Nỗi đau
Chương 38
Băng Cốc – Thái Lan…
Sân bay Chiangmai đông đúc người qua kẻ lại, nhưng vẻ bề ngoài của Ykimura vẫn nổi bật khỏi đám đông. Khuôn mặt xinh đẹp đầy nữ tính sẵn có lại cộng thêm dao kéo can thiệp, khiến cho Ykimura trở nên khác biệt. Một vẻ xinh đẹp kiêu kỳ quý phái không phải cô gái nào cũng có, nhưng lại mang một mái tóc đàn ông ngắn cũn cỡn. Nên trong những ánh mắt thán phục hoặc ngạc nhiên, bằng kinh nghiệm của mình Ykimura nhận ra có những tia mắt dõi theo.
Vội vàng ra taxi Yikimura nhanh chóng chuyển xe mấy lần, sau khi đã đánh lạc hướng đối thủ, hắn mới thở phào nghỉ ngơi thoải mái, trong một khách sạn sang trọng bậc nhất Băng Cốc… Một tuần sau đang nhâm nhi một ly rượu mạnh, thứ rượu “hỏa tiễn” đốt cháy rừng rực bởi lửa. Loại mà khi xưa hắn cực kỳ né tránh vì cho rằng nó tổn hại dung nhan, nhưng chỉ một Hà Thư bé nhỏ đã làm Ykimura thay đổi tất cả. Sự hoán thai đổi xác từ kẻ ẻo lả nửa đực nửa cái, thành một con thủy long mạnh mẽ kế thừa sự mềm dẻo. Nhưng giờ trong hắn lại đã có sự mạnh mẽ cần thiết, điều mà sư phụ hắn không ngộ ra đó là âm dương hòa hợp…
Chỉ vài ngày nữa hắn sẽ lên bàn phẫu thuật, để có ca mổ đắt đỏ rút ngắn thời gian này, hắn đã trả giá nhiều hơn cả các lần trước. Toàn bộ số tiền dành dụm được hắn vốn để chuyển giới hẳn sang nữ, và mua hóc môn nữ cao cấp đã dồn vào ca mổ này. Thậm chí hắn còn vay thêm tiền của ông chủ Chu, và trở lại hình dạng đàn ông hắn đã làm canh bạc trắng tay.
Ông Chu đã hào phóng cho hắn thẳng tay số tiền lớn đó, điều mà hắn thấy lạ ở ông ấy kẻ rất coi trọng kim tài. Chu Vĩnh Lâm một kẻ âm hiểm nhất mà hắn từng biết, ông ấy có thể cho đi rất nhiều tiền. Nhưng nhất định thương vụ đó hẳn ông ấy hẳn có lợi ít nhiều, chứ không bao giờ ông ấy để tiền rơi vô ích. Kẻ có nhiều tiền như Chu Vĩnh Lâm mọi con số đều nhỏ, chỉ khi số tiền lớn như mức hắn vay ông ta.
Thì hắn đã biết gần chạm vào mức đau sót của ông ta, hơn nữa kẻ cáo già như vậy chắc cũng hiểu vụ giao dịch này bất lợi. Theo ông ấy bao nhiêu năm triệt hạ bao nhiêu kẻ, nên Ykimura hiểu rõ rệt nếu ông ấy cho không. Thì việc dó chắc chắn như số tiền ông ta bỏ ra, là để đối phương mua quan tài cho mình. Hắn sẽ là kẻ viếng thăm những tên ấy, mà hắn đã đến chả kẻ nào còn sống sót cả…
Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ hắn không giết, đó là lần hắn mới theo ông ấy về Hồng Kông, hắn được lệnh đến rửa sạch cả nhà chủ tịch tập đoàn Hàn thị. Hàn thị năm đó là tập đoàn tài chính, và kiêm chính trị gia có tiếng ở Hồng Kông. ” Miệng nhà quan có gang có thép “. Câu nói này thực không hề ngoa chút nào, thời đó có thể nói đến cả kẻ đột nhập Hàn gia, chỉ để giết đi một con chó còn khó. Chứ đừng nói là huyết tẩy Hàn Gia như vậy, ở Hồng Kông mấy cái xã đoàn hội đen Hàn gia kia thích cho sống thì sống, mà thích cho chết thì chết việc dễ như trở bàn tay. Hắn vốn là “độc cô cầubại” với đôi Thiên Hoàng Song Yết kiếm, chưa từng rút vỏ ra mà đầu đối phương lại không rơi. Hắn tự phụ vào mình nên sau khi nghiên cứu kỹ Hàn gia, hắn đột nhập dễ dàng vào hậu viên. Hắn ung dung ngồi trên mái nhà uống rượu, bởi hắn biết ông chủ Hàn thị cũng thích lối phục cổ. Nhà cửa mà theo lối cổ, thì kẻ ninja như hắn càng có đất dụng võ, trong tay hắn lại còn rất nhiều thiết bị tối tân. Những ” đồ chơi ” công nghệ này ông chủ Chu sắm cho hắn, giúp hắn vô hiệu hóa camera, lẫn tia hồng ngoại hay laser ngăn cản…
Hắn đang uống rượu ngắm trăng chờ giờ lành hành quyết, cái vẻ cao ngạo của kẻ sát thủ hàng đầu vốn có trong hắn. Khi hắn hạ xuống căn phòng định ra tay giết kẻ đầu tiên, thì hắn nghe cái giọng lành lạnh của Chu Vĩnh Lâm:
– Họ đã chết cả rồi trước lúc cậu uống chén rượu đầu tiên rồi! Làm sát thủ việc đầu tiên phải biết học cách nhận ra sát khi xung quanh, giờ máu nhuộm đỏ Hàn gia rồi cần gì cậu ra tay nữa…
Chu Vĩnh Lâm lặng lẽ chắp tay sau đít đi ra cửa chính, dáng đi bệ vệ của kẻ bề trên đầy uy vũ. Mà cả Hàn gia khi ấy không sống nổi một ai, kể cả đứa trẻ sơ sinh đều chết bởi một nhát chém duy nhất. Dù bị chém đằng trước hay đằng sau đều là tử huyệt, kẻ chết có khi tay còn lăm lăm súng. Điếu thuốc vẫn ngậm trên môi chưa rời, có cô gái chết miệng vãn đang cười hồn nhiên.
Đây là “Nhất kiếm đoạt hồn thủ” tuyệt học sư môn của chính hắn, nhưng sư phụ đã tự mổ bụng mà chết thì ai ra tay? Nhưng kể cả sư phụ hắn Santokan có tuyệt học này, nhưng cũng chưa phải là kẻ đạt cảnh giới đó. Trong thời đại kim tiền súng ống máy móc đầy đủ, một cái nháy mắt đã giết cả năm người gồm cả Hàn chủ tịch. Mà khiến ông ta không kịp ấn nổi phím báo động trên ghế, cùng bốn tên vệ si kỳ cựu chết trong vẻ mặt ngơ ngác như thế. E rằng Santokan sư phụ hắn cũng chẳng làm nổi, hắn từng biết để đạt cảnh giới đó không chỉ khổ luyện. Mà còn cần có bí điển chỉ bảo của sư tổ đời trước, sư phụ nói rằng ngày ông còn nhỏ đã có kẻ phản sư môn đoạt đi trang cuối bí điển…
Người đó không phải sư phụ hắn vì hắn tin chắc như vậy, bởi sư phụ hắn cũng đã từng trải qua khoảnh khắc sinh tử với kẻ thù. Lần đó hắn vô tình thấy được mà thôi sư phụ không biết, ở hoàn cảnh đó ông ấy chả dại gì không dở tuyệt học này ra. Để đến nỗi xém chết bởi phát súng của bọn ấy, giờ khắc sinh tử lại chỉ có một mình, thì dù là kẻ ngu không ai dại gì còn ém chiêu thức.
Hắn đến tận giờ vẫn chưa hiểu ra ảo diệu ấy là gì, dù là các chiêu thức hắn đều lĩnh ngộ từ sư phụ, vậy cái gì ghi lại trong trang cuối bí điển bị lấy đi đó đây? “Cao nhân ắt có cao nhân trị” câu ấy tự cổ chí kim chưa hề sai, nhưng hắn thật vẫn không tìm ra kẻ đó. Ai mới là con át chủ bài của ông chủ Chu… cái kẻ đã giúp ông ấy diệt Hàn gia trong nháy mắt, qua cả cả mặt hắn mà hắn không hay biết. Nên nhiều năm nay hắn tận tụy theo ông Chu, là còn có ý xem kẻ đó là ai mà ghê gớm vậy? Nhưng hắn nghĩ nát óc mà chẳng đoán ra ai, hắn lại thở dài nốc rượu tiếp… nhưng hắn linh cảm có thể lần hắn chạm mặt, tuy nhiên có thể đó là lần đàu tiên cũng là lần cuối cùng…
Khi men rượu bốc rần rật trong người, hắn không muốn nghĩ nữa mà chỉ nhớ Hà Thư. Trận rượu cuối cùng được phép theo chỉ dẫn bác sĩ cho phép, nên hắn muốn uống say tại nơi này, cái nơi mà hắn đã dày công lừa đối thủ để đến được. Hắn cũng đã tự đặt ra rất nhiều tầng cạm bẫy để nếu có kẻ đột nhập, chúng cũng sẽ trả giá rất đắt khi cố gắng xông vào căn phòng này.
Bao nhiêu năm mà hắn chưa từng biết đến, thế nào cảm giác sung sướng của đàn ông. Hắn trong cơn say lại càng bứt rứt và hối tiếc tệ, hắn hận mình không làm chuyện đó sớm hơn. Giá như hắn đủ manh động để địt Hà Thư từ nhỏ, khi hai anh em còn quấn quýt bên nhau. Thì biết đâu ngày nay hắn sẽ khác, cả Hà Thư cũng không chắc phải rơi vào kiếp trầm luân.
Hắn nhớ cảm giác ở trong cái lồn ướt át co thắt của Hà Thư, rồi khuôn mặt xinh đẹp Hà Thư đờ đẫn ngất ngây khi hắn địt. Buồi hắn chật cứng trong cái âm đạo nhỏ hẹp của cô, nó nóng rực thẳng tuột trơn nhờn. Hắn nhớ nhất lần địt cô khi chia tay sang Thái, lần đó hắn đủ tự tin mà cảm nhận ra Hà Thư sướng. Sướng vì được hắn địt cô, chứ không phải tưởng tượng ra Gia Long trong lòng…
Lần ấy chơi nhau ngay ở phòng khách nơi sảnh, khi hắn ôm hôn cô chia tay… buồi hắn cứng nhắc chạm vào váy của Hà Thư. Dù là cả đêm trước khi đi ấy Hà Thư đã cố gắng mà chiều hắn, trong đêm đó hắn đã địt Hà Thư đến tận năm lần. Với hắn kẻ mới nếm trái cấm nên rất thèm khát, thì như thế chả có gì là nhiều nhặn cho cam. Còn Hà Thư thì cũng chưa toàn tâm yêu hắn, trái tim cô vẫn đang thổn thức thức vì Gia Long, mối tình đầu ngang trái và day dứt của cô… Nên hai lần liên tiếp lúc thức giấc, cô mệt lử và bải hoải hết người càng về cuối thì càng mất cảm giác.
