Nỗi đau
Chương 19
Điều mà nó chưa từng nghĩ đó là khi mấy người con gái này gặp nhau, cái gì sẽ xảy đến với tất cả… thật đau đầu. Đang khó xử vì tình huống chưa biết đến, thì Dũng Rô lại hỏi tiếp nó:
– Thế cái chị gái Huế xinh xinh đi cùng chúng ta không phải tình cờ chứ? Đại ca thật là có phước đào hoa mau chỉ kinh nghiệm cho anh em đi…
Nó chưa kịp trả lời thì Hà Thư đã về tới, cô đưa cho Đạt Gà các thứ hắn cần. Đồng thời mua cho mỗi người một lon bia, con gái thật là chu đáo khiến ai cũng vui. Nhưng nó đã sớm nhận ra sự bất thường của Hà Thư, cái váy mới có vết rách do cào xước cùng bụi bẩn. Khi cô đưa lon bia cho nó thì ở cổ tay còn vết bầm tím do va đập, chắc có một điều gì đó không hay cho Hà Thư nhưng chưa tiện hỏi. Khi quay về trên đường cô rất vui vẻ như chẳng có chuyện gì, cười nói suốt tận khi về đến khách sạn. Anh Vũ vội vã vào cuộc họp, với anh công viêc luôn là hàng đầu. Anh đi một cái nó lôi tuột Hà Thư vào trong phòng, nó đóng chặt cửa rồi nghiêm mặt bảo Hà Thư:
– Hà Thư! Hãy nói thật cho anh biết…
– Tiền ấy gì? Của anh chứ của ai làm gì có hì… hì… p. Em không lấy cắp nhá em viết giấy vay để lại đó. Anh mở cái vali đó mà coi lại đi… thề luôn! Cả nữa hai lần em phục vụ anh mệt chết đi, anh không trả cho vợ anh được ít tiền hay sao? Chưa kể để vợ cởi truồng anh mới xấu mặt đó… hí… hí…
Hà Thư vội cướp lời cô vừa thanh minh, vừa cười tít mắt trêu nó…
– Bốp!
Nó tát Hà Thư một cái rõ mạnh vào mặt, năm vết ngón tay hằn trên mặt cô. Nó quát âm đầy phẫn nộ:
– Anh cấm em nói thế… Chơi em phải trả tiền em ư, em tự xem là loại gái rẻ rúm thế sao…
– Anh… anh… đánh em… Lại còn sỉ nhục em à… chỗ tiền đó có đáng không? Cần em về lại Bằng Tường em sẽ trả anh… hu… hu…
Hà Thư bật khóc cô không ngờ sự thể thế này, anh ấy còn coi thường cô nữa… cô vốn chỉ tính chọc anh chút. Nó nhận ra sự nóng giận của mình là vô lý nó vội kéo Hà Thư vào lòng, và cảm thấy ngay cái má đẫm nước mắt của cô chạm vào. Nó xoa nhẹ lên tấm lưng mềm mại của cô an ủi:
– Anh xin lỗi! Anh nóng quá… anh không hỏi về tiền, mà chỉ muốn hỏi xem em đã đánh lộn với ai lúc đi mua đồ. Hơn nữa anh không thích em nói yêu em phải trả tiền, dù gặp mấy ngày nhưng anh không biết sao nữa… anh thích em. Chúng ta làm thế với nhau vì yêu, chưa bao giờ anh nghĩ đến trả tiền. Bởi anh sẽ chẳng bao giờ đủ tiền trả cho em dù một đêm, bởi trong anh em thực sự rất đáng quý. Không có một cái giá nào đủ hết… không một cái giá nào có thể xứng với em… em hiểu không?
Hà Thư vội đẩy nó ra cô nhìn trân trối đầy vẻ ngạc nhiên, đôi mi dài chớp chớp liên tục mặt cô hồng đỏ. Cô khẽ khàng nói:
– Anh… anh… yêu em thật à? Kể cả em là đứa con gái không ra gì? Một cô gái ngoại quốc?
Lần đầu đón nhận tình cảm từ một chàng trai, trái tim cô như muốn tan vỡ ra cùng anh. Hà Thư từ lúc ở cô nhi viện được đón về rồi thành sát thủ, chưa từng cô có bạn trai thực sự. Ngoài cô bạn song hành Ling Ming ra, cô không có bạn thì nói gì bạn trai. Nhưng cô ấy lại là phụ nữ như cô, Hà Thư không có khái niệm tình yêu là gì. Đơn giản là ở cô chỉ là tình dục bị ép hoặc tự cho theo bản năng, nhưng phút vui qua rồi không ai để ý đến cô nữa. Cô chỉ như con sextoy hoặc cái giẻ chùi chân, họ dùng xong lại ném một chỗ không hề coi trọng…
Hà Thư đang bối rối thì lại nghe nó nói tiếp:
– Hãy nói cho anh biết ai đánh em? Anh sẽ tìm hắn trả thù… nói đi em đánh lộn với ai…
– Không em chỉ là bị ngã thôi mà… không sao đâu…
Hà Thư giấu nhẹm chuyện cô đi ra mua đồ lúc trước, đi một chút cô muốn đi vệ sinh liền rẽ vào phòng vệ sinh. Ở đó cô đã đụng thêm một tên ở trong đó, vật lộn đánh nhau cuối cùng cô đã thắng đánh cô ta ngất lịm. Cẩn thận hơn cô đã lén ra ngoài phòng khám, lấy trộm được thuốc mê dùng khăn úp vào mặt cô ta. Chắc chắn cũng phải vài tiếng nữa cô ta mới tỉnh, trước khi ai đó phát hiện ra cô ta ở đó. Hà Thư không muốn liên lụy anh chút nào, nhất là giờ đây cô biết rằng anh ấy yêu cô thật sự… Nó biết Hà Thư nói dối nhưng không tiện hỏi thêm, nó hy vọng sẽ có ngày cô tự nói ra với nó. Nó tiến tới ôm sát cô vào lòng và ghì chặt, nó cảm thấy Hà Thư đang run lên tim cô đập dồn dập. Nó bảo Hà Thư:
– Hãy nói cho anh biết về thời gian phía trước của em, và người đi cùng em hôm đó là ai… được chứ?
