Nữ lãnh đạo
Chương 47
Hách Đại Cường nói:
– Bà của cháu đang bị bệnh, dì cháu đi thăm rồi, tối hôm nay không có trở về…
An Nhiên Nguyệt à một cái, nói:
– Dượng… Nguyên Phái nó cũng chưa có trở về sao? Dượng ăn cơm tối chưa?
Hách Đại Cường nói:
– Nó buổi tối rất ít về nhà, dượng vừa mua cho nó gian phòng mới nên nó ở bên đó…
An Nhiên Nguyệt giương mắt nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy Hách Đại Cường ăn còn dư lại đồ ăn thừa để đấy, chén đũa gì cũng chưa có rửa, Hách Đại Cường dầu gì cũng là dượng nàng, lại còn là phó bí thư huyện ủy, là lãnh đạo trực tiếp chồng Miêu Cơ Kiền của nàng, về sau chồng mình lên chức cũng không có tách rời với sự dẫn dắt của dượng, hơn nữa, dượng con kêu mình tới lấy tiền còn dư lại mang về, cho nên nói, dượng đối với mình coi như không tệ, cho nên lấy lòng dượng một chút cũng là chuyện nên làm đấy.
Nghĩ tới đây, An Nhiên Nguyệt liền đem cái áo khoác bên ngoài cởi ra, lộ ra bên trong cái áo tay ngắn màu hồng cánh sen, đứng lên đi tới trong phòng bếp, mang nồi bát chén dĩa thức ăn thừa còn dư lại bỏ vào cái chậu.
Hách Đại Cường nói:
– Không cần rửa đâu, để ngày mai dì cháu trở về dọn dẹp.
An Nhiên Nguyệt nói:
– Cháu hay dì dọn dẹp thì cũng giống nhau mà thôi…
Hách Đại Cường đùa nói:
– Dì cháu đã bốn mươi bảy rồi, còn cháu thì mới ba mươi sáu, làm sao mà giống nhau được?
An Nhiên Nguyệt mỉm cười, vẫn tiếp tục làm việc, Hách Đại Cường liền đứng lên, cũng đi vào phòng bếp, nhìn từ phía sau lưng của An Nhiên Nguyệt, nàng thật sự là một mỹ nhân đấy, cái mông tuy rằng không phải lớn lắm, nhưng mà có đặc điểm, vểnh lên đấy, một loại hình dáng chống đỡ cái váy nhếch cao, lúc này nàng đáng đứng bên cái bệ rửa chén, hai chân từ chỗ đầu gối trở lên khép chặt lại, làm cho Hách Đại Cường phần bụng phát nhanh có một loại cực độ khát vọng, nhìn xem cặp bắp đùi của An Nhiên Nguyệt khép lại chặt chẽ như vậy, nếu có cơ hội đút dương vật vào cơ thể nàng thì sẽ được kẹp chặt lại thoải mái biết bao, nhất định sẽ cùng dì nàng bất đồng…
An Nhiên Nguyệt hết sức chuyên chú rửa chén, không có phát giác được Hách Đại Cường đang đứng từ phía sau của nàng. Hách Đại Cường càng nhìn, trong nội tâm càng thích, ông cưỡng chế dục hỏa, nuốt nước miếng, dù sao mình cũng là dượng của nàng, không thể có ý nghĩ kỳ quái, càng không thể vượt rào.
Thế nhưng lúc Hách Đại Cường vừa muốn quay trở lại bên ngoài, thì An Nhiên Nguyệt đột nhiên khom người cúi xuống, trên mặt đất tìm chai nước tẩy rửa chén, bởi vì tư thế của nàng, cái mông đẹp lại càng rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, tận tình hiện ra ở trước mặt của ông, cho nên tại bên dưới cái váy dài bao vây, cái mông hiện lên hình dáng duyên dáng, từ nơi chính giữa hạ thể nàng, tựa như tản ra nhàn nhạt khí tức hấp dẫn, dụ hoặc lấy Hách Đại Cường…
Giây phút này thì Hách Đại Cường nhịn không được nữa, nam nhân dù sao thường trong trong chốc lát bộc phát, ông vươn tay liền sờ soạng lấy cái mông thịt của An Nhiên Nguyệt, cảm giác trơn mềm, tựa như chạm vào tơ lụa tuyệt hảo Hàng Châu tiến cống vậy.
An Nhiên Nguyệt thân thể khẽ động, đầu cũng không có quay về, nói:
– Dượng làm cái gì vậy?
Hách Đại Cường ngơ ngẩn một chút, nói:
– Giữa chúng ta cũng không có liên hệ máu mủ…
An Nhiên Nguyệt trì hoãn đứng thẳng người lên, tiếp tục rửa chén, Hách Đại Cường liền mở tay ôm tới, vòng ở phần eo An Như Nguyệt, nỉ non nói:
– An Nhiên Nguyệt… từ lâu dượng đã ưa thích cháu rồi, cháu yên tâm, chuyện của chồng cháu, dượng sẽ nhất định hoàn thành cho hắn, cháu hãy thành toàn cho dượng một lần đi…
Nói xong, miệng ông liền đến bên tai An Nhiên Nguyệt hôn lên, nàng giãy giụa phản ứng lại, hai người cứ dây dưa một hồi, Hách Đại Cường xem trong nhất thời khó có thể bắt đầu, ông liền quay trở về đến trong phòng ngủ, lấy ra hai ra cái túi bên trong có hai vạn nguyên, đưa tới trước mặt An Nhiên Nguyệt, nói:
– An Nhiên Nguyệt, đây là hai vạn nguyên còn lại, cháu mang đến năm vạn nguyện để làm kinh phí chạy quan, ba vạn nguyên kia thì dượng đã đưa cho lão tặc Tôn Vận rồi, đúng ra còn hai vạn nếu là của người khác thì dượng sẽ lấy, nhưng đây một phân tiền dượng cũng không đụng đến, giờ đây hai vạn nguyên đủ số hoàn trả, cháu mang về đi…
Lúc hai vạn nguyên đưa tới trước mắt An Nhiên Nguyệt, thì nàng lại do dự, dượng đối với mình quả thật là tốt, đúng như theo lời ông nói, bí thư huyện ủy cầm ba vạn, ông với tư cách phó bí thư cầm lấy hai vạn, đó là hoàn toàn bình thường đấy. Thế nhưng An Nhiên Nguyệt cũng hiểu rõ, tiếp nhận cầm lấy lại hai vạn nguyên, thì mình sẽ trả giá như thế nào, rồi suy nghĩ lại, An Nhiên Nguyệt đã trở nên bình thường, bản thân mình cũng đâu phải là hoa cúc khuê nữ, cho Hách Đại Cường làm chơi một lần, lợi nhuận thi lại được hai vạn, trừ phi ngu ngốc mới không cho ông ta làm đấy, huống chi Hách Đại Cường lại là huyện ủy phó bí thư, vợ chồng mình cũng còn phải dựa vào người ta.
Trong nháy mắt nhìn thấy An Nhiên Nguyệt chần chừ, Hách Đại Cường cũng là tay chơi lõi đời đấy, tận dụng thời cơ, nếu con vịt bay mất rồi thì sẽ không trở lại, chơi đàn bà, một nháy mắt khi đàn bà vừa có chút động lòng, thì phải ra tay ngay.
Hách Đại Cường có chút dùng sức, đem An Nhiên Nguyệt ôm chặt lấy, cúi đầu, liền hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, cái nụ hôn này mang đến hiệu quả không tưởng được, thân thể An Nhiên Nguyệt hơi run rẩy, nàng không chỉ là không có cự tuyệt, ngược lại dùng một loại gần như nhiệt tình đáp Hách Đại Cường, lưỡi nàng mút lấy đầu lưỡi Hách Đại Cường, dùng sức ôm cổ ông.
Hách Đại Cường cũng không ngờ An Nhiên Nguyệt lại nhiệt tình như vậy, trong nội tâm mừng rỡ, càng thêm ra sức tại nhà trên thân thể nàng khiêu khích, vuốt ve.
Hách Đại Cường ôm lấy An Nhiên Nguyệt mang đến trên ghế sa lon phòng khách, một tay theo cổ áo nàng tham tiến vào, nắm lấy bầu vú nàng xoa nắn lấy, tay phải tắc thì vén cái váy của nàng lên duỗi tay vào trong, khi cái váy của An Nhiên Nguyệt tốc lên, cái quần lót lưới màu trắng liền hiện ra rõ ràng, Hách Đại Cường một hồi hưng phấn, nói:
– An Nhiên Nguyệt à… Đừng có chê cười dượng kiến thức nông cạn, đây là lần đầu tiên gặp phải cái quần lót lưới đấy.