Nỗi đau

Chương 39



Phần 39

Ykimura thẫn thờ một lát chợt hắn nghe tiếng động ngoài cửa, tiếng lách cách mở khóa… nhưng tiếng động này hắn dư biết không phải tiếng tra chìa. Mà là tiếng mở khóa bằng dụng cụ phá khóa, bởi căn phòng đã được hắn khóa chặt từ đầu cất chìa đi. Cảnh sát Thái dĩ nhiên không bao giờ phải làm việc đó, họ sẽ mở cửa đàng hoàng mà vào kiểm tra. Vậy người đến hẳn không thiện ý gì với hắn, xem ra kẻ đến là thù nhiều hơn bạn. Hắn mím bịt lại vết chém đang rỉ máu, đến va li móc trong đó ra một lọ hóa chất. Hắn hắt lên xác sư phụ rồi lầm bẩm:

– Sư phụ! Mong người tha thứ ngoài cách này con không cách nào cả, không thể tuẫn táng cho người đàng hoàng hơn. Nhưng con hứa sẽ thờ phụng người chu đáo, và tìm con gái về cho người… sư phụ người yên tâm…

Thứ hóa chất xanh nhàn nhạt đó khiến thi thể Santokan bốc khói, rồi nhanh chóng tan chảy ra nước. Cùng lúc cánh cửa kẹt mở ba tên mặt mày bặm trợn, mặc giả theo lối bồi phòng ập vào. Tay chúng lăm lăm những khẩu súng tiểu liên Koch MP5 (*), có gắn nòng giảm thanh chĩa về phía Ykimura. Dù không quay lưng lại nhưng qua tiếng động, hắn cũng biết có bao nhiêu kẻ đến, hắn cũng đã tranh thủ vớ lấy cặp Thiên Hoàng Song Yết Kiếm cầm ở tay. Hắn lạnh lùng cất giọng hỏi:

– Là ai sai các người đến đây truy sát ta? Nói ra ta sẽ để cho các ngươi được chết toàn thây!

Mấy tên sát thủ người Thái chợt phì cười khùng khục vì câu nói đó, chúng đến từ Tam giác Vàng thánh địa của ma túy. Chúng được lệnh giết tên này cũng biết hắn ta dùng kiếm nhanh hơn cả đường đạn, nhưng nghe vậy không khỏi bật cười bởi chúng có tận năm tên. Hai tên còn ngoài cửa chưa vào, nên thấy Ykimura kia quá nực cười. Chết đến nơi rồi còn ngạo mạn như vậy, lại thấy ở lưng và chân hắn các vết thương ứa máu.

Bóng hắn cao lớn tay cầm đôi Thiên Hoàng Song Yết đã tuốt vỏ, lưỡi kiếm hắt ánh điện ánh lên tia sáng xanh nhạt. Lưỡi kiếm chạm sát mặt sàn, còn chân hắn dạng rộng hình chữ V, lừng lững như võ sĩ mù Kenshi (**) thủa nào của kiếm đạo. Sát khí rõ ràng khá áp đảo khiến một vài tên chột dạ liền bảo đồng bọn:

– Chúng ta xả súng kết liễu hắn đi! Rồi rút về báo ông chủ là xong chuyện, chứ tên này có vẻ không vừa…
– Ha… ha… Suracchai mày không có dái à, hay cấn quá muốn về ôm con bồ nhí của mày… nó có hai kiếm mà chúng ta có tận mấy khẩu súng. Kẻ chết là nó đâu phải chúng ta, mày cứ từ từ xem kịch hay đi vội gì… ha… ha… Tao sẽ bắn cho nó què hẳn đã, cho nó chết từ từ dần dần mới vui… ha… ha…

Hắn cười thầm mấy tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày này, bởi hắn chưa từng bại nhiều nên vẫn khá là kiêu ngạo. Ở đời thường “… kiêu binh tất bại…” bài học hắn cũng từng nếm trải, nhưng hắn còn chưa biết đến ở nơi xa có kẻ nhìn hắn qua camera mỉa mai cười thầm nghĩ:

– Lần này ngươi chết chắc rồi! Vì ta quá hiểu ngươi Ykimura à nếu trách thì trách phận mình bạc thôi, xuống cửu tuyền mà rút kinh nghiệm về thói kiêu ngạo đi. Ngươi qua được ải của sư phụ mình đã là ta đã đánh giá hơi thấp ngươi, nhưng mà ải này không dễ qua đến thế đâu… ha… ha… ngươi nghĩ ta thiển cận đến mức chỉ cử bọn bị thịt đó thôi sao? Ta đánh cờ không bao giờ đánh nước một, nước đôi như kẻ tầm thường, ta đã toan tính ắt phải sâu xa… Chúng chỉ là con tốt thí mạng cùng ngươi xuống âm phủ cho có bạn, còn ngươi dùng kiếm thì sẽ chết vì kiếm để ngươi chết mà không nhắm nổi mắt khà… khà…

