Quỳnh
Chương 13
Anh Long đến trường tìm Quỳnh không thấy, ra viện cũng không thấy luôn, nên khi Quỳnh về thấy anh đang ngồi buồn buồn trước cổng. Anh thấy Quỳnh ánh mắt anh thoáng vui lên, định hỏi gì anh lại thôi anh thở dài bảo:
– Anh định đến gặp em, nhưng gặp rồi lại thấy không xứng… anh về đây!
– Anh đã đến rồi thì vào nhà đi!
Quỳnh mở của cho anh dắt xe vào trong nhà, rồi ngồi cả ở sân nhìn nhau buồn buồn. Quỳnh bảo anh:
– Anh có thấy có gì cần nói với em không?
– …
– Anh thật sự không có gì để nói thì thôi, anh về đi…
– …
Quỳnh tự nhiên nước mắt trào ra tủi thân, rồi nghĩ ” một lời ” xin lỗi!” Cũng khó thế với anh sao? Em cũng làm chuyện trái đạo lý với ba, em hiểu sự cám dỗ ấy em không trách anh. Chỉ cần anh xin lỗi chúng ta sẽ bỏ qua hết được mà “. Anh cứ đứng im chết lặng mãi chả nói một câu nào cả, rồi đột nhiên nước mắt anh chảy dài trên má anh nói rất nhỏ:
– Lan… Lan tự tử chết rồi em! Ở nhà đang làm tang lễ… anh muốn đón em đến tiễn nó lần cuối dù nó không phải với em. Là anh sai có lỗi với cả hai… anh làm thế với nó vì anh không tự chủ được. Nhưng em anh yêu thực sự đấy… anh xin lỗi cả vì anh và xin lỗi thay Lan những gì nó không tốt với em!
Giọt nước mắt đàn ông đã rơi thật sự là mặn chát, Lan đi trong mãi mãi tuổi mười hai. Quỳnh âm thầm đẩy xe tang tiễn bạn, hoa trắng bay bay dọc lối Lan đi… mắt cay xè.
Đúng hay sai khi tình yêu đặt nhầm chỗ? Quỳnh và ba kết cục sẽ về đâu con đường nào cho Quỳnh. Hay cũng một ngày kia nằm lặng trong xe tang như Lan? Một nỗi đau xuyên tim ba người giờ chỉ còn lại hai, không ai hiểu thực sự lý do Lan ra đi trừ Quỳnh và anh. Nghĩa trang u uất trong mưa phùn, hạt nhỏ tung bay nhòe mắt người. Quỳnh và anh Long cứ đứng thế rất lâu, tận khi màn đêm buông xuống cú rúc đến lạnh người. Đàn chuột chạy lạo xạo trong nghĩa trang, áo ướt đẫm Quỳnh mới lay lay anh bảo:
– Về thôi anh! Người mất cũng đã mất rồi anh ạ… em cũng có lỗi!
– Lan nó không chết một mình… còn cả con nữa đã ba tháng tuổi rồi! Anh mới đáng chết…
– …
Lại một sự thật đớn đau nữa, thảo nào ” Lan ơi! Đúng là không có đường nào cho bạn cả, chúng ta giống nhau rồi… yêu phải người không nên yêu! ” Vất vả lắm mới thuyết phục anh về được, về đến nhà Quỳnh anh lên cơn sốt hầm hập mê man. Phải chăng anh quá đau khổ tâm mà đổ bệnh, hay là chút oán thán còn lại của Lan bắt anh phải trả giá. Dù thế nào Quỳnh cũng đành để anh ở nhà mình để chăm sóc, thấy điện thoại có cuộc gọi của bố anh Quỳnh chả dám nghe… Lúc sau mới nhắn lại một tin “… con buồn, con muốn đi xa vài hôm bố mẹ thông cảm…”. Nhìn anh nằm mê man thiếp thiếp trên giường, mà giọt nước mắt vẫn đọng ở khóe mi. Giờ thì Quỳnh hiểu đàn ông ít khóc hơn, nhưng nước mắt đã tuôn thì là cả sự đớn đau tột cùng.
