Ra đời
Chương 9
Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm tôi tỉnh giấc, cũng mất một lúc để nheo mắt làm quen với ánh sáng chan hòa trong phòng, với tay lấy cái điện thoại bấm nút nghe mà không nhìn xem ai goi.
– Này… đang làm gì đấy?
Tiếng phụ nữ thanh thoát, có chút thân mật vang lên làm tôi phải đưa điện thoại ra để nhìn lại số người gọi.
– À… chị Tú, chị về rồi à?
– Ừ, chị về rồi, về hôm qua. Đi uống cà phê với chị nhé. Em đang ở đâu?
– Dạ… vâng. Em ở nhà.
Vứt cái điện thoại xuống đệm tôi mới nhớ hôm nay không thấy Huyền đưa con bé xuống, một lát mới nhớ ra Huyền đã nghỉ việc.
Vùng dậy khỏi cái chăn ấm, tôi đi đánh răng rửa mặt, rồi tranh thủ tắm một cái. Sau đó thay bộ quần áo mới, rồi ra khỏi nhà kệ thằng Quang vẫn ngủ say, chắc hôm nay nó lại không làm. Hôm nay có vẻ ấm hơn hôm qua một chút, đỡ gió hơn và có chút hơi ấm mặt trời qua tầng mây trắng.
Chị Tú đang đợi tôi ngoài ngõ bên cạnh chiếc xe ô tô màu đỏ ớt, vừa thấy tôi đi từ trong ngõ, chị ra khỏi xe đi lên vỉa hè. Rồi cũng chẳng để ý người đi đường, chị ôm lấy tôi và đặt một nụ hôn rất nhanh lên môi tôi, rồi buông tôi ra.
– Cái ôm của người đi xa trở về. Mày khỏe không?
– Em khỏe. Chị thế nào? Sang bên kia có vui không?
– Chẳng vui, lạnh, toàn tuyết, suốt ngày ở nhà. Ở nhà cũng lạnh nhưng vui. Đi… hôm nay phải bù cho chị thời gian buồn chán ở bên kia.
Chị nói xong quày quả quay người kéo tay tôi đến chỗ chiếc xe.
– Chị chỉ về một tuần thôi, một phần nhớ nhà, với lại có chút giấy tờ cần hoàn thiện. Anh nhà chị chuyển sang Mỹ làm việc, nên chị cũng đi theo.
Chị nói khi chúng tôi ngồi trong quán ăn.
– Hôm nay mày phải dành cho chị một ngày.
Vì những gì chúng tôi đã trải qua, vì sự quý mến mà chị dành cho tôi, một ngày vui chơi chị tôi sẵn lòng. Gọi là vui chơi, nhưng sau bữa ăn, chị đưa tôi đến một resort gần thành phố.
Chị vẫn vậy, cuồng nhiệt ngay khi khi cánh cửa phòng đóng lại. Tôi cũng không kém, sự bức bối đã xuất hiện ngay khi ngồi ở quán ăn vì bầu ngực của chị vẫn lộ ra khiêu khích khi chị cởi cái khăn lụa trên cổ. Sau ba tháng, chị có chút đẫy đà hơn, nhưng lại tăng thêm sự hấp dẫn, bầu ngực vẫn căng mẩy đàn hồi trong lòng bàn tay tôi, cái bụng dày thêm một chút nhưng thêm phần êm ái khi môi tôi lướt qua, cái lồn vẫn đỏ hồng, tỏa ra mùi hương nồng nàn, hai cái mu căng phồng lên bóng mượt. Nước trong lồn chị tuôn ra ướt đẫm, chảy tràn ra ngoài khi lưỡi tôi đưa sâu vào trong. Cánh tay chị tóm chặt mái tóc của tôi, giật lên mỗi khi cái lưỡi đá vào cái nhân đỏ hồng nhô lên, những tiếng rên của chị liên tục thoát ra bấn loạn qua đôi môi. Hai đùi của chị kẹp chặt lấy đầu tôi, hông hích lên liên tục theo những cái ngoạm tham lam của tôi.
– Vào… huh… vào… trong… chị…
Chị vội vã giữa những tiếng hổn hển, tay luống cuống kéo đầu tôi lên, sau đó chị ngửa cổ phát ra một tiếng rên lớn khi cái buồi căng cứng của tôi nhanh chóng lấp đầy cái lồn đang khát khao của chị. Cảm giác thật thư thích, cái lồn của chị tham lam mút chặt cái buồi của tôi với những cái co bóp hối hả, người chị cong lên, đập xuống hứng chịu những cú dập như vũ bão của tôi. Những đòi hỏi trong tôi cũng ngày một cuồng bạo, sự nín nhịn trong suốt mấy tháng được phát ra toàn bộ, chuyển thành những cú dập.
– Chết… chị… rồi… ahhh… thích… chị…
Tiếng chị liên tục thoát ra giữ những tiếng rên bấn loạn, phát tiết sự hưng phấn mà chị đang tiếp nhận từ những cái địt của tôi.
– Mạnh… mạnh… ahhh… chị… ra… aaaaa…
Sự hưng phấn của tôi cũng không kém, đang làm tôi căng ra, những thớ cơ co rút lại, để tôi dập những cú nước rút nhanh mạnh. Sau đó cứng người hét lên một tiếng “Ahhhh…” dập một cái thật sâu, trước khi giật lên từng cơn phóng toàn bộ tinh lực sang chị.
– Ahhhhh…
Chị cũng không kém, tiếng hét của chị vẫn tiếp tục ngân lên khi đón nhận toàn bộ sự phun trào của tôi, cho đến khi sức lực phát tiết toàn bộ, chị mới yên tĩnh lại, thiêm thiếp thở hổn hển. Tôi cũng hư thoát, áp mà vào bầu ngực êm ái của chị để lấy lại hơi thở.
Một lúc sau hơi thở đã điều hòa, tôi vật người xuống cạnh chị, kéo tấm thân mềm mại của chị ôm vào trong vòng tay, kéo cái chăn lên đắp cho hai chúng tôi.
– Chị thèm muốn cái cảm giác này. Cảm giác được thỏa mãn bởi một người đàn ông.
Tiếng chị mơ màng vang lên, bàn tay chị chuyển từ ngực tôi xuống nắm lấy cài buồi vẫn còn ướt rượt bởi tinh trùng của tôi và cả của chị vuốt ve. Sự thành thạo của chị, cái buồi rất nhanh lại cứng lên, sự ham muốn trong tôi cũng rất nhanh tích tụ trở lại, bàn tay lại đưa lên nhào nặn bầu vú của chị. Chị cũng vậy, sự ham muốn quay trở lại, chị nằm lên người tôi, đôi môi mềm mại ngậm lấy đầu ti của tôi mút mát, bàn tay vẫn liên tục ve vuốt cái buồi. Cho đến khi chị ngồi thằng lên cầm lấy cái buồi cứng rắn đặt vào cái lỗ đang ngập nước ngồi xuống, thì sự ham muốn của tôi bắt đầu cuồng loạn, cái mông vội vã hãy lên những cái mạnh mẽ, đón những cái dập mông cũng vội vã không kém của chị. Đơn giản, chỉ là sự cuồng loạn của những cái dập mông, kèm theo những tiếng rên xiết không kiểm soát của tôi và chị. Sau đó ngực tôi hứng chịu sự phát tiết cuồng loạn với những vết cào, vết bấm ngón tay đỏ lên rỉ máu của chị, khi chị lại lần nữa lên đỉnh.
Tôi vẫn tiếp tục thúc mông để phát tiết sự hưng phấn đang ngày một căng trong người, để tôi nhanh chóng lật người chị lại nằm lên trên. Những cái co giật của chị lại tiếp tục được tiếp thêm năng lượng, những tiếng rên cũng lại tiếp tục được đẩy ra khỏi cổ họng khi những cái dập mông của tôi mỗi lúc một nhanh. Cuối cùng khi sự cuồng hoan của tôi được chút vào trong người chị, thì toàn bộ năng lượng của chị đột ngột co rút lại làm cử động của chị đột ngột dừng lại, khuôn mặt chị căng cứng vặn vẹo, những khối cơ trên người căng cứng nổi vồng lên dưới da, cả người chị cứng đơ như khúc gỗ, sau đó đột ngột bộc phát với tiếng hét cao vút đột ngột bật ra, những giọt nước mắt bị ép ra khỏi đôi mắt đang mở to của chị, toàn bộ mạch máu như dồn về khuôn mặt làm nó đỏ lựng lên và từ từ lan xuống người chị. Cả cơ thể chị giãy lên bần bật dưới người của tôi, những cái giãy thật mạnh như muốn hất tung người tôi lên. Tôi phải gồng người, để cái buồi vẫn nằm sâu trong lồn chị đang được cái lồn bóp những cái thật mạnh.
