Sinh viên

Chương 54



Phần 54

Hôm nay Phương đã có thể đi lại nhưng vẫn còn chưa bình phục hoàn toàn. Bác sĩ đã kiểm tra thì hầu như mọi cơ quan trong cơ thể Phương đã có thể hoạt động bình thường như bao người khác. Bây giờ chỉ còn kết thúc thời gian theo dõi là có thể cho Phương quay trở về nhà.

Anh hai của Phương lúc này cũng đã tới phòng bệnh của Phương, nhìn gương mặt cậu em trai của mình đang nằm viện thì biểu cảm của anh ta vô cùng hài hước.

Đã biết Phương khỏe mạnh hoàn toàn thì không còn lý do gì để buồn bực cả, thay vào đó tại sao không vui vẻ thoải mái.

Cả nhà bốn người cũng khá lâu không họp mặt, tuy tại chỗ này không phải là chỗ mà mọi người mong muốn tới nhưng mà không khí này thật ở nơi nào cũng có thể cảm nhận sự ấm áp của gia đình.

“Minh Nhật… Con về khi nào mới đi nữa.” Mẹ Phương buộc miệng hỏi, bà mong muốn thời gian con mình ở nhà nhiều hơn.

“Lần này con xin về đến hơn một tuần…” Minh Nhật khẽ cười, anh ta hiểu nỗi lo của ba mẹ mình, nên lần này xin về lâu hơn một chút.

“Vậy thì tốt quá…” Mẹ Phương vô cùng vui vẻ, từng niềm vui này đến niềm vui khác khiến bà không khép được miệng lại.

“Cốc cốc cốc…”

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa khiến cả phòng quay mặt nhìn nhau đoán già đón non. Những người nên đến thì cũng đã đến rồi, hơn nữa thông báo Phương sắp quay về nhà cũng đã thông báo rồi.

“Không biết là ai? Để tôi ra mở cửa.” Mẹ Phương lại nói, sau đó bà bước ra mở cửa phòng.

“Chào chị… Không biết đây phải phòng bệnh của Minh Phương không ạ?” Một giọng nói vô cùng ấm áp vang lên.

Hai người một lớn một nhỏ đứng trước cửa phòng, người lớn thì vẻ ngoài hơn bốn mươi nhưng sự đoan trang trên mặt làm gương mặt trẻ hơn vài tuổi.

Người nhỏ thì gương mặt vô cùng tinh xảo, từng nét trên gương mặt đều như chạm khắc khiến người khác phải cảm thán.

“Đúng rồi… Không biết chị là…” Mẹ Phương vô cùng bất ngờ, hai người một lớn một nhỏ này bà chưa từng gặp mặt lần nào nên buộc miệng hỏi.

Chứng kiến dung nhan mặn mà của người phụ nữ kia cũng khiến mẹ Phương khá là đề phòng.

“Dạ em là Diệu Hiền… Đã liên lạc với anh Phong từ hôm qua…”

“Sao? Liên lạc với chồng tôi à…” Mẹ Phương ngay lập tức phản ứng, bà không biết rõ đầu đuôi nhưng mà một người phụ nữ tới đây tìm Phương và liên lạc thông qua chồng mình khiến bà càng đề phòng hơn nữa.

Mẹ Phương ngay lập tức liếc ánh mắt sắc lẹm nhìn về hướng ba của Phương.

Nhận ra sống lưng mình chợt có cơn gió lạnh lướt qua, ba Phương ngay lập tức đứng hình. Não phải nhanh chóng vận động để giải thích việc này.

“À… Chuyện này phải nhờ thằng Phương giải thích mới được…” ba Phương chợt nhận ra đầu mối chuyện này lại chính là con trai mình, ngay lập tức liền đá sang Phương kèm theo cái nháy mắt.

Anh hai Minh Nhật thì không biết đầu đuôi câu chuyện là như thế nào, nhưng thấy ánh mắt kia của mẹ thì liền cầu mong chuyện này êm đẹp trôi qua. Trong đầu liên tục vang lên suy nghĩ mình vừa về nhà, cầu mong rằng sẽ không xảy ra xung đột gì.

Phương nhận ra Minh Nguyệt đứng nép sau người phụ nữ kia liền hiểu vấn đề, chắc có lẽ thời gian rảnh rang lên mẹ nàng muốn tìm tới nó.

Nhiều lần thất hứa với nhà người ta, còn làm người ta tìm tới tận cửa thật quá khiến mình mất mặt.

Phương khẽ cười rồi xoa mũi mình, sau đó giải thích cho mẹ hiểu.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

“Thì ra là vậy… Hai cha con ông không thể nào bàn trước với tôi một tiếng… Làm tôi hiểu nhầm…”

Mẹ Phương lúc này lại bối rối, thật sự người sai đó chính là hai cha con kia chứ không phải bà. Ai đời có người phụ nữ khác xinh đẹp hơn mình tìm tới tận cửa thì phải nên cảnh giác đó là điều đương nhiên.

“Rồi rồi… là lỗi của tôi được chưa… Còn không mau mời người ta ngồi đi.” Ba Phương gật đầu xin lỗi, cũng không quên mang ghế mời hai mẹ con Minh Nguyệt ngồi.

Minh Nguyệt bẽn lẽn ngồi lên ghế, ánh mắt nàng lúc này vừa mang nỗi bực mình lẫn vô cùng quan tâm đánh về phía Phương.

Hơn một tháng không có một chút tin tức khiến nàng không biết phải làm gì. Sau đó lại thông qua những lần Phương cung cấp gạo của công ty thì nàng lại tìm tới ba của Phương và hỏi thăm tình hình.

Được biết rằng Phương đang trong cơn nguy kịch khiến nàng đau khổ vô cùng, ngày đêm không ngừng nhớ tới những dòng tin nhắn trước đó của nàng và Phương.

Khi dịch vừa dứt thì nàng đã rất muốn chạy tới xem tình hình của Phương. Và rất may mắn khi mà mẹ nàng vừa nhận thông tin rằng Phương đã tỉnh lại và đang trong quá trình hồi phục.

Hai người đã đồng thuận với nhau rằng một ngày nào đó rất gần sẽ đích thân xuống thăm Phương. Mẹ Minh Nguyệt cũng đã rất mong chờ gặp được Phương, xác định rằng con bé nhà mình đã có tình cảm với người ta thì bà là người ủng hộ hết mình.

Minh Nguyệt sau một hồi thì ánh mắt ngày càng nhu tình nhìn về phía Phương, Minh Nhật bắt gặp ánh mắt kia liền nổi da gà một hồi sau đó khều khều Phương.

“Em dâu đúng không?”

“Chuyện đó chưa biết được.” Phương khẽ xoa mũi cười, nó vẫn chưa xác định tình cảm giữa hai người. Nhưng mà dễ dàng nhận ra được tình cảm mà Minh Nguyệt đã dành cho mình.

“Xạo… Hắc hắc…” Minh Nhật không quên trêu chọc Phương.

Hai nhà trò chuyện vui vẻ một hồi, mẹ Minh Nguyệt là dân làm ăn buôn bán nên việc nói chuyện vô cùng khéo. Khiến mẹ Phương vui đến không thể khép được miệng, nếu không phải có Phương nằm ở đó thì chắc đã nhận con dâu từ khi nào rồi.

Ba Phương thì chẳng ý kiến gì, ông cũng thấy Phương với con gái nhà bên kia cũng khá vừa ý. Con gái nhà người ta vừa xinh đẹp vừa thông minh, ông cũng muốn Phương kết đôi với một người như thế.

Tuy cuộc nói chuyện không đề cập đến Minh Nguyệt và Phương, nhưng mà hai nhà đã âm thầm ngấm ngầm đồng ý mối quan hệ này.

Mẹ Minh Nguyệt cũng vô cùng vừa mắt gia đình Phương, vừa có điều kiện lại vừa có tấm lòng tốt giúp đỡ người khác, điều đó làm bà vô cùng hài lòng.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

“Phương… Con bé kia thật vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.”

Mẹ của Phương sau khi tiễn hai mẹ con Minh Nguyệt rời đi thì lại khẽ tán thưởng cô nàng. Nếu người ta không bận công việc thì có lẽ bà còn muốn mời về nhà dùng bữa cơm nữa.

“Con cũng thấy vậy… Này Phương… anh mày thấy được đó. Nhanh tấn công để mà còn có tin vui cho ba mẹ.” Minh Nhật lại nói, thấy mẹ đang gài kèo liền hùa theo.

Không riêng gì mẹ Phương, mà anh hai của nó cũng mong muốn nó tìm được cô vợ vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy. Người ta chủ động tìm tới cửa rồi mà còn không nắm bắt được nữa thì thật quá uổng phí.

Ba Phong cũng chẳng có ý kiến gì ngoài việc vô cùng vui vẻ, không ngờ nhà bên kia lại có lòng tới như vậy, hôm trước cứ tưởng người ta trăm công ngàn việc không thể tới được. Ai ngờ cũng dành thời gian lặn lội xa xôi tới chỗ này để thăm Phương, điều đó thể hiện rõ trong mắt người ta đã để ý tới con trai mình rồi.