Trên đời đời này có những nỗi đau, để cho người ta không thể gượng nổi. Vì nó quá đau đớn và giằng xé trong tim, cho nên không biết nỗi đau hay bạo bệnh mà anh Long sốt đến mê man. Quỳnh đành mời bác sĩ tư về khám và kê thuốc, bởi anh nặng quá Quỳnh không cõng nổi. Lẫn ở viện rất lằng nhằng, mà Quỳnh thì đâu có biết gì… đấy thói đời! “Mất bò mới lo làm chuồng” là thế, Quỳnh tự nhủ sau vụ này mình sẽ phải học hỏi thêm kiến thức xã hội. Đấy là một bước để trưởng thành do hoàn cảnh đẩy đưa, nhưng cũng chính là điều biến hóa. Khiến sát thủ Quỳnh Kun xuất hiện và nguy hiểm bội phần, vì am hiểu và chả còn ngây thơ Quỳnh đã luôn tạo được chứng cứ ngoại phạm cho mình.
Anh ốm đã là hôm thứ hai mê man li bì thuốc chả uống, có lẽ như duy tâm mà nói đấy là Lan trở về hành anh. Hoặc là chính sự đau đớn của tim anh tự hạ gục anh, còn gì đau hơn khi mà con mình lẫn mẹ nó là đứa em gái bé nhỏ ra đi trong nghẹn ngào. Đến ngày thứ ba thì anh tỉnh dậy uống được thuốc và nói chuyện với Quỳnh, hai ngày trận ốm làm anh sọp đi trông đến tội. Nhưng Quỳnh đôn đáo hai nơi lúc bệnh viện, lúc ở nhà người phụ nữ trong Quỳnh đã lớn hơn rất nhiều. Chu toàn và cẩn thận những lúc anh mê man trong giấc ngủ, thế là Quỳnh vẫn lén ra tập súng một mình. Bắn trúng nhiều rồi đâm ra nghịch ngợm, Quỳnh nhắm mắt bắn bằng cảm giác, rồi quay lưng đi bắn ngược lại. Mới đầu thì trượt lung tung tuy nhiên có lẽ trời phú cho Quỳnh giác quan nhạy bén, Quỳnh dù nhắm mắt hay quay đi khả năng chính xác vẫn rất cao. Bởi thường xuyên đùa giỡn cùng thiên nhiên, Quỳnh có thể lắng nghe được tiếng gió thoảng… xào xạc thổn thức với tiếng lá rơi. Đặc biệt nhất là giác quan thứ sáu, một linh cảm sát thủ để nhận ra vị trí mục tiêu.
Nhưng sẽ rất đau đớn nếu một ngày, nhận ra số phận mình sinh ra là để giết người. Khi bàn tay đã vấy máu đồng loại vết trượt sẽ dài và xa, lúc mà nhìn lại đã quá muộn để quay đầu. Con đường để bước vào thế giới quỷ, hóa ra Quỳnh Kun cũng từ ngày thứ ba anh tỉnh lại ấy. Và để rồi đối nghịch với anh người mình yêu, lại đi truy bắt chính mình nhiều lần giương súng bắn anh mà không làm nổi. Anh đang nằm thiêm thiếp trên giường, còn Quỳnh thì đang nấu cháo cho anh. Thì tiếng của Tùng ngáo gọi ầm ầm ngoài cửa:
– Chị Quỳnh ơi! Mở cửa cho em, không hay rồi!
Quỳnh vội chạy ra mở cửa thì Tùng ngáo đã bô bô cái mồm:
– Anh Tiến nằm viện mà nhà có biến, anh bảo em tìm chị ngay chúng…
Quỳnh đưa tay che lên môi ra hiệu, Tùng ngáo mới hiểu ra thì thào:
– Chúng nó đông lắm chị ạ thằng Đức Ngọt nó ra tù, mượn anh em của thằng Đô Dậu bên kia cửa khẩu. Kèm cả bọn tàu khựa chơi toàn hàng nóng, nó đòi giả địa bàn không thì nó sẽ xóa sổ Bạch Hổ. Anh Tiến bảo anh đang nằm viện, bác sĩ nói chưa thể đi lại nên không chiến chúng nó được. Anh bảo qua chị khác có cách để điều trị bọn nó.