Mất một lúc phản ứng cơ thể của chị mới từ từ giảm xuống, sau đó yên tĩnh bất động, chị có bầu ngực của chị phập phồng lên xuống, đôi mắt chuyển sang nhắm chặt. Cả người bóng lên bởi những giọt mồ hôi lấm tấm. Tôi cũng hư nhược, cơ thể sau cơn hưng phấn cùng rã rời, trượt xuống bên cạnh chị và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi tỉnh dậy khi có tiếng chuông cửa vang lên, căn phòng vẫn sáng rực bởi ánh đèn, nhưng bên ngoài trời đã tối đen như mực. Chị Tú vẫn yên tĩnh nằm ôm lấy người tôi. Tiếng chuông lại vang lên, tôi khẽ nhích người chui ra khỏi chăn xuống giường nhẹ nhàng đi vào nhà tắm quấn cái khăn ngang người, tiện tay mặc cái thun lên người, rồi đi ra mở cửa.
– Em xin lỗi đã làm phiền. Chị đặt đồ ăn tôi, nhưng muộn quá không thấy gọi. Nhà bếp cũng chuẩn bị đóng cửa lên em mang lên cho anh chị.
Cô phục vụ đẩy cái xe đồ ăn đứng ngoài cửa vẻ mặt áy náy xin lỗi. Tôi mỉm cười trấn an, rồi nhận cái xe đẩy vào trong phòng, không quên lấy tờ tiền tip cho cô phục vụ.
Tôi thực sự đói, bữa ăn buổi trưa không biết đã tiêu hao từ lúc nào. Chị Tú đã tỉnh, đang nhìn tôi đi đến bên giường.
– Dậy ăn chút gì đi chị.
– Bế chị.
Chị Tú lười biếng, giơ tay lên.
Bế cơ cơ thể trần truồng của chị ra chỗ ghế, tôi ấy cái áo mặc trong nhà từ trong tủ mặc vào cho chị. Bày đồ ăn từ cái xe xuống bàn.
– Xúc cho chị.
Tôi cười cười nhìn khuôn mặt có vẻ nũng nịu của chị.
– Mày hứa dành cho chị cả ngày hôm nay mà.
Tôi không nói gì, vẫn nhìn chị. Tự nhiên tôi có cảm giác thỏa mãn của kẻ chinh phục, khi nhìn ánh mắt đầy dịu dàng, nhu tình của chị.
Chị ngoan ngoãn há mồm khi tôi gắp đồ ăn cho chị, nhanh chóng nhai nuốt, nhanh không kém gì tôi. Rất nhanh, tôi ăn một miếng, gắp chị một miếng, bàn ăn chẳng mấy chốc sạch nhẵn. Sau đó, lại bế chị để rửa mặt, đánh răng và mang trở lại giường.
– Sau khi quán bar đóng cửa mày làm gì?
– Em làm một cái tủ bán nước trên bờ Hồ. Kinh doanh cũng tốt.
– Với kỹ thuật pha của mày, chị tin sẽ không tệ. Mà sao mày không nghĩ mở quán.
Chị Tú nằm ôm lấy người tôi, bầu ngực êm ái của chị ép sát bên mạng sườn, ngón tay của chị vẽ nhẹ trên vồng, thỉnh thoảng lại vê cái đầu ti, làm tôi thấy thích thích.
– Thời cơ chưa đến. Em cũng đang tính mấy chỗ, nhưng chưa tìm được địa điểm ưng ý. Mấy khu thương mại chỉ cho thuê chỗ rộng, chi phí khá đắt. Em chỉ tính mở quầy bán nước hoa quả trộn, kiểu take away, không cần không gian lớn. Nếu phát triển tốt, có thể mở thành một chuỗi.
– Được đấy. Mày làm đi, giống những mô hình ở nước ngoài ấy.
– Vâng, em đang hình thành kế hoạch. Có lẽ cần một thời gian nữa để thực hiện. Mà chị Nhi sao rồi chị?
– Chị ấy đi sang chỗ anh Phú. Chẳng biết có được gì không? Nghe nói chị vợ anh Phú đang dùng con trai để trói lại anh ấy.
– Anh Phú bị làm sao vậy chị?
Cái này tôi thắc mắc từ khi quán đóng, nhưng chưa tìm được câu trả lời, cũng chẳng có tin tức gì trên báo chí.
– Anh ấy bị bạn lừa. Cái quán bị đem đi thế chấp ngân hàng, bạn anh ta kinh doanh đa cấp lừa đảo và rửa tiền. Chắc không sao, anh Phú đã ra trình diện tại sứ quán rồi. Mày với con bé người yêu sao rồi?
– Kết thúc rồi chị.
– Ừ, vậy mới đúng. Chị biết người sếp mà nó làm thư ký, biết cả quan hệ của của họ.
– Vâng, bây giờ kết thúc rồi. Em không quan tâm nữa.
Chị Tú sau đó không nói tiếp nữa, lại ghé môi vào ngực tôi hôn hít như để an ủi, sau đó hôn lần xuống bụng và khi cái buồi được chị ngậm vào mồm, cái lưỡi mềm mại cuốn lấy thì tôi lại không nhịn được hít một hơi dài.
Sau đó, cả hai chúng tôi lại cuốn vào những cuộc giao hoan không ngừng. Cái buồi tôi không ngừng phát tiết vào cái lồn đỏ hồng của chị, những vết cấu trên người tôi cũng ngày một nhiều lên. Đủ tư thế, lúc thì vào từ đằng sau, để tôi hưng phấn bừng nhìn cái buồi lộ ra rồi biến mất giữa hai bờ mông căng tròn của chị, cũng đầy vết đỏ vì tôi không ngừng sự yêu thích mà nắn bóp nó. Sau đó gác hai chân chị lên vai, để cái buồi đi sâu vào tận cùng, cuối cùng khi sức lực còn lại chút ít thì nằm xuống giường đẩy vào trong từ phía sau. Sau đó, cả tôi và chị đều mệt mỏi thiếp đi cho đến tận trưa hôm sau. Ảnh hưởng của cuộc giao hoan khá nặng nề, cả người đau nhức do sự vận động không kiềm chế, còn chị thì bước đi không vững kèm những cái nhăn mặt.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng về được đến Hà Nội, khi tôi cố gắng lái xe chậm như rùa bò vì cái bằng lái xe ô tô tôi ngẫu hứng đi thi nhưng chưa một lần lái xe thực thụ. Để lại chị ở khách sạn chị thuê, tôi bắt xe ôm về nhà.
… Bạn đang đọc truyện Ra đời tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ra-doi/
Hôm đó tôi nghỉ làm thêm một buổi nữa, ăn tạm bát mì, rồi lại ngủ vùi mà không chút thắc mắc vì sao Huyền không nấu cơm tối hộ chúng tôi như mọi ngày.
Cả ngày hôm sau cũng vậy, tôi cũng không gặp Huyền và con bé, sự thắc mắc chỉ có khi đêm đó tôi về cùng thằng Quang úp hai bát mì, nó cũng không biết tại sao Huyền không xuất hiện. Tôi định lên nhà cô, nhưng nghĩ cũng muộn nên lại thôi, tự nhủ sáng mai sẽ lên.
Nhưng chẳng đợi tôi lên nhà tìm Huyền, thì chị gái tôi gọi điện từ rất sớm thông báo bố tôi gặp tai nạn giao thông. Chỉ kịp nhắn tin cho thằng Quang, tôi tức tốc nhét đồ vào cái balo, lao xuống nhà dỡ cái tủ bán hàng ra khỏi xe máy và hộc tốc phóng về quê.
Bố tôi bị xe khách quệt phải khi đi giao rượu sớm. May không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng đùi phải bị gãy. Suốt một tuần tôi ở lì bệnh viện chăm bố, không có thời gian để nghĩ đến việc khác. Sau một tuần ở viện, bố tôi được về nhà, lúc này tôi mới nghĩ đến chuyện của mình. Chắc không thể lên Hà Nội được nữa, ít nhất đến khi bố tôi có thể nhúc nhắc tự đi lại được, việc bế bố tôi để làm vệ sinh cá nhân, mẹ và chị gái tôi không làm được. Suy nghĩ một chút, tôi quyết định ở nhà để chăm sóc bố tôi, sau đó tính tiếp, số tiền tiết kiệm được trong mấy năm cũng đủ để chạy chữa cho bố tôi và lo cho cuộc sống của gia đình.
