Nuôi sói trong nhà

Chương 92



Phần 92

Tôi thất thần đi xuống cầu thang. Lúc xuống lầu tôi đi rất chậm, lúc này tôi hoàn toàn lảo đảo, không biết trong đầu mình có suy nghĩ gì, chân tôi mấy lần giẫm lên không trung, thiếu chút nữa té ngã.

Tôi dùng đồ bọc linh vị của cha mẹ, quấn vào ngực, tôi vốn là một cô nhi, nhờ có Khả Hân làm bạn đã cho tôi cảm giác như có một mái nhà ấm cúng. Hiện giờ tôi đã mất đi tất cả, tựa hồ như tôi lại trở về thời thơ ấu, sống với cha mẹ song vương, cuối cùng lớn lên ăn nhiều, chịu nhiều đau khổ mà có nhiều người chưa bao giờ phải chịu đựng như tôi và bây giờ tôi lại trở thành cô đơn một lần nữa.

Bước ra khỏi cửa chung cư, tôi hít bầu không khí trong lành, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao đen kịt, tôi hồi tưởng lại rốt cuộc mình đã tạo ra nghiệt gì. Tuy rằng tôi không dám nói mình là chính nhân quân tử, nhưng tôi chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, thậm chí ở trong công ty khi đối xử với đồng nghiệp và cấp dưới, tôi cố gắng làm đến cùng, thậm chí ngay cả những thứ có được đều chia sẻ cho cấp dưới một phần. Tôi đã đáp ứng sự ủy thác của Phượng Quân trước khi lâm chung, không ngờ lại mang về nhà một con sói, khiến cho tôi nhà tan cửa nát, bây giờ hai bàn tay trắng.

Tôi không ngờ mình lại có kết cục như ngày hôm nay. Người ta nói lành nhân hữu báo, tại sao tôi lại bị quả báo như ngày hôm nay? Lúc ra khỏi cửa chung cư, tôi quay đầu lại nhìn căn hộ nhà tôi, vừa vặn nhìn thấy cửa sổ phòng Tư Kiến, lúc này đèn trong phòng vẫn còn sáng, không biết từ khi nào rèm cửa sổ đã được kéo kín. Tôi nhớ rõ lúc mới về nhà, tôi thấy rèm cửa sổ phòng nó chỉ kéo ra phân nửa, có lẽ lúc này hai người đã cởi hết đồ lăn lộn trên giường, vì giữ bí mật mà kéo toàn bộ rèm cửa sổ.

Nhìn căn phòng rực rỡ ánh đèn của Tư Kiến, bóng dáng Khả Hân yêu kiều vừa mới hiện ra, tiếng thở dốc nặng nề của nó, tiếng dâm thủy ma sát cùng tiếng va chạm thân thể, phảng phất như tất cả đều vang vọng bên tai tôi.

Tôi lê lết cái xác bước trên phố, không mục đích, như một cái xác chết biết đi. Tôi không có lấy xe, xe tôi vẫn đậu dưới tòa nhà chung cư, trong nhà còn một cái chìa khóa dự phòng, tôi không muốn mang theo mọi thứ trong nhà, tôi muốn để lại cho Khả Hân, coi như báo đáp sự cống hiến không ngừng của cô ấy dành cho tôi trong suốt những năm qua.

Tôi đứng trên đường phố, ôm chặt linh vị của cha mẹ, không biết phải đi đâu. Tôi lại quấn chặt linh vị rồi vác trên lưng như một cái ba lô, như một người lính biệt kích xa quê hương. Sau khi buộc linh vị xong, tôi quay đầu nhìn cửa hàng bên cạnh, là một cửa hàng tiện lợi tôi thường xuyên mua đồ, tôi đi vào cửa hàng, mua một chục lon bia, chủ cửa hàng chào hỏi tôi bình thường. Sau khi tôi trả tiền liền đi ra khỏi cửa hàng, để lại phía sau ánh mắt kỳ lạ của chủ quán.

Tôi mở một lon bia, vừa uống vừa đi, men theo con đường và rẽ vào một góc phố. Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, lúc này tôi đã uống nửa tá bia, một tá 12 lon, tôi đã uống 6 lon rồi. Khi tôi mở lon bia thứ bảy, tôi đã đi đến cầu Tiền An, tôi đi bộ trên vỉa hè bên bờ sông, trời đêm nay lạnh giá, có rất ít người trên cầu ven sông.

Bởi vì tôi đã uống khá nhiều bia, vì vậy tôi không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể nóng lên, tửu lượng của tôi rất tốt, nhưng đêm nay mới uống một vài lon bia đã cảm thấy nhẹ cả người, bước chân dặt dẹo. Hơn nữa mang theo mấy lon bia tôi cũng cảm thấy rất mệt, vì vậy tôi bước lên trụ bê tông của cầu Tiền An.

Tôi ngồi trên nền bê tông lạnh lẽo, mưa lăn tăn dưới chân, tôi phớt lờ những biển cảnh báo nguy hiểm bên cạnh mà cứ ngồi trên đó. Tôi uống hết lon bia này đến lon bia khác, nếu say, tôi sẽ lao xuống dòng sông chảy cuồn cuộn dưới chân cầu, cuốn trôi cơ thể của tôi, trôi tới bất cứ chỗ nào, dù ở chỗ nào, linh vị của cha mẹ vẫn làm bạn với tôi, để tôi lên thiên đàng tìm cha mẹ.

Khi tôi mở lon bia cuối cùng, điện thoại di động trong túi quần của tôi đột nhiên vang lên, vẫn là nhạc chuông mà Khả Hân đã cài cho tôi, không thay đổi. Tôi đặt lon bia cuối cùng xuống bê tông cầu tàu, khó khăn lấy điện thoại di động ra, tôi thấy id người gọi là Khả Hân.

Nếu thời gian đi công tác lâu, đều là tôi chủ động gọi điện thoại cho Khả Hân, nhưng khoảng thời gian trước mỗi đêm cô còn thăm dò gọi điện cho tôi, sau đó đã không còn gọi cho tôi nữa, vậy mà bây lại chủ động gọi tới.

Tôi ngơ ngác nhìn thời gian, tôi đã rời khỏi nhà hơn hai tiếng rồi, có lẽ lúc này hai mẹ con đã kết thúc cuộc làm tình nảy lửa, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì? Phát hiện chiếc nhẫn kim cương và thư bổ nhiệm? Hay là vẫn còn chưa có phát hiện, chỉ đột nhiên tâm huyết dâng trào mà Khả Hân thăm dò gọi điện cho tôi.

Tôi không trả lời điện thoại, chỉ cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại cười khúc khích. Đợi khoảng một phút sau, điện thoại tự động cúp máy, rồi tiếng chuông lại vang lên. Tôi đặt điện thoại sang bên cạnh, cầm lon bia uống, lúc này tôi đã ngà ngà say không thể ngồi được, thân thể lắc lư, tùy thời có thể rơi xuống nước sông băng giá.

Chuông điện thoại di động chờ một hồi rồi tắt, sau đó lại vang lên, cúp máy, vang lên, cúp máy, đều là Khả Hân gọi tới. Lần cuối cùng cúp máy, một tin nhắn đến trong điện thoại, tôi đã mất thói quen đọc tin nhắn, bây giờ hầu hết tin nhắn gửi đến điện thoại di động đều là tin nhắn rác hệ thống, nhưng thời điểm nhạy cảm này, tôi vẫn cầm điện thoại di động để mở tin nhắn lên, là cô gửi đến, số lượng rất ít: Chồng ơi, anh mau nghe điện thoại đi…

Nhìn thấy điều này, tôi biết Khả Hân đã tìm thấy những gì tôi để lại, nàng biết tôi đã về nhà, tất cả mọi thứ đã bị phá vỡ bởi những gì tôi để lại. Chỉ là trái tim của tôi đã chết, tôi còn muốn nghe điện thoại nữa không? Và khi trả lời điện thoại, tôi có thể nói gì với cô?

Vừa đọc xong tin nhắn, điện thoại của Khả Hân lại vang lên, tôi uống một ngụm bia cuối cùng, sau đó ném điện thoại xuống sông. Vào ngày sinh nhật của tôi năm ngoái, cô đã mua cái điện thoại Apple này làm quà sinh nhật cho tôi, cô ấy đã giúp tôi cài đặt trình bảo vệ màn hình và nhạc chuông, cái điện thoại này là một trong những thứ mà tôi trân trọng nhất. Giờ đây, tôi lại quăn nó xuống sông cùng với quá khứ của tôi.

Điện thoại di động từ từ chìm xuống, cuối cùng biến mất trong dòng sông cuồn cuộn, trước khi chìm, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, chuông vẫn còn vang, theo điện thoại chìm xuống, cũng cắt đứt liên lạc giữa chúng tôi.

Tôi lắc lắc đầu, sau đó xoay người khom xuống trụ bê tông của cầu, tôi không rơi xuống sông, có lẽ ông trời cho tôi một tia thương hại cuối cùng, không lấy đi cái mạng sống bất hạnh này của tôi.

Tôi lảo đảo bước đi, cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, lúc này trên vỉa hè không có một bóng người, thỉnh thoảng chỉ có xe qua lại, lúc này thời tiết rất lạnh, đã là đêm khuya, tâm tôi càng lạnh hơn. Không biết từ khi nào, cuối cùng tôi không thể chống đỡ được nữa, tôi nằm rạp xuống đất lạnh lẽo, bởi vì bây giờ cơ thể tôi rất mệt, trong lòng tôi càng thêm mệt, tất cả sự mệt mỏi của những ngày này, tại thời điểm này thông qua rượu mà bộc phát ra.

Tôi không còn đủ sức để đứng dậy, dưới cơ thể là đất lạnh cóng, tôi cố mở mắt không cho phép mình ngủ, nhìn bầu trời đầy sao. Tôi không chắc nếu nhắm mắt lại mình có tỉnh dậy nữa không, uống say đến chết đông trên đường phố, số lượng người rất nhiều, có phải tôi sẽ sẽ trở thành một trong số họ không? Tôi cố gắng không để cho mình nhắm mắt lại là để nhìn thế giới nhiều hơn, tôi nhớ lại tất cả các màn hình trong đầu, tôi vừa khóc vừa cười.

Không biết từ khi nào, một đoàn người cười cười nói nói hi hi ha ha càng lúc càng gần tôi. Khi những người đó tới gần, tôi phát hiện là một đám côn đồ nhuộm tóc hoa sặc sỡ, bọn họ đối với người đáng thương như tôi không hề tỏ ra thương hại, ngược lại liếc mắt nhìn nhau, nghiêm túc hiện lên một tia hy vọng và hưng phấn.

Họ ngồi xổm xuống và lục lọi trong cái túi đồ lộn xộn của tôi, hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể và trạng thái của tôi, lật ngược cơ thể tôi, lật ví, tháo đồng hồ và tất cả những thứ có giá trị khác. Khi đám du côn tinh phong này rời đi, toàn thân tôi chỉ còn lại bộ đồ đang mặc và linh vị của cha mẹ tôi. Khi nhìn thấy linh vị của cha mẹ tôi, đám côn đồ kia đã nhổ nước bọt vào, tựa như gặp vận xui.

Sau khi bọn côn đồ bỏ đi, tôi cố gom hết toàn lực đứng dậy, bò đến linh vị bị đám côn đồ kia quăng ra xa, tôi liều lĩnh ôm linh vị của cha mẹ vào trong ngực. Vừa rồi đám côn đồ kia lật tung thân thể tôi, tôi không hề phản kháng, như thể tôi đang ở trong xác của một linh hồn lệch múi giờ vậy.

“Ha ha…” Tôi ôm linh vị của cha mẹ cười ngây ngô, lúc này lòng tôi đã chết, không có ưu thương cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen rất sang trọng dừng ở bên cạnh tôi, tôi mơ mơ màng màng không nhìn thấy thương hiệu của xe, nhưng tôi có thể phân biệt được đây tuyệt đối là một chiếc ô tô hạng sang.

Khi cánh cửa mở ra, một nữ tử mặc áo trắng xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhìn không rõ dung mạo của nữ tử đó.

“Quan Âm Bồ Tát? Bồ Tát hiển linh đến cứu kẻ đáng thương như tôi sao?” Tôi quay đầu lại nhìn nữ tử cách tôi càng lúc càng gần, tôi vừa khóc vừa nói…

Chương trước Chương tiếp
Loading...