Nỗi đau

Chương 28



Phần 28

Thấy Nguyệt Ánh phẫn nộ vì chuyện đó, thế là Nhã Trúc vội chạy đến cầm tay chị lắc lắc. Nước mắt cô rưng rưng nói:

– Chị! Chuyện của em từ đầu đến cuối chủ nhân không có lỗi, em chủ động cho anh ấy mà tuy đau thật đấy. Nhưng là điều em muốn chị ạ… chả phải chị cũng thích chủ nhân đó sao, chị còn nói muốn ngủ với anh ấy… mà em cũng muốn thế. Chúng ta cùng là con gái như nhau thôi, tuy là em ít tuổi hơn bé hơn nhưng em cũng có trái tim. Em cũng biết yêu biết hận chứ, lẽ nào em cho thì anh ấy lại có lỗi sao ạ?
– Không ai có lỗi cả nhưng em chưa đủ lớn để làm chuyện ấy, em bé quá Trúc ạ chứ chị yêu và thương em nhiều, em đã quá khổ rồi chị không muốn em khổ thêm…

Nguyệt Ánh thở dài nói đầy buồn bã, cô đã linh cảm không hề sai về chuyện này. Nhưng cũng đúng lúc đó từ khe đùi trắng ngần của Ánh, một vệt máu đỏ tươi chảy loang xuống kheo chân. Khi về anh đi rồi thì cô đã đi thay đồ mặc mỗi cái váy ngủ, tại mặc quần lót đũng quần chạm vào khe lồn khó chịu quá. Lần hai anh điên cuồng mạnh bạo hơn, khiến cho cô tận giờ vẫn mỏi nhừ người.

Và chỗ đó dĩ nhiên là đau rát tận cùng rồi, lần hai nó làm vết rách của cái màng trinh rộng ra. Vết rách sâu và động đến một vài mạch máu, sau đó máu đã liên tục rỉ ra thấm ra quần của Ánh ướt đẫm. Đó cũng là lý do cô phải thay đồ mang giặt. Để rồi cô vô tình thấy tấm ga máu đó của Trúc, cô bé để còn để lại trong phòng tắm chưa kịp giặt… Trúc thấy máu từ chân chị chảy ra, lại thấy vẻ mặt bơ phờ nhợt nhạt của chị. Trúc đoán ra ngay chuyện gì cô vội hỏi:

– Chị… chị có phải đêm qua chủ nhân đi tìm chị, rồi hai người cũng làm chuyện đó đúng không? Và cũng bị địt rất mạnh nữa nên giờ chị vẫn ra máu kìa, chị nên trở lại giường nằm đừng cử động nhiều. Không cẩn thận thành ra băng huyết là nguy hiểm đấy, hồi em ở nhà lão chủ đầu tiên đã gặp thế này nhiều. Có bạn em mất máu nặng quá và chết sau đó, nghe em lại giường đi chị nằm im đó chắc sẽ đỡ…

Ánh cũng nhận ra sự cố này tái mặt, không ngờ bé Trúc lại biết nhiều thứ vậy. Cô hoảng hồn chạy lên giường nằm, cẩn thận lót dưới mông một cái khăn nhỏ. Chỉ mấy phút cái khăn trắng đó loang sang màu hồng, còn Trúc mang đến một cái khăn lạnh. Cô vén váy chị lên cao dùng khăn áp nhẹ vào, sau đó mới lau chùi các vệt máu vương lại. Trúc dùng ngón nhỏ xinh tách cái môi lớn mum múp và bầm đỏ của chị, nhìn thấy bên trong hai lá thịt nhỏ cũng đang tấy đỏ. Bằng chứng của những cú thúc điên cuồng từ chủ nhân, cô buồn bã thở dài bảo chị:

– Con gái chúng mình khổ thật đấy chị nhỉ, lần đầu đau đớn vô cùng thế này mà chủ nhân vô tâm quá. Anh ấy toàn làm mạnh thôi khi điên cuồng không nghĩ cho chúng mình, may mà tổn thương chưa nặng không dẫn đến băng huyết. Bạn cùng chỗ em ngày xưa toàn bị mang đi bán trinh, khi quăng về bầm dập hơn thế này và có bạn đã chết… Mà của chị nhỏ thật đấy chị cao lớn hơn em, nhưng lồn chị chỉ bé như của em thôi, khiến chị đau và ra máu thế là phải… Thế làm có lâu không chị? Em chủ nhân địt em mỗi lần mà đau quá em ngất…
– Chị… chị… hai lần… đau lắm em ạ! Nhưng thấy anh ấy vẫn muốn cố chiều anh. Lần hai chị rát cực độ bị anh thúc mạnh chạm tận cuối, thì chị cứ buốt nhói lên ấy… nhưng chị chịu được. Tại thấy anh ấy có vẻ thích khi làm thế, càng về cuối chị chỉ mong anh ấy mau chóng kết thúc. Nhưng lâu lắm em ạ… trước huấn luyện cực khổ nhiều, nên chị vẫn gắng gượng chiều anh được đến phút cuối. Kể cả là tối nay anh muốn nữa chị vẫn cho anh, chỉ cần anh hạnh phúc anh thấy sướng là chị vui rồi. Nếu đau hơn nữa hoặc chết đi, chị cũng cam tâm hết, chỉ cần người chị yêu thấy thỏa mãn hạnh phúc…

Nghe Nguyệt Ánh nói thế thì Trúc bật khóc, cô cũng nghẹn ngào kể lại lúc đó:

