Số đỏ

Chương 128



Phần 128

Ngọc Nhi ra mắt bá phụ bá mẫu.

Hôm nay là Chủ Nhật, ngày thứ tư nằm viện, nhưng chỉ là ngày thứ hai sau khi tôi tỉnh lại. Ba mẹ tôi đã quá mệt mỏi sau mấy ngày liên tục căng thẳng túc trực ở bệnh viện, ông bà về nghỉ ngơi. Cô Vân Huyền hết lời mời về nhà mình, nhưng tính ba tôi rất khách sáo nên từ chối, dù sao ông bà còn mang theo một người tài xế và cả hành lý trong khách sạn.

Sau khi tỉnh lại cơn đau trong lòng ngực tôi không thuyên giảm còn từ từ tăng lên. Theo lời bác sĩ đó là tác dụng phụ sau mỗi cơn phẫu thuật nội tạng. Khi y tá thay băng, tôi quan sát vết khâu dài bên hông mình mà cảm thán… Thật không tưởng tượng nổi người ta đã mở cả lồng ngực mình ra, sắp xếp lại hai cây xương sườn gãy ngang đâm xuyên vào phổi. Nghĩ đến đó tôi có chút rùng mình.

“Nghĩ gì mà mơ mộng vậy?!”

Giọng nói quen thuộc của cô Ngọc Nhi vang bên tai, tôi vội quay lại mỉm cười.

– Cô đến sớm như vậy?! Mới về không bao lâu mà…

Cô Ngọc Nhi cười tủm tỉm, ngồi xuống bên cạnh giường, vuốt ve trán tôi nói:

– Nhi không yên tâm mà… Và nói… không được kêu người ta là cô nữa…

– Ah… Ha ha… Không kêu nữa… Không kêu nữa…

Mà sao… Nhi không yên tâm vậy?! Ở đây có y tá mà… còn rất xinh đẹp đó… – Tôi trêu.

– Hừ… Vậy Nhi đi về nha…

– Ặc… Thôi thôi mà… Phong nói đùa thôi…

Tôi nắm bàn tay mềm mại của Ngọc Nhi đưa lên miệng hôn nhẹ lên nó. Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ, tôi chợt thấy cả người hơi nhộn nhạo… Tôi nhớ đến thứ Hai tuần trước, Ngọc Nhi nói nàng đang có ah, còn hẹn đến cuối tuần này bắt đầu giao lưu tay ba với chị Ngọc Trâm…

Ây da! Thằng Hugo chết bầm làm anh bỏ qua bao nhiêu điều kỳ diệu. Tao nguyền rủa mày… Cho mày ngồi trong tù đột nhiên hắt xì hơi liên tục… Tốt nhất là hắt xì đến văng cả con mắt còn lại ra ngoài.

– Sao vậy?! – Ngọc Nhi thấy tôi lầm bầm nghiến răng nghiến lợi, liền ngạc nhiên hỏi.

– À… Không có gì… – Tôi lắc đầu, chợt nắm tay nàng hai mắt gian manh đảo quanh, nói. – Thật ra… có một việc nhờ Nhi giúp ah…

– Hi hi… Ông tướng… đến thế nào rồi mà còn nói nhờ vả gì chứ?! – Ngọc Nhi che miệng cười. – Việc gì nói mau…

– Ah, việc này hơi ngại một chút ah…

– Phong… mắc tiểu hả?! Hay… để Nhi… – Ngọc Nhi hơi ngượng, nhưng không e ngại đứng lên nhìn xuống gầm giường.

– Haizz… Ai nói chuyện đó đâu… Lại đây…

Tôi níu tay Ngọc Nhi chồm sát vào người mình, nói nhỏ vào tai nàng. Gương mặt Ngọc Nhi từ từ chuyển lên đỏ ửng đến mang tai.

– Trời ơi… Không được đâu… – Ngọc Nhi xoa xoa hai gò má đỏ ửng, lén nhìn về phía cửa.

– Đi mà… Phong khó chịu lắm đó… – Tôi làm nũng.

– Cửa không khóa được mà… còn có ô kính… người ta thấy thì sao?! – Ngọc Nhi lí nhí nhỏ như muỗi kêu.

– Đi mà…

– Không được mà… tuần sau về nhà đi…

– Haizz… coi bộ phải nhờ y tá thôi…

– Phì… thì nhờ đi…

Ba phút sau.

– Ah… Ôi! Nhi của anh giỏi quá…

– Ư…

Tôi hít hà xuýt xoa sung sướng, xoa xoa khối tròn tròn to to không ngừng nhấp nhô trên hạ thể mình. Ngọc Nhi ư ư phủ kín chiếc chăn từ đầu đến chân, đôi môi căng phồng ngậm kín lấy dương vật tôi.

– Ah…

Tôi khoan khoái rên rỉ. Tay tôi vô thức luồn vào trong tấm chăn mò vào trong cổ áo Ngọc Nhi… ‘Ư’… Nàng ư một tiếng phản đối, lại hơi nâng người lên cho bàn tay tôi chui sâu vào trong áo lót ôm gọn một bên ngực. Ôi… Bầu vú Ngọc Nhi căng tròn méo mó trong tay tôi… Đầu nhũ hoa nàng mềm mại từ từ săn cứng lại giữa hai ngón tay tôi… Cơn sướng khoái tôi dâng lên ồ ạt…

– Ahhh… Nhi ơi… Anh yêu emmmm… Ahhh…

Ngọc Nhi nuốt dương vật tôi vào thật sâu ngậm kín. Tôi rùng mình, từng đợt từng đợt tinh trùng ồ ạt tuôn trào. Ngọc Nhi nén nhịn, lại dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm quanh dương vật tôi làm tôi sướng muốn điên lên.

