Ô cửa kính

Chương 9



Phần 9

Ba ngày cuối tuần yên ả trôi qua với đôi vợ chồng.

Họ cùng nhau đi làm… cùng nhau dắt con đi chơi…

… cùng nhau… làm tình…

Hiên tạm thời không nhớ Diệu. San tạm thời thôi ghét Khiêm.

Không ai bảo ai, ba ngày nay, chỉ cần không có sự hiện diện của đứa con, hai vợ chồng làm tình với nhau bất cứ khi nào có thể. Trong nhà tắm, dưới gian bếp, trên sân thượng, phòng ngủ… tất cả không gian đều được tận dụng triệt để. Miệng, âm hộ, bầu vú, bờ mông San đều thoang thoảng mùi tinh trùng của Hiên.

Nhưng thứ mà cả hai tìm kiếm, là trải nghiệm tuyệt vời của lần giao hoan sau chuyến công tác…

… đã không thấy nữa…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Ba ngày cuối tuần cụp lạc say sưa với Khiêm và chiến tích của gã.

Cứ mỗi lần thấy Diệu trong công ty là Khiêm lại gọi cho chiến tích của mình qua phục vụ nhu cầu. Gương mặt kiêu căng, gọng kính trí thức, cái miệng, âm hộ phủ đầy tinh dịch của gã. Những bộ đồ hợp thời trang cứ thế vương vãi khắp căn phòng. Sáng thì thẳng khóm, lúc về thì nhăn nheo nhàu nhĩ.

Tấm hình trong điện thoại được gã xem đi xem lại hàng chục lần mỗi ngày. Những suy tính sử dụng nó như thế nào là hợp lý cứ nhảy số liên tục trong đầu gã.

Khiêm xả hết những tinh túy của đàn ông mình lên cô nàng hay cáu kỉnh mà gã đã chiếm được cả thể xác lẫn con tim. Nét mặt căm ghét của con mồi chưa chinh phục cứ vần vũ trong tâm trí gã mỗi khi làm tình.

Những khoái cảm khi quan hệ với “chiến tích” dần nhạt nhẽo. Gã quyết tâm phải chiếm được “nàng”. Cây chày của gã phải được thúc sâu vào trong nàng mà hủy diệt.

Mắt vẫn không rời màn hình. Gã đã có quyết định cho tấm hình trong khi dương vật dần nhỏ lại.

“Chiến tích” của gã rời phòng với nụ cười thỏa mãn khi tinh dịch vẫn óc ách trong âm hộ. Cô nàng quẩy mông về phía phòng mình… phòng…

…”Kế Toán Trưởng”…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Ba ngày cuối tuần đau đớn tủi thân với Diệu và người đàn ông của nàng.

Diệu những ngày này khóc nhiều hơn cả cuộc đời nàng cộng lại. Gương mặt xanh xao của nàng giờ lại thêm vài vết xây xát bầm tím. Vài vệt xước vẫn hoài ri rỉ máu. Nhưng chắc không rỉ máu bằng tim nàng.

Diệu những ngày này xin lỗi nhiều hơn cả cuộc đời nàng cộng lại. Nàng xin lỗi bác sĩ. Nàng xin lỗi y tá. Nàng xin lỗi những bệnh nhân cùng phòng. Nàng xin lỗi cả người nhà của họ…

… Nàng xin lỗi… chồng nàng…

Nàng xin lỗi về những chuyện không phải do nàng gây ra.

Các y bác sĩ từ giận dữ lúc ban đầu giờ gặp nàng chỉ còn lại nỗi thương xót. Ai ai trong bệnh viện cũng ái ngại cho nàng. Những cái phẩy tay thông cảm, những tiếng thở dài thương hại, những tấm khăn giấy xếp gọn là tất cả những gì họ có thể giúp nàng.

