Ra đời
Chương 15
Huyền xuất hiện ở cửa quán bar, tôi bắt đầu rối rít vì những cảm xúc lẫn lộn đang cồn cào trong lòng. Để tờ tiền lên bàn, đeo vội cái túi lên vai, tôi nhanh chóng chạy đến chỗ Huyền, cầm tay cô đi nhanh ra chỗ đỗ xe. Cửa xe vừa đóng lại, tôi không nhịn được mà nhoài người sang phía Huyền để ôm lấy hai bầu má của cô và vội vàng hôn lên đôi môi của cô.
– Anh… nhớ em!
Nụ hôn cuồng nhiệt, nhưng không làm bớt chút nào cảm giác cồn cào của tôi, câu nói bật ra để phát tiết cảm xúc của mình, môi tôi lại gắn chặt với đôi môi của Huyền, sự cuồng nhiệt của cô cũng không kém tôi.
– Em… cũng nhớ… anh!
Hai nụ hôn rất dài làm cả hai chúng tôi đều hổn hển, gương mặt Huyền còn thêm nét đỏ rực quyến rũ, mùi hương nồng nàn đậm đà từ người cô lại như hun nóng sự ham muốn của tôi, làm nó cuồng lên căng cứng.
– Về… về nhà đã anh.
Huyền cảm nhận được sự nóng nảy của tôi, khẽ nói.
Tôi cố đè ép sự nhộn nhạo cuồn cuộn trong lòng để lái xe ra khỏi bãi đỗ, chúng tôi cũng không thể về nhà được, Khả My đang đợi ở trường. Khả Mỹ cũng không cần đón vì có dịch vụ đưa đón của trường, nhưng tôi lại thực sự muốn tự thân đến đón con bé, Khả Mỹ cũng rất vui khi tôi đến. Con bé nhảy cẫng lên, không để ý đến cô giáo đang điểm danh các bạn để bố mẹ đến đón. Nó hét lên và chạy ào đến nhảy lên để ôm ôm lấy.
– Bố ơi!!!
– Bố nhớ Khả My quá!
Hôn tíu tít lên hai cái má xinh xắn của con bé, sau đó đến lượt con bé hôn lại.
– Con cũng nhớ bố.
Đón con bé, làm những nhộn nhạo trong lòng tôi bình ổn trở lại, thay thế bằng niềm vui được gặp Khả My. Hôm nay không đưa Khả My đi ăn kem, tôi lái xe đưa hai mẹ con Huyền về thẳng nhà.
– Tối nay anh có cuộc hẹn khá quan trọng nên sẽ không ăn cơm với hai mẹ con được.
Tôi nói với Huyền khi xe đỗ vào bãi, sau đó mở cốp xe để bê cái hộp ra.
– Lên nhà anh cần chuẩn bị mấy thứ, bên nhà mới chưa có đủ dụng cụ.
Ôm thùng đồ lên nhà, tôi lấy ra gói bánh kitkat đưa cho Khả My, sau đó mang thùng đồ vào bếp. Huyền thay quần áo mặc nhà xong cũng vào bếp cùng tôi.
– Hôm nay anh hẹn chú Thuận, em nhớ người mà hôm hai đợi hai mẹ con ở quán nước gần khách sạn không? Ừ, đúng rồi. Tối nay anh làm mấy món nướng để mời chú ấy tại nhà mới. Đồ anh mua sẵn đây rồi, chỉ cần chuẩn bị để tối chỉ việc nướng thôi.
– Vâng. Mà tối nay anh ngủ ở đâu?
– Anh ở luôn nhà mới. Mấy đồ cá nhân anh đã mua rồi.
– Hay… hay… anh về đây với mẹ con em?
– Anh cũng rất muốn, nhưng mà như vậy sẽ có điều tiếng không hay cho em. Với lại, mình đang yêu nhau mà. Nên có chút khoảng cách để hưởng thụ tình yêu đã.
– Vâng ạ.
Có Huyền giúp, mấy đĩa thức ăn đã làm sẵn bày lên đĩa rất đẹp sau đó bao lại bằng nilon và cho lại vào thùng.