Tranh thủ hai ngày, tôi lại lên Hà Nội, tôi muốn bán cái tủ bán hàng và cũng để gặp Huyền và con bé. Mấy hôm rồi tôi có gọi điện, nhưng máy báo không liên lạc được, tôi cũng có chút nóng ruột.
Chiếc xe cũng dễ bán, khi tôi nói chuyện với anh Hòa, anh giới thiệu người quen muốn mua lại. Giá bán cũng tốt, gấp gần chục lần số tiền tôi bỏ ra để chế tạo, mấy công thức làm nước tôi cũng viết lại, cả cái tài khoản trên mạng xã hội cũng bán kèm luôn.
Chỉ có Huyền là tôi vẫn canh cánh, cô đột ngột chuyển đi mà không nhắn một câu nào, cả thằng Quang cũng không rõ, bác chủ nhà cũng không biết gì.
Tôi có chút bâng khuâng, cảm giác nụ hôn hôm đó vẫn còn âm ấm trên môi.
… Bạn đang đọc truyện Ra đời tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ra-doi/
Tôi trở về quê ngay sau đó, thằng Quang vẫn tiếp tục ở lại, nhưng nó chuyển lên căn phòng cũ mà Huyền đã trả lại. Nó hứa sẽ tìm kiếm Huyền và Khả My và sẽ báo cho tôi biết.
Thời gian chăm sóc bố tôi cũng không tốn nhiều lắm, tôi bắt đầu thay bố nấu rượu, có rất nhiều người đã đặt rượu của bố tôi, có người còn trả tiền trước. Thời gian trước ở nhà tôi xem bố tôi làm là chính, ngay cả việc trông rượu cũng chỉ đơn giản là canh để không tàn lửa và hết nước. Lần này, tôi mới bắt tay thực sự làm từng công đoạn, từ say bột, nặn men đến nấu cơm ủ rượu và canh lửa nấu.
Thoạt nhìn thì dễ, nhưng khi bắt tay vào mới biết sự tỉ mỉ của nó, dù có bố tôi bên cạnh chỉ bảo, nhưng mẻ ủ rượu đầu tiên phải bỏ do cơm rượu không ngấu và lượng rượu quá ít. Nguyên nhân cũng đơn giản, cơm nếp tôi nấu không chín đều. Cũng phải loay hoay đến mẻ nấu thứ ba, mới gọi là tạm thành công. Mỗi lần ủ, tôi đều cẩn thận ghi lại từng chi tiết, ngay cả nhiệt độ mẻ ủ cũng được tôi dùng nhiệt kế để ghi chép từng giờ một.
Sau một tháng với hơn chục nồi nấu rượu, coi như tôi đạt trình độ của bố tôi, rượu nấu ra không khác với mẻ rượu mẫu mà bố tôi giữ riêng để uống. Êm, thơm, đậm và đặc biệt không gây đau đầu khi say. Điều này tôi dùng chính bản thân để thử.
Số lượng đặt rượu của bố tôi vẫn không giảm, ngoài những khách đặt uống riêng, mấy nhà hàng trong huyện cũng đặt để phục vụ khách. Trước nay, bố tôi không nhận nhiều, do sức khỏe và do yêu cầu khắt khe của bố tôi, nên chẳng đáp ứng được bao nhiêu, bố tôi vẫn chú trọng đến khách quen. Nhưng tôi lại nghĩ khác, tiềm năng của nhà hàng rất lớn và yêu cầu với rượu không cao như khách quen của bố tôi, rượu bố tôi nấu thật sự lãng phí nếu mang vào nhà hàng để bán.
Nghĩ là làm, tôi đặt mua một nồi nấu công nghiệp chạy điện, gạo cũng không cần cầu kỳ chọn lựa như bố tôi, gạo tôi dùng loại có rất sẵn ở thị trường, chỉ có men và quy trình ủ là giữ nguyên như cách truyền thống của bố tôi. Rượu nấu ra, dù không thơm như của bố tôi, nhưng vẫn êm và dư hậu nồng đậm, trong khi chất lượng lại ổn định. Rượu nấu từ nồi công nghiệp giao cho các quán ăn, rượu cho khách quen, tôi vẫn duy trì như cách bố tôi nấu.
