Nỗi đau

Chương 46



Phần 46

Linh cảm là một thứ giác quan lạ kỳ của con người, nhưng thường linh cảm chỉ dự báo điều không hay. Gia Vũ hôm nay cũng có thứ cảm giác khó chịu ấy, từ khi rời khỏi nhà chia tay Trang được một lúc. Thì cảm giác bất an ngày một tăng, anh có cảm giác bóng dáng tha thướt của người con gái mình yêu, đang khuất dần trước mắt kia đang dần mất hẳn.

Sinh tử biệt ly cứ như đang xảy ra vậy, có cái cảm giác Trang đi lần này, như là đi xa vĩnh viễn khỏi mình. Tận chiều tối cảm giác nóng ruột lòng như lửa đốt càng tăng, nhưng Trang đã nói muốn ở cùng mẹ và em trai với nhau. Họ muốn một không gian thực sự riêng tư sau bao ngày xa cách, yêu cầu này thật sự rất chính đáng nhất là khi Trang nói, em trai và mẹ của cô có nhiều mâu thuẫn.

Cô muốn tạo không gian riêng để hàn gắn hai người với nhau, nên anh cũng vui vẻ mà ủng hộ, bởi anh cũng thấy hai người họ gặp nhau không tự nhiên cho lắm. Chắc chắn là đang có khúc mắc gì thật trong mối quan hệ hai mẹ con, mải nghĩ chuyện đó đến mức quên cả việc chung quanh… Cốc rượu đã được rót ra từ lâu vẫn nguyên xi, ánh rượu vàng nhạt lung linh nhấp nháy theo ánh đèn xanh đỏ của quầy bar. Thấy thế Hoàng Dũng vội vã giục bạn mình:

– Này Vũ! Tôi chưa bao giờ thấy ông rủ tôi đi uống rượu lần nào mà phân tâm đến vậy, công việc kinh doanh vẫn tốt mà đâu đến mức vỡ nợ mà buồn. Chúng ta là bạn hàng chục năm nay rồi, ông có vấn đề gì cứ nói ra chúng ta cùng nhau chia sẻ. Tình ái thì chắc không phải rồi bởi bấy lâu nay ông đâu có công khai theo đuổi ai, cũng chưa từng nói với tôi về một cô gái nào hết. Ngoài một lần duy nhất có nói về cô ca sĩ người mẫu Trang Moon, nhưng chính ông cũng nói đã không đi đến đâu cả và từ bỏ… vậy ông buồn vì cái gì thế…

Đúng là Hoàng Dũng là bạn chí thân của Gia Vũ thật, suốt bao năm qua họ luôn là tri kỷ bên nhau. Mặc dù chí hướng hai người mỗi người mỗi khác, Gia Vũ thì theo ngành kinh doanh lấy buôn bán làm vui. Còn Hoàng Dũng thì theo binh nghiệp, đi làm cảnh sát hiện làm đội trưởng ở đội hình sự thành phố, họ cùng học ở nước ngoài về cả nhưng lại đi theo hai ngả rẽ. Đến nỗi hai người cha của họ, những kẻ đại gia số má đất Hà Thành này, cũng là bạn của nhau và từng gặp nhau nói đùa rằng:

– Tôi và anh lẽ ra chúng ta nên đổi con cho nhau mới đúng, anh theo binh nghiệp thì con anh lại theo kinh doanh. Tôi làm kinh doanh thì con tôi lại theo ngành cảnh sát như anh thật trớ trêu…

Mối quan hệ đặc hữu truyền đời này thật lạ kỳ, hai người cha cũng là hảo bằng hữu. Đến đời con họ cũng vậy chỉ khác là sao đổi ngôi, nhưng khác hẳn hai người cha âm hiểm mưu toan. Thì Gia Vũ và Hoàng Dũng lại là những thanh niên chính trực thiện nghĩa, hay là vì: “… đời cha ăn mặn, đời con khát nước…” không biết. Mối liên minh ma quỷ giữa hai người cha, lách luật trục lợi các kiểu đến tàn nhẫn phi lương tâm. Thì con họ đều đang hướng đến một lối sống khác chính trực, công tâm và trượng nghĩa muốn mang lại điều tốt đẹp cho xã hội. Nên dĩ nhiên Hoàng Dũng thật sự quan tâm đến cảm giác bạn mình, đang hỏi han bỗng nhiên chuông điện thoại của Hoàng Dũng reo vang. Nghe máy xong anh vội vàng bảo Gia Vũ:

– Vũ à! Không được rồi tôi phải đi đây, vừa xảy ra vụ trọng án ở trên Tây Hồ. Sau khi đến hiện trường theo báo án của quần chúng, đến nơi thì thấy ở hiện trường có thêm hai người đang nguy kịch nữa. Mà cô gái trẻ bị đâm bằng dao trọng thương, nghe nói hình như là Trang Moon cô ca sĩ ông từng theo đuổi đó, nhưng thương thế khá nặng mất máu nhiều, e rằng tôi cũng không kịp đến lấy thêm thông tin để điều tra rồi…
– Rầm!
– Cái gì… cái gì ông nói Trang làm sao… sao…

Gia Vũ nghe thấy bất thần hoảng hốt đứng đậy hất đổ cái bàn, quả nhiên linh cảm bất an của anh là không sai chút nào. Đám nhân viên quán bar tái mặt tưởng hai người đánh nhau, họ biết hai đại thiếu gia này gây lộn với nhau thì nguy to. Kẻ có tiền người có quyền để to chuyện ắt quán sẽ thiệt hại càng nhiều, mấy người phục vụ cùng chủ quán hớt hải chạy đến nắm tay Gia Vũ nói cuồng cuồng:

– Anh Vũ có gì bình tĩnh nói chứ! Hai anh chả gì cũng là bạn bè với nhau mà… có gì bình tĩnh nói chuyện. Còn chút thiệt hại này không đáng gì chúng tôi tự lo, chỉ mong hai anh cứ bình tĩnh nói chuyện với nhau thôi ạ…

Gia Vũ mới nhận ra sự nóng vội vô lý của mình, buông người rơi phịch xuống ghế thất thần hỏi Hoàng Dũng:

– Thật sự không thể cứu được Trang sao? Cô ấy vì sao mà lại bị như vậy chứ… tại sao?

Hoàng Dũng nhận ra bạn mình hóa ra đặc biệt để ý cô ca sĩ này rồi, có thể nỗi buồn khi nãy cũng liên quan đến cô ấy. Hoàng Dũng thở dài bảo bạn mình:

– Cũng hết cách rồi! Dù là cũng may khi nhận tin báo án, thì tổ chức cũng điều động người ở gần nhất đến rồi. Nhưng khi đến nơi cô ấy đã trong tình trạng mất máu cấp tính rồi, mà xe cứu thương muốn đến nơi cũng độ chục phút là ít. Khu đó vốn giải tỏa tính làm sân gôn nên bệnh viện gần nhất cũng cách cả hơn chục cây số, chưa kể đường nơi ấy ngoằn nghèo khó đi nhiều đoạn thi công dở. Vì nghi án liên quan người nổi tiếng, nên hiện cấp trên vẫn đang cho phong tỏa thông tin, chứ đám phóng viên biết được thì còn gay go. Người càng đông càng khó đưa đi cấp cứu, lúc ấy họa có là chim bay thì may ra mới thoát nổi cái biển người tò mò…
– Bay à… bay… ư… à có đấy… tốt rồi…

Một lần nữa Gia Vũ lại chồm dậy xô đổ cái bàn, mà mấy cô nhân viên vừa dựng lên nói như reo lên. Mắt anh sáng rực nắm chặt tay Hoàng Dũng bảo:

– Chỉ cần ông gọi điện nói người ở hiện trường cho phép máy bay vào, tôi sẽ báo cho phi công điều khiển trực thăng của tôi mới mua lần trước đến. Nhất định như vậy sẽ cứu được Trang rồi… nhất định sẽ cứu được cô ấy… hãy giúp tôi…

Hoàng Dũng nhìn thái độ hốt hoảng của Gia Vũ thì thở dài, anh hiểu ra bạn mình đã thực sự rất nặng lòng với cô gái ấy. Hoàng Dũng nhấc điện thoại lên liên hệ với những người có mặt ở hiện trường. Và chỉ ít thời gian sau cả Trang lẫn mẹ của Gia Long, đã được chuyển đến bệnh viện nhanh chóng bằng máy bay, tuy là cấp cứu kịp thời không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cả hai đã hôn mê bất tỉnh.