Thế cuộc là vậy chỉ kẻ lâm trận là lãnh nhận hậu quả, khi mà mọi việc bị đưa vào những toan tính âm hiểm sâu xa từ trước… Từ cổ chí kim danh tướng thường bị hại ngã gục trên trận tiền không hẳn do đao binh, thực ra lại chỉ vì âm mưu nham hiểm của đám văn nhân nơi hậu tuyến. Ykimura hắn không ý thức nổi nỗi nguy cần kề, hắn nhẹ nghiêng người vung kiếm xuất chiêu…

– Xoẹt… xoẹt…

Ánh kiếm vung lên sắc lạnh theo thân ảnh hắn, ba cái thây đổ gục xuống mặt sàn tay vẫn nắm cò súng, mắt trợn trừng theo phản xạ co giật trước khi chết. Những khẩu súng cướp cò tiếng đạn xé gió, bay song song mặt sàn ghim vào chân tường, tạo nên những lỗ đạn sâu hoắm… Trong tiếng “tạch, tạch” của súng giảm thanh, hai tên chặn cửa bên ngoài chưa kịp nhận ra điều gì, thì đã thấy một bóng người từ trong lướt ra. Chúng không kịp nhìn kẻ đó là ai thì kiếm đã cứa ngang cổ đổ gục, Ykimura kết thúc chiêu kiếm gục người chống kiếm xuống sàn. Máu từ các vết thương tứa ra do hắn đã vận động quá mức, hắn cố gắng loạng choạng đứng dậy lẩm bẩm:

– Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà cũng muốn đoạt mạng ta sao ha… ha…

Nhưng nụ cười hắn sớm tắt lịm bởi tiếng trần hành lang nổ lụp bụp, từ trên đó hạ xuống hai thân ảnh, một trước một sau vây hắn vào giữa. Kẻ đến là nhị sát thủ Trung Hoa hai tên một mặc đồ đen và một tên mặc đồ trắng, chúng đi theo một cặp với nhau. Giang hồ gọi chúng là “Hắc Bạch Vô Thường”(***) tuyệt sát, chúng tựa như Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết ma gọi hồn của âm phủ. Chỉ nghe danh tiếng không thấy mặt thấy hình, kẻ gặp hai tên này chỉ có chết không có sống. Sở trường của chúng dùng đoản kiếm ngắn dạng trùy thủ, nhưng đặc chế giống như lưỡi hái tử thần. Hắn loạng choạng chống kiếm lùi lại thủ thế nói run run:

– Hắc Bạch Vô Thường! Sát thủ truyền thuyết Trung Hoa ta cứ nghĩ các ngươi chỉ hữu danh vô thực là lời đồn đại, thật không ngờ các ngươi có thật… có lẽ mệnh ta đã hết. Kẻ nào… kẻ nào? Kẻ nào rắp tâm giết ta thật là ghê gớm, tiếc là ta không được biết hắn, sai khiến được cả Hắc Bạch Vô Thường các ngươi. Những tên sát thủ huyền thoại giết người chẳng vì tiền… than ôi…
– Đừng nói nhiều! Chúng ta đến tiễn ngươi lên đường, để ngươi nói đến thế cũng là chúng ta đã kính đệ nhất kiếm đạo Nhật Bản ngươi rồi. Mau tiếp chiêu! Trước khi chết chúng ta không ngại cho ngươi biết, kẻ muốn giết ngươi chính là ông chủ của ngươi. Chúng ta cho ngươi biết vì đằng nào ngươi cũng chẳng thể sống nổi, và kẻ anh hùng trọng kẻ anh hùng thế thôi…

Hắc Vô Thường đúng trước mặt hắn, cất cái giọng lành lạnh đầy âm khí nói, rồi hắn vụt đến sát Ykimura vung chiêu tấn công. Đằng sau Bạch Vô Thường cũng lao đến, xưa nay “… mãnh hổ nan địch quần hồ…” huống gì hắn đã trọng thương. Nay lại đối diện với cặp sát thủ truyền thuyết Hắc Bạch Vô Thường này… tình thế ngàn cân treo sợi tóc…