Người đàn ông mà nàng cặm cụi chăm sóc, những ngày này, có thể nổi cơn tam bành bất cứ lúc nào. Người đàn ông, đã từng rất dịu dàng, những ngày này, có thể trút hết tất cả bức bối căm giận về bệnh trạng của mình lên người phụ nữ duy nhất bên cạnh.

Anh ta đáng thương… hay đáng trách…

Không ai trả lời được…

Nhưng ai cũng có thể khẳng định rằng…

Nàng… đáng thương…

Phút giây yên tĩnh nhất của nàng những ngày qua là lúc anh ta ngủ thiếp đi trong cơn mệt mỏi sau vài giờ quậy phá.

… Để rồi phút giây đó…

… Nàng lại khóc…

… Để rồi phút giây đó…

Sâu thẳm trong tâm trí nàng… tự thuở nào… ẩn hiện nụ một cười ấm áp ân cần…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

… Ba ngày cuối tuần… Ba ngày Sài Gòn hối hả nhất…

… Ba ngày cuối tuần… Ba ngày những con người có cảm tình với nhau…

… lòng nổi đầy giông bão…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Sáng thứ hai đầu tuần. Trời Sài Gòn se se lạnh sau cơn mưa đêm rả rích. Cái lạnh hiu hiu làm San nhớ đến không khí ở Đà Lạt. Nàng chỉ nhớ đến Thành phố sương thôi, ngoài ra…

… nàng chẳng muốn nhớ điều gì khác…

Ôm rịt lấy hông chồng khi Hiên đèo nàng đi làm, San thấy lòng mình thảnh thơi lạ lùng. Trong vô thức, đôi khi nàng thò tay xuống xoa nắn khối u đang mềm nhũn dưới đũng quần chồng. Âm hộ nàng vẫn còn nhức thốn, nhơm nhớm tinh dịch anh sau cuộc giao ban vội vã sáng nay.

… Nàng không rửa đi… nàng thích thú để nguyên đó…

Hiên chỉ mỉm cười trước hành động tinh nghịch của vợ. Dương vật anh chỉ cương nhẹ, nó vẫn còn ran rát sau mấy ngày làm tình quá nhiều. Anh không nhớ mình đã phun trào vào trong cơ thể căng mẩy của vợ mình bao nhiêu lần rồi. Nếu nàng không uống thuốc ngừa thai hàng ngày… có khi đẻ thật cũng nên.

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Công ty buổi sáng đầu tuần nhan nhản những gương mặt ngái ngủ.

– Wow… chị San hôm nay đẹp quá…
– Ý da… đồ mới nha…
– Trời ơi… khiêu khích quá bà…

San hổng mũi tự hào trước những lời khen có cánh của đám chị em cùng phòng. Nàng không để ý rằng, sau chuyến công tác, con người nàng bắt đầu thay đổi. Mặc áo mới cho ngày đầu tuần không có gì lạ, nhưng nàng lại để cúc áo trễ nải khoét sâu quá mức, phơi gần trọn thềm ngực căng tròn. Chiếc váy công sở mà San chọn hôm nay lại ngắn hơn quá nửa đùi, làm nàng có vẻ cao hơn mọi khi. Ngay cả hành động quỷ quyệt giữ trọn tinh hoa của chồng trong hang thiên thai để đi làm cũng là những thay đổi nhỏ nhoi… nhưng nguy hiểm…

Nhưng tâm trạng hí hửng của San chẳng kéo dài được lâu hơn. Tiếng tít tít tin nhắn của điện thoại ngay khi nàng vừa đặt mông xuống ghế kéo nàng trở lại với công việc. Nàng chau mày khi tên gã trưởng phòng hiển hiện trên màn hình.

– Mười lăm phút nữa, họp với ban Tổng Giám Đốc!

