Sinh viên

Chương 55



Phần 55

Không đợi thêm giây phút nào nữa, phán đoán của nó một lần nữa lại chính xác.

Một đứa trẻ khi nãy bị xe hất xuống sông, mọi người trên cầu không ai chú ý tới việc này cho tới khi họ nghe âm thanh có người nhảy xuống sông.

“Có người nhảy xuống…”

“Dưới sông có người…”

“Khi nãy tai nạn có người rớt xuống sông.”

Mọi người trên bờ ngay lập tức nháo nhào lên, bên dưới dòng sông lúc này đen một màu như mực. Không ai có thể biết bên dưới đang diễn ra tình cảnh gì, cũng không biết người vừa lao xuống chính là ai.

Người phụ nữ kia vừa tỉnh lại ngay lập tức la lên thất thanh, lao xuống xe cấp cứu rồi lại điên cuồng tìm kiếm con mình.

“Con ơi… Con ơi… Ai cứu con tôi…”

“Cứu con tôi với… Ai cứu…”

Người phụ nữ kia gào lên trong sự tuyệt vọng tới tột cùng, đôi mắt từ lúc nào đã một màu đỏ thẫm. Không quan tâm các vết thương đang hiện diện trên người, cô ta liên tục lao muốn lao xuống sông để tìm con mình.

Mọi người ra sức can ngăn cô gái, các anh công an vừa nhận ra danh tính của người phụ nữ kia thì vội móc điện thoại ra gọi cho cấp trên.

“Đâu rồi… Mau lên tiếng đi nào…”

Phương lúc này đang trầm mình trong dòng sông lạnh buốt, một màu đen như mực khiến nó không thể phân biệt được phương hướng.

Cảm giác này giống y như lúc mà nó bị lạc vào không gian tăm tối kia, nhưng khác hơn đó chính là nó có thể tự vận động.

Chỉ cần chậm một giây thôi đã quá trễ để cứu một người, nó không thể tìm một cách mù quáng như thế này.

Nó im lặng thả người, biết rằng các giác quan của mình đang vô cùng nhạy bén nên nó muốn nhờ đó để xác định được phương hướng của đứa bé.

Một niềm hy vọng duy nhất của nó đó chính là đứa bé kia vẫn còn cầm cự được, chỉ cầm dao động nhẹ ở gần thôi là nó có thể cảm nhận được.

“Mau… Lên tiếng đi…”

“Nào cố lên… Lên tiếng đi…”

Lúc này nó chỉ biết trông chờ vào một điều mà thôi, đó chính là con bé kia có thể lên tiếng hoặc cử động mạnh tạo nên dao động trong nước.

“Cứu…”

“Đây… hướng đó…”

Đôi mắt lóe lên, Phương như một con cá lao tới chỗ kia.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

“Anh ơi… Cứu con… con đang ở dưới sông…”

Trên cầu, lúc này người phụ nữ kia đang tựa mình vào một người đàn ông. Lúc này người đàn ông kia vẫn còn đang mặc đồng phục quân nhân.

“Em bình tĩnh… Anh cử người tìm con rồi.” Người đàn ông kia khẽ vỗ về vợ mình.

“Anh chỉ biết cử người… tại sao… Tại sao anh lại tệ tới như vậy…”

“Ngay cả con mình anh cũng không quan tâm… Đến cả thời gian đón con cũng không có…”

“Anh có xứng đáng làm cha của nó hay không?”

Đối lại câu nói của người đàn ông, cô ta lại thét lớn lên. Dường như trong thâm tâm cô đang chứa đựng một sự phẫn uất vô cùng lớn.

“Em bình tĩnh lại đi. Có gì về nhà nói… Mau đi về…” người đàn ông kia vẫn vô cùng bình tĩnh, trong lời nói chứa đựng một sự sai khiến.

“Không… Tôi phải tìm con…” người phụ nữ vẫn vô cùng cố chấp, cô vùng vẫy muốn chạy ra khỏi vòng tay của người kia nhưng lại bị giữ lại.

“Em bình tĩnh đi… Sẽ tìm được con thôi mà.” Người kia kiên quyết giữ vợ lại không cho cô nàng nổi loạn.

Trong ánh mắt người đàn ông chứa đựng một sự khó chịu đối với vợ mình nhưng không thể nào làm gì được.

