Nỗi đau
Chương 43
Ở trong nhà của nó khoảng lặng trước bão vẫn bình yên, chỉ là sự đối diện giữa mẹ và nó thật vô cùng khó xử. Sau những ngày tháng theo chị ra ngoài, nó trở lại đã chững chạc và chín chắn hơn biết yêu mẹ đúng nghĩa. Tuy nhiên đã có liên quan xác thịt thì mọi chuyện không đơn giản như vậy, nó không thể nhìn mẹ một một cách hoàn toàn bình thường được.
Dẫu nó rất cố gắng tỏ ra như vậy đi nữa, mẹ vẫn như cục nam châm đầy sức hút với nó. Không một ai trong các cô gái dù xinh xắn, hay bé nhỏ lolita như Jessica lại có thể hơn mẹ. Người phụ nữ đầu đời khiến cho nó biết thế nào là đàn bà, càng cố gắng thì càng khiên cưỡng nên không khí khá căng thẳng với nó. Mẹ nhận ra ngay từ lúc đối diện với nó bằng linh cảm của mẹ, hay là sự nhạy cảm của người đàn nữa.
Từ ngày nó đi thì nó không biết một điều, rằng mẹ đã không tìm người đàn ông nào hết, ngày ngày gián tiếp theo dõi nó từ xa qua chị Trang. Mẹ vui vì nó trưởng thành thực sự và cũng rất buồn vì ngày tháng đã qua, cả vì sự chung đụng thân xác bất đắc dĩ với đứa con đẻ. Giờ mẹ tuổi không phải quá già nhưng cũng không quá trẻ, nên đối lập giữa hai dòng xúc cảm đầy mâu thuẫn trong lòng.
Nhiều lần mẹ đã cô độc khóc trong đêm khi nhớ về nó, một đứa con trai dứt ruột đẻ ra hay là bạn tình bất đắc dĩ. Càng sự cấm kỵ càng có sức hút khôn lường đối với con người, sự cám dỗ đầy ma lực ấy khiến mẹ trong lòng mâu thuẫn cực độ. Nửa muốn về làm người mẹ đúng nghĩa với con, nửa muốn làm người tình bởi tháng năm đĩ điếm đày đọa. Thì độ dày phấn son của mẹ cũng tăng theo độ mòn nhân cách, mẹ đã rất muốn vứt bỏ tất cả luân lý, tiếp tục cảm giác nhục dục đầy cám dỗ thăng hoa đó…
Chỉ anh Gia Vũ là không biết gì về mọi chuyện, cái chuyện tày đình mà người thường như anh không nghĩ ra. Rằng nó đây ngủ cả với mẹ đẻ lẫn chị Trang người con gái anh đang yêu, nên anh vẫn vô tư vui vẻ lắm trong cái không khí căng thẳng giữa nó và mẹ. Trang thì chỉ hơi bối rối chút ban đầu khi cả ba gặp mặt, nhưng cô đã có kế hoạch chủ động ngay từ đầu.
Tháng ngày làm kiếp buôn phấn bán hương, nhục nhã bẽ bàng quá quen rồi nên cô không quá xấu hổ. Vả lại cô từng biết rõ chuyện Gia Long đã làm tình với mẹ đẻ mình, trong tháng ngày xa nhau khi đi lưu diễn cô đã nghĩ nhiều về mối quan hệ oan trái đó. Khi trao đổi lại với cô Hiền thì chính Trang chợt nhận ra một điều, trong cuộc sống ghê tởm hay là bình thường về một hành động nào đó chỉ ở cả suy của mình.
