Nữ diễn viên

Chương 27



Phần 27

Chiếc xe lặng lẽ chạy vào đường Thái Văn Lung. Đèn đường tắt ngóm, cả đoạn đường vắng tanh, ánh sáng le lói từ các căn nhà san sát hắt ra ngoài. Tâm rùng mình lo lắng, tay nàng ướt mồ hôi trong bàn tay to lớn của ông Chen.

– Tắt đèn đi. – Ông Chen nói.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, bánh xe rào rạo trên đường, rồi rẽ vào cánh cổng thật lớn với hai trụ xi măng cao, phía trên là bảng “Trụ sở Cảnh sát An ninh Tp. Cần Thơ”.

Bàn tay Tâm run lẩy bẩy, nàng đã đoán được lờ mờ, ông định làm gì. Đây là một chuyện điên rồ.

– Em tin tưởng tôi thì bước ra khỏi xe. Nếu không, chúng ta trở về. – Ông nói nhỏ bên tai nàng.

Tâm nhấp nhỏm không yên, hai bàn tay đan xoắn vào nhau. Nàng quay qua nhìn ông Chen, trong bóng tối mờ ảo, nàng chỉ thấy đôi mắt ông nhìn nàng chờ đợi. Tâm mím môi đưa tay lên mở cửa xe, bước ra ngoài.

Tâm đứng yên tại chỗ, hơi thở gấp gáp. Nàng nghe tiếng bước chân rào rạo trên cát của ông Chen, tiến đến sau lưng mình.

– Anh muốn em làm gì? – Tâm hỏi, không quay đầu lại.

– Theo tôi phân tích, khi cả đám đàn ông đó dày vò thân thể em, dù em không muốn thừa nhận, nhưng thời điểm đó cơ thể em đã bị kích thích đến cực điểm, có thể nói là chờ đợi để bị xâm chiếm. Rồi khi cảnh sát lao vào, phá hư lộ trình, cảm xúc của em bấn loạn tìm kiếm lối thoát. Hụt hẫng, khao khát, ray rứt. Tôi nói đúng không? – Ông ngưng lại chờ đợi.

Tâm im lặng thật lâu, rồi khẽ gật đầu.

– Tôi muốn em tự mình, đi hết lộ trình bị phá hư đó.

Lời ông nói như sét đánh ngang tai, Tâm quay phắt lại nhìn ông.

– Anh muốn tôi nộp mình cho bọn chúng hãm hiếp ah? – Giọng nàng run rẩy.

– Phải… Mà không phải. Nếu em tiếp tục bị chúng hãm hiếp thì chỉ thắt chặt nút dây thêm thôi. – Ông ngưng lại một chút.

– Tôi muốn em là người chủ động, không phải bị động. – Ông nói.

Tâm tròn mắt lên nhìn ông.

– Chủ động câu dẫn chúng ư?

– Gần đúng. Nhưng chưa chính xác. Những tên cuồng dâm đó, không cần em câu dẫn… Tôi muốn em thoát khỏi cảm giác bị động chờ đợi, mà nắm rõ cuộc chơi trong tay, cho và không đều là ân huệ em ban phát cho chúng. – Ông nói nhỏ vào tai nàng.

Tâm há hốc cả miệng, nàng không tiếp thu nổi khái niệm ông vừa nói. Đầu óc nàng mơ màng, mặc tình để ông Chen dắt tay nàng đi.

Tâm bần thần đi theo ông Chen vào cửa bên hông của tòa nhà, tối đen như mực.

Một anh cảnh sát trẻ đứng chờ sẵn ở đó, đón hai người. Anh ta nhìn sang Tâm với ánh mắt ái ngại.

– Em đã làm đúng như anh Sáu dặn. Nhưng… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? – Anh ta ấp úng.

– Ông thông cảm bữa nay là ca trực của em, nên… nếu… – anh ta nói tiếp.

– Anh yên tâm. Đây là một sự trả thù êm ái nhất. Không có một giọt máu, sẽ không có ai thiệt mạng… Tôi đã cam đoan với anh Sáu. Vậy còn chưa đủ sao? – Ông nói và nhét cho anh ta một sấp tiền.

– Vậy… Vậy mời theo tôi. – Anh ta mím môi, nhét tiền vào túi rồi đi trước dẫn đường.

Họ đi hết lối đi tối đó, xuyên qua một sân bóng chuyền đến một căn nhà nhỏ biệt lập sát tường rào cao năm mét. Bên trong căn nhà leo lét ánh sáng chập chờn sáng tối. Anh ta mở cánh cửa đóng đầy bụi bên ngoài, rồi đứng lại đó. Ông Chen dắt Tâm bước thẳng vào, ông quay lại nói với anh cảnh sát:

– Cậu ra ngoài kia chờ tôi. Không được đứng gần đây.

– … Dạ… – anh ta thoáng chần chừ rồi đi ra thật xa.

Ông đóng cánh cửa lại, bên trong mùi ẩm mốc xông lên mũi, hai cây đèn dầu để trên bệ cửa sổ. Căn nhà đúng là bỏ hoang đã lâu, không hề quét dọn, hệ thống điện cũng không sử dụng được.

– Vào trong thôi.

Ông cầm lấy một chiếc đèn dầu và nắm tay Tâm dắt nàng theo, bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Căn phòng sâu bên trong đóng cửa kính mít. Hơi thở Tâm gấp gáp nhìn bàn tay ông xoay nhẹ nắm đấm cửa.

– Khoan đã… hay là… hay là… thôi đi… em… em sợ lắm… – Tâm ấp úng.

– Haizz… em muốn tôi giúp em mà… thôi được rồi. Vậy thì đi về… – Ông Chen quay lưng đi ngược ra ngoài.

Tâm chần chừ nhìn theo bóng lưng của ông, rồi quay lại nhìn cánh cửa trước mặt.

– Anh… chờ một chút… – Tâm gọi nhỏ.

Ông Chen mỉm cười quay lại, ông bước tới trước Tâm. Đôi mắt ông thật sáng, nhìn nàng.

– Em có tin tôi không?

– Dạ, có… – Tâm không dám ngẩng đầu lên.

– Okie. Vậy em đeo cái này vào. Tôi sẽ giúp em. – Tay ông đưa cho nàng một chiếc khăn mùi xoa màu kem.

– Cái này…

– Đứng yên, Nhắm mắt lại.

Ông choàng cái khăn ngang mắt Tâm, gút chặt phía sau.

Tâm im lặng cúi đầu. Nàng không biết chuyện này đúng hay sai. Nhưng nàng biết mình không thể đối diện với anh trong tình trạng này. Nàng sẽ trả lại cho anh một Thanh Tâm trong sáng, thuần khiết vào ngày mai.

– Em… Em muốn chuyện này…

– Chỉ có hai người chúng ta biết… Em có thể yên tâm…

Bàn tay ông Chen chậm rãi cởi dây váy cho Tâm. Nàng đứng yên, cơ thể run rẩy. Từng cơn gió lùa lên da thịt nàng mát lạnh làm Tâm rùng mình. Qua hai phút, cơ thể nàng hoàn toàn trần truồng, làn da đỏ bừng lên như một sinh vật chuẩn bị được tế thần. Bàn tay nàng sũng mồ hôi, nắm chặt lấy tay ông.

Tâm nghe tiếng mở cửa, bên trong có mùi ẩm mốc nống nặc. Tiếng Ưm Ưm… tắt nghẽn, tiếng loảng xoảng của dây xích sắt, tiếng gầm gừ của dã thú. Tâm run lẩy bẩy, chân không nhấc lên nổi.

Hai bàn tay ông Chen đẩy nàng lên phía trước. Tâm cúi đầu tiến đến từng bước một. Tiếng gầm gừ ngay sát bên. Hai chân nàng muốn nhũng ra. Sợ hãi.

Chợt Tâm cảm nhận hơi thở thật nóng phì phì sát trên ngực nàng, nàng nghe tiếng dây xích loảng xoảng dưới đất. Lưng nàng cong lại theo phản xạ, nhưng hai tay ông Chen như gọng kềm cứng rắn đẩy người nàng tiếng về phía trước.

– Ah…

Tâm giật mình, vừa rồi có hai vật trơn ướt lướt qua hai đầu vú nàng. Ông Chen lại đẩy nàng đến một chút.

– Ah… Cái gì vậy… Anh… đừng…

Lần này Tâm cảm nhận rõ ràng hai chiếc lưỡi nhám liếm ngang dọc trên hai núm vú nàng. Hai chiếc lưỡi như bị cố định lại, chỉ vươn ra được tới đó, vừa chạm được núm vú nàng, nhưng không tiến thêm được phân nào. Cảm giác nhột nhạt dâng lên, cơ thể nàng run rẩy.

Bất chợt, trước mắt Tâm chói lòa, nhẹ bẫng. Ông Chen tháo chiếc khăn trên mắt nàng ra. Nàng nhìn xuống, hai gương mặt đàn ông mắt đỏ ngầu, miệng bị thắt dây ngang, hai cái lưỡi thật dài, nước dãi lòng thòng, liếm liếm hai núm vú của nàng.

– Ahhhh… Không… – Tâm giật mình hét lên, nàng bật lùi, đẩy cả người ông Chen về phía sau.

Tâm thở hỗn hển, sự sợ hãi vừa rồi làm ngực nàng đau nhói.

– Hít thở sâu… Bình tĩnh… – Ông Chen nhắc nhở.

Tâm hít vào thật sâu, nàng định thần nhìn kỹ phía trước.

Sáu gã đàn ông, đúng là sáu tên vai u thịt bắp muốn cưỡng hiếp nàng ban chiều. Chúng bị lột trần truồng, sáu cái dương vật đung đưa về phía nàng, tay chúng bị còng ngược ra phía sau, một chân xích xuống sàn, miệng cột ngang cọng dây vải không khép lại được, đến nỗi nước miếng chảy dài xuống ngực. Chúng nhận ra nàng, những ánh mắt đó đỏ bừng, miệng chúng kêu lên khằn khặc ghê tởm.

Mặt Tâm đỏ bừng như say rượu. Thân thể lõa lồ của nàng như một món mồi ngon trước sáu tên cuồng dâm.

– Chúng hoàn toàn bị kiềm chế. Chúng không làm gì được em đâu. – Ông Chen nói sau lưng nàng.

Tâm hít sâu một hơi, bước đến sát hai tên gần nhất. Tiếng dây xích loảng xoảng bị kéo căng ra hết mức, hai cái miệng trói ngang, hai cái lưỡi đưa dài ra sát hai bầu vú căng tròn trắng tinh của nàng.

Nàng chần chừ đứng đó thật lâu.

– Chủ động. – Ông Chen nhắc nhở…

Tâm mím môi bước tới một chút, bọn chúng chồm chồm tranh nhau lao đến nàng. Tâm dừng lại, chỉ cách vài centimét, mùi hương cơ thể của nàng làm những đôi mắt đỏ ngầu muốn bật máu. Đầu nàng cúi xuống nhìn hai đầu vú mình rất gần những cái lưỡi đã rướng hết mức.

Hành động khiêu khích của nàng làm chúng muốn nổi điên, mắt nổi gân máu đỏ ngầu, dương vật căng phồng dựng đứng.

– Ưm… Ư… Ưm.

Sáu gã gầm gừ tức giận.

Cảm giác thiêu đốt của sáu đôi mắt dã thú trước mặt làm hạ thể nàng nóng bừng, nước nhờn rỉ ra. Nhưng nàng thật sự không cam tâm chung đụng với chúng, nếu… nếu có thể, thì chỉ với một người, một người đàn ông duy nhất ở đây mà nàng tin tưởng. Tâm quay lại nhìn ông Chen, nàng nói:

– Em… Em không muốn chúng chạm vào mình… hay là quên chuyện kia đi… Nhưng em vẫn muốn hành hạ chúng một chút… Anh giúp em… đến đây với em đi.

Ánh mắt nàng nhìn ông Chen như cầu khẩn. Ông thoáng chần chừ, vì việc này nằm ngoài kế hoạch của ông, ông chỉ đứng đây bảo đảm an toàn cho Tâm, không phải để tham gia. Nhìn đôi mắt van nài rưng rưng của nàng, ông thở dài, cởi quần áo của mình rồi bước tới.

Tâm xoay lưng về phía bọn chúng, nàng quỳ xuống đất. Bàn tay run rẩy cầm dương vật ông Chen nâng lên. Nàng liếm dọc thân nó, rồi nuốt gọn vào miệng đến gần gốc.

– Ahhh… – Ông Chen bật rên dài.

Hai bàn tay Tâm vịnh lấy hai đùi ông, miệng nàng mút say mê vật to lớn trong miệng mình. Cặp mông tròn của nàng ngún nguẩy trước sáu cặp mắt thèm thuồng phía sau.

Ông Chen chậm rãi quỳ xuống, miệng Tâm không rời hạ thể của ông. Hai chân nàng lùi lại một chút, mông đưa ra sau để hạ thấp đầu theo ông. Bất chợt từ cặp mông nàng truyền đến cảm giác ướt át ấm áp, một vật nhám mềm oặt như con lươn lướt dọc âm hộ nàng.

– Ưmmmm…

Tâm giật bắn mình, bật rên một tiếng dài. Nàng định bật dậy thì bàn tay ông Chen đã giữ chặt vai nàng. Hông ông chuyển động chậm chậm, thúc dương vật mình ra vào miệng Tâm.

– Ưmmmmm…

Tiếng rên rĩ của Tâm bị tắt nghẽn trong cuống họng. Âm hộ nàng bị hai cái lưỡi nhám, luân phiên vét sâu vào trong, nước nhờn của nàng trào ra thật nhiều nhưng không đủ cho chúng giải khát. Hai chân Tâm run rẩy, mềm nhũng ra, hai mép âm hộ nàng đỏ bừng mọng nước.

Ông Chen nâng mặt Tâm lên, mặt nàng đỏ bừng, hai mắt đờ đẫn.

Ông nằm xuống đất, đưa chân về phía sáu gã đó. Tâm nằm bẹp lên ông, hai chân giang rộng ôm lấy hông ông. Hai bàn tay ông vuốt ve lưng nàng, mơn trớn cặp mông căng tròn của nàng, rồi nắm lấy dương vật mình nhét vào âm hộ nàng. Tâm chống tay lên ngực ông, chùn người ra phía sau, cho dương vật ông chui hết vào trong mình. Nàng nắm tay ông đưa lên ngực mình, giữ yên tay ông ở đó, thân thể bắt đầu nhúng xuống nhanh dần.

– Ahhh… Ưmm… Anh ơi… Em thích quá… Anh Thành ơi.

Ông Chen hơi nhăn mày khó chịu nghe Tâm gọi tên người yêu trong cơn mê loạn. Nhưng ông đành chấp nhận đóng vai thế thân cho cậu thanh niên tên Thành nào đó.

– Ưm… Ưm… Ưmmmm…

Tâm rên lớn dần. Thân thể lõa lồ của nàng bóng nhẫy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền nhúng nhảy trên người ông Chen, giữa sáu gã đàn ông trần truồng, dương vật căng tức. Sau cặp mắt đỏ ngầu căm giận, nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tiếng thở dốc của Tâm và ông Chen vang vọng cả phòng. Ông bật dậy ôm chầm lấy cơ thể Tâm. Âm hộ nàng co bóp thật mạnh làm dương vật ông như bị tắt lại sâu trong nàng. Cả hai cùng vỡ òa trong nhau. Tâm mệt mỏi, đê mê, nàng ngã ngữa, kéo cơ thể ông gục ngã trên ngực nàng.

Tâm thả hồn mình bay thật cao, cảm giác lâng lâng âm ỉ như dòng điện chạy khắp cơ thể nàng. Nàng cảm nhận dương vật ông Chen mềm dần đi, dòng tinh trùng nóng hổi của ông chảy ra khỏi mép âm hộ nàng.

Đột nhiên, cơ thể ông giật mạnh, rồi ngã sang một bên. Tâm choàng tỉnh, mở mắt ra. Sáu cặp mắt đỏ ngầu như thú dữ hả hê nhìn xuống nàng. Tâm hoảng hốt nhìn sang bên cạnh. Ông Chen hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhăn lại còn giữ nguyên cảm giác đau đớn. Tâm bàng hoàng hiểu ra, trong giây phút cao trào vừa rồi, nàng ngã ngữa ra kéo theo cả ông Chen lọt vào giữa vòng vây của sáu con hổ đói.

Tâm vùng dậy toan thoát ra ngoài, nhưng hai cánh tay nàng bị hai bàn chân to lớn đạp lên cứng ngắt, cả ngón tay cũng không động đậy được. Hai chân nàng cũng gặp chung số phận, đạp lên, kéo rộng sang hai bên. Hai tên quỳ xuống hai bên, úp mặt lên hai bầu vú căng phồng ửng đỏ của Tâm. Hai chiếc lưỡi xoắn lấy núm vú nàng.

– Tỉnh lại đi, tỉnh lại… Cứu tôi với…

Tiếng hét của Tâm vang dội ong ong trong căn phòng kín. Nàng bất chấp cảm giác đau nhức vùng vẫy, muốn trái cả khớp tay, khớp cổ chân.

– Khặc khặc… – Gã cao to nhất trong đám, quỳ xuống giữa hai chân nàng, tiếng cười của hắn kỳ dị với sợi dây chằn ngang miệng.

Dương vật hắn to dài như một khúc củi. Vì không dùng được tay, nên gã để nó gác lên phần lông mu của Tâm, rồi lùi người về từ từ cho nó trượt dọc hai mép âm hộ nhòe nhoẹt mở rộng của nàng. Tâm mím môi chờ đợi, khi vật nóng hổi, đó vừa chạm vào trước cửa mình, nàng bật lưng mình cao lên. Đầu dương vật gã đâm vào bên bẹn nàng đau nhói.

– Hưm… Hưm… – Gã căm tức gầm lên.

Tâm thở hổn hển, mặt nàng đỏ bừng lên, nàng cố gắng tỉnh táo để đối phó với cái dương vật to lớn đâm chọt lung tung giữa hai chân mình, nhưng cảm giác nhột nhạt ray rứt truyền đến từ hai núm vú, muốn phản lại nàng. Tâm biết đây không phải là cách, vì nàng đang đuối sức dần, cơ thể nàng lại rạo rực muốn tạo phản. Nhưng nàng không muốn buông xuôi, vì lý trí báo cho nàng biết, nàng sẽ không thoát được nỗi ám ảnh này nếu để bọn chúng toại nguyện.

“Chủ động”… Lời nhắc nhở lúc nảy của ông Chen lại vang lên trong đầu Tâm. Nhưng chủ động thế nào? Khi nàng hoàn toàn bị vây khốn trong thế hạ phong.

Đột nhiên, Tâm ngưng lại không vùng vẫy nữa. Biểu hiện của nàng làm cả đám ngạc nhiên, ngưng lại nhìn nàng. Cả hai bầu vú của nàng cũng được giải thoát trong chốc lát. Mặt nàng đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, hai mắt lim dim nhìn hai gã vừa ngấu nghiến vú mình.

– Hai anh quay đầu lại, cho em mở dây ra, cứ liếm vòng vòng làm người ta khó chịu chết đi được. – Tâm nói.

Hai gã há hốc cả miệng. Chúng nhìn nhau như hội ý. Gã to con nhếch mép cười, rồi gật đầu. Một gã, giở chân lên thả một bàn tay của Tâm ra, máu lưu thông làm cả bàn tay nàng tê tê nhột nhột. Nàng đưa tay lên mở cái gút sau đầu của gã đó, nhưng chiếc gút quá cứng, những ngón tay nàng loay hoay hoài chưa mở ra được. Đột nhiên bàn tay còn lại của nàng cũng nhẹ bẫng. Tâm hiểu ý, đưa cả hai tay lên mở cái nút dây. Sau một lúc cố gắng, nàng mở được dây khóa miệng của cả hai gã.

Hai gã mừng rỡ vục mặt vào hai vú nàng, mút chùn chụt. Cảm giác lâng lâng ray rứt hai đầu vú làm nàng đờ đẫn.

Bất chợt chợt một sức nặng thật lớn đổ ụp lên Tâm, đè chồng lên cả đầu hai gã đang mãi mê mút vú nàng. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thì âm hộ nàng bị một vật to lớn nông ra hết mức. Tâm ứa nước mắt vì đau và tức giận. Gã đó thừa dịp nàng thoáng phân tâm chiếm đoạt phòng tuyến cuối cùng của nàng.

Gã gác cằm lên vai đồng bọn, cơ lưng gồng lên thúc thật mạnh vào trong âm hộ Tâm. Hai chân nàng được thả ra, đưa lên chỏng chơ, huơ huơ giữa không khí. Gã đó hì hục dập lên xuống chan chát trên cơ thể Tâm. Nàng nhắm chặt hai mắt, nghiến răng để không phát ra tiếng rên rỉ. Nàng đã tính sai sao? Đầu óc nàng mụ dần đi.

“Chủ động… Cho hay không cho đều là ân huệ của em ban phát…” tiếng nhắc nhở của ông Chen vang lên trong đầu nàng.

Tâm mở bừng mắt, nàng cắn nhẹ đầu lưỡi mình để tỉnh táo.

Hai tay nàng quờ quạng tóm lấy dương vật của hai gã phía trên, hai chân quắp lấy mông gã to con đang hì hục trên người mình.

– Ưm… Ư… Ư…

Chính nàng cũng không biết tiếng rên rỉ đang phát ra từ miệng mình là gỉa vờ hay chân thật.

– Cho em… lên… trên… – Tâm nói giọng ngắt quãng.

Tay nàng gạt hai gã trên ngực mình ra, đẩy gã to con lật ngữa xuống sàn. Trong sự ngạc nhiên của sau gã đàn ông, Tâm leo lên người gã, tay vòng xuống dưới, ướm dương vật gã ngay âm hộ của mình, rồi ngồi xuống.

– Ahhhh… Ưm. Mm.

Nàng rên dài vang vọng cả căn phòng. Năm gã kia ngơ ngác nhìn Tâm. Bọn chúng đã hãm hiếp rất nhiều phụ nữ, đa phần họ chỉ chống đối lúc đầu, rồi trở nên ngoan ngoãn hợp tác. Nhưng hợp tác tới mức chủ động mọi chuyện như Tâm thì chúng chưa gặp. Chúng chắc mẩm mình đã gặp một đứa con gái dâm đãng. Vậy thì hôm nay đúng là phúc trời ban, vào tới trong tù mà còn được sung sướng như vậy.

Tâm nhắm chặt hai mắt, miệng rên rỉ không ngừng, nhưng trong đầu nàng đang suy tính bước kế tiếp. Tâm mở mắt ra, trước mặt nàng năm cái dương vật căng phồng, bao vây lấy nàng. Hai bàn tay thon dài trắng muốt của Tâm đưa lên tóm lấy hai cái bên cạnh sục liên tục, rồi thay đổi sục cho mấy cái trước mặt. Nhưng một gã không hài lòng với hành động của nàng, hắn bước đến sát, đưa hẳn dương vật mình vào miệng mình. Tâm thoáng hoảng hốt, nàng không muốn ngậm vật ghê tởm của hắn vào miệng mình. Tâm mím môi, nín thở, miệng há rộng ra… lưỡi nàng gần chạm đến nó.

Đôi mắt Tâm đang đờ đẫn chợt lóe sáng.

“Đấy là cho… còn bây giờ… là không cho” – Nàng thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt sắc lạnh kiên quyết.

– A… A… Hự… A… A…

Năm thân hình đổ gục, lăn lộn trên đất, gã bị nặng nhất là gã đang đưa dương vật trước miệng nàng. Tâm vùng đứng lên, ngã người ra phía sau. Gã to con, choàng tỉnh, bật dậy, gầm lên, dương vật gã ướt đẫm, bóng loáng nước nhờn của nàng. Hắn tức tối nhìn Tâm đứng mỉm cười ngoài tầm với.

Đôi mắt hắn chợt lóe sáng, môi hắn nhếch lên cười, rồi lao về hướng ông Chen còn nằm sõng xoài dưới đất. Tâm hoảng sợ hét lên:

– Cẩn thận.

Hắn lao đến, vung bàn chân không bị khóa lên đá thẳng vào mặt ông Chen. Tâm nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn khuôn mặt biến dạng của ông.

– Bộp… Cạch…

– A…

Nàng mở mắt ra không tin vào mắt mình. Ông Chen đứng lên từ lúc nào. Gã to con lăn lộn đau đớn dưới đất, cổ chân hắn trẹo qua một bên.

– Đáng kiếp. Dám đánh lén tao ah!

Ông Chen lầm bầm chửi, bước qua phía nàng.

– Ông không bất tỉnh… Ông gỉa bộ… để tôi… – Tâm chỉ vào ông, mắt nàng rưng rưng.

– Không phải. Em hiểu nhầm rồi. Tôi thật sự bị đánh ngất đi. Gáy còn sưng vù lên đây. – Ông hơi xoay người lại như đưa bằng chứng cho nàng xem.

– Tôi mới tỉnh lại thôi… – Ông muốn nói gì đấy nhưng ngưng lại.

– Anh tỉnh lại khi nào? – Tâm hỏi, giọng hòa hoãn.

– … Lúc lúc… Em một tiếp sáu… – Ông mỉm cười nhìn nàng.

– Ah… Em… – Tâm thấy hai má nóng bừng lên.

– Em giỏi lắm… Tôi còn tưởng em thật sự mê loạn rồi đấy… Hay lắm… Bây giờ em đã hiểu được thế nào là cho và không cho rồi chứ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...