– Cô ấy là Ling Ming một cô gái song tính yêu cả nam lẫn nữ, cô ấy chết rồi nhưng em còn chưa thể đến thắp chô cô ấy nén hương. Em có một chuyện muốn xin anh giúp ạ! Nếu yêu em hãy thay em trở lại Đồng Đăng chôn cất cô ấy tử tế, và nhờ ai đó mỗi tiết thanh minh mang hoa hồng trắng đến mộ cô ấy. Còn em chỉ là cô nhi tuổi thơ em cơ cực lắm, em chưa từng biết mẹ em lài ai cả. Nhiều khi em cố tưởng tượng ra mẹ, nhưng em chả có gì để tưởng tượng… hu… hu… Em còn từng bị hiếp nhiều lần lắm rồi em không nhớ nổi, có lẽ thế nên giờ tâm lý em cũng khác biệt các bạn gái khác chăng… hu… hu…
Hà Thư khóc như mưa khi nhắc lại quá khứ thương đau của mình, nó thấy Hà Thư có cái gì đó giống mình với tuổi thơ đau đớn. Nó vỗ nhẹ vào vai cô an ủi:
– Thôi đã đau thương thế đừng nhắc nữa, tuổi thơ anh cũng cơ cực lắm và còn bị chính mẹ đẻ đánh… Hãy quên nó đi từ giờ anh sẽ bù đắp cho em…
Hà Thư thấy lòng nhẹ hơn khi thấy anh đồng cảm, trái tim cô hạnh phúc bội phần. Cô gục đầu vào vai anh nói khẽ:
– Em… em… thì làm chuyện đó nhiều lần rồi, em còn không nhớ có bao nhiêu người đàn ông cho vào nữa. Em cũng không muốn nhớ đến chuyện đó, nhưng người con trai nói thích em… và lo cho em chỉ có anh thôi! Trừ cha nuôi ông ấy tốt với em, ông ấy là người đàn ông duy nhất em gặp không làm điều đó với em… Nhưng khi ông ấy muốn nghỉ hưu gác kiếm, thì ông chủ lên thay và rất tệ… hu… hu…
Nó không ngăn được giọt nước mắt Hà Thư đành để cô khóc, trời gian cứ trôi đi trong tiếng thổn thức của cô. Rất lâu nó nhìn đồng hồ thì đã thấy quá trưa, muốn rủ Hà Thư ra ngoài ăn nhưng cô một mực không đi. Nó đành kêu đồ ăn sẵn ship tới phòng, Hà Thư nhanh nhảu ra đón mấy hộp đồ ăn. Nhân lúc nó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thì cô lén lấy thuốc ngủ khi trước lấy trộm ở bệnh viện bỏ hộp coca của anh.
Đến khi ra ăn thì nó không hề sờ đến hộp coca, mà chỉ ăn hết hộp đồ ăn khiến Hà Thư thất vọng. Cô thật sự muốn rời anh mà đi, cô lo chúng tìm tới đây sẽ ảnh hưởng đến anh. Nhưng xa anh trực tiếp giờ đây cô không làm nổi, nhìn cốc nước còn nguyên mà cô lo lắng làm sao mới khiến anh uống nhỉ. Ép anh quá thì sợ anh sinh nghi hoặc bảo cô uống cùng, chán nản Hà Thư trút bỏ trang phục đi vào phòng tắm…
Không xấu hổ và chả chút ngại ngần nào nữa, cô mặc mỗi cái quần chip nhỏ nhắn đi thẳng vào trong rồi mới cởi. Cô không khép cửa thậm chí còn cố ý để anh xem mình tắm, đơn giản cô chả nghĩ gì sâu xa… cô chỉ muốn thư giãn chút để tính cách. Hà Thư thẫn thờ trong dòng nước lăn tách từ vòi hoa sen, mỗi giọt nước phản sáng lung linh lên như ngọc.
Cả người Hà Thư lung linh huyền ảo như một tiểu tinh linh, nó ở ngoài nhìn vào thấy thế tư dưng phấn khích. Nó cởi phăng quần áo đi vào phòng tắm, cô thấy nó lừng lững bước vào buồi thẳng cứng chĩa ra phía trước. Một chút băn khoăn cô khẽ cười đôi mắt ướt rượt khép lại, sự xấu hổ lại bùng đến với suy nghĩ “… không phải anh tính địt mình luôn chứ, nhìn cái mắt long sòng sọc lên sợ quá…”
Nhưng Hà vẫn gắng gượng hỏi:
– Anh cũng muốn tắm luôn à?
Nó không nói gì đẩy mạnh Hà Thư một cái, cô phải chống tay vào thành bể tắm mới không ngã. Cái mông khít khao dụ hoặc cong cong lên khiêu khích nó, không chần chừ lâu nó cầm buồi ấn thẳng vào. Hà Thư thấy kẽ mông nóng rực… rồi của anh ấy, nó đã lách hai lá thịt bé nhỏ của cô tuột vào trong. Hà Thư chưa sẵn sàng cho anh địt tý nào hết, cảm giác như anh ấy hiếp mình vậy.
