Ô cửa kính

Chương 8



Phần 8

Ánh chớp xanh lè sắc lạnh xuyên qua khe cửa, in hằn lên làn da bóng nhảy của hai cơ thể trần trụi bên trong căn phòng. Đầu tù đỏ lựng của Hiên chạm khẽ vào nhụy hoa hồng hào thoi thóp. Nó nhích tới từng chút một tách nhẹ hai mép âm hộ. Diệu nghiêng đầu sang bên không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đang quỳ giữa háng. Đôi chân dạng nhẹ run rẩy cảm nhận tiếp xúc ban đầu nơi cửa mình. Tiếng sấm rền nhỏ dần xa thẳm đâu đó không át được âm thanh hồi hộp của con tim, hơi thở nặng nhọc chờ đợi.

Ting… ting…

Tiếng chuông điện thoại làm cả hai giật mình, mọi hành động bị đình trệ trong khoảnh khắc. Cả Hiên và Diệu đều cùng nhìn về phía phát ra âm thanh. Cái túi xách rung nhẹ từng nhịp nằm cách Diệu chưa tới một cánh tay. Nàng với tay mở khóa, mò mẫm điện thoại trong khi dương vật Hiên vẫn đang gật gù nơi cửa mình.

Chú Sáu…

Dòng chữ điện thoại lướt qua mắt Diệu khi nàng vừa định cắt máy. Một linh tính trỗi dậy trong tâm trí. Nàng bẽn lẽn lén nhìn Hiên, tay luồn xuống giữ lấy khúc thịt nóng hổi, đề phòng nó vô ý tiến thẳng vào. Mặt Diệu đỏ ửng, cúi gầm, bật máy, áp điện thoại sát má lí nhí:

– Alo… con nghe…

Từ lúc điện thoại Diệu bất chợt reo lên, Hiên đã linh cảm thấy điều gì đó không thuận lợi cho lúc này rồi. Nhục dục, tình cảm vốn căng tràn lại bị giảm dần. Dương vật có lẽ đã xìu xuống nếu Diệu không nắm lấy. Nàng hình như còn tuốt nhẹ theo chiều dài của nó. Đó chắc chỉ là hành động theo tiềm thức của người phụ nữ.

– Sao ạ… chồng con tỉnh rồi ạ…

Lòng Hiên chợt chùng xuống. Tin tức ngăn cản thời khắc quyết định không đến sớm, cũng chẳng đến muộn. Nó đến đúng lúc như ý trời đã định. Hiên cúi xuống nhìn khúc thịt tội nghiệp của mình. Nó vẫn cứng ngắc dù Diệu đã ngừng đưa đẩy. Bàn tay nàng run run trên thân dương vật anh. Anh biết… nàng lại khóc. Giọt nước mắt vui mừng thay cho những dòng lệ sầu mấy ngày qua.

– Dạ… dạ… con đến ngay…

Lời nói của Diệu làm trái tim ngừng dập nãy giờ của Hiên nhói đau. Anh hiểu, dù thế nào đi nữa, anh cũng chỉ là người bên lề cuộc sống của nàng. Anh hiểu nàng gần như chấp nhận làm tình với anh nhưng chỉ là giây phút yếu đuối của người phụ nữ.

… Anh… mãi mãi… mãi mãi… tách biệt khỏi cuộc sống của Diệu…

Diệu cúp máy. Gương mặt không thể giấu nổi nét vui mừng. Những lo sợ chờ đợi của mấy ngày qua đã có kết quả. Chồng nàng, dù bị thương thế nào sau tại nạn, cũng đã hồi tỉnh. Chỉ cần chồng nàng có thể tai qua nạn khỏi, mọi khó khăn trước mắt sẽ có cách giải quyết hết. Lòng Diệu khấp khởi muốn đến ngay bên cạnh người đàn ông của mình.

Nhưng khi vừa nhỏm dậy, cảm giác nóng ấm từ lòng bàn tay kéo Diệu lại về với thực tại. Nàng đang nắm lấy khúc thịt cứng ngắc nóng hổi của người đàn ông… không phải chồng mình. Diệu ái ngại nhìn Hiên. Cơn vui mừng làm cho nhục cảm trong nàng lắng xuống.

– Em… em…

Tình thế bây giờ thật khó xử đối với nàng. Ngập ngừng mãi Diệu cũng không thể nói tròn được một câu. Phút yếu đuối trôi qua, nàng thầm trách bản thân mình buông lỏng quá nhiều. Nàng băn khoăn, không biết tự bao giờ, bản thân lại trở nên dễ dãi như thế.

– Không sao… anh hiểu mà…

Hiên lùi người lại, dương vật anh trượt khỏi tay nàng. Cố gặng ra nụ cười hiền từ như mọi lần, trấn an Diệu nhưng ánh mắt không thể giấu đi một tia thất vọng. Diệu thấy, Diệu biết, nhưng nàng chỉ có thể làm ngơ đi. Cúi gầm mặt quay đi, nàng cố che chắn thân thể lõa lồ của mình trong khi nhặt nhạnh lại từng mảnh vải vương nhàu dưới đất. Dù anh đã thấy hết cả cơ thể, nhưng khi tỉnh táo lại, sự ngại ngùng trong Diệu tăng lên gấp bội phần.

Lồm cồm trên mặt đất, khó khăn mặc lại bộ quần áo công sở lên người. Nàng như cảm thấy tấm lưng trần và bờ mông trắng phau đang quay về phía Hiên nóng ran, đỏ tấy. Tiếng sột soạt sau lưng làm Diệu biết được anh cũng đang mặc lại đồ của mình.

– Ui…

Tiếng xuýt xoa nhẹ làm Diệu không ngăn được mình quay đầu lại. Bộ đồ công sở nhăn nhúm đã che đậy lại hết cơ thể nàng. Hiên nãy giờ cố tránh nhìn Diệu nhiều nhất có thể. Anh không muốn hình ảnh trần truồng của nàng làm mình rạo rực hơn. Nhưng cái cơ thể mướt mát ấy cứ vần vũ trong tâm trí, khúc thịt cương cứng cộm lớn tức tưởi trong quần lót, làm nổ lực kéo khóa quần lên của Hiên vô cùng khó khăn. Nó mắc kẹt ngay cái đầu tù nhô ra… nhói đau… tức tưởi…

Diêu lặng người đi khi nhìn Hiên loay hoay mãi với khóa quần không thể kéo lên. Bộ dạng của anh luống cuống đến tội nghiệp. Phụ nữ dễ mủi lòng, nỗi thương cảm đối với anh lại bùng lên. Hình ảnh anh ân cần bên cạnh mấy ngày qua lại ùa về trong trí óc. Lòng bàn tay nàng nắm lại toát mồ hôi lạnh.

– Để em… để em giúp anh…

Hiên ngước lên, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Anh lắp bắp khi Diệu lại một lần nữa… quỳ dưới chân mình:

– Không… không sao… anh tự làm được mà…

Nhưng trái với suy nghĩ của Hiên. Diệu không kéo khóa lên mà ngược lại, quần dài lẫn quần lót của anh lại bị nàng tuột xuống vắt ngang đầu gối. Dương vật bung ra gật gù hưởng ứng trước khi bị bàn tay nàng tóm gọn. Diệu sục mạnh khúc thịt nóng hổi trong tay, mặt đỏ ửng ngước nhìn anh lí nhí:

– Em không thể tiếp tục… ừm… chuyện đó… chỉ có thể như vậy thôi…
– Anh… anh hiểu mà… cảm ơn em…
– Em sẽ cố gắng… nên anh ráng tập trung nhé…

Diệu dùng cả hai tay mình xoa nắn dương vật của Hiên. Nàng cố làm nhanh làm mạnh, chỉ mong anh có thể giải tỏa hết những bức rức trong người.

Diệu giờ đây đã không thể làm tình với anh như phút bồng bột vừa qua. Nàng cũng không muốn dùng miệng kích thích anh thêm nữa. Tin tức về chồng mình làm nàng tỉnh táo hơn. Lòng trắc ẩn khiến nàng muốn giúp Hiên và chỉ mong anh kết thúc thật sớm…

… Nhưng nàng đâu biết…

Nhục dục trong Hiên vẫn căng tràn. Nhưng để đến đỉnh điểm lại trở nên khó khăn lúc bấy giờ. Tin tức về chồng nàng, như một chướng ngại vật trong chặng đường leo dốc, nó nghẹn ứ nơi lồng ngực anh. Dương vật anh vẫn căng cứng nhưng cảm giác hưng phấn không tăng thêm được chút nào. Thời gian trôi qua càng lâu Hiên lại càng ái ngại với Diệu. Anh định mấy lần lên tiếng khuyên nàng ngưng lại nhưng bị bản năng đàn ông trong mình cản trở…

… Anh sợ… sau này mình sẽ hối hận…

Diệu mỏi nhừ bàn tay. Trực giác phụ nữ mách bảo cho nàng là Hiên chưa đạt tới đỉnh điểm dễ dàng. Khác với chồng nàng, anh có thể tới đích ngay chỉ với bàn tay Diệu.

Nghĩ tới chồng nàng lại càng nôn nóng. Không thể chần chừ được nữa. Để đầu rùa của Hiên gác lên môi…

… Diệu há miệng…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

– Ui da… Khốn…

Tách…

Rầm…

Khiêm bật lùi ra sau, hai tay bụm lại giữa háng. Dương vật thốn đau vô cùng. Tiếng chửi thề không thốt ra được trọn vẹn thì âm thanh sập cửa đanh thép chặn ngay bản họng gã.

Trong khi gã đê mê đắc ý khi mục tiêu sắp toại nguyện, phòng bị buông lỏng nhất thời thì giữa háng gã truyền lên một cảm giác nhói đau tức tưởi. San bóp nghẹn dương vật đang hả hê của gã ngay trước cửa mình. Đến khi gã nhận ra hành động hưởng ứng nãy giờ của nàng là nhằm tìm một cơ hội nhỏ nhoi thoát khỏi mình thì đã muộn. Cánh cửa phòng nàng đóng sập trước mắt gã, đóng cả cơ hội hiếm hoi mà gã chắc chịu được lúc này.

Hành lang tầng một im ắng trống trải. San hổn hển thở, tim nàng loạn nhịp. Kế hoạch của nàng đã thành công tuy có một chút thiệt thòi. Sau lưng nàng, nguy cơ vẫn trực chờ. Không có một chút thời gian để nghỉ ngơi. San đảo mắt xung quanh tìm nơi trốn tránh. Phòng gã ư… chắc chắn không được. Phòng vệ sinh cũng không an toàn.

Trong căn biệt thự này chỉ còn một chỗ cho nàng tá túc, nhưng… Tiếng gầm gừ của Khiêm làm San không thể chần chừ thêm được. Nàng lao xuống cầu thang ngay khi tiếng mở cửa vang lên.