– Chủ nhân về nhà anh ấy say định đi tìm chị, nhưng bị ngã em phải dìu lại giường. Bỗng dưng anh ấy lột quần áo em đè em ra, em cũng sẵn lòng cho anh thôi chị ạ. Nhưng anh ấy điên cuồng lắm cứ như là hiếp em, rồi em đau mà ngất đi không biết gì. Khi tỉnh dậy chủ nhân đã đi tìm chị mất rồi, may em không đến nỗi mất nhiều máu. Nếu mà bị băng huyết chết như các bạn em thấy hồi em ở trại nô lệ khi trước, không thì chị về đây đã chỉ thấy xác em thôi hu… hu…

Nghe thế Ánh cũng buồn cô nhỏm dậy, ôm lấy Trúc vào lòng hai cô gái cùng nhau thút thít khóc. Hơn kém nhau vài tiếng đồng hồ, cùng mất cho một người đàn ông. Nhưng thậm chí anh ấy còn không biết an ủi động viên các cô, tội nhất là Nhã Trúc may em nghất nhưng không bị băng huyết. Nếu không đó sẽ là giấc ngủ dài mãi mãi không dậy, nếu em mãi mười tuổi chết vì em thành đàn bà với người em yêu.

Chắc Gia Long sẽ ôm mối hận này vạn kiếp không nguôi, nhưng dù gì thì “thử hận miên miên tuyệt vô kỳ” đã bắt đầu. Gia Long đã về đến cửa vào mà hai cô không để ý thấy, mọi chuyện nó đã nghe không thiếu một câu một chữ. Đúng là nó đã quá vô tâm với cả hai người, mà kể cả Tiểu Dĩnh hay Trang hoặc Hà Thư nó chỉ nhận. Chứ đâu đã quan tâm được nhiều, đâu biết cái gì nên làm cho người mình yêu hạnh phúc. Nó vẫn nhớ câu nói của Tiểu Dĩnh khi ở Lạng Sơn, Tiểu Dĩnh cũng mất trinh đau đớn và chê nó tồi. Gia Long vào đến gần hai cô vẫn khóc không nhìn ra nó, chỉ khi Gia Long cất tiếng cả hai mới biết. Gia Long giọng u buồn nói chậm rãi, bởi trong tim nỗi hận miên man đang dần nhen nhóm:

– Anh xin lỗi cả hai! Chỉ vì anh vô tâm nên không nghĩ cho hai người, từ bây giờ anh sẽ cố gắng thay đổi… Đừng khóc nữa anh cũng buồn lắm, chúng ta hãy sống vui vẻ đi…

Hai cô gái ngỡ ngàng nhận ra sự có mặt của nó, cả hai cô cúi gằm xuống đệm không dám nhìn nó. Nguyệt Ánh mãi sau mới cất hết can đảm hỏi:

– Anh đã nghe hết tất cả rồi à! Thôi không sao đâu mà lần đầu con nào chả đau, tối em vẫn chiều được hi hi… Còn Trúc hơi bé đau hơn cho em ấy nghỉ, hôm nào đỡ hẳn hãy yêu em ấy. Em không giận không ghen nữa chỉ mong anh, hãy nhớ đến những người con gái của anh đừng quên ai cả nhé…
– Em nghĩ anh còn ích kỷ được nữa thế sao? Thôi hôm nay cả hai nghỉ đi để anh làm hết việc nhà cho, mà Ánh cũng không cần đến xã đoàn hôm nay đâu. Chân em đi như thế thì còn huấn luyện cái gì, anh đã gọi điện bảo anh Đông cho anh em nghỉ hôm nay rồi. Tập luyện mãi cũng cần nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa vừa sáp nhập thêm nhóm của Tuấn Lò Đúc. Cho anh em giao lưu cho thêm tình thân mật, có thời gian để hiểu nhau hơn thì chiến đấu sau này mới ăn ý… Thôi ngồi im đi để anh đi giặt đồ và nấu ăn…

Nó nói với các cô rồi đi vào chỗ gian bếp, lấy tạp dề deo vào đang chuẩn bị bắt tay làm. Thì Nhã Trúc chạy tới giành việc cô nói khẽ:

– Chủ nhân anh cứ nghỉ đi! Đây là việc của em làm mỗi ngày mà, hơn nữa đồ do em mua về dự định nấu theo ý em rồi. Anh không biết cách làm đâu ạ, chủ nhân anh lên ngồi cạnh chăm cho chị đi…

Nó liền ngồi xuống ghì đầu Nhã Trúc vào, hôn lên đôi môi đỏ ngọt ngào của cô. Rồi khẽ nói với Nhã Trúc:

– Lần cuối anh chấp nhận câu chủ nhân từ em đấy, nếu anh là chủ nhân nói em phải nghe chứ. Lên giường với chị Ánh đi nhé, còn lon ton chạy quanh đây anh đánh chết đấy. Lên đi nghe lời anh nhé vợ bé nhỏ! Em ngoan nào anh nấu cơm cho em ăn xem ngon không? Ăn nhiều vào mau lớn mà sinh con cho anh, giờ bé xíu xiu thế này nếu em có thai bây giờ. Thì lấy đâu cái gì cho con bú đây, thế nhé lại đó đi nghe anh… từ giờ để anh chăm sóc các em…

Nghe tới đó tim Nhã Trúc rộn lên hạnh phúc, cô vẫn cố hỏi lại cho chắc mặt đỏ lựng:

– Chủ nhân… à… à… không anh gọi em là gì? Vợ bé nhỏ à… Hạnh phúc thế anh chấp nhận em chứ, dù là có cái lưng rất xấu đầy sẹo. Và dù em chỉ là con bé nô lệ không biết từ đâu mà ra…

Không ngờ anh ấy nhìn lại cô, với vẻ đầy âu yếm từ tốn nói với cô:

