Sinh viên

Chương 75



Phần 75

Một đêm sảng khoái trôi qua, dư âm của đêm qua vẫn còn đọng lại bên trong cơ thể nàng. Tuy cơ thể tràn đầy mệt mỏi nhưng bên trong lại vui tươi đến lại thường, tâm trạng giống như vừa trả xong một khoản nợ khổng lồ.

Cảm nhận được một vòng tay rắn chắc đang siết lấy cơ thể mình, bỗng dưng Thùy Dung cảm thấy đêm qua như một giấc mộng. Tuy vậy nàng hết sức thỏa mãn với việc làm của mình, chẳng một chút hối hận.

Khẽ quay đầu nhìn lại gương mặt nam nhân đêm qua đã lấy đi sự trong sạch của nàng.

“Cũng rất đẹp trai…” Thùy Dung âm thầm nhận xét, nam nhân nàng lựa chọn trao thân ít nhất cũng phải như vậy đương nhiên không làm nàng hối hận.

Chợt cánh tay kia lay động, siết lấy vòng eo của nàng rồi kéo mạnh khiến cả cơ thể nàng nằm gọn trong lòng ngực nam nhân kia.

“Còn sớm… Ngủ thêm một lát…” Một giọng nói ấm áp nhè nhẹ vang lên làm trái tim nàng khẽ đập mạnh.

Thùy Dung im lặng một hồi, đúng là nàng vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, vẫn còn quá sớm để thức dậy nên nàng tiếp tục chợp mắt thêm một chút.

Mãi cho đến hơn tám giờ, khi chiếc màn cửa đã bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi đến sáng rực thì Thùy Dung mới giật mình tỉnh giấc.

Bản năng khiến nàng nhìn dáo dác xung quanh, chợt một cảm giác hụt hẫng dâng trào khi không tìm thấy nam nhân kia nữa. Thùy Dung tuy không hối hận về đêm qua, nhưng nuối tiếc thì vẫn có. Nàng ước gì nàng có một nam nhân ôn nhu, cuồng nhiệt và tử tế như vậy.

Trên người không mảnh vải che thân, Thùy Dung thở dài một hơi rồi đứng dậy, bỗng một cơn đau đớn truyền đến từ phía dưới khiến nàng ngay lập tức lảo đảo rồi ngã xuống giường.

Dưới nệm còn in dấu vết đỏ mờ nhạt, nhưng minh chứng cho đêm qua vẫn còn nằm đó. Thùy Dung nở một nụ cười chua xót, nàng không nghĩ rằng có một ngày nào đó nàng sẽ trao thân cho một người không quen biết như vậy.

“Cạch…”

Chợt cánh cửa bị mở ra, một bóng dáng nam nhân bước vào khiến nàng giật bắn mình kéo chăn che lại cơ thể.

“Tỉnh rồi sao?” Phương nở một nụ cười về phía nàng, bước vào phòng rồi khẽ đóng cửa lại.

Lúc này nó đã thay lên người một bộ quần áo khác, với quần áo lịch lãm sang trọng thì khí chất trên người nó thay đổi đến vô cùng.

Thùy Dung khẽ chớp đôi mi xem nhìn về phía người kia, giọng nói đó làm sao nàng có thể quên được. Hơn nữa khí chất kia còn có thể cao hơn những tên mà từng theo đuổi nàng. Trái tim Thùy Dung lại khẽ dâng lên một nhịp, trong đầu vô số suy nghĩ làm nàng rối bời.

Phương tranh thủ lúc nàng còn say giấc ngủ thì xuống dưới nhờ nhân viên an bày. Mua cho cô nàng một bộ quần áo mới theo kích thước bộ váy đêm qua nó tháo xuống.

Điều đó làm đám nhân viên nữ nhìn Phương bằng một ánh mắt đầy phán xét, nhưng sau đó lại khẽ cười một cách đầy trêu đùa và làm theo những yêu cầu của Phương. Việc mua đồ nữ đương nhiên sẽ do chính tay các cô làm sẽ tốt hơn.

Bên cạnh đó còn không quên mang một phần đồ ăn sáng đặt lên bàn, Phương lại ân cần nói:

“Có đồ ăn sáng luôn đây. Tắm rửa thay đồ rồi ăn nhé.”

Thùy Dung đang suy nghĩ miên man, lại bị sự chu đáo của nó đánh thẳng vào tâm lý thì càng làm nàng trở nên ngây ngốc.