Bị địt liên tục nhiều ngày trước đó còn bị một trận hiếp dâm bạo tàn, rồi trận ốm kịch liệt sau đó khiến Hà Thư yếu đi nhiều. Nên khi ấy Hà Thư thực sự rất là mệt mỏi rồi, lồn cô rát ê ẩm đến mức thấy bỏng rát bên trong. Nên cô gắng gượng hôn hắn để tạm biệt, nào ngờ khi hôn cái vật cứng nóng ấy phồng nên trong lần vải ấn vào cô. Cả đêm gần như nó đã ở trong cô vùng vẫy, lâu đến mức mà giờ không phải là khi Ykimura địt. Hà Thư vẫn có thể cảm nhận được độ to, lẫn độ cứng của buồi hắn bên trong lồn như nào…
Một chút sợ hãi khiến cô rùng mình đẩy hắn ra, bối rối cô đỏ mặt nhìn hắn sợ sệt. Trong đầu cô chợt có ý nghĩ “… anh thật tệ hơn cả Gia Long nữa, sao cứ muốn suốt thế chứ nhỉ. Kể cả Gia Long lúc thích em cũng chưa từng địt em nhiều thế này, gần như cả tuần nay chơi em rồi mà…” Sự so sánh với người yêu cũ… rồi cô liên tưởng đến cả tên khốn Chu Gia Hùng. Chu Gia Hùng hắn phá trinh cô và cũng địt cô rất nhiều lần, tuy nhiên chưa có đàn ông nào địt chỉ mỗi mình cô, suốt cả tuần mà không chán như Ykimura anh ấy. Chu Gia Hùng là kẻ ham dâm nhất cô gặp, nhưng hắn cũng chỉ địt cô cùng lắm vài ngày là chán cô, hắn lại bỏ cô đi tìm con đàn bà khác rồi ít ngày sau mới trở lại. Sự so sánh ngầm theo bản tính vốn có của đàn bà, tự dưng làm Hà Thư lại thấy hứng thích thú rạo rực bùng lên, khi sung sướng nghĩ có người con trai mê mình như vậy. Đôi mắt cô bỗng long lanh ướt át, cũng có thể bản năng đĩ đượi cả con đàn bà sống dậy trong cô. Bản năng ham muốn kiểu này, chỉ xuất hiện ở những đứa con gái bị vùi dập, qua tay nhiều đàn ông mới có cảm giác khát khao ấy…
Cô tự tụt váy áo tồng ngồng trước mặt, chả chút ngượng ngùng cô bảo anh:
– Yiki! Địt em…
Cái sự việc này chỉ sâu thẳm trong tâm cô biết, hắn thì không biết gì cả chỉ thấy đang hôn tạm biệt nhau. Thì cô đỏ mặt đảy hắn ra bối rối rồi tự lột truồng ra, thậm chí hắn còn thấy nước lồn cô, nó chảy thành vệt theo khe đùi trắng bóc. Chưa bao giờ hắn thấy cô đòi làm tình như vậy, nhất là mấy tên đàn em đứng ở ngoài cửa đợi đưa hắn đi.
Bỗng nhiên nhìn thấy Hà Thư tự lột truồng ra thế mắt sáng rực ngó vào, hắn biết bọn chúng nhìn vào đầy thèm muốn. Chẳng qua nể sợ tên đại ca quái thái nửa nam nửa nữ như hắn, cho nên không dám manh động xông vào. Chứ nhìn thân thể cô đầy đặn trắng ngần, bầu vú to tròn với cái núm vú đỏ xinh thật khó chịu. Mà Hà Thư đâu có lông lồn chúng lại đứng khá gần cửa, thành thử cái khe trắng hồng chẻ đôi ở lồn cô đập vào mắt chúng. Ykimura hơi ghen với những cặp mắt thèm muốn ấy, hắn không muốn chúng nhìn Hà Thư của mình. Vội cầm cái váy lên che cho cô và bảo:
– Em mặc vào đi… ở ngoài bao nhiêu người thế… toàn đàn ông cả… họ đang nhìn em đấy…
– Không! Em muốn… kệ họ… nhìn thì nhìn có sao? Em yêu anh em địt anh có sao nào… ai nhìn mặc kệ họ…
Hà Thư nói nhấm nhẳng đầy tức giận vứt phăng cái váy đi, đôi mắt cô nhìn anh đầy đĩ đượi và thèm khát… Nhưng thật ra cô cũng đã nhận ra những ánh mắt thèm khát, nó rực sáng xuyên qua cái cửa kính dán vào thân thể mình. Tuy nhiên từng bị hiếp lại cũng không ít lần khoe thân trước người lạ, vì thế không có e thẹn như những cô gái còn trong trắng ít va chạm.
Sự cương quyết của Hà Thư cùng cơn ghen tức trước đám đàn em, hắn không thể chọc mù mắt đám đàn em của mình. Nên hắn điên tiết tụt quần ra rồi đè sấp Hà Thư xuống, cô bị bất ngờ chới với vịn vội vào cái hàng ghế sopha. Ở tư thế này ngoài cửa nhìn thấy hết, đang xấu hổ thì hắn lại ấn mạnh cái, buồi gần hắn guốc lao vào kẽ mông khít khao, trắng hồng của cô…
– Phọp… ọt…
– Hự… ái… ái… ư… ư…
Tiếng buồi hắn đâm mạnh ngập cái lồn đã nhầy nhụa nước của cô, vang lên theo tiếng rên thất thanh của Hà Thư. Hà Thư không nghĩ là hắn lại chơi cô luôn như vậy, chí ít hắn cũng nên kéo rèm cửa rồi hãy địt cô. Nhưng không nghĩ được lâu bởi cái buồi nóng rực của hắn, nó nần nẫn xuyên mạnh ra vào âm đạo cô… Hà Thư sướng… quên cả xấu hổ…
– Bạch… bạch…
– Ọt… ọt… nhóp nhép…
– Ối ui… anh… ơi… Yiki… mạnh… thế… á… hự… em… thích…
– Bạch… bạch…
Những âm thanh ấy hỗn loạn vang lên trong phòng, ở ngoài cửa kính mấy tên đàn em không nghe thấy. Nhưng chúng vừa sướng lại vừa ngạc nhiên, sướng vì thấy tiểu thư Lam Hoàng trần truồng quyến rũ, lại thấy đại ca chúng mà trong tiềm thức chỉ thích giai. Nay lại bỗng nhiên địt Hà tiểu thư cô gái mà chúng thèm khát, bởi thói đời cái gì không với nổi thì sẽ là thứ thèm khát vô độ.
Chúng dĩ nhiên sợ ông chủ Lam Hoàng mà không dám động vào cô, nhưng thi thoảng thấy cô trong chúng vẫn có tà tâm thứ không ai cấm nổi. Trong suy nghĩ âm thầm chúng vẫn khát khao được địt cô, nay nhìn cô oằn oại đôi môi hồng cắn chặt trông rất dâm. Đã thế cặp mông tròn cứ cố nhướn lên cao, để cho buồi Ykimura đâm sâu hơn, mỗi cú chọc lút cán ấy là chúng lại thấy cái mông trắng rung lên từng đợt sóng.
Người cô đẩy mạnh về phía trước do bị thúc mạnh, cặp vú tròn rủ xuống lắc lư liên tục… Còn Ykimura nửa trên là nữ nửa dưới là nam, thì là đàn em cực thân cận bên hắn chúng biết. Cũng vì là tay chân tin cẩn nên chúng thấy tự nhiên hơn, ít nhiều chúng cũng vì hắn vào sinh ra tử bao nhiêu lần. Khiến hắn mới chỉ có cay cú ghen tức, chứ không hề làm gì bọn đàn em cả…
Mà hắn cũng chả tâm trí đâu mà soi chúng lâu, bởi buồi hắn đang bị cái âm đạo trong lồn Hà Thư thít chặt lấy, chưa bao giờ địt Hà Thư mà lồn cô lại ứa nhiều nước và co thắt liên tục như vậy. Buồi hắn bị mút chặt trong cái âm đạo cô, chưa kể Hà Thư bỗng nhiên nứng mà được địt thì cô sướng lắm. Cô rên rỉ một cách vô thức man dại, người cô tê rần theo nhịp thúc của buồi hắn miết trong âm đạo.
Hà Thư chợt nhìn ra ngoài cửa, trong lúc người cô vẫn trồi lên thụt xuống theo nhịp thúc của hắn, cô thấy mấy tên đàn em của Ykimura đã chịu không nổi. Chúng tự kéo khóa quần móc buồi ra mà sục, hàng năm sáu cái dài có, ngắn có, cong rồi đen các kiểu tụt lên tụt xuống bởi bàn tay chúng. Được cái tên nào tên nấy to cao lực lưỡng, bởi vậy của chúng đều to lại chơi gái nhiều, đầu khấc bóng nhẫy xam xám khoe ra.
