Quỳnh
Chương 14
Anh ngủ say dĩ nhiên là chả nghe được rồi, Quỳnh xuống kho xép lật mấy cái hộp đến chỗ giấu súng. Từ hôm mang anh về đã phải đưa xuống đây cất giấu, nạp đạn và mang thêm ba băng dự phòng Quỳnh khóa cửa. Ra đường bắt taxi đến đại đường Bạch Hổ, nơi đang sôi sục căng thẳng đấu đá. Tại Bạch Hổ đám người Đức Ngọt và Đô Dậu đang nghênh ngang mặc cả. Chúng ỷ người đông vũ trang mạnh hơn đang lấn lướt. Tuấn Rồng sự việc bất ngờ tuy đưa đàn em đến nhưng chưa có kế hay. Nếu nổ súng cầm chắc là thua rồi, dù muốn gài phím công an bắt nhưng lại đang thế khó. Bên Đức Ngọt muốn dành lại Bạch Hổ, nhưng biết là không dễ ăn vạn bước đường cùng chắc cũng nổ súng. Nhưng huyết tẩy nhau chả bên nào có lợi, chưa kể công an ập vào nếu bên Tuấn Rồng cài cắm zích đểu.
Đã gầm ghè nhau thương lượng lời qua tiếng lại cả mấy giờ, bầu không khí đã nóng nên khác hẳn. Súng đạn lên nòng xoành xoạch thằng Đô Dậu lớn tiếng chửi:
– Mả cụ mấy con chó chúng mày! Rượu mời không uống rượu phạt… đã thế bố nói trắng ra luôn. Anh Luận thấy thằng Tiến Rulo tôn con nhóc lol thối nào đó lên trên đầu. Lại còn không thông qua anh Luận, anh bảo bọn bố mày về xử đấy. Cả thằng chó Tuấn tôm cùi bắp kia, cũng đi bợ đít con ranh lol thối đó rồi. Thế thằng Tiến và con khẳm lol đó đâu đéo dám ra đây à? Đứa nào là con Quỳnh Kun thì ra mẹ đây đi, bố xem hổ báo thế nào?
– Tao đây… Quỳnh Kun đây!
Một giọng con gái nhỏ nhẹ mà âm lên lành lạnh, tất cả bọn Đức Ngọt và Đô Dậu ồ lên ngó ra cửa. Cánh cửa ngược sáng khiến cái váy trong suốt, hằn lên thân hình thon thả của một con bé con chỉ độ 1m60. Khi Quỳnh bình thản vào đến sảnh, cả bọn chúng càng ngạc nhiên một con bé mặt non choẹt. Mặc bộ váy ngắn mỏng manh, kể ra thì cũng thuộc loại xinh xắn. Nhưng nó chỉ ra dáng một con bé học sinh lớp tám lớp chín là cùng, Đức Ngọt cười khùng khục nói:
– Tưởng thế nào? Hóa con bé con thế cho hai thằng kia chơi mấy phát để nó thượng cả lol mày lên đầu thế? Tý anh chơi thử xem mày có ngon không ha… ha… ha…
– Câm mồm! Loại mày nhặt băng vệ sinh tao liếm còn chưa đủ tư cách nhé! Mày ngon cả thằng kia ra đây đứng cách nhau mười mét đấu súng, tao chấp cả hai thằng nếu tao chết chúng mày cứ việc làm gì thì làm ok!
Quỳnh chỉ cả thằng Đô Dậu vì phỏng đoán, nó là hai thằng Tùng ngáo nhắc đến. Bị Quỳnh khích tướng hai thằng sôi máu, nhất là Đô Dậu tay súng cừ khôi vùng biên chịu sao nỗi nhục đó. Thế trúng kế ” Cầm tặc vương” của Quỳnh, đi đường Quỳnh đã suy tính đánh nhau to thì bất lợi. Mà nếu dụ được hai thằng cầm đầu ra bắn bỏ, thì tự nhiên khác yên rồi dùng kế ” Sấn hỏa đả kiếp ” tranh thủ lúc nó rắn dập đầu mà uy hiếp đe dọa bọn đàn em. Việc đấu súng chỉ trông vào bản thân Quỳnh đấy là ” Không thành kế ” thắng bại khó lường nhưng chả có cách nào. Khi xưa Khổng Minh đã từng mạo hiểm một mình một thành lừa Tư Mã Ý, hôm nay Quỳnh cũng đành cược liều. Hai thằng trước anh em đôi bên nhục khôn xiết chấp nhận thách đấu, chúng lại tự tin rằng mười mét thì tận hai thằng con bé cầm chắc chết. Con này nó rồ thật sự mà thách cuồng rồi, nhất là khi Quỳnh lại lạnh lùng bảo:
– Đã chơi chơi công bằng nếu tao chết không sao, chúng mày chết anh em cầm súng xông lên cả thì sao? Thế nên anh em bên mày bỏ hết súng trên tay để dưới chân chừng nửa mét, bên tao cũng vậy cho anh toàn. Cái thứ hai tao sẽ bịt mắt và đứng quay lưng lại. Nếu tao bắn hai phát súng mà trượt, thì tao sẽ đứng im cho bọn mày bắn tao. Tao bịt mắt còn hai thằng chúng mày có thể thoải mái xê dịch, nhưng đừng bỏ chạy khỏi phạm vi mười mét là được. Cho nên không sợ tao thấy trước mà ngắm bắn chúng mày. Cho đàn em của mày bịt mắt luôn, khi chúng mày đổi vị trí đếm đến năm tao sẽ bắn dám không?