Nhưng lại xuất hiện đồng thời suy nghĩ “… anh nhìn mình tắm anh đã không chịu được, đến nỗi muốn hiếp mình… chứng tỏ anh thích mình lắm.” Cho nên cái âm đạo cô bắt đầu chuyển biến, sự phấn khích lan tỏa từng mạch máu. Hà Thư run lên tay cô nắm chặt thành bể, cảm nhận từng chút cái của anh lao đi sần sật trong cô…
… Phạch…
Người anh đập mạnh vào mông cô, buồi anh lọt vào lút cán…
… Ư… hự…
Hà Thư oằn lên kêu khi anh đâm rõ mạnh trong cô, một cú rồi hai cú… liên tiếp cuống cuồng… anh điên mất rồi… anh chơi mạnh quá…
– … Ư… hư… hự… Anh… á… ư… anh…
Hà Thư cuống cuồng gào lên… thốn rồi… tức bụng bí hơi… khó chịu, đã thế anh còn nắm tóc cô giật ngược lại… đau… Nó thì sướng tột cùng trong sự bạo dâm, cảm thấy từng thớ thịt trong lồn cô run rẩy co giật. Hơi rát ban đầu một chút nhưng đổi lại nhìn sự oằn oại của Hà Thư, nó cảm giác sung sướng của một con đực trấn áp con cái…
– Đau em… anh ơi… hu… hu… thả tóc em ra đi…
Hà Thu khóc thút gào lên cô đau vì anh giật tóc, chứ bên dưới sự thô bạo man dại ấy chỉ khiến cô hơi khó chịu chút ban đầu sau ê dần… Lại còn ý nghĩ hạnh phúc vì mình làm anh phát điên làm cô thấy sướng hẳn, cô cảm thấy hơi nóng của buồi anh miết trong lồn… Thậm chí sau đó cô sướng oằn cả người lên, khi buồi của anh liên tục thúc mạnh tận tử cung cô. Một sự đê mê lan tỏa khi anh kéo cô ngã ra sàn, lưng vừa chạm sàn đá mát lạnh. Thì đôi chân cô nằm trọn trên vai anh…
… Bạch… bạch…
… bạch… bạch…
Tiếng cơ thể chạm nhau lẫn tiếng “ọp ẹp” cọ xát, nó phấn khích quá chưa bao giờ thấy lồn Hà Thư co thắt đữ dội vậy. Từng lớp cuộn trào bên trong mút cái buồi nó lại, rồi nó cô vùng mạnh dậy cố gắng đẩy nó khỏi mình. Nhưng nó càng ghì chặt thúc mạnh hơn nữa, trong lúc Hà Thư cuống cuống vùng nói gấp gáp:
– Anh… anh… đừng… đừng địt nữa thả em ra… á… á… hư… anh…
– Á… Á… Á…
Hà Thư gào lên có vẻ mọi thứ… đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô. Còn nó thấy bỗng chốc thấy âm đạo cô thít chặt, chất dịch tình yêu trong cô ứa ra mạnh mẽ ồ ạt. Nước bao bọc buồi nó trơn nhượt và bắn mạnh cả ra ngoài khe lồn cô, Hà Thư nằm oặt ra đôi mắt đờ đẫn nhìn nó, nó nhún mạnh khiến cô co rúm lại… Nhưng giờ cả hai chỉ còn cảm nhận, sự cọ xát bộ phận sinh dục trong nhau.
Căn phòng tắm vang vọng những nhịp dấn hoan lạc, Hà Thư biết cô vừa lên đỉnh với anh thật đê mê. Cô chống hẳn người dậy nhìn xuống bên dưới của mình, nơi cái buồi gân guốc to cứng của anh đâm mạnh. To… quá… Hà Thư đỏ mặt khi nhìn hai lá thịt nhỏ của mình, bị bành ra hết cỡ ôm lấy của anh thụt ra thụt vào… Bỗng anh buông chân cô ra đứng phắt dậy thất thần, thế là anh… phụt… ren… rét… những đợt tinh trùng bắn xối xả. Nó chảy đầy đầu và mặt của Hà Thư bê bết, nó chảy cả vào môi cô nhờn nhợm. Khi Hà Thư lau mặt nhìn lại anh đã bỏ vào phòng rồi, anh đang cầm cốc coca uống một hơi dài. Chắc chơi cô cuồng nhiệt quá anh mệt và háo nước, điều không ngờ lại đến Hà Thư mừng rỡ chạy ra xem…
Nó ngoảnh lại thấy Hà Thư trần truồng chạy ra, mái tóc vẫn vương tinh trùng. Còn khuân lau vội mặt tèm lem ngang dọc tinh trùng chưa hết, nó đâm ân hận vôi vàng nói với cô:
– Anh xin lỗi! Nhưng… nhưng… khi nãy em khiến anh thích em quá, có hơi thô bạo em có giận anh không?
