sẽ làm gì nay mai?
– Việc gì anh cứ vội lo xa. Để em đưa anh về rồi em sẽ tìm hiểu và bàn bạc với anh. Anh em mình không chịu kém thiên hạ đâu, anh Công ạ! Lâm nói.
Tôi chuyển đề tài:
– Lâm thu xếp công việc rồi cùng anh về quê trước đi. Sau này bói cũng về thăm quê. Thế còn chuyện vợ chồng cháu và thằng cu Thành thì ý cháu sao hả Công?
– Cháu đã ký đơn ly dị rồi chú ạ. Cháu đến với Như trong hoàn cảnh thế nào thì chắc chú đã biết. Lúc ấy cháu thương anh Quân cháu, thương đứa cháu mình còn trong bụng mẹ và thương… chị dâu. Quá trình chúng cháu ở với nhau cũng không điều tiếng gì, cả hai thống nhất chỉ vì thằng bé chứ không phải vì yêu nhau. Có thể đây là nguyên nhân mà chúng cháu không có con. Chả biết Như nghe ai nói chuyện nhiều đôi vợ chồng sống cùng nhau bao nhiêu năm không có con, đến khi ai đi đường nấy thì đều sòn sòn con cái nên Như cũng nhiều lần nói chuyện ly hôn. Đến khi biết chuyện cháu là kết quả của mối tình ngang trái của bố mẹ cháu thì Như càng cương quyết đòi ly hôn. Cháu cũng biết Như có lý nên cũng đồng ý và viết đơn thuận tình ly hôn. Như chưa ký vì cứ bắt cháu phải ghi rõ rằng cô ấy sẽ nuôi con chứ không phải là cháu. Từ hôm cô ấy đưa thằng Thành về quê, lần nào cháu hay mẹ cháu gọi điện vào là cô ấy chỉ nói mỗi câu rằng phải ghi rõ quyền nuôi con là của cô ấy thì mới chịu.
– Thôi được rồi! Cháu cứ viết như ý của Như và cả mẹ Lan ký nữa rồi gửi cho Như xem. Cháu Thành vẫn mang họ của cháu, của bố Quân và của ông nội Quốc. Nó sẽ không bao giờ xa rời và dứt bỏ nguồn cội đâu. Chú khẳng định vậy đấy!
– Vâng! Mẹ con… tôi nghe cậu và sẽ làm thế! Lan giờ mới nói, mắt nhìn tôi ầng ậc nước.
Lâm cáo từ về trước. Tôi nán lại một chút hút điếu thuốc cùng với Công rồi cũng ra về. Tiễn tôi ra cổng, Lan bịn rịn:
– Chồng phân tích thế hai mẹ con em thấy nhẹ lòng. Có điều thằng cháu đích tôn của em…
– Vợ yên tâm đi. Mình sẽ tính tiếp. Anh chắc chắn rằng cháu sẽ ở cùng em khi bố mẹ nó ly dị. À! Em cho anh số điện thoại của cái Như nhé. Bữa trước nó nói nhưng không biết ghi ở đâu mà trong danh bạ không thấy có.
Tôi ghi lại số mà Lan đọc cho rồi lên xe về.
Ở nhà ba bà vợ (Liên – Quỳnh và Hinh) cùng hai đứa con bé bỏng của tôi đang đợi về ăn tối.