Sau ba tháng, nhu cầu tăng lên chóng mặt, số lượng tôi cung cấp không đủ đáp ứng đơn hàng từ các nhà hàng. Vấn đề bắt đầu nảy sinh, nhà tôi quá chật để có thể tăng thêm nồi nấu và chỗ để ủ cơm rượu, không cách nào tăng được số lượng.
Tôi bắt đầu nghĩ đến việc mua đất để mở xưởng, tôi đem vấn đề nói với bố tôi, vốn vẫn giữ im lặng khi tôi nói chuyện về việc mở rộng quy mô nấu rượu, nhưng lần này bố tôi lại lên tiếng.
– Bố có mảnh đất đồi, ngày xưa bán rượu chịu, người ta gán nợ. Vốn nó là quả đồi đá ong, chẳng trồng được cây gì, ngày xưa người khai thác đá ong để làm gạch, nhưng sau này cũng chẳng ai làm nữa nên họ gán lại cho bố. Mấy năm trước huyện làm giấy tờ, bố cũng nhân tiện làm luôn. Con đến xem liệu có thể sử dụng dược không?
Tôi khá ngạc nhiên, nhưng đầy hy vọng.
Không ngoài kỳ vọng của tôi, khu đất của bố tôi rất rộng, chỉ có một cái nhà xập xệ, chắc của chủ cũ. Mảnh đất toàn đá ong chỉ duy nhất trồng bạch đàn. Nhưng lại thích hợp để mở xưởng, vì nó gần đường gom cao tốc mới mở. Thế là tôi bắt tay vào làm.
Thật ra cũng không phức tạp, vốn dĩ huyện đang có nhiều chính sách khuyến khích phát triển nghề để phát triển kinh tế trong dân, đặc biệt là sau khi tuyến đường cao tốc mở chạy xuyên qua huyện. Cộng thêm sự giúp đỡ của thằng bạn học phổ thông, hiện đang làm ở UBND, nên giấy phép thành lập xưởng thuận lợi được phê duyệt, nhân tiện cả giấy phép kinh doanh cũng được làm luôn. Cũng chẳng cầu kỳ, tôi lấy luôn tên của bố tôi làm tên xưởng, vốn dĩ rượu của bố tôi vẫn được mọi người gọi là “rượu ông Dương”.
Toàn bộ số tiền tích cóp của tôi được sử dụng để xây xưởng và mua sắm thiết bị, kế hoạch lớn nhất trong đời. Ý tưởng này nó bám riết lấy tôi sau khi đầu tư cái nồi nấu công nghiệp đầu tiên và bám riết không rời. Nó giống như cơn nghiện, liên tục kích thích cơ thể tiết ra adrenaline làm tôi phấn khích, hưng phấn và hy vọng. Kế hoạch mở của hàng bán nước giải khát chẳng biết đã biến mất từ khi nào.
Mất hai tháng để xây xưởng, mua sắm các thiết bị, đồ dùng cần thiết. Cũng ngần đó thời gian để thử nghiệm ủ rượu vào thùng inox, rồi lại quay sang thùng bằng sành như kiểu truyền thống, cuối cùng vẫn là phải sử dụng các thùng bằng sành để ủ rượu. Rượu ủ theo cách cũ vẫn ra vị rượu đậm đà và sản lượng cao hơn so với ủ bằng thùng inox. Như bố tôi nói, đó là do trong quá trình lên men rượu, gạo được thở nên men phát triển tốt hơn. Thế là lại mất công để đi đặt thùng sành.
Bố tôi cũng đã đỡ nhiều, có thể đi lại nhúc nhắc với cái nạng, có lẽ lây nhiễm sự hưng phấn của tôi, cũng có thể xót tiền tôi đầu tư, bố tôi cũng theo ra xưởng rượu vừa quản lý xây dựng khi tôi đi vắng, vừa cùng tôi thử nghiệm ủ rượu. Tôi cũng kéo mấy người anh em họ hàng ra giúp cùng, cũng là những nhân công sau này của xưởng. Có nhiều việc tôi lo không xuể, chai đóng rượu cũng phải đi từng xưởng để đặt, đến vấn đề nút chai rượu cũng phải thử nghiệm từng loại gỗ để làm nót nắp chai, cuối cùng vẫn quyết định dùng nút bấc do sự đàn hồi, không bị ngấm rượu.
Mọi thứ đã xong, mẻ rượu đầu tiên đã được khởi động, tôi cũng hồi hộp để thử dòng rượu chảy ra từ vòi ngưng tụ, có thể nói là thành công, dù vị rượu qua lưỡi của bố tôi vẫn chưa đạt được đủ vị như rượu nấu thủ công, giảm bớt đi sự khắt khe của bố tôi, vẫn chấp nhận được.
Các nồi nấu tiếp theo cũng được khởi động, rượu mẻ đầu tiên trong kỳ vọng của tôi. Mẻ đầu tiên từ các thùng đã dồn đầy bồn chứa, cần thời gian để nhiệt độ giảm xuống ổn định lại vị rượu là có thể chiết chai. Mẻ đầu tiên chưa thể bán được, do còn thiếu nhãn chất lượng, nhưng có thể đem làm hàng giới thiệu thì không sao.
Nhìn những chai rượu cứ nhiều dần lên tại khu đóng gói, những cái nhãn màu xanh có vẽ hình ảnh rặng tre che bóng mát cho chiếc chõng tre trên đó đặt chai rượu và đĩa lạc, với cái tên “rượu ông Dương”, làm tôi cồn lên sự tự hào và phấn khích, làm cổ tôi như nghẹn lại. Đó là tâm huyết của tôi, là sự kỳ vọng của bố tôi, là tất cả kiến thức mà tôi đã học trong trường nhờ những nồi rượu bố tôi nấu ra và là tương lai.
Sau khi mẻ đầu tiên được đóng chai xong, tất cả mấy anh em bắt đầu rộn ràng mổ lợn, hôm nay tôi tổ chức một bữa cỗ quê để uống với rượu do xưởng làm ra, coi như tiệc khai trương. Bố tôi cũng mời hết những ông bạn rượu trong xã, mấy gia đình họ hàng nội ngoài nhà tôi cùng tham gia. Bữa cỗ đúng chất cỗ quê, chỉ có duy nhất món lợn, được chính tay những người tham gia ăn cỗ chế biến dùng hoàn toàn nguyên liệu tại chỗ. Cái rạp được bắc ngay trước cái sân trước xưởng, bàn ghế được thuê cũng đã bày sẵn. Mẹ tôi, chị gái và mấy bà cô đang ríu rít vừa nhặt rau vừa rôm rả nói chuyện, mấy thanh niên trong thôn đang bận rộn bên mấy cái bếp lửa, những cái nồi bốc khói nghi ngút, hai con lợn đã được phay ra sẵn sàng để nấu, những bát tiết canh đỏ au đang xếp ngay ngắn trên cái bàn. Con bé Sóc ngồi trong lòng tôi hăng say gặm cái khấu đuôi vừa được thằng em họ tôi chia cho mấy đứa con nít.
Tự nhiên tôi lại nhớ con bé Khả My, nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của Huyền. Đến giờ thằng Quang vẫn chưa tìm được tin tức của hai mẹ con cô.
… Bạn đang đọc truyện Ra đời tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ra-doi/
Sau hai năm phát triển đến bây giờ từ xưởng biến thành công ty, thành doanh nghiệp có doanh thu hàng đầu của huyện, những chai rượu màu xanh lá tre đã trở nên quen thuộc trong khắp tỉnh và đang bắt đầu chiếm lĩnh các tỉnh xung quanh. Quy mô đã tăng lên gấp mấy lần, qua hai lần mở rộng để đáp ứng nhu cầu và bây giờ tôi quyết định dừng lại để ổn định thị trường và củng cố mạng lưới phân phối. Có rất nhiều vấn đề phát sinh khi sản phẩm được bán rộng rãi, như rượu giả chẳng hạn, chính vì vậy tôi vẫn giữ kênh phân phối trực tiếp mà không qua các đại lý. Việc quản lý cũng trở thành vấn đề khi quy mô của công ty đã tăng lên hàng trăm người với mấy kho phân phối. Dù đã bổ sung nhân sự liên tục, nhưng áp lực đè nên tôi ngày một nặng, vì mọi việc đều đến tôi quyết định, chưa ai đủ sức để tôi có thể tin tưởng san sẻ gánh nặng. Ngay cả thằng Quang cũng vậy, nó đã về làm cho tôi được gần một năm, nhưng cũng chỉ giúp một phần cho việc quản lý công ty và xã giao đơn giản, những vấn đề khác nó không đủ quyết đoán để đưa ra quyết định.