– Ngay từ đầu anh có xem em là nô lệ đâu, chỉ là không nghĩ em thành bạn gái anh thôi. Tại em còn nhỏ quá cho nên anh chỉ coi như em gái, còn từ giờ chúng ta đã khác rồi em hiểu chưa? Ngoan đi lại chỗ chị đi không anh nổi điên, anh hiếp cho chết luôn chứ không nghất như tối qua đâu…
– Èo… hiếp đi… thách luôn… hi… hi…

Nhã Trúc nói xong thè lưỡi làm mặt xấu ra nguýt nó, rồi cô bé chạy vụt về giường bên chị. Cái dáng nhỏ nhắn cùng mái tóc vàng óng ánh, cô như một tiểu tinh linh xinh đẹp giữa chốn trần gian này. Còn Ánh cũng vui không ngờ anh ấy bỗng chốc trưởng thành, cảm giác được nhận chăm sóc từ anh thật hạnh phúc. Nên cô vẫn ngồi im trên giường ngắm anh ấy, khi anh hôn Nhã Trúc mà cô lại thấy như hôn mình.

Tim cô rộn lên hạnh phúc chợt hiểu ra sao hai chị của mình, các chị dễ dàng sẻ chia anh ấy như vậy. Hóa ra tình yêu đến mức nào có thể vượt cả ranh giới luân lý, để đi đến cái chân thiện mỹ thực sự của nó. Đó là yêu thì hãy nên làm cho nhau hạnh phúc, sống vì người mình yêu, chứ không vì bản thân mình mà sẵn sàng thỏa mãn cá nhân. Không quan tâm đến cảm nhận của người mình yêu ra sao, nếu yêu thực sự đến mức nào đó, thì hạnh phúc của người mình yêu mới quan trọng… Khi Nhã Trúc lên giường ngồi cạnh cô, Nguyệt Ánh ghé tai em ấy thì thầm:

– Thôi em cứ ngồi ngoan đây đi, xem anh ấy làm gì bù đắp cho chị em mình. Chả gì chúng mình cũng đã vô cùng đau đớn, khi trao thân cho anh ấy rồi nên giờ để phục vụ cũng đáng… hi… hi…

Nó thì cũng từng làm việc ở nhà sau khi bà vú mất, nên nấu nướng giặt giũ làm đã quen. Chẳng bao lâu việc nội trợ cơm canh cũng đã xong, món ăn được sắp ra bàn thơm phức. Nó bắt chước chị Trang cắt mấy bông hồng từ chậu ra cắm vào lọ, chậu hồng từ hôm có Nhã Trúc đến, thì rất tươi tốt hơn trước nhiều hoa nở đầy chậu. Có vẻ như tiểu tinh linh cô giỏi chăm sóc, hay chậu hoa kia giống cô, không được tự do ngoài vườn nắng gió.

Mà bị tù đầy kìm kẹp trong căn nhà bê tông cao nghút này, nhưng cắt hoa lại nhớ đến Trang nó biết nói sao với chị về các cô gái khác. Việc mà nó lâu nay giấu diếm chị rồi, ba tháng cũng như thoi đưa thôi. Mà mỗi lần chị gọi Face time nó phải trốn ra chỗ vắng, nhưng rồi cũng phải nói ra chứ giấu chị mãi sao? Mà cũng không thể để Ánh và Trúc ở đây mãi được, nên tìm căn nhà khác nếu không chị về bất chợt sẽ rất tệ…

Mải nghĩ để gai hồng cắm vào tay bật cả máu, chỉ tận đến khi bầu vú mềm mại của Ánh nóng rực áp vào lưng. Cùng giọng cô ngọt ngào bên tai thỏ thẻ, nó mới bừng tỉnh bối rối khi mà Ánh nói:

– Đâm chảy máu tay rồi kìa anh! Chúng em biết anh quan tâm rồi mà không cần nghĩ nhiều nữa, nghe không anh yêu của em… chúng em yêu anh. Em không hối hận khi cho anh đâu, thôi đưa em cắm hoa cho rồi đi ăn cơm nhá… Anh ra kia kia để Trúc lấy urgo băng cho anh nhé…

Nó bỏ quay lại hoa quay lại ôm Ánh và hôn, cô cũng hôn lại nhiệt tình cuồng nhiệt. Nhưng cô chợt giật thót người lên, khi theo thói quen cố hữu anh hôn. Tay anh tốc váy ngủ lên sờ vào lồn cô, dù anh hôn cho chỗ đó cô đã ướt nước. Nhưng ngón tay thô nhám của anh chạm vào, đúng chỗ da non bị cọ xát đêm qua làm cô rát bỏng. Thảng thốt Ánh đẩy anh ra la lên khe khẽ:

– Ái… ui… Em rát lắm… vẫn đau mà… Tại anh cả đấy… đừng chạm vào nữa nhé anh, sờ vào vú em thôi chỗ đó vẫn khó chịu cực…

Anh mỉm cười trước cô nụ cười đầy nam tính, hàm răng trắng bóc lộ ra dưới hàng ria lởm chởm chưa kịp cạo. Trông anh ấy đã ra dáng đàn ông rồi cô thấy thật hạnh phúc, hay là anh ấy địt nhiều người quá hơi gái làm anh lớn nhanh nhỉ. Cô nghĩ vậy mặt đỏ lên ngượng ngùng cúi xuống, không ngờ lại bị anh kéo lệch áo cổ áo cô xuống trễ một bên vai.