– Anh muốn em.
Tôi không nhịn mà táy máy chân tay khi Huyền đang giúp chuẩn bị đồ ăn cho tôi, lúc này cảm giác nhộn nhạo lại đầy vơi trong người, làm tôi không nhịn mà ôm lấy cô. Bàn tay tự động chui vào trong áo cô, xoa nắn bầu ngực căng mẩy của cô, thân hình Huyền uốn éo dính sát vào người tôi, những kích thích từ ngực cũng làm cô dần mất phương hướng, mùi hương cơ thể cô càng lúc càng nồng nàn, môi cô ngấu nghiến lấy môi tôi không rời.
– Anh… phải đi… thôi.
Chút lý trí cuối cùng cũng nhắc nhở tôi thời điểm này không thích hợp và tôi còn cái hẹn trước mắt.
– Anh… yêu em!
Cố hôn thêm một cái, tôi dứt khoát bê thùng đô lên để ra khỏi bếp. Tôi biết chỉ nấn ná thêm một chút, tôi sẽ không khống chế được bản thân mình nữa vì sự phản ứng của Huyền đã kích thích mạnh mẽ sự ham muốn của tôi. Cô phải dựa vào thành bếp để chống đỡ cơ thể đang run rẩy của mình, hơi thở dồn dập nóng hổi, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt mị mị long lanh.
… Bạn đang đọc truyện Ra đời tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ra-doi/
Về đến nhà mới, mất mấy chuyến lên xuống tôi mới bê hết đồ lên nhà, khoảng sân ban công tầng bốn đã được rải cái chiếu hoa, ở giữa bày cái lò nướng than hoa nhỏ, các đĩa thức ăn ngon lành bọc nylon cũng đã bày biện sẵn sàng. Một thùng giữ lạnh đựng đá và nước hoa quả ép để bên cạnh, một bộ ấm chén và chiếc siêu nhỏ cũng được đặt ở góc chiếu. Tôi nhìn qua bố trí một lát mới hài lòng gật đầu sau đó bắt đầu đốt than.
Chú Thuận đến rất đúng giờ, lò than vừa bén thì tôi nhận được điện thoại của chú. Chạy xuống nhà, chú Thuận đang đứng trước cửa.
– Cháu chào chú!
Tôi cất tiếng chào và giơ hai bàn tay bắt bàn tay chú đưa ra. Bàn tay chú rất ấm, dày và khỏe.
– Chào cháu! Sao lại hẹn chú đến đây?
– Hôm nay cháu có món quà đặc biệt muốn mời chú thưởng thức, nên mới đặc biệt mời chú đến.
Nhìn ngôi nhà trống hoác chú Thuận có chút ngạc nhiên hỏi tôi.
– Đây là nhà cháu mới mua, cũng sẽ đặt văn phòng công ty ở đây. Cháu đang làm nội thất, mấy hôm nữa sẽ xong.
Đi cùng chú Thuận lên tầng bốn, tôi vừa giới thiệu.
– Chú ngồi xuống đi ạ. Hôm nay chú cháu mình cùng thưởng rượu ngắm trăng.
– À… được đấy. Lâu rồi chú không có được ngắm trăng. Hôm nay có rượu, có trăng hẳn là sẽ rất thú vị.
– Vâng ạ. Nhưng chưa phải là nhân vật chính. Đây mới là nhân vật chính.
Tôi lấy cái hộp để trong cái túi ra, chai rượu tương tự như chai tôi đưa anh Sơn hôm nay.
– Đây là chai rượu cháu tặng chú. Là chai rượu đặc biệt mà cháu đã nói, là tinh túy và tinh hoa của rượu gạo.
Chú Thuận nhận hộp rượu, ánh mắt không khỏi sáng lên tán thưởng.
– Rất đẹp. Sang trọng, lịch sự, lại thêm chút cổ điển. Nó đúng là đẹp nếu tính về thẩm mỹ.
Tôi không nói gì chỉ cười cười nhìn chú Thuận đang xoay cái hộp trên tay ngắm nghía. Tôi đợi chú mở hộp.