Cạch…

Chú Tùng bật dậy bởi cửa phòng mình vừa bị mở toang. Chú trố mắt ngạc nhiên khi San xuất hiện với chỉ một mảnh chăn quấn quanh người. Mép chăn vén cao phơi bày một bên đùi tròn lẳn mịn màng. Đường xẻ giữa đùi và háng nàng cũng đang lấp ló trong tầm mắt chú.

– Cô… cô San…

Chú Tùng bối rối lắp bắp không thành câu. Bộ dạng hớt hải của San không làm chú chú ý bằng cơ thể nõn nà lấp ló sau tấm chăn. Dương vật của chú cục cựa dưới cái quần đùi theo bản năng đàn ông.

Phì… phì…

Tiếng thở nặng nhọc sau lớp cửa phòng không cần hỏi chú cũng biết là của ai. Căn biệt thự chỉ có ba người, hai người trong này thì kẻ ngoài kia chắc chắn là người còn lại. Nhìn tình trạng của San bây giờ, chú cũng phần nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra trên tầng.

– Cô San mặc đỡ cái áo này… sạch lắm…

Không đợi San trả lời, chú Tùng dúi vào tay nàng cái áo thơm phức vừa lôi từ vali ra. Đầu chú ngoảnh đi cố tránh nhìn cơ thể mây mẩy của nàng. Dương vật chú cứng tếu lắc nhẹ nơi đũng quần. Trong những chuyến công tác được đi cùng Khiêm, chú đã không còn lạ gì những cuộc tình ái lén lút sau tiệc chiêu đãi của gã. Khi thì với đối tác, khi thì với gái làng chơi, thậm chí một vài cô nàng đang làm việc cho công ty. Lần nào cũng êm xui, nên chú cũng không mảy may quan tâm làm gì. Dù gì tất cả đều là người trưởng thành. Nhưng đây là lần đầu tiên chú thấy, có người khước từ gã. Với bản tính cương trực của mình, chú không thể làm ngơ lúc này.

– Đêm nay cô San cứ ngủ ở đây. Tôi ngủ ngoài phòng khách canh chừng cho…
– Con cảm ơn…

San lí nhí trong miệng. Lòng vô vàng cảm kích hành động của chú Tùng. Nàng biết chú đã đoán được những gì xảy ra với mình. Nàng cũng biết chú cũng chỉ có thể giúp nàng được nhiêu đây. Với vị trí của mình trong công ty, chú không thể làm lớn chuyện với gã. Chú còn cần công việc cho tương lai đáng tự hào của con trai mình. Dù gì, với nàng vậy là đủ, chú chỉ cần canh cửa cho nàng đêm nay thì gã cũng không thể làm gì được.

– Con… con muốn đi tắm…
– Được thôi… cô yên tâm… có tôi…

San thật sự muốn đi tắm liền bây giờ. Nàng muốn gột rửa hết mồ hôi lẫn những chất nhớp nhúa mà gã để lại trên người mình.

Rít chịt…

Khó chịu…

Chú Tùng mở hé cửa. Bên ngoài phòng vắng vẻ. Khiêm đã bỏ đi đâu mất. San líu ríu theo sau lưng chú hướng về phía nhà vệ sinh bên cạnh phòng ăn. Con đường tuy ngắn nhưng với nàng bây giờ lại như thật xa… thật lâu… Chú Tùng hoàn toàn không một lần ngoảnh lại nhìn nàng. Đúng là một người đàn ông đáng tin cậy…

… Khác hẳn Gã…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Mưa đã dần ngớt… đêm dần dịu lại…

Phòng Diệu… thôi hoang dại…

Hiên đặt tay lên hai bên má Diệu ngăn nàng lại. Diệu hướng ánh nhìn khó hiểu về phía Hiên. Dương vật anh gác hờ lên môi dưới nàng, môi trên hé mở run rẩy ngập ngừng. Hiên cũng khó hiểu với bản thân mình. Dĩ nhiên anh muốn được trút hết tinh hoa của mình vào người thương. Dù ở đâu cũng được. Âm hộ hay miệng nàng cũng được. Nhưng anh lại ngăn nàng lại. Anh thấy rõ sự ngập ngừng trong mắt nàng.

– Ư… đừ…

Mặc cho Hiên ngăn lại. Bờ môi Diệu lại một lần nữa ngậm lấy dương vật anh hút mạnh. Mùi vị đàn ông của anh lại trôi tuột xuống cổ họng nàng. Diệu ghì lấy hông Hiên bắt đầu gục gặc vào giữa háng anh. Khi bị anh ngăn lại, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả. Một chút tự ái, một chút bướng bỉnh. Chẳng lẽ nàng không đủ hấp dẫn để anh có thể đạt đỉnh hoang tình sao.

Diệu không hiểu anh. Anh ngăn lại là vì tình thương sâu đậm anh dành cho nàng. Anh không muốn Diệu miễn cưỡng chịu thiệt thòi quá nhiều… vì mình.

Hiên cũng không hiểu nàng. Ngoài sự tự ái bướng bỉnh của người phụ nữ, hành động của nàng còn bao hàm cả lòng biết ơn. Nàng không muốn Hiên khổ sở thiệt thòi thêm… vì mình.

Hai tâm hồn nghĩ cho nhau, vì đối phương mà hành động…

… Nhưng…

Hai con tim vừa nãy còn chung nhịp đập… giờ… bỗng hoàn toàn trật khớp…

Nhìn vầng trán nàng lấm tấm mồ hôi, miệng không ngừng nuốt nhả dương vật mình, Hiên quyết tâm lùi người lại. Khúc thịt đỏ au bật tưng vào bụng khi thoát khỏi vòng miệng kìm hãm. Hiên khuỵu xuống trước mặt Diệu. Một nụ hôn phớt qua bờ môi run rẩy. Nàng không né tránh, thậm chí còn sẵn sàng đáp trả lại nếu anh tiến sâu hơn. Nhưng không, Hiên chỉ đơn giản, nở nụ cười ân cần yêu thương như những lần trước.

– Được rồi. Anh ổn… mình đến bệnh viện thôi em.

Chẳng hiểu sao mắt Diệu lại ươn ướt khi nghe những lời dịu dàng của anh.

Uất ức?

Không!

Yêu thương…

Không!

Chỉ là tấm chân tình của Hiên tỏa ra choáng ngợp cả gian phòng…

Diệu… động lòng…

Diệu chồm lên. Miệng nàng áp vào miệng Hiên, cuốn xoắn. Lưỡi thọc vào vòm họng anh sục sạo. Một thời khắc trôi qua. Bờ môi thôi rít lấy bờ môi. Một dải nước miếng kéo căng giữa hai khóe miệng. Nàng trả lại Hiên nụ cười dịu dàng như chính tên của mình.

– Anh chở em đi nhé…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Làn nước dịu dàng mơn man, xóa dần đi những nhơ nhuốc trên cơ thể San. Những mệt mỏi căng thẳng từ từ tiêu biến. Những tia nước từ vòi sen trên tay nàng di chuyển khắp làn da mịn màng, đi đến đâu, xoa dịu từng thớ thịt đến đó. San buông lỏng cảm giác, tận hưởng giây phút bình yên sau thời khắc giông bão.

Cái vòi sen đã tìm đến giữa háng San. Hàng chục tia nước bò trườn như những con giun làm nàng nhột nhạt. San thọc tay vào lỗ thiên thai, rửa đi chất nhờn mà mình vô tình hưởng ứng với những kích thích của gã. Những con giun theo đó len lỏi vào thành âm hộ.

– Ư…

San bật rên khẽ. Cảm giác hoang ái nãy giờ lẩn khuất đâu đó chợt kéo về không kiểm soát được. Nàng vô thức ngoáy hai ngón tay mình khắp cõi hang động.

– Ư… ưm…

Tiếng rên ư ửng phát ra khỏi khóe miệng. Nó không đủ lớn để đánh động người canh chừng bên ngoài. Chú Tùng thong thả uống một ngụm nước đá trên bàn ăn, không hề hay biết, bên trong căn phòng vệ sinh sau lưng, một cơ thể phồn thực từ từ hừng hực lửa tình.

San ngồi chồm hổm trên sàn mát lạnh. Vòi sen chỉ thẳng vào giữa háng, xịt những tia nước tinh nghịch vào hang động ẩm ướt. Hai ngón tay giữa liên tục khuấy động, trong khi ngón cái day nhấn mồng đốc sưng mọng. Nàng không biết sao bỗng nhiên nàng lại thủ dâm. Chỉ biết rằng những rạo rực trong cơ thể cứ ngày càng dâng cao.

Miệng nàng há hốc, mắt nhắm nghiền. Toàn bộ xúc cảm bung xõa toàn thân dần dần tụ về giữa háng, nơi hai mép âm hộ co bóp mãnh liệt miết lấy ngón tay bên trong nó. San ngửa cổ lên trời rên ư ử. Tâm trí nàng bỗng xuất hiện gương mặt đáng ghét cười hềnh hệch đắc ý. Những dư âm kích thích của gã dường như được gỡ phong ấn len lỏi ngược lại cơ thể nàng.

Gương mặt gã càng hiện rõ dần trong trí óc, tay nàng càng ra vào nhanh hơn nơi cửa mình. Nụ cười đáng ghét vần vũ mãi không thôi. Chân nàng gồng cứng cố trụ vững trên sàn nhà trơn trượt.

San… rùng mình…

Ngón cái ấn mạnh vào hạt đậu nhỏ cứng ngắc, hai ngón trong cõi thiên thai miết mạnh. Nàng trân người run rẩy. Hang động tuôn tràn khoái cảm. Bụng nàng co giật từng cơn. Miệng thở dốc không ngăn nổi nước miếng rỉ rả. Đây là lần thủ dâm hoang dại và cực khoái nhất màn nàng từng trải qua.

Cơn cực khoái vừa suy giảm một tí, San đã không còn trụ vững. Nàng ngã bệt ra sau. Bờ mông tròn trĩnh đập mạnh xuống phòng nhà tắm. Hai chân chổng vó lên không trung. Đau điếng, nàng bất chợt kêu lớn.

– Ay da…
– Cô San sao thế…

Chú Tùng nghe tiếng động mạnh, vô tình chạy lại mở cửa phòng tắm trong lo lắng. Cánh cửa bật mở khi nàng chưa kịp khép chân. Cả cõi thiên thai hồng hào đang thoi thóp co giật chĩa thẳng về hướng chú Tùng. San vẫn còn đang oằn mình dưới sàn phòng, ê ẩm bởi cơn đau.

Chú Tùng lắc đầu cố xua tan hình ảnh nóng bỏng trước mắt. Chú chụp lấy cái khăn tắm nơi móc treo đồ phủ lên cơ thể lõa lồ của San. Vội vàng đỡ nàng dậy. Tay chú chạm vào tấm lưng trần mát rượi mịn màng.

San sau cơn sướng rồi đến cơn đau, giờ lấy lại ý thức, nàng cố quấn tấm khăn chú Tùng phủ lên người mình che đậy nhiều nhất có thể. Mặt nàng ửng hồng, cơ thể lõa lồ, hành động bản năng, không biết chú Tùng đã nhận ra được bao nhiêu…

Bên hông nàng, cảm nhận được một cây gậy, gât gù qua hai lớp vải.

Cánh cửa phòng tắm đung đưa khẽ. Cái bóng núp sau nó nghiến răng tức tối. Trên tay gã…

Chiếc điện thoại di động sáng đèn chĩa vào.

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Hiên sục mạnh dương vật mình. Nó đã chịu đựng quá nhiều cho đêm hôm nay. Căn nhà tắm quen thuộc mát lạnh cũng không làm anh thấy thoải mái hơn. Tiếng bộ phim sex trong chiếc điện thoại trên tay bị át đi bởi âm thanh tít tít bên ngoài của bộ đồ chơi anh mua về làm quà cho đứa con.

Hiên cố tập trung vào màn hình điện thoại của mình. Bộ phim sex Nhật bản cũng đang đến hồi cao trào. Nhân vật nam trong đó đã lột được hoàn toàn bộ quần áo công sở của nữ chính mặc cho cô gái yếu ớt chống cự. Anh ta đang dùng hết kỹ thuật của mình để chinh phục được người đẹp. Nhân vật nữ thì cứ cố đẩy “người đồng nghiệp” của mình ra theo đúng kịch bản. Tất cả chỉ là diễn, nhưng lúc này lại kích thích Hiên vô cùng.

Cả hai cơ thể trong bộ phim bây giờ đã hoàn toàn trần truồng bóng nhẫy mồ hôi. Người nam cứ miết nhẹ đầu khấc của mình lên âm hộ bị che mờ. Người nữ thì lại lắc đầu liên tục phản đối. Dòng chữ vietsub bên dưới cứ liên tục hiện ra…

“Đừng”… “Đừng mà”.

Cảm xúc trong Hiên suýt đạt ngưỡng khi một dòng chữ khác hiện lên thay thế…

“Em… có chồng rồi”.

Anh vuốt mạnh hơn khúc thịt cứng ngắc của mình. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Anh vẫn chưa chạm đến cực khoái.

“Ư… ưm… ư…”

Tiếng rên của nhân vật nữ bắt đầu vang lên đều đặn khi người nam đã xâm chiếm được âm hộ cô. Hiên cứ tập trung vào tình tiết của bộ phim. Anh đâu biết rằng vợ mình, ở nơi thành phố đầy sương, cũng vừa rơi vào tình cảnh hao hao giống vậy. Chỉ khác là… gã… không đạt được ý nguyện như người nam trong phim.

“Ư… anh đừng… ư… lo…”

Hiên đọc dòng chữ hiện lên bên dưới màn hình bô phim. Cô gái đang cố gắng kìm nén cảm xúc khi nghe điện thoại “chồng” mình. Người nam thì không ngưng thúc đầy âm hộ cô từ phía sau. Hiên tự nhủ mình cố lên… gần tới đỉnh rồi… Mặc cho mọi nỗ lực của bản thân, dương vật anh dù căng tức, nhưng khoái cảm chỉ dừng lại ở mức ngấp nghé lưng chừng.

Chợt Hiên liên tưởng tình tiết phim với tình cảnh của mình và Diệu. Nếu lúc nàng nghe điện thoại của người thân, anh có can đảm đẩy mạnh khúc thịt đang mấp mé nơi âm hộ nàng, thì có lẽ mọi chuyện giờ đã khác. Có lẽ anh đã là nhân vật nam của bộ phim này.

Cô gái trong bộ phim cúp máy, bật rên rỉ lớn. Cô đang dần bị khuất phục dưới sự nhồi dập liên tục của “người đồng nghiệp”. Tâm trí Hiên bay bổng. Gương mặt cô gái dần biến đổi nhẹ thành người anh thương. Trong đầu anh văng vẳng đâu đó giọng nàng…

– Hiên ơi… em có chồng rồi…
– Hiên ơi… a… mạnh lên anh…

Bạch bạch…

Âm thanh da thịt va chạm nhau vang lớn trong điện thoại khi người nam bắt đầu tăng tốc về đích. Tiếng rên rỉ của “Diệu” lại dồn dập không dứt. Bờ mông căng tròn của “Diệu” trong điện thoại con cớn hứng lấy từng cú nhấp mạnh mẽ không khoan nhượng. Dương vật Hiên nóng rực trong bàn tay anh. “Diệu” giật nảy người từng cơn. Máy quay chĩa thẳng vào nơi hạ bộ “nàng”. Hang động “Diệu” dù được làm mờ nhưng chất lỏng trắng đục rỉ ra vẫn thấy rõ mồn một…

Chất lỏng ấy với chất lỏng đang phun tràn trong tay Hiên có lẽ… giống nhau…

Hiên thở hồng hộc. Sau bao cố gắng, anh đã đạt được cực khoái với hình ảnh Diệu trong tâm trí. Anh đặt điện thoại lên bồn vệ sinh. Khoái cảm cực đại trôi qua, một nỗi tủi hờn dâng tràn lấp lại. Hình ảnh Diệu lủi thủi khuất dần sau cánh cổng bệnh viện hiện về. Người con gái anh thương. Người con gái không thuộc về anh. Người con gái ấy đã trở về với thế giới của nàng.

Hiên khuỵu xuống… gục ngã trong nhà tắm… bên cạnh đống tinh trùng mình vừa vương vãi…

Hiên khó thở…

Tim Hiên bị bóp nghẹt…

Cơ thể Hiên run rẩy co quắp dưới sàn ướt lạnh…

Tình cảnh Anh không giống như San… nàng có người đỡ dậy…

Tình cảnh Anh không giống như San… anh có người thân hỏi thăm…

– “Ba ơi… ba sao thế…”

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

San lủi nhanh vào khu văn phòng công ty ngay khi vừa trở về. Nàng chẳng thèm đếm xỉa gì đến cái bộ dạng khinh khỉnh sau lưng mình.

Ánh chiều nhàn nhạt soi rõ bóng cả hai người lướt qua mặt sân.

Sau một đêm đầy biến cố, đoạn đường trở về thật dài đằng đẵng. Không còn những háo hức trò chuyện. Không còn những hồ hởi ngắm phố phường. Đà Lạt vẫn đẹp. Đèo Bảo Lộc vẫn hùng vĩ và đầy trắc trở. Sài Gòn vẫn hoa lệ.

Chỉ là sự im lặng bao trùm cả ba người đến bóp nghẹt cả không gian.

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Hiên vuốt lên xuống danh sách cuộc gọi nhỡ. Những dòng chữ “Bà Xã” đỏ lòm cả màn hình điện thoại. Tim anh mệt mỏi. Đầu anh còn mệt hơn. Trăm ngàn lý do anh nghĩ ra chẳng có cái nào thuyết phục được ngay cả bản thân mình chứ đừng nói chi vợ anh. Đang vò đầu bức tóc nghĩ trăm phương ngàn kế thì thời gian nào có chờ đợi.

Cốc cốc…

San với chiếc áo sơ mi và váy công sở quen thuộc đã đứng trước cửa phòng vi tính tự bao giờ. Gương mặt nàng không biểu hiện một cảm xúc gì. Hiên tim đập bình bình. Cái sai của anh là không thể bàn cãi. Anh chỉ còn biết ríu rít đi theo nàng sau khi San thở ra một chữ gọn lỏn:

– Về…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

– Về rồi à…

Trước cửa phòng Khiêm, gương mặt khinh khỉnh sau lớp kiếng cận đang hếch cái cằm bướng bỉnh về phía gã. Gã nhếch mép cười khi người đó khóa chốt cửa phòng mình đánh tách một tiếng đanh thép. Bóng dáng ấy uyển chuyển đi về phía gã. Chiếc váy xanh bóng rớt xuống sàn để lộ một thân hình trắng nõn nà, đẫy đà, đúng gu của gã. Tuy da thịt không căng mẩy gợi đòn bằng San nhưng khi trần truồng cũng có khối chàng trai ao ướt được một lần dày vò.

– Cái này đi công tác có ai xài không.

Gái có chồng, đúng gu của gã. Cô ta nhướn sát gương mặt kiêu căng của mình lên cằm Khiêm. Hơi thở thơm tho phả vào mũi gã đầy khiêu khích. Tay cô ta xoa nắn cái đũng quần căng cứng chật chội. Nụ cười nhếch mép vẫn ở trên môi, gã đắc ý về một trong những chiến tích đáng tự hào của mình.

– Hứ… Để kiểm tra xem có mùi lạ không…

Gái có học thức, đúng gu của gã. Cô ta bĩu môi tỏ vẻ giận dữ thái độ gã, từ từ quỳ hụp xuống. Khiêm để cho cô ta tự do cởi đồ của mình ra. Dương vật gã bật tung ngạo nghễ trước cặp kính tròn đầy tri thức. Những bí bách từ đêm qua của gã sắp có người giải quyết dùm.

Hà hà…

Gái đã có chồng, đúng gu gã. Khiêm rên nhẹ. Dương vật gã vừa chụi tọt vào khoang miệng ẩm ướt. Rồi lại bị đẩy ra. Cứng ngắc, ướt đẫm. Bàn tay cô ta sục liên hồi khúc thịt quen thuộc trong khi lưỡi đánh qua đánh lại hai hòn bi gã. Khiêm gồng cứng hạ thể trước độ thành thục của người đàn bà phủ phục dưới chân mình.

Gã lôi điện thoại của mình ra. Dương vật gã trong màn hình thoắt ẩn thoắt hiện dưới mái tóc lòa xòa. Cô ta chỉ một lần nhìn lên nũng nịu thách thức rồi cứ để mặc gã quay phim, chuyên tâm bú lấy cái cây gậy đáng ghét nóng hổi trong miệng mình.

Công ty về chiều đã vắng vẻ. Thời gian cứ chầm chậm trôi. Tiếng bú mút cần cù của cô ta cứ vang lên đều đặn trong phòng Khiêm. Hình ảnh dâm dục ấy được ghi lại không sót một giây nào trong điện thoại gã. Cô ta lại liếc lên, ánh mắt đa tình đầy khiêu khích khiến gã muốn bùng nổ.

Khiêm giữ lấy đầu cô ta, hẩy mạnh mông về trước. Cô ta biết gã muốn gì. Vòng miệng siết lại tạo ma sát nhiều nhất có thể lên thân dương vật. Gã gầm gừ không dứt. Cả hai bìu ngọc săn cứng lại. Dương vật theo một lần đà rút ra thoát khỏi khoang miệng tinh quái đánh bực một tiếng rõ to…

… Phun tràn…

Từng đợt từng đợt bắn thẳng vào khoang họng há rộng chờ sẵn. Vài tia bất kham rơi vãi lên khắp khuôn mặt bóng loáng mồ hôi, vương đầy trên cặp kiếng cận. Gã hít hà như đứt hơi. Tự tuốt lấy dương vật mình. Vắt kiệt những giọt cuối cùng nhiễu nhão lên cặp ngực săn cứng.

– Làm sạch nó đi…

Cô ta nuốt lấy bãi tinh trùng trong miệng khi một lần nữa gã đẩy đương vật mình vào. Lưỡi cô ta cuộn xoắn, cảm nhận rõ khúc thịt ấy đang mềm dần.

– Không thấy mùi lạ… chắc rửa sạch rồi…

Cô ta nghoe ngoẩy lườm gã một cái rồi với lấy hộp khăn giấy trên bàn. Khiêm xem lại đoạn phim mình vừa quay được trong khi cô ta lau chùi gương mặt mình. Tay gã vô tình lướt ngang. Tấm hình trong điện thoại mà gã chụp được đêm qua làm dương vật đang mềm đi phục hồi nhanh chóng.

Nhìn dáng người đẫy đà cúi nhặt chiếc váy, bờ mông to tròn hướng thẳng về phía mình gã lại nổi cơn. Khiêm lầm lũi tiến lại phía sau. Tay đặt lên tấm lưng mịn màng khi cô ta vừa định nhỏm dậy. Dương vật gã nhanh chóng tìm đúng vị trí, lấp đầy âm hộ ẩm ướt.

– A… ưm…
– Ưm… khoan… mang bao… ưm… đi anh…

Cô ta với tay ra sau yếu ớt đẩy gã ra phản đối. Chiếc váy một lần nữa rơi xuống sàn, ngay lập tức chịu đựng sức nặng của hai cặp đầu gối tì lên.

… Nhàu nhĩ, nhăn nhúm…

– Hừ, hừ… không… cần bao… grừ… em xin con cho anh nhé…

Câu nói đó, Khiêm nói với cô ta nhưng trong trí óc gã lại hiện lên một gương mặt ngây thơ bướng bỉnh đêm hôm qua. Càng nghĩ đến nàng, gã càng trút hết bức bối vào cái âm hộ mình đang sở hữu. Gã kéo cái cằm cô ta ngược về sau, rồi phủ lên gương mặt đờ đẫn ấy hàng chục nụ hôn.

– Ứ… ứ… biến thái… ưm… đừng hòng…

Cô ta mút xoắn lấy lưỡi gã. Rên ư ử trong cổ họng những câu mắng yêu nũng nịu. Miệng chối từ, nhưng hông cứ cong cớn hứng lấy từng cú nhấp mạnh mẽ của Khiêm. Âm hộ cô ta nức nở tuôn tràn.

– Đẻ đi… hừ hừ… con chúng ta sẽ làm lớn…
– Ưm… ưm… không được… ư…

Gương mặt kiêu căng nũng nịu của cô ta mờ dần trong mắt Khiêm. Thay thế vào đó là vẻ ngây thơ bướng bỉnh đã ám ảnh gã từ lâu. Gã bóp nghiến lấy bầu vú căng thỏng bên dưới, thu vào tầm mắt mình những cái chau mày thốn sướng của “nàng”. Âm thanh rên rỉ rót vào tai, làm gã một lần nữa căng cứng bức bối nơi hạ thể. Gã gầm lên.

– A… Anh ra…

“Nàng” quay lại nhìn gã, gương mặt đỏ ửng, đờ đẫn van xin…

– Ưm… ra đi anh… ra hết vào trong em đi… em đẻ…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Hiên lầm lũi đóng khóa cửa rồi theo vợ vào nhà. Suốt cả chặng đường từ công ty về nàng chẳng nói với anh câu nào. Anh chỉ biết thở dài nhìn theo bóng lưng nàng khuất sau cầu thang lên thẳng phòng ngủ hai vợ chồng.

Cánh cửa phòng đóng im lìm khi anh lên tới nơi. Ngập ngừng Hiên mở nó ra chậm rãi như sợ cơn thịnh nộ đang trực chờ bùng phát phía sau nó.

San vẫn đứng giữa căn phòng ngủ, bộ đồ công sở vẫn y nguyên trên người. Mắt nàng đỏ hoe nhìn về phía Hiên. Anh dâng lên một tình thương yêu vô bờ dành cho vợ mình.

Tình cảm với Diệu, giờ phút này, lui vào sâu khuất tâm hồn.

Ánh mắt ướt lệ của San không hề có một tia trách móc. Những lỗi lầm của chồng, nàng không nhớ nữa. Thay vào đó nàng cảm thấy có lỗi với anh vì những gì suýt xảy ra trong chuyến công tác. Nước mắt của nàng không phải giận hờn mà tràn ngập niềm hối lỗi.

Hiên cũng vậy. Lòng anh nặng trĩu tội lỗi của mình đêm qua, nên với anh, nước mắt vợ mình đang mang đầy sự tủi thân. Anh không biết những gì xảy ra với nàng đêm qua nhưng anh biết những gì mình đã làm là không thể tha thứ được. Trăm ngàn lời anh muốn nói cũng chỉ mấp máy nơi đầu môi.

Hiên bước đến…

San buông lơi giỏ xách.