*… vù… vù…

*… xoẹt… xoẹt…

Những thân ảnh nhòa vào nhau, tiếng kiếm xé gió sắc lạnh rít lên vây hắn vào vòng nguy khốn… Ykimura trước sau lãnh thêm bốn nhát kiếm nữa, than thể ướt nhòe máu đỏ… rồi…

– Choang… choang…
– Xoảng… xoảng…

Bốn cặp chùy thủy bị đánh bật ra rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng của Hắc Bạch Vô Thường, còn Ykimura thân thể đầy máu lao vụt qua cửa kính hành lang biến mất. Bạch Vô Thường nhặt trùy thủ lên hỏi Hắc Vô Thường:

– Hắc Ca sao hắn bỗng dưng lại có kình lực ghê hồn đến vậy, chúng ta cần đuổi theo giết hắn không?
– Không cần Bạch muội ạ! Ta thừa sức nhặt lại trùy thủ rồi phi chết hắn ta, nhưng kể ra hắn cũng là một kiếm đạo anh hùng, chúng ta về thôi coi như phi vụ đã xong kệ lão già đó…
– Hắc Ca! Anh không sợ lão giở mặt với chúng ta sao? Lão ấy rất quỷ quyệt đó anh, nếu phi vụ này thất bại e là chúng ta rắc rối to…
– Ha… ha… Bạch muội quá cẩn trọng rồi đấy! Hắc Bạch Vô Thường chúng ta đâu phải kẻ ai thích làm gì thì làm… về thôi mặc kệ lão già tiểu nhân đó. Nếu lão có ý gì với chúng ta thì lão sẽ chết trước… đi thôi…

Hắc Bạch Vô Thường phi lao tiễn lên trần rồi đu dây vụt lên, mất hút vào trong lỗ hổng trần hành lang nơi chúng vừa xuống biến mất. Còn Ykimura ở ngoài cửa sổ nghe cả hắn phóng thật sự là kế liều, bởi đây là tòa nhà cao tầng nhảy ra rơi xuống là chết chắc. Chẳng qua hắn lĩnh ngộ ra thức cuối của kiếm thuật mới thoát chết, cũng nhờ thứ nội lực vi diệu ấy mà dùng thân phá tan được lớp kính dày.

Cái cửa kính cường lực của nhà cao tầng rất an toàn khó vỡ độ chịu lực lớn, dù mang búa mà đập cũng còn chưa chắc, bởi thế Hắc Vô Thường mới tha cho hắn mà thôi. Cùng là kẻ sát thủ Hắc Vô Thường dư biết nếu nhảy ra đó, sẽ dùng lao tiễn ghim lại treo thân ngoài cửa sổ. Chứ không dại gì để rơi xuống đất thịt nát xương tan, nhưng thấy Ykimura bị thương mà còn làm được điều phi thường.

Hắc Vô Thường hắn trọng tài nên quyết định tha, nhưng thường tha cho người lại hay rước họa vào thân… Ykimura loạng choạng đi vào phòng của mình, vào trong phòng hắn mất máu nhiều chảy loạng xuống sàn và gục xuống, nghe tiếng kẹt cửa hắn quay người ngó lại, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là có mấy bóng người bước vào, dù bạn hay thù hắn cũng không đủ sức chống chọi nữa. Hắn gục xuống ngất lịm ngay trước mũi giày đen bóng loáng của kẻ mới đến, thật là đau đớn cho một kiếp anh hùng lỡ bước sa chân…

– Hà Nội mấy tháng sau…

Tiết thu lành lạnh mang hoa sữa thơm ngát, Hà Thư tha thẩn trên đường Hoàng Diệu một mình. Ykimura đi cũng đã một thời gian không trở lại, và bặt vô âm tín chẳng nhắn gọi lấy một lần từ lúc anh đi. Cô có dự cảm chẳng lành về anh nơi đất Thái Lan, dẫu là cô nghĩ anh chắc là chuyên tâm cho cuộc đại phẫu của mình, rồi anh sẽ trở lại bên cô với hình hài của một nam nhi thực thụ.

Chứ không phải là kẻ nửa nam nửa nữ như trước, thật sự mà nói cô tuy là cố gắng nhiều. Nhưng khi địt nhau với anh nhìn bộ ngực phụ nữ giống y như mình, nó cũng nẩy lên xuống rung rung thật là khó chịu. Điều đó càng làm cô nhớ đến Gia Long người con trai đầu tiên khiến trái cô rung động, dù gì anh ấy cũng hiện hữu là một nam nhi thực thụ đầy nam tính.