– Chai này thấp hơn chai bình thường một chút, vừa tạo sự vững chãi, nhưng lại không mất nét quen thuộc của chai rượu truyền thống. Cái nút gỗ này tiệp với màu vàng óng trên hình trang trí của chai rượu, càng làm nó nổi bật và tăng cảm giác sang trọng. Đủ cảm quan rồi, chú lại tò mò chất rượu bên trong.
– Chất rượu bên trong cũng sẽ không làm chú thất vọng. Chai này chú cất đi ạ. Hôm nay chú cháu mình sẽ thưởng thức chai khác, đàn em của chai này.
Tôi lại lấy trong túi ra chai rượu bạc y chang.
– Đây là nó, hôm nay sẽ là bạn ngắm trăng với chú cháu mình.
Chú Thuận cẩn thận đóng hộp rượu lại, cho vào cái túi tôi vừa đưa, sau đó đỡ lấy chai rượu tôi vừa đưa sang.
– Kém sắc hơn một chút, Nếu chưa nhìn thấy chai kia thì vẫn cho cảm giác sang trọng.
– Vâng. Vậy chú cháu mình bắt đầu thôi, trăng lên rồi.
Khu nhà tôi mua nằm ở vùng ven, nên không bị các tòa nhà cao tầng chắn tầm nhìn, cũng không bị ánh sáng rực rỡ của các loại đèn trang trí ảnh hưởng. Sau một ngày mặt trời chói chang, bầu trời trong vắt để ảnh trăng vàng thả xuống, cái đèn tôi mới kéo cũng chỉ bổ sung thêm chút ánh sáng, mà không làm ảnh hưởng đến ánh trăng đang chiếu xuống.
– Cháu mời chú khai rượu.
Để hai cái chén sứ trắng tinh xuống trước mặt chú, tôi lên tiếng mời.
Chú Thuận gật đầu, sau đó cẩn thận gỡ cái nylon trong suốt phủ nên nắp chai, sau đó từ từ vặn cái nút gỗ đặt xuống chiếu. Hơi chun mũi để hít nhẹ hơi rượu đang tỏa ra từ miệng chai, sau đó tử tốn nghiêng chai để rót rượu ra chén. Tôi không khỏi tán thưởng, chú làm đúng chuẩn và trân trọng.
Chai rượu được chú nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó cầm cái chén đưa cho tôi, chén rượu của chú nhấc lên từ từ đưa gần lên mũi, rồi đưa lên miệng khẽ nghiêng để rượu chảy vào miệng. Tôi vẫn chưa uống, đang đợi chú cảm nhận.
– Rượu rất thơm, không phải mùi thơm của hương hoa, mà là mùi thơm nguyên thủy của rượu, của hương lúa, chất rượu mượt mà như tan trong miệng, vị rượu êm ái tựa như nhung, hơi rượu ấm áp khi đi vào cổ, để lại hương rượu vương vấn trong khoang miệng. Đúng là tuyệt! Đúng là cực phẩm!
– Cực phẩm cháu chưa dám nhận. Tuyệt thì chính xác hơn, nếu nói tuyệt phẩm phải là chai vàng kia cơ ạ.
– À… vậy à. Chú có thể tưởng tượng được chai rượu kia.
– Hôm nay cháu mời chú đến đây, cũng có ý riêng, thưởng rượu cần không gian yên tĩnh, cảnh vật đẹp đẽ sẽ làm tâm trạng người uống được thanh thản, lúc đó mới cảm nhận hết cái tinh túy của rượu. Mới bõ công đúc kết của tinh hoa đất trời và truyền thống.
– Ừ, cháu nói đúng. Cháu thử nói rõ hơn quá trình làm ra rượu này. Nó khác hẳn rượu mà cháu đang bán trên thị trường. Nếu so sánh, nó lại không cùng đẳng cấp.