Đáp lại lời nói của vợ mình, anh ta điều bốn người khác đi tìm con mình. Hắn ta biết rõ thời gian trôi qua lâu như vậy thì con bé kia chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Không còn một chút luyến tiếc nào, nhưng để làm dịu lại cơn tức giận của vợ mình thì anh ta đành kêu người đi tìm.

Trên cầu bị sự tình của đôi vợ chồng kia làm loạn, vô số người chú ý và cũng không ít người nhận ra người đàn ông kia nhưng không ai dám bàn tán.

Một chiếc xe còn lại hiện trường lúc này đang được xử lý, người bên trong xe đã được mang đi để điều tra. Nhưng ai đang xỉu đã được đưa vào bệnh viện xử lý.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

Sau hơn nửa giờ xử lý thì trên cầu lúc này cũng, duy chỉ có người phụ nữ kia thì tâm vẫn như chết lặng. Thời gian trôi qua quá lâu khiến nàng ngày càng thất vọng.

Thất vọng mối hôn nhân này, thất vọng vì người chồng này. Mọi sự thất vọng càng khiến nàng muốn chết đi cho xong, đứa con duy nhất kia cũng chẳng còn làm nàng không còn lý do gì để sống cả.

Cô nàng vùng dậy, định lao xuống dòng sông kia thì phát hiện từ xa bóng dáng nhỏ xinh đang chạy lại.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

“Tóm được rồi…”

Phương đưa tay nắm lấy cô bé, lúc này con bé đã bất tỉnh từ khi nào. Âm thanh kia chắc có lẽ là âm thanh cuối cùng mà cô bé phát ra. Ôm cô gái nhỏ vào lòng, Phương nhanh chóng bơi vào bờ.

“Mau tỉnh dậy đi…”

Phương vỗ lên lưng cô bé, lúc này cô bé đã có dấu hiệu của sự ngưng thở. Sau hơn một phút làm hô hấp nhân tạo và ép tim nhưng vẫn bất thành.

“Không thể bỏ cuộc được… Mau cố lên… Tỉnh lại đi cô bé…” Phương vừa động viên bản thân mình, lại vừa cầu mong cho cô bé tỉnh lại.

Hơn một phút trôi qua, Phương lúc này ngồi bệt sang một bên. Bao nhiêu sức lực nó cũng đã dùng hết rồi, một cảm giác bất lực khiến nó day dứt vô cùng. Nhìn cô gái nhỏ đang dần tím tái, nó hận nó không tìm ra cô bé sớm hơn.

“Mau cố lên… Cố lên cô gái…”

Một lần nữa khiến nó không bỏ cuộc, nó tiếp tục làm các động tác ép tim và hô hấp nhân tạo. Chỉ một mong muốn duy nhất làm nó vô cùng tập trung trong từng nhịp.

“Cố lên…”

“Cố lên…”

“Mau thở đi mà…”

“Cố lên cô gái nhỏ…”

Phương vừa đứng lên ngồi xuống liên tục, các động tác ngày một nhanh hơn. Nó không thể nào bỏ cuộc được, thời gian vẫn còn để nó có thể níu giữ lại sinh mạng nhỏ này.

Chỉ cần còn cơ hội thì nó sẽ không thể nào bỏ cuộc được.

“Cố lên…”

“Cố lên…”

“Ọc…”

“Ọc…”

Hai âm thanh vang lên, một dòng nước từ trong người cô bé phụt ra ngoài, theo đó lại thêm một dòng nước kèm theo thức ăn trào ra từ miệng. Phương đỡ cô gái nhỏ nằm lên vai mình, khẽ vỗ nhẹ lên lưng làm cô bé dễ thở hơn.

“Huhu… mẹ ơi…”

“Ổn rồi… Ổn rồi… Không sao hết…” Phương khẽ vỗ lên lưng cô nàng, rồi lại an ủi cô bé.

“Huhu… Anh là ai… Em sợ lắm…” cô gái nhỏ vừa tỉnh lại, khung cảnh lạ lẫm xung quanh làm cô bé khóc nức nở.

“Không cần sợ… Anh vừa đưa em lên bờ… An toàn rồi…” Phương lại trấn an tinh thần cô gái nhỏ.