– Bọn nó đông không? Và trang bị súng hết à giờ đang ngồi đấy cả sao?
– Vâng! Bọn nó đến bằng năm con bốn chỗ và một con xe hai chín chỗ, thằng nào cũng găm hàng nóng bọn em đao kiếm không ăn được. Bọn này toàn bên khựa dạt sang gấu lắm chị, chắc quả này mình toạch.
– Anh qua bên Hắc Long bảo anh Tuấn đưa anh em sang trước đi, tí em ra sau anh nhé!
– Hắc Long? Thằng Tuấn Rồng còn đang muốn đóng số anh em mình cho ngủm con mẹ hết, giờ sang nó chả cứu đâu chị… thế là xong xác rồi!
– Cứ sang đi bảo chị Quỳnh nói nhé, anh Tuấn sẽ mang người sang… anh cứ đi đi yêm tâm.
– Vâng! Nghe chị… em đi đây cũng hết cách rồi!
Tùng ngáo bất đắc dĩ cùng hai anh em quay đi, trước khi đến Hắc Long còn ngờ vực. Nhưng vừa đến cổng gặp ngay thằng Bảo Đen, nếu lúc trước nó đã chĩa súng vào Tùng Ngáo. Hoặc chí ít chửi bới loằng ngoằng khinh miệt, nhưng lần này nó bảo:
– Chị Quỳnh bảo đến à? Ông vào trong gặp anh Tuấn đi tôi đi gọi mấy thằng em lấy xe. Sau có biến ông alo tôi phát không cần qua các đại ca nhé, thịt con mẹ nó luôn và ngay. Chuyện nhỏ thì không cần phiền các anh ấy!
Tùng ngáo lại nể Quỳnh thêm một lần nữa, mà bọn Hắc Long này có gì mà ghê thật. Xem mấy chục thằng bên khựa, hàng nóng găm đầy mông chả ra đống rơm đống rác gì nhỉ? Tùng vào trong thấy Tuấn Rồng đang ngồi bàn với Chính Khỉ, thấy Tùng Tuấn Rồng vui vẻ bảo:
– Thằng em dại! Mày cứ ngồi làm chén nước đi, anh biết tin từ nãy rồi, Quỳnh nói đúng thật đấy. Mẹ kiếp! Vừa nói đến chó đã có chó muốn đớp anh em mình rồi! Nhưng thằng này đầu cũng chưa cao lắm, nên hồi xưa lão Luận Bạc phế nó thay anh Tiến Rulo mày… nó ôm hận là phải.
Tùng yên tâm hẳn vì bên Hắc Long đã chuẩn bị rồi, cộng đám anh em Bạch Hổ trong tay Tùng chả có gì không bật lại nổi. Nhất là cái câu “anh em mình” xem ra đã chả còn hằn thù gì nữa. Tùng hơi áy náy lẫn hổ thẹn xin lỗi:
– Anh Tuấn bỏ qua cho trước có láo với anh! Nay anh giúp Bạch Hổ em cảm ơn anh nhiều! Trước mỗi người một chủ mong anh bỏ qua cho!
– Anh em một nhà nói làm đéo câu khách khí! Anh Tuấn bảo sau mấy hôm nữa sáp nhập thành Long Hổ bang. Chị Quỳnh làm chị cả tôi với ông và chỗ anh Tuấn một nhà… nói làm lồn gì lo việc kia thôi!