– Hai loại rượu chỉ có một điểm chung duy nhất là dùng cùng loại men. Nói về men trước đi ạ. Men nhà cháu cũng không có bí quyết gì, chỉ có điều duy nhất là loại gạo cốt làm men, là một loại lúa nương nhà cháu đặt người ta trồng riêng. Quá trình ủ men được giám sát nghiêm ngặt về cả nhiệt độ, độ ẩm và môi trường. Nhà cháu không dùng thuốc bắc, có hai lý do, một là nguồn thuốc rất không ổn định khó kiểm soát, hai là thuốc bắc sẽ thêm vị vào rượu, làm mất đi cái thuần khiết của gạo.
Nhấm một hớp rượu, tôi lại tiếp tục.
– Gạo nấu rượu cũng đặc biệt, là loại nếp hương, sản lượng thấp, dài ngày giống cũ. Nhà cháu cũng thuê trồng riêng. Khi thu hoạch, những thửa ruộng chín rộ giữa vụ sẽ được để riêng, sau đó đem sấy khô, rồi xát ra gạo. Lúc này sẽ thêm một công đoạn nữa để lựa hạt, gạo nấu rượu không nứt, không vỡ, tỉ lệ hạt đều đạt trên chín mươi phần trăm. Quá trình nấu cũng phải canh thật kỹ để hạt gạo chín đều, không ướt không khô, sau đó mới đem ủ rượu. Quá trình ủ cũng phải canh từng giờ để các nồi ủ đồng đều về chất lượng, gạo đủ ngấu mới được đưa đi nấu. Sau khi nấu xong, rượu được ổn định trong thùng qua quá trình hạ nhiệt chậm. Khi đặt đến độ ổn định, rượu sẽ được đưa vào chum sành, bịt kín để trong môi trường thoáng khí, nhiệt độ khống chế ổn định trong thời gian ít nhất ba tháng, sau đó mới được đem đóng chai. Nó là loại rượu vàng. Còn chai bạc, thì ít cầu kỳ hơn, loại gạo bị loại để nấu rượu vàng, sẽ dùng để nấu rượu bạc. Những hạt gạo đó sẽ được phân loại theo cỡ hạt để nấu riêng, quá trình khác tương tự ạ.
– Công phu. Đúng là chắt lọc tinh hoa không quá trình nào dễ dàng cả. Nó đúng là một môn nghệ thuật.
– Vâng ạ. Rượu là một tác phẩm nghệ thuật, để được thưởng thức. Chú cháu mình nhắm rượu đã, rồi từ từ nói chuyện.
Bếp than hoa đã đỏ rực một màu, tôi gắp từng miếng thịt được cắt đều đặn để lên vỉ nướng, mỗi lần chỉ vài miếng đủ chia cho hai chú cháu, sau đó lại nướng tiếp. Câu chuyện của chú Thuận và tôi cứ rỉ rả, không phải là một người lớn tuổi với một thanh niên, mà giống như bạn tâm giao. Câu chuyện xoay xung quanh rượu, nhưng qua sự từng trải của chú Thuận, nó lại mang một ý nghĩa khác, làm tôi đôi khi cảm giác như bậc tiền bối giảng dạy cho lớp trẻ. Kinh nghiệm sống của tôi ít ỏi, chẳng thể theo được chú Thuận, tôi chỉ ngồi nghe là chính.
– Chú cũng có thời tuổi trẻ, cũng đã va vấp nhiều, cũng có nhiều sai lầm. Có những sai lầm mà không cách nào sửa chữa được. Khi đó chu cho rằng, thành công sẽ có tất cả, mọi tâm trí của chú dồn hết cho sự nghiệp, không quan tâm đến người xung quanh. Nhưng rồi sao, khi đạt được thành công, mới thấy sau lưng mình là những sai lầm, mà khi còn trẻ mình từng bước lên. Cuộc đời tám mươi năm, trăm năm, hưởng thụ thành công chỉ được vài năm, còn lại là thời gian day dứt. Nếu được làm lại, chú sẽ làm chậm thôi, không phải bất chấp mọi giá để bỏ lại tất cả.
Chú Thuận nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng vằng vặc trên đầu.
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ.
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió…
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa…
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc…
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…
(Buồn trăng – Xuân Diệu)
Chú đột nhiên ngâm một bài thơ, không thực sự chuẩn giọng, nhưng lại mang theo một tâm sự nặng nề và nỗi buồn man mác. Tôi cũng ngẩn người, lặng đi vì lây nhiễm bởi tâm sự của chú.
