Số đỏ
Chương 4
Buổi khai giảng kết thúc. Đám học sinh lũ lượt nối đuôi đi vào lớp. Chỉ mất mười phút, cả sân trường trở nên trống trải vắng hoe. Vài người giám thị tạp vụ bắt đầu dọn dẹp sân khấu, trả lại không gian thường ngày cho ngôi trường.
Về cơ bản, lớp học mới của tôi cũng không khác gì với nơi tôi đã học. Cũng là những dãy bàn gỗ nối đuôi nhau. Cũng là bảng trắng, bút lông… Cũng là một máy projector lặng im trong góc.
Tôi vừa định bước về phía cuối lớp ngồi với Quyền mập, thì sau lưng đã có tiếng thầy Đạt vang lên:
– Tuấn Phong… Em ngồi trên này… chung bàn với Vân Nhu.
Tôi ngạc nhiên quay lại. Thầy Đạt lại chỉ vào bạn nữ đang ngồi bên cạnh Vân Nhu, nói:
– Thuỳ Dung, em đổi xuống hàng ba cuối lớp…
“Tại sao vậy thầy?!” – Tôi cùng bạn nữ tên Thuỳ Dung không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi.
– Bạn Tuấn Phong từ nhỏ học dưới tỉnh… À không, thành phố Sóc Trăng… – Thầy Đạt nhìn tôi giải thích. – Tôi không có ý nói học lực em yếu, nhưng sự thật là ở Sài Gòn có mật độ học tập căng thẳng hơn nhiều. Em cần cố gắng mới theo kịp các bạn, còn chưa nói đến thi đại học.
Thầy lại nhìn sang Vân Nhu và Thuỳ Dung, nói:
– Mà Vân Nhu là Lớp phó học tập. Tôi muốn nhờ Vân Nhu hỗ trợ bạn Phong mau chóng đuổi kịp nhịp độ chung của mọi người… Vân Nhu em có ý kiến gì không?
Vân Nhu nhìn thầy Đạt, nhìn lướt qua tôi rồi gật gật đầu, nói nhỏ:
– Dạ, em hiểu rồi.
Thế là như định mệnh. Tôi lại ngồi chung bàn với Vân Nhu, người con gái đã đâm sầm vào tôi vào buổi sáng. Tôi lại được ngửi mùi hương thơm ngát này.
Buổi đầu tiên, chúng tôi không học môn nào mà dành cho Giáo viên chủ nhiệm phổ biến nội quy trường, phân công bổ nhiệm một số học sinh hỗ trợ thầy quản lý lớp. Về cơ bản không thay đổi gì so với năm trước… Nhưng đối với người mới như tôi thì nên lưu ý một chút.
Lớp trưởng là một bạn nữ dáng người dong dỏng cao gần bằng tôi, tên Trang. Lớp phó học tập là Vân Nhu, tôi đã biết. Thủ quỹ lại chính là Thuỳ Dung, người vừa phải chuyển chỗ vì tôi. Còn lớp phó trật tự lại là Văn Khiêm, chính là kẻ đã cười nhạo xuất xứ của tôi ngoài sân trường.
– Này… bạn Phong. – Vân Nhu chợt gọi nhỏ bên tai tôi.
Tôi quay lại nhìn Vân Nhu, nàng lại lảng ánh mắt sang nơi khác. Tôi tủm tỉm cười, chợt muốn trêu chọc nàng một chút:
– Sao gọi là bạn?! Hồi sáng còn gọi anh mà…
– Phì… – Vân Nhu phì cười, vẻ mặt tự nhiên hơn một chút. – Bạn còn chưa xin lỗi mình đâu đấy!
– Ơ… Ai mắt mũi quên ở nhà đâm sầm vô tôi mà tôi phải xin lỗi?!
– Hứ…
Vân Nhu ấm ức muốn cãi lại, nhưng không biết nói thế nào. Nàng mím môi, quyết định thay đổi đề tài:
– Hồi lớp 11, Phong học yếu nhất những môn nào?!
– Ah hem… Hình học, tin học, đại số, vật lí, hoá học, tiếng Anh… – Tôi lẩm nhẩm bấm ngón tay liệt kê.
Vân Nhu tròn mắt nhìn theo ngón tay tôi đếm, đôi môi đỏ xinh xắn cứ mở rộng dần…
– À… môn địa lí nữa là hết rồi… – Tôi nhoẻn miệng cười.
– Sao… sao… bạn học yếu vậy ah?! – Vân Nhu lắp bắp, tròn mắt nhìn tôi.
– Sao yếu?! – Tôi giả vờ chưng hửng. – Đây là mấy môn tôi cao điểm đó.
– Ah… Vậy tốt… vậy tốt rồi…
Vân Nhu thở phào, tay vỗ vỗ làm hai bầu vú sóng sánh lên xuống… Mí mắt tôi cứ giật giật xuống lên.
“Này… Tập trung các bạn…”
Đột nhiên có tiếng hô lớn cuối lớp, tất cả mọi người đều quay lại. Văn Khiêm đứng đó, ánh mắt tự tin có chút kiêu ngạo nhìn quanh, nó nói:
“Theo ý kiến của rất nhiều bạn trong lớp… Chúng ta sẽ tổ chức một buổi liên hoan karaoke ngay sau giờ tan học…”
– Eh, quỹ chưa thu xu nào đâu nha… – Thuỳ Dung giơ tay nói.
Văn Khiêm xua xua tay, dõng dạc nói:
“Mình biết mà… Sự nghiệp ăn chơi không nên gián đoạn. Không để tiền bạc kìm hãm sự sung sướng. Bữa hôm nay sẽ do Khiêm và… bạn Tuấn Phong bạn mới lớp mời tất cả các bạn… Tuấn Phong bạn có ý kiến gì không?!”
Tôi hơi sững người nhìn quanh. Vô số ánh mắt đổ vào tôi mang theo nhiều hương vị… Tội nghiệp, thông cảm và cả hả hê cười đùa. Vân Nhu nhìn tôi, khẽ lắc đầu môi mấp máy. Nàng không thốt ra lời như tôi đọc được ý nàng muốn nói: “Không cần đồng ý đâu…”. Tôi nhìn về phía Văn Khiêm bắt gặp cái nhìn đắc ý của nó. Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả bạn học, tôi thong thả đứng lên.
– Phong cũng có ý này… Cảm ơn bạn Khiêm đã cho mình cơ hội. – Nhìn về phía Văn Khiêm tôi nói tiếp. – Cũng cảm ơn bạn Khiêm đã chia sẻ với Phong cho buổi họp mặt ra mắt các bạn.
Tôi quay về phía thầy Đạt. Trong mắt ông tôi thấy được vẻ ngạc nhiên thích thú. Tôi cười, nói tiếp:
– Và xin thay mặt các bạn, em xin được mời thầy Đạt và mong thầy tham gia với bọn em…
Tôi vừa dứt lời cả lớp liền nhao nhao náo động, hùa theo.
– Wah… Đi đi thầy…
– Đi liền giờ nè…
– Đi nha thầy…
Thầy Đạt xua xua tay, ra hiệu giữ im lặng.
– Mấy đứa đi chơi đi. Thầy có việc phải về… Nhớ đi sớm về sớm, chạy xe cẩn thận.
Thầy vừa nói xong thì có mấy giọng con gái chua loét vang lên.
– Thầy lại hẹn với cô Ngọc Nhi rồi… Thầy thấy sắc quên… trò… Thầy bỏ bọn em… Hu hu…
– Thôi chúng mày tha cho thầy tính chuyện chung thân đi nha…
Thầy Đạt bị đám học trò chọc cười đến đỏ mặt. Tôi cũng vỡ lẽ thì ra thầy chưa lập gia đình và đối tượng theo đuổi là cô Ngọc Nhi.
Khi tiếng cười đùa gần chìm xuống. Văn Khiêm có vẻ chưa cam tâm chuyện dọn cỗ cho tôi ăn, đứng lên hô hào:
“Nè… Mọi người… Mọi người có ý kiến lát đi Karaoke ở đâu đi… Hay là để bạn Phong tự đề xuất nha…”
– Ừ… tùy Phong đi…
– Tùy gia chủ đi… Có hát có uống là được. Không ăn cũng không sao…
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/
Tôi bắt đầu thấy hơi khó chịu vì một kẻ chán ghét cứ chĩa mũi nhọn về mình. Mà tính cách của tôi không thích nín nhịn kẻ xúc phạm mình. Tôi dửng dưng nói:
– Hay là đến Nmode vừa ăn vừa ca đi… Chỗ đó cũng được.
Tiếng tôi nói không lớn, nhưng lời vừa dứt cả lớp liền nín bặt. Vân Nhu há hốc nhìn tôi, rồi nháy nháy mắt nói nhỏ:
– Điên à. Chỗ đó đắt nhất thành phố đó… Ông muốn chết.
Tôi cười cười nhún vai không cho ý kiến. Dĩ nhiên không phải tự nhiên mà tôi nghĩ ra được cái tên của một nơi như vậy. Tôi biết đến nơi đó là do chị Thuỳ Vi chỉ cho tôi. Mấy ngày ở Sài Gòn, hễ đi qua nơi đó là chị Vi lại nói: “Chỗ này là karaoke sang nhất, đắt nhất Sài Gòn nha…” và lần sau lại vẫn nói câu đó. Tôi không hỏi xem chị Vi đã vào đó chưa. Tôi định bụng lúc nào đó sẽ mời chị đi chơi một bữa… Nhưng mấy bữa nay mối quan hệ biến chuyển, tôi cũng thấy khó mà mở lời.
Cả lớp bắt đầu rì rầm thật nhỏ như chia ra thành vô số tổ ong vò vẽ cùng hoạt động. Chỉ có Văn Khiêm là ngồi im không nói với ai, vẻ mặt nó đã sượng ngắt xanh mét. Nmode là nơi mà chính nó cũng chưa bao giờ đặt chân vào. Nơi đó nghe nói chỉ có những thiếu gia, diễn viên và người mẫu lui tới… Giá cả có thể đắt đến thế nào chứ?! Mà hôm nay lại chính nó mở miệng tuyên bố sẽ cưa đôi với Tuấn Phong tiền đãi các bạn. Văn Khiêm thấy miệng đắng chát, chợt quay qua mấy thằng bạn học bên cạnh hỏi dