Nữ diễn viên
Chương 67
Sáng sớm hôm sau khi xe giao thực phẩm ra khỏi cổng trại, không ai chú ý đến một bao hàng bất thường nằm phía sau. Trực giao ca và phóng xe máy đuổi theo xe giao thực phẩm. Đến một ngã rẽ, hắn nhận lại túi hàng khá nặng và gửi tiền bồi dưỡng cho người lái xe.
Khi chiếc xe chạy khuất bóng. Trực nhanh chóng mở túi hàng, Diễm Phương mặt đỏ hồng, mặc trên người một bộ đồ thun thể thao của cảnh sát, miệng mỉm cười nhìn hắn.
Diễm Phương ôm chặt Trực, bộ ngực mềm mại của cô ép lên lưng hắn. Chiếc xe máy mang theo hai người lao vun vút vào thành phố.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-dien-vien/
Thành đưa tay chỉnh lại gọng kính đen che đi hai mắt còn bầm tím của mình. Tham dự những sự kiện như thế này, lại ngồi hàng ghế VIP sát sàn catwalk, đối với anh là lần đầu tiên. Hai bên anh là rất nhiều diễn viên, nghệ sỹ nổi tiếng, họ khá tò mò với thân phận của anh. Bản thân anh cũng không thoải mái vì rất nhiều ống kính cứ cố tình chụp anh, có lẽ ai ngồi hàng ghế này không ít thì nhiều đều có thân phận không đơn giản.
“Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Tâm sẽ kết hôn và rút lui khỏi ngành giải trí nghệ thuật.”
“Người đàn ông lấy mất trái tim của Helen là ai?”
“Đêm thời trang của Nhà thiết kế Hồng Phát sẽ là đêm diễn cuối cùng của Helen Thanh Tâm.”
Mấy ngày qua, báo chí đăng lên rất nhiều thông tin nóng sốt về sự rút lui của một đóa mẫu đơn hàng đầu trong làng Giải trí nghệ thuật. Helen Thanh Tâm được đánh giá là đang trên triền dốc đi lên, có thể còn rất xa mới đến đỉnh parapol sự nghiệp của nàng. Nhưng nàng lại tuyên bố rút lui, ngay lúc Diễm Phương bị bắt vì phanh phui bí mật tổ chức đường dây người mẫu mại dâm, rất nhiều hồ nghi được sinh ra.
“Em… Em lấy chồng sao?” – Anh nhấp nhỏm lo lắng hỏi.
“Ừm. Anh không vui sao?” – Tâm nhoẻn miệng cười.
“Em lấy ai?” – Giọng anh run rẩy.
“Hi hi… Anh muốn em cầu hôn anh sao? Em không quỳ xuống đâu. Em chỉ nói, em muốn lấy anh. Được không?” – Tâm thì thào bên tai anh, hai má đỏ lên.
“Ha ha… Được chứ. Anh đang rảnh mà.” – Anh thừa cơ trêu ghẹo.
“Ahh… Lấy em vì anh rảnh sao? Rảnh này… Rảnh này…”
“Ah… Đau quá…”
“Ôi! Em xin lỗi. Em xin lỗi anh có sao không?”
“Ha ha…” – Anh đột nhiên hôn lên môi nàng rồi bật cười ha hả.
“Đáng ghét… Dám lừa gạt em!”
Thành mỉm cười nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Chuyện kết hôn của hai đứa được quyết định như thế. Thật đơn giản nhưng mang đến cho cả hai gia đình niềm hạnh phúc to lớn, sau bao nhiêu trắc trở sau cùng anh và nàng mới thật sự được bên nhau mãi mãi. Tính Tâm là như thế, khi nàng đã quyết định điều gì thật khó thay đổi, như lần trao thân cho anh đêm sinh nhật nàng 18 tuổi, giờ lại là một khởi điểm mới với cung bậc cao hơn của tình yêu. Cả hai đều chờ mong.
Dù cơ thể Thành chưa hồi phục, mạng sườn còn đau nhói mỗi khi hít thở sâu, dù Tâm cố gắng ngắn cản nhưng anh vẫn kiên quyết tham dự show diễn này của nàng vì đây là lần đầu tiên anh xem nàng biểu diễn thật sự trên sàn thời trang, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-dien-vien/
– Ông Chen, đã lâu không gặp, ông tìm tôi có việc gì? – Hào Nam mỉm cười.
Nụ cười thật tươi của Hào Nam với đôi môi đỏ hồng hé mở, hàm răng trắng bóng đều đặn, làm ông Chen thoáng rùng mình. Gã này đúng là sát thủ tình trường, đàn ông với nụ cười đẹp làm bất cứ người phụ nữ nào điên đảo, ông Chen thầm nhủ.
– Tôi có việc gấp lắm cần bàn với cậu. Cậu ra đây…
Ông Chen đi trước để Hào Nam lẽo đẽo đi theo, hai người chen qua đám đông của buổi diễn thời trang, hướng về phía hành lang.
– Tôi vừa nhận được tin. Diễm Phương đã đào ngục sáng nay… Nghi ngờ có sự trợ giúp của một viên cảnh sát trẻ tên Trực. – Bàn tay ông Chen run rẩy, kẹp điếu thuốc.
– Cái gì? Đào ngục? Quái quỉ! Mụ đó mà giỏi vậy sao? – Hào Nam há hốc.
– Chiều nay, họ vừa phát hiện xác chết lõa thể của tên Trực tại một nhà nghỉ ở Quận 10. Hắn bị bắn xuyên đầu, qua hai cái gối để giảm âm thanh, không ai nghe được gì. Cô ta rời nơi đó từ 15h00 chiều. – Giọng Ông Chen càng trầm trọng hơn.
– … – Hào Nam mấy máy môi, nhưng không nói được tiếng nào.
– Tất cả là kế hoạch của cô ta, ban đầu là khổ nhục kế, dùng mối quan hệ cá nhân để tạo ra một mệnh lệnh kì quái, nhốt cô ta chung với đám tù nhân nam, chấp nhận bị dày vò ô nhục tạo hoàn cảnh như đang hứng chịu đòn thù của người khác. Sắc đẹp, yếu đuối, thảm cảnh là ba yếu tố quyết định mà Diễm Phương đã dùng và thành công làm cho tên Trực động lòng trắc ẩn, giải cứu và trả lại tự do cho cô ta. Sau đó, dường như là tên Trực kiên quyết không chịu thực hiện kế hoạch trả thù của Diễm Phương, thừa lúc hắn ngủ, cô ta đã dùng khẩu súng của Trực để giết hắn bịt đầu mối. Đó là những điều tra của phía cảnh sát và suy đoán của tôi… – Ông Chen nhíu chặt hàng lông mày.
– Kế hoạch trả thù… – Hào Nam chợt nhìn qua hình ảnh trên Panô dán bên đường, khuôn mặt thanh tú tươi cười xinh đẹp của Tâm làm tim anh run lên. – Trả thù Tâm sao?
– Bây giờ tôi bàn với anh như thế này! Diễm Phương có súng của Trực. Nếu chúng ta chỉ cần biết trước một giờ đồng hồ, có thể yêu cầu cảnh sát lập một hàng rào kiểm tra, nhưng bây giờ đã muộn. Chúng ta càng không thể hủy buổi diễn, vì tất cả chỉ là suy đoán chủ quan của tôi. Nhưng thật sự, cô ta có thể đã trà trộn vào đâu đó trong hàng ngàn người đứng trong kia. Vì thế tôi đã nhờ bên cảnh sát kiểm tra chặt hai cánh gà và những vị trí gần sàn diễn, nhưng điều đó không đủ. Tôi cần vài người đã từng tiếp xúc với Diễm Phương, nắm rõ hình dáng, có thể nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của cô ta. – Ông Chen nhìn Hào Nam thật sâu.
– Ok. Tôi hiểu rồi. Bây giờ còn 30 phút nữa. Tôi sẽ đi một vòng sau cánh gà và những hàng ghế xunh quanh… Tôi sẽ tìm ra cô ta. – Mắt Hào Nam lóe sáng.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-dien-vien/
– Kính thưa quí vị. Một năm trước, làng thời trang cả nước dậy sóng vì tin tức Nhà Thiết kế Giải vàng triển vọng trẻ Châu Á – Hồng Phát suýt hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất, một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời giải trí nghệ thuật Việt Nam, Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Tâm. Và đêm nay Hồng Phát đánh dấu sự trở lại của mình bằng bộ Collection Xuân 2013 với vị trí vedette cũng chính là Helen Thanh Tâm. Đặc biệt hơn tất cả, đêm nay sẽ là đêm diễn cuối cùng của cô. Chúng ta, những người hiện diện tại đây, rất vinh hạnh được thưởng thức những bước chân cuối cùng của cô trên sàn diễn, những bước chân thiên thần mà sau này chỉ có thể thấy trên video…
Thành suýt phì cười mấy lần vì lời lẽ tung hô Helen Thanh Tâm của gã MC. Chẳng hiểu hắn chuyên nghiệp ở chỗ nào mà tối ngày lặp đi lặp lại chữ cuối cùng, làm như là… Anh chợt thấy rùng mình bất an.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-dien-vien/
Tâm nắm chặt bàn tay nhỏ của Hà sau lưng màn phông sân khấu. Lòng bàn tay nàng rịn mồ hôi, y như lần đầu tiên bước lên sàn diễn, có lẽ lần đầu tiên và cuối cùng đều giống nhau.
– Chị đẹp lắm… Mà nói trước. Giải nghệ là giải nghệ với ai, chứ em mà nhớ là mua đồ bắt chị mặc diễn cho em xem… Được chứ? – Hà nháy mắt với Tâm.
– Được… Mà sau đó đồ diễn bị người mẫu trưng thu luôn, ráng chịu ah! – Tâm nói.
– Ui trời… Chuyện nhỏ? Mấy bộ đồ lót khêu gợi chị giữ mặc cho anh Thành xem, chứ em mặc cho ai… – Hà trêu.
– Em… Vô duyên… Hi hi…
– Ha ha…
– Ah hem…
Đột nhiên tiếng đằng hắng của đàn ông vang lên sau lưng. Tâm quay lại, nhận ra Phát, anh vẫn chống một cây gậy gỗ quý, trạm khắc long phụng, dù thật sự không cần nó anh vẫn đi đứng tự nhiên. Có lẽ Phát thích phong cách đó.
– Anh tính năm sau ra mắt công chúng một bộ đồ lót khêu gợi mang tên “Sự bùng nổ của dân số”. – Phát nói giọng rất nghiêm chỉnh. – Trước khi ra mắt anh sẽ mang qua cho em và cậu Thành thử, xem có hiệu nghiệm không?
– Anh… Anh Thành của em không cần mấy thứ đó đâu nhé… Hi hi… – Hai má Tâm đỏ bừng lên.
– Ha ha… Hi hi…
Ba người bật cười nắc nẻ.
Chợt tiếng nhạc nổi lên, đèn bên ngoài giảm xuống. Tâm hít một hơi thật sâu bước lên bật thang, bỏ lại hai đôi mắt thân thương dõi theo bóng lưng nàng.
Làn khói nhân tạo mù mịt như một lớp màng mỏng mờ ảo, ánh sáng in lên màng sương trắng một dáng người tuyệt đẹp, nhẹ nhàng lưu loát từng bước một, chiếc bóng nhỏ dần như tụ lại thành vừa kích thước của nàng. Màn sương tan ra, Helen Thanh Tâm sãi chân thật dài, loang loáng bước ra. Nàng nở một nụ cười rực rỡ nhất, có lẽ là lần đầu nàng cười trên sàn diễn. Tất cả mọi người như ngừng thở, tim chợt đập chậm lại… Thình thịch… Thình… Thịch theo từng bước chân của nàng. Nàng bước đến cuối sàn diễn, mũi chân khẽ điểm nhẹ, dừng lại, mắt nhìn thẳng về một hướng, mỉm cười hạnh phúc.
Thành đón ánh mắt của Tâm, lòng anh lâng lâng say đắm. Lòng anh dâng lên một sự tự hào mãnh liệt, người phụ nữ đó, là vợ sắp cưới của anh, từ bỏ ánh hào quang trở thành một người vợ bình thường, sinh ra những đứa con cho anh. Khóe mắt anh đỏ lên, miệng mỉm cười rạng rỡ.
– Cẩn thận…
Đột nhiên, một tiếng hét vang vọng cả khán phòng. Hai mắt Thành mở to lên, anh sững sờ nhìn một người đàn ông dáng người ốm yếu, dong dỏng cao, đứng phía bên kia sàn diễn, đối xứng với anh. Hắn giơ cao một cây súng, họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào Tâm.
– Khôngggg…
Thành dậm chân lên ghế, lao đến Tâm với hết tốc độ của mình, cơn đau nhói trong lồng ngực làm anh tái cả mặt, nhưng chính nó lại giúp anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tâm hoảng hốt đối diện với ánh mắt của gã đàn ông mặc vest thùng thình cách nàng hai hàng ghế, họng súng của hắn run rẩy sung sướng, miệng nhếch lên đắc ý. Ánh mắt đó, cái nhếch miệng đó, sao quen thuộc lạ, Tâm rùng mình nghĩ đến một người.
Đột nhiên, thân mình nàng bị xoay mạnh, chới với. Tâm ngạc nhiên nhận ra khuôn mặt của anh, đôi mắt còn tím bầm của anh ánh lên sự quyết tâm chưa từng có. Quan cảnh quay chuyển trong mắt Tâm, nàng hoảng hốt nhận ra lưng anh đang chắn trước họng súng.
– Khônnnngggggg.
Thời gian như chậm lại. Tâm thản thốt hét lên, nhưng nàng lại nghe giọng mình kéo dài văng vẳng xa xăm.
– Đoàng…
Một tiếng nổ chát chúa đanh gọn ong ong cả căn phòng. Mọi người la hét, bỏ chạy túa ra, bàn ghế đổ chỏng chơ, khán phòng trở thành một đống hỗn loạn. Cảnh sát ùa tới tước súng, khống chế gã đàn ông đó.
Tâm run rẩy nhìn Thành. Đôi mắt anh vẫn yêu thương nhìn nàng, đôi môi run rẩy vì cơn đau nhói trong lồng ngực. Mắt nàng nhòe lệ, đầu nàng vùng vẫy như cố thoát khỏi sự trì trệ trong người mình. Tâm ôm chầm lấy Thành, hai tay cuống quít sờ soạng sau lưng anh.
– Anh… Anh hình như không sao? – Thành thì thào, giọng anh còn mang theo vẻ nghi ngờ chính mình.
– Cấp cứu… Gọi cấp cứu mau…
Một tiếng hét vang vọng cả khán phòng. Tâm và Thành bừng tỉnh, quay phắt lại. Giữa đống bàn ghế hỗn độn, một nhóm cảnh sát đang đè nghiến người vừa nổ súng, mái tóc dài xõa tung ra. Người phụ nữ giả trang đó chính là Diễm Phương. Ánh mắt cô ta căm hận nhìn nàng.
Đột nhiên, Tâm sững sờ nhìn người đàn ông trong vũng máu kế bên, ngực trào máu tươi, miệng há rộng thoi thóp.
– Anh Nam… – Tâm hét lên, nàng lao xuống.
Tâm run rẩy đặt tay lên vết thương trên ngực Hào Nam, máu nóng trào ra liên tục ướt đẫm loang lỗ trên ngực áo. Anh thoi thóp, khóe miệng trào máu, môi mấp máy, mắt mờ đục ráng mở to nhìn nàng.
– Không… có gì… Em… đừng khóc… – Giọng anh thì thào khàn đục.
– Không… Em… Em… – Tâm lắc lắc đầu, nước mắt nàng chảy trên mặt.
Bàn tay Hào Nam đầy máu lảo đảo đưa lên như cố hết sức, ngón tay anh run rẩy gạt giọt nước mắt lăn dài trên má nàng. Tâm nghiêng mặt, áp má mình vào lòng bàn tay Hào Nam. Nàng cảm nhận sự lạnh giá đang xâm chiếm, cướp đoạt thân thể anh, sự sống của anh trôi đi từng giây một. Mắt nàng nhòe lệ, tim thắt lại không biết nói gì với anh, dù biết mỗi giây trôi đi anh lại càng xa hơn.
Bất chợt bàn tay anh vụt rơi xuống khỏi má nàng như hụt hẫng mất đi điểm tựa sự sống cuối cùng.
– Anh Nam… mm – Nàng chụp lấy bàn tay anh áp lại lên mặt mình.
Hai mắt Hào Nam nhắm lại, miệng anh vẫn điểm một nụ cười nhẹ. Nụ cười an bình, ra đi không hối hận. Tâm bàng hoàng, hụt hẫng, nhận ra anh không còn nghe nàng nói gì, mãi mãi không trả lời nàng.
– Không… Anh… Anh ơi… Đừng như vậy… Mở mắt ra đi anh…
Tâm ôm chầm lấy Hào Nam, hai bàn tay ép chặt lên ngực anh như hy vọng san sẻ bớt mạng sống của mình. Máu anh không trào ra nữa, nó đã cạn, tràn ra hết xung quanh, đóng vũng quanh hai người.
– Khôngggg… Anh Nam ơi… Ahhhh…
Tiếng kêu khóc khàn đục của Tâm như cắt từng khúc ruột của những người chứng kiến xung quanh. Nỗi đau đớn mà trước đây nàng phải cố gắng diễn xuất nay hoàn toàn thật thụ ngấm sâu trong cơ thể nàng.
– Nam ơi… – Phát nghẹn ngào bên cạnh thi thể lạnh dần của Hào Nam.
Thành lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh Tâm. Anh biết rõ hơn ai hết, lúc đó nếu không có Hào Nam, thì có lẽ giờ đây Tâm đang khóc than bên chính thi thể của anh.
Nhóm phóng viên đứng sau hàng rào cảnh sát các đó không xa. Ai cũng ý thức được đây là một sự kiện lớn. Tin tức này chắc chắn sẽ tạo nên một cơn bão cấp 12, cuốn hút mọi dư luận trong cả nước. Nhưng không ai dám chụp, dù chỉ một tấm hình. Đây có lẽ là lần đầu tiên họ bỏ qua cơ hội săn tin.
Nỗi đau đớn này có lẽ quá lớn, không thể chất chứa trong một trái tim. Tiếng khóc đau đớn của Tâm như truyền cho tất cả mọi người trong khán phòng. Nàng quỳ đó, rũ rượi đau đớn bên thi thể Hào Nam. Hình ảnh này như tái hiện cảnh cuối của bộ phim từng gây sóng gió cách đây không lâu, cũng do chính hai người thủ vai chính.
Giọt sương sớm long lanh rực rỡ.
Mãi lăn tròn trên phiến lá tinh mơ.
Giọt sương sớm mong manh vụn vỡ.
Để lá buồn như gặp gỡ trong mơ.
Hạnh phúc mong manh.
…