Hà Thư vui vì anh đã uống cốc nước, cả khi nãy cô cũng sướng lên không ngại ngần nói thật:
– Em không sao! Lúc anh mới địt em hơi sờ sợ thật, nhưng mà em là của anh mà. Dù anh hiếp em ngược đãi em đi nữa, em vẫn chịu được nếu anh thấy thích… Thật đấy… nãy… nãy… anh còn khiến người ta lên đỉnh cơ…
– Lên đỉnh là cái… gì… Mà thôi để anh lau mặt lai cho em nhé, anh vô ý phụt hết cả vào bẩn đầu tóc em…
Nó lui cui định lấy khăn ướt lau cho cô, thì Hà Thư dang tay ra chặn lại. Rồi cô còn lấy quệt một ít tinh trùng, đang vương ở tóc cho vào miệng nuốt ngon lành. Cô cười tít mắt bắt nó:
– Em không kinh đâu… hi… hi… Của người em yêu chứ có gì đâu mà ghê, nó giúp em sinh con cùng anh mà…
Nghe Hà Thư nói đến đấy thì nó thấy chóng mặt quay cuồng, thuốc ngủ mạnh nên đã ngấm rất nhanh… nó ngã vật ra đệm như cây đổ. Hình ảnh cuối cùng lưu lại của Hà Thư chính là nụ cười duyên dáng, cùng khuôn mặt và mái tóc bê bết tinh trùng chính nó. Hà Thư thấy thuốc đã ngấm cô vào tắm vội vàng, ra chuẩn bị hết đồ cần thiết gói gém lại. Nhìn nó say ngủ cô chợt buồn buồn, xa anh lần này biết khi nào gặp. Chỉ mong hai lần yêu vừa qua có thể chửa với anh, nơi xa cô sẽ nuôi nó như là thay anh ở bên. Cô hôn lên đôi môi anh mà bật khóc thổn thức:
– Xin lỗi anh nếu em không đi lúc này! Sẽ không bao giờ em đủ can đảm xa anh đâu… Em không đi ông chủ sẽ cho người tìm đến, giết cả hai chúng ta… xin lỗi anh tình yêu của em…
Trước lúc rời khỏi cô băn khoăn sợ anh buồn, liền cầm điện thoại của anh lên tự thu hình lại và nói vài câu. Vừa quay cô vừa gạt nước mắt tuôn rơi, cô phải xa anh người đàn ông duy nhất trong đời tốt với cô. Anh lại rất yêu cô nữa chứ… hu… hu… Hà Thư lưu lại đoạn video rồi vụt chạy khỏi phòng, như chạy trốn chính mình… trốn khỏi nơi cô hạnh phúc nhất. Để lại trầm luân trong kiếp hoa rơi… lại làm hoa cho người xéo…
Nó tỉnh dậy đã gần cuối chiều hôm sau đầu đau như búa bổ, nhìn quanh không thấy bóng dáng Hà Thư đâu. Nó tìm trước trong các phòng sau đều không thấy cô, nó với lấy điện thoại tính gọi lại nhớ Hà Thư đâu có điện thoại mang theo. Nhưng nó vẫn mở khóa cảm ứng vô tình tay chạm vào tệp thư viện ảnh, thấy đoạn video của Hà Thư để lại bật lên xem. Nhìn cô vừa gạt nước mắt vừa nói, tim nó nhói đau… và vang vọng câu nói:
“… em yêu anh… hu… hu… yêu lắm… vì anh là người lạ duy nhất tốt với em, nhưng em không đi họ sẽ giết cả hai chúng ta. Hội Lam Hoàng là không thể đùa được, nó vươn ra toàn cầu đâu chỉ mỗi Trung Hoa. Mà Việt Nam thì bé nhỏ lắm… chúng ta chống không lại… đâu anh…”
Lần đầu nó cảm nhận thấy thế lực hắc ám lớn mạnh thế này, thảo nào mà chị Thương bảo chúng ở khắp nơi và quyền lực mạnh. Nhưng chả lẽ thế giới này rộng lớn, mà không có chỗ cho Hà Thư nhỏ bé của nó sao? Em sẽ về đâu đi giết người hay bị người ta giết? Nó đau đớn vô vọng nằm lì ở phòng chán nản. Càng nằm càng nhìn đâu cũng thấy bóng cô cả, nó mở va li tìm đồ thay vô tình thấy lại mảnh giấy cô viết:
‘Woa…
Phát hiện chồng thối rất nhiều tiền nhé, em vay… tất cả đây hê… hê… bao giờ về Bằng Tường em trả.
Em lấy mua đồ mặc chứ… không làm gì khác…
… à quên mua đồ ăn vặt nữa chứ… ngon lắm!
… măm… măm… ực… ực…)!
… cấm chồng nổi cơn keo kiệt chửi mắng em nhé!
Em… sẽ sớm trả anh thôi…
Ký tên:
Con nợ:
Vợ xinh đẹp của chồng khắm thối:
Lê Hà Thư…’
Cuối tờ giấy còn vẽ cái mặt cười thè lưỡi thì tim nó lại đau, đang xem thì có tiếng gõ cửa liên tục. Chị Thương đến gặp nó từ hôm qua giờ phải xử lý các cái đuôi người tàu, giờ chị mới thảnh thơi sang gặp nó được. Nó giấu vội tờ giấy vào túi quần ra mở cửa đón chị. Đã từng với nhau… đối mặt lần này chị e lệ cúi xuống, chị không dám nhìn mặt nó vì khoảnh khắc thiên thai nơi sân thượng. Câu chuyện gượng gạo với cả hai, nó ôm nỗi buồn tên “Hà Thư” cũng không tự nhiên. Cuối câu chuyện nó hỏi chị có biết gì về thi thể Ling Ming và thân thế Hằng Thẩm không. Chị hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời nó:
– Ling Ming là con gái đệ nhị sát thủ Vân Nam, khi ấy Đông Hen có hỏi xin ý kiến chị. Chị nói “nghĩa tử là nghĩa tận” tuy không gì cũng là con người với nhau, cô ấy đã được chôn cất cẩn thận ở trang trại trên Đồng Đăng. Nhưng kẻ chạy được mới là đáng sợ nhất, cô ta Lê Hà Thư là Vân Nam đệ nhất sát thủ, bắn súng cả hai tay không cần nhìn. Thuật phi tiêu bách phát bách trúng, hơn nữa cô ta thân thủ bất phàm có thể thắng cả chị… Năm đó… năm đó…
Chị ngập ngừng một lát rồi mới nói tiếp:
– Chúng ta giờ là một chị không giấu em nữa, năm đó chị đánh nhau với Hà Thư cũng ở Lạng Sơn này. Gần như bất phân thắng bại nhưng bị cô ta phi tiêu lén trọng thương, giờ gặp lại nghe giọng chị nhận ra cô ta. Còn cô ta thì chắc không nhận ra chị do chị đã đi phẫu thuật mặt. Nhưng sau này chị mới nhận ra lần đánh nhau ấy cô ta không có ý giết chị, vì tài phi tiễn ấy cô ta thừa sức phi trúng tim hoặc đứt cổ họng. Nhưng cô ta chỉ phi lệch trên ngực trái một chút, hơn nữa là phi tiêu tẩm thuốc mê. Chứ không phải phi tiêu sinh học kịch độc, chị vẫn muốn có ngày gặp lại Hà Thư để hỏi điều đó…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/
… Và khó hiểu nữa là hôm ở trang trại cô ta có thể dùng “Mạn thiên hoa vũ”, có thể bắn ra trăm vàn kim tiêu độc cùng khí sinh học. Lúc đó chúng ta đều chết hết cả, tuy nhiên tuyệt chiêu chí mạng cô ấy lại không dùng. Quá bất ngờ lúc đó chị không kịp nghĩ ra điều đó, nghĩ ra thì thì cô ta đã bỏ chạy mất hút… Cho nên chúng ta sơ xuất không tính ra ngay để phòng, nhưng Hà Thư không muốn giết chúng ta… cô ấy ra đi. Dù là Ling Ming bạn thân của cô ấy chết vì tay chị, cô gái Hà Thư này có rất nhiều ẩn tình… Còn Hằng Thẩm là cô gái lai nhân thân tốt, sống ở Lạng Sơn từ nhỏ không có gì đáng nói. Duy chỉ có vẻ mặt hơi giống Hà Thư nhưng nhìn già hơn lại hơn tuổi, người và người giống nhau là bình thường. Hơn nữa con gái Trung Hoa lại càng có nét tương đồng, Hà Thư là đệ nhất sát thủ Vân Nam cô ta vừa gây án ở Băng Cốc và Viêng Chăn. Thời gian đó tổ chức cho biết Hằng Thẩm vẫn ở Lạng sơn, việc hai người là một thì không phải rồi…
– Em định mai trở lại Đồng Đăng viếng mộ Ling Ming, chị có đi không hay là em tự đi một mình nhỉ? Em vẫn nhớ đường lên đó, chị cho em số Đông Hen đi ạ. Em sẽ liên lạc với lão để lão đón tiếp…
Nó nói xong thì chị nhìn nó đầy hoài nghi, nhưng chị vẫn card của Đông Hen cho nó. Rồi chị mới hỏi:
– Sao bỗng dưng em lại quan tâm Ling Ming, và Hằng Thẩm nhỉ có gì dấu chị chăng?
– Không ạ! Chỉ như chị nói thôi người với người, nghĩa tử là nghĩa tận em muốn thắp hương cho cô ấy…
– Ừ thế em cứ đi đi… nên tự làm một số chuyện dần dần, chị về đây chị còn nhiều việc phải làm. Em nhớ phải giữ sức khỏe nhé, độc tính chưa hết thì không khỏe lắm đâu…
Chị về rồi nó với dọn dẹp lại phòng của mình, nó phát trong đống đồ lộn xộn còn lẫn cái găng tay sát thủ. Cùng nguyên cả bộ quần áo lót cũ đầu tiên của Hà Thư nhét vào đấy, không biết chị có nhìn ra không nhỉ? Chắc không nên chị mới ra về, chứ biết chị sẽ hỏi hay làm ầm lên rồi. Dũng Rô nói con gái gọi “chồng” là hay gen mà, nhưng thôi mặc kệ vậy phải lên mộ Ling Ming rồi tìm Hà Thư về… Ngày hôm sau nó lên Đồng Đăng một mình bằng taxi, cũng không muốn làm phiền đến Long Sẩu. Nó muốn để anh em chúng tự chăm nhau ở viện, bởi nó cũng chỉ muốn xử lý chuyện này có một mình…
Đồng Đăng buổi sáng rực rỡ nắng vàng, cảnh vật thật bình yên trên con phố nhỏ. Những cây xà cừ tỏa bóng xum xuê ven đường, xuống xe vào quán nhỏ bên đường. Gọi một chai bia Hà Nội nhâm nhi, rồi nó mới rút điện thoại gọi Đông Hen. Chưa đầy mười phút sau chục chiếc xe ô tô đã đến, toàn Audi, BMW đỗ chật con phố nhỏ. Đàn em xếp thành hai hàng com lê đen cà vạt đỏ bên lối vào quán, Đông Hen trịnh trọng bước ra tiến vào quán. Hắn nở nụ cười cầu tài trên miệng xun xoe nói:
– Anh Gia Long! Sao không bảo tôi cho anh em đón từ Lạng Sơn, để anh lên đây thế này Đông tôi thấy thất lễ quá. Mời anh về trang trại dùng bữa trưa với anh em, cũng là cảm ơn anh nói lại Lão Đại đã dàn xếp yên chuyện bọn khựa…
– Không cần trang trọng thế đâu anh, em lên đây muốn thăm mộ Ling Minh và hỏi chút tin tức thôi. Còn việc của anh cũng là việc của em, chúng ta là anh em một nhà mà…
– Anh cứ anh xưng tôi là được, chúng ta có thể coi ngang hàng. Lão Đại đã nói anh sau cũng như Thưởng Thần Chết, đều là cánh tay phải tay trái của ông ấy…
– Anh Đông! Anh cứ gọi em câu em trai đi, có người anh như anh thì Gia Long em rất vui. Em vẫn phải còn học hỏi nhiều ở anh ạ…
Nó khiêm tốn nói với lão vậy bởi dù gì nó cũng thấy, ông ta đáng bậc cha anh của mình. Còn Đông Hen thấy được tôn trọng, lão không mất mặt với đám đàn em. Lão vốn nghĩ thằng ranh con sẽ hạnh họe, và lão sẽ ê mặt với đám đệ… dù sự thật khó phủ nhận nó rất giỏi. Lão mừng ra mặt đâm ra quý nó, lão thành thật vỗ vai nó rồi nói:
– Khà khà… khà… Anh đồng ý… đồng ý cả hai tay luôn, nào về nhà chúng uống rượu em trai…
– Mời hai anh về ạ!