Ngắn ngủn, cụt lủn. Lòng nàng dâng trào mớ cảm xúc hỗn độn. Chán ghét pha lẫn khấp khởi. Chán ghét vì phải gặp gã quá sớm vào ngày đầu tuần. Khấp khởi vì đây là lần đầu tiên nàng được họp trực tiếp với những người có chức có quyền trong công ty. Đầu San vang vọng lời gã nói trước lúc công tác:

– Em chưa hiểu à? Cấp trên đang muốn cất nhắc em đấy!
– Ừm… vào vị trí còn trống của bộ phận mình!

Tim San đập bình bình khi nghĩ đến viễn cảnh tương lai phía trước. Đường công danh của nàng tự nhiên rộng mở sau bao nhiêu năm cày cục ở vị trí nhân viên quèn. Tay nàng run lên vì phấn khích khi sắp xếp hồ sơ cho buổi họp quan trọng với bản thân sắp diễn ra. Nàng tự tin vào năng lực của mình cho tham vọng, nàng tự hào về thực lực của mình sắp giành được vị trí cao hơn. Nhưng nàng không, hoặc là quên, nghĩ tới sự cất nhắc cần thiết của Khiêm, người mà nàng chán ghét nhất công ty.

Mười phút trôi qua… Xấp tài liệu được xếp ngay ngắn trong hai bìa hồ sơ. Quyển sổ đầy dấu gạch đầu dòng và những vệt highlight các chú ý quan trọng. Đầu San tràn ngập những câu hỏi và câu trả lời cho từng tình huống. Nàng từ lúc vào làm, không phải là người giỏi nhất, nhưng lại là một trong những người kỹ nhất công ty. Cơ hội mười mươi này, nàng không cho phép bản thân có bất cứ sai sót gì dù là nhỏ nhất.

San nhắm mắt tĩnh tâm, hít một hơi căng phồng lồng ngực. Bầu vú nở nang phút chốc vun cao hơn trong vạt áo sơ mi trễ nải. San dợm người về hướng cửa phòng. Thân hình căng mẩy càng gợi tình hơn với những bước chân đầy tự tin. Nàng bỏ lại đằng sau một số cặp mắt ganh tị dõi theo. Những tị nạnh theo kiểu rất phụ nữ chứ không hề có tia ghen ghét nào. Cũng đúng thôi, nàng sống và làm việc rất được lòng mọi người.

Ba phút để di chuyển đến phòng họp… Căn phòng được khép kín, cách âm hoàn toàn với không gian bên ngoài. Vì thế nội dung các cuộc thảo luận trong đó thông thường không được tiết lộ nhiều cho nhân viên. Chỉ có bộ sậu chóp bu của công ty mới nắm hoàn toàn những kế hoạch được bàn bạc triển khai. Giờ bộ sậu ấy chỉ cách San một lớp cửa lạnh lùng.

Quá để tâm đến cuộc họp. Nàng quên mất liếc qua phòng chồng mình.

Quá để tâm đến cuộc họp. Nàng quên mất… hang thiên thai…

… vẫn chưa được rửa…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Sáng thứ hai đầu tuần. Trời Sài Gòn se se lạnh sau cơn mưa đêm rả rích. Cái lạnh hiu hiu làm Hiên chạnh lòng về thứ tình cảm lẩn khuất. Chạnh lòng vậy thôi, chứ Hiên chẳng mong cầu gì nhiều.

Công ty buổi sáng đầu tuần thấp thoáng những gương mặt hăng say.

– Hiên ơi… máy chị không bật lên…
– Hiên… không vô mạng được cậu ơi…
– Máy in em hết mực anh Hiên…

Hiên quẳng dụng cụ xuống mặt bàn thở dài mệt mỏi. Những công việc lặt vặt này hầu như thứ Hai nào anh cũng phải giải quyết. Không biết là do nghỉ cuối tuần chưa đủ hay sao mà các thiết bị cứ thay nhau đòi xả hơi tiếp. Đôi khi anh bỗng nảy ra nghi ngờ về chính năng lực bảo trì bảo dưỡng của mình. Mà thôi, nghĩ nhiều chi cho mệt, cả công ty hàng trăm thiết bị mà có mỗi anh quán xuyến… chỉ mỗi anh là…