Thằng Đô Dậu tí sặc cả ngụm nước đang uống, con bé này nó có bị điên không nhỉ? Tí tuổi nghề đến đâu mà thách ngu thế, mở mắt bắn chả chắc đã trúng huống hồ bịt mắt quay lưng. Đô Dậu làm mưa làm gió vùng biên, từng tay súng đoạt giải của biên phòng. Dính phốt bị kỷ luật thành lưu manh, qua hiểu vũ khí quân dụng ra sao rồi. Con ôn này nhìn mặt mũi cũng thông minh hay dùng cách này, để anh em mình không dám nhận mà té. Đô Dậu cười ha hả bảo Đức Ngọt:
– Đức Ngọt chơi luôn mày! Tý nó bắn trượt tao với mày mang nó về cho nó thử hai khẩu “súng ngắn” của anh em mình ha… ha… ha… ha… Nhìn cũng ngọt nước đấy, trắng trẻo mỗi tội vú hơi nhỏ ha… ha…
Cuộc đấu súng làm nên tên tuổi Quỳnh Kun bắt đầu, hai thằng ngạo nghễ ra khoảng sân trống còn không thèm cầm theo súng. Khoảng cách mười mét thiết lập, hai bên nín thở theo dõi nhất Tuấn Rồng và Tùng ngáo lo đến thót tim cho Quỳnh. Quỳnh mở cái túi đeo cạnh sườn lấy ra khẩu 6P9, có nòng giảm thanh và tháo vứt đạn ra sân trong súng chỉ có hai viên. Đô Dậu hơi tái mặt thoáng nhận ra hình như mình đã ngu, con bé cầm 6P9 thì nó là sát thủ con mẹ nó rồi. Nhưng ở đời đôi khi có những việc không thể có cơ hội để làm lại được, Quỳnh bị bịt mắt bằng cái khăn hôi hám mùi thuốc lá, và dày cộm của thằng đàn em Đô Dậu. Quỳnh lên đạn và quay lưng bước, cho đến khi có tiếng hô:
– Đã chuẩn khoảng cách mười mét!
– Chuẩn bị đếm bắt đầu!
– Một!
– Hai!
– Ba!
– Bốn!
Đức Ngọt dịch khỏi vị trí ban đầu hai bước chống tay cười nhếch mép, Đô Dậu cẩn thận hơn vì đã có đề phòng lùi năm bước nấp sau lưng Đức ngọt. Quỳnh nghe và cảm giác được chính xác vị trí hai thằng. Khi mà tiếng hô:
– Năm!
Chỗ Quỳnh đứng bụi bốc lên thoang thoảng bởi cú xoay người. Cái váy tốc lên cao có thể thấy rõ cặp đùi trắng bóc thon thả, cái quần lót ren đen hằn lên bờ mông căng đầy hé lộ dưới váy. Quỳnh khêu gợi quá đám đàn ông chúi mắt vào Quỳnh hơn để ý hai thằng kia lẫn trong tiếng hai tiếng ” soạch ” ” soạch ” của khẩu 6P9. Chỉ đến khi ” Bịch ” ” Bịch ” hay tiếng của hai thân thể to lớn đổ sập xuống sân và máu loang ra. Cả đám người chết lặng chỉ có mấy chục giây vụt trôi, hai thằng chết vì quá coi thường đối thủ. Cho rằng nó bịt mắt rồi nếu có chĩa đúng mình chạy vẫn kịp, Nhưng chúng còn chưa kịp nhìn đã bị đạn ghim vào đầu. Quỳnh hét lên:
– Thu hết súng chúng nó lại!
Đám đàn em hai bên đang bàng hoàng, nhưng Tuấn Rồng vốn chả phải kẻ đầu đất. Đã bí mật dặn anh em mai phục, nếu Quỳnh thắng là nhào ra thu súng. Còn thua phải hy sinh bản thân cản trở chúng lại, để anh em tấn công và thế là “Sấn hỏa đả kiếp” thực thi dễ dàng. Đám đàn em của Đức Ngọt đang ngơ ngác vì sự việc đã mất trắng vũ khí trong tay.