Nữ diễn viên

Chương 26



Phần 26

Tâm ngơ ngác không hiểu nổi người đàn ông này. Không phải cực khoái của đàn ông là xuất tinh sao, nhưng ông ta không quan tâm, giống như ăn năm chén cơm mà bớt đi nữa chén cũng không ảnh hưởng gì. Ông ta tiếp tục vuốt ve mơn trớn cả cơ thể nàng một cách say mê, đột nhiên ngưng ngang, trả cơ thể lại cho nàng giống như vừa mượn một món đồ chơi đẹp.

Tâm lau khô người. Nàng quấn khăn ngang người vừa đi ra khỏi phòng tắm, thì ông ta đã trở lại với một túi quần áo trong tay.

– Tôi có tin mừng cho em. – Ông Chen nói.

– Tôi định nhờ người gán tội cho bọn chúng thêm vài án hiếp dâm vài năm gần đây. Nhưng thật bất ngờ, trong bốn án chọn tình cờ thì sau một lúc lấy thẩm tra, một tên đã để lộ thông tin trùng khớp. Rồi từ vụ án mới phát hiện, họ khai thác triệt để chính tên đó, tìm ra hơn 6 vụ khác. Điều lạ là cả 6 vụ đó, không có ai khai báo. – Ông ta nói huyên thuyên.

– Có nghĩa là…

– Có nghĩa là… lúc sáng tự em lao đầu vào một nhóm hiếp dâm có tổ chức… và cũng có nghĩa là sẽ rất rất lâu em mới có thể gặp chúng, không dưới 25 năm. – Ông nói tiếp.

– Còn người đàn ông tên Bá Nam thì sao? – Tâm hồi hộp.

– Hắn là chủ mưu mọi chuyện mà. Hắn còn ở lâu hơn đám kia.

Tâm quay đầu tránh ánh mắt của ông ta. Nàng chỉ muốn biết số phận của món nợ đó. Thế là đủ.

– Em cảm ơn anh. – Tâm quay lại nhìn ông Chen nói chân thành.

– Không có gì. Không có gì. – Ông Chen nói.

– Ah, cái này là của em. – Tay ông đưa sang cho nàng một túi quần áo còn nguyên nhãn mác.

Ông đi về phòng bằng lối ban công, không quên kéo cánh cửa kính lại cho Tâm.

Tâm ngồi bần thần trên giường, tay ôm túi quần áo. “Điều lạ là không có ai khai báo” lời nói ông Chen vang lên bên tai Tâm. Nàng như nghĩ ra được điều gì.

Tâm ngồi dậy thay quần áo. Chiếc váy của ông Chen mua rất vừa vặn, thậm chí đồ lót bên trong cũng khít khao như chính nàng lựa chọn. Tâm ngằm mình trong gương, nàng suýt nữa không nhận ra mình. Nàng mặc một chiếc váy ngắn, ngang đùi, một đường xẻ dọc lên cao trên đùi phải, phần trên váy nối bằng vải voan mỏng, rũ rộng, khoét một đường thật sâu giữa ngực. Tâm đỏ bừng cả mặt nhìn mình trong gương, bản thân nàng chưa biết lựa cho mình những chiếc váy đẹp và hấp dẫn như thế.

Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-dien-vien/

“Anh ơi! Anh không cần về đây đâu! Cha ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa thôi! Em lo cho cha vài ngày em sẽ lên Sài Gòn. Anh tập trung học đi nhé. Em yêu anh.”

Tâm nhìn màn hình điện thoại báo tin nhắn đã đi. Nàng thở dài. Một cái tin nhắn như thế cho anh mà nàng phải xóa tới xóa lui hơn ba mươi phút. Nàng rất muốn anh về đây, có anh bên cạnh là yếu tố bảo đảm tối ưu, nàng sẽ không làm việc có lỗi với anh nữa. Nhưng Tâm cũng biết thời gian của anh đang rất gấp rút chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp.

– Tin Tin.

Tiếng còi ôtô kéo nàng trở về thực tại. Nàng đang ngồi xe cùng ông Chen vào bệnh viện thăm cha. Chiếc xe chậm rãi chạy vào sân trước bệnh viện.

– Cha…

Tâm kêu lên mừng rỡ khi thấy cha nàng ngồi tựa lưng lên thành giường cho mẹ đút cháo.

Ông Sơn và Bà Thanh nhìn cô gái xinh đẹp, thời thượng bước vào phòng, ngạc nhiên đến há hốc cả miệng. Họ ngỡ ngàng nhận ra, con gái mình là từ lúc nào đã trở thành một người phụ nữ đẹp như vậy.

