Nỗi đau

Chương 42



Phần 42

Thường trước bão trời rất lặng và trong, cuộc sống của nó hiện cũng vậy đang rất yên bình với hai phụ nữ đáng yêu. Mẹ và chị Trang hai người con gái xinh xắn đã lâu không gặp, tuy là quá khứ mẹ từng đối xử với nó không tốt. Nhưng khi xa rồi thì sợi dây liên kết của tình mẫu tử vẫn khiến nó nhớ về mẹ, chỉ là quá khứ với những việc vượt rào luân lý kia.

Làm cho nó không sao đối diện được với mẹ, ra xã hội bươn trải trong sóng gió thì nó càng hiểu đời lại càng dằn vặt. Một cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai làm nó không tự nhiên được, cả mẹ cũng vậy ánh mắt mẹ luôn cố lảng tránh nhìn nó. Chỉ khi nó quay đi đâu đó thì mẹ mới lén nhìn trong ánh mắt đượm buồn. Nếu thời gian quay trở lại liệu cả mẹ và nó có thể thay đổi những gì đã xảy xa hay không?

Nhưng thời gian không thể quay ngược mà hiện tại thì đầy rẫy hiểm nguy, nó không đủ trình độ để nhận ra Nhạc Nhạn Linh kia đã theo sát từ lâu. Hơn nữa cả mẹ chị Trang hay anh Gia Vũ đều không có sức chiến đấu, họ là những người bình thường như bao người khác. Là Sát thủ chuyên nghiệp Lạc Nhạn Linh sớm nhận ra điều này, hắn đứng cách nhà nó một đoạn nhếch miệng cười nhạt. Rồi lặng lẽ quay đi bởi hắn không muốn ra tay ban ngày ban mặt, dẫu khả năng hắn dư thừa tiêu diệt đối thủ nhưng đó không phải cách hắn làm việc…

Nhạc Nhạn Linh đi sâu vào trong khu đất bỏ hoang sau nhà nó, cái khoảng đất của dự án sân gôn này giờ cỏ dại hoang vu mịt mù. Hắn bước đi trên đám cỏ xào xạo nhìn mấy con cào cào nhảy lách tách dưới chân, đám cỏ may tím đỏ vương đầy gấu quần hắn. Một sự hoang dã của đồng nội cùng mùi cỏ bị xéo ngai ngái nồng nồng, làm cho hắn nhớ về tuổi thơ xa xôi của mình.

Nó chìm sâu trong vùng ký ức nhạt nhòa của hắn, bởi trong đầu hắn chỉ là kế hoạch chém giết theo mệnh lệnh. Chỉ là những hình ảnh đầy hằn thù hoặc đau khổ của kẻ bị hắn giết, hắn đến sau bụi lau rậm rạp thì nằm xuống, rồi nhặt một cành cỏ gà đưa lên miệng cắn nhai nát ra. Vị cỏ nhạt nhạt ngái nồng và trong nghẹn ngào ký ức ập về, hắn không nhớ hắn sinh ra ở đâu, chính xác đó là Trung Quốc hay Việt Nam thì hắn không còn nhớ nổi.

Chỉ nhớ quê hắn có lối gạch đỏ lát ngoằn ngèo theo ngõ nhỏ quanh làng, mùa hè tiếng ve náo loạn theo oi ả nắng hè. Mùa đông gió hiu hiu lạnh thổi trên đồng cỏ bát ngát, nơi hắn đi chăn bò cùng cô bạn nhỏ cùng xóm. Trời lạnh hắn thường lấy những cái bẹ tre đã khô, cuốn lại tròn với nhau rồi châm lửa đốt chạy lòng vòng. Khói tỏa ra phía sau bó bẹ tre đó như cái máy bay thả khói vậy, cô bạn nhỏ của nó khúc khích cười với hàm răng ngọc trắng xóa. Quê nghèo trong gió lạnh run người chỉ những trò nghịch ngợm kiểu đó, hoặc là hai đứa cùng nhau đuổi bắt đám cào cào trốn đám cỏ mật non xanh. Chúng bay tán loạn khắp nơi khoe ra cái cánh xanh đỏ và tiếng đạp càng “tành tạch”…

Ngày ấy Nhạc Nhạn Linh còn bé chỉ chừng tám chín tuổi là cùng, cô bạn của hắn cùng tuổi chung nhà chung trường. Nhưng chỉ có cô ấy đi học còn hắn chỉ học đến lớp ba phải bỏ, quê nghèo chỉ có nhọc nhằn lao động trong cái ám khói mù của rơm đốt dọc con ngõ. Hắn còn nhớ cô ấy rất xinh và đặc biệt rất giống Bạch Hiểu Linh bây giờ, chỉ khác cô bạn hắn còn nhỏ ngực phẳng lì như một đứa con trai.