Phương không có ý kiến gì, trong lòng nó lại suy nghĩ chuyện khác. Mấy ngày nay đi lại cũng ổn thì nên quay trở về nhà hòa nhập với cuộc sống lại rồi.

Nó còn muốn hỏi thăm tình hình của Ngọc Như nữa, không giữ liên lạc được với nàng nên nó không biết được những ngày qua nàng sống như thế nào.

Phương không dám hỏi ba vì sợ gợi lại chuyện cũ làm ba tức giận. Thôi thì tự mình tìm hiểu có lẽ tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

Sau hai ngày theo dõi thì cuối cùng Phương cũng xuất viện ra về.

“Được về nhà đúng là thoải mái mà.” Hít thở không khí thoáng đãng ở nhà, Phương không khỏi cảm khái.

Cái mũi khá thính của nó mấy ngày nay toàn hít mùi thuốc tẩy làm nó khó chịu vô cùng, về nhà được hít thở không khí trong lành cũng làm nó thoải mái hơn rất nhiều lần.

Đi dạo một vòng quanh nhà, cái vườn rau trước dịch cho tới bây giờ vẫn còn. Tuy không được tốt như lúc nó tự tay chăm bón nhưng còn sống được cho tới bây giờ cũng rất may mắn, chứng tỏ mẹ nó thường xuyên lui tới chăm sóc vườn rau này.

“Phương về rồi đó hả con.”

“Dạ con vừa về.”

Phương đưa mắt nhìn về phía bên hàng rào, bên đó là nhà của chú sáu nó, em ruột của ba Phong.

“Tao vừa đi ra vườn hai được mớ trái cây. Mang về ăn mà tẩm bổ.” Chú sáu tay khẽ ngoắc lại, trong cái nón lá kia chứa đầy các loại trái cây.

“Dạ con cảm ơn chú.” Phương cười thoải mái nhận vài trái cây trong cái nón của chú.

“Cảm ơn cái gì… Hai anh em bây tao lo từ khi còn nhỏ mà còn phải khách sáo với tao.” Chú sáu lại cười, chú năm nay chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.

Tính tình chân chất thật thà, chú làm thầu xây dựng cũng hơn chục năm nay. Tuy công việc có chút bận bịu nhưng cái vườn quả của chú sáu năm nào cũng trĩu hết cả quả.

“Dạ… Mấy nay nhận thêm được nhà nào không chú.” Phương cười cười, lại hỏi thăm chú.

“Mấy nay dịch dã mà làm gì. Ở nhà chăm cây để hái trái bán lấy tiền xài đây nè. Hahaha…” Chú sáu cười lớn, tuy nói vậy thôi nhưng nó biết rõ chú sáu dư giả nhiều lắm.

“Rồi tính chừng nào có vợ đây… Tìm bà nào về để còn giúp trông nom vườn tược.” Phương lại trêu chọc chú.

“Già cả rồi… tìm bà nào nữa đây. Haha…” Chú sáu cười cười.

Phương không biết chú sáu lý do vì sao mà không cưới vợ, bởi từ trước tới giờ ba vẫn còn hay nhắc chuyện lo cho chú yên bề gia thất.

Nhà cửa ruộng vườn công việc đều đã yên ổn, chỉ mỗi tìm bà vợ về để quản lý mà thôi.

“Sáu Bảnh… Thằng Phương nói đúng đó. Chú mày tìm bà nào hợp nhãn đó mà cưới đi. Không thôi thằng Phương nó cưới trước mày đó.” Ba Phong chẳng biết ở đâu mà lại nghe hai chú cháu nói chuyện, thế là lớn tiếng bồi theo.

“Nó cưới trước thì là chuyện của nó. Còn tui chừng nào cưới thì kệ tui… Anh lo quá…” Chú sáu lại đáp.

Ba người cười lớn, sau đó Phương mang trái cây vô nhà. Ba Phương đứng lại nói với chú sáu chuyện gì đó nó không tò mò làm gì.

Chuyện đầu tiên nó đi làm sau khi về nhà đó chính là chạy đi mua điện thoại, sau khi ăn tối xong thì nó lấy xe chạy ra thành phố.

Từ nhà nó ra thành phố cũng không xa, chỉ tầm hơn mười lăm phút chạy xe là tới.