Cho nó ghê gớm thì nó là ghê gớm, còn cho nó bình thường là bình thường, cả đời hai cô cháu phục vụ biết bao nhiêu đàn ông. Về mặt nào đó Gia Long của cô cũng như mọi người đàn ông kia, nên cô đã ngầm chấp nhận sự san sẻ này, thuyết phục cô chấp nhận cho Gia Long quan hệ nếu nó muốn. Thậm chí cô còn mạnh dạn đề cập đến chuyện cố tình để cho Gia Long chơi cả hai một lúc, mục đích của cô muốn xóa nhòa hoàn toàn sự mặc cảm nơi cô Hiền, một sứ thỏa hiệp chỉ có ở thế giới ma quỷ nơi không hề có luân lý…
Nhưng chứng kiến sự ngượng ngập của cả hai, thì Trang mới nhận ra rằng sự thật không dễ như vậy. Để hai người tự giải quyết với nhau cho bớt đi ngượng ngập, cô lấy kéo Gia Vũ đi siêu thị mua đồ cho cả một không gian riêng. Khoác tay Gia Vũ ra cửa Trang còn ngoái lại nháy mắt với cô Hiền nói:
– Mẹ con đi chợ với anh Vũ mua thêm ít đồ ăn chào mừng ngày chúng ta họp mặt, mẹ cũng xa em ấy lâu ngày rồi nên quan tâm em Long của con hơn đấy ạ!
Gia Long bối rối chạy theo tiễn ra tận cửa xe ô tô, Trang thấy vậy khẽ ghé tai nó thầm thì:
– Anh vào trong nhà đi! Em đã nói chuyện rồi chúng ta sẽ vẫn như xưa, anh có làm chuyện đó với mẹ được mà, em không ghen đâu hi hi… mà em hỏi thật nhé chơi em và mẹ anh thấy ai thì sướng hơn…
– Không… không biết…
Giọng nó khản đặc nói hẳn thành tiếng rõ rệt, trong một tâm trạng bối rối cực độ. Trang tuy biết rằng Gia Vũ nh ấy không biết rõ đoạn hội thoại thầm thì này, nhưng cô vẫn ngượng nhéo mạnh vào sườn Gia Long một cái rõ đau. Khuôn mặt xinh đẹp của cau có mắng nó oang oang:
– Không không cái gì! Chị dặn thế nhất định phải làm nhé, không thì về chết với chị hiểu không!
Cô nói xong lườm nó cháy mặt, ngúng nguẩy chui vào xe ôtô trong sự ngạc nhiên của Gia Vũ, bởi tuy là nghĩ họ là chị em thật. Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy, hình như họ thân mật trên cả mức chị em, tuy nhiên nghĩ xa hơn anh không đoán ra nổi. Bởi con người anh sống trong một xã hội khác bình thường hơn, thì làm hiểu được góc tối đường đời của ba người…
Nó đi vào trong nhà thấy mẹ ngồi đó đang gọt mấy củ khoai tây, mẹ đã thay bộ đồ khác để làm bếp, không còn là bộ đầm quý phái lúc đón nó và chị cùng anh Vũ nữa. Bộ váy ngủ này thoáng mát hơn không kín đáo như bộ đầm ấy, cái váy ngắn xuông liền thân khoe ra cặp đùi thon thả trắng bóc. Làn lụa màu mỡ gà mượt mà ôm sát thân hình mẹ, bụng mẹ rất gọn do chịu tập luyện nên khi ngồi, không một ngấn mỡ thừa núng nính phè ra như các phụ nữ đồng tuổi khác. Bầu ngực to căng tràn chật cứng trong làn áo lót hằn lên, mẹ vẫn xinh như ngày nào chỉ khác đuôi mắt mẹ cười đã có chút nếp nhăn. Mẹ cố lấy hết vẻ tự nhiên mà cười bảo nó:
– Long! Ngồi xuống ăn hoa quả đi con mẹ gọt sẵn rồi đó, đi xa nhà có thời gian ngắn mà nhìn con lớn thật, chững chạc ra dáng đàn ông rồi…
Nói đến câu “đàn ông” thì mẹ im bặt cúi gằm xuống, sâu thẳm trong thâm mẹ chuyện đó chưa hề hề quên. Bởi ngày trước nó đâu chỉ địt có một lần, bản thân mẹ nhớ rõ cảm giác buồi nó, lúc cứng nhắc nóng bỏng thục ra vào trong lồn mình ra sao. Xấu hổ và mặc cảm và mâu thuẫn mẹ cúi gằm xuống, con dao đang gọt khoai trượt xuống cứa mạnh vào ngón tay ứa máu. Nó hoảng hốt vội nhào đến cầm ngón tay ứng máu đó bịt lại, tuy mẹ có đánh đập nó nhưng khi nó đi khỏi nhà với chị mẹ đã khác, lại nói chuyện qua video call vài lần ở Zalo cùng chị Trang với mẹ. Nó đã không còn hận mẹ nữa và cũng rất nhớ mẹ, thấy mẹ bị vậy thì làm sao không xót xa cho được. Tay nắm tay và thân thể sát sạt nhau, nó còn cảm thấy cả nhịp tim mẹ đập rất mạnh. Nó chợt thấy thương mẹ vô cùng những ngày nó đi mình mẹ thui thủi ở căn nhà này, nó liền kéo mẹ ôm ghì chặt vào người và nói:
– Mẹ à! Tháng ngày con đi xa con hiểu ra nhiều điều, con đã sai… con xin lỗi mẹ… con thật sự là đứa con hư! Rất nhiều lần con muốn về thăm mẹ nhưng cảm thấy có lỗi, không biết đối diện ra sao cả… con xin lỗi… xin lỗi…
Nó nói đến đó mà sống mũi cay cay nước mắt trào ra, tuy giờ đã lớn nhưng chưa thể cao hơn hẳn mẹ được. Mẹ vẫn là một cô gái xinh đẹp chân dài duyên dáng mới trên ba mươi, nên nó khóc thì mẹ cảm nhận được ngay những giọt nước mắt ấm vai đó. Hai mẹ con ôm nhau im lặng trong tiếng tích tắc thời gian lặng lẽ đưa, mẹ cũng hối hận và giày vò nhiều lắm nên đồng cảm đã xóa nhòa mọi ranh giới ngượng ngập lúc trước… Nhưng sau một lúc lâu cảm xúc cũng bớt đi sự xúc động, thì cái thân thể mềm mại của mẹ áp vào người nó gợi nên điều khác.
Từng địt mẹ mấy lần rồi cảm giác sung sướng trong cái khe lồn ướt át của mẹ ra sao, nó không bao giờ quên giờ ôm mẹ trong tay mùi hương cơ thể dìu dịu từ mẹ tỏa sang. Thì buồi nó tự nhiên ngóc lên cứng đét trong quần dù rất kiềm chế, lý trí đã không ngăn nổi lửa dục bản năng trong đang bùng cháy. Mẹ cũng nhận ra buồi nó cứng lên chạm vào làn da đùi nóng rực, mẹ vội đẩy nó ra khỏi cơ thể mình bối rối đỏ mặt nói:
– Long! Của con nó lại cứng lên rồi… con… con… lại muốn à…
Vẻ mặt mẹ bối rối đỏ dừ lùi lại sát vào tường bếp, mẹ biết nó muốn địt mình điều khó mà chối cãi nổi. Mẹ bối rối cho hai tay lên bịt miệng trong hoảng hốt, vô tình kéo cao cái váy ngủ xếch ngược lên cao theo hướng tay giơ lên. Cái váy ngắn bị kéo cao nên hở ra cái quần lót hồng nhạt mỏng manh, không che nổi cái cái tam giác đen mịn màng nổi bật giữa hai đùi. Nó không thể cưỡng lại dán mắt nhìn vào đó, làm mẹ càng ngại ngùng hơn bao giờ hết. Hiểu ra nhiều điều thì luân lý trói buộc cả hai người, họ không thể dễ dàng đến với nhau như xưa. Nó cười đau khổ bảo mẹ:
– Con… con… xin lỗi! Thật sự mẹ rất đẹp và con khó kiềm chế nổi, dù biết là tội lỗi nhưng… nhưng… chỉ với mẹ con thấy sướng tột đỉnh mà thôi… con xin lỗi… con biết con xấu xa bệnh hoạn…