Chưa nói những áp lực khác khi được coi là người thành công, mỗi lần đại hội hoặc những dịp kỷ niệm quan trọng, tôi đều nhận được giấy mời từ huyện, một số cuộc họp có thể để người khác đi thay, nhưng nhiều cuộc họp do nhân vật quan trong chủ trì phải đích thân tôi tham dự nếu không muốn làm cả hai bên khó xử. Rồi lại các vận động tài trợ, ủng hộ các quỹ đủ cả, dù tôi đã lập hẳn một bộ phận để phụ trách nhưng nhiều dịp lại phải đích thân tham dự nếu không muốn mang tiếng vô trách nhiệm.
Sự trả giá cho thành công không dễ chịu chút nào, nhiều khi tôi còn chẳng cảm thấy được sống cho mình. Một ngày tôi chỉ ngủ được vài tiếng, cố gắng căng mình để mở mắt bởi những cuộc họp vô vị để sau đó chui vào xe chợp mắt một lát. Những bữa ăn bị bỏ qua liên tục, đến nỗi mà mẹ tôi phải để trong xe một thùng mì tôm, một thùng trứng gà tươi, một cái bếp gas du lịch, còn chưa nói đến cái thùng giữ lạnh có sẵn đồ ăn mẹ tôi chuẩn bị mỗi khi tôi đi ra ngoài, để tôi có thể tranh thủ ăn bất cứ khi nào. Riêng chuyện ăn uống của tôi, mà mẹ tôi dứt khoát chuyển nhà ra khu đất bên cạnh công ty, chỉ để đến bữa thuận tiện mang cơm sang công ty bắt tôi ăn.
Rồi lại chuyện lấy vợ, sau khi thành công tuyển chồng cho chị gái tôi, mẹ tôi lại càng sôi sục công cuộc tìm vợ cho tôi. Cũng may là tiêu chuẩn của mẹ tôi đã cao hơn rất nhiều, nên có ít đối tượng lọt vào mắt. Nói đi phải nói lại, thành công của tôi cũng mang lại danh tiếng cho bố mẹ tôi, ít nhất trong cái huyện này không mấy người hơn nhà tôi. Nghĩ cũng vui, như chuyện chị gái tôi chẳng hạn, mẹ tôi từ khi tôi ăn nên làm ra lại hay đi lễ chùa, đóng góp từ thiện cho hội phụ nữ… Trong một lần đi từ thiện như vậy, mẹ tôi gặp gia đình anh rể tôi. Gia đình anh thuộc diện nghèo, nhà chỉ có ba mẹ con, anh là con cả đang phục vụ trong quân đội, bố anh mất sớm, mẹ anh sức khỏe yếu, hai đứa em thì còn đang đi học. Mẹ tôi ấn tượng vì sự hiếu thuận của anh, thêm nữa anh lại rất cao to và đẹp trai, chẳng hiểu mẹ tôi tỉ tê thế nào mà anh đồng ý làm con rể luôn mà không cần gặp chị gái tôi. Bà chị tôi ngay khi gặp mặt anh cũng đồng ý ngay tắp lự, thế là đám cưới diễn ra hai tuần sau đó và cả nhà anh chuyển về sống chung cùng anh chị. Tôi cũng mừng, anh chị đúng là kiểu cưới trước yêu sau, anh rể tôi là mẫu đàn ông gia đình, chăm chị và con bé Sóc từng chút một, cũng chẳng bao giờ to tiếng dù chị tôi đôi khi có chút đành hanh. Cuối tuần nào, anh cũng phi xe máy mấy chục cây số từ đơn vị về nhà, bất kể trời mưa hay nắng. Chị tôi từ khi lấy anh lại càng rạng rỡ, có kinh tế vững từ cái xưởng sản xuất bỗng đóng chai, nên chị lại càng chăm chút hơn. Chị tôi cũng nhanh nhạy, hồi tôi mới nấu rượu, số lượng bỗng cũng ít nên có thể đem cho để người ta chăn nuôi, nhưng từ khi mở rộng việc xử lý lại thành vấn đề. Thế là bà chị tôi mới nghĩ đến việc đóng chai đem bán, lần mở rộng xưởng thứ hai cũng là lúc xưởng đóng chai bỗng được xây. Dù mỗi chai chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng số lượng bán lớn cũng đem lại nguồn thu kha khá và chị cũng được coi là bà chủ nhỏ.