Một lúc dỗ dành thì cô gái nhỏ cũng nín khóc, Phương bế cô gái trên cổ lưng rồi tìm đường lên trên cầu. Phương nhìn quanh thì thấy có vài người đang bơi xuồng và rọi đèn trên dòng sông.

Đi được một lúc thì cô gái nhỏ ôm lấy cổ Phương, cô nàng ngây thơ nói: “Anh… là người tốt đúng không?”

“Hửm… sao em lại hỏi như thế?” Phương cười cười, hỏi lại cô bé.

“Bởi vì mẹ em hay kể người tốt thường đi cứu người.” Cô gái lại tiếp tục nói, lại tinh nghịch hỏi tiếp: “Anh chắc chắn là người tốt… Đúng không?”

“Ừm… Xem như anh là người tốt đi.” Phương đung đưa cô gái nhỏ trên lưng, rồi cười nói.

“Vậy… Em xin anh giúp mẹ em với…” cô nàng lại tiếp tục nũng nịu với Phương.

Trẻ con thường hay nói vu vơ, nhưng lời trẻ con thường là rất thật. Phương nghe vậy liền thắc mắc.

“Mẹ em bị làm sao?”

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

“Mẹ…”

Cô gái nhỏ buông tay Phương ra rồi lao thẳng về phía mẹ mình, cô nàng muốn chạy thật nhanh để sà vào lòng mẹ.

“An Nhiên… Con không sao… Con không sao…” Người phụ nữ kia thấy đứa con gái nhỏ của mình vẫn bình an vô sự liền xúc động ôm chầm lấy con mình, miệng không kịp nói nên lời.

“Mẹ… con không sao… Anh kia là người tốt…” An Nhiên ôm lấy cổ mẹ mình, sau đó chỉ tay về phía Phương.

Người phụ nữ kia nhìn về phía cánh tay nhỏ bé của con gái mình, Phương cả người vẫn còn đang ướt sũng thì ngay lập tức hiểu ra.

“Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi. Rất mong được mời cậu tới nhà ăn một buổi cơm để tỏ lòng biết ơn.” Chưa kịp để mẹ An Nhiên nói, thì người đàn ông kia đã nhận thức được và lên tiếng trước.

“Không có gì… Mau đưa con bé về, ngâm nước lâu con bé dễ bệnh.” Phương khẽ mỉm cười, không đáp lại lời mời của người đàn ông kia mà lại mở lời khuyên nhắm vào an toàn của An Nhiên.

Khi nãy An Nhiên kể rất nhiều chuyện của mẹ và ba nàng, Phương đã lưu tâm tới vấn đề này. Sau khi tiếp xúc với ba nàng thì nó nhận ra được vô số cảm xúc tiêu cực tới từ ba của An Nhiên, điều này chứng tỏ cô gái nhỏ kia nói có phần đúng.

“Được được… Cảm ơn cậu một lần nữa. Đây là danh thiếp của tôi, cần gì cứ gọi cho tôi.” Người đàn ông kia lại một lần nữa mỉm cười, móc trong túi ra một tấm danh thiếp sau đó đưa cho Phương.

Phương nhận lấy tấm danh thiếp rồi nhìn vào trong đó, tên người kia là Võ Hồng Quân, không rõ chức vụ gì nhưng nhìn thái độ của mấy tên lính xung quanh cũng biết được hắn có địa vị khá cao.

Sau khi thu dọn hoàn tất, mẹ An Nhiên đưa cô bé lên xe, ánh mắt vẫn không quên dõi theo Phương và chồng mình. Cho đến khi Phương rời đi thì nàng mới thở ra một hơi.

“Anh ta là người tốt…” An Nhiên vẫn không quên nói lại với mẹ một lần nữa.

“Được… anh ta là người tốt… Mẹ biết…” Mẹ nàng khẽ vuốt đầu nàng, gật nhẹ đầu.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

Cả người ướt sũng nên nó đành phải quay về nhà, trên đường về nó lại suy nghĩ về những câu nói của con bé.

Một đứa bé ngây thơ không biết nói dối, hơn nữa nó nhận ra hai vợ chồng kia rõ là có vấn đề. Ánh mắt của người chồng bình tĩnh tới đáng sợ, nó không nghĩ rằng một người chồng, một người cha lại có thể bình tĩnh khi con của mình đang gặp nguy hiểm.