Ông Sơn không nói gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Bà Thanh hơi nhíu mày nhìn khẽ hở thật sâu trước ngực áo và chiếc váy ngắn xẻ cao của Tâm.

Ông Sơn hơi ngạc nhiên thấy ông Chen to lớn bệ vệ bước vào phòng. Bà Thanh nói nhỏ với chồng như giới thiệu thân phận ông ta.

– Cha thấy trong người thế nào?

Tâm ngồi xuống bên giường, xoa bóp cánh tay còn ứ máu bầm tím của cha.

– Ừ… Đỡ nhiều rồi. – Giọng ông khàn đục.

– Ah, quên. Cha chưa gặp ông Chen. Phó Giám đốc Điều hành của cty Thiên Hà… Con đang làm. – Nói đến đó tự dưng giọng Tâm nhỏ đi, nàng nhìn qua mẹ.

Ông Chen gật đầu chào như thăm hỏi, rồi lùi lại ngồi xuống ghế. Ông cảm thấy khó xử vì không biết xưng hô thế nào với cha mẹ Tâm, hai người có lẽ còn nhỏ hơn tuổi ông.

– Mẹ nói cho cha con nghe rồi. – Bà gật gật đầu.

– Nghề nghiệp nào cũng có… mặt trái của nó. Cha không ngăn cản con… Nhưng dù con có bay cao tới đâu… Con vẫn nên nhớ đến những tình cảm tốt đẹp đầu tiên mà mình có… Vì nó mới là chân thật nhất… – Ông thì thào.

– Dạ, con biết rồi cha. – Tâm mím môi gật đầu.

Nàng sực nhớ ra chuyện gì. Tay mở túi xách, rút ra một cọc tiền dầy cộp mới tinh, đưa cho bà Thanh. Hai vợ chồng há hốc nhìn Tâm.

– Đây là tiền lương của con. Mẹ dùng để tẩm bổ cho cha và trả tiền viện phí. – Tâm nói.

Hai ông bà nhìn nhau, mắt rưng rưng xúc động. Con gái của họ đã trưởng thành, số tiền kiếm được cũng không hề ít.

– Không. Số tiền này cha mẹ sẽ dùng vào việc trả nợ. – Ông Sơn chợt bừng tỉnh.

– Chuyện nợ gia đình trước mắt không cần lo. – Tâm mỉm cười nói.

Nàng kể lại chuyện xảy ra với ông Bá Nam, những án phạt ông sẽ phải đối mặt sắp tới, duy chỉ có tình tiết liên quan đến mình là giấu đi.

Đôi mắt cha nàng sáng lên, hai nắm tay bóp chặt lại, rồi như thông suốt điều gì, ông thả lỏng.

– Haizz… Thật không ngờ, nó lại dám làm chuyện động trời như vậy. Thù hận nhau chẳng để làm gì nữa! Thằng Nam lại không có gia đình con cái. Dù là vậy, món nợ đó, gia đình chúng ta cũng phải trả. – Ông nắm chặt tay vợ, mắt nhìn bà.

Bà Thanh gật gật đầu, nước mắt trào ra, miệng bà mỉm cười hạnh phúc.

Trời nhá nhem tối, đèn đường vừa bật sáng lên chậm chạp. Dòng xe trên đường thưa thớt, trái ngược hoàn toàn với Sài Gòn, thời điểm này Sài Gòn sẽ bừng tỉnh ngang dọc ánh đèn, thì Cần Thơ như mệt mỏi lim dim muốn chìm vào giấc ngủ.

Chiếc Camry đen dừng lại trước một nhà hàng Trung Hoa. Ông Chen bước xuống mở cửa cho nàng. Tâm mỉm cười, hai má hơi đỏ lên, nàng không quen được đối xử lịch thiệp như thế.

Tay ông nhẹ nhàng đặt lên bờ eo thon của Tâm. Nàng đi theo bàn tay ông đỡ phía sau, bước vào nhà hàng. Không gian bên trong rất rộng, khách cũng không nhiều, chỉ rải rác vài bàn. Hai người đi về phía chiếc bàn kê gần cửa sổ.

Ông Chen bước lên trước kéo ghế cho nàng ngồi xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

– Đây là nhà hàng tôi thích nhất ở đây. Em có hay ăn món Trung Quốc không? – Ông hỏi.

– Dạ, không. Em chưa có dịp vào nhà hàng Trung Quốc sang trọng thế này. – Tâm thành thật trả lời.

– Em cứ tự nhiên gọi món mình thích. – Ông đưa cuốn menu trình bày sặc sỡ nhiều hình ảnh sang cho Tâm.