Nó chỉ nói được đến đấy thì chạy vùi đi theo lối sau cửa bếp, theo thói quen xưa cũ nó băng qua hàng rào, chạy thẳng một mạch vào khu sân gôn bỏ hoang. Nó chạy trốn cảm xúc tội lỗi của mình trong xấu hổ, cứ cắm mặt lao đi như gió mặc kệ đám cỏ lau va vào người rát rạt. Trong căn bếp mẹ nó vẫn thẫn thờ đứng yên giọt nước mắt lăn dài trên má, mẹ nó thở dài tự nói một mình trong trống vắng:
– Đâu chỉ mình con mặc cảm đâu… mẹ cũng vậy! Nhưng mà mẹ cũng khó chối từ được nổi cám dỗ đó con trai ạ. Nếu con biết được rằng mẹ cũng đã từng muốn vứt bỏ đi tình mẫu tử, bởi mẹ cũng muốn làm thế… mẹ cũng thích con địt lắm… mẹ cũng không biết nữa… hu… hu…
Nó băng qua góc hồ nơi nó từng định tự vẫn, dừng lại ở một bãi hoang vu thì thì dừng lại thở dốc vì mệt. Chợt nó nghe tiếng chân chạy lạo xạo, một bóng trắng bé nhỏ lao thẳng đến rất nhanh húc mạnh vào nó. Không ai khác chính là Bạch Vô Thường – Hiểu Linh, cô chạy khỏi Nhạc Nhạn Linh một cách vội vã nên không kịp nhìn đâm vào nó. Cú đâm cực mạnh cả hai xô mạnh vào nhau ngã bật ngửa ra, Hiểu Linh ngã ngửa chổng vó lên trời cái váy tốc ngược. Lại lần nữa chỗ sâu kín của cô phơi ra trước mặt tên con trai khác, mà tên này cô còn ghét cay ghét đắng hơn Nhạc Nhạn Linh. Cô lồm cồm bò dậy phủi áo váy và mắng nó:
– Đồ mắt mù! Không biết người ta đi đến mà tránh ra à, húc rõ là đau thế xưng cả đầu lên rồi đó thằng tồi. Người gì mà ngực cứng như sắt ấy vỡ xừ cả đầu người ta…
Cô cáu chửi xong mới thấy mình quá đáng, bởi cô đâm vào hắn ta chứ phải hắn đâm vào cô đâu. Nhưng chưa kịp đính chính gì thì cô suýt bật cười khi Gia Long nói:
– Ơ… ơ… hơ… cô là ma sao giữa ban ngày ban mặt lại hiện lên thế này, sao cô cứ theo theo tôi suốt thế hả… tránh xa tôi ra…
Vốn còn trẻ con tinh nghịch nên Hiểu Linh liền lấy tay kéo mắt xuống, rồi thè lười ra hù nó trêu ngươi:
– He… hè… hè… è… è… e… Sao nào mình thích thì mình hiện thôi… hỏi cái gì… hè… è… è…
Hiểu Linh kéo trễ cái mi mắt dưới xuống đỏ lòe, và ngón tay còn kéo ngoạc cả mồm mình thè lưỡi ra, theo lối người ta vẫn làm hù dọa trẻ con vậy. Đâm ra nhìn cô giống ma một cách tệ hại, nhất đầu tóc rối bù còn vương đầy lá cây, do lúc ngã ra đám cỏ và bị tên Lạc Nhạn Linh kia sờ soạng. Gia Long thấy càng hãi tệ cảm giác cô thực sự là con ma luôn rồi, nhưng nó vẫn thắc mắc một điều bèn hỏi cô:
– Khi sáng sớm tôi còn thấy cô bay lơ lửng ở góc hành lang, sao giờ không bay đi mà chạy bộ đến mức húc cả vào tôi còn kêu gì, hay là ma cũng cần đổ xăng để bay ha… ha… ha…
Đang đắc chí vì dọa được tên ngốc này, giờ thấy hắn chế diễu thế cô đâm ức vằn mắt lên, chống nạnh mặt vênh vênh bảo nó:
– Tôi đi bộ hay bay là việc của tôi! Anh đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm nữa, tôi là ma tôi khoái làm gì thì làm, không khiến thằng đần như anh thắc mắc nhá…
