Nụ cười tỏa nắng

Chương 88



Phần 88

Tôi, ông Beo cùng ông Chính bước tới phía trước. Tương tự, thằng Phúc cùng hai thằng đệ tử của nó cũng gầm gừ tiến lên. Mặt đối mặt, cảnh tượng tưởng chừng như chỉ có trong phim kiếm hiệp Hồng Kông nay lại diễn ra ngoài đời thực, mà tôi lại là một diễn viên chính trong đó mới đau chứ lại:

– Sao? Còn gì muốn nói không? – Thằng Phúc hếch mũi lên, xem ra nó khá tự tin về thực lực hiện tại

Ông Beo nóng máu vồ vập định lao tới nhưng ông Chính đưa tay ra cản lại. Như tôi đã nói, ông Chính là người có cái đầu sắc bén, ứng phó với mọi tình huống cực kì ảo diệu, đến bây giờ trong cuộc sống khi gặp phải điều gì khó khăn, tôi đều phải nhờ đến ổng, một người bạn, một người anh thực sự mà tôi không bao giờ muốn mất đi:

– Từ từ nhóc, có vẻ bọn mày đông nhỉ, nhưng tao nói cho tụi bay biết, nếu thích thì chơi, đéo cần mở mồm lải nhải nữa, ok?

Và chỉ sau đó 0,69s ông Chính đã nhảy lên và tung một cước trời giáng vào ngực thằng Phúc. Hành động đó như một quả bom ném thằng vào sĩ khí của đám tinh binh còn lại, 50 ông mãnh người đỏ chét như con gà chọi cứ thế mà lao vào nhau cào cấu cắn xé đủ thứ. Mấy thằng to con nhất bên tôi lao vào mấy thằng lực lưỡng bên nó mà giao đấu, cảnh tượng diễn ra phải nói vô cùng hỗn loạn.

Nhân lúc thằng Phúc cối đang lăn lóc dưới cát, tôi phóng tới đấm mạnh vào mặt nó, phản xạ của một thằng học Triệt Quyền Đạo như tôi tất nhiên nhanh hơn hẳn một thằng bình thường, và dĩ nhiên là nó không thể nào né được.

Cú đấm đó tôi đã dành tặng tất cả bực tức và căm giận vào, dính ngay bên môi phải, mồm nó toé máu. Và có vẻ là tôi đã học nhầm chiến thuật, không phải là tôi và nó solo 1-1, mà là 3 thằng “chấp” một mình tôi. Vâng đúng là tuyệt vời ông mặt trăng rồi, như đã kể, 2 thằng thì chắc tôi còn cầm cự được từ sống đến bị thương chứ 3 thằng thì chắc ngày mai tôi không còn nhìn thấy nữa …

Thế nhưng lúc dầu sôi lửa bỏng này thì nói năng có ích gì, tôi cũng đành xắn tay áo lao vô nhè đầu thằng Phúc mà táng. Vô nghĩa, tụi nó kéo tôi sang một bên và thi nhau đấm đá, thằng tóc đỏ đá mấy cú vào bụng tôi đau như trời đánh còn thằng nhãi xỏ khuyên thì cứ đạp lên 2 tay tôi cho đến khi bầm tím. Thằng đầu xỏ Phúc còn khốn nạn hơn, nó hốc cát ném vào mắt tôi xối xả.

Nhưng thật may làm sao, trong lúc nguy cấp nhất, ông Chính và ông Beo thấy tôi đang vất vưởng dưới đất liền chạy tới tương trợ, so với 2 ông anh của tôi thì thằng đầu đỏ và thằng khuyên tai chỉ là muỗi, hai ổng dần cho tụi nó một trận ra bã, đứng không cũng chẳng nổi.

Lợi thế dần dần thuộc hẳn về phía chúng tôi khi bọn côn đồ này chạy toán loạn, riêng mấy thằng đầu sỏ thì vẫn ở lại tham chiến. Mặc dù phe tôi cũng tổn thất không nhỏ khi quá nửa anh em đều bê bết máu, mặt mũi rách bươm.

Đến lúc này thì tôi mới biết, giang hồ hiểm ác, tin người đồng nghĩa với hại mình. Tụi nó không quân tử như tôi nghĩa, trái lại còn vô cùng tiểu nhân, bỉ ổi và hèn hạ. Chẳng biết từ đâu ở đằng xa xuất hiện 5 thằng, tay chân cầm theo mỗi thằng hai cây gậy gỗ, đứa nào cũng to như cây cột nhà, dự là tôi mà ăn chừng 1 gậy chắc héo queo vật xuống đường.

Và thật bất ngờ, tụi nó không đánh tôi trước mà lại nhắm vào anh em tôi. Từ ông Chính đến ông Beo đều bị tụi nó xúm lại nện không thương tiếc, tôi thấy ông Beo phải thét lên vì đau đớn, lần đầu tiên mà tôi thấy ổng như vậy, những ngày còn bé, chẳng phải anh rất dũng cảm sao, anh của em? Còn ông Chính bò lết ra một góc, tay chân cũng bị đánh cho nhừ tử, mặt mũi loang lổ, trên trán anh còn một vệt đỏ chảy dài, đầu tóc thì rũ rượi, có lẽ em đã hại tất cả mọi người rồi, em xin lỗi.

Trong giờ khắc quyết định ấy, tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để rút điện thoại toan gọi cho quân tiếp viện. Thế nhưng thật không may, người mà tôi bấm số gọi lại là … Vivi, vì bữa nay tôi cầm chiếc điện thoại loại có bàn phím để nhanh chóng nhá máy, tôi cũng thay sim khác để tránh trường hợp Vivi gọi tới bất chợt. Hồi chiều tôi đã chuẩn bị sẵn bằng cách gọi vào máy ông Thắng nên nghiễm nhiên cuộc gọi đó nằm ở trên đầu trong danh sách, thế nhưng lúc tối ban nãy, Vivi có lấy ra nghịch và nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi có nghe tiếng chuông điện thoại của Vivi phát ra, có lẽ nào là …

Chưa kịp để tôi có kịp thời gian suy nghĩ, bọn nó ngay lập tức ập vào và thằng Phúc cướp lấy cái điện thoại trên tay tôi, cười đểu:

– Ái chà, định gọi người tới cứu hả, trễ rồi thằng nhóc, chuẩn bị ăn đòn đi. Hahaha …

Ngay sau đó, nó vung gậy đập vỡ chiếc điện thoại, vậy là niềm hy vọng cuối cùng của tôi cũng đã tan vỡ theo từng mảnh vụn. Thẫn thờ, tuyệt vọng và đau đớn, từng giọt nước mắt của tôi bỗng chốc rơi xuống, tôi không khóc vì đau, tôi khóc vì hận, tôi hận số phận của mình thật quá trớ trêu. Tôi chưa được ở bên Vivi đến cuối cuộc đời, tôi và em vẫn chưa lấy nhau, em vẫn chưa sinh cho tôi hai đứa con kháu khỉnh, một đứa tên Thái và một đứa là Tú …

Tôi từng nghe nói rằng, đàn ông thì không nên khóc, nhưng một khi những giọt lệ của người đàn ông rơi xuống thì đó chính là lúc họ cảm thấy tuyệt vọng nhất, có lẽ điều đó hoàn toàn đúng trong trường hợp của tôi lúc này. Tôi chẳng thể nào làm được gì nữa. Tất cả đã hết, hết thật rồi.

Cả đám tụi nó đừng bu lấy quanh tôi, đứa nào cũng lăm le một cây gậy to quá khổ. Thằng Phúc bước tới, đưa tay lên tát vào đầu tôi, cười thoả mãn:

– Sao rồi, võ của mày đâu? Lôi ra xem nào, sao lại khóc lóc như con đàn bà thế? Hahaha …

Cùng cực, tôi lao tới dùng hết sức bình sinh đấm thằng vào mồm nó:

– Thằng khốn nạn!