Nếu bỏ đi cái đầu với mái tóc dài vàng hoe nắng gió, thì cô ấy đâu khác gì con trai như nó lúc bấy giờ. Vậy mà… vậy… mà… hắn nghẹn đắng lòng nhớ lại buổi chiều kinh hoàng đó. Trên đồng cỏ hoang vắng sau triền đê, bỗng dưng xuất hiện ba tên sát thủ mặc đồ đen. Chúng lướt trên cỏ nhanh như gió nhẹ nhàng như ma, chúng đến gần trong sự ngỡ ngàng của hai đứa trẻ.

Và hắn bị lăn đùng ra đất sau bốn năm cú đánh vào mặt, vào người rồi ngất lịm, khi hắn bừng tỉnh thì thấy tiếng la khóc thảm thiết của cô bạn. Ba tên ác ôn đang thay nhau hiếp bạn hắn, máu đỏ từ cái lồn nhỏ xíu loang trên đám cỏ mật xanh rờn. Hắn vùng lên nhưng không dậy được hình như chân đã bị gãy, hắn đau đớn tuyệt vọng nhìn cô ấy gào khóc rồi lịm dần… Tám chín tuổi gì đấy cô ấy đã mãi không lớn, đôi mắt hoen lệ mở to trợn trừng bất động. Quá nhỏ để làm đàn bà cô ấy đã bị hiếp đến chết, ra đi trong uất hận nghẹn ngào đôi bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt túm cỏ xanh…

– Tao có sai chúng mày đi đánh trẻ con và hiếp trẻ con không? Mấy thằng ngu xuẩn này… hãy nhớ làm trái ý tao kết cục rất thảm đó…
– Soạch… soạch… soạch…

Những tiếng đạn từ súng giảm tham vang lên, ba tên ngã đổ gục xuống như ba cây chuối phạt ngọn. Người đàn ông vừa đến đó hạ gục ba tên ấy rồi cúi xuống vuốt mắt cho bạn hắn, ông ta nói bằng cái giọng trầm khàn lành lạnh:

– Bé con! Yên nghỉ đi… ai bảo lại sinh ra làm đàn bà, mà đàn bà thì cái tội lớn nhất là xinh gái. Nếu có kiếp sau thì đừng đầu thai làm đàn bà nữa nhé bé con…

Rồi ông ta tiến lại hắn lấy cái giầy đá mạnh vào người nó, cười nhạt bảo hắn đầy vẻ khinh mạn:

– Đã thấy thế nào là kẻ yếu đuối bất lực thì sao chưa? Muốn mạnh mẽ hơn thì theo ta nhóc con…

Ông ta nói rồi đi thẳng cái áo măng tô đen ông ta khoác, nó bay phấp phới trong gió đông lạnh ngắt, ông ta đi một đoạn vẫn thấy hắn nằm im nhìn theo liền quay lại nói:

– Còn không mau bò đi… hay đợi kẻ khác đến giết như con nhóc kia?