Nhìn qua lớp kính ngăn cách của phòng cấp cứu, thấy Trang mặt mặt tái xanh mê man lòng anh đau như cắt. Trong lòng Gia Vũ vô cùng khó hiểu về sự cố này, cả ba người họ lương thiện hiền lành đâu làm gì nên tội. Nhất là theo thông tin phía công an thì đây là vụ mưu sát, hoàn toàn không có động cơ giết người cướp của. Bởi tiền bạc trong nhà không hề mất mát đi dù chỉ là một nghìn lẻ, đồ đạc cũng không hề bị xáo trộn đi chút gì cả.

Hiện Gia Long được một cô gái trẻ đưa vào viện và cũng mất tích sau đó, một vụ án ly kỳ mà Gia Vũ chưa bao giờ thấy. Nhất là sau khi hết sức năn nỉ cha mình giúp đỡ, để mang được mẹ Gia Long cùng Trang sang nước ngoài chữa trị. Thì không ngờ chẳng bao lâu sau đã được chấp thuận dễ dàng, dù cả hai đang là bị hại cũng là nhân chứng quan trọng của vụ trọng án ấy.

Bản thân Hoàng Dũng cũng rất khó hiểu, khi có quyết định đình chỉ vụ án này, anh quyết tìm hiểu cho ra nhẽ để giúp bạn thân của mình. Và vô tình điều này đẩy anh vào một cuộc chiến nguy hiểm, với những kẻ lưu manh mặc áo cổ cồn đội lốt cán bộ công quyền. Một cuộc chiến với thế giới quỷ, một thế giới ngầm đầy uy lực bắt đầu được nhen nhóm từ nhiều phía…

… mấy ngày sau tại Sân bay Nội Bài… trong… một ngày trời đầy mây u ám…

Hoàng Dũng nắm chặt tay bạn mình nói bằng ánh mắt đầy kiên nghị:

– Vũ! Ông cứ đưa họ đi chữa chạy cho tốt, còn nước còn tát hy vọng họ sẽ tai qua nạn khỏi. Còn tôi ở Việt Nam nhất định sẽ làm sáng tỏ vụ này, tìm lại công bằng cho mẹ con cô ấy họ bị sát hại dã man như vậy, mà bỗng nhiên lại đình chỉ điều tra chỉ với lý do liên quan người nổi tiếng. Ngừng điều tra để tránh gây hoang mang trong dư luận xã hội, tôi không tin ai đó một tay che được trời, luật pháp Việt Nam chúng ta rất nghiêm. Hơn nữa lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tôi xin hứa với danh dự một người chiến sĩ, cùng tư cách bạn thân của ông tôi sẽ làm sáng tỏ vụ án này, dẫu là cá nhân tôi đơn phương mở cuộc điều tra đi nữa… cứ yên tâm đi đi. Cũng là cái may trong cái rủi đấy, họ được ra nước ngoài sẽ dễ chữa trị và nhiều hy vọng hơn…

Gia Vũ cũng đang hết sức buồn bã, anh nắm chặt tay người bạn thân khẽ nói:

– Việc ở nhà tôi nhờ ông cả hãy giúp tôi tìm ra kẻ thủ ác, và tìm giúp cậu em trai Gia Long bị lưu lạc. Có gì hãy tìm đến cha tôi hai người cùng ngành ông sẽ tương trợ… Tôi cũng nói với cha tôi rồi, ông ấy hứa sẽ hết lòng giúp đỡ công tác điều tra…

Thế rồi họ chia tay nhau trong buồn bã, vậy là cánh nhạn đã lạc trời xa… cái gia đình bé nhỏ của nó ly tán. Phải chăng là một sự trừng phạt cho mẹ và nó cùng chị? Những con người dám bỏ qua cả luân lý để đến với một chữ “yêu”, thế gian xưa nay vốn khổ vì tình đời đời kiếp kiếp không đổi thay. Còn nó tại nhà Hiểu Linh thì vẫn hôn mê ly bì lúc thì nóng lúc thì lạnh, người tái mét yếu ớt nằm lịm trên cái giường của Tiểu Bạch thố (*) kia. Nguyên do con dao của Nhạc Nhạn Linh kia có hàn độc, nên không đơn thuần chỉ là vết đâm thông thường. Hắn vốn là kẻ ác nhân đâu dễ để cho đối phương chết thanh thản, nên Gia Long thương thế trở nên nặng nề hôn mê mấy ngày này cũng là điều tất yếu. Từ hôm giấu Gia Long trong phòng, thì sinh hoạt của Bạch Hiểu Linh cũng trở nên quái dị trong mắt sư huynh mình. Cô cấm tiệt vị sư huynh lai vãng vào trong phòng, ngay cả đến ăn cơm cũng mang vào trong phòng. Đi lại thì thất thường và cô luôn tha đủ thứ lỉnh kỉnh vào trong phòng mình, cô đã tự biến nó thành cái bệnh viện nhỏ chạy chữa cho Gia Long. Do hoàn cảnh đặc biệt của Hắc Bạch Vô Thường, họ hay đi giết người và thương thế là khó tránh. Bởi vậy Bạch Vô Thường luôn là nữ nhân, thì sẽ được đào tạo sâu hơn về y thuật, cả cổ đại lẫn kim tiền để tự khắc phục thương thế có thể nhất…

Hiểu về y thuật nên bệnh tình của Gia Long, không phải đến nỗi làm khó Hiểu Linh. Nhưng khi anh sốt nóng thì cô còn lấy đá chườm lạnh được, nhưng lúc hàn độc hoành hành thì vô cùng khó. Nhất là ban đêm không tiện ra ngoài phòng bếp sợ bị Phan Thiên Lâm phát hiện, nên cô đành dùng chính cái thân thể ấm áp của mình ủ ấm cho anh. Ban đầu còn xấu hổ dù Gia Long đã mê man bất tỉnh, nhưng anh cứ lúc nóng lúc lạnh liên tục, khiến cô không còn sự chọn lựa nào cả.

Hai ngày từ khi lén mang Gia Long về phòng, thì Hiểu Linh gần như luôn trong trạng thái trần truồng, vì cô dùng cơ thể ủ ấm cho Gia Long khi anh lên cơn sốt. Cũng chẳng thể đưa Gia Long ra ngoài, bởi cô vừa lo cảnh sát tìm đến, và cả tên sát thủ Nhạc Nhạn Linh kia xuất hiện. Cứ ôm ấp liên tục như vậy cô đâm ra bớt đi ngại ngùng, dần dà bạo dạn hơn rất nhiều, những lúc thay rửa vết thương rồi tìm cách tắm rửa cho anh.

Là con gái Hiểu Linh rất ưa sự sạch sẽ cô càng không để Gia Long hôi hám nằm trên cái giường của mình được. Những lúc ấy dù muốn dù không, thì cái bộ phận đàn ông ấy vẫn khiến cô để ý, lúc này Gia Long hôn mê nên vô thức hoàn toàn. Cái buồi cũng rũ xuống mềm nhũn và ngắn lại một đoạn, làm Hiểu Linh tò mò khôn tả nó khác hẳn lúc vươn lên thẳng cứng hùng dũng to lớn làm cô đau. Nên khi Gia Long ngủ cô quay sang nghiên cứu cái đó, lật qua lật lại nhòm ngó ngắm nghía xem xét. Rồi tự nhiên hóa ra thói quen khó bỏ, cứ hễ Gia Long ngủ mê mệt là cô lại quay xuống chơi với cái đó của anh…

Tuy là sát thủ giết người không gớm tay, nhưng về mặt này cô lại chỉ một con thỏ bạch khờ khạo. Chơi mãi với cái đó cô nảy ra một sự so sánh, vậy của anh ấy và sư huynh Phan Thiên Lâm kia có khác gì nhau không? Nghĩ là làm ngay tắp lự Tiểu Bạch thố cô hùng hổ từ trong phòng chạy ra, cô đứng chống nạnh trước mặt sư huynh của thản nhiên bảo:

– Thiên Lâm! Cho em xem cái đó của anh đi, chỉ một chút thôi được không?