Bầu vú nhỏ bé trắng ngần lộ ra rung theo hơi thở run rẩy của cô, nó cong cong chĩa lên kiêu hãnh trước anh. Anh ngậm lấy cái đầu ti bé nhỏ đỏ rực của cô mà mút, cô thì thi xấu hổ tột độ khi bé Trúc đang sắp bát cạnh đó nháy mắt trêu cô. Dù gì Nguyệt Ánh cũng chưa từng âu yếm với anh, trước mặt người khác thế này dẫu em ấy không xa lạ… Ánh xấu hổ không dám rên lên dù rất kích thích, tay cô bịt miệng mắt thì nhìn bé Trúc đang sắp cơm. Con bé vô tư hơn cười tít mắt cứ như là không có chuyện gì, Nguyệt Ánh vừa sướng lại vừa ngượng, cô run rẩy vịn chặt thành ghế bên cạnh. Râu của anh nham nhám buồn buồn trên da ngực, lưỡi anh vần đảo lướt trên cái đầu vú cô đê mê…

Sắp xong xuôi thì Nhã Trúc mới nhẹ nhàng bảo:

– Xong hết rồi ăn cơm thôi ạ!

Ánh ngồi xuống mâm vẫn chưa hết ngượng, mặt cô cúi gằm xuống ăn vội vã. Bên vú mà anh mút nó thấm đẫm nước bọt, khi cô kéo vội cái áo lên nó bị thấm nước loang thành một quầng, lộ ra đầu ti nổi lên nhòn nhọn càng khiến cô ngại ngùng. Làm cho Ánh không để đâu cho hết xấu hổ, thế mà anh vẫn hồn nhiên ăn uống cười vui vẻ, và nói chuyện với Nhã Trúc như không hề có gì cả… Sau bữa ăn thì anh đi ra ngoài một mình, trước khi đi hôn tạm biệt cả hai chị em. Nhưng Trúc thấy anh ấy có vẻ chưa thỏa mãn, cô liều lĩnh tụt quần anh xuống. Trúc quỳ xuống mút của anh ngay gần cửa ra, cái mái tóc vàng óng ánh của cô nhấp nhô lên xuống ở háng của anh…

… chụt… chụt…

… soạp… soạp…

Âm điệu dâm dật ấy vang khắp phòng, ngay trước mặt của Ánh là cô ngượng không dám nhìn. Cho đến tận khi anh rên lên phọt ra, đầy cái miệng nhỏ của cô ngập tràn tinh trùng. Thế mà anh hôn ngại hôn vào cặp môi nhoe nhoét tinh dịch ấy, rồi anh mới chuẩn bị mặc lại đồ mới ra đi. Khi anh đi hẳn một lúc rồi, chỉ có hai chị em với nhau ở nhà đỡ ngượng. Cô khẽ cấu cho bé Trúc vào hông một cái mắng:

– Em không xấu hổ à! Sao em bạo thế mà em dám làm vậy…

Nhã Trúc mỉm cười ranh mãnh bảo cô:

– Chị mới ngốc ý! Ngại gì mà ngại cơ chứ… khi chủ nhân lúc anh ấy lần đầu địt mình, thì cực xấu hổ em đâu dám nhìn anh nhiều, chứ giờ thì còn ngại gì. Chúng mình là của chủ nhân mà chị… có gì đâu, phục vụ cho chủ nhân thỏa mãn, anh ý ra đường không bứt rứt nữa. Còn hơn để anh ý ra bức xúc lại đổ vào lồn của đứa khác, lại dắt thêm một con bé nữa về đây thì rắc rối. Chắc gì người đấy đã thích chúng ta, hoặc chúng ta chắc gì hợp cô ấy nếu có hả chị…

Nguyệt Ánh thở dài cô nghĩ: “… chắc tại em lớn lên ở chỗ phức tạp, tại động buôn người nên em trở thành ra mà thế sao. Tuổi thơ em đâu có phút nào thực sự hồn nhiên, chị cũng thế thật là buồn… giờ lớn rồi mới hiểu mình bị huấn luyện thành công cụ mà thôi… Nhưng chị thì ít bị đòn dã man như em, chứ em thì khổ quá Trúc ạ, em phi tiêu được xuất thần như thế. Là em buộc phải giỏi không chúng sẽ giết em ngay, chị biết em là 1% sống sót trong số các cô bé tội nghiệp khi huấn luyện…”. Cô ôm ghì Trúc vào lòng nước mắt tuôn rơi, còn Trúc em cũng khóc theo vì cơ bản tận giờ, em cũng mới biết em còn là một con người…

Chiều buông sau những cửa kính chung cư, nắng tạo ngũ sắc cầu vồng trên kính lấp lóa. Căn nhà vẫn chỉ có hai chị em với nhau, các cô âm thầm dọn dẹp trang trí đợi người đàn ông của mình trở về. Nó quả nhiên đúng hẹn với các cô sáu giờ chiều thì trở về, trên tay còn hai bó hồng cực đẹp một trắng một đỏ. Cả hai hạnh phúc đón nhận bó hoa của mình, các cô lần đầu tiên được nhận hoa từ người mình yêu.

Nhất là Nhã Trúc em ngẩn người ra trong hạnh phúc, người ta luôn xem em là nô lệ, chỉ bên anh em mới thấy mình là con gái… Bữa tối diễn ra trong hạnh phúc dạt dào, ăn xong hai cô bé cùng nhau rửa bát. Nhã Trúc không quên pha cho Gia Long tác cà phê, để đó cùng chồng báo mới, cái mà ở Bằng Tường cô hay làm cho ông chủ Chu. Nhưng với anh người cô yêu thì đặc biệt hơn, khi để lại bên anh cô còn kèm theo một nụ hôn đắm đuối…

Khi tối muộn đi tắm cùng nhau Nguyệt Ánh vẫn khá ngượng, cứ nhìn mặt anh lại quay đi ngay xấu hổ. Nhớ lại lúc anh nằm trên nhét cái đó vào lồn cô, Ánh thật sự chưa quen việc này chút nào. Nên khi ra khỏi phòng tắm sau cùng, thì cô đã thấy bé Trúc trần truồng, đang cuốn lấy anh mà hôn cuồng nhiệt. Thì Ánh lại càng thẹn giữ chặt cái khăn tắm che người, leo lên dây để ngủ không dám nằm cùng giường với anh.

Nhưng khi khép chân vào sợi dây nghiến vào người cô, bình thường cô ngủ rất dễ vì chỉ cần vòng chân. Ngoắc dây qua háng quắp chặt lại, rồi nghiêng vai chút sẽ thăng bằng mà ngủ. Nhưng sợi dây lúc này mạnh mẽ nghiến vào khe lồn, đau quá cô nhăn cả mặt… chỗ đó bị anh ra sức ” đâm chọc” khi sáng. Giờ bị sợi dây mài mạnh vào thật hơn cả cực hình, cô đành từ bỏ chỗ đó ngượng ngùng lại giường với anh. Cùng suy nghĩ: “… mình phải dũng cảm lên chứ, mình là của anh ấy mà. Ngượng gì nhỉ anh còn làm thế nữa cơ mà, bé Trúc thì bạo dạn thật đấy…”

Ánh không dám cởi cái khăn tắm, chỉ nằm nép cạnh gường thở nhè nhẹ trong xấu hổ. Trúc do môi trường em sống lúc trước xô bồ, phần do em trẻ con nên không quá xấu hổ. Em thích hôn chủ nhân, vì như vậy em thấy hạnh phúc, nên cùng anh lên giường em đã níu lấy anh hôn ngay. Khi hôn nằm trên cơ thể vạm vỡ rắn chắc của anh thật thích, em chưa lớn hẳn không có bầu vú mềm mại áp vào anh như các chị.

Ngực em gần như một bé trai bằng phẳng, hai vú mới nhô lên khỏi ngực chút xíu. Nó cọ lên anh chắc làm anh buồn buồn mà thôi, nhưng cái lồn bé bỏng của em thì khác hoàn toàn. Lúc trồi lên khi thụt xuống trong lúc hôn anh, nó miết vào bụng anh chà lên đám lông dái nham nhám. Hoặc có lúc chạm cả vào cái buồi anh đang chĩa ngược nóng rực, anh hình như sướng còn ấn ấn cả vào cái khe bé xíu đó. Nên khi sau nụ hôn dài ngồi trên bụng anh, thì Trúc đỏ mặt ngượng ngùng hỏi anh:

– Chủ nhân… à quên anh… anh… đang muốn làm điều đó phải không?

Gia Long gật đầu nó nói thẳng vì giờ cũng là của nhau rồi:

– Ừ lúc nãy em hôn anh thích lắm, đúng là muốn địt em thật đấy! Nhưng vợ bé nhỏ em còn đau không cần làm gì đâu, thế là đủ rồi chúng ta cùng ngủ đi. Em cũng đừng trốn vào tủ ngủ nữa, hãy ngủ bên anh đi chúng ta là một gia đình…

Trúc nghe xong thì em hạnh phúc lắm, nỗi đau đó tuy là đau thật nhưng không thấm gì. Xưa kia người ta hành hạ em còn ghê hơn, mà em vẫn là đứa trẻ em đâu có thể tự vệ. Thế mà em vẫn cam chịu vượt lên và sống sót, với hy vọng tìm được về với mẹ, người mẹ đã quá nhạt nhòa trong ký ức thơ ngây của em. Giờ đây nếu có đau thêm chút nữa, vì người con trai của em, thì việc đó quá nhỏ nhặt với em rồi. Nên Trúc nhỏm dậy em chống tay lên bụng anh, nhẹ cầm cái của anh nhét vào cái khe hẹp đang tổn thương của mình. Em miết nó đi lại trượt lên trượt xuống, đầu khấc anh mềm và nóng thinh thích. Em thở dồn dập hổn hển bảo anh:

– Chủ… à… anh… anh… em không sao đâu! Em tự cho nó vào trong em thế này, nếu đau quá em sẽ tự bỏ ra ngay mà. Chỉ cần đem lại hạnh phúc và làm anh thích là đủ, mà thế này cũng sướng đấy hi… hi… miết miết kiểu này anh thích không anh?

Gia Long thì sướng quá chỉ khẽ gật đầu thở dốc, khe lồn của Trúc mềm bé bỏng mơn man. Nhất là hai lá thịt bé xíu khuất bên trong đó, lúc xòe ra lúc ôm vào đầu buồi đê mê. Thật ra Trúc lai tây mái tóc vàng óng ả, mắt xanh mặt thì cực xinh đẹp. Làn da người phương tây trắng muốt hớp hồn, nên sâu thẳm trong tâm từ lúc tắm với nhau. Nó đã thèm địt bé Trúc rồi nhưng không nói ra, nhất là cái lồn chưa lớn của em ấy rất bót khít rịt…

– Ư… hừ… ư… ô… ô…

Gia Long rên lên ồ ồ như thế, khi thấy Trúc đang hạ thấp dần háng xuống, cái buồi to lớn của anh đang chui dần trong em. Có chút nước do em bị kích thích do đầu khấc mềm mại của anh, nhưng khi nó ấn vào của em lại căng ra chỗ rách xót bỏng. Em bặm môi thở mạnh vẫn kiên nhẫn chịu đựng rồi em hạ nhanh mông xuống, của anh to gân guốc nóng rực miết vào thành âm đạo em ran rát. Lần hai đón nhận buồi anh và do chính em cho vào, thế mà vẫn khó chịu vô cùng nên khi…

– Bạch…

Mông em theo đà nhún dập mạnh xuống bụng anh, chạm cả vào đám lông dái nhằm nhặm. Thì em cắn chặt đôi môi đỏ rực của mình, rên lên thẳng thảng thốt theo phản xạ tự nhiên:

– Á… hự… úi… ôi… em rát quá… anh… ạ…

Em đổ sập xuống người anh, nén chặt cái vú nho nhỏ như trái quýt lên ngực anh nóng hổi. Ôm ghì lấy anh thở phập phồng hổn hển, ở dưới của anh căng chặt cứng nhắc bên trong lồn. Thì anh cũng là lúc anh thì thầm bên tai Trúc:

– Đau quá thì thôi em! Anh không làm cũng chịu được mà, thôi mình dậy nhé vợ bé nhỏ. Ngủ đi cho chị Ánh ngủ em ạ, chị ngủ rồi đó khi nào em đỡ anh không tha em đâu. Ngày bắt em em phục vụ cả chục lần đó hì hì, em không biết là em rất đẹp và hấp dẫn Trúc à…

Trúc nghe thế thì em hạnh phúc lắm, mà còn gì vui hơn khi anh ấy nói thích em chứ. Khen em đẹp nữa chứ… mà cái của anh đang được lồn em ôm khít, cả hai vẫn đang kết nối với nhau thế này. Sự kỳ diệu của tình yêu đã làm đứa con gái trong em thức tỉnh, nước ứa ra trong em trơn nhượt bao bọc buồi anh. Nên khi Trúc nhỏm dậy em nhún lên xuống nhè nhẹ, thì những tiếng ” nhóp nhép” ” ọt ẹt ” do thủy dâm đã vang lên.

Em chấp nhận anh ấy trong hạnh phúc hoàn toàn, còn gì kỳ diệu hơn khi em chủ động dâng hiến. Lồn em ướt át sóng tình khẽ co bóp điệu khúc tình yêu đầu đời, nó dồn dập níu chặt của anh, níu buồi anh lại bằng thành vách âm đạo nóng rực. Trúc sướng em rên hẳn ra mồm, những tiếng “ư… ư… ư…” khe khẽ nó dội vào tai Ánh…

Cô đâu có ngủ tý nào nhưng vì xấu hổ nằm im, giờ thấy anh địt bé Trúc nước ra ” ót ét…” nhột nhạt bên tai. Ánh chịu không nổi xoay người lại ngó, cái khăn ở ngực tung ra khoe ra bầu vú nhỏ phập phồng. Đúng lúc anh nghiêng đầu ngoái lại nhìn cô, thế là Ánh ngượng quá mặt đỏ bừng bừng, tuy nhiên thay vì che vì đậy, cô lại mặc nhiên cho anh nhìn. Bên trên anh bé Trúc vẫn nhấp nhổm nhịp nhàng, cái hông trắng muốt của cô bành ra dập xuống nhè nhẹ. Ánh nhìn rõ cái của anh thẳng đứng, tuột ra tuột vào trong bé Trúc bóng nhẫy nước nhờn. Trúc đang dậy thì mà cơ địa em thiên về người phương Tây, nên mông đã tròn và khá to tương đương Ánh rồi. Nên lúc đầu tuy hơi khó chịu, nhưng giờ có cảm xúc nước trơn láng. Em thích thú nhấp mạnh dần, tạo ra tiếng… “… phạch… phạch…” liên hồi, thấy chị Ánh mở mắt nhìn mình, thì em nhoẻn miệng cười tươi…

Nụ cười em sớm tắt ngay khi anh vùng lên, anh đổi tư thế đè em dí xuống nệm và thúc mạnh…

– Phạch… phạch…
– Hự… á… á… anh ơi… mạnh quá… đau…
– Phạch… phạch…
– Áhư… á… á… anh… đau em rồi… hu… hu…

Em rên lên hốt hoảng khi bị anh dập mấy cái điên cuồng, đã thế anh còn nhoài sang hôn chị Ánh nữa. Trúc em bị ấn sát sạt bởi cơ thể vạm vỡ ấm nóng của anh, em ngộp thở dãy dụa mà bên dưới của anh vẫn ầm ầm lao vào rút ra. Trúc đau ưỡn cả đôi chân nhỏ nhắn quắp lấy mông anh, vừa thích được chút thì anh đổi tư thế. Anh địt một cách điên cuồng trong mê mải, khiến Trúc đau ứa cả nước mắt lồn em khô khan trở lại… May sao anh nhận ra vội ngừng lại, anh hôn lên bờ mi đẫm nước mắt của Trúc, rồi anh mới khẽ khàng bảo cô:

– Vợ bé nhỏ! Anh xin lỗi lúc nãy em ở trên, làm cho anh hạnh phúc quá nên anh quên… Giờ anh thôi vậy… chúng mình đi ngủ nhé… xin lỗi em…

Trúc bặm môi nói khẽ:

– Anh cứ tiếp đi nhưng nhẹ nhàng thôi, người ta vừa mất trinh tối qua với anh, giờ vẫn đau mà…

Nhưng anh vẫn kiên quyết rút ra khỏi lồn Trúc, và xót xa nhìn cái khe hẹp rực đỏ tấy lên ấy. Đang định ngồi dậy thì Ánh chồm lên kéo anh xuống, cô đỏ mặt khẽ khàng nói với anh:

– Thôi Trúc đau thì yêu em đi! Em sẵn sàng rồi này… yêu anh lắm…
– A… hư… ư… anh… ui…

Ánh nằm ngửa dạng chân rên lên, khi buồi anh lại đi ngập trong cô. Anh địt cô đây lần thứ ba rồi lên không khó khăn lắm, nhưng lần đầu có địt anh mà lại có người thứ ba xem. Trúc có vẻ hơi mệt vì bị chơi mạnh bạo lúc nãy, em nằm im nghiêng mặt nghé xem anh địt chị Ánh. Buồi anh vẫn bóng nước nhờn của cô, giờ đang ngập trong lồn của chị ấy.