Hắn hoảng hốt vội gượng lết đi theo ông ta, mỗi lần bò lết đi tụa như cả ngàn kim châm đau đớn. Máu đỏ ứa ra trên cỏ xanh ngắt thành vệt, nhưng đau đớn ấy với hắn chỉ là khởi đầu. Hắn bò không nổi ông ta túm cổ áo hắn lôi đi sềnh sệch như lôi một con chó, vừa đi ông ta vừa gọi điện cho ai đó ra lệnh:

– Mau ra chỗ đồng cỏ ven đê dọn dẹp mấy cái xác cho sạch sẽ, ngay và luôn nhé đừng để bọn sự nó biết ngửi ra điều gì…

Hắn cũng chả biết được nhiều hơn bởi sau đau quá, hay máu ra nhiều nên đã ngất lịm đi khi nào không biết… Rồi ông ta trở thành ông chủ của hắn, buộc hắn phải rèn luyện thành sát thủ, bởi trong mắt hắn hình ảnh cô bạn giãy giụa chết trong tuyệt vọng làm hắn không quên nổi. Sự thù hằn ấy đã làm hắn vượt lên hóa ra Lạc Nhạn Linh của ngày hôm nay, tàn nhẫn và lạnh lùng đến mù quáng hắn trả thù đời và cảm thấy mỗi kẻ hắn giết kia đều đáng chết.

Cứ y như họ chính là kẻ hiếp bạn hắn đến chết không bằng, đam mê trả thù trong mông lung đó hắn không để ý đến gái. Chỉ từ khi quen biết Hắc Vô Thường kia trong quán bar, rồi biết đến Tiểu Bạch Linh thiên sứ xinh đẹp ấy. Thì hắn mới thấy rung động mà thôi, tuy nhiên là kẻ âm hiểm hắn đâu có tỏ ra mặt việc này… Cơ bản nhất Hiểu Linh kia rất giống cô bạn nhỏ xinh đẹp bạc mệnh của hắn, nên hắn âm thầm tính rắp tâm chiếm đoạt cô bằng được. Hắn chưa từng yêu, cũng lại đâu biết yêu là gì, nên cái cảm giác hắn có chỉ là muốn chiếm đoạt Tiểu Bạch ấy mà thôi…

Đang nằm nghĩ ngợi miên man, thì hắn thấy một bóng trắng nhỏ nhắn vụt ngang qua, chả ai khác chính là Bạch Vô Thường – Hiểu Linh. Cô âm thầm theo đuôi Lạc Nhạn Linh xem sư huynh sai khiến hắn làm gì. Đến chỗ này thì khuất tầm nhìn cô không biết hắn đang nằm dài núp trong đám cỏ lau rậm rạp này. Hiểu Linh đi mấy bước thì cảm thấy như có đang đứng sau nhìn mình, cô vội quay lại thì thấy Nhạc Nhạn Linh hắn đứng lù lù phía sau. Miệng hắn vẫn đang ngậm cái cỏ gà rung rung, hắn khẽ nói bằng cái giọng rít qua kẽ răng sắc lạnh:

– Tiểu Bạch! Cô vội vã đi theo tôi chẳng phải tìm tôi sao? Chắc là tên Hắc Vô Thường kia không đáp ứng nổi cô à, khiến cô phải theo tôi tìm hương vị mới chăng… ha… ha…

Hiểu Linh quay lại thấy Nhạc Nhạn Linh như vậy lại càng bực tức, nhưng cô không lạ gì hắn cả, trong giới sát thủ đâm thuê chém mướn ở Trung Hoa đại lục. Thì hắn không phải kẻ số một để thiên hạ nể sợ, nhưng nếu hắn nhận số hai cũng ít dám nhận số một. Nhất là Hắc Bạch Vô Thường xưa nay tuy vô địch danh bất hư truyền, nhưng không phải không có điểm yếu để đối phương bắt bài.

Đấy chính là phải song đấu thì mới thực sự mạnh, khi chỉ một người Hắc Bạch Vô Thường sức mạnh chỉ còn một nửa. Nên cũng vì thế họ luôn phải đi cặp với nhau, nếu không trước một đối thủ xứng tầm sẽ rất khó thắng thế. Mà Nhạc Nhạn Linh kia lại dùng ma âm, thứ võ độc chiêu quái dị nhất, thanh âm công kích vô ảnh vô hình. Đối phương khó biết đường nào mà lần, vì thế Hiểu Linh nhận ra tình huống trớ trêu của mình. Hiện cô đang ở yếu thế hơn hắn nếu đánh nhau khó có phần thắng, cô nín nhịn nghiến răng và nhìn chòng chọc vào mắt hắn nói:

– Có cái gì chứng minh là tôi đi theo anh? Đường có phải của riêng anh đâu, tôi thích đi thì thích về thì về, như vậy đi cùng đường đâu phải theo dõi nhau?
– Hà hà… Tiểu Bạch lâu rồi cô vẫn xấu xí, và vẫn không bỏ được cái tính ngang ngược đi nhỉ… Chắc cần phải dạy dỗ cô ít nhiều rồi đây ha… ha…

Nhạc Nhạn Linh tuy mồm nói vẻ lãnh đạm thờ ơ, nhưng mắt hắn lại cứ nhìn dán vào bầu vú nhỏ đang phập phồng thở của cô. Dĩ nhiên Hiểu Linh rất nhạy cảm với tia mắt dữ dội nóng bỏng đó, cô đột nhiên chột dạ nghĩ thầm: “… ta đang ở thế yếu hơn hắn, nếu tấn công thì phần bất lợi rất nhiều. Lại cái ánh mắt kia nhìn như muốn đốt cháy quần áo ta, lẽ hắn muốn chuyện đó chăng? Sao đàn ông đều thích thú cái việc nhét cái đó vào của con gái như mình nhỉ, chả lẽ việc ấy thích thú đến vậy sao? Cái tên đáng ghét mình theo dõi mỗi ngày đó, hắn cũng như vậy đàn ông trên đời chắc không kẻ nào tốt…” Hiểu Linh nghĩ vậy cô vụt đi ngang qua hắn tính tìm đường rút, ai dè bị Nhạc Nhạn Linh túm tay lại khuôn mặt hắn nhăn nhở với nụ cười bỉ ổi nói:

– Tiểu Bạch! Cô nghĩ Nhạn Linh ta là mà thích đi là đi thích về là hả? Cô đã đến nhất định không thể về… kẻ gặp ta mười người chết đến chín đó… ha ha…

Hiểu Linh muốn mau chóng thoát khỏi hắn liền vùng mạnh tay, đôi chân nhún mạnh khỏi mặt đất. Cái bóng trắng nhỏ nhắn với tà áo trắng mong manh phấp phới bay vụt lên. Cặp chân trắng dài xé gió rít lên lướt đến trước mặt hắn, cú lộn người của chiêu ” Quần Long Nghịch Thủy ” nhanh như chớp. Nhạn Linh chỉ kịp nhìn loáng thoáng cái váy tốc lên, khoe ra cái quần lót nhỏ xíu màu lam xinh xắn. Thì hắn đã lạnh trọn hai cú song cước ngực, dội mạnh ra đằng sau ngã dúi dụi vào đám lau sậy phía sau. Hắn ” Hự! ” Cái phun ra búng máu tươi, cảm thấy ngực đau nhói bởi cú đánh khá uy lực của Hiểu Linh. Hắn không phải là kẻ bị thịt cho cô dễ bắt nạt, thậm chí cũng hiểu rõ bất lợi của cô, không có Hắc Vô thường ở đây cùng đối chiến. Thì cô chỉ là con thỏ Tiểu Bạch yếu đuối không phải đối thủ của hắn, nên hắn chủ quan khinh địch mới để cô đánh như vậy. Hơn nữa thích Hiểu Linh hắn cũng không có ý định hạ độc thủ cô, chỉ tính trêu chọc dằn mặt cô chút. Bởi nếu cô đi cùng Hắc Vô Thường thì hắn nằm mơ cũng chẳng thể thắng nổi hai người, cơ hội này ngàn năm có một bởi cặp Hắc Bạch này gắn với nhau như bóng với hình… Hắn lập tức rút từ cái túi to đeo sau lưng ra một cây đàn, tung nó lên không xoáy tròn rồi lộn lên bắt lấy. Nhìn bình thường nó chỉ như cây đàn tranh thông thường, nhưng thực sự nó là một thứ vũ khí khá kinh khủng. Mỗi lần gảy trên dây đàn nó sẽ rung mạnh, truyền ra một tần số sóng âm xuống gốc đàn. Nơi lắp sẵn một bộ phát sóng âm siêu tần, tùy theo nhạch điệu gảy ra mà nó kích hoạt bộ phát đó như nào. Nặng thì sóng âm sẽ tạo ra những bức xạ lớn khiến người đối diện long óc ra mà chết, nhẹ thì hôn mê rối loạn nôn mửa ngất xỉu.