– Ahhh… Sướng quá đi mất Nhi ơi…

– Ư…

Ngọc Nhi giở tấm chăn ra khỏi đầu, mặt đỏ ửng, lườm tôi:

– Sao lại ra nhiều như vậy chứ… Đáng ghét…

Nàng che miệng, chạy vội vào nhà vệ sinh…

– Ha ha… Chạy từ từ… té bây giờ… – Tôi kéo chăn phủ qua người, vừa nhìn theo cười ha hả.

“Haizz…” – Đột nhiên một tiếng thở dài vang lên ngoài cửa làm tôi giật bắn người.

Cánh cửa từ lúc nào đã hé mở, một người thập thò nhìn vào rồi thở phào bước vào trong.

– Ba… Ba… sao ở đây?! Mẹ… cô Huyền… – Tôi ấp úng đầu cứ nở to ra theo từng người từng người xuất hiện.

– Thằng nhỏ này… – Ba tôi vẻ mặt thiếu tự nhiên, bước lại kéo kéo cái chăn trên người tôi cho ngay ngắn.

– Ba… Ba tới đây khi nào?!

Tôi hỏi, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt bối rối của mẹ tôi và nét mặt đỏ ửng khó xem của cô Vân Huyền, tôi đã có câu trả lời. Ôi! Xong rồi… Lúc Ngọc Nhi gục đầu nhấp nhổm trên hạ thể có lẽ đã bị ba người thấy.

– Haizz… Bọn trẻ yêu nhau thôi mà… Đâu có chuyện gì lớn… Hà hà… – Ba tôi nói mà cơ mặt có chút cứng đơ.

– Chị… Chị sẽ không giận thằng Phong chứ?! – Mẹ tôi có chút chột dạ, nắm tay cô Vân Huyền.

Cô Vân Huyền hơi bối rối nhìn qua tôi, lại nhìn mẹ tôi nói:

– Không… Thật ra. Em có biết… biết tình cảm của Phong và con Nhu đã đi đến bước này… Em không sao, chị đừng lo.

Mẹ tôi thở phào quay qua tôi, nghiến răng, nắm tay dứ dứ về phía tôi. Tôi lúc này quả thật không biết diễn tả tâm trạng mình thế nào. Ba, mẹ tôi và cô Vân Huyền vẫn tưởng người con gái khi nảy bên cạnh tôi là Vân Nhu. Tôi chỉ mong Ngọc Nhi đã nghe được mọi người nói chuyện mà đừng bước ra khỏi nhà vệ sinh. Dĩ nhiên, tôi sẽ sớm công khai tình cảm của mình và Ngọc Nhi với ba mẹ, nhưng hôm nay, sau chuyện vừa rồi, có thể nói là hoàn toàn không phù hợp ah.

– Chắc Vân Nhu nghe chúng ta nói chuyện nên xấu hổ không ra rồi… – Mẹ tôi nói với cô Vân Huyền.

– Haizz… Chắc vậy… Để em vào kêu nó…

Nhìn cô Vân Huyền từng bước lại gần cửa nhà vệ sinh, tôi buột miệng la lên:

– Cô Huyền ơi!

– Sao con, Phong?! – Cô Vân Huyền ngạc nhiên quay lại hỏi.

– Chuyện cô giáo Thuỳ hôm trước cô có hỏi lại chưa ạ?!

– Ờ, quả thật là cậu Sỹ bị điều đi… – Bà đang nói chợt thấy ánh mắt tôi liền tắt lời.

Cô Vân Huyền nhìn qua cánh cửa phòng tắm một cái, rồi quay lại nói với Ba Mẹ tôi:

– Em mời anh chị xuống căn tin uống nước chút nha…

– À không… Ở đây cũng có nước mà. – Mẹ tôi không hiểu lắm, còn chỉ mấy chai nước suối trên bàn.

– Chị à… Thì em có chuyện muốn nói mà… Chứ nước ở đâu chẳng có. – Cô Vân Huyền thân thiết nắm tay mẹ tôi kéo đi, ba tôi không hiểu gì cũng phải đi theo.

Tôi thở phào nhẹ nhõm… Giây phút vừa rồi tôi đã đặt cược cả ‘hai chân vào một nhà cái’. Tôi cược là cô Vân Huyền hiểu ám ngữ tôi và sau mọi chuyện đã xảy ra cô chấp nhận Ngọc Nhi như một người bạn gái khác của tôi. Tôi đã đặt đúng cửa, thắng oanh liệt cả hai ván. Không ngờ mẹ vợ tương lai lại giải vây cho con rể thoát khỏi tội… ngoại tình.

Đúng là kỳ tích ah! Tôi thầm cảm thán, định lên tiếng gọi Ngọc Nhi ra… thì bất ngờ ngay ngoài cửa một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên.

“Con chào hai bác… Con chào mẹ…”

– Ơ… Vân Nhu?! Con… Con… không phải trong kia sao?!

“Ôi! Xong rồi!”

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyen3x.xyz/

Ba phút ba mươi lăm giây sau.

Người ta nói mặt trời mọc hướng Đông thật ra cũng chưa chính xác lắm. Nên nói là mặt trời đang hiện diện trong cái phòng này và núp ngay trên đầu giường của tôi. Ngọc Nhi mặt đỏ gay gắt lan đến tận hai vành tai cũng đỏ au… Nàng cúi thấp đầu, khép nép ngay bên cạnh mà tôi nóng ran đổ mồ hôi như mưa. Vân Nhu cũng đứng bên cạnh Ngọc Nhi, mặt cũng đỏ ửng bối rối như muốn chia sẻ tình huống trớ trêu này với Ngọc Nhi… Chỉ có tôi là nằm y nguyên cứng đơ trên giường, muốn nấp cũng không có chỗ mà nấp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...