Nỗi đau

Chương 27



Phần 27

– Reng… reng… reng…
– Reng… reng… reng…

Hồi chuông báo của điện thoại vang lên liên tục, nó mắt nhắm mắt mở vớ lấy cái Vertu mở máy áp vào tai nghe. Bên kia là cái giọng dịu dàng của Tiểu Dĩnh vọng vào tai nó:

– Chồng yêu! Anh làm gì vậy em gọi mấy lần mới bắt máy…
– À… à… ơ… hờ… ơ… ươ… em ngủ ạ… nên không nghe thấy!

Nó vừa ngáp dài vừa trả lời Tiểu Dĩnh vì mới chợp mắt được lúc, lâu ngày không làm tình dù là không hoản hảo. Bởi Nhã Trúc bé nhỏ đau đớn và ngất lịm đi khi bị nó địt, nhưng bao nhiêu tinh lực và khí lực kìm hãm bao ngày đã dồn hết sang em ấy. Nó thấy ể oải mệt mỏi cũng là điều đương nhiên, thấy tiếng nó ngáp qua điện thoại thì Tiểu Dĩnh dỗi. Cô nói phụng phịu qua điện thoại:

– Em… em cái gì! Đã nói là xưng anh rồi mà sao cứ em mãi thế, bao giờ anh mới lớn đây, chồng thối của em. Anh thế sau con mình nó sẽ nghĩ sao đây? Em có thai rồi đấy liệu mà làm cha, cho ra hồn cha đi nhá…
– Cái gì cơ? Em có con rồi à Tiểu Dĩnh thật không đấy! Vui quá đi mất hay là anh sang đó đón em nhé…

Nó vùng phắt dậy nói như reo qua điện thoại, mười sáu tư cách làm cha nó cũng chả có… lại càng không biết làm cha thì ra sao. Nhưng yêu Tiểu Dĩnh thì chắc rồi nên còn gì vui hơn, khi mà Tiểu Dĩnh có con với mình thì nó vui là phải. Hạnh phúc lớn nhất đời của thằng đàn ông, thì bao giờ cũng là người mình yêu thương có con với mình. Còn Tiểu Dĩnh ở đầu dây bên kia cũng vui không kém, nhưng cô ngượng ngập thú thật trong hạnh phúc:

– Đùa đấy! Chưa đâu nhưng biết anh thích em có con là em hạnh phúc rồi, cả em lẫn Hà Thư đều đang đến kỳ kinh nguyệt rồi. Bị trước nhau mấy ngày nên mới chưa sang Việt Nam, mặc dù anh toàn cho vào trong bọn em nhưng hai đứa không ai có thai cả. Thật sự em cũng chưa muốn có chửa bây giờ sau này anh trưởng thành hãy tính, nhưng anh thích thế này em vui lắm đấy… yêu anh. Lần sau cứ cho vào trong em đi ạ, em sẽ hạnh phúc lắm nếu trong em có tình yêu của chúng ta hình thành. Tuy nhiên mục đích em gọi không phải là như vậy đâu, có chuyện này quan trọng hơn đấy. Nếu anh chậm chậm chân thì có thể Nguyệt Ánh sẽ có thai, nhưng không phải con của anh đâu à hi…
– Sao… sao… em nói gì về Ánh cơ! Anh say rượu ngủ quên mất giờ mới nhớ ra, em biết Ánh ở đâu không? Lúc trước bị hiểu lầm cô ấy dỗi bỏ đi rồi…

Nó sực tỉnh hốt hoảng nói vội qua điện thoại, bên đầu dây bên có tiếng cười khúc khích và giọng nói của Hà Thư:

– Chị Tiểu Dĩnh! Thấy chưa em đã bảo rồi mà, chồng mình đa tình bỏ cha ra ý. Không yêu em Ánh mới lạ xinh như thế cơ mà, chỉ lạ là em ý cứng cỏi ghét chồng mình như vậy mà giờ yêu thế, lại còn định ra cầu tự tử vì thấy tổn thương. Rồi sau ba bốn đứa một lúc, anh ấy có đủ sức chiều không nhỉ… hí… hí…
– Là sao? Là sao Ánh đi đi tự tử vì hiểu nhầm anh à? Hà Thư có gì em nói xem nào anh nóng ruột quá…

Nó sững người vì thông tin đó, hỏi vội vàng mà trong lòng nóng như lửa đốt. Nào ngờ đầu dây bên kia Hà Thư vẫn bình thản nói:

– Là sao thì là! Giờ nghe em nói đây nhá nếu chấp nhận giao kèo này, thì em mới cung cấp thông tin cho anh không đừng hòng biết…
– Thôi cứ nói cho chồng mình đi em, không nhỡ ra anh ấy đi muộn mất chị không an tâm…

Tiểu Dĩnh nói đế vào vẻ đầy lo lắng, nhưng Hà Thư có vẻ không vội tý nào. Cô bịt chặt tay vào điện thoại, cốt không cho nó nghe được đoạn hội thoại này. Ngoảnh sang Tiểu Dĩnh cô cười bảo:

– Sau sự cố của cha và chúng mình vừa rồi! Cha đã có chuẩn bị riêng cho Nguyệt Ánh rồi chị ạ, cha không nói với chị bởi cha bảo rằng chị mới về lại nhà chúng ta. Để cho chị sống vui vẻ không bận tâm chuyện thị phi, chứ Ánh có một dàn sát thủ ở sau lưng bảo kê đấy. Em ấy không mất một sợi tóc đâu mà chị lo, cái em lo thanh niên ngất lịm vì thuốc ngủ cùng em ấy thôi. Anh ta là người Hàn và là Interpol, cảnh sát quốc tế như anh ta đâu dễ hạ như vậy. Anh ta cố tình dính thuốc ngủ là mục đích gì, sao lại tiếp cận Nguyệt Ánh nhà chúng ta. Anh này muốn đánh hơi gì về chúng ta…
– À… ừ… Chị nhớ ra anh ta rồi anh ta là Park Min Hyung, hình cảnh số một của Hàn Quốc. Lần chị còn là Phan Vũ Hoài Thương chưa đi chỉnh mặt, chị có gặp anh này khi cảnh sát Việt Nam tham gia hội thảo quốc tế. Lần đó là hội thảo về chống buôn bán phụ nữ xuyên quốc gia, anh này nghe nói ghê gớm lắm đấy một mình đột nhập ở Italia. Mà mafia Ý không phải dễ đùa đâu em, mà anh ấy giải cứu thành công con tin chỉ trong nửa giờ thôi… Thôi để về Việt Nam rồi chúng ta tiếp cận anh ta sau, để xem anh ta muốn gì… còn giờ em nói đi không chồng yêu đợi đấy!

Lúc này Hà Thư mới nói với nó:

– Chồng yêu nghe em set kèo này! Nếu chồng cần thông tin về em ấy thì phải hứa thế này, một là yêu em ấy mãi mãi đừng phụ em nhé. Hai là từ nay phải nghe lời em ấy chịu khó tình nguyện luyện tập, có làm được các điều này không để còn nói điều thứ ba đây?
– Trời ơi! Em lằng nhằng quá Hà Thư anh bực rồi đấy, có gì mà không làm hai điều đó nào. Nói nốt đi anh đang nóng ruột đây, nếu kéo dài nữa có tin là khi em về Việt Nam á. Anh sẽ hiếp chết em luôn đó, đồ vợ thối cứng đầu kia…

Nó bực bội thúc giục Hà Thư nói ra, nhưng qua bao hoạn nạn thì nó yêu cô lắm. Chỉ là nó cũng không hiểu vì sao mình lại đa tình, yêu tất cả các cô gái của mình cả mà không ai hơn ai kém. Hà Thư nghe thế cười như nắc nẻ trong điện thoại cô vừa nói vừa cười:

– Chị Tiểu Dĩnh nghe thấy đó chồng yêu dọa hiếp em kìa! Có khối sức ấy mà hiếp người ta nhỉ, thách luôn đấy nhá sợ chồng nói mà không làm được hí hí… Thôi không trêu nữa nhà Nguyệt Ánh đang ở Bar Bằng Lăng trên phố Thái Thịnh, uống rượu với một nhóm đàn ông ở đó. Cô ấy QQ call cho chúng em mà, chồng nhanh đến đi nhìn mặt mấy thằng đó giận lắm. Lợi dụng em ấy chán đời mà say xỉn thì nguy, em thì chưa chắc anh đã hiếp được. Nhưng Nguyệt Ánh của anh không cẩn thận bị hiếp hội đồng đó, nó cho say xỉn rồi lôi vào nhà nghỉ khó biết lắm. Còn điều kiện thứ ba là khi nào chồng lên giường với Ánh, thì video call trực tiếp lên nhé cho tụi em xem hỉ hả…
– Rồi rồi ok… Anh chấp nhận hết anh đi xem sao đã…

Nó nói rồi vội vã cúp máy luôn, nó nghiến răng kèn kẹt chửi ra mồm:

– Địt mẹ mấy con chó nào nhỉ? Dám động vào Ánh à! Tao sẽ cho chúng mày chết nha con…

Nó chuẩn bị súng và tiền mang theo, rồi tất tả khóa cửa đi vội vã. Để mình Nhã Trúc vẫn miên man mê mệt bên trong, nhưng cứu người như cứu hỏa câu nói của Hà Thư làm nó không thể ngồi yên. Đến cửa Bar Bằng Lăng ở Thái Thịnh nó mới ngớ người ra, cái bar này quá lớn đến tận năm tầng cao vút. Mặt tiền cũng rộng rãi thênh thang so với mấy nhà bên cạnh, đèn màu nhấp nháy lung linh trên biển hiệu. Đông thế này biết Nguyệt Ánh ngồi đâu nhỉ, lên tìm cũng dở vì nhỡ tìm tầng một. Thì em ở tầng trên ra thang máy về không thấy được, đang ngẩn ngơ tính toán thiệt hơn. Bỗng một bàn tay to lớn vỗ “bộp” cái lên vai nó, kèm theo cái giọng ồ ồ trầm khàn phía sau:

– Thiếu gia! Cậu không thích đi cùng anh Đông nữa à, lại một mình định tới đây uống rượu một mình sao? Thế để tôi mời đi đây là địa bàn của tôi, thật vinh dự được mời thiếu gia cậu một bữa đó. Mong cậu nể tình mà đừng từ chối nhé, ở quán hát tôi đã để thất thố rồi mong cậu nhận lời cho…

Nó quay lại thì ra Tuấn Lò Đúc vẫn khuôn mặt béo mầm, và hàng lông mày chổi xể dữ tợn cái đầu trọc lốc. Đúng là có tiền thì sai khiến được cả quỷ thần, việc nó rộng tay vung tiền và lại là thiếu gia Lam Hoàng nữa. Nên Tuấn Lò Đúc hắn có cơ hội tình cờ gặp thế này, thì chả tội gì mà không tiếp cận cầu thân. Đầu quân cho nó hắn lại chả khác gì cá gặp nước, rồng được vươn mây chả mấy mà uy danh oai hùng đất này. Nó thì lo cho Ánh sốt vó bởi lời nói của Hà Thư, đâu có tâm trạng uống rượu chứ. Nên nó nói thẳng luôn với Tuấn Lò Đúc:

– Nói thật với anh em đến đây không phải để uống rượu, bạn gái em hồi sáng đó, cô gái mặc bộ rằn ri anh thấy lúc đó đấy. Giận em đi từ lúc ấy chưa thèm về nhà, em nghe nói cô ấy giận em bỏ ra đây uống rượu. Có người bảo bị mấy thằng đểu quây cho, tính lợi dụng em ấy say làm bậy ạ. Nhưng vội đến đây đông quá, chưa biết em ấy ngồi đâu anh à, anh quen thuộc ở đây thì tìm giúp em với. Mà trước lạ sau quen anh cũng cỡ tuổi anh Đông, vậy cho phép em gọi anh như anh trai đi… Em cảm ơn nếu anh vui lòng giúp em…

Tuấn Lò Đúc vui ra mặt vì nó ở vai cao hơn, nhưng lại không trịch thượng như lão Đông Hen. Một câu anh hai câu anh tôn trọng hắn, như vậy mới đáng kẻ bề trên chứ hắn tính đầu quân cho nó quả không sai. Hắn vẫy tay bảo tên đàn em sau lưng:

– Gọi anh em hết mấy anh em chung quanh đây lại cho anh, nói là anh Tuấn triệu tập gấp bất luận làm gì. Phang gái dở hay chơi hàng, hoặc ỉa đái gì cũng phải ra, thằng nào vắng đừng kêu anh mày ở ác nhanh đi…

Mấy tên đàn em to cao xăm trổ đứng sau lưng hắn, rút điện thoại ra “alo” tới tấp khắp nơi. Còn Tuấn Lò Đúc vỗ vai nó bảo:

– Thiếu gia! Anh cứ yên tâm đi lát anh em đến đủ, tôi sẽ cho chúng cày nát quán này. Từng mét đất một tìm cho ra tiểu thư nhà mình thì thôi, bất cứ thằng nào dù nó là ai tôi cũng cho xuống luôn không phải nghĩ. Mạo phạm tiểu thư của anh thì có khác gì, là ném cứt vào mặt thằng Tuấn Lò Đúc này đâu…

Hắn nói vừa dứt lời một tí thì ở đâu thanh niên ùn ùn kéo đến, chúng xuống từ ôtô từ xe máy hoặc đi từ các quán các ngõ ra. Thằng nào thằng ấy tóc xanh tóc đỏ, xăm trổ vằn vện mặt mày hằm hằm sát khí. Chưa đầy mười phút mà đã tụ tập đến cả trăm thằng rồi, chứng tỏ Tuấn Lò Đúc này cũng không vừa ở đây. Đám đàn em rầm rầm nháo nhác ồn ã hỏi Tuấn Lò Đúc:

– Đại Ca! Anh triệu tập bọn em gấp thế này là thịt bọn nào? Cho xuống luôn hay chỉ nằm viện thôi ạ, anh cứ ra chỉ thị đi tụi em chén luôn cho nóng…
– Cứ từ từ nghe anh nói! Anh giới thiệu các em đây là Thiếu gia Lam Hoàng ở bên Trung Quốc, anh ấy cũng là người hôm nay cho tiền để thưởng nóng anh em đó. Mau chào thiếu gia đi các em, từ giờ anh ấy sẽ ủng hộ chúng ta các em. Ở dưới tay anh ấy chúng ta sẽ không nghĩ đâu…

Tuấn Lò Đúc nói xong thì đám đàn em nhất loạt hô to:

– Chúng em chào Thiếu Gia! Chúc mừng anh sang thăm ạ!

Chúng có vẻ rất kỷ luật khi chào nó, nó thoáng nghĩ trong đầu ngay. Muốn bảo vệ Trang khỏi Lão Đại kia. Thì cũng nên dựa vào các băng nhóm như này, sáp nhập vào xã đoàn thì hay biết mấy một công đôi việc. Nó liền rút ra bốn tập đô la đưa cho tên đứng gần nhất nói:

– Đây là chút tiền cho anh em uống nước hôm nay, chút tôi có việc cần nhờ anh em. Mong anh em nhiệt tình trợ giúp cho…

Đám đàn em hôm nay bỗng dưng được thưởng nóng vài triệu, chúng nghe nói anh Tuấn được thiếu gia bên Khựa cho tiền. Chúng đã ngưỡng mộ rồi nay đích thân thiếu gia này, anh ấy phát tiền uống nước mà tận bốn tập đô la. Thì mỗi thằng cũng phải bốn năm trăm đô là ít, thưởng quá hậu như vậy thì việc gì chúng chả làm. Tuấn Lò Đúc còn mừng hơn hẳn hắn tuy là theo Lão Đại, nhưng lão ta cũng văt cổ chày ra nước, đã thế đóng phế hàng tháng còn không được thiếu lão một xu. Giờ gió chiều nào xoay chiều ấy ai mạnh nhiều tiền chơi đẹp, thì hắn theo đâu cần phải nghĩ chứ, đi đâm chém thế này chả phải cũng bán mạng vì tiền sao? Đợi đám đàn em hỉ hả chia tiền xong hắn mới chậm rãi nói:

– Bạn gái thiếu gia do giận dỗi, bỏ đi uống rượu một mình trong kia, chẳng may gặp mấy thằng bẩn bựa chuốc say. Chúng tính dùng văn bẩn để chén chị ấy, các em hãy đi vào tìm tiểu thư cho anh. Chị mặc bộ quần áo rằn ri bó sát, mặt trái xoan tóc dài chắc xinh nhất ở đây đó. Các em vào tìm cho anh nhé bất cứ con vợ nào tỏ ra cứng tính bật lại, các em cho xuống luôn cho anh không phải nghĩ…

Nó thấy tìm người mà cũng phải đánh chết người ta thì không nên, chưa kể gây rắc rối với pháp luật nữa. Nó ghé tai Tuấn Lò Đúc nói nhỏ:

– Chỉ là tìm người thôi mà có cần đánh chết người không? Liên lụy anh em quá thì em ái ngại lắm anh ạ! Khổ thân chúng nó ra chẳng may tù tội này kia…

Tuấn Lò Đúc nghe vậy càng mừng, vì nó còn biết nghĩ cho cả anh em của mình. Hắn liền ghe tai nó thì thầm nho nhỏ:

– Thiếu gia! Anh cứ an tâm đây là địa bàn của tôi, phế tôi đóng không thiếu một xu. Sân nào tôi cũng nuôi hết rồi anh yên tâm, bên viện(viện kiểm sát đó ạ) hay tòa (toà án) hoặc sự quận đã lo đầy đủ. Nên nãy giờ anh em tập trung cả đống đây, có ai lai vãng hay đuổi bắt gì đâu. Còn đám anh em cũng xác định cả với tôi rồi, nếu mà nhẹ tôi sẽ chạy án cho chúng. Nặng nữa thì không đỡ nổi bị tù đầy ăn án cao su, sẽ chăm nuôi cẩn thận từ A đến Z. Nếu anh em nào dính phốt số nhọ nữa, mà bị lôi ra đứng cột “đòm” phát. Thì phần gia cảnh anh em ấy anh em tôi sẽ có trách nhiệm, anh em giang hồ tính mạng chỉ như đèn trước gió. Xác định cả rồi anh! Sống chết chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, anh cứ đợi tôi đưa tiểu thư ra không để sứt mẻ gì hết…

Nó nghe mà ngẫm hiểu dần ra lối sống thế giới ngầm, và có toan tính luôn bảo với Tuấn Lò Đúc:

– Anh cho anh em về với Hắc Long xã đoàn của em đi, có no ăn no có đói cùng đói nhé. Nhưng yên tâm với tư cách là lão Cửu của Lam Hoàng, em sẽ để cho anh em được ấm no đầy đủ…

Tuấn Lò Đúc nghe xong rùng mình sợ hãi, bé thế này đã đứng hàng cửu lão rồi sao. Hắn vẫn nghe nói về bát lão đại đứng đầu tám xã đoàn ở Lam Hoàng, như là chú Lục – Hồng Hưng hay chú Tứ ở Hòa Thắng Hòa… Ứng với tám con rồng lớn của Lam Hoàng, giờ đây hắn mới biết đến Cửu lão đại của Hắc Long xã đoàn là một thằng bé con. Tuổi trẻ tài cao hùm thiêng ẩn vuốt thật đáng sợ, nhưng hắn cũng mừng cho mình là chim khôn đã chọn đúng cây mà đỗ. Tướng tài thì tìm được minh chủ mà thờ, thật không uổng công lần này rồi. Đang mải nghĩ ngợi chuyện này trong đầu, thì đám đàn em đã xong việc đi ra ngoài rồi. Chúng không dám động vào thân thể Nguyệt Ánh, cũng là cách chúng tôn trọng Gia Long. Cô được hai cô gái tiếp viên dìu ra chỗ nó trong tình trạng hôn mê, họ còn dìu theo cả Hoàng (tức là Park Min Huyng dấu tên) ra ngoài gặp nó và Tuấn Lò Đúc.

Một tên như là đại ca bọn kia lễ phép đến gần nó, hắn nói rất nhỏ nhẹ khiêm tốn:

– Thưa thiếu gia! Tiểu thư của thiếu gia đã được thấy ở tầng năm, cùng anh bạn kia ạ, cả hai họ đều bị đánh thuốc mê. Chúng em lên vừa hay bọn nó định té, mấy thằng ấy bọn em đang lôi ra sau ạ. Anh em của em đang hỏi chuyện chúng nó một chút, còn xử trí sao là ở anh hết ạ lát chúng sẽ ra đây…

Nói chưa dứt câu mấy thằng bạn đểu của Hoàng đã bị lôi ra, phải nói là số các bạn quá đen đi chăn gà đụng phải phượng hoàng. Nguyệt Ánh kia là loan là phụng, không phải loại gái vớ vẩn cho chúng lợi dụng. Nó tưởng đám anh em kia chỉ hỏi chuyện, nào ngờ đâu các chúng “hỏi chuyện” lại là đánh đập dã man. Mấy thằng mặt mày tím bầm răng gãy, mồm ứa máu ra mép đang bò lết từ trong ra như con gián. Nhưng hễ bò chậm chút là đám anh em chung quanh lại đấm, lại thụi vào sườn vào đầu các kiểu. Dân ở đây không phản ứng cũng không báo công an, có vẻ họ biết rõ đám giang hồ này như nào chỉ đứng xem. Trời cũng tối phố Thái Thịnh thì không lớn lắm, ít xe cộ qua lại cả người Việt cũng không thích dây dưa. Nên khách vãng lai họ chỉ ngó qua, rồi phóng vụt xe đi luôn khỏi đám người đánh lộn đó, còn mấy thằng vừa bò lết vừa van xin trong mưa đòn:

– Bụp… bụp…
– Em xin… em xin… Hự… á…
– Bốp… bốp… chát…
– Tha cho em các anh ơi… úi ôi… á… hự…
– Nhanh con mẹ chúng mày lên! Các bố mày nóng mắt lắm rồi đấy con…
– Bụp… bụp…

Chúng bò ra được đến sát chân nó và Tuấn Lò Đúc, thì cũng chịu bao nhiêu là mưa đòn. Bọn anh em của Tuấn Lò Đúc giờ mới hồi báo:

– Thiếu gia! Anh Tuấn mấy con chó này đây ạ! Tụi em tra kỹ rồi là bạn cái anh kia, thấy tiểu thư xinh quá tính dùng văn hèn kế bẩn. Giờ các anh cứ nói chỉ cần một câu thôi, chúng em sẽ cho mấy con chó này gãy ngay khỏi nghĩ…

Nó thì không nhìn thích cảnh đánh đấm nữa, nên đưa cho bọn anh em Tuấn Lò Đúc hai tập tiền đô nữa nói:

– Thôi chuyện cũng qua rồi mà bọn nó cũng chưa làm được gì, tha cho chúng nó đi đánh thế là đủ rồi. Tiền này tôi mời anh em uống nước, sau này gia nhập xã đoàn sẽ là anh em một nhà…

Tuấn Lò Đúc đoán nó đi taxi lên vội nói:

– Thôi cho bạn gái lên xe tôi lát chúng ta cùng về, để tôi còn mời thiếu gia bữa rượu chuộc lỗi. Cũng là trao đổi thêm việc gia nhập Hắc Long xã đoàn, còn thiếu gia anh đã nói thế thì tha cho chúng nó vậy…
– Thế còn anh bạn này thì sao anh Tuấn?

Tên dìu Hoàng trên tay vội vã hỏi, ngay lập lập tức Tuấn Lò Đúc nói trước:

– Bạn của tiểu thư cũng là bạn chúng ta, cho anh ấy về nhà nghỉ của mình bên Nghĩa Đô, chăm sóc cẩn thận anh ấy tỉnh cần gì đáp ứng cho hết. Kể cả gái cũng nên chọn em nào xinh sạch nước cản vào, đừng mang mấy con phế vật nên mất mặt anh mày đấy…

Nó thấy sắp xếp thế cũng ổn lên chẳng nói thêm, vội bế Ánh ra cái xe Lexus của Tuấn Lò Đúc do đàn em lái tới. Tuấn Lò Đúc trước khi lên xe còn vẫy tên đàn em lại nói nhỏ:

– Thiếu gia nói tha! Nhưng không phải là cứ thế mà tha được, tội hỗn láo các em cứ lôi vào ngõ nhỏ nào gần đây mà vắng ấy. Đánh chúng nó thừa sống thiếu chết cho anh, để hiểu rằng đụng phải phượng hoàng thì trả giá sao. Lần sau đớp bậy nhìn mặt người mà cắn, mà cứ nhằm chỗ định gây án mà nện cho anh. Đánh cho nó liệt con mẹ dương nhé, xong rồi về anh khác thưởng cho ok!

Hắn đóng “sầm” cánh cửa xe lại rồi xe vút đi, vẫn nhìn ngoái lại đám đàn em, chúng đang nhét mấy tên kia vào cốp xe mang đi. Và ở một ngõ nhỏ tối tăm trong phố, mấy tên ấy đã dính thêm một trận đòn vũ bão. Đánh chán tay chúng lên xe ôtô bỏ đi mặc kệ bọn họ nằm lê lết. Tám Sẹo cùng thằng Tú đau đớn quằn quại bò lê trên mặt đất, chúng chửi tên đầu đinh bày trò đang nằm cách đó không xa:

– Đệt! Tôi chả hiểu ông nghĩ kiểu nhồn gì, ăn phải con này nhọ vãi thấy bọn kia nói nó là tiểu thư gì đó. Giờ bị đánh thừa sống thiếu chết thế này, giá nó đánh ngất được còn đỡ nhục. Đây đánh thâm vãi lồn toàn đòn âm, mà đau vẫn tỉnh dập con mẹ hàng họ rồi… á… ái đau… địt mẹ…

Tên đầu đinh cũng đau quặn bụng hắn nhăn nhó:

– Sống là tốt rồi kêu cái lồn, sau khỏe thì tính cách trả thù…
– Ai bảo là chúng mày được sống vậy?

Một thanh giọng ẻo lả nửa nam nửa nữ vang lên, bọn chúng hoảng hốt ngó lên phía trước. Trong ánh sáng lập lòe ở ngõ nhỏ chiếu ngược, một bóng ninja đen xì cao lớn đứng chắn giữa ngõ. Hai tay hắn cầm hai thanh kiếm nhật đã rút vỏ dài trắng lóa quệt đất, hắn nói tiếp bằng cái giọng lành lạnh của mình:

– Tao rất buồn cho chúng mày biết rằng, cô gái chúng mày định lừa để thịt là tiểu thư của Lam Hoàng. Cho nên chắc chắn chúng mày không thể sống, giờ thằng nào có dặn dò gì gia quyến thì nhắn đi. Tao cho năm phút trước khi tiễn chúng mày lên đường, nghĩ kỹ đi rồi nói tao không nhiều thời gian đâu…

Tên ninja ngưng lại chút rồi hô:

– Bắt đầu năm phút!

Mấy tên hoảng hồn vội vã cất giọng van xin tới tấp, chúng luôn miệng “tha cho em, tha cho em…”. Tên ninja vẫn đứng im lặng không nói, một lát sau hắn lạnh lùng bảo:

– Hết giờ! Không trăn trối thì thôi…

Hắn vung kiếm lên vút đi một cái, ngõ tôi ánh lên hai vệt sáng xanh. Những nhát kiếm sắc lẹm chặt đứt đầu từng tên, hắn rút khăn mùi xoa lau máu rồi vứt xuống. Sau đó rút từ thắt lưng ra mấy phi tiễn, khi phi tiễn ghim vào xác chết lập tức bốc khói sùi bọt. Mấy các xác phân hủy tức thì hóa thứ nước hôi thối nồng nặc, hiện trường không còn lại dấu vết gì cả và ngõ nhỏ lại trở lại tăm tối u tịch như vốn có. Hắn phi thân mất hút trong bóng đêm, xuất quỷ nhập thần y như lúc hắn đến vậy…

Gia Long cùng Tuấn Lò Đúc rời đi khỏi không hay biết chuyện đó, nể tình hắn giúp mình lại muốn chiêu mộ hắn cùng đám anh em. Nên đã cùng hắn vào nhà hàng uống rượu, Tuấn Lò Đúc có ý muốn bảo nó mang Nguyệt Ánh ra viện. Để các bác sĩ giúp nhưng Gia Long cũng chưa biết nói gì với cô, nó liền chối từ việc đó để tránh phiền phức. Để nó yên tâm uống đi uống rượu, đích thân Tuấn Lò Đúc đi đặt phòng hạng sang ở khác sạn Meliá cho nó.

Nó đưa Nguyệt Ánh về đó rồi, mới đi cùng hắn uống rượu bàn chuyện. Rượu xong thì cũng mười hai giờ đêm, nó gà gật về phòng khách sạn lên nằm cạnh Ánh. Cô vẫn ngủ hôn mê ly bì nhưng bộ quần áo của cô, bị dính bia đổ ra mùi thật khó chịu. Nó đành cởi sạch đồ của cô ra rồi lôi cô vào phòng tắm, lần đầu nó tắm cho ai đó vô nên cùng vụng về. Nhất là cô ngủ mê mệt do thuốc ngủ liều cao, nhưng tắm thế này cũng là liệu pháp y học mà nó không biết. Nó sẽ giúp Ánh thức nhanh hơn khi chạm nước lạnh, và được mát xa khắp cơ thể cô. Lúc tắm cho cô nó mới tò mò khám phá Ánh, điều mà khi trước cô thức nó chẳng có cơ hội làm…

Nước dập dờn quanh bể tắm trong vắt, nó đùa nghịch trên đám lông mu con gái thưa mỏng của Ánh. Ướt nước đám lông dính sát vào vào da, khoe lên cái khe hẹp trinh trắng đỏ hồng. Nhìn khiêu khích quá nên khi tắm xong bế Ánh lại gường, nó banh chân của cô ra chiêm ngưỡng chỗ đó. Một lỗ nhỏ xíu hồng hồng trong hai lớp thịt nhỏ, nó từng vuốt ve của Ánh rồi nhưng chưa từng nhìn kỹ thế này.

Dùng ngón tay nó tách nhẹ hai môi nhỏ xinh đó, căng rộng ra tò mò ngắm bên trong cái khe hồng đỏ ấy. Sâu sâu bên trong cái lỗ hẹp trơn ướt, một cái màng mỏng trắng trong mập mờ hé lộ. Bằng chứng tiết trinh của người con gái hiện ra, nó muốn địt Ánh quá nhưng mà làm trong khi cô ngủ mê mệt thì quá hèn. Nó đành thôi và cởi thêm quần áo mình, bỏ vào giỏ đồ và gọi bồi phòng lên mang đi giặt hộ. Nó đắp chăn cho Ánh rồi cũng tự mình chui vào cái chăn bên cạnh, và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, chỉ còn đêm Hà Thành yên tĩnh trôi lặng lẽ…

Dưới tác động của nước mát và sự mát xa vô tình, khi nó kỳ cọ cho cô nên hiệu ứng hôn mê đã giảm. Nếu không có sự cứu viện của nó thì khi bị hiếp, giày vò thân thể tác động mạnh liên tục cô cũng tỉnh lại. Nhưng đó là sự thức tỉnh bất hạnh khác lúc này, cô tỉnh lại lúc bốn giờ sáng mở mắt ra giật mình thấy cái trần nhà. Mà cái trần nhà hoa văn tuyệt mỹ của khác sạn năm sao lạ lẫm, không phải căn nhà cô ở mọi khi làm Ánh hoảng hốt.

Mùi hương hoa Lavender nhè nhẹ lan khắp phòng, chợt làn da ngực cô chạm mạnh vào tấm chăn lông mềm mại buồn buồn. Hoảng thực sự Ánh tung cái chăn ra phát hiện mình trần truồng, nhìn xung quanh thấy một người nằm cạnh chăn đắp kín đầu đang ngủ. Cô vò đầu bứt tóc bối rối nhớ lại chiều tối qua, đi uống bia với anh Hoàng rồi gục tại chỗ mê man. Giờ thì lại cởi trần truồng nằm đây ở khách sạn xa lạ này, thế ai đang nằm cạnh cô đây? Lẽ nào… lẽ nào cô choáng váng… cắn chặt môi thổn thức…

Anh ấy mới quen mà chỉ quý chưa yêu chút nào, người cô yêu là Gia Long hơn nữa chỉ Gia Long, anh là người biết chỗ thầm kín trên người cô. Nếu muốn thì Nguyệt Ánh chỉ thích mất trinh với anh thôi, giờ giận anh mà bỏ đi lại thất thân với ai đây chứ? Ánh buồn bã khóc thút thít bờ vai nhỏ run run, nhất là cảm giác hơi nóng rát ở lồn đầy lạ lẫm.

Nó càng làm cô đau và thất vọng tột cùng, chắc người nằm bên cạnh đây thì anh ấy địt mình rồi. Cô không biết cảm giác ran rát này, chỉ đơn giản chính là do anh ấy người cô yêu. Trong lúc cô ngủ đã mạnh tay banh ra vần vò khám phá, nếu cô thức kêu đau anh còn biết điểm dừng, còn cô hôn mê anh thoải mái vầy vò vạch mạnh ra để cô bị rát như vậy.

Nhưng cô không thấy máu ở ga giường một tia hy vong mong manh, và Ánh chợt nghĩ nhỡ người bên cạnh là con gái thì sao. Mạnh dạn cô luồn tay sang bên đó nhằm vào vị trí ấy, còn Gia Long cũng bị tiếng thút thít của Ánh đánh thức. Nhưng nó không dám dậy vì nghĩ cô đang tủi thân và dỗi, nhưng cùng đó cảm giác lúc đêm bùng lại. Nhớ đến khe lồn bé nhỏ hồng đỏ của Ánh, khi nó lén xem trộm đêm qua thì lại thèm địt cô lắm…

Khát khao chơi Ánh bao lâu rồi chưa đạt, nên giờ càng mạnh mẽ khi biết Ánh đang trần truồng khóc ngay cạnh. Buồi cửng lên thẳng tắp đúng khi bàn nhỏ xinh của cô túm vào, nó nằm xoay lưng hơi co chân, nên Ánh cũng khó đoán biết chiều cao thực. Khi nó trong đống chăn bùng nhùng ấy, và khi Ánh túm phải cái buồi cứng, đang hừng hực nóng rực của người yêu mình. Cô đau khổ thật sự nghĩ là mất với anh Hoàng, cô khóc thút thít nói ra thành lời:

– Hu… hu… Gia Long ơi! Em xin lỗi anh… hu… hu… chỉ vì rượu thôi thành thế này, đêm qua người khác đã làm điều đó mất rồi. Sao không là anh Gia Long ơi! Sao từ chối em đuổi em đi chứ… hu… hu… chắc em chết mất thôi! Không dám nhìn mặt anh nữa rồi… hu… hu… Em chỉ muốn mất với anh thôi… cả đời này em chỉ mong anh là người đàn ông duy nhất… hu… hu…

Ánh đau khổ thật sự vì tuy là yêu anh từ cảm giác tình dục, nhưng khi nhìn con bé kia mút mát cô ghen lên. Cô mới biết rõ rệt trong tim mình anh đã có vị trí rồi… đúng là…

*… Yêu cực độ rồi lòng cũng nhạt…

*… Ghét càng sâu, tình đã nên sơ…

Lý Bạch viết câu này thật không sai với cô, ghét anh nhiều rồi lại hóa yêu anh mất rồi. Cô đau nhưng cái người con trai nằm cạnh cô đó, thì anh ấy hạnh phúc thật sự… Gia Long vui lắm nó biết Nguyệt Ánh yêu mình thế nào, nó nằm im nhủ thầm: “… em ngốc rồi Ánh ạ! Thứ nhất em yêu của anh, là em vẫn còn trinh trắng đấy, thứ hai người đưa em về là chàng trai của em…”. Nén hết can đảm lai Ánh quyết định giật chăn mạnh ra, để xem đó là người con trai nào. Thò tay he hé mấy lần lại rụt lại, rồi lại ngồi khóc tấm tức một mình. Mà cái anh Hoàng này cũng tệ thật đấy, bình thường tâm lý phết thế mà xấu tính. Lợi dụng cô say để làm việc đó giờ ngủ như chó chết, không dám mò dậy xin lỗi cô lấy một câu. Thật là hèn hạ và đáng ghét phải giật chăn ra đánh một trận mới được, thế là cô bất ngờ túm chăn giật mạnh cái tung ra…

*… Phụt… cái chăn tụt mạnh theo tay cô…

Bất ngờ đến thẫn thờ mấy giây khi cái chăn lộ ra, “… là anh ấy người mình yêu… anh Gia Long… mới lạ. Anh cũng cởi trần truồng trong chăn như mình, vậy là anh ấy đón mình mình về đây à… ôi hạnh phúc thế! Là anh thì em vui rồi ạ! Dù anh lén làm trộm em, trong đêm em ngủ mê mệt thì em cũng không trách đâu hi…” Thế là Ánh nhoẻn miệng cười hạnh phúc trong suy nghĩ đó, nhìn ánh mặt đỏ rực như mặt trời bình minh. Gia Long thấy thế mới trêu cô:

– Em vừa khóc xong cười luôn được à? Thế nước mắt cá sấu à… ha… ha…
– Á… à… Cái anh này nhá! Biết em khóc còn không dỗ, thích trêu em không đấm chết luôn này…

Cô lao vào đấm thật nhưng anh cũng có võ bật tôm ra khỏi giường, thế là cả hai đuổi nhau vòng quanh giường. Phòng này là tầng thượng của Meliá, nên ánh dương xuyên mây đến trước. Tia nắng bình minh đầu tiên rẽ mây chào đón ngày mới với Hà Thành, chạy gần đến cửa kính thì Ánh ngẩn ngơ ngó ra. Qua khe rèm cô thấy sắc dương vàng rực rỡ, phủ dọc trên những dãy nhà nhấp nhô trên phố.

Một thoáng bình yên trong mắt Hà nội đẹp bình dị mà đáng yêu, còn nó nhìn cô đứng im ở cửa sổ nắng soi lên các đường cong diệu huyền. Mái tóc Ánh thướt tha trải dài tấm lưng trần thon thả, cặp mông tròn đầy đặn khêu gợi khít khao. Nó tiến lại ôm Ánh từ đằng sau cô, đôi tay rắn chắc ghì vào cặp vú nhỏ mềm mại. Nó thấy tim Ánh đập rộn lên trong cô, cô thỏ thẻ ngoái đầu bảo anh:

– Bình minh đẹp không hả anh? Hà nội đẹp anh nhỉ bình yên dịu dàng, sau này chúng mình bên nhau mỗi ngày nhé…
– Ừ! Anh cũng sẽ ở bên em Nguyệt Ánh ạ! Anh yêu em! Xin lỗi lúc đó anh không nghe rõ, nhạc ồn quá khiến hiểu nhầm em… Sau đừng dại dột đi bỏ đi chơi thế, anh đưa em về còn bạn trai đi cùng em tự về rồi. Sau thích uống rượu thì để anh đưa em đi, anh không thích em đi với anh đó mà anh ta là ai?

Nó nói mà giấu nhẹm việc kia đi không cho cô biết, Ánh nghe thế thì ghé sát mặt lại bĩu môi trêu:

– Ghen à! Thế đừng đi ôm con gái lạ nữa, em ghét em đi tìm trai đấy nhớ chưa? Em cũng sẽ ngoan không đi với đâu hi… hi… mà thế là mất rồi à anh? Chả đau tý nào như các chị nói hết hì… hì…

Nó biết Ánh nói về cái gì nhưng vẫn giả vờ, nó ghé tai cô ngửi mùi hương trinh nữ thơm dìu dịu từ cô. Nó nói cứ như không biết gì:

– Mất gì hả em? Quên ở quán bar à… mất lúc nào để lát anh quay lại tìm nhé…

Ánh bực mình đỏ mặt tía tai, cô quay người lại đối diện. Cả hai vẫn đang trần truồng cạnh nhau, khác cái là cô nhìn rõ buồi anh to cứng dựng đứng. Còn lúc trước thì cô chỉ cảm nhận nó nóng rực, cứng nhắc áp vào mông mình. Cô cầm hai tay anh lắc lắc, chun cái mũi lại nhe đôi răng thỏ duyên dáng ra, nguýt anh thật dài nói trong xấu hổ:

– Không đùa đâu! Thật đấy nói cho em đi anh… mất rồi à! Thế là xong rồi ý gì anh… nói đi mà… em mất rồi à… Anh ăn gian thế sao không làm lúc em tỉnh, em muốn thấy lúc đó bắt đền anh… hu… hu…

Cô vờ khóc trêu anh nũng nịu, thế là anh bẹo má cô nhè nhẹ rồi nói:

– Em ngây thơ nhỉ? Chính cơ thể em mà cũng không biết sao? Đêm qua anh đưa em về em ngủ mê man, quần áo bẩn anh mang hết của chúng ta đi giặt thôi. Em yêu ạ em vẫn trinh trắng đấy, anh không làm gì khi em chưa cho phép mà…
– Chụt…

Nó vừa nói dứt câu thì cô hôn luôn lên môi, cô hạnh phúc thốt lên vui vẻ:

– Yeah! Yêu anh quá cơ thế mới là người con trai em thích, cơ mà… cơ mà… em vẫn hơi ran rát chỗ đấy. Hôm qua có làm gì em không không? Khai mau cho em biết… hay là đạo đức giả làm không được giả vờ tốt bụng…
– Không thật mà! Hôm qua anh chỉ vạch ra xem tí hì hì, chứ bé như của Nhã Trúc còn vào được nữa là của em…
– Cái gì Nhã Trúc! Đừng bảo anh… anh… địt… cô bé rồi nhá, nếu thế em thù anh cả đời… anh thế á quá đê tiện…

Nghe Nguyệt Ánh nói thế nó vội chống chế bảo:

– Không ý anh là… là… em ý bé nhưng vẫn làm được… thôi…

Nguyệt Ánh thôi không nói nữa, cô kéo rộng rèm cửa cho nắng mai tràn vào. Đây là tầng cao lại mới gần năm giờ sáng thôi, khó ai thấy được hai đứa thế này. Bình mình đang rạng dần xuyên qua mây bụi chiếu vào phòng, ánh nắm chặt tay anh kéo về cái giường đầy nắng mai. Cô cúi mặt ngượng ngập nói với anh:

– Gia Long! Chúng mình làm chuyện đó đi… Em… em đồng ý…

Nó biết Ánh đang đề nghị cái gì, nhưng nó khá ngạc nhiên về chuyện này. Một cô gái trinh trắng lại chủ động rủ người yêu làm tình, nó ngơ ngẩn là Ánh hiểu nhầm nó không hiểu rõ, cô ấp úng đỏ mặt cúi gằm nói thẳng:

– Anh… anh… Không nghe em nói gì à… đi… anh… chúng… chúng… mình địt nhau… đi…

Câu cuối cô ngượng lắm nói đứng chết trân tại giường, tận khi anh bế bổng cô lên trên nệm đặt xuống. Thì Ánh vẫn chưa hết ngượng hai tay che kín mặt, mặc kệ môi anh tham lam cuốn lấy bầu vú nhỏ. Rồi lưỡi anh như con rắn bò nhẹ nhỏ nhàng, lướt qua cái bụng phẳng mịn màng của cô, rồi thì lưỡi anh đã chạm vào lồn rồi…

*… thổn thức… cô bặm môi…

*… giật thót mình nẩy lên, cô rên khe khẽ…

*… anh liếm vào đấy thích quá, sung sướng khép chặt đùi…

*… từ khe lạch trinh nguyên, thủy dâm tuôn ra ướt nệm…

*… tình nguyện dâng hiến cho anh, cô hạnh phúc tim đập dập dồn…

Đến khi anh cầm cái buồi cứng nóng ép vào khe lồn mình, thì Ánh nhỏm dậy nhìn thẳng vào mắt anh nói:

– Để em tự đưa nó vào em được không? Em muốn thấy khoảnh khắc đời con gái của em cơ…

Nó chiều lòng để Ánh tự cầm cái buồi to cứng gân guốc mình, cô tự lựa mà nhét vào trong lồn… nhưng chỉ khẽ dúi mạnh vào đã căng lên đau nhói. Đau quá theo phản xạ, Ánh lùi thót cả người lại lùi ra sau, bộ mặt xinh xắn đỏ rực nhăn nhó xấu hổ bảo anh:

– Đau… thật đấy anh ạ! Rát nữa… thôi em ngồi thế này… em chống tay anh ấn vào đi…

Một kiểu làm tình độc đáo chưa gặp ở ai như với Ánh, nhưng nó lại thấy cô ngồ ngộ thế này lại dễ thương. Nó tự cầm buồi miết nhẹ lên hai mép thịt bé đã rát đỏ ấy, nhún nhún chút một ra rồi lại vào đều đều. Ánh thì ưỡn cong lên thở dồn dập, nhưng cô không hề rên như lúc được liếm mút hay sờ mó. Thi thoảng có cú ấn hơi mạnh tay nhích thêm chút, thì khuôn mặt xinh xắn chỉ thoáng nhăn lại… Có kinh nghiệm Hà Thư truyền dạy, nên mấy phút sau khi ánh nắng đã rạng hơn.

Hừng đông đỏ góc trời phía cửa sổ, thì cái lồn xinh xắn của Ánh, đã đón nhận một đoạn buồi nó vào trong. Chưa được một phần ba nhưng cũng là thành công rồi, vì đã không làm Ánh đau đớn… cô chỉ thở phập phồng mạnh hơn. Khiến cho cặp vú bé nhỏ rung lắc theo nhịp đưa đẩy của anh, cái lồn trinh trắng của cô đã đón nhận khúc thịt nóng của anh nhẹ nhàng…

Ánh nằm xuống đệm bối rối khi bị anh mạnh mẽ ấn cô xuống, anh đã khéo léo gác một cái đùi trắng nhỏ nhắn của cô lên vai. Thật ra nãy giờ chỉ là mơn trớn đánh lạc hướng cô, cô thì thấy anh địt rồi cũng chẳng đau lắm. Chỉ là của anh căng cứng đi lại trong mình, mơn man lên nước nhờn đã ứa ra bôi trơn của anh… Hổn hển cô ưỡn lên áp cặp vú nhỏ vào ghì chăt… nhưng cô không ngờ…

*… Phạch…

Anh bất thần nhấp một cái rõ mạnh, của anh đang mơm mớm một ít trong cô. Thì phát thúc vũ bão này xuyên thẳng vào, nhói tận đỉnh đầu đau quá đi mất… Nhưng Ánh không rên lên câu nào, chỉ chồm lên cắn vào vai anh đau điếng… Cô nằm im mấy phút trong cơn đau, thấy của anh chật cứng trong cô nóng rực. Mấy phút cố mới bảo anh khẽ khàng:

– Dậy anh… đè ngộp thở em quá…

Nó thì thục phát mạnh xuyên vào, cái buồi to dài của nó xuyên ràn rạt trong cô tận cuối chạm đến cổ tử cung. Trong Ánh chật hẹp phập phồng thít chặt, nó để im thưởng thức đê mê tận khi cô nói thế. Nó nhỏm dây rút ra khỏi lồn Ánh, máu trinh tươi đỏ quện trên buồi. Hai bên mép lồn cô cũng vương máu hồng, nó bết đám lông loăn xoăn bên mép vào nhau dính chặt… Ánh nhìn đó vào đỏ mặt rồi cô hôn anh và hỏi:

– Vừa rồi em có làm anh thích không anh yêu, anh vừa phá trinh em rồi đấy… giờ Ánh là của anh rồi… yêu anh…

Nó hơi ngỡ ngàng hỏi Ánh:

– Em… em không thấy đau à Ánh…

Ánh thì xấu hổ hẳn khi bị hỏi thế, cô che hai bàn nhỏ xinh bịt kín mặt, cô nói lí nhí trong miệng mình:

– Đau… ạ! Đau tưởng vãi cả đái ra ý, của anh chọc mạnh em một cái… em tưởng anh đâm chết em luôn được. Đau em mới cắn anh thế chứ! Chảy máu vai rồi kìa… híc… Nhưng em cố chịu sợ kêu la anh sợ em đau, không dám làm như anh muốn thôi… thế thì mất trinh cho anh… mà lại anh không thấy sướng…

Một câu thú thật đáng yêu nó xúc động ôm lấy Ánh, đè cô xuống cho vào nhưng chỉ ấn nhè nhẹ không hết sức. Theo nhịp dấn người cô trượt lên xuống trên đệm nhấp nhô, cô giờ ngượng thật sự chỉ ngoảnh mặt cửa sổ. Ngắm nắng lên trong vờn mây, còn tay níu chặt đệm ưỡn lên xuống chiều anh. Ánh chỉ thấy tức rát và hơn đau nữa, dù không làm mạnh mẽ gì cho cam. Nhưng trái tim cô hạnh phúc lắm bởi vì cô yêu anh…

*… tíc tắc… tíc tắc…

*… phạch… phạch…

*… ư… ư… ư…

Chỉ những nhịp điệu tình yêu nhẹ nhàng vang lên êm đềm, rồi của anh nở to nóng chảy tuông trong Ánh cơn lũ tinh dịch. Ánh chồm hẳn lên ghì chặt anh, đôi chân bé nhỏ quắp lấy hông anh run rẩy đón nhận cảm giác này. Cảm giác người mình yêu, anh ấy xuất tinh bên trong cô, ấp áp và hạnh phúc đến tuyệt vời…

Gần chín giờ cô và anh mới về đến nhà, Ánh đi tập tễnh vì vẫn đau rát ê ẩm bên trong lồn. Bởi lúc sau cô vẫn thấy của anh ngóc dậy, yêu anh lại chiều cho anh địt lần nữa. Kết quả anh thì thỏa mãn sung sướng, nhưng Ánh thì vừa mệt vừa đau. Nhất là lần hai anh chơi lâu gấp đôi lần đầu, lên đến phòng Ánh nằm vật ra giường thiếm thiếp đi. Cô uể oải bảo anh:

– Em ngủ anh nhé! Anh khỏe thật đấy nếu làm lần nữa chắc em ngất, bé Trúc đi chợ hay đi đâu ý nhỉ. Em ngủ đây anh tìm bé đi nhé… em yêu anh…

Nó thấy Trúc không có nhà đã cả mừng, vội đi tìm cô tính bưng bít giấu Ánh. Hơn nữa trận bạo dâm ấy khiến nó thương Trúc lắm, nó đi xuống sảnh mới rút điện thoại gọi cô. Nhưng chỉ có những hồi dài im ắng không đáp, còn Trúc tỉnh dậy tuy là đau nhưng không buồn, thời gian làm nô lệ em nhìn thấy bạn bè bị lôi đi hiếp. Sau đó họ quẳng trở lại bên, các bạn em cũng đau khi mất trinh, nên em cũng biết lần đầu sẽ vậy.

Em yêu chủ nhân của mình và em chịu được, em đi ngược thang máy lên thì Gia Long đi xuống. Điện thoại để chế độ im lặng trong giỏ đồ, em không hề biết nên đến nơi thì thấy chị Ánh đứng cạnh máy giặt. Chị đang săm soi cái ga giường đẫm máu trinh, cái mà Trúc vội đi chợ do dậy muôn quên chưa giặt. Lại nhìn điệu đi không thật chân vì đau của em, chị hỏi dồn dập luôn đày nghi vấn:

– Máu gì đây trúc? Không phải máu kinh mà mà, chị biết em vừa hết kỳ kinh tuần trước. Hay là… hay… là anh ấy làm gì em rồi… Chân em đi như thế nữa… đúng không… Nói thật chị biết xem nào…

Trúc khẽ gật đầu em nói thẳng:

– Chiều qua chủ nhân… chủ nhân đã… đã địt em rồi, em mất trinh với anh ấy ạ… máu của em ra đấy. Chưa kịp giặt…

Nguyệt Ánh mặt tái dại môi cô mím chặt nói rít lên:

– Gia Long… Em đánh chết anh…

Chương trước Chương tiếp
Loading...