… nhân viên IT quèn…

Nhưng… hôm nay có một điều khác lạ. Trên cái bàn làm việc của người nhân viên IT quèn ấy, bên cạnh đống dụng cụ sửa máy lăn long lóc, chễm chệ một ly cà phê nóng hổi vẫn còn nghi ngút khói. Hiên cầm cái ly nhỏ nhắn màu hồng nhạt lên. Hơi ấm truyền qua bàn tay trong tiết trời se se lạnh. Mùi cà phê thơm nồng, đậm đặc lượn lờ quanh mũi làm anh tỉnh táo hẳn. Một tấm sticker nhỏ nhắn phất phơ bên hông miệng ly, trên đó nắn nót dòng chữ ngay ngắn tròn trịa:

“- Em cảm ơn anh nhiều!”

Chữ D nhỏ xinh nằm nép dưới mép sticker khiến Hiên đoán ra ngay người pha cho anh ly cà phê này. Anh xoay đầu đánh ánh mắt mình về hướng nàng thường ngồi xuyên qua lớp cửa kính. Nét mặt vừa chớm hồ hởi của anh lại chùn xuống ngay.

Nàng… không có ở đó…

– Anh cảm ơn…

Hiên thả mình xuống ghế, dòng tin nhắn soạn vội vừa được gửi thì nhịp gót giày quen thuộc vang vọng bên ngoài hành lang văn phòng. Tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực khi bóng dáng người thương xuất hiện ngay cửa phòng bên kia lớp kính…

… Mỏng manh… yếu ớt…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Diệu lướt nhanh về chỗ làm việc của mình. Nàng biết, Hiên đang quan sát mình. Nàng biết, anh vẫn luôn như vậy… Nàng biết tất cả… kể từ ngày thứ hai tuần trước…

Một tuần vừa qua con tim và thể xác Diệu bị muôn vàn cảm xúc hỗn độn xô đẩy dồn dập vào nhau. Và tình cảm chực nở với Hiên là một trong những xáo trộn với thế giới đang chông chênh của nàng. Xấp hồ sơ công việc dồn nén khi nàng nghỉ chăm bệnh tạm giúp nàng quên đi những muộn phiền chao đảo.

Dù quan sát thật kỹ, nhưng Hiên đã bỏ lỡ khoảnh khắc khóe mắt Diệu lướt qua mình ngay khi nàng bước vào phòng. Nhưng anh không thể không thấy những vết bầm tím xây xát trên gương mặt nàng dù đã được giấu kín dưới lớp trang điểm đậm. Lòng Hiên sôi sục lo lắng, ly cà phê ấm nóng trên tay chợt nguội ngắt hơn bao giờ hết.

– Em ổn không vậy…

Dòng tin nhắn cuồng vội cuống quýt rung nhẹ trên tay Diệu. Nếu như không phải đã cạn nước mắt thì có lẽ nàng lại rơi lệ trước sự quan tâm của anh. Nàng biết anh đã để ý những vết thương khác thường của mình. Tình cảm của anh tỏa ấm cả người nàng qua màn hình chiếc điện thoại. Nhưng nàng biết trả lời anh thế nào đây.

– Cà phê hợp vị của anh không???

Diệu trả lời câu hỏi của Hiên bằng một câu hỏi khác chẳng liên quan gì. Hiên hiểu, nàng không muốn kể cho anh những chuyện mình đã trải qua. Anh hiểu, nhưng lòng anh không yên. Ngồi trong phòng máy lạnh, nhưng người anh nóng như lửa đốt. Nhưng… nàng đã không kể, anh có tư cách gì để hỏi thêm.