Nỗi đau cay đắng của hai cuộc tình không đến đâu, cô cứ cắm đầu rảo bước trên hè phố đêm, đến nỗi đâm sầm vào một người đi ngược chiều. Ngực cô đập mạnh vào bộ ngực đầy nam tính rắn chắc của người ấy, cảm nhận cả mùi hương đàn ông mạnh mẽ tỏa ra từ anh ta. Là phụ nữ cô cũng như bao người con gái khác, khá nhạy cảm với mùi đàn ông trên người họ.

Nhất là những người từng chơi mình thì khó quên nổi, thứ mùi đó tự nhiên khiến Hà Thư cồn cào rạo rực. Đã lâu không không làm điều đó với ai, tự nhiên cú va chạm bất ngờ kề sát nhau này làm cho cô thấy nứng. Cảm giác muốn được ai đó địt nó trỗi dậy mạnh mẽ trong cô, cô thèm một cái buồi cứng nóng nhét vào khe lồn trống trải của mình…

Bởi thế thay vì đẩy ra cô cứ ghì chặt vào anh ta thở dồn dập, chỉ khi một giọng nói quen thuộc trầm ấm vang lên cô mới sực tỉnh. Là Gia Long anh ấy người làm trái tim cô đau, lâu ngày không gặp trông anh đã khác nhiều trưởng thành và nam tính. Anh vẫn ôm cô trong vòng tay mà nói:

– Hà Thư! Vì sao em lại đi tha thẩn một mình ở đây? Em còn có vẻ rất buồn nữa, người con trai kia không làm em hạnh phúc sao? Có gì hãy nói cho anh biết đi bấy lâu nay anh không gặp em, là vì anh muốn em hạnh phúc bên người ta dẫu anh rất nhớ em…

Nghe câu nói đó đột nhiên Hà Thư tủi thân bật khóc nức nở, thật ra cô cũng vẫn còn yêu anh, tình yêu kia chỉ là sự chạy trốn của chính cô. Nước mắt giọt ngắn giọt dài trên má, cô nức nở đến nghẹn ngào… còn đâu là vẻ lạnh lùng của Vân Nam song sát nữa. Gia Long khẽ nắm chặt tay cô nói nhỏ vào tai cô:

– Đừng khóc nữa em đây là ở trên phố hãy theo anh đi nơi khác, nó không tiện cho em đâu vì dù gì em cũng là con gái, họ sẽ đánh giá không hay về em… chứ anh thì không sao cả… đi đi em…

Hà Thư nghe vậy cũng giật mình nhận ra sự vô duyên của mình, ngoài khách bộ hành xung quanh thì những người phóng xe máy vụt qua, họ cũng ngoái đầu nhìn về phía cô và anh ấy. Nhất là Gia Long trong bộ sắc phục của trường thiếu sinh quân, trông anh như một cảnh sát thực thụ chững chạc oai phong. Cô ngỡ ngàng thực sự về người con trai mình đã từng yêu, anh đổi thay thật nhanh chóng ngoài sự tưởng tượng.

Cô muốn ôm anh quá cho thỏa nỗi nhớ, hay ít ra nắm chặt tay anh đi như ngày nào. Nhưng đã chia tay mà do chính cô đề nghị, nên lòng tự trọng không cho cô làm thế. Cô bối rối lũn cũn đi phía sau lưng anh ngắm tấm lưng vạm vỡ, anh ấy đã trưởng thành khi xa cô hay là bộ quân phục khiến anh thế. Nhưng trái tim cô loạn nhịp rõ rệt bởi đúng là “… tình cũ không rủ mà đến…”, gặp lại người yêu cũ mà mình đã rất yêu bất cứ cô gái nào cũng yếu lòng.

Cô muốn được anh ôm quá đi mất chỉ muốn nhào đến ôm anh từ phía sau, rồi cố lại nhớ lúc cô trần truồng trong vòng tay anh. Nhớ cảm giác của cái buồi anh to cứng nóng rực từng thụt ra thụt vào trong lồn mình, nên chỉ đi bộ có chưa đến nửa cây số thì đã đến một quán cà phê. Anh rẽ vào đó thì cô cũng rẽ theo anh đi vào quán, cô đi trong sự nhột nhạt nơi háng mình bởi cái lồn đã ứa nước ướt nhẹp.

Ngồi đối diện anh cô thấy anh nhìn mình chăm chăm, mắt anh dán chặt vào cả cái khe vú căng đầy khít rịt của cô ở cái cổ áo rộng trễ nải. Cô xấu hổ cúi gằm trong ý nghĩ: “… anh vẫn chứng nào tật ấy háo sắc, địt em suốt rồi em có chỗ nào mà anh không rõ nữa đâu. Anh nhìn kiểu ấy cứ như muốn đè em ra hiếp ngay không bằng, mà anh chắc cũng chả biết em đây cũng đang muốn lắm ấy, nếu không phải quán cà phê chắc em cũng sẵn sàng lột truồng ra cho anh địt rồi…”

– Hà Thư…
– Hà Thư…
– Hà Thư… em uống gì?