Thiên Lâm đang ngồi xem ti vi tại phòng khách chung của hai người, nghe câu hỏi đó hắn ngạc nhiên vô cùng gãi đầu gãi tai. Hắn thực sự không hiểu “cái đó” là cái gì mà Hiểu Linh đòi xem, nhưng yêu thương tiểu muội muội này nên hắn đâu có từ chối yêu cầu gì từ cô. Nghĩ mãi không ra là Hiểu Linh cần gì, hắn nhìn thẳng vào mắt cô băn khoăn hỏi:

– Hiểu Linh rốt cuộc em nói muốn xem “cái đó” của anh, nhưng anh đâu biết là cái gì thì làm sao cho em xem được, em phải nói rõ ra chứ… nếu không anh biết thế nào được…

Hiểu Linh bị hỏi vặn thì mặt đỏ tưng bừng cô xấu hổ cáu um lên nói:

– “Cái đó” là “cái đó” thôi hỏi nhiều nhở, không cho xem thì thôi em cóc cần. Làm như mình anh có không bằng hè… hè…

Cô lườm Thiên Lâm cháy mặt rồi vùng vằng bỏ vào phòng đóng sập cửa lại, nhưng vội vã cô quên không chốt cửa quay vào đúng lúc Gia Long lại lên cơn sốt. Chẳng ngại ngần gì Hiểu Linh bỏ ngay bộ quần áo trên người ôm chầm lấy thân thể của Gia Long ủ ấm cho anh. Sợ Gia Long vẫn rét cô kéo cả cái chăn mỏng trùm kín hai người, lục sục trong chăn ôm Gia Long một lúc cơn sốt cũng hạ dần. Hiểu Linh đang lồm cồm bò dậy đúng lúc Thiên Lâm mở cửa phòng cô đi vào, vừa nghe tiếng kẹt cửa Hiểu Linh vội bật ngay dậy chạy vọt chặn lại. Cô gào tướng lên đầy cay cú bất mãn:

– Này này… Em đã cấm vào rồi cơ mà sao tự ý vào không bảo em, đi ra… đi ra ngay cho em… đi ra mau…

Cô hầm hầm đẩy Thiên Lâm ra khỏi phòng mình, chủ yếu cô muốn ngăn không cho anh ấy phát hiện ra cô giấu Gia Long trong phòng. Còn Thiên Lâm chỉ định vào hỏi cô thực xem rốt cuộc, thì ” cái đó” mà cô muốn coi là vật gì. Vừa vào chưa kịp định thần nhìn kỹ trong phòng, thì đã thấy Hiểu Linh trần truồng vọt từ trên giường đến cuống cuồng đẩy hắn ra. Nên hắn chưa kịp nhìn xem trên giường cô ra sao mắt hắn sáng lên dán chặt vào háng cô. Nơi đám lông đen mềm mại hình tam giác nổi bật giữa hai đùi trắng bóng, chả lạ gì cơ thể của tiểu muội yêu dấu của mình. Nhưng khá lâu rồi hắn mới lại được nhìn Hiểu Linh trong tình trạng thế này. Từ cái ngày quái dị ấy Tiểu Bạch thố yêu kiều của hắn, tựa như đã lột xác thành người khác, e thẹn ý tứ và giữ khoảng cách với hắn vô cùng. Nhìn cô trần truồng mãi quen rồi, nó như thứ tất yếu không thể thiếu, nên giờ đột ngột bị Hiểu Linh bắt ” cai ” không cho nhìn, thì dù mới có mấy hôm hắn cũng vẫn là cực hình… Nên khi ra đến phòng khách hắn vẫn dán mắt lồn Hiểu Linh, tia mắt mắt cháy bỏng ấy rốt cuộc cũng bị Hiểu Linh nhận ra. Cô đỏ mặt lấy hai bàn tay nhỏ bé che vào háng mình, cô bối rối cúi mặt xuống sàn càu nhàu mắng hắn nho nhỏ:

– Anh thật là xấu tính em ghét anh nhìn em kiểu ấy, mà “cái đó” của em anh còn lạ gì nữa chứ sao nhìn ghê thế, xem của người ta từ lúc còn bé tí rồi. Có khe có lỗ nào mà chưa rõ đâu hả… từ giờ em cấm… hiểu không… cấm vì em không thích anh nhìn nó… em không thích… thật đấy…
– À… à… thế anh hiểu rồi… hì… hì…

Thiên Lâm lúc này mới ngẫm ra được Hiểu Linh ám chỉ đòi xem cái gì, nhưng Hiểu Linh đã nhanh hơn thấy hắn đứng ngẩn tò te ra. Nhân cơ hội ấy nhào đến kéo tụt phắt cái quần thun hắn đang mặc xuống, đồng thời cô nhìn thẳng vào đó buột miệng một câu cảm thán đầy thất vọng:

– Èo… sao… sao bé và ngắn thế nhỉ! Chỉ bằng một nửa của anh ấy cũng nên…

Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trong Thiên Lâm, hắn không ngờ Hiểu Linh dám liều lĩnh thế, rồi lại nghe cô chê bai cái “thằng nhỏ” của mình thì ngẩn người ra. Trong lúc ấy bóng dáng trần truồng bé nhỏ của Hiểu Linh, lúc lắc với mái tóc dài đen mướt kia đã trốn vào phòng mất dạng. Trước lúc đóng sập cửa chốt lại đánh ” cạch” một cái, cô không thò đầu ra nguýt hắn một cái rồi nói:

– Lêu lêu… tưởng thế nào! Cái đó của anh bé xiu xíu ha… ha… ha… Thế mà cũng dấu…

Nhưng Hiểu Linh không rõ một điều rằng, Gia Long kia là kẻ “… xấu dây tốt củ, người bé dé to…” chứ của Thiên Lâm cũng là một kích cỡ bình thường, chỉ là bé so với buồi bự chảng của Gia Long thôi. Hậm hực cô đến bên giường vẫn thấy Gia Long thiêm thiếp ngủ, cô chạy lại chơi với cái đó của anh như mọi khi. Lật qua lật lại ve vuốt cái buồi của Gia Long, cô tự lẩm bẩm nói với chính mình:

– Thì ra của anh to hơn người ta, thảo mà ấn vào em đau chết đi được ấy ghét thế. Anh mà không bị thương á… em đánh cho anh chừa luôn ý! Cái tội khiến người ta đau dã man, còn rát mãi mấy hôm cơ đấy… đồ độc ác…

Hiểu Linh đang ve vuốt cái buồi của Gia Long, thì chợt thấy nó nở to ra trong tay mình. Vươn lên thẳng cứng và nóng rực cứng ngắc chật tay cô, thì ra là Gia Long đã hồi tỉnh nhìn tấm lưng trần thon thả của Hiểu Linh, nhất là cặp mông tròn trắng đập vào mắt nó, mà cái buồi chính là lại đang nằm trong bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô. Thì dù là kẻ ốm dậy thương thế còn chưa hồi phục đi nữa, thì nó vẫn thấy sướng mà muốn địt cô. Gia Long định nhỏm dậy thì thấy ngực đau nhói, nó đau đớn kêu lên rồi thều thào cất giọng hỏi Hiểu Linh:

– Á á… ái ái đau… Mà đây là đâu thế…
– Suỵt… suỵt… im lặng…

Hiểu Linh giật mình quay lại nằm phủ phục lên nó, cô đặt ngón tay nhỏ xinh lên môi mình ra hiệu cho nó rồi nói vậy. Nhưng cái giọng đàn ông ồ ồ khàn khàn vẫn bị Thiên Lâm nghe thấy, hắn đến sát cửa hỏi vọng vào với Hiểu Linh:

– Em à! Sao trong phòng em có giọng con trai vậy, hay có ai ở trong đó thế… mở cửa cho anh vào em nào…
– Không… không… có ai cả đâu em xem phim mà! Em cấm anh vào đấy… không được đẩy cửa vào như hồi trước nhớ không… Ớ… Ái… ái… ái… ái ui… đau emmmmm!

Câu cuối Hiểu Linh la váng phòng lên trong đau đớn, cô chống tay chồm lên đập đánh bốp một rõ mạnh vào ngực Gia Long. Nguyên do là nằm trên anh bầu vú mềm mại của cô dán chặt vào anh mà Gia Long đã tỉnh, tuy còn khá yếu nhưng cái buồi nó vô tình đặt ngay mép lồn ướt át của Hiểu Linh. Và thế là Gia Long ưỡn hông lên chọc mạnh đâm vào, khiến cho Hiểu Linh đau đớn hét toáng lên dù cú đâm không quá sâu, cũng chưa đủ để mất trinh được bởi Hiểu Linh chưa được kích thích đầy đủ. Cái lồn vẫn khá khô khan khít rịt và cú chọc làm cô đau đớn, đang bối rối tột độ thì tiếng Thiên Lâm lại vọng vào hỏi han đầy lo lắng:

– Hiểu Linh em làm sao thế? Đau ở đâu à ở cửa để anh vào xem thế nào đi…
– Không! Không là không nhá… người ta đã bảo là xem phim mà… á… ái… ái đừng… á… đừng… đau úi… úi… ôi… á… aa… aaaaa…