– Cà phê ngon lắm. Giờ anh lên sân thượng thưởng thức… Nếu cần gì cứ nói anh nhé…

Thở dài thường thượt, Hiên gửi dòng tin nhắn đầy tinh tế. “Anh vẫn ở đây cạnh em, nếu em cần một nơi dựa vào”. Hiên bước vội ra khỏi phòng trong khi Diệu đang hí hoáy với điện thoại. Túi quần anh rung lên một nhịp, Hiên không muốn nàng khó xử, anh sẽ đọc dòng tin nhắn đó khi đã hưởng làn gió se lạnh trên sân thượng văn phòng công ty. Anh sẽ ở đó, chiêm nghiệm lại cảm xúc của mình. Anh sẽ ở đó, chờ…

– Anh uống ngon miệng nhé…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Dù có chút hồi hộp, San vẫn thể hiện được bản lĩnh của người làm việc lâu năm trước dàn lãnh đạo của công ty. Nhờ sự chuẩn bị kỹ càng, cùng những gì đã học hỏi được ở Khiêm trong chuyến công tác, nàng trả lời rành mạch tất thảy những câu hỏi khó trong buổi họp.

Khiêm mỉm cười tủm tỉm đắc ý trước những thể hiện tuyệt vời của con ngựa chiến mà mình đào tạo ra, dù mục đích là về công hay tư. Trong suốt buổi họp, gã chỉ ngồi nhịp tay xuống bàn nhường hoàn toàn đất diễn hôm nay cho San. Gã ngồi sát bên để phòng khi nàng lúng túng, bí ý, gã sẽ lên tiếng nhắc nhở. Ấy vậy mà năng lực thuyết trình của nàng cứng cỏi đến nỗi không cần sự trợ giúp từ gã.

Gã ngạc nhiên, gã hài lòng, gã không cần để tâm đến buổi họp nữa. Gã biết, từ nay, nàng đã đủ sức sẵn sàng gánh vác những công việc ở tầm cao hơn.

Cuộc họp cứ thế trôi tuồn tuột qua đầu Khiêm theo thời gian. Và cũng theo thời gian, một mùi hương len lỏi sâu vào hai hốc mũi gã. Mùi hương này nửa lạ, nửa quen, lúc thì thoang thoảng, lúc thì đặc quánh một phía bên cạnh gã.

– Á… à…

Khiêm thích thú với phát hiện của mình. Cứ mỗi lần San cử động chân, mùi hương ấy lại nồng diệu hơn bao giờ hết. Gã cứ từng chút một nhích về phía nàng, áp sát và hít hà cái rìa không gian căng nồng tỏa ra từ thân hình căng mẩy. Mắt gã nhắm nghiền cứ như đang tập trung lắng nghe rất kỹ càng vấn đề nêu ra trong cuộc họp.

Clap… clap… clap…

Một tràng pháo tay giòn giã vang dội trong phòng khi San thể hiện xong màn ra mắt lãnh đạo đầy xuất sắc của mình. Nàng thở phào nhẹ nhõm, áp lực trong lồng ngực giảm tải gần hết. Vị trí Tổ trưởng Tổ Kế Hoạch còn trống chắc chắn không vuột khỏi tầm tay nàng.

Âm thanh vỗ tay lắng dần với vẻ mặt hài lòng của ban lãnh đạo cốt cán phía đầu bàn. Tổng Giám Đốc đang trao đổi nhỏ với hai vị Phó Tổng bên cạnh. Không gian trầm lắng khiến nàng nghe được tiếng hít hà nho nhỏ bên cạnh mình. Trên bàn họp hình bầu dục, chỉ có nàng và gã trưởng phòng đáng ghét ngồi ở vị trí thẩm vấn phía đầu bàn đối diện ban lãnh đạo. Khỏi phải tìm hiểu nàng cũng biết tiếng khụt khịt kia là của ai.