Và cũng gần như ngay lập tức, mấy thằng còn lại lao vô lấy gậy giã tôi như giã gạo. Từng phát gậy đập vào phần cánh tay và phần hông khiến tôi đau như cắt da cắt thịt, giật thót đến tận xương tuỷ. Cánh tay mới tháo bột của tôi có vẻ như lại tái phát khi bị đánh trúng qua nhiều và quá mạnh, bọn nó đánh một lúc khi mắt mũi tôi cảm thấy lờ đờ, thở không ra hơi, áo quền dính đầy máu thì dừng lại.

Chưa hết, tụi nó còn chạy sang kéo thằng Bi Tài dậy và đấm liên tiếp vào bụng nó, nhìn thằng bạn thân của mình đau đớn chịu trận vì chuyện không đâu vào đâu, tôi lại muốn khóc, cả đời tôi có lẽ chưa bao giờ làm được gì lớn lao, nay lại phải liên luỵ đến bạn bè, anh em. Chắc chắn chúng tôi sẽ không chết, thế nhưng không có gì đảm bảo là chúng tôi vẫn còn là một con người lành lặn sau buổi tối hôm nay.

Ngước nhìn bầu trời đen kịt kia, tôi bật thành tiếng hát, từng câu chữ trong bài hát hôm nào tôi dành tặng em, người con gái tôi yêu nhất trên đời. Có lẽ sau này, dù có gặp nhau, tôi cũng không thể, không thể nào cùng em tìm lại cảm giác đó một lần nữa:

– “Có một con đường, mang tên là tình yêu … .”

Và định mệnh đã mỉm cười với tôi, một thằng nhóc chẳng hề có gì ngoài sự chân thành, tôi chẳng đẹp trai như thằng Tiến, cũng chẳng giàu có như thằng Phúc, cũng không to con và đá bóng giỏi như thằng Đạt, thế nhưng tôi vẫn may mắn được số phận gửi tới một chốn bồng lai tiên cảnh rồi ngơ ngác đợi chờ ở đấy, và thế là, em đến đón tôi đi. Em dù nhỏ bé là thế, em yếu đuối, nhõng nhẽo và hay khóc nhè, thế nhưng một lúc nào đó, em vẫn là chỗ dựa vững chắc để tôi đủ sức mạnh bước tiếp trong cuộc đời, cuộc đời không trải hoa hồng nhưng không phải chỗ nào cũng chông gai.

“Cầm tay em bước đến vì sao xa xôi, mình cùng trao ấm áp đến mai sau này. Tựa vai anh khi anh cạnh em, chở che cho em mỗi ngày, em sẽ luôn được thấy anh bên em. Ta là cho nhau … ”

Dù trong trạng thái thừa sống thiếu chết, tôi vẫn còn chút sinh lực để nhìn ra bên kia đường. Quân cứu hộ đã đến, dù có hơi muộn, nhưng tôi vẫn đủ sức mỉm cười khi nhận ra rằng, Vivi bé nhỏ đang chạy trối chết đến bên cạnh tôi.

Lần này thì không còn là một đám chân tay nữa, cả ông Thắng và ông Sơn đều có mặt, 2 ông anh tôi xuất hiện như một hồi chuông vô cùng mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí mấy thằng anh hùng rơm kia. Danh tiếng của 2 ổng thì vang một góc thành phố, bao nhiêu tay chơi mà không biết đến thì chắc chắn là nửa mùa.

Cơ mà đám nhãi này mặc dù có thủ đoạn, thế nhưng cũng biết trời cao đất rộng, tụi nó lúi cúi van lạy xin tha. Thế nhưng bỏ ngoài tai, ông Thắng cầm một cây gỗ và quất thẳng vào mặt thằng Phúc, kế đến là thằng tóc đỏ, thằng khuyên tai và đám lâu la của tụi nó, chỉ phút chốc lũ khốn nạn đã nằm vật ra chẳng khác gì chúng tôi bây giờ.