Bây giờ tuy đã hết dịch nhưng nó lại cảm thấy thành phố tỉnh dường như vắng vẻ hơn so với lúc trước. Chắc có lẽ dư âm của trận dịch vừa qua làm mọi người chưa thể bắt nhịp lại được.

Trên con xe máy quen thuộc, con đường này nó cũng thường xuyên chạy qua. Bởi vì muốn qua thành phố chỗ Minh Nguyệt lớn phải đi ngang đây và cũng không có đường tắt nào ngắn hơn đường này.

Chỉ mới bảy giờ tối mà trên đường vắng như là mười giờ đêm, đến Phương còn vô cùng ngạc nhiên.

Lúc trước nó còn nhớ khoảng tám chín giờ thì đường xá vẫn còn vô cùng nhộn nhịp, không ngờ hậu quả sau dịch lại lớn tới như vậy.

Dọc đường vô số hàng quán đóng cửa, những sợi dây vẫn còn đâu đó vắt vẻo trên hàng rào của một số nhà. Khẽ thở dài cảm khái một cái, nó tiếp tục băng qua đoạn đường này để tới thành phố.

“KÉT… KÉT… KÉT…”

“RẦM… RẦM…”

Hai âm thanh liên tục vang lên trước mặt làm Phương giật bắn cả mình, nó vừa lên dốc cầu thì chợt từ đâu hai chiếc ô tô phóng nhanh như tên lửa lao lên trước mặt nó.

Sau đó hai chiếc xe va chạm với nhau vang lên âm thanh chát chúa. Một chiếc xe ô tô văng ra xa rồi va vào hàng loạt xe máy đang di chuyển trên đường.

Sự việc kia diễn ra ngay trước mặt Phương, nó không ngờ mình vừa bước chân ra đường lại tiếp tục chứng kiến cảnh tượng thảm khốc này.

“Móa… Có bước chân trái ra đường không mà xui vậy.” Nó lại thầm nghĩ.

Tai nạn trước mắt thì nó không thể nào không quan tâm mà bỏ đi được. Phương vội vàng lái xe sang nơi xảy ra va chạm giữa xe ô tô với mấy chiếc xe máy. Mong rằng không có ai bị thương.

“KÉT… KÉT…”

Chợt một chiếc xe vừa gây tai nạn phóng nhanh đi ngay lập tức, Phương nhìn thấy liền có một dự cảm không tốt.

“Đi cứu người đã.”

Bỏ qua việc chiếc xe vừa tẩu thoát, nó lái xe tới mấy chiếc xe máy đang nằm la liệt trên đường. Nam có và cả phụ nữ cũng có, năm chiếc xe máy bị hất văng nằm tứ tung trên đường.

Một số người không bị quá nặng liền được đưa vào lề ngồi, còn ba người vẫn còn đang bất tỉnh. Trong đó có một phụ nữ đứng tuổi ăn mặt khá chỉnh tề, dường như là một người làm trong cơ quan nhà nước.

Sau khi di chuyển họ vào trong lề thì ngay lúc này xe cấp cứu và công an cũng đã tới.

Phương nhường những việc đó lại cho họ.

Khi nó vừa quay xe rời đi thì ngay lập tức một âm thanh truyền vào tai nó.

“Mẹ… ơi… cứu con…”

Phương giật mình, nó nhìn xung quanh thì không thấy bất kỳ đứa trẻ nào bị thương. Trực giác nó ngay lập tức báo động, nhìn xung quanh một vòng. Nó phát hiện có chiếc balo nhỏ của con nít kèm theo đó là vài vật dụng đồ chơi nằm rải rác trên đường.

“Ở đâu…”

Nó nhanh chóng xuống xe kiểm tra, âm thanh kia vẫn còn văng vẳng trong lỗ tai nó chưa dứt. Điều đó khiến nó như muốn điên lên, cảm giác hồi hộp kèm lo lắng lan tỏa khắp người.

“Ở đâu… Không lẽ ở dưới sông…”

Trên đường không thấy, tìm đâu cũng không thấy. Điều cuối cùng mà nó nghĩ ra được lại chính là dưới sông.

Khi nãy do bị xe che khuất nên nó không thấy được bóng dáng của đứa bé bị hất văng xuống sông khi tai nạn vừa xảy ra.

“Con… con… anh ơi… Con mình…”

Khi Phương vừa đứng ra trước lang cang cầu, âm thanh vang vọng trong xe cấp cứu thôi thúc nó hơn bao giờ hết. Người phụ nữ kia đã tỉnh lại và thất thanh la lớn.

“ÙM…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...