Thấy cô nàng trơ ra một cục ở góc giường, nó lại không biết phải làm gì. Nhưng nhìn dung nhan của nàng thì quả thật đúng là cực phẩm, gương mặt trái xoan kèm làn da hồng hào, nổi bật nên đó chiếc mũi cao và thẳng, đôi mắt lại sâu hút hồn.

Cho dù Thùy Dung chưa trang điểm nhưng những đường nét kia vẫn nổi bật trên gương mặt của nàng. Thêm một điều may mắn nữa đó chính là cơ thể hoàn hảo của Thùy Dung cũng bị nó nếm qua đến gần như hoàn toàn. Phương cảm thấy nó thật may mắn khi lại có thể phát sinh quan hệ với nàng.

“Còn không mau đi tắm… Đợi anh tắm chung hay sao?” Phương cười cười làm ra thái độ thèm thuồng, mà đúng thật là cơ thể mỹ miều kia làm nó nhịn không nổi.

Thùy Dung khẽ giật mình, nàng xấu hổ quơ lấy chiếc khăn đang giắt bên kia ghế, che được một phần thân thể rồi sau đó chạy thẳng vào phòng tắm mặt kệ cho giữa hai chân vẫn còn cảm giác hơi đau. Trong lúc đó còn không quên đưa mắt nhìn về Phương đầy nghi ngờ.

Không quan tâm ánh mắt của nàng ra sao, nhưng đã phát sinh quan hệ với nó thì đương nhiên nó không thể nào phủi lưng quay đi được. Nó cảm giác cô nàng có vô số điều ẩn khuất cần nó hỗ trợ trong thời gian sắp tới.

“Căn phòng này… Xem ra không thể cho thuê được rồi.” Phương bước lại giường, sau đó khẽ cười.

Nhìn lại thì căn phòng rộng lớn này chỉ thiếu nhà bếp đã có thể thành một căn hộ với đầy đủ tiện nghi rồi còn gì. Nó an bày cho nhân viên đưa căn phòng này ra khỏi danh sách cho thuê. Bởi đây chính là nơi mà nó với nàng phát sinh quan hệ, đáng để nó giữ lại nơi này.

Khẽ ngồi xuống ghế ngắm nhìn khung cảnh thành phố, đến bây giờ nó mới có tâm trạng để đi một vòng căn phòng này. Đúng thật là không mấy khách sạn có thể xây dựng ở một vị trí đắc địa như thế này.

Hai góc của căn phòng có thể nhìn bao quát đến tận hơn phân nửa thành phố kia, một mặt còn có thể ngắm nhìn dòng sông rộng lớn bao quanh thành phố.

Đây chắc chắn là một trong số rất ít phòng có không gian ngắm cảnh đẹp như thế này. Buổi sáng có thể ngắm bình minh, buổi tối còn có thể ngắm hoàng hôn.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thùy Dung khoác chiếc áo tắm trong kia lên người rồi khẽ bước ra, đôi chân trắng tinh tươm hiện bên dưới chiếc áo, bên dưới đó bàn chân quá hoàn hảo, không một vết rạn. Mái tóc hơi ướt xõa xuống quá vai càng làm nàng trở nên quyến rũ.

Đến lượt Phương say mê nhìn lấy nàng, nó không ít lần thấy hoa hậu trong tivi. Nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên nó thấy hoa hậu bằng xương bằng thịt ngoài đời thật, hơn nữa còn ngủ với hoa hậu một đêm, đúng là một kỷ niệm không thể nào quên được.

Thùy Dung không biết phải đối mặt với Phương như thế nào. Cái bụng đói của nàng qua một đêm say khiến nàng chú ý tới phần thức ăn được đặt trên bàn kia.

“Thơm quá… Ngon quá…”

Thùy Dung không khỏi bất ngờ sau khi nếm thử món ăn trên bàn. Mặc dù đó chỉ là một bát cháo mà thôi, nhưng lại khiến nàng ăn đến say mê. Cảm giác như một phần này không đủ để làm nàng no vậy.

“Khi nãy có người gọi cho em đó.” Phương cất tiếng nhắc nhở, khi sáng lúc nàng còn ngủ thì nó bất chợt nghe tiếng điện thoại rung. Thấy nàng vẫn còn say ngủ nên nó không đánh thức nàng, tới bây giờ nó mới nhắc lại.

Thùy Dung nghe Phương nhắc thì chợt nhớ lại nàng vẫn còn quản lý ở đây, cô nàng kia chắc sáng sớm tìm cách liên lạc với mình nên mới gọi. Thùy Dung mở điện thoại lên gọi cho cô quản lý nọ một cuốc điện thoại, sau đó lại tiếp tục ăn.