Có một tên gần cửa sổ nhất cũng là tên trẻ nhất, buồi hắn ngắn hơn chút nhưng rất to đầu khấc còn hồng đỏ. Hắn nứng quá sục cặc với tốc cực nhanh, mắt thì dán chặt vào cô… Lần đầu địt trước nhiều người nhìn như vậy, mà Hà Thư không tháy xấu hổ và nhục nhã. Ngược lại cô còn thấy nứng hơn khi ngắm nhìn những cái buồi ấy, cô biết bọn chúng cũng đang thèm địt cô vô cùng. Chắc chúng cũng muốn được chọc vào lồn cô, nóng rực thụt ra thụt vào như cái buồi anh Yiki, nó đang ấn chặt dưới mông cô, chạy rần rật trong lồn cô… sướng…
Hà Thư biết mấy tên đó thích mình mà sục cặc, cô càng là bộ ghê ghớm tự xoa vú mình oằn lên xuống trêu ngươi. Nhất là khi Ykimura nằm dưới sàn cô ở trên cưỡi ngựa, như một con ếch nhỏ trắng trẻo nhún nhảy trên lá sen. Đôi mắt cô ướt át hướng ra cửa khiêu khích, mắt dán chặt vào các cái buồi thẳng cứng đang chĩa ra đó. Cô thèm khát mút mát chúng vô cùng, nên hàng mi dài cong chớp chớp, đôi môi đỏ mọng chu ra làm như động tác mút buồi vậy. Còn bên dưới lồn cô đã có cái buồi của Yiki, buồi anh ấy dội ngược lên đâm vào lồn cô, mài miết mạnh từng thớ cơ âm đạo đang thít lại. Sướng… háng cô tê dại từng cơn… và…
– Bọp… ọp… ọp… phẹt… phẹt…
Nước lồn Hà Thư ứa ra dữ dội như lũ trào, phát ra cả tiếng nổ “… ọt… ẹt…” như vậy. Nó ướt nhoẹt cả một vùng bụng anh ấy, cô chống tay lên ngực anh thở dốc, cặp vú to tròn rung lắc dũ dội theo nhịp thở. Cô hổn hển bảo Yiki trong nhịp thở…
– Ư… hư… úi… ui… em mệt quá, nhưng sướng lắm… thề đấy… lần đầu em địt mà sướng kiểu này… ư… ư… yêu anh quá… anh địt em sướng lắm… ư… ư…
Một lát Hà Thư mới nhỏm dậy tự tay cô xoa cặp vú mình, mân mê cái đầu ti nhỏ xíu đã săn cứng, còn mông cô thì dập lên hạ xuống “bành bạch” man dai trên anh. Ở goài cửa lúc Hàthư đờ đẫn lên đỉnh, nước lồn cô phọt ra tung tóe thì, cô nhìn thấy mấy tên ấy cũng xuất. Nên khi lồn cô tràn trề nước dịch, thì mắt cô cũng chứng kiến rõ rệt những tia tinh trùng, từ những cái buồi bị khích thích bởi cô phọt ra. Có tia thì nhỏ giọt lộp độp, có tia bắn cầu vồng vọt cả vào kính cửa sổ chảy xuống sền sệt, cô khiêu khích nên chúng cấn quá đã vào sát nhất có thể để ngó cô. Nhất là tranh thủ lúc đại ca nằm dưới sàn không thấy rõ, chúng có thể nhìn lồn cô rõ rệt qua cửa kính, cái môi nhỏ hồng hào của Hà Thư bành ra mút chặt lấy buồi đại ca. Đến khi cô lên đỉnh thì chúng cũng thi nhau xuất ra, hành sự xong chúng kéo khóa quần tản đi vội. Cùng lúc ấy Hà Thư bị hắn vật ngược xuống, gác hai chân cô lên vai hắn đập cuống cuồng cực mạnh…
– Á… á… á… anh… ơi…
Hà Thư gào lên man dại vì bị địt cực mạnh, các cú thúc như trời giáng vào lồn, lồn cô đau chói lên và thốn tận cùng. Bởi tử cung bị dập mạnh dồn nén liên tục, cô bật khóc thút thít vì đau đớn, nhưng may là không lâu lắm buồi Yiki co giật như nổ tung trong cô. Từng đợt tinh trùng nóng bỏng tràn vào âm đạo, cô đau là chính chứ không sướng lúc đó.
