Nữ lãnh đạo
Chương 88
Đường Thành bị kẹp chính giữa hai chị em họ Mã thật là khó khăn, hắn ngẩn người, không biết là nên nghe theo bên nào.
Trong tâm của Đường Thành cũng minh bạch, mình cũng phải có trách nhiệm, nếu không phải gần đây liên tục mấy lần cùng Mã Ngọc Đình quan hệ xác thịt với nhau, cũng không đến mức làm cho Mã Ngọc Đình tâm tình xúc động phẫn nộ như vậy, mình quả thật đã làm cho Mã Ngọc Đình bị thương tổn, chuyện này bất thình lình xảy ra làm cho Mã Ngọc Đình nhất thời tư tưởng không tiếp thụ được.
Mã Ngọc Thiến không chịu thua, nàng hất tay Đường Thành ra, liền ly khai khỏi nhà chị mình, Mã Ngọc Thiến đối với Đường Thành nói:
– Đường Thành, là chính chị lập gia đình, chứ không phải là chị Mã Đình lập gia đình, chúng ta không cần lo đến họ, chỉ cần tiến hành việc của chúng ta là được…
– Em dám…
Mã Ngọc Đình nghiêm nghị quát lớn.
– Để rồi xem em có dám hay không…
Mã Ngọc Thiến không chút nào yếu thế, vừa nói chuyện, Mã Ngọc Thiến vừa kéo tay của Đường Thành đi ra ngoài.
– Em đứng lại đó cho chị…
Mã Ngọc Đình đứng lên hô. Mã Ngọc Thiến cũng không quay đầu lại, nói:
– Em không đứng…
– Chị không nói với em…
Mã Ngọc Đình quát to, Đường Thành cả kinh, không nói với Mã Ngọc Thiến, thì như vậy là chính mình rồi, Đường Thành ngây người ra, chân liền mọc rể, Mã Ngọc Đình lại nói:
– Nếu muốn làm em rể của chị, thì đừng có làm xế nữa, ngày mai, đem chìa khóa xe giao cho văn phòng đi…
Đường Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua Mã Ngọc Đình, nàng đứng lên đã đến, hai mắt trợn lên, bộ ngực kịch liệt run rẩy vì tức giận, Đường Thành lại quay đầu nhìn thoáng qua Mã Ngọc Thiến, hắn không biết nên lựa chọn phương nào, bởi vì phường nào thì hắn cũng không thể đắc tội.
Trong nháy mắt chần chừ đó, Mã Ngọc Thiến đã bụm mặt chạy ra ngoài, Bưu Tử dưới lầu nhìn thấy Mã Ngọc Thiến ra, vội vàng, hô:
– Chị dâu… lên ngồi xe trở về a.
– Chị dâu cái đầu của cậu đó…
Mã Ngọc Thiến khóc, xe cũng không ngồi, giận dỗi bỏ chạy đi, Đường Thành muốn đi ra ngoài đuổi theo Mã Ngọc Thiến, thế nhưng còn Mã Ngọc Đình ở đây, hắn cũng sợ Mã Ngọc Đình thương tâm.
Ngược lại thì anh rể Sử Thiện Lương rất biết cách giải quyết, không để ý mình đang say rượu, loạng choạng chạy đuổi theo Mã Ngọc Thiến.
Trong phòng chỉ còn lại có Mã Ngọc Đình cùng Đường Thành, nàng có chút ủy khuất nói:
– Đường Thành, em làm như vậy, có biết là chị em nhà họ Mã tốt xấu gì cũng là nổi danh xinh đẹp tại huyện Liễu Hà, em lại muốn chiếm hữu hết cả hai chị em, chẳng lẽ toàn bộ thế giới này em là người ưu tú nhất sao?
Đường Thành giải thích nói:
– Mã bí thư, thật tình là em ưa thích Ngọc Thiến…
Mã Ngọc Đình âm u hỏi:
– Chẳng lẽ em không có yêu mến qua chị à?
Đường Thành gật đầu, lại lắc đầu, bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, trầm tư một chút, Đường Thành mới khua lên dũng khí nói:
– Nếu như Mã bí thư trẻ lại mấy tuổi thì tốt rồi…
Mã Ngọc Đình lắc đầu nói:
– Ý của em, chị minh bạch, em trở về đi, ngày mai còn tới đón chị đi làm, còn chuyện của em cùng Ngọc Thiến, để chị chậm rãi cân nhắc một chút, để chị thêm chút thời gian đi…
Đường Thành cảm giác ở lại cũng không biết nói gì bây giờ, liền lui ra ngoài, lên xe, hỏi Bưu Tử:
– Ngọc Thiến đâu rồi…
Bưu Tử nói:
– Tôi gọi nàng lên xe, nàng không nghe, đã bỏ chạy đi mất rồi…
Đường Thành sợ Mã Ngọc Thiến gặp chuyện không may liền bảo Bưu Tử lái xe, chạy dọc ven đường tìm xem, thế nhưng tìm qua một vòng, cũng không có nhìn thấy được.
Lái xe đến nhà Mã Ngọc Thiến, cửa còn khóa chặt, trong phòng tối đen như mực, không thấy nàng trở về, vậy Mã Ngọc Thiến đã chạy tới nơi nào? Đường Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới, Mã Ngọc Thiến sau khi chạy ra ngoài, anh rể nàng Sử Thiện Lương cùng đuổi theo phía sau, thời điểm này, Mã Ngọc Thiến có lẽ đang cùng Sử Thiện Lương cùng một chỗ, Đường Thành bấm điện thoại Mã Ngọc Thiến, điện thoại vẫn là không người tiếp, gọi Sử Thiện Lương, cũng không người tiếp nghe, Bưu Tử nói:
– Này anh, nàng nếu như cùng rể một chỗ, chúng ta cũng không cần phải lo lắng rồi…
Đường Thành thấy Bưu Tử nói cũng có đạo lý, lúc đi ngang qua một quán ăn nhỏ, tên là Hương Thảo tửu quán, Bưu Tử mỉm cười nói:
– Tôi có chút thèm rượu, chúng ta vào uống chút đi…
Đường Thành thì đang sầu muộn sự tình của chị em họ Mã, nên cũng có ý tưởng uống chút rượu, liền đồng ý đề nghị của Bưu Tử, hai người tiến vào quán ăn nhỏ, bà chủ là một người đàn bà xinh đẹp, tên là Hương Thảo, nàng nhiệt tình đón tiếp Đường Thành cùng Bưu Tử, làm bốn món thức ăn, mang lên một lọ rượu đế, chỉ là trùng hợp là Mã Ngọc Thiến cũng đang ở nơi này bên trong một gian phòng của quán.
Thời điểm nàng chạy đến đến nơi này, anh rể Sử Thiện Lương đã đuổi theo kịp Mã Ngọc Thiến, Sử Thiện Lương an ủi Mã Ngọc Thiến nói:
– Chị của tính khí vốn là như vậy, anh cùng nàng trải qua hơn mười năm rồi, anh cũng rất phản cảm cái tính khí xấu đó, em cũng đừng nên chấp nhặt cùng nàng, bất quá ánh mắt của em cũng có vấn đề, em đường đường đại học tốt nghiệp khoa chính quy, đang công tác trong cơ quan tài chính huyện, là nhân viên công vụ, vừa tài giỏi, vừa có nhà cửa, anh, chị thì đều là cán bộ lãnh đạo, em có điều kiện tốt như vậy, lại ưa thích một tiểu nhân vật, quả thật có điểm phung phí của trời, không biết cách nhìn người rồi…
Sử Thiện Lương vỗ vỗ bả vai cô em vợ, nói:
– Không nên tức giận nữa, huyện chúng ta còn có rất nhiều người tốt nghiệp đại học ưu tú, nếu so với Đường Thành thì còn đẹp trai hơn gấp mười lần, còn hắn thì có cái gì? Không phải chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thôi sao? Để anh giới thiệu cho em một người tốt hơn hắn nhiều…
Mã Ngọc Thiến không nói lời nào, chỉ là ngơ ngác nhìn phía trước, Sử Thiện Lương liếc thấy bên ven đường có một quán tên Hương Thảo, liền khuyên nhủ:
– Đi… vào cùng anh rể uống chút rượu đi, có chút rượu vào trong bụng, thì cái gì phiền não cũng liền quên hết.
Sử Thiện Lương liền đem Mã Ngọc Thiến kéo vào bên trong quán.