Anh gọi cô đến câu thứ ba cô mới sực tỉnh bối rối nhìn lên, xấu hổ cô ấp úng đáp vội:

– Gì cũng được ạ… Anh cứ gọi đi anh uống gì em uống thứ đấy…

Rồi cô xấu hổ cụp mắt xuống nhìn xuống sàn, chỉ khi bồi bàn mang đến hai ly cùng cái chai rượu đặt ” cạch” nhẹ một cái lên bàn cô mới nhìn lên. Sở dĩ cô luống cuống đến vậy anh hỏi gì cô cũng ậm ừ cho qua, mà cô cũng không biết nói cái gì vì lòng rối bời. Buồn vui lẫn lộn khi gặp lại anh nhất là lâu nay không một ai hỏi han đến cô, ngoài chị Lệ Dĩnh thi thoảng gọi hỏi thăm. Chưa kể đứa con gái trong cô đang thèm muốn cồn cào, cô đã cô đơn khá lâu rồi cô thèm lắm cái cảm giác làm tình. Nhất là ngồi đối diện cô là người con trai cô đã từng rất yêu… Còn Gia Long cũng không khác gì cô từ ngày vào trường thiếu sinh quân, ít được ra ngoài đã thế mấy cô gái lại kéo nhau đi cả. Người thì về khách sạn người thì rủ nhau về căn cứ trên Sơn Tây, các cô muốn để cho Gia Long chuyên tâm rèn luyện. Thi thoảng các cô cùng nhau đến trường thăm nó, từ một kẻ suốt ngày được chơi gái bỗng nhiên bị ” cai” đột ngột. Không được địt một thời gian dài Gia Long như con thú phát cuồng, thấy Hà Thư thì cũng nổi cơn dâm tà cực độ. Nên cuộc nói chuyện chấm dứt thì nó muốn rủ Hà Thư và khách sạn, khi nói chuyện cả hai cũng đã uống hết chai rượu mạnh. Men cay khiến nó liều hơn ghé tai Hà Thư nói thẳng muốn rủ cô vào đó, tuy Hà Thư không nói gì nhưng khi cả hai đi taxi rẽ vào khách sạn. Hà Thư cũng không phản đối lặng lẽ theo lên phòng…

Khi cánh cửa phòng đóng sập lại phía sau nó vội vồ lấy Hà Thư hôn ngấu nghiến, nó thấy Hà Thư luống cuống nửa muốn chạy đi nửa chấp thuận. Vì cô khẽ đẩy nó ra lắp bắp ngượng gạo nói:

– Đừng… đừng anh… chúng ta khác xưa rồi!

Nhưng miệng cô nói thế tay cô đẩy ra nhưng mà người cô vẫn dán chặt lấy anh, cô cảm thấy cái buồi anh cứng nóng đội lên sau lớp vải quần. Tim cô đập thình thịch trong hơi thở dập dồn mắt nhắm nghiền, cô không ngoảnh mặt tránh nụ hôn của anh mà đáp lại luôn. Gia Long cũng nhận ra điều này nên nó chủ động tốc áo Hà Thư lên, bàn tay lướt trên lớp da bụng mềm mại ấm áp, rồi tốc ngược áo lót ngực Hà Thư lên tay nó chạm vào bầu vú cô.

Bàn tay nó áp lên bầu vú tròn căng núng nính, đang run lên theo nhịp thở của cô, vú Hà Thư mềm mại và nóng rực trong tay nó. Đến khi nó vân vê cái đầu ti tí xíu của cô, thì Hà Thư oằn lên ú ớ rên rỉ trong khi vẫn hôn nó. Vừa hôn vừa bóp vú của Hà Thư một lúc thì nó chán, nó cởi khóa quần Jean của Hà Thư kéo xuống, rồi tay nó vượt qua mép quần lót ép lên cái mu lồn nhẵn nhụi của cô…