Thụt ra thụt vào đều đều theo nhịp thúc, chị thì xấu hổ thì phải mặt chị đỏ rần, tay níu cái chặt ga vò xé. Trúc sợ chị xấu hổ quá sẽ mất cảm giác, cô liền bò lại hôn chị và dùng tay xoa nắn bầu vú nhỏ của chị. Cô đang chổng mông lên hôn chị và xoa vú chị ấy, thì cảm nhận ngón tay anh thô nóng chạm vào lồn. Anh nhay mạnh cát hột le bé nhỏ nơi lồn cô, một lát tay anh đã làm cô thích và khe lồn ướt nhẹp… Cả hai chị em rên rỉ trong tiếng thở dồn dập của anh, chị thì được cô chăm sóc bầu vú nhiệt tình. Anh lại địt nhẹ nhàng hơn nên cũng đã thích…

… Phạch… phạch…

… nhóp… nhép… ọt… ẹt…

… Ư… ư… ư…

Tiếng Ánh rên nấc nghẹn trọng khi hôn Trúc, còn Trúc em không rên chỉ oằn lên khép chặt đùi thích thú. Một ngón tay anh đã bỏ hẳn trong lồn cô đưa nhè nhẹ, anh miết vào trong điểm G của Trúc nơi lồn em. Và cực đỉnh thiên thai lần đầu nhanh đến, em co rúm người lồn em thít chặt ngón tay anh lại… rồi…

– Ứ… ư… ui… anh… thích… quá… Á… Á… Á…

Trúc gào to lên váng phòng người em co giật, nước từ lồn bắt ra ướt đệm thành vũng. Em đổ ập ra đệm nằm thở dốc trong đê mê, ngay lúc ấy thì anh lại đến cầm chân em dang ra. Buồi anh còn nhầy nhụa nước lồn chị Ánh đâm vào, nước của cả hai chị em hòa vào nhau. Bôi trơn quấn quýt lấy cái buồi gân guốc to đùng ấy, nó lao phầm phập trong lồn Trúc một lát.

Lại chạy sang thúc vào bên lồn của chị Ánh, những phát thúc dồn dập liên hồi kêu “nhóp nhép”. Hai chị em nằm ngửa bên nhau, dạng rộng chân chờ đón anh yêu thương, cùng nắm chặt tay nhau nhìn anh bên trên mà đỏ mặt. Cả hai vừa mất trinh bởi anh giờ có hứng tình lên, nhưng vẫn có đôi lúc bị anh vô tình địt mạnh. Khiến cho hết Trúc lại Ánh, thi thoảng kêu ré lên thổn thức, nhưng rồi lại cuồng nhiệt quắp lấy anh mê mệt. Cứ liên tục đổi đi đổi lại hai chị em, nên hai cô cũng không mệt lắm và thích thú…

– Phạch… phạch…
– Ư… hư… ahư… ư…

Chị Ánh vừa rên vừa tự mút ngón tay mình, mái tóc chịa lòa xòa trên khuôn mặt xinh đẹp. Anh ý hình như sắp ra Trúc đoán vậy, vì anh ghì chị Ánh xuống đệm sát sạt. Chị thì cuống cuồng bấu chặt lấy anh ưỡn lên, rồi anh vùng vội ra hốt hoảng chạy sang đè lên Trúc. Khi buồi anh vừa chui tọt trong lồn cô, thì cũng là đợt tinh trùng còn lại xối xả tuôn vào Trúc… Nóng rực và đầy trong mình, Trúc và chị hạnh phúc nắm chặt tay, nhìn nhau cười trong xấu hổ. Hai chị em thỏa mãn và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ miên man, hai cô trần truồng thiêm thiếp mặc kệ cái chất dịch nhờn của anh. Nó tuôn chảy từ hai khe lồn tấy đỏ bầm dập ấy, chảy thành vũng nhỏ dưới nệm trắng đục…

Nó ngắm hai cô gái của mình thì mới để ý ra, ở trên vú trái đều có hình săm một con bọ cạp có vương miện nhỏ xíu. Hình xăm tinh xảo bé nhỏ nhưng rất chi tiết, làm nó nhớ ra ở trên vú Hà Thư cũng có. Cả Trang cũng vậy lúc đầu nó cho là sở thích, nhưng giờ nghĩ lại thì kể cả con bé ở bar. Bên vú trái cũng có biểu tượng này, như vậy có liên quan gì nhau nhỉ không ngẫu nhiên tí nào. Nó chợt nhớ ra Tuấn Lò Đúc vội nhấc máy gọi:

– Tút… tút… tút…

Sau hồi chuông dài vang vọng thì Tuấn Lò Đúc bắt máy, giọng hắn ngái ngủ càu nhàu vọng lên:

– Á đù… Đêm khuya thế này rồi, thế mà thằng lồn nào rảnh nhỉ…

Thêm cái tiếng con gái nỉ non bên cạnh:

– Anh thôi… tắt máy đi… đang ngủ mà… cho em ngủ tí đi nãy giờ ba lần liên tiếp rồi… em mệt lắm…

Nó vội cất giọng ngay:

– Alo! Em Gia Long đây! Có chuyện cần hỏi anh chút ạ!