Nên lồn cô khô khan hơn rát rạt miết vào buồi hắn, với hắn đó lại là sự sung sướng chưa bao giờ thấy, so với các lần xuất trước trong lồn cô. Nên trong men rượu hắn vẫn nhớ lại cảm giác vừa rát, vừa chật hẹp khô khan nơi lồn Hà Thư, và hắn xuất luôn tình trùng tự ào tuôn xối xả ướt quần. Tiện tay hắn lẳng mạnh cái cốc về phía trước…
– Vèo…
– Xoảng… xoảng… choang… choang…
Thủy tinh rơi vỡ vụn tràn lan trên sàn nhà, hắn trong lúc vùng người ném ly rượu. Tự nhiên lĩnh ngộ ra thức cuối của “Nhất kiếm đoạt hồn thủ”, tức là mềm dẻo ẻo lả bên ngoài, nhưng để nhanh như cắt cần nội lực mạnh mẽ của đàn ông. Vừa xuất tinh xong đang trong cơn hăng, nên hắn dồn nội lực còn lại của cú xuất tinh, ném cái ly vô tình hiểu ra một phần nguyên lý ở trang cuối thất lạc. Điểu mà sư phụ hắn bạc đầu tìm không ra, chắc ông ta chưa từng có cảm giác hứng thú như hắn. Cảm giác được địt đứa con gái mà khiến nó nứng lồn phát cuồng, hắn vội lại chỗ va li lấy cái phi tiêu tính phi thử… bỗng…
– Xoảng… xoảng… choang… choang…
Lần này là tiếng cửa sổ kính vụn vỡ, từ ban công một bóng ninja ập vào, kẻ đến khi lộn vòng theo đà lăn phi thân. Tên ấy nhỏm dậy nhanh như cắt vung kiếm chém luôn hắn, thân thủ cực nhanh và giảo hoạt, tù khi rút kiếm và chém chưa đến mấy giây…
– Soạt…
Nhát kiếm chém sắc ngọt khiến lưng hắn bật máu, dù không phải kẻ bị thịt nhưng thân thủ hắn dẫu nhanh, cũng vẫn bị nhát kiếm chém phải… Hắn đứng lên ôm bờ vai nơi đầu vết chém ấy, loạng choạng lùi vào tường bàn tay đỏ máu. Hắn lắp bắp đầy hoảng sợ nói:
– “Nhất kiếm đoạt hồn thủ ” thức thứ mười bảy, là chiêu “. Xạ hình lạc nhạn ” ngươi là ai? Ngoài sư phụ ta ra không có ai biết thức này, rốt cuộc ngươi là ai từ đâu đến…
– Khà… khà… không uổng công ta dạy dỗ, bao năm ngươi là đệ nhất sát thủ, vậy mà không yên tâm hành tẩu, lại hoang dâm vô độ ta thanh lý môn hộ. Ngươi hết chỗ dùng được nên ta phụng mệnh một người, đến đây giết ngươi đi… đi chết đi… kẽ lá mặt lá trái phản bội sư môn…
Santokan giật khăn che mặt ra nói xong vung kiếm chém tới, hắn biết khó mà tránh nổi sư phụ mình. Bởi chiêu thúc nào của hắn ông ấy cũng đều biết cả, mà cặp Thiên Hoàng Song Yết đàn em mới chuyển tới, qua đường tiểu ngạch còn yên vị trong va li góc nhà. Hắn cố lăn vòng né tránh tới chỗ vali ấy, nhưng Santokan đoán ra chém hắn hai phát mạnh vào đùi. Máu tuôn đỏ sàn nhà hắn thì vẫn cố lết tới vali, việc giết hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Khi mà thấy hắn tay không tấc sắt như vậy, lão Santokan chơi trò mèo vờn chuột. Lão đợi hắn lết sát vali thì phi thân đến, dẫm chân lên tay trái hắn, lão vuốt râu cười ha hả nói:
– Ta đây vẫn hận lão Chu có cặp kiếm quý lại cho ngươi, trong khi ta giúp lão khối việc mà lại không giao Thiên Hoàng Song Yết cho ta. Nhưng thôi giờ nó cũng thuộc về ta, ta không khiến ngươi mở ra đâu Ykimura… ha… ha… ha…
– Sư phụ! Giờ đệ tử mới hiểu ra… người mới là kẽ lá mặt lá trái lừa gạt sư môn, tự tay đốt đi di bản của kiếm thuật tổ tiên, nhằm không cho đời sau học được. Trang cuối phải chăng người đã giữ nó làm của riêng, hơn nữa người mổ bụng năm đó chết không phải sư phụ. Dù hắn ta có giống sư phụ đi nữa, nhưng mà đệ tử đã có chút nghi ngờ hắn không phải sư phụ, bởi sư phụ không bao giờ dùng tay trái, lấy kiếm mổ bụng như hắn. Rốt cuộc người mục đích gì mà lật lọng đến thế…
– Khà khà… kẻ ngu như ngươi chỉ biết một mà không biết hai, tuy có nhận ra chỗ sơ hở ấy đi nữa cũng chưa phải kẻ khôn. Ta mà có đủ tiêu bản để luyện xong “Nhất kiếm đoạt hồn thủ”, danh tiếng của kiếm đạo Nhật Bản há chăng ta phải núp bóng lão Chu. Hơn nữa con gái ta… con gái ta nó sẽ bị… À mà thôi! Biết nhiều khó sống với lại ngươi cũng chuẩn bị đi chết, biết cũng chả để làm gì… hừ… hừ…
Santokan vung kiếm lên chém xuống, ánh kiếm sắc lạnh tàn độc rít lên trong không khí. Hạ thủ tên đệ tử yêu với lão cũng là vạn bất đắc dĩ, nhưng nếu lão không làm kẻ ấy sẽ cho người hiếp con gái lão đến chết. Còn Ykimura không cam tâm chết như vậy, đôi mắt long lanh ướt át của Hà Thư hiện về hắn không đành lòng. Hắn chết đi Hà Thư sẽ bơ vơ lạc lõng trên đời, hắn thấy tim đau nhói muôn phần chịu không thấu.
Nhưng sức mạnh của sự tuyệt vọng lại, bùng lên một năng lượng khủng khiếp, hắn vùng tay ra được khỏi bàn chân sư phụ. Lăn một vòng tránh ánh kiếm tàn độc, tay phải hắn phi mạnh cái phi tiêu, cái mà hắn giấu nhẹm trong lòng bàn tay. Santokan không nhìn ra điều này, bởi lúc ấy lão bị khuất tầm nhìn…
– Vèo…
Chỉ khoảng cách chưa đầy hai mét từ dưới sàn, nhưng cái tiêu đã ghim mạnh xuyên vào ngực trái lão. Santokan ôm ngực phun ra bụm máu, nhát tiêu chí mạng khiến lão khụy xuống lắp bắp:
– Thức cuối của “Nhất kiếm đoạt hồn thủ” mới cóthể tạo ra mãnh lực thế, nói cho ta biết vì sao ngươi biết nó. Ai giao cho ngươi mấy trang dị bản kiếm thuật cuối cùng ấy… ai… ai…
– Sư phụ… Đệ tử không có ý đoạt mạng người, đệ tử cũng không có lấy sách…
Ykimura nhào đến ôm lấy Santokan mà bật khóc, còn lão thều thào hơi cuối bởi vết thương chí mạng. Lão nói ngắt quãng trong mệt nhọc:
– Thôi âu cũng là… mệnh ta… khụ… khụ… khụ… ta không trách con, khụ… khụ… là ta bị khống chế. Hãy cứu con gái ta khỏi… khụ… khụ… ự… ự… nó là Hà đại… khụ… tiểu… ư… ư…
Lão nói đến đó thì gục xuống tắt thở trong tay Ykimura, còn hắn vẫn không hiểu câu nói của sư phụ. Phải chăng là Hà đại tiểu thư Lam Hoàng? Tức là Hà Thư người con gái dấu yêu của hắn? Muôn câu hỏi rối bời chẳng lời đáp, hắn ôm xác sư phụ khóc ròng bờ vai rung lên mãnh liệt. Hắn không biết nơi xa có kẻ xem camera cười nhếch mép nói:
– Cả hai các ngươi đâu phải kẽ lá mặt lá trái, cũng không phải kẻ phản bội sư môn. Ta mới chính là kẻ đó… mấy trang cuối trong tay ta hết… ha… ha… Ta mới là đệ nhất cao thủ trên đời này, ta giết lão sư già kiếm đạo năm đó vì ta hận người Nhật. Kiếm đạo nhật khủng khiếp thật nên học, nhưng một kẻ mang dòng máu Trung Hoa như ta, không đời nào khuất phục bọn Nhật lùn các ngươi… ha… ha… Mối thù quốc tộc thế chiến sao dễ quên được…