– Ứ… hự…

Hà Thư giật nảy cả người lên rên thảng thốt, khi hai ngón tay của của Gia Long thúc mạnh vào lồn cô. Cái quần bò và quần lót đã bị anh tụt ngang gối từ lâu, cô cũng rạo rực lên đã để im cho anh sờ mó bên ngoài lồn mình. Tận khi anh ngừng hôn cô rồi kéo tụt quần cô khỏi chân vứt ra ngoài, rồi dùng hai ngón tay thụt mạnh vào lồn cô. Chà sát mạnh mẽ lên cái điểm nhạy cảm nhất trong lồn cô, kiểu này chính là cô đã từng dạy anh khi trước, thì cô sướng lắm oằn oại rên lên nghèn nghẹn…

– Ọt ẹt… ọt… ẹt…
– Phụt… phụt… ư… ư… hư… ư…

Hà Thư khép chặt đùi rên lên sung sướng trong tiếng cọ xát của tay anh với nước lồn cô, từng đợt từng đợt âm đạo cô run rẩy rồi thít chặt lấy ngón tay anh… Cô sướng đến quặn cả người lên khi anh móc lôn mình, rồi cô giật nảy người lên cuống quýt giữ chặt tay anh lại trong lồn mình, cô oằn người rên lên thẳng thốt:

– Á… á… em… sướnggggg quá… anh… a… hư… a… a…

Cô rúm cả người lại lồn cô co thắt dữ dội, nước lồn từ cổ tử cung bé nhỏ ào ào tuôn ra. Nó chảy thành dòng theo tay anh rớt xuống sàn lộp độp, khi anh rút tay ra khỏi lồn cô thì Hà Thư ngồi bệt xuống sàn thở dốc. Cô vừa sướng vừa mệt thở hổn hển, cứ vô tư xoạc rộng chân trong cái tư thế ngồi bệt bất thần đó. Lồn cô hé rộng khoe ra cái khe đỏ hỏn phập phồng nhễ nhại ướt nhượt nước, lồn cô không lông nên cái môi nhỏ hé ra rõ rệt khiêu khích anh.

Nên cô cũng chả ngạc nhiên khi Gia Long tụt quàn trước mặt cô, buồi anh to cứng bật ra khỏi quần sịp rung rung thẳng cứng. Anh cúi xuống rồi đè ngửa cô ra sàn nằm lên trên, chỉ đến khi cái buồi anh nóng rực lách hai lá thịt nhỏ ở lồn cô chui vào. Thì Hà Thư bừng tỉnh cô vùng phắt dậy đẩy anh ra cuồng cuồng tìm quần mặc lại, rồi cô nhìn anh ngồi phệt trên sàn trân trối nhìn cô, buồi anh vẫn thẳng cứng nó còn bong bóng nước lồn cô. Ngại ngùng xấu hổ lẫn bối rối và thấy có lỗi, cô chợt bật khóc nức nở cô nghẹn ngào bảo anh:

– Em… em xin lỗi! Là em yếu lòng thôi… hu… hu… mình không thể đâu anh… hu… hu… chúng ta đã chia tay rồi…

Cô khóc to run rẩy giọt nước mắt thi nhau ào ạt tuôn rơi trên má, cô ngồi thụp xuống khóc thảm thiết bờ vai bé nhỏ run rẩy liên hồi. Cô khóc vì mối tình đầu chết yểu trong đắng cay của mình, hay là cô khóc vì đời cô cơ cực toàn bị đàn ông cưỡng hiếp là chính. Đến khi có được người yêu thì anh ấy lại quá đào hoa đa mang, người kia thì nửa nam nửa nữ tính tình quái dị, đã thế còn bỏ cô đi biệt không về… Khóc chán cô vùng dậy đi ra cửa chạy trốn anh, còn Gia Long cũng bàng hoàng lắm về thái độ của Hà Thư vừa xong.

Đã trưởng thành hơn nên nó thấy được nỗi đau của cô, nó chỉ ngồi im nhìn cô khóc rồi để cô đi mà lòng thẫn thờ… Nó không níu giữ Hà Thư lại bởi nó hiểu, nếu nó giữ cô lại cô vẫn sẽ để cho nó địt thôi. Nhưng việc đó có khác gì cưỡng hiếp đâu chứ, khi Hà Thư trong tâm rất đau khổ đến như vậy… Nó buồn bã đóng cửa châm điếu thuốc đi ra sát cửa sổ nhìn xuống sân khách sạn, lát sau thấy Hà Thư tức tưởi đi ra rồi đứng im dưới sân khách sạn nhìn lên phòng. Rồi nó thấy Hà Thư ngồi gục xuống cái chân đài phun nước của khách sạn khóc nức nở, tuy nhiên nó đã khác xưa nên chẳng chạy xuống dỗ dành. Nó chỉ thở dài lẩm bẩm:

– Xin lỗi em Hà Thư! Là anh sai vì anh quá đa tình không muốn mất lòng ai, nên chắc anh sẽ làm mất lòng tất cả, chỉ làm các cô gái của mình đau khổ mà thôi… có thể như này em sẽ hạnh phúc… xin lỗi em…

Một lát sau thôi khóc Hà Thư đứng dậy định quay vào khách sạn, rồi cô lại quay ra đứng thẫn thờ nhìn lên… mãi sau mới vẫy taxi đi hẳn… Hà Thư đi rồi nó trở lại giường trong nỗi dằn vặt đau đớn giữa dục và tình, bỗng điện thoại reo vang nó tưởng Hà Thư gọi lại, vội mở máy nghe không cần nhìn kỹ xem ai gọi cho mình. Chỉ khi áp máy lên tai nó giật bắn mình lên khi nghe giọng chị Trang, cái giọng yêu kiều quen thuộc thánh thót vang lên:

– Gia Long! Ngày mai em về đấy nhé… em sẽ tự đến trường gặp anh, em cũng nhờ anh Gia Vũ nhờ người can thiệp cho anh nghỉ học mấy ngày, xa lâu rồi có nhớ em không hi… hi… rồi bọn mình về thăm mẹ, lâu rồi có nhớ em không… yên tâm đi hi hi… em sẽ đền cho. Anh muốn chơi em cả đêm cũng được… hì… hì…

Nó bàng hoàng bởi chỉ chuyện Hà Thư làm nó thấy đau đớn, giờ Trang sắp về nói sao với chị về các cô gái kia của mình, chị sẽ ra sao khi thấy nó khi vắng chị đã không chỉ có thêm một, mà còn rất nhiều cô gái khác nữa, cảm thấy có lỗi với chị vô cùng. Vẫn biết rồi có ngày chị sẽ trở lại nhưng thật nó không biết xử trí sao, khi chị nói lưu lại thêm mấy tháng nữa bên đó nó đã cả mừng, tin rằng anh Gia Vũ đã khiến chị siêu lòng vậy mà… mà nhất là còn một chuyện khác cũng trầm trọng không kém… Đó là lần đó nhập học ít lâu bỗng nhiên một hôm lớp xôn xao, vì có tin có một cô giáo Hàn Quốc đến giảng dạy về tin học, cô ấy là hình cảnh quốc tế tham gia hợp tác đào tạo.

Rồi cô giáo xinh đẹp ấy cũng xuất hiện ở buổi học tiếp theo, nó vô cùng ngạc nhiên vì thấy Huyn anh em, người con gái của mình lúc trước lại đứng trên bục giảng. Dù bộ quần áo quân phục nhà binh trông cô mạnh mẽ hơn uy nghiêm hơn, nhưng dù cô mặc mấy lớp quần áo đi nữa nó nhắm mắt cũng nhận ra từng đường nét thân thể cô. Nhưng Huyn anh em lại chả tỏ vẻ gì quen biết nó cả, chi nhiệt tình giảng dạy cho nó cùng các học viên khác bằng thứ tiếng Việt khá rành mạch.

Một lần khi hướng dẫn nó cô ấy đã ghé sát, vô tình cho nó thấy trọn bầu vú trắng ngần và cả cái nốt ruồi đen bên ngực trái. Từng địt Huyn anh em khá nhiều lần nên nó đã chả lạ gì, nó đã khẳng định là Huyn anh em nên mạnh mồm cá cược với hai thằng bạn thân trong lớp mới quen, rằng nó sẽ tán được cô giáo xinh đẹp này và chơi cô bọn chúng xem… Một chút bốc đồng ngỗ ngược của tuổi trẻ, và nó đã làm thật điều đó trong một tối đầy mưa…