Đám đàn em đồng loạt hô vang con phố nhỏ, một tên còn ra mở cửa chiếc xe để nó và Đông Hen vào. Phải nói tên Đông Hen không hổ danh hùm thiêng xứ Lạng, hắn dạy đàn em rất quy củ và nghiêm ngặt. Từ cách xếp hàng lẫn đi lại nghiêm như quân đội, dân phố hiếu kỳ thấp thoáng ra nghé xem. Nhưng họ cũng không dám tụ tập thành đám, vì có lẽ danh tiếng của lão không vừa nơi phố núi này.
Ai ai cũng biết lão buôn lậu nhưng có người đỡ, tay chân rặt toàn kẻ du thủ du thực chém người không ghê tay. Nhưng hôm nay lão trịnh trọng, đón một thằng trẻ ranh thì thật động trời. Bình thường lão ỷ giàu có thế mạnh hơn người, coi người khác như cỏ rác trái ý là đánh. Có báo lên công an thì lão cũng có cách lấp liếm, thành ra dân thường chả ai thích dây với lão cả. Xưa nay trong dân gian vẫn có câu “con kiến mà kiện củ khoai”, nên kiện tụng với kẻ lắm tiền chỉ thêm phiền…
Xe về đến trang trại thì gần trưa không phải đường khó đi, mà lão đã dẫn nó đi tham quan đây đó. Những cơ ngơi của lão lẫn các đại bản doanh, nơi lão chứa hàng và nuôi đàn em. Nó thấy ngợp vì cung cách làm ăn của bọn chúng, nhất là giờ nó mới chỉ là “cưỡi ngựa xem hoa”. Còn thứ gì thật sự trong hồ lô của lão, chỉ có chị mới là hiểu thấu mà thôi. Dọc đường nó muốn ngỏ ý muốn xuống, để mua ít hoa hồng để viếng mộ Ling Ming. Ngay lập tức Đông Hen khề khà bảo:
– Em không phải lo việc cỏn con ấy, về nhà uống rượu cùng anh. Đàn em chúng ta để làm gì, để anh bảo thằng em nó làm. Lát nữa khác có hoa hồng trắng thậm chí trải kín lối đi luôn, về đi đã mấy khi anh em gặp gỡ…
Nói rồi lão rút điện thoại “alo” cho một ai đó, giọng rất trịch thượng của đàn anh:
– Alo! Quán Toan à anh cần hoa hồng trắng đẹp và nhiều, lên trang trại anh nhanh và luôn… nhớ phải tươi. Trồng luôn nhé sau ba bốn tiếng nữa không xong, anh sẽ cho người hỏi thăm chú… liệu mà làm…
Nói lão rồi cúp máy đánh soạch không quan tâm bên kia nói gì, nó thấy làm đại ca thật sướng và uy quyền. Nói có kẻ nghe đe có kẻ sợ, đi một bước tiền hô hậu ủng thật oai phong. Nó cảm thấy đó là cái đích mà nó cần đạt đến, một tham vọng đang dần dần nhen nhóm nơi nó… Bữa trưa diễn ra trong vui vẻ nhộn nhịp, lão điều đến rất nhiều em teen xinh đẹp cho hợp với nó.
Nhưng nỗi buồn mang tên Lê Hà Thư khiến nó không thiết tha gì, điều này khiến Đông Hen lão tôn trọng nó thêm một bậc. Trẻ tuổi võ giỏi lại khiêm tốn, nhất không dễ gì sa ngã trước nữ sắc… Đầu giờ chiều nó đòi thăm mộ Ling Ming ngay, nó là khách quý được thiện cảm của lão rồi. Đông Hen đích thân đưa nó tới mộ Ling Ming, qua lối nhỏ vòng vèo của rừng quế và tận mấy quả đồi cao. Cuối cùng thấy mộ của Ling Ming cô độc góc rừng quế già, chỉ khác từ ngay chân đồi hoa hồng trắng đã trồng kín lối lên…
Lão nói là làm thật vì nó thấy hai bên lối lên, hoa hồng tuy mới trồng nhưng toàn loại tốt và trồng rất cẩn thận. Đến gần nơi mộ Ling Ming thì ngập khắp hồng trắng mà cô yêu, đủ loại vòng hoa đến lẵng hoa xếp nghiêm trang. Đám đàn em mặc tang phục xếp hai hàng dài, từ lối lên đến chung quanh mộ Ling Ming. Trong bữa ăn nó đã nói dối lão là, khi xưa Linh Ming từng cứu nó.