– Cô gái và đứa bé hôm trước là ai vậy?
Sự tĩnh lặng đột nhiên bị phá vỡ, chú nhìn tôi cất tiếng hỏi.
– Cô ấy là người yêu cháu, tên là Huyền và bé Trà My là con gái cháu.
– Con gái cháu?
– Vâng, con gái cháu.
Chú nhìn tôi, sau đó nâng chén rượu lên đưa về phía tôi.
– Chúc các cháu sẽ có hạnh phúc viên mãn.
– Vâng ạ, chắc chắn rồi. Cảm ơn chú!
Tôi cười đưa chén rượu lên cụng nhẹ với chú. Chú ngửa cổ dốc hết chén rượu, nhưng sau đó lại cảm nhận được sự nhẹ nhõm của chú, khiến tôi có chút mơ hồ.
Đồ ăn đã hết, bếp lửa cũng có chút tàn, chai rượu còn khoảng một phần tư. Tôi định rót thêm, thì chú Thuận đưa tay ra cản lại.
– Vậy đủ rồi, uống nữa sẽ say, làm mất giá trị của rượu.
– Vâng. Vậy chú cháu mình uống chè vậy.
Tôi đóng nắp chai rượu lại, để vào cái hộp. Sau đó thu dọn bát đũa vào trong cái thùng, đặt ấm nước lên bếp than, kéo khay trà lại.
– Hôm nay cháu có mang theo điếu bát. Chú có muốn hút một điếu thuốc lào Vĩnh Bảo chính hiệu không ạ?
– Ừ, được. Cháu không nghiện thuốc lá à?
– Dạ, cháu bỏ lâu rồi. Hồi làm quán bar cũng chẳng có thời gian để hút, với lại mùi thuốc lá rất hôi, khi làm pha chế sẽ bị ảnh hưởng, nên cháu bỏ luôn. Còn thuốc lào thì không bỏ được.
– Có lý do gì đặc biệt không?
– Không hẳn ạ. Chè và thuốc lào giúp cháu tĩnh tâm lại. Không giống như rượu, mang lại sự hưng phấn.
– Chú nhìn cháu đúng là thấy già trước tuổi. Tâm tư tính tế, suy xét thận trọng.
– Chú quá khen, cháu chỉ nghĩ đơn giản thôi ạ.
– Theo cháu, thế nào là đơn giản?
Siêu nước trên bếp đã sôi, tôi nhấc lên đổ vào trong ấm một ít, sau đó đóng nắp lại rồi lại dội bên ngoài ấm. Đặt siêu nước trở lại bếp, cầm cái ấm tráng một vòng để hơi ấm lan tỏa đều sau đó đỏ nước đi, bốc một nhúm trà búp lên tuyết trắng vào trong ấm, lại nhấc ấm lên rót nước vào trong ấm.
– Định nghĩa cháu không nói rõ ràng được, nhưng đơn giản là việc cháu hiểu rõ đúng sai, hệ quả và kết quả. Vậy nó là đơn giản.
– Vậy thế nào mới là phức tạp?
– Nhiều vấn đề đơn giản hợp lại thì thành phức tạp.
Cảm nhận đủ thời gian ấm chè đã ngấm, tôi lại nhấc cái ấm đun nước đổ vào hai cái ly để tráng, sau đó cầm ấm chè từ từ rót vào hai chén. Đặt chén nước trước mặt chú Thuận, tôi tiếp tục nói trong vẻ mặt có chút mong đợi của chú Thuận.
– Đối với việc phức tạp, cháu sẽ chia ra thành những việc đơn giản để thực hiện. Dù có không thực hiện hết, nhưng ít nhất không tính là thất bại.
Chén chè bốc lên hương thơm ngát, chè này tôi đặc biệt lấy một ít của bố tôi, để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Chè thật sự thơm, vị chát từ từ lan tỏa sau đó biến thành vị ngọt thư thích.