Hắn bay lên túm lấy đàn ngón tay thoăn thoắt gảy trên dây, Hiểu Linh chi nghe mấy âm thanh “… tinh… tinh…” ấy thì loạng choạng ôm đầu ngồi phệt mặt cỏ. Cùng lúc Nhạc Nhạn Linh hạ xuống trước mặt cô, hắn nhìn khuôn mặt tái mét Hiểu Linh do bị sóng âm siêu tần gây áp lực, thì khoái trá cười nhăn nhở mà nói:

– Ha… ha… con thỏ con Tiểu Bạch ngu ngốc, không có tên Hắc Vô Thường cô sao đấu lại ta, thật tội nghiệp quá… thật tội nghiệp quá… ha… ha…

Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt má cô đầy thích thú, hắn dư biết thứ sóng siêu tần của đàn phát ra nó ảnh nặng nề đến não cô. Nó gậy ức chế làm tê liệt não bộ khiến cô mất đi phản kháng, thứ vũ khí này đã khiến hắn thành danh trong chốn giang hồ kim tiền này. Vì giết người không cần nổ súng là một thứ kinh khủng nhất, cây đàn của hắn không bao giờ bị máy dò vũ khí nhận dạng ra.

Đơn giản nó vẫn là một thiết bị máy móc chỉ phát sóng âm, chỉ khi đánh ra nó mới phát uy lực, thứ phát minh hủy diệt não người này, ông chủ hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền và công sức để thu thập về. Nhưng nếu gặp đôi song sát Hắc Bạch này đánh dao nhanh như chớp, trên ứng dưới hợp thì cơ hội động vào đàn với hắn cũng khó thành công. Nhưng một Tiểu Bạch không ngăn nổi hắn, nhất là cô không mang theo chùy thủy bên mình.

Cô chỉ định song phi lên đá hắn cho văng đàn ra thì đã không kịp. Nên giờ cô bất lực nhìn hắn vuốt má mà không làm gì được, chân tay cô như tê dại cử động yếu ớt đầu thì đau như búa bổ. Đứng dậy không nổi chỉ chực ngã xuống, càng dùng sức thì càng nhanh mệt nên cô ngã xoài ra mặt cỏ. Cái váy trắng tốc ngược khoe ra cái quần lót nhỏ mong nhanh, nó chỉ đủ che đậy cái mu tròn nổi vồng mum múp giữa hai đùi cô. Hiểu Linh run bắn người lên khi thấy hắn ngồi xuống bên cô, rồi tay hắn nóng rực đặt trên cái mu lồn bé nhỏ của cô xoa xoa.

Lạc Nhạn Linh có ham muốn nhưng hắn bị ám ảnh của vụ hiếp dâm lúc bé, nên hắn rặt chỉ căm hận người ta mà không chú ý đến gái. Chỉ vì Bạch Hiểu Linh quá giống với cô bạn thiếu thời hắn mới sinh ra cảm hứng, gái hắn có thể không thiếu nhưng hắn không màng đến ai. Nên đây là lần đầu tiên hắn chạm vào lồn một đứa con gái, dù bản năng đàn ông trong hắn có nhưng thù hận mạnh mẽ hơn đã lấn át.

Chỉ từ lúc gặp Bạch Hiểu Linh sự ham muốn mới trỗi dậy, hắn mới để ý đến gái và mới thèm khát chơi cô. Việc hắn chưa từng làm với bất kỳ con đàn bà nào, hắn đi bảo vệ cho ông chủ nhìn ông ta chơi gái nhiều nhưng không chút phản ứng. Đến nỗi ông chủ hắn còn nghĩ hắn chỉ là một tên bê đê mà thôi, không phải không nhìn cái chỗ đó của con gái ra sao.

Nhưng cảm giác sờ vào thì khác hẳn nó âm ấm và mềm mại trong tay hắn, trong lúc ấy mặt Bạch Hiểu Linh tái dại đôi môi cô run rẩy. Cô bất lực chẳng thể làm gì hơn là nằm cho hắn sờ soạng mình, cô sợ thót tim khi hắn ghé sát mặt vào háng cô, cảm thấy cả hơi thở hắn nóng rực phả vào, cô thấy ngón tay to lớn thô kệch của hắn, kéo mạnh mép quần lót cô lệch sang một bên.