Nói chưa hết câu Hiểu Linh lại rên lên đau đớn vì cú ấn thứ hai mạnh hơn rất nhiều của Gia Long vào lồn, cô nhịn đau nằm phủ phục áp chặt vào Gia Long ghé tai nói thầm thì nũng nịu:

– Anh… anh đừng mà… đau em… đau lắm ấy… nhói buốt nữa hu… hu… hu… Anh còn đang bị thương đừng cố gắng thế, ngoan nào… khỏi rồi em cho… nhé… phải giữ sức khỏe mau khỏi đã nhớ không, đằng nào em cũng là của anh rồi. Hôm ở cái hố trong bãi hoang đó anh đã địt em rồi còn gì… giờ ấn thế em đau… thôi nha…

Gia Long gật gật đầu… nó lúc này mới nhớ lại mọi chuyện rõ rệt, khi bừng tỉnh thì thấy Hiểu Linh bên cạnh dục tính bốc lên… nên chỉ có ham muốn địt cô cho thỏa mãn, nên nhất thời chưa nhớ ra mọi chuyện kia… Giờ địt Hiểu Linh được rồi thỏa mãn… thì nó đau đớn nhớ lại… nước mắt tràn ra khóe mi lăn xuống đệm, trong khi Hiểu Linh bối rối nhỏm dậy rời khỏi người nó. Cái buồi to cứng tuột hẳn khỏi lồn cô, ở đầu khấc còn vương chút máu đỏ tươi, cô bối rối nhìn lại cái khe lồn mình nó hơi he hé ra một chút đỏ rực. Cái lỗ hình của cô hình như rộng ra hơn rồi, máu đỏ ngoe nghoét vương lên hai môi nhỏ. Ngồi phệt xuống nệm cô cầm tay Gia Long lay lay bảo:

– Anh… anh… ơi… nó… nó… nó… vào sâu trong em quá… Có cả máu này… làm sao bây giờ, hay lại kinh nguyệt nữa rồi, em chưa đến kỳ mà… anh… ơ… hơ… đừng khóc… anh…

Cô dừng lại vì thấy Gia Long khóc trong vẻ mặt cực đau khổ, miệng anh lắp bắp thổn thức câu nói ấp úng:

– Mẹ… mẹ… ơi…

Hiểu Linh cũng thấy hối hận cô nằm lên trên Gia Long ghé tai thì thầm:

– Em… em xin lỗi mà! Lúc ấy em chỉ có đủ khả năng cứu anh thôi… hu… hu… hu… em… xin lỗi… em không thể làm hơn được…

Một chút đau khổ lẫn ân hận rồi cô chợt nghĩ: “… chắc anh ấy đau khổ lắm vì cái chết của mẹ, chắc chả làm gì cho anh quên đi được. Thôi cố chịu đau cho anh làm nữa… biết đâu anh thích sẽ quên đi đau khổ ấy…”

Nghĩ rồi cô khẽ nhấc người lên tự cầm cái buồi của anh, ấn lại vào cái khe lồn nhỏ hẹp của mình, tuy nó không thực sự còn cứng lắm. Nhưng nhờ có thứ máu trinh trong cô đang rỉ ra, nó cũng dễ dàng lọt hẳn vào trong trở lại. Hiểu Linh khẽ rên lên nhỏ nhỏ nằm ép chặt lấy anh nghẹn nghào:

– Á… hư… ư… a… anh… đừng buồn mà anh… Em… em xin lỗi…

Chú giải…

(*) Chữ Thố: 兔 nghĩa là thỏ…

Từ điển phổ thông…

Tiểu Bạch thố – Con thỏ trắng nhỏ…

+ Từ điển trích dẫn…

1. (Danh từ) chỉ: Con thỏ. Tục gọi là “thố tử”. ◎Như: “Thủ chu đãi thố” 守株待兔 ôm cây đợi thỏ.

2. (Danh) Mặt trăng. § Theo truyền thuyết, có con thỏ trắng ở trên mặt trăng. Tục gọi mặt trăng là “ngọc thố” 玉兔.

+ Từ điển Trần Văn Chánh…

① Con thỏ: 白兔 Thỏ trắng, 守株待兔 Ôm cây đợi thỏ…

② (Trong văn học) nghĩa là: Mặt trăng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...