Thằng Đạt cũng có mặt, nó đứng nhìn người bạn thân của mình bị đau đớn dằn vặt, chắc cũng khổ tâm lắm, nhưng với loại người như thế, chắc chắn thằng Đạt cũng đủ tỉnh táo để không một lần nữa nhẹ lòng. 2 ông anh của tôi cùng mấy ông lớn khác lần lượt đỡ đám anh em của tôi dậy rồi dìu ra ngoài, tất cả đều tâm lý khi mặc dù vẫn đứng ngoài quan sát tình hình của tôi nhưng không quá gần để chúng tôi có thể tự do tâm sự.

Bé Vi không thích bị nói dối, em luôn tin tôi dù bất kì lúc nào. Thế nhưng sau hai lần liên tiếp như thế, cùng một kịch bản, liệu em có còn một chỗ trống nào trong tim để dành cho tôi hai chữ “tin tưởng”. Có vẻ là có dù lúc này, Vivi đang rất giận, thực sự giận, chưa bao giờ tôi thấy em như cả. Đôi mắt em ướt đẫm bởi những giọt nước mắt cứ tuôn trào không nguôi:

– Anh lừa tôi! Anh nói anh đi chơi với bạn để giờ anh nằm bẹp dí ở đây!

Tôi dù rất muốn thanh minh nhưng vẫn không nói gì, nằm im để em mặc sức thổ lộ. Cũng may là ban nãy em đến kịp thời, tôi vẫn còn đủ sức để có thể nghe được hết câu chuyện chứ không nhắm mắt hôn mê như lần trước. Vivi đặt tay lên ngực trái, nơi từng tiếng nói con tim em đang mách bảo:

– Anh có biết là tôi lo lắng đến thế nào không? Anh có hiểu cảm giác của tôi hay không? Lần nào cũng vậy, tôi luôn là người ngoài cuộc … hức

Vivi nấc nghẹn:

– Anh hứa với tôi là cùng nhau vượt qua mọi chuyện mà, có phải thế không? Anh hứa rằng sẽ nói cho tôi tất cả mọi vấn đề, sẽ giải quyết tất cả mà, sao bây giờ anh lại như thế? Anh nói đi, nói đi! Huhuhu …

Vivi ôm chặt lấy thân thể bê bết máu của tôi, khóc nức nở, nước mắt em ướt nhoè đôi má tôi. Tôi biết em buồn, em đau, em thất vọng về tôi lắm.

Thế nhưng em có biết rằng nếu để cho em dính đến chuyện này, em bị làm sao, thì người đau sẽ là tôi, là tôi em biết không? Chưa bao giờ tôi muốn nói nhiều như lúc này, thế nhưng hoàn cảnh khiến tôi không cất được nên lời. Bao nhiêu tâm tư thầm kín xin gửi cả vào từng hành động, từng cử chỉ, những mong em sẽ hiểu được và tha thứ cho tôi.

Dù thế nào đi nữa, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, từ khi gặp gỡ, chào hỏi, làm quen và châm chọc nhau cho đến những lúc hai đứa nằm bên cạnh và chia sẻ biết bao vui buồn, tôi vẫn luôn ở gần em, và chắc chắn rằng với kết cục của ngày hôm nay, tôi đã hoàn toàn chiếm trọn được những gì thuộc về mình, đó chính là em, cô bạn gái đáng thương của tôi.

Sau này, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ buông tay em ra, tôi cam đoan đấy. Và em cũng phải ôm chặt lấy tôi, không được rời nửa bước. Chi cần chúng ta ở bên cạnh và cùng nhau bước tới, tất cả mọi chuyện sẽ chẳng có gì là không thể. Anh yêu em nhiều lắm, vợ bé nhỏ à! Em cũng thế, phải không?

Từng giọt mưa tí tách buổi tối hôm ấy rơi xuống thấm ướt đi dòng sông đen nhánh mượt mà và óng ả “của tôi”. Tóc bết thân em, má ửng hồng. Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên lau vội đi giọt lệ đáng ghét cứ dai dẳng bám lấy em, tôi mỉm cười mà dạt dào hạnh phúc, hãy dũng cảm và:

– Cười lên nhé cô bé của tôi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...