Đến khi cô chết trong tay chị và chị nhìn mặt mới biết, vì thế nó muốn làm gì đó để tạ lỗi. Đông Hen bạc đầu giang hồ, cái lão tôn trọng nhất chính là cái tình. Việc nó muốn cũng là chí tình, lão càng quý nó coi như anh em thật. Người đã chết mà nó còn tôn trọng, huống gì kẻ làm anh như lão đây. Mai sau có nó chẳng phải chỗ Lão Đại cũng yên tâm, lại bôn ba giang hồ rất cần một tấm chân tình. Lên lão cố ý làm lại tang lễ long trọng cho Ling Ming, giờ lão hiểu sao đích thân Thưởng Thần chết dặn chôn cất cô ta cẩn thận.
Khi lão và nó cùng làm lễ thắp hương, thì nhất loạt đàn em quỳ rạp lậy trong tiếng kèn xuân nữ oán ai. (@Vịt Con: Người Việt không có nghi thức này, đây là nghi thức truy vong của Trung Hoa (*) ). Lão ở gần với tàu khựa nên khá hiểu phong tục, một tiếng sau lễ truy vong cũng đã xong. Lão cho đàn em mang bài vị Ling Ming về tổ điện để cúng vọng hàng ngày, nó vẫn muốn lưu lại mộ cô thêm một lúc. Cho nên nó bảo Đông Hen và đàn em ra về… chả gì đây cũng là lãnh địa của lão, sóng đã yên biển đã lặng không có gì lo lắng. Lại thấy nó võ công không vừa lão yên tâm cùng đàn em ra về cả, và dặn khi nào muốn về gọi cho lão cho người ra đón. Còn lại mình nó với nấm mồ Ling Ming cô quạnh, gió rừng quế xào xạc thổi qua tán lá vi vu. Cũng là kiếp người mà sao bi ai, đang tuổi xuân thanh nữ lại vùi thây xứ người. Không một di ảnh cái bia mộ trắng tinh, khi sống yêng hùng khắp xứ và cũng giết không biết bao nhiêu người… Phải chăng đây là cái trả phải trả cho cô, còn Lê Hà Thư thì sao liệu em ấy có ngày này không…
Nó nhói đau trong tim như muốn bật khóc, nếu chẳng may là Hà Thư em ấy chết thế này. Liệu có ai đến một lần để truy vong nhang lễ, hay tệ hơn gió lộng đồi hoang thân xác tự hao mòn theo ngày tháng. Nó xót xa chìm trong suy nghĩ miên man, lặng người đi trong mùi hoa hồng dìu dịu. Dường như cảm thấy cả vong ảnh thướt tha của Ling Ming, cô vẫy chào nó trong khói sương mờ ảo…
… Xoạch…
– Hự… á… á…
– Rầm…
Tiếng người ngã đổ sập như cây chuối sau lưng nó, hắn bị một phát đạn giữa trán mà chết tay vẫn nắm chặt cái dùi cui điện. Chị Thương đột ngột xuất hiện sau bụi duối già rậm rạp sau mộ, chị chạy đến bên nó nòng súng giảm thanh vẫn vương mùi khói. Chị hốt hoảng bảo nó:
– Có mai phục của bọn tàu, rút nhanh không muộn…
– Chị sao chị lên đây…
– Chị lo cho em lén đi theo, rút nhanh đừng nói nhiều… Thực chiến là sống chết, không phải sàn diễn đâu em. Không phải lúc để hỏi nhớ tránh sau mộ, thật nhanh nhé… mà em chủ quan đi người không thế hả?
Nhưng địch lại mỗi lúc một gần, chị đổi ý… và…
– Huỵch…
– Soạch… soạch… soạch…
Chị ôm xô nó ngã xuống lăn vòng trên nền đất bụi, những tiếng đạn rít qua tai nó và những tiếng người đổ sập xuống đất. Chị bắn rất chuẩn ba tên lại ngã xuống đất, với những nhát đạn trúng trán chết ngay lập tức. Nhưng chúng còn rất đông đang siết chặt vòng vây lại, khoảng hơn chục tên tất cả chúng mang dao dùi cui và súng. Chị nhìn chung quanh thấy ngay cái vách đồi, mộ chôn ở lưng chừng dốc và giờ đó là lối thoát duy nhất. Vách khá cao độ hơn chục mét, dưới là cái ao nước tự nhiên nên tiếp đất sẽ an toàn. Chị kéo nó ra sát mép vực nói tiếng hoa với bọn chúng:
– Nhìn tao bắn là biết chúng mà áp sát, còn mấy viên đạn cuối tao sẽ tiễn đại ca chúng mày…
Tên đại ca cũng có vẻ chờn khi nghe nói vậy, đám đàn em toàn chết bởi viên đạn giữa trán. Hắn hoảng hốt thối lui đẩy mấy tên đàn em lên che chắn, nhưng hắn không muốn bán đứng đàn em liền hô:
– Từ từ thương lượng! Hai đứa mày cũng không thoát được đâu!
Chị nhanh tay huých nó xuống vực, và nói nhanh gấp gáp:
– Ôm đầu… lộn santo… tiếp đất nước bằng chân… Đi nhanh… chị đi sau…
Nó không muốn bỏ chị lại chị huých nó xuống, thì nó nhanh tay vịn vào gốc cây Mỡ nhỏ cạnh vực la to:
– Em không đi… Chết cùng chết…
Chị hoảng hốt ngoái lại nó thấy nó vẫn ôm gốc cây, chị bàng hoàng tròn mắt hét lên:
– Trời ạ… Em… eek: Eek: Eek: Eek:
Chị chưa nói hết câu đã đổ gục xuống trước mắt nó, thì ra khi chị quay lại một tên nhào nhanh tới dí dùi cui điện. Nó quên cả đang đối kháng ôm chầm chị gào lên:
– Thương ơi! Chị sao thế… em… xin lỗi!