“Anh có chuẩn bị đồ thay cho em. Còn bộ váy đêm qua đã cho người đi giặt, khi nào xong sẽ liên lạc lại với em.” Phương nhẹ bước lại gần nàng, tay mở chiếc túi ra rồi lại nói.

Thùy Dung trong lòng chợt ấm áp một chút, nàng không phải chưa từng nhận quà. Nhưng lần này khác hẳn với mọi lần trước.

“Cảm ơn anh… Nhưng mà… có lẽ… em đã làm phiền anh rồi…” Thùy Dung ấp úng cảm ơn, mập mờ ý nghĩa trong câu nói.

“Không có gì là làm phiền cả. Kể từ bây giờ thì chuyện của em chính là chuyện của anh.” Phương đứng kế bên Thùy Dung, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng rồi bá đạo nói.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

Trong lòng vô cùng bất ngờ trước câu nói của Phương, Thùy Dung cúi mặt không đáp. Thật ra chính là trước và sẽ là gánh nặng cho Phương, bởi sau khi nàng tung ra những tấm hình kia thì người chịu thiệt thòi đó chính là Phương chứ không phải nàng.

Nàng chắc chắn rằng những tên béo bụng kia sau khi nghe tin nàng có người tình thì sẽ không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Bọn hắn không có được nàng thì chắc chắn sẽ không cho ai có được nàng.

Thùy Dung lúc này bỗng dưng dâng lên một cảm giác tội lỗi vô cùng, đối phương không những không biết tương lai vì nàng sẽ chịu hậu quả gì mà còn có thể xem trọng nàng tới như vậy.

Đối với nàng sau khi đã tiếp xúc rất nhiều với đám người kia thì rất rõ ràng, thứ màng mỏng manh kia sẽ chẳng có một chút giá trị nào. Đôi khi nhiều người khăn khăn giữ mình có khi còn có kết cục thê thảm hơn so với những người khác.

Không ít những cô gái đồng ý bán thân cho các đại gia để rồi có được số tiền lớn. Họ không quan tâm thứ gọi là trinh tiết gì cả, thứ mà họ nhắm tới đó chính là tiền tài xa hoa.

Thùy Dung vô cùng hiểu điều đó, nàng đang rất cắn rứt lương tâm mình. Nàng nghĩ mình nên nói rõ chuyện này cho đối phương hiểu.

Nàng cứ nghĩ trong lòng rằng một người trẻ tuổi như nó chắc chắn không thể nào chống đối nổi với một đám kia. Mà nàng chính là ngòi nổ dễ dàng gây hại đến sự nghiệp của đối phương.

Phương làm sao biết được Thùy Dung đang nghĩ gì, nó nghỉ một cách đơn giản đó chính là bản thân nó phải có trách nhiệm với nàng và chỉ có bao nhiêu đó thôi là đủ. Không cần biết rằng nàng đến với nó nhằm mục đích gì và mang lại cho nó những phiền toái ra sao. Nó đủ bao dung và thấu hiểu nếu nàng chịu chia sẻ những khó khăn với nó.

Ánh mắt đầy chân thành nhìn thẳng vào Thùy Dung làm nàng khó mà tiếp nhận được.

“Dù sao thì cũng rất cảm ơn anh…” Thùy Dung lại khách sáo, nàng khẽ mỉm cười và không biết đáp lại tấm chân tình của đối phương như thế nào. Bởi lẽ thứ quý giá nhất của đời nàng đã tặng cho hắn rồi.

“Nếu không có việc gì bận thì cứ ở lại đây đi. Đây là chìa khóa phòng, nơi này sẽ là của em.” Phương lấy trong túi ra cái thẻ chìa khóa phòng rồi đặt lên bàn, sau đó nó lại nói: “Cần việc gì cứ gọi lễ tân, họ sẽ giúp cho em.”

Phương an bày xong cho nàng thì rồi mới quay đi, tuy hôm nay không có việc gì phải làm nhưng nó không thể ở đây mãi được. Để lại không gian cho nàng thoải mái có lẽ sẽ giúp nàng có thời gian suy nghĩ nhiều hơn.

Nó dễ dàng nhận ra nàng có những chuyện cần nói với nó nhưng có lẽ nàng còn khá phân vân. Việc này không phải nó cứ ngồi đây là có thể giải quyết được.

Sau khi Phương rời đi thì Thùy Dung gọi cho quản lý của nàng và báo tin, biết được chỗ ở hiện tại thì cô ta ngay lập tức lái xe tới để xem tình hình. Một đêm qua không ở bên cạnh Thùy Dung làm cô không thể nào ngủ yên giấc được.