Hiểu Linh xấu hổ mặt đỏ dừ nằm im bất động, khi cô biết tên đáng ghét ấy săm soi lồn mình. Nơi thầm kín nhất của cô mà lần đầu bị phơi ra trước mắt tên con trai xa lạ, còn Nhạc Nhạn Linh hắn tò mò nhìn ngắm của cô. Lồn của Hiểu Linh vẫn đang phát triển vì cô mới mười bốn, hai múi thịt tròn lẳn khép lại với nhau, ở giữa cái khe sâu đó một mép thịt đỏ hồng nhu nhú nhô ra. Cô còn trinh lại chưa từng ai sờ mó đến, nên nó đỏ hồng hào trắng đến mong manh, làm cho hắn tò mò tột độ dùng ngón tay trỏ miết mạnh vào cái khe đó nhay nhay…

– A… a… ư… ư… ư…

Hiểu Linh khẽ rên lên không phải vì thích, mà hắn miết mạnh quá khiến cô thấy hơi đau và rát. Ngón tay hắn đã trượt hẳn trong cái khe lồn ướt át của cô, chỉ là chưa đủ sâu để làm rách cái màng trinh mong manh kia thôi. Thấy Hiểu Linh rên lên đau đớn như thì hắn ngoảnh lên, chạm mắt ngay vào đôi vú nhỏ đang đội lên phập phồng của sau lần áo.

Hắn mắt sáng lên rời tay khỏi quần lót cô, dùng cả hai bàn tay bóp mạnh vào hai bầu vú đó. Hiểu Linh bất lực tuyệt vọng nước mắt giàn dụa, cô hoảng loạn thật sự khi hắn cởi cúc áo ngực cô. Luồn hẳn tay vào tốc mạnh cái áo lót của cô lên, đôi bàn tay hắn khoái trá nhào nặn cặp vú nhỏ, ngón tay hắn vân vê cái đầu ti bé tí xíu của cô một cách khoái trá.

Vú cô nhỏ nhắn mềm mại trong long bàn tay hắn thật sướng, buồi hắn cửng tướng dội cứng lên trong quần. Đang cơn đê mê như vậy hắn ngắm khuôn mặt dàn dụa nước mắt của cô, ánh mắt cô đau đớn tuyệt vọng nhìn hắn… Quá khứ đau đớn dội về hình bạn gái cũ năm xưa tái hiện, cũng ánh mắt như vậy tuyệt vọng đẫm nước mắt. Mà Hiểu Linh là bản sao hoàn hảo của cô bạn thiếu thời, tim hắn đau nhói vội vùng đứng dậy móc trong túi quần ra viên thuốc. Hắn nhét vào miệng cô rồi vỗ mạnh cho thuốc trôi xuống, rồi đứng dậy lạnh lùng bảo cô:

– Năm phút thuốc có hiệu lực hoàn toàn, cô có thể tự mặc lại quần áo rồi. Sau đó hãy mau chóng đi khỏi đây trước khi tôi đổi ý, nhớ đừng có theo đuôi tôi nữa con thỏ ngu ngốc, lần sau không chắc đã thế này đâu…

Hiểu Linh nằm im dưới mặt cỏ bối rối rối thực sự, cái cô không hiểu là hắn đang giở trò với cô bỗng dưng lại dừng lại. Mà hắn đứng quay mặt lại với cô không thèm nhìn ngó cô nữa, nhưng có vẻ hắn thả cô thật bởi thứ thuốc cô vừa uống khiến cơn đau đầu đỡ hẳn. Mấy phút sau cô tự ngồi dậy kéo lại quần lót ngay ngắn và cài lại cúc áo ngực, còn Nhạc Nhạn Linh vẫn không mảy may ngoái đầu lại nhìn cô. Một sự khó hiểu lan tỏa trong cô, rõ ràng hình như hắn định hiếp cô rồi đột nhiên dừng lại. Cô cài xong nút áo ngực cuối cùng không nhịn được tò mò cô hỏi hắn:

– Tại sao anh lại thả tôi đi? Bỗng nhiên như vậy… hay là… hay là vì tôi quá xấu… khiến anh thấy kinh tởm…
– Cút… cút… ngay! Hay là cô muốn tôi hiếp cho hả con thỏ ngu ngốc, cô thích bị đàn ông hiếp lắm sao mà hỏi… cút…

Nhạc Nhạn Linh nổi xung cáu ầm lên làm Hiểu Linh hoảng sợ, đấu không lại hắn giờ bỗng nhiên hắn tha cho, cô lại vớ vẩn hỏi linh khiến hắn nổi điên. Cô đâm hoảng vội vùng dậy chạy mất hút về phía trước, cô không dại gì ở lại cạnh hắn vì nhỡ đâu hắn lại đổi ý hiếp cô thật. Hiểu Linh chạy đi xa đã lâu rồi Nhạc Nhạn Linh vẫn đứng thẫn thờ thở dài, thì bỗng nhiên sau lưng hắn vang lên một âm thanh trầm lạnh lẽo:

– Ha… ha… tôi đây nghĩ câu bê đê có lẽ hẳn là sai lầm, cậu không chơi gái vì không gặp đối tượng mà cậu thích thôi ha… ha… Mà con bé đấy cũng đẹp đấy chứ, y hệt con nhóc xấu số bạn của cậu năm nào. Phải! Nó giống mà rất giống là khác, nhưng cậu còn yếu đuối dễ ngã lòng như vậy thì e rằng làm sát thủ không nổi nữa rồi. Việc tôi giao cậu đã làm đến đâu rồi…
– Ông chủ… ông đã ở đây bao lâu rồi ông theo dõi tôi sao? Việc ông giao tôi lúc nào cũng hoàn thành cả… nhưng sao ông theo dõi tôi… hay tôi vẫn chưa đáng tin???
– Ha… ha… ta đâu cần phải nhọc công đến như vậy chứ! Chỉ là tình cờ ta đi ngang qua đây thôi, nhân thể tặng cậu một vũ khí mới. Nó là một chiếc nhẫn đặc biệt cậu đeo nó đi, khi cần thiết sẽ sử dụng nó, chỉ cần xoay nhẹ mặt nhẫn nó sẽ kích hoạt mở khóa phóng xạ. Tất cả đối tượng bán kính quanh cậu năm mét sẽ nhiễm xạ mà đột tử hết, vũ khí này hủy diệt mạnh hơn sóng âm siêu tần đó. Cậu hãy uống thuốc này trước để chống phơi nhiễm phóng xạ, nhớ tôi dặn thanh toán bọn trong nhà xong. Thì phải để thằng bé con còn sống, và phải tỏ ra mình là người của Chu Vĩnh Lâm. Để thằng nhóc con căm thù lão, ta vẫn cần nhờ nó đoạt một phần nữa bản đồ của kho báu Võ hậu trong tay lão Chu. Cái nhẫn này giả dạng địa vị của lão Tứ trong Lam Hoàng, thằng bé con nhất định sẽ nhận ra mà thôi ha… ha… Nhớ là giết sạch trừ thằng bé ra… ha… ha… nó mới đủ hận lão Chu được nghe chưa… ha… ha…
– Vâng! Thưa ông chủ!

Nhạc Nhạn Linh kính cẩn đón lấy chiếc nhẫn và thuốc từ tay lão, còn lão ta lại đội sụp cái mũ phớt xuống che kín mặt lùi lũi bước đi, không quên ném lại cho hắn một câu nữa đầy lạnh lùng:

– Nhớ mà hoàn thành cho tốt! Tôi biết cậu thích con bé đó rồi, nhưng tôi nhắc nhở cậu hãy làm việc tôi dặn cho tốt, không con bé đó cũng sẽ bị hiếp cho đến chết đó nhớ không? Mà lần không chỉ ba thằng đâu nhé, cậu không hoàn thành tôi sẽ để cho ba mươi thằng hiếp con bé ấy đến chết, mà tôi cũng lại để cho cậu cái vinh dự được làm khán giả lần nữa… ha… ha… Tôi đi đây… nhớ làm cho tốt…

Chương trước Chương tiếp
Loading...