Nàng hôn anh với giọt nước mắt lăn trượt vào khóe môi. Lưỡi anh thấm đẫm vị mằn mặn ướt lệ. Đã lâu rồi, hai vợ chồng không có một nụ hôn đầy cảm xúc như vầy. Đã lâu rồi, chỉ là những nụ hôn phớt qua hoặc đậm đặc nhục dục. Nay, sau bao nhiêu tháng ngày cưới nhau, lồng ngực cả hai lại căng tràn niềm thương yêu đối phương.

Hai vợ chồng vẫn đứng giữa căn phòng. Từng mảnh vải trên cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống. Không gian căng phồng tình yêu, tình nghĩa.

Đầu vú San ray rứt trong kẽ răng chồng.

Dương vật Hiên nóng ấm trong bàn tay vợ.

San dịu dàng vò lấy tóc chồng mình. Bô ngực nở nang ưỡn cao cho anh thỏa thích bú liếm. Lòng nàng an yên đến lạ.

Hiên nâng niu đầu ti vợ trong miệng. Dương vật anh gật gù để mặc nàng vần vò tự do. Lòng anh căng tràn ấm áp.

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Nhưng… dĩ nhiên…

Bầu không khí ngày càng nóng bỏng hơn.

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Những mơn trớn nhẹ nhàng dần mãnh liệt hơn. Không phải vì bản thân, mà chỉ vì muốn đối phương thỏa mãn. Phản ứng sinh học xuất hiện. Tay San nhơn nhớt chất dịch nhầy không thể kiểm soát của chồng. Trong khi cả vùng háng của nàng chưa được động chạm đến cũng tự mình ẩm ướt.

San kéo chồng ngẩng lên, vùi mình vào ngực anh. Lưỡi nàng nhẹ nhàng rê dần xuống dưới.

Hiên hít hà khi cằm vợ chạm vào đám lông xoăn tít. Và San, lại làm cái việc mà nàng đã từng làm hàng trăm hàng ngàn lần. Mùi vị quen thuộc của chồng trôi tuột vào cổ họng. Dương vật mà có nhắm mắt nàng cũng có thể chỉ đúng vị trí cái nốt ruồi đang đưa đẩy trong miệng mình. Nàng say sưa bú mút nó…

… những khao khát hoang tình trong chuyến công tác… ùa trở về…

Hiên hít thở nặng nhọc cảm nhận từng đường lưỡi của vợ trên thân dương vật. Khúc thịt của anh nóng cứng, ướt đẫm. Bờ môi mọng quen thuộc hàng năm, nay lại chà sát lên nó. Bờ môi quen thuộc đến nỗi anh có thể dừng chính xác chiều dài gân guốc của mình để không chạm đến cổ học bên trong. Anh say đắm hẩy mông theo nhịp nàng.

… những khao khát hoang tình trong căn phòng hoa nhài… ùa trở về…

San nhoài lưng mình lên mặt nệm. Hai chân cong lên, dạng nhẹ, phơi rõ âm hộ nhòe nhoẹt nước về phía chồng. Nàng nở nụ cười đầy khiêu khích đến anh. Hai ngón tay nàng banh nhẹ mép thiên thai. Cái hang sâu hun hút thoi thóp mời gọi.

– Đến đây đi anh…

Sau những phút giây tình cảm êm ái. Nhục dục theo những kích thích dâng cao. Nàng đang mời gọi chồng mình… hay là mời gọi hình bóng đáng ghét lẫn khuất phía sau…

– Anh đến đây…

Hiên nuốt nước miếng đánh ực một tiếng. Sao hôm nay anh thấy vợ mình lại đầy khêu gợi như thế này. Tư thế cong hai chân thành chữ M này làm anh nhớ đến… Anh trả lời trong vô thức… anh trả lời… cho ai…

Hiên đẩy dương vật mình vào âm hộ ẩm ướt. Cả anh và San thở hắt ra sung sướng.

Hiên đã làm được việc mà đêm qua anh đã không thể làm…

San đã thực hiện được điều trong chuyến công tác nàng không dám thực hiện…

– Ưm… nhanh lên anh… ưm…

San dang rộng chân, hứng lấy từng cú thúc mạnh của chồng mình. Âm hộ nàng óc ách như suối. Nàng cảm thấy cao trào hôm nay sao ập đến nhanh quá. Nó đang chực chờ nơi đáy cõi thiên thai.

– A… anh sắp rồi.

Hiên hổn hển vào tai vợ mình. Anh chợt thấy lúc này mình yếu đuối. Dương vật anh căng tức, cả ngàn khoái cảm tụ dần về giữa háng. Anh cứ thúc, cứ thúc. Toàn thân gồng cứng ráng kìm nén.

– Ưm… anh ơi… em sướng…
– Anh… cũng vậy…
– Anh… anh ra đi… ưm… mình đẻ…
– A… thật không… a…
– Ưm… ra đi… ưm… xuất hết trong em…

Hiên bùng nổ. San gồng cứng người ghì chặt lấy chồng mình. Âm hộ nàng nức nở tuôn tràn trong khi đón nhận từng đợt phun xối xả của anh. Cả hai vợ chồng ôm ghì lấy nhau. Khoái cảm sau bao nhiêu năm đạt đỉnh không ngờ tới.

Đoạn hội thoại cuối cùng cả hai dành cho nhau bình thường như bao vợ chồng khác. Nhưng ai biết được rằng…

San đang nói với ai…

Và Hiên… anh trả lời với ai…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Sau khoảnh khắc rùng mình sướng ngất. San lí nhí trong lòng Hiên…

– Em xin lỗi…
– Anh cũng xin lỗi…

… Sài Gòn, thành phố luôn thiếu những lời xin lỗi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...