“Ting tong”

“Thì ra là chị đêm qua ở đây.”

Thùy Dung lười biếng ra mở cửa, sau đó lại giường rồi nằm xuống và cũng chẳng đáp lời.

“Xem ra chị vẫn ăn ngủ tốt.” Bảo Hân ngồi lên ghế, nhìn thấy hộp thức ăn vừa ăn xong liền biết cô chủ mình vẫn còn đang khỏe mạnh.

“Ồ… Còn mua đồ nữa à? Xem ra người kia cũng tâm lý quá cơ.” Bảo Hân thấy mấy cái túi đồ trên bàn thì tiện tay mở ra xem, trên miệng không ngừng tấm tắc khen.

Hơn ai hết nàng biết rõ size đồ của Thùy Dung, sau khi nhìn qua hai bộ váy còn nằm trong hộp kia thì rõ ràng nó được mua cho cô chủ của mình làm cô không ngừng ghen tị.

Sau khi đảo một vòng căn phòng, miệng không ngừng líu lo thì Bảo Hân rốt cục cũng ngồi xuống bên cạnh Thùy Dung.

“Chuyện đêm qua… Chị tính sao…” Bảo Hân cẩn thận thăm dò, tuy là quản lý nhưng việc này liên quan tới rất nhiều chuyện, phải do chính Thùy Dung quyết định mới được.

“Chỉ cần cho họ biết chị đã có người yêu là được. Còn bọn họ muốn điều tra thì mặc kệ bọn họ.” Thùy Dung hít thở một hơi, sau khi suy nghĩ từ nãy giờ thì mới dám đưa ra quyết định. “Mấy tấm hình đêm qua… xóa hết đi…”

Hơn tất cả thì lương tâm của nàng không cho phép nàng lấy một người khác ra làm tấm bình phong chắn gió được. Coi như đêm qua chỉ là một đêm say lỡ bước mà thôi, không có gì đáng nhắc tới.

Còn người kia, nàng còn không biết phải đối mặt như thế nào. Xem như là tùy duyên đi.

“Được… Nếu chị đã quyết định như thế thì em không dám ý kiến. Thôi thì thoải mái ở đây vài ngày vậy. Lịch công tác còn đến tận cuối tuần cơ mà.” Bảo Hân khẽ mỉm cười, thấy cô chủ chịu hướng đi đúng đắn thì nàng cũng vui lây. Nếu thật sự Thùy Dung muốn đem người khác ra làm tấm chắn như vậy thì nàng ít nhiều cũng có một chút khó chịu.

“Ừm… Chị cũng chẳng muốn về trên kia sớm.” Thùy Dung khẽ gật đầu, nàng ở đây cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ cần không đi cùng với đám người kia liền thoải mái.

Lười biếng nằm trên giường, chợt ký ức đêm qua ùa về làm nàng cảm thấy cả người mệt mỏi.

“Xin chào… Chúng ta có thể gặp nhau một chút được không?”

“Cô là ai? Có chuyện gì?”

“Chuyện đêm qua của anh.”

“Được. Gặp ở đâu.”

“Quán café Hoàng Gia đi. Tôi đang ngồi ở bàn số 21 đợi anh.”

“Được.”

Phương cúp máy, chuyện đêm qua chỉ duy nhất một chuyện đó chính là nó gặp phát sinh mối quan hệ với Thùy Dung mà thôi. Mà trong chuyện này có đang có vô số thắc mắc mà không biết phải tìm lời giải ở đâu.

Người này liên lạc với nó để bàn bạc về việc kia chắc chắn nắm ít nhiều những thông tin liên quan. Không suy nghĩ nhiều, nó ngay lập tức lái xe qua bên địa chỉ kia.

Mỹ Hoa lúc này đang vô cùng thoải mái ngồi gác một chân lên đùi, trong đầu đang lưu chuyển vô số cách thức để moi tiền của vị kia. Nắm trong tay vô số hình ảnh khiến nàng nắm chắc được người kia.

Chỉ cần nắm được thông tin nóng hổi rồi bán ra liền có giá cao, mà mấy tay đại gia muốn thông tin không bị rò rỉ liền phải mua lại để không làm mất đi danh tiếng.

Hơn nữa đối với một hoa hậu như Thùy Dung thì đời tư vô cùng kín tiếng, nếu nhỡ may bị lộ ra liền rất có thể bị soi mói trầm trọng.

Nghĩ đến bao nhiêu đó thôi là chắc Mỹ Hoa vô cùng tự tin mà đàm phán với đối phương.

Chương trước Chương tiếp
Loading...