Sau đó nó cũng thấy nhói một cái ở lưng và ngất lịm, tỉnh dậy nó thấy chị và nó nằm cạnh ở ghế sau cùng. Cái xe này bẩy chỗ bên trên còn bốn tên người tàu, chiếc đi đường tiểu ngạch với những cú sóc nẩy tưng tưng. Chị cũng tỉnh lại ngó sang nó đôi mắt chị buồn buồn, cả hai cùng bị khóa tay ra sau lưng bằng còng số tám. Nhưng tư thế này lại khiến cho bầu vú chị chĩa lên kiêu hãnh, và nó to núng nính chỉ như muốn xổ tung khỏi lần cúc áo. Qua gương chiếu hậu mấy tên người tàu cả, chúng nói với nhau về chị xì xồ nó không hiểu. Nhưng chị thì hiểu rõ từng câu từng chữ, mặt chị cứ tái dần đi môi mím chặt. Chúng nói:
– Anh Cả con kia ngon quá, cho anh em hưởng thụ ít hoa thơm đi. Gần đến Bằng Tường rồi ông chủ nói bắt không được giết, chứ có nói không cho hiếp nó đâu anh…
– Ừ nó cũng hạ không ít anh em ta, đứa nó giết đứa thì nó zích cho công an Việt bắt. Anh Cả này cũng rất hận muốn trả thù cho anh em, còn thằng ranh nó dùng thuốc mê giết Tuệ Tuệ ở bệnh viện (@Vịt Con: Hà Thư vô tình giết còn Gia Long đổ vỏ hí… hí…)) thù này không thể không trả. Nãy nó còn ngất nay tỉnh cả rồi lại tiện cái rừng trúc phía trước, mang con bé vào hiếp cho đã và trói thằng cu em cho nó xem… ha… ha… Phải hiếp thế nhìn mặt đau khổ cả hai mới sướng… ha… ha… xem ra con bé sẵn lòng chết vì thằng em lắm đấy…
– Hảo huynh… Hảo huynh… người anh em tốt… Chúng ta nhường anh Cả khai hoa trước… ha… ha…
Xe đi quặt vào con đường nhỏ rồi đâm sâu vào rừng trúc, đến nơi chúng lôi chị và nó xuống. Giờ nó mới biết chúng đi hai xe ôtô, cả thảy hơn chục tên chia làm hai nhóm. Chúng xì xồ với nhau một lát, thì chục tên chia nhau đi chốt các điểm. Bốn tên cùng trên ôtô lúc nãy lôi chị và nó đi vào sâu trong rừng trúc, Bằng Tường là lãnh địa của chúng có gì mà chúng không rõ đâu. Đến một bãi đất phẳng giữa rừng, một tên trải xuống tấm bạt to rồi vứt chị và nó xuống. Tên đại ca đến gần nó và chị tát cho mỗi người, mấy cái nẩy nửa ộc cả máu mồm. Hắn mắng bằng tiếng việt lơ lớ:
– Cái tát này là tao tát hộ các anh em đã chết bởi bọn mày…
Sau đó hắn đến lần tay vào vú chị bóp mạnh, rồi hắn ngửa mặt lên cười sằng sặc nói:
– Vú còn chắc thế… mày chắc chưa được địt mấy khi nhỉ, tý nữa các anh sẽ cho mày hưởng thụ… ha… ha…
Chị ngẩng lên nhổ bọt vào mặt nó đầy khinh bỉ, hắn vuốt nước bọt trên mặt rồi dí súng vào đầu nó bảo:
– Mày đừng có láo… có tin tao bắn chết thằng cu này không? Khôn ngoan thì tao cho mày chuộc lỗi lại đây thổi kèn cho tao… nhanh…
– Mày dám…
Chị gào lên uất ức bảo hắn đầy căm tức, vốn hiểu tiếng hoa nghe tên nói chị biết nó không dám. Nên vội vã thách thức hy vọng nắm được thóp của chúng, nào ngờ hắn lên đạn đánh ” roạt” cái và dí vào đầu nó. Tay hắn bắt đầu xiết cò súng trước mắt chị, nó thì nhắm mắt chấp nhận trong lòng hối hận lắm. ” Chị nói đúng thật… thực chiến mình còn non… hại cả mình và chị rồi…” Hắn cố ý nói bằng tiếng Việt toàn bộ, với thâm ý làm cho cả hai phải đau khổ tột cùng. Chị thấy hắn sắp xiết cò thì nghĩ nhanh: “… mình sai không nên thách nó… nhỡ nó làm liều, đành chiều rồi tính cách… kéo dài thời gian nghĩ kế…” Chị vội vã hô lớn:
– Bỏ súng xuống… tao… tao đồng ý…
Chú Giải:
(*) Lễ Truy vong: Trong văn hóa Trung Hoa cổ các tướng chết trận mất xác hoặc sau mới nhặt được xác, sau khi về thành sẽ làm ma như thật để tạ vong. Trong các điển cố Tam Quốc và Đông Chu Liệt Quốc, có nhiều trường đoạn về nói tục này. Cụ thể như khi Đông Ngô chặt đầu Quan Vũ thì có mang đến cho Tào Tháo, Tháo không bêu trước cổng thành mà làm ma rất trọng theo thức an táng Chư hầu. Cùng thời điểm đó bên Thục cũng phát tang Quan Vũ mà không hề có thi thể, sau này nhiều nghìn năm người ta thành ra tục làm ma lại cho ai chưa được hành lễ an táng. Rồi sau đó mới đưa bài vị về tổ đường hương lễ tuần rằm.