– Em… Em không biết món nào đâu! – Tâm liếc nhìn giá trên menu, nàng ấp úng.

Ông Chen gọi thức ăn đầy cả bàn. Nàng cảm thấy thật phí phạm, chừng này thức ăn đủ cho cả mười người. Nhưng nàng không nói gì, chỉ ăn từ tốn, mỗi món thử một chút đã thấy muốn no.

Cả hai chuyện trò rất nhiều thứ từ chuyện tình yêu, đến chuyện nghề nghiệp điện ảnh, đến cả đời tư phức tạp của một số người nổi tiếng hiện nay. Nhưng tuyệt nhiên ông Chen không nhắc tới chuyện xảy ra giữa hai người.

Nàng cảm thấy rất tò mò về người đàn ông này. Ông ta rất dịu dàng, không hề gợi ý hay đòi hỏi thân xác nàng, dù cả hai đã vượt giới hạn một lần do chính nàng chủ động.

Tâm quyết định hỏi ông điều nàng lo lắng suy nghĩ suốt cả buổi chiều.

– Có thật là bị… hãm hiếp tập thể sẽ trở thành một người phụ nữ dâm đãng?

– Ah… Chuyện này… quả thật tôi không biết. – Ông buông đũa xuống nhìn nàng.

– Tôi chưa hiếp ai, cũng chưa bị ai hiếp.

– Hi hi… – Câu nói tiếp theo của ông làm Tâm phì cười.

– Sao em hỏi như vậy? – Ông nghiêm túc.

– Tại… Tại vì… – Tâm cúi thấp đầu lúng túng, hai bàn tay vặn xoắn với nhau.

– Em đừng ngại… Cứ nói… May ra tôi có thể giúp… – Ông nói chân thành.

– Tại vì… Ông ta nói như vậy… – Tâm lí nhí.

– Nói cho tôi nghe… Lúc đó em đã bị mấy người xâm phạm?

Lúc đó xông vào phòng quá hỗn loạn, Tâm đã khoát áo lên, ông Chen cũng không cho cảnh sát lấy lời khai của nàng sợ nàng càng hoảng loạn hơn. Tội danh chồng lên đầu bọn đó, ông còn muốn tăng thêm, thì chuyện lời khai có đúng do Tâm nói hay không, càng không quan trọng. Nên đến mãi lúc này ông vẫn không biết nàng thật sự có bị xâm hại hay không?

– Không có…

– Không có. – Ông Chen tròn mắt.

– Ý em là… Cưỡng bức em thì chưa… Nhưng… trước đó… thì… – Tâm đỏ mặt tới mang tai.

– Vậy thì chuyện gì xảy ra trước đó… – Ông kiên nhẫn.

– Lúc đó… Lúc đó… Ông ta đòi đập nhà… Rồi… Rồi…

Tâm kể lại cho ông nghe chuyện xảy ra, với từng cụm từ ngắt quãng rời rạc, nhưng ông bắt đầu hiểu được tình huống đó.

Nhìn Tâm cúi đầu thập thấp, hai tay muốn xé rách cả chiếc khăn trải bàn, ông hít một hơi thật sâu, nắm lấy bàn tay của nàng.

– Em có đạt cực khoái không? – Ông hỏi nhỏ.

Hai vai Tâm run rẩy, đầu gật nhẹ, nàng bắt đầu sụt sùi khóc.

– Đừng khóc. – Ông đưa sang cho nàng miếng khăn giấy.

– Cái đó cũng bình thường thôi. Vì lúc đó em không phải thực sự bị hiếp dâm, mà là một cuộc trao đổi, hy sinh thân xác của mình. Tuổi đời em quá non, chưa có kinh nghiệm chăn gối với nhiều người đàn ông, em bị khuất phục bởi ông ta cũng là bình thường. Nhưng nếu sự việc diễn tiến xa hơn, em lại bị mê loạn bởi cả đám vai u thịt bắp đó… thì có lẽ kết quả không khác mấy so với lời ông ta đe dọa. – Ông nói.

– Tôi chợt nghĩ đến những nạn nhân bị chúng hãm hiếp trước đây. Tại sao họ không báo án? Có lẽ họ không biết sẽ khai báo thế nào? Có lẽ họ quá xấu hổ trước biểu hiện hợp tác, hoang đàng của mình khi bị hãm hiếp… – Ồng như vừa nói vừa suy luận.

– Vậy tại sao những vụ cưỡng hiếp tập thể khác, người bị hại vẫn đi báo án… Tôi đoán, gã Bá Nam đó là mấu chốt. Hắn luôn là người đầu tiên, không phải cưỡng hiếp, mà là quan hệ tình dục có sự đồng ý của đối phương, sau đó dùng kỹ thuật của mình làm những cô gái đó điên cuồng, mê loạn đến mức cam tâm cho cả lũ kia luân phiên…

Tâm rùng mình nhìn ông trân trối. Nàng chợt hiểu lý do của sự rạo rực khao khát trong cơ thể mình. Nó suy giảm sau lần trong phòng tắm với ông Chen, nhưng khi nàng vừa kể cho ông nghe việc xảy ra, ngọn lửa lại nhen nhóm trở lại.

Mặt Tâm đỏ hồng lên, hơi thở nặng nề, nàng vô thức đặt bàn tay ông lên đùi mình dưới bàn.

Ông Chen ngạc nhiên nhìn Tâm. Ông chợt hiểu nàng bị hãm thật sâu trong xúc cảm nhục dục đó, sâu hơn ông nghĩ nhiều. Ông thở dài hỏi:

– Em và bạn trai mình bình thường quan hệ mấy lần một tuần?

– Em… không biết… Hai ba lần… Rồi bốn năm lần… sau chuyện đó… – Tâm lí nhí.

– Chuyện gì? – Ông nhíu mày hỏi lại.

– Lần… Lần… Em bị hãm hại trong buổi liên hoan lớp…

Tâm chậm rãi kể lại chuyện nàng bị Mạnh và Phước gạt nàng uống thuốc kích thích. Lần này nàng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, có lẽ vì chuyện xảy ra đã lâu. Ông Chen nhíu mày suy nghĩ, có một tình tiết nào đó còn thiếu, nhưng ông không hỏi thêm.

– Haizz… Tôi hiểu rồi. Loại thuốc kích thích bằng bột trắng đó rất mạnh. – Ông nói.

Tâm tròn mắt nhìn ông Chen.

– Đừng ngạc nhiên như vậy. Ban đầu nó là bài thuốc chiết xuất từ gốc Sâm Tử Miên, chỉ mọc tại vùng núi Giang Tây – Trung Quốc, được nghiên cứu để chữa trị bệnh liệt dương, nhưng không hiểu sao lại có tác dụng với phụ nữ. Một thời nó được xem như thần dược tại Trung Quốc. Nhưng sau đó, có nhiều người dùng quá liều dẫn đến điên loạn và bị cấm sản xuất. Là loại thuốc rất độc hại, có thể để lại di chứng trong trí óc người dùng một thời gian dài. – Ông nói.

Tay ông nắm chặt bờ vai run rẩy của Tâm như trấn an nàng.

– Em có thể bị di chứng của liều thuốc đó. Lại cộng thêm chuyện này. Haizz… Em nên cố gắng kiềm chế. Đừng để mình đắm chìm trong xúc cảm nhục dục. Tình dục là bản năng, nhưng phải học cách nắm bắt nó. – Ông nói.

– Nhưng… Em không biết làm sao… Em không muốn phản bội anh ấy đâu… Em khổ lắm… Hu hu… – Tâm gục mặt xuống bàn khóc nức nở.

Ông Chen bối rối, nhìn quanh, bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về đây làm ông nóng cả mặt.

– Thôi! Thôi! Em ngoan nào! Người ta đang nhìn tôi như gạt tình chối bỏ trách nhiệm vậy. – Ông vỗ vỗ vai Tâm.

Tâm ngẩn đầu lên, đôi mắt nhòe lệ, nhìn ông như cầu khẩn.

– Em muốn tôi giúp em? – Ông hỏi.

Tâm cúi đầu, gật nhẹ.

– Thôi được! Nhưng em phải tin tôi!

Ông ngoắt tay gọi bồi bàn tính tiền.

Tâm líu ríu đi theo ông, đi ra khỏi nhà hàng. Ông ra hiệu cho nàng leo lên xe trước. Ông đứng bên ngoài móc điện thoại gọi cho ai đó. Sau khi trao đổi vài phút, ông leo lên xe, ra hiệu cho tài xế khởi hành.

– 94 Thái Văn Lung. – Ông nói.

– Mình đi đâu? Không phải về khách sạn sao? – Tâm hỏi nhỏ, mặt đỏ bừng lên.

– Người Trung Quốc có câu “Dĩ độc trị độc”, người Việt Nam lại nói “Gỡ nút dây do chính tay người thắt”. – Ông ngưng lại một chút cho nàng kịp tiêu hóa.

– Tôi không phải người thắt nút, càng không phải người gieo độc trong lòng em. – Ông nhìn nàng mỉm cười.

Tâm chợt rùng mình, tâm trạng nàng bất an xen lẫn hồi hộp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...