Hơn nữa cách hắn ta nhìn về phía con bé lại mang một chút khó chịu, con bé giống như cái gai trong mắt của hắn.

Sau khi về tới nhà, thấy quần áo nó bị ướt thì nó mới lấy lý do là ngoài thành phố đang mưa to nên mới ra nông nỗi như vậy.

Phương lên phòng thay đồ rồi nằm lên giường, hôm nay vẫn chưa có điện thoại nên nó vẫn không liên lạc được với các nàng. Nó vẫn khá lo lắng không biết trong thời gian này các nàng có sống khỏe hay không nữa.

Nó lại tiếp tục suy nghĩ về tương lai, trong thời gian tới nó sẽ cần phải làm gì.

Sau khi tốt nghiệp nó cũng nên đi tìm một công việc ổn định, trước đó chưa có gia đình nó cũng có một chút vốn liếng, nhưng sau khi đổ cho Ngọc Như trả nợ thì chẳng còn bao nhiêu.

Đang suy nghĩ mơ màng, bỗng dưng âm thanh từ đâu trong đầu nó vang lên.

“Ting. Đủ điều kiện khai mở trí năng hỗ trợ người chơi.”

“Bắt đầu kết nối với người chơi.”

Hai câu nói máy móc vang lên làm Phương ngẩn ngơ, cái đầu nó như nổ tung.

“Cái quái gì thế này?” Phương tự hỏi chính bản thân mình.

Đây không phải là giấc mơ, đây chính là hiện thực. Âm thanh kia rõ ràng đang vang lên trong đầu nó chứ không phải là ở một cái loa nào khác gần đây.

Hơn nữa cho dù cái loa đi chăng nữa cũng chẳng thể vang vọng trong đầu nó như thế này được.

“Đang xảy ra chuyện gì thế này.” Phương chẳng hiểu gì cả, bởi trong đầu nó đang liên tục xuất hiện các âm thanh máy móc. Nó cảm thấy lúc này não nó giống như một cái máy tính đang liên tục kết nối.

Quá trình này chẳng làm cơ thể nó bị gì cả, nhưng cái âm thanh tít tít liên tục phát ra trong não làm nó chẳng thể nào bình tĩnh được.

Tuy đọc truyện nhiều nhưng nó không thể tin được lại có sự tình này. Bởi lẽ nó nghĩ rằng chẳng thể nào lại có thể xuất hiện được hệ thống vào não nó. Nhưng rõ ràng bên trong não nó đang có thứ gì đó đang dần dần hoàn thiện.

Mãi cho đến khi âm thanh kia phát ra một lần nữa thì nó mới tin rằng đây không phải là giấc mơ.

“Ting. Kết nối thành công.”

“Chúc mừng người chơi đủ điều kiện để mở ra hệ thống.”

Hai âm thanh liên tục phát ra làm Phương quay trở lại với hiện thực, ngẩn ngơ một hồi lâu nó mới bắt phản ứng lại.

“Hệ thống…”

“Người chơi không cần phải nói lớn. Giao tiếp với hệ thống thông qua suy nghĩ là được.”

Âm thanh máy móc lại vang lên hướng dẫn Phương: “Mời người người tham khảo hướng dẫn sử dụng.”

Ngay lập tức trong một luồng thông tin truyền thẳng vào não mà Phương chẳng cần làm gì.

Phương ngay lập tức hiểu rõ các tính năng của hệ thống, đơn giản chỉ có bảng nhiệm vụ và cửa hàng mà thôi. Cách giao tiếp cũng rất dễ dàng, chỉ cần suy nghĩ là có thể giao tiếp với hệ thống ngay lập tức.

Khi Phương muốn tìm hiểu rằng hệ thống tới từ đâu và làm sao nó có thể kích hoạt thì hệ thống lúc này chỉ thông báo rằng không có dữ liệu đó.

Bảng nhiệm vụ bao gồm các nhiệm vụ ẩn và nhiệm vụ chính, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đạt được các điểm để mua đồ trong cửa hàng.

Phương dạo trong cửa hàng thì phát hiện có vô số thứ nằm trong đó, số lượng vật phẩm lên tới mười chữ số. Cho dù có qua bao nhiêu trang cũng không thể đếm được số lượng vật phẩm.

Tuy nhiên các vật phẩm cũng có giới hạn, có vật phẩm cần điều kiện mới mở ra được. Giống như các vật phẩm gia dụng hằng ngay thì có thể mua được với số lượng không giới hạn, với số điểm vài chục hoặc vài trăm tùy mức độ quan trọng của vật phẩm.

Thấy một chiếc điện thoại Iphone mới nhất chỉ có giá mười điểm thì mới thấy được mức độ cao cấp của hệ thống. Các vật phẩm bị che còn có cái giá trên trời, lên tới tận năm sáu chữ số.

Còn làm sao để mở được những vật phẩm đó thì cũng rất đơn giản. Phương bấm vào một vật phẩm mang lên tàu chiến thì có ghi chú rằng phải có được công ty đóng tàu và quy trình sản xuất. Điều kiện vô cùng dễ dàng nhưng không phải muốn là có thể có được.

Ví dụ như tàu du hành vũ trụ vẫn còn vô số dấu chấm hỏi chưa được mở khóa. Chứng tỏ cần phải có các điều kiện cao hơn mới có thể sở hữu được.

Và đây cũng không phải là một cái tàu có thể sử dụng liền được, đây chỉ là một mảnh bảng vẽ, muốn sử dụng được cũng cần thông qua chế tạo.

Phương đắm chìm vào cửa hàng của hệ thống, bởi nó vô cùng thích những thứ khoa học như thế này.

Nghiên cứu một thời gian dài nó mới thoát ra khỏi hệ thống, suy nghĩ ban đầu tìm một việc ổn định nó thấy đã vô cùng dễ dàng. Ước mơ bây giờ của nó lại vô cùng xa xôi đó chính là phải chinh phục được đỉnh cao của thế giới này. Có hệ thống trong tay chỉ cần nó không chết thì sớm muộn gì nó cũng có thể vươn ra một tầm cao khác.

Vừa thoát ra hệ thống, âm thanh máy móc kia vang lên trong đầu nó một lần nữa.

“Ting. Căn cứ theo mong muốn của người chơi. Hệ thống thiết lập nhiệm vụ Đỉnh Vinh Quang. Mời người chơi tìm hiểu.”

Phương ngẩn cả người, khi nãy nó lướt vào khu nhiệm vụ thấy vẫn còn đang trống, nhưng bây giờ một dòng chữ to lớn màu vàng nằm trên đỉnh đầu bảng nhiệm vụ.

Ngay lập tức Phương bấm vào xem, nhiệm vụ miêu tả trong vòng mười năm hoàn thành việc nắm quyền kiểm soát một vùng lãnh thổ.

Đọc xong dòng miêu tả ngắn gọn của nhiệm vụ, Phương một lần nữa tưởng chừng mình đang còn trong mơ. Mười ăn nắm quyền kiểm soát một vùng lãnh thổ, nói ngắn gọn nhưng lại có rất nhiều nghĩa.

Phương cũng không hiểu vùng lãnh thổ ở đây đang chỉ cái gì, rõ ràng một khu rừng cũng là vùng lãnh thổ, một đất nước hay một lục địa cũng tính là vùng lãnh thổ.

Nhiệm vụ này xem ra quá rộng, nhưng để có thể hoàn thành cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Chưa kịp đóng lại hệ thống, Phương lại một lần nữa nghe âm thanh kia vang trong đầu.

“Ting. Hệ thống cài đặt hoàn thành, mở gói quà người chơi.”

“Bạn nhận được công ty đầu tài chính Xuyên Á, một căn nhà tại khu đô thị Cửu Long, một chiếc Mercedes S450.”

“Chú ý: Để thuận tiện cho việc làm giàu trong thời gian sắp tới, hệ thống sắp đặt một công ty cho người chơi để đảm bảo việc dòng tiền không bị chú ý, người quản lý sẽ liên hệ sớm với người chơi. Xe đang nằm ở trong gara của căn nhà.”

Ngay lúc này, hệ thống lại mở ra một ô mới nằm trong ô cửa hàng đó chính là túi đồ. Bên trong túi đồ lúc này đó chính là chìa khóa của căn nhà được hệ thống cung cấp.

Nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn mười giờ khuya, cơn buồn ngủ kéo tới làm Phương không thể kiềm lại nổi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...