Tuấn Lò Đúc chưa kịp xem số ai gọi, nhưng nghe giọng và thấy Gia Long xưng tên. Hắn ngay lập tức tỉnh hẳn hào hứng nói ngay:

– Em à! Anh buồn ngủ không kịp nhìn số, chứ em gọi kể cả đang đêm hay bất cứ khi nào cũng được. Có gì nói đi xem anh giúp được gì không nào, em đã rất tốt với anh em của anh. Chả có gì mà thằng Tuấn này không giúp em hết… nói đi em…
– Anh ngủ đi! Không nói nữa…

Giọng con gái nũng nịu vang vào điện thoại, nào ngờ thêm cả tiếng tát “bốp” cái và tiếng Tuấn Lò Đúc chửi:

– Ớ! Cái địt mẹ con ôn này láo, anh em bố nói chuyện mày tuổi lồn gì! Đừng để bố ngứa mắt mai tống mày ra tiếp khách đấy… Im con mẹ cái mồm lại, ngủ nhanh và luôn…

Rồi hắn mới ngọt nhạt bảo Gia Long qua điện thoại:

– Xin lỗi em! Anh dạy con hàng bên cạnh thôi, em nói đi anh nghe đây…
– Em muốn hỏi anh có biết gì về cái hình xăm con bọ cạp nhỏ, có vương miện và ôm cái viên kim cương ở ngực trái… Nó có phải là con gái thích xăm hay là gì khác không anh?
– À… à… chắc em thấy bên vú con nhóc hôm đó à! Nó không phải hình xăm thường đâu, đó là dấu hiệu hàng thuộc sở hữu ông Trùm buôn người hàng Á. Anh nghe nói đó là bố già Hàn Quốc mà thằng này rất trẻ thôi, thằng này tên là Park Min Huyng con trai của ông trùm Pack Jea Kyu. Từ bé đã mưu lược ghê người, tham gia xã hội đen từ trong trứng vì mẹ nó cũng dân xã hội, em không biết là phải vì ông chủ Chu Vĩnh Lâm của Lam Hoàng. Ông ấy không bao giờ thích cho buôn bán phụ nữ, nên các anh em trong hội thích buôn hàng này buộc phải bỏ nghề. Hoặc dạt sang phe khác mà chủ yếu đầu quân cho Park Jea Kyu, buôn người có nhiều nhóm lớn nhỏ đâu cũng có. Nhưng châu Á thì họ Park kia gần như nắm hết, anh chuyên nhập hàng của bọn nó anh biết em ạ. Nhưng mà theo nghề này nó bạc hơn chạy hàng trắng, mà anh già rồi lo quả báo cho con gái mình. Nên nếu gia nhập Hắc Long mà em bảo dẹp, chắc anh cũng dẹp cho lành chạy hàng khác. Mỗi thằng chủ nô đều có dấu ấn riêng lên các cô gái của nó, ví như nhà Park là bọ cạp như em thấy. Bọn người Ý chạy hàng da trắng, như lão Giorgio Chielinli thì xăm hình con rắn lên hàng của lão… Họ giao dịch nhưng có dấu ấn hàng của họ, có nghĩa là họ có quyền thu hồi nếu hợp đồng không đạt. Hoặc sẽ trừ khử cô gái đó hoặc người mua, nếu mà không chơi đẹp với họ. Hoặc họ lo lắng về việc bị vỡ lở trước pháp luật… Hàng có ấn ký như thế thường phải xinh, hoặc đặc biệt gì đó ở thân thế hay khả năng nào đó. Chúng nó không đánh dấu lên hàng phế, hàng thải đâu em… nếu các con đó hết date sẽ có người đến giết. Chỉ trừ một số hàng tặng cho những người máu mặt, thì sẽ không có đội thu hồi hàng ngó nghiêng thôi. Hai con bé anh mua hôm mang lên phục vụ em, nó chỉ là hàng cấp C một sao thôi. Chứ hàng cấp S hay SS của Park Min Huyng long lanh lắm, cỡ như anh không đủ tuổi mua em ạ…

Nó nghe Tuấn Lò Đúc giải thích thì rùng mình, hóa ra mấy cô gái nó yêu đây đã từng hoặc đang là nô lệ. Vậy Trang thuộc sở hữu của Park Min Huyng, và chị thuộc cấp nào C hay S nhỉ và sẽ ra sao đây. Nhưng nó còn chưa biết Park Min Huyng kia lại chính là người nó đã gặp, tên con trai say xỉn đi với Ánh hôm đó là trùm ma phia Hàn dấu mặt. Cả đêm dằn vặt vì điều này, gần sáng nó mới ôm hai cô gái của mình ngủ mơ màng. Thì lại có tiếng chuông cửa dồn dập, cả ba vội cuống cuồng dậy mặc đồ vào để đón khách. Tận khi mở cửa ra thì nhà cửa vẫn khá bề bộn, khách đến là Đông Hen lão dẫn theo con bé của nó. Lão phân trần với nó:

– Anh phải giao con bé lại cho em, để chỗ anh mấy hôm mà anh không quen Hà Nội như Lạng Sơn. Chưa đầy hai hôm mà đệ anh đã chết mấy thằng, có một đám sát thủ đến tìm con bé này. Anh thấy lực anh không gánh nổi sáng sớm nay phải bí mật đưa nó đi, bọn sát thủ này ghê lắm hình như thuộc anh em nhà Park. Anh tài hèn sức mọn đành phải giao cô bé lại nơi em rồi…

Nguyệt Ánh và Nhã Trúc thì tròn xoe mắt nhìn cô bé, cô bé đang nem nép ôm túi quần áo sau lưng Đông Hen. Bỗng Nhã Trúc vọt lại gần cô bé ấy, giật mạnh cổ áo cô bé ra nhìn thấy hình xăm bò cạp, cạnh một nốt ruồi đỏ. Rồi cô ôm chầm lấy cô bé khóc nức nở nói:

– Trang Anh chị còn nhận ra em không? Em Jessica đây chị ơi… sao chị cũng lưu lạc tận đây… vậy?

Chương trước Chương tiếp
Loading...