Gia Long khi không bỗng dưng bị chửi là ” thằng đần “, thì ức chế muốn nhảy vào túm cổ tát cho Hiểu Linh mấy cái vì tội lấc cấc. Ma quỷ gì không biết nhưng láo là oánh tuốt, nó lao thẳng vào Hiểu Linh tấn công nào ngờ giờ cô đã có đề phòng. Nó lao đến thì Hiểu Linh nghiêng người né tránh, thân thủ cô rất linh hoạt chuyện này đâu khó khăn gì. Thế là Gia Long lao vụt qua chỗ cô đâm vào bụi lau, rồi rơi tõm xuống một cái hố sâu sau bụi cây đó. Vì đây vốn định thi công sân gôn nên có rất nhiều chỗ đã được đào bới từ trước, thế là ” huỵch” một cái nó nằm cỏng queo dưới đáy hố. Hiểu Linh chạy đến đứng bên trên khoái chí cười nắc nẻ, ở dưới nó cay cú ôm chân ngước lên càu nhàu:
– Cười cái gì mà cười! Sao không kéo tôi lên đứng đó mà cười đồ vô duyên, cô cũng từng cứu tôi rồi sao không cứu tôi lần nữa đi…
Quả thật cái hố này nhỏ khó xoay trở người, lại khá sâu trơn ướt muốn tự lên được không dễ, dù là nó cũng đã rất khá về võ nghệ. Hiểu Linh biết thừa thế khó của nó nhưng cô vẫn cố trêu ngươi, liền đứng trên miệng hố cười nhăn nhở bảo:
– Ha… ha… Anh cứ ở dưới đó cho đến chết luôn đi, rồi thành ma kiếm xăng mà đổ rồi bay lên nhá… ha… ha…
Gia Long ở dưới hố vừa đau vừa bực mình ngó lên, trong khi Hiểu Linh đứng trên miệng hố, khiến cho nó nhìn rõ cái đũng quần lót màu xanh lam của cô. Cái quần lót nổi bật giữa hai cái đùi trắng thon thả thẳng tắp, nó thấy vậy liền cười lại nhạo cô:
– Ha… Ha… ha… ha… ha…
Hiểu Linh thấy nó cười nhạo lại thì cay cú ngó xuống nói:
– Thích cười à… thế cho chết luôn ở cái hố đó đi…
Cô cúi xuống ngó nó lên cổ áo trễ xuống, khoe ra cái cặp vú nhỏ trắng bóc rung rinh trong cái áo lót, khiến Gia Long thấy vậy càng ôm bụng bật cười sặc sụa. Khiến cho Hiểu Linh thấy bị xúc phạm cô bực mình càu nhàu:
– Cười cái cái cứt ý… thằng điên!
Gia Long vẫn không nhịn được cười, vừa cười sằng sặc vừa nói:
– Ha… ha… ha… cứ tưởng ma thế nào, ma mà cũng biết mặc quần lót. Mà đúng là con ma ngu học, đi chọn cái quần lót màu xanh lam xấu xí. Còn mặc cả áo lót nữa chứ… ha… ha… vú thì trắng đây nhưng bé xíu ha… ha…
Hiểu Linh ở trên núi không ai trêu chọc cô xuống núi thì chỉ đi giết người, nên lần đầu bị con trai chọc tức cô cay cú lại gần miệng hố. Lấy chân đạp mạnh vào miệng hố, cho đất rơi xuống lả tả đầy đầu vào tóc Gia Long, vừa đạp cô vừa chửi nó:
– Cái đồ bệnh hoạn đã thế tôi chôn sống anh luôn này… cho chết luôn này… chết luôn này…
Nào ngờ đạp mạnh quá cả phiến đất lở xuống kéo tuột cả cô xuống hố, cả hai bị lèn chặt trong cái hố chật chội, mặt chạm mặt thân thể kề sát sạt nhau. Gia Long chạm mặt cô gần quá thấy cả đôi môi nhỏ của cô, nó đỏ căng mọng như trái dâu tây chín rực. Mà đôi môi nhỏ xinh của đứa con gái mười bốn thật quyến rũ, nhất Hiểu Linh có đôi môi bé cong cong chúm chím rất đáng yêu.
Thế là đánh bạo nó ghé môi vào hôn cô luôn tắp lự, bị bất ngờ Hiểu Linh nghiêng mặt né nụ hôn ấy. Nhưng cái hố quá chật khó cục cựa nên cô vẫn bị hôn, dù cô mím môi lại nhưng đôi môi nóng bỏng tham lam của Gia Long vẫn tìm đến môi cô. Nghiêng lắc các kiểu đến mỏi nhừ cô đành thôi để Gia Long hôn mình, hai bờ môi lúc này mới thực sự ép chặt vào nhau.
Được Hà Thư dạy dỗ nên nó ranh mãnh hơn, luồn lưỡi sang lách đôi môi Hiểu Linh ra tìm lưỡi cô cuốn lấy nhau. Một nụ hôn đầu đời lạ lẫm và quyến rũ với Hiểu Linh, cô thấy thinh thích và bắt đầu hôn lại Gia Long. Hai cái lưỡi tự khắc cuốn lấy nhau ve vuốt trong đê mê, đôi tay cô lúc trước đấm thùm thụp vào vai Gia Long chống trả. Thì giờ ngoan ngoãn choàng lấy nó ghì chặt, cặp vú nhỏ ưỡn lên dán chặt vào bộ ngực săn chắc của Gia Long chìm vào đê mê…
– Ứ… ứ… ứ… ứ…
Đang hôn thì Hiểu Linh khẽ rên lên ú nho nhỏ, cô thấy sướng đến rúm cả người lại hai đùi khép chặt run rẩy. Bởi Gia Long đã sành sỏi ranh mãnh, luồn tay vào trong quần lót cô từ khi nào cô không rõ nữa, những ngón tay ma quái chăm sóc kỹ càng cái âm vật cô. Nhẹ nhàng mơn man không làm cô đau chút nào, chỉ ve vuốt cái hột le bé như hạt đậu hồng đỏ ấy.
Lần đầu đời Hiểu Linh biết đến cảm giác sướng như vậy, háng cô tê dại đi sống lưng như có điện giật chạy ngược lên lan tỏa. Vừa được hôn lại vừa được kích thích cực độ ở lồn, Hiểu Linh sướng đến mức mê dại ú ớ rên rỉ bấu chặt lấy nó. Bàn tay Gia Long một lát đã ướt nhẹp nước lồn Hiểu Linh, nó kéo tụt quần lót Hiểu Linh xuống ngang đùi áp cái buồi nóng bỏng vào háng cô.
Giờ phút này nó đủ thông minh hiểu ra cô không phải hồn ma rồi, còn Hiểu Linh đang sướng tê dại chợt thấy háng mình nóng rực. Cái vật cứng nhắc ấy chạm vào đùi cô nóng bỏng, nhớ lại cảnh Gia Long địt Eun Jung, cô đâm sờ sợ mà nhất là nó bất thần lách hai cái lá thịt môi nhỏ của cô chui vào. Đầu khấc to đùng nóng bỏng làm tuột vào khiến lồn cô căng ra đau nhói, hoảng hồn Hiểu Linh dùng tay phóng ra cái phi tiễn bắn mạnh lên cành cây phía trên. Rồi cứ thế ôm cả Gia Long cả hai cùng bật lên khỏi miệng hố, trong lúc lên cô đã cố tình nghiêng lắc hông để tránh cái buồi nóng bỏng của Gia Long, nó không chọc được vào lồn mình nữa…
Lên trên cái cô đẩy Gia Long khỏi mình ra thu lại cái phi tiễn, rồi kéo lại cái quần lót vốn bị Gia Long kéo tụt ngang đùi lên mặc lại. Rồi cô đỏ mặt ngượng ngập bảo nó trong xấu hổ:
– Anh… anh hôn em thế thì em thích lắm, nhưng ấn ấn chọc chọc kiểu gì bên dưới của em… em đau… lắm… em không chịu được. Thôi nhé… có duyên thì gặp lại sau… đồ đáng ghét ạ…
Hiểu Linh xấu hổ chạy vụt đi mất hút để lại mình nó ngơ ngẩn, nó biết cô không phải là ma nữa, nhưng tên chưa kịp hỏi là ai cô đã bỏ đi mất rồi… Nó rảo bước về nhà mình theo lối cũ, bước vào gian bếp thì thấy mâm cơm đã sẵn sàng. Nhưng chỉ có mẹ và chị Trang ở đó còn anh Vũ thì không thấy đau, dường như đoán ra ý nó nên chị liền nhoẻn miệng cười tươi bảo:
– Anh Vũ bận việc về rồi! Hi… hi… thật ra là bị em đuổi khéo đó, em chỉ thích thế giới này là của riêng chúng ta thôi… hì… hì…
Nó gật đầu ngồi vào mâm cơm ăn cùng mẹ và chị, bữa cơm diễn ra có phần vui vẻ hơn, ăn xong thì cũng đã hơn mười hai giờ trưa. Chị và mẹ cùng nhau dọn mâm mang đi rửa, nó hạnh phúc nhìn hai người cuốn quýt bên nhau. Nhưng trong thâm tâm vẫn lo việc các cô gái kia của mình, nói sao với chị và mẹ đây? Cũng như nói sao để các cô gái của nó hiểu và hòa nhập được.