Dù là nó cố tình tỏ ra thế nào đi nữa Huyn anh em vẫn ” bánh bơ” mọi tín hiệu, điều này làm nó điên người và bực dọc nhất là với sự chế nhạo của mấy thằng bạn. Điều nó khẳng định là Huyn anh em vì người có thể giống người, nhưng hiếm có thể có dấu hiệu cơ thể giống nhau được, nhất là học về kỹ thuật nhận dạng hình sự đối tượng càng khiến nó tin. Vậy vì cái gì mà Huyn anh em bỗng dưng xem nó như người dưng nước lã vậy, nó giận dữ và quyết định rình cơ hội hiếp cô cho biết mặt. Mấy thằng bạn tai quái nghịch ngợm của nó, vốn là con ông cháu cha của các vị có quyền. Chúng quá nghịch ngợm nên bị cha mẹ tống vào đây để rèn luyện, chúng khoái trá vì ý tưởng liều lĩnh của nó nên ủng hộ hết mình, chúng là những ” thiếu gia” trong trường nên tự do đi lại. Không một ai dám ho he về việc ngỗ ngược của chúng, họ những giáo viên gạo cội dày dạn kinh nghiệm không phải không trị nổi. Mà vẫn có câu thành ngữ rằng: “… đánh chó phải ngó mặt chủ…”, nên cứ làm ngơ cho chúng phá phách lại cũng vì chúng không to gán gì. Chỉ dừng lại ở việc trêu chọc các cô nữ sinh quân mà thôi, bản thân chúng cũng sợ cha mẹ mình nên không dám quậy hơn. Nên khi Gia Long dám tuyên bố hiếp cô giáo chúng nể lắm, chúng đánh bạn với Gia Long vì cho rằng nó cùng đẳng cấp với mình. Bởi Gia Long cũng có điện thoại Vertu đắt giá, tiền tiêu như nước mà không phải nghĩ. Giáo viên trong trường cũng né mặt nó, lại hay đi gặp gỡ riêng tướng Huy nữa…

Hôm đó sấm sét bão bùng mấy tên bạn quỷ sứ đã bố trí cúp điện khu ký túc xá giáo viên, một tên đã đốt lửa tạo khói để chuông báo cháy gây náo loạn cả trường. Nó thấy Huyn anh em cũng vụt từ trong phòng ra khi nghe kẻng, liền từ góc tối cầu thang vụt ra khống chế cô. Nó có võ lại được tướng Huy dạy riêng nhiều tuyệt chiêu, và Huyn anh em không đề phòng việc ấy bởi nơi này rất an toàn.

Chả khó khăn gì nó và thằng bạn đã không chế được cô lôi ngược vào phòng, một lát sau thì sự cố đã qua đi mọi việc lại trở lại bình thường. Nó ngồi trên cái ghế cạnh bàn máy tính châm điếu thuốc, khoan khoái nhìn Huyn anh em bị trói chặt trên giường dãy dụa, cô ú ớ vì miệng bị bịt chặt băng keo căm phẫn nhìn nó. Mấy tên bạn ngỗ ngược nấp sau rèm chứng kiến đầy thán phục, chúng thề rằng nếu Gia Long dám hiếp cô giáo Hàn kia.

Chúng sẽ tôn nó lên làm đại ca cầm đầu nhóm Ngũ đại thiếu gia của trường này. Gia Long tự tin là Huyn anh em của mình thì dù có hiếp cô đi nữa, cô cũng không đến nỗi đi tố cáo nó làm gì… Nó hút xong điếu thuốc thì chồm lên giường, cởi cái váy của cô ra khỏi chân khiến cô hoảng loạn dãy dụa điên cuồng. Nhưng mọi sự phản kháng đều chỉ là tuyệt vọng, bởi cô bị trói cả chân lẫn tay dang ra bốn góc trên giường.

Khi nó tìm cái mở khóa cái váy cô, thấy Huyn anh em nước mắt lã chã nhìn nó đầy uất hận. Thì nó hơi chùn và thấy tội nghiệp cho cô, nhưng nghĩ thái độ kiêu căng chảnh chó bơ lác của cô nó lại sôi máu. Chợt nhớ ra cô bị trói cả chân nó lền vớ lấy cái kéo để cắt váy cô ra, miệng bịt kín nên cô không thể nói chỉ nhìn bằng ánh mắt căm thù tột độ. Rồi cái váy cũng bung ra khỏi thân thể, khoe ra cái quần lót màu mong manh màu tím cùng cái mu lồn múp míp căng vồng…

Đúng lúc ấy điện thoại trong quần nó rung lên từng chặp, nó đã chuẩn bị việc này lên để điện thoại ở chế độ yên lặng. Nó mở máy ra nghe nhìn là số của Huyn anh em thì bang hoàng nhất là đầu dây kia giọng cô dịu dàng quen thuộc vang lên:

– Alo! Anh yêu nhớ bọn em không hi… hi… mai em và Jessica sẽ đến thăm anh nhé, em đặc biệt làm món canh rong biển cho anh đấy! Thông báo trước cho anh để anh cấm ăn gì, phải nhịn đói chờ canh của em… hi… ha…

Nó sốc thật sự vì đó đúng là Huyn anh em thật, vậy cô gái nằm đây là ai? Sao người lại giống người đến thế, mà tệ hơn những ngày trước đó nó gọi thì Huyn anh em chẳng bắt máy lấy một lần, hỏi Jessica thì cô bé bảo chị về Hàn rồi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...