Như cảm nhận được San đang quan sát mình, Khiêm từ từ mở mắt ra nhìn nàng với điệu cười khinh khỉnh quen thuộc. Cái chau mày của nàng không làm gã e ngại. Gã hí hoáy viết vào mảnh giấy note trong tập hồ sơ của mình rồi đẩy nhẹ về phía nàng. Mảnh giấy cong vểnh lên chạm vào ngón tay áp út thon gọn. Nàng không nhận lấy, chỉ khẽ liếc nhìn dòng chữ trên đó. Nét chữ chắc cứng nhưng phóng thoáng như chính con người gã.

– Chuẩn bị… Giám đốc sẽ thông báo một bất ngờ lớn cho em… đừng quên… nhờ anh đó…

San trợn mắt nhìn Khiêm khó hiểu. Nếu chỉ là thông báo chức vụ mới mà nàng đã chắc mẩm nó là của mình thì cũng bất ngờ đấy nhưng không thể gọi là lớn được. Trước dấu hỏi to đùng của nàng, gã chỉ nhún vai nhướng mắt về phía đầu bàn bên kia nơi vị giám đốc già đang tằng hắng lấy giọng.

– E hèm. Đầu tiên, cảm ơn những nỗ lực của cô San trong chuyến công tác vừa qua. Qua xem xét quá trình làm việc và thử thách vừa rồi. Chúng tôi đã có quyết định giao cho cô nắm giữ trọng trách của vị trí Phó Phòng Kế Hoạch. Mong cô…

San trố mắt ra như không tin vào tai của mình. Những lời sau đó của Tổng Giám Đốc cứ lùng bùng đâu đó không tiếp nhận được. Bất ngờ này quả thật quá lớn, cảm xúc bùng nổ trong nàng. Nàng cười rạng rỡ, gật đầu bắt tay trong vô thức với những lời chúc mừng. Nàng chưa tỉnh táo để chú ý đến bàn tay hư hỏng của Khiêm quàng qua hông mình sát với phần mông cong vểnh trong chiếc váy. Nàng cũng không đủ tầm quan sát để nhận thấy một ánh mắt tóe lửa đang nhìn chằm chằm vào cái ôm eo thân thiết ấy.

San chỉ hoàn hồn lại khi những tiếng kéo ghế khô khốc vang lên. Phòng họp dần thưa thớt, buổi ra mắt của San kết thúc trong hoàn mỹ. Khiêm cũng đã buông hông nàng ra trước cái nguýt dài của ả kế toán trưởng, chiến tích mê mẩn gã nhất.

– Nào về phòng anh, mình bàn kế hoạch cho chức vụ mới của em…

Cổ San nổi đầy gai ốc khi Khiêm phả sát hơi thở vào tai nàng. Lời đề nghị của gã hợp lý đến nỗi nàng không có bất cứ lý do nào để từ chối cả. Chỉ là nàng thật sự không muốn phải ở một mình với gã.

– Nhưng… nhớ vệ sinh chiến tích của chồng em nha… bay mùi lắm…

San há hốc mồm, trợn mắt nhìn gã rời đi với nụ cười khoái chí. Hai má dần đỏ bừng không kiểm soát. Cặp chân tròn lẳn bất chợt ép vào nhau. Hình như có một thứ gì đó trong hang động sâu thẩm…

… trào nhẹ…

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Làn gió se lạnh buổi sáng thổi mát cả người Hiên. Thời tiết hôm nay không có nắng. Sân thượng công ty cũng bớt hanh hao. Ly cà phê nóng hổi, ấm áp tỏa khắp lòng bàn tay. Anh nhấp nhẹ từng ngụm như sợ nó sẽ cạn sớm…

… như sợ… sự thật này… không thật…

Dòng người ở dưới mặt đường cứ vội vã qua lại ngày đầu tuần. Trên sân thượng bóng Hiên trải dài an yên nhưng cô độc đến vô thường. Kể cũng lạ, anh có vợ đẹp, con xinh, nhưng giờ phút này lòng anh vừa hỗn độn, vừa trống trải. Nét mặt tủi thân của vợ ngày trở về anh vẫn nhớ như in, nhưng đằng sau đó luôn lẩn khuất những vết bầm tím xây xước trên má Diệu.

Cạch…

Tim Hiên đập liên hồi khi nghe tiếng mở cửa sân thượng sau lưng mình. Lòng anh rộn ràng dù chưa cần quay đầu lại. Anh biết đó là ai. Nhịp gót chân quen thuộc ngày một gần hơn. Anh chưa biết phải phản ứng thế nào nên cứ im lặng chờ đợi.

Một khắc… hai khắc… ba khắc… cứ thế trôi qua…

Hiên lòng chợt dâng đầy lo âu. Anh từ từ quay người lại, anh sợ nếu không làm thế, người con gái sau lưng anh sẽ biến mất mãi mãi. May quá. Diệu vẫn ở đó, chỉ cách anh chừng ba bước chân. Thân thể mảnh mai của nàng mong manh như chực chờ bị cuốn bay theo cơn gió thoảng.

Gương mặt Diệu tiều tụy, xanh xao với những vết thương ẩn dấu sau lớp trang điểm. Nàng vẫn im lặng tại chỗ, nhìn Hiên với ánh mắt long lanh, nụ cười mỉm nhẹ như trấn an những lo lắng trong lòng anh. Nàng đã theo anh lên sân thượng, gián tiếp xác nhận nàng cần anh. Nàng đã mãi những bước lặng lẽ lại gần người đàn ông đã luôn ân cần với mình những ngày vừa qua.

Ba bước còn lại, Hiên sẽ bước thay nàng.

Cả hai… đã gần nhau hơn lúc nào hết…

– Em… đã vất vả rồi…

Diệu khẽ nhăn mặt khi tay Hiên vuốt ve gò má bầm của mình. Vết thương nhói lên, nhưng lòng nàng an yên đến lạ. Hiên rụt tay lại, anh biết trong cơn xúc động nên cử chỉ có phần quá lực.

Diệu chụp lấy ngay tay anh, áp sát nó vào lồng ngực mình. Nơi con tim nàng đang đập loạn nhịp. Miệng nàng khẽ mỉm cười, đầu lắc nhẹ. Dịu dàng đến tinh tế…

– Em không sao… Cảm ơn anh vì tất cả…

Một cơn gió rít mạnh qua khoảnh sân thượng căng tràn tình cảm. Diệu chao đảo như suýt ngã. Vòng tay Hiên không để điều đó xảy ra. Anh với lấy, ôm rịt, siết chặt. Nàng thuận đà, không chút phản kháng, cả cơ thể ngã vào lòng ngực ấm.

Thế giới của nàng… một lần nữa… lại có anh chen vào…

Thời gian cứ lặng lẽ trôi…

Nàng ôm eo anh… anh ôm cả thế giới của mình…

Không ai dám cử động… không ai muốn rời xa…

– Hôn em đi… như đêm hôm đó…

Diệu ngẩng lên với ánh mắt thiết tha xoáy sâu vào lòng Hiên. Anh cúi xuống đặt môi mình lên khóe miệng run rẩy của nàng. Nụ hôn nhẹ nhàng, thấm tràn cảm xúc.

Mắt Diệu nhắm nghiền cả cơ thể nàng tan chảy vào trong Hiên. Miệng nàng hé mở đón nhận lưỡi anh len lỏi vào chia sẻ vị mặn của nước mắt một tuần vừa qua.

Nàng nuốt lấy tình cảm của anh. Anh cuốn đi vất vả của nàng.

Cả hai dần trượt khuất khỏi lan can sân thượng. Những người hối hả bên dưới mặt đường, giờ đây, dù có ngoái cổ ngước lên cũng không còn thấy được hai bóng dáng siết chặt cuống quýt bên trên nữa.

Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: http://truyen3x.xyz/o-cua-kinh/

Sài Gòn ngày đầu tuần… se lạnh…

Những con người vụn vỡ… tựa vào nhau… hòa vào nhau…

Chương trước Chương tiếp
Loading...