Lấy cái điếu, tôi lấy cái ống điếu bằng trúc từ trong cái ống cũng làm bằng tre, đặt vào cái lỗ điếu bát thử hút để nghe tiếng rít ròn rã. Vê một bi cho vào lõ, đưa cái ống điếu và bát điếu cho chú Thuận.
– Mời chú ạ!
Cách chú Thuận hút cũng điềm tĩnh như vẻ ngoài của chú, tiếng ròn rã không to nhưng kéo dài. Sau đó một quầng khói trắng từ từ hình thành như đám mây trên đầu chú.
– Thuốc ngon, chè cũng ngon.
Chè ngon vì bố tôi cầu kỳ lên tận Thái Nguyên để đặt cả cây chè tuyết, thuốc lào cũng đến tận nơi để chọn từng chiếc lá bánh tẻ đều chằn chặn để chế biến. Từ khi tôi mở xưởng, bố tôi mới có thời gian lặn lội để thỏa mãn thú vui của mình.
– Hôm nào chú sẽ đích thân xuống xưởng rượu của cháu để tận mục sở thị mới được. Cũng muốn gặp bố cháu xem như thế nào mà lại truyền cho cháu nhiều tinh túy như vậy.
– Vâng, lúc nào cháu cũng chào đón chú. Có lẽ chú cũng hợp với bố cháu đấy ạ. Chè thuốc này cũng là bố cháu đích thân đi chọn lựa.
– Ừ. Nhất định rồi. Uống xong ấm nước này chú cũng phải vào với cô thôi.
– Dạ… mà…
Tôi định hỏi cô làm sao, vì cách dùng từ của chú giống như đi thăm hơn là về nhà, nhưng lại khó mở lời. Có lẽ chú nhận được sự thắc mắc của tôi.
– Cô nhà chú bị ốm, đột quỵ. Hiện phải nằm chăm sóc đặc biệt trong viện.
– Dạ, vâng ạ.
– Cảm ơn cháu về buổi tối hôm nay. Chú rất thoải mái và mãn ý.
– Dạ không có gì ạ. Chú tán thưởng rượu của cháu, đã là sự cảm kích rất lớn rồi ạ.
Chú cười rất sảng khoái, nhưng không nói gì, đứng dậy khỏi chiếu. Tôi chủ động cầm cái túi có chai rượu vàng và lấy thêm một cái túi đựng chai rượu bạc, đi cùng chú xuống nhà.
– Cháu có muốn phát triển thêm thị trường không?
– Dạ có ạ, nhưng không phải bây giờ. Cháu muốn tạo danh tiếng trước khi mở rộng thị trường.
– Ý cháu như thế nào?
– Cháu đang làm kế hoạch để đưa rượu vào khách sạn năm sao, sau đó sẽ mang rượu đi dự các cuộc thi quốc tế.
– Chú có thể hỗ trợ cháu. Chắc cháu cũng biết, gia đình chú đang kinh doanh mấy cái resort và trung tâm thương mại. Chú có thể mang rượu của cháu phân phối trong hệ thống của mình.
– Vâng ạ.
Tôi không dấu được sự vui mừng, đây là mục đích mà tôi mong muốn. Sự vui mừng không dấu được trên mặt tôi, làm chú Thuận cười cười vỗ nhẹ vào vai tôi. Trò khôn lỏi của tôi cũng không qua được mắt chú. Nhưng tôi không nhận ra sự trách móc, mà lại có chút tán thưởng từ ánh mắt của chú. Chiếc xe đen sang trọng của chú cũng vừa đứng trước cửa.
– Chú về đây. Mấy hôm nữa qua chỗ chú rồi bàn cụ thể.
– Vâng, cảm ơn chú. Chú cho cháu gửi lời hỏi thăm cô. Nếu chú cho phép, cháu xin phép được vào thăm cô.
– Được, chú cảm ơn.
Chú nhận lấy hai cái túi của trên tay tôi, rồi ngồi vào xe khi tôi mở cánh cửa cho chú. Nhìn chiếc đèn đỏ sau đuôi xe khuất sau khúc quanh, tôi không khỏi nhảy lên hét một tiếng sảng khoái.