Nó thở dài thườn thượt trong lo lắng khôn cùng, thì mẹ trở lại mang đến cho nó tách cà phê và đĩa hoa quả. Mẹ đặt nó xuống bàn thì nó ngước sang, mẹ hơi cúi cái cổ áo trễ ra lộ ra bầu vú trần núng nính căng tràn. Mẹ ngước lên thấy nó nhìn chỉ hơi bối rối chút, nhưng mẹ lại cúi thấp hơn dường như cố ý cho nó thấy thêm vậy. Rồi mẹ mới nhẹ nhàng bảo nó:
– Con ăn đi nhé! Mẹ với Trang đi tắm đây…
Thế là mẹ và chị sau khi rửa bát xong thì vào thẳng cái phòng tắm cạnh bếp, họ cùng tắm đùa nhau cười ríu rít cửa phòng tắm không khép. Dường như đó là sự cố ý hẳn hoi khiến nó nóng mắt vô cùng, cả Trang lẫn mẹ hai thân thể trắng ngọc ngà trần truồng lung linh trong làn nước hoa sen tỏa xuống, buồi nó cứng nhắc đội lên trong quần rung lên rần dật.
Trang đã tắm xong ra trước, chị cởi trần truồng tung tăng đến trước mặt nó. Bầu vú tròn cùng đầu ti nhỏ nhắn hồng đỏ nhún nhảy theo mỗi bước đi, đám lông lồn đen mịn bết nước khoe ra cái chẻ đôi mum múp. Chị đến gần kéo tụt cái quần đùi nó xuống, tay chị cầm cái buồi to cứng dựng ngược của nó nháy mắt í trêu:
– Chó con! Anh ghê thật đấy chưa gì đã cứng nhắc lên rồi, mà anh nhìn em hay mẹ mà thế này đấy… hi… hi… Anh muốn địt cả hai không? Thật đấy… mẹ đồng ý rồi… em thuyết phục nãy giờ từ lúc chạy đi ra ngoài chơi đó… mẹ cũng thích anh… thật đấy…
Trang nhắc đi nhắc lại câu “… thật đấy…” đầy hàm ý như muốn nó tự tin hơn thì phải, rồi vén mớ tóc mai lòe xòe qua tai mình. Rồi chị ghé môi ngậm lấy cái đầu khấc to tướng của nó, chị nuốt vào miệng mút chùn chụt nhả ra vào đều đặn. Khiến cho nó sướng run cả người nhất khi nhìn xuống thấy cặp vú tròn của chị cứ rung lắc theo nhịp thở. Tuy nhiên sâu thẳm hơn cả nó vẫn muốn chính là mẹ, dù hàng rào luân lý cản đi ham muốn nhiều. Nhưng nó vẫn thật sự muốn ôm lấy mẹ đè ra mà địt cho thỏa nhớ, tiếng nước phòng tắm đang rào rào cùng bóng mẹ mờ ảo trong đó, khiến mắt nó chả rời nổi chỉ mong mẹ bước ra… Dường như chị hiểu ý nó đứng dậy, chị cầm tay nó kéo lên khỏi ghế đỏ mặt bảo:
– Thôi không nhìn nữa… thật ra mẹ bảo em ra gọi anh vào tắm chung đấy… đi nào chó con… đi nào…