Chính Khỉ nói đỡ luôn cho Tuấn Rồng, khiến cho Tùng bàng hoàng vô cùng. Chị Quỳnh thật giỏi không hổ làm chị của mình, cũng may không Bạch Hổ phát này hỏng. Thế Tùng ngáo và đám anh em yên tâm uống trà, và chờ bên Hắc Long sửa soạn. Còn ở nhà do Tùng ngáo gọi ầm ĩ làm anh Long tỉnh theo, anh ngó ra cửa thấy Quỳnh nói chuyện với ba thằng to cao xăm trổ đầy người. Anh chưa nghĩ ra gì cả đến tận mấy năm sau anh xâu chuỗi lại tình tiết, và đau đớn nhận ra sát thủ Quỳnh Kun mà chuyên án đang truy bắt. Không ai khác lại là người con gái mình yêu, tận lúc đó anh vẫn bị vẻ thơ ngây của Quỳnh đánh lừa. Nhưng đó là chuyện về sau này, lát sau thấy mấy thằng không có thái độ gì hùng hổ. Nhất là ban đầu còn gọi Quỳnh là chị, khi đi chúng còn tỏ vẻ ra lễ phép lạ thường. Nên khi Quỳnh vào anh hỏi thì đã bị Quỳnh qua mắt dễ dàng:
– Ai đấy em? Trông bọn nó đúng là dân xã hội, sao em quen nó?
– À thằng em! Bên nhà chú mà anh… nghiện qua đây vay tiền thôi! Nhưng em chưa có cho ạ!
Anh thở phào luôn vui vẻ, thế là chẳng có gì lớn… nhưng thật ra rất lớn vì ba Quỳnh người nhà bên Mỹ hết. Làm gì có ai ở Việt Nam thì làm gì mà có chú với cháu, tuy nhiên đó là khi anh xem hồ sơ nhân thân Quỳnh sau này. Quỳnh bê bát cháo ra bảo anh:
– Anh phải ăn hết nhá hơi cháy tí hi hi… tại để nhỏ lửa nhưng ra buôn lâu quá ạ!
– Ừ! Anh sẽ ăn hết chứ vợ yêu nấu mà!
– Nài! Đã cưới đâu mà vợ… vợ… chồng… chồng… sốt ruột ăn đi há miệng nói nữa em đấm vào mặt cho đấy!
Quỳnh yêu ba thôi nói thế là để anh vui, muốn động viên anh ăn hết chỗ cháo. Anh cũng ngoan ăn vèo gần hết bát cháo, còn hai ba thìa cuối anh lại đùa. Anh bảo Quỳnh:
– Em ngậm vào mồm đi vợ, rồi sang mớm cho anh nhé!
Cái gì đã không thích thì càng nói càng ghét, Quỳnh phản đối ra mặt mắng luôn:
– Bón bón cái cứt ý… đớp hết mau em đi rửa bát, muốn ăn tát à láo toét!
Kể ra hơi láo nhưng mà anh chỉ xem là câu nũng nịu, anh không giận mà đùa luôn. Khua tay vô tình ụp cả chỗ cháo trong bát, lẫn ở thìa vào anh và Quỳnh. May không ra chăn đệm chứ không thì giặt phát khổ luôn, Quỳnh cú lên la hét:
– Giời ơi! Bẩn hết sạch rồi nhá… cởi hết ra mang giặt. Mà xong anh đi tắm đi mấy ngày rồi, anh hôi hơn cả con cú ấy!
Anh cởi của anh còn Quỳnh cởi của mình, nhưng vô tình khi còn độc bộ quần áo lót trên người. Thì nó làm lửa dục trong anh bùng lên, mà không kích thích sao nổi. Khi mà cái quần chip của Quỳnh đang mặc thuộc loại lọt khe, nó bé mong manh và thấp thoáng đám lông mu mềm mại. Cái bướm múp míp của Quỳnh, chẻ ra khuất sâu vào phía trong đùi. Tháo quần trước lên khi ưỡn người lột cái áo phông qua đầu, thì người Quỳnh cong vồng lên. Cặp đùi trắng ngần làm cho cái tam giác đen đen mập mờ đó nổi bật, cái đũng quần lót bé xíu chui tọt vào khe bướm hồng hào. Hai bờ môi úp vào nhau như hai múi bưởi mọng căng khiêu khích.
Anh vùng lên đè Quỳnh ra hôn đến nghẹt thở, tay anh đẩy cái áo lót hất ngược. Anh bóp vú Quỳnh khá mạnh, nhưng mà Quỳnh lại thấy thích thích. Bạo tay kéo tụt quần sịp anh xuống cầm chim anh vuốt vuốt, thật ra Quỳnh nhớ chim ba thôi. Của anh cứng nóng rực chật tay Quỳnh, khi mà anh lùi xuống cúi hôn bướm Quỳnh thì chim anh cũng rời tay. Cũng đã mấy ngày trôi qua anh Tiến ở viện, còn ba chả động vào Quỳnh được. Con đàn bà trong Quỳnh rạo rực khi anh mút chùn chụt bên dưới thì Quỳnh oằn oại rên rỉ. Lúc anh cầm chim anh nóng rực chạm vào bướm, ngay lập tức Quỳnh ưỡn lên dạng rộng chân ra chờ đón nó đầy khao khát. Vào rồi! Nóng hơn của ba và anh Tiến, hơi ran rát một chút. Cong người lên nhìn anh trân trối, anh thấy nó tuột trong Quỳnh dễ dàng chắc có chút ngỡ ngàng. Quỳnh bá cổ anh hôn và nói:
– Em không còn trinh anh buồn à?
– Không đâu! Chỉ cần em yêu anh là anh hạnh phúc mà!
– Hấp ý! Đang thế này bảo em không yêu anh… sao… ứ… hự… ự…
Chưa để Quỳnh nói hết câu anh đã thúc cái rõ mạnh, rồi của anh lao ra lao vào thùm thụp trong Quỳnh. Đây là lần thứ ba Quỳnh làm chuyện đó, nhưng chính xác hơn là lần thứ hai thôi. Lại cũng mấy ngày qua rồi các tổn thương đã đỡ hơn, và cũng thích anh Long nữa cơ. Thế nên anh thúc mấy cái Quỳnh ứa nước ra, quắp chân lên lưng anh thở hổn hển. Lần thứ hai nằm dưới cho con trai làm thế, mà không đau như anh Tiến vì thế cứ ôm anh rên đầy dâm loạn:
– Ư… hư… ư… ui… anhhh… ơi… ư… hư… anhhh…
Rên dâm dật thế hình như anh phấn khích hơn hơn, thúc mạnh tới tấp tấp vào Quỳnh “… bạch… bạch… bạch… “. Những tiếng cơ thể đập nhau và chim anh mút trong cái bướm ướt nước, của Quỳnh ra vào kêu “… phụp… phụp… phụp… “. Nằm dưới không mất sức dù anh đè cho nặng chịch, của anh nó tự động chạy ra vào thích lắm… không phải nhún như với ba. Nhưng anh dập mạnh quá lại rát trở lại, oằn lên cấu mạnh vào vai anh nói trong tiếng thở dập dồn:
– Úi úi úi… hự ự… Long… úi… ôi từ… từ… tí… nào em bị rát rồi anhhhh… ự hự… ui… ui…
Gớm! Anh vừa ốm dậy mà còn thế, chả biết anh không ốm thế nào nữa. Anh thúc mạnh thốn quá đấm vào lưng anh thùm thụp, cơ mà càng ưỡn lên oằn oại càng bị chọc sâu hơn. May quá anh thở hắt dồn dập… rồi chim anh phụt ra tới tấp chảy vào Quỳnh, nong nóng trong đấy rất nhiều. Anh rời Quỳnh nằm vật ra chim của anh không to thẳng hùng dũng như trước nữa, nó sun lại ngăn ngắn oặt sang bên. Quỳnh ấn cái quần dài của anh vào háng, giữ cho nó không ộc ra sàn chạy vội vào nhà tắm. Tắm rửa xong xuôi ra anh đã thấy ngủ mất rồi, Quỳnh lại gần cầm chim anh lay lay mắng yêu:
– Mày tồi thế lúc ở trong tao làm đau tao phết đấy nhá!
Rồi cúi hôn môi anh nhẹ nhàng Quỳnh nhìn anh bảo nhỏ:
– Sau ba Quỳnh yêu anh nhất đấy! Nãy em thích hạnh phúc lắm Long ạ… chỉ tiếc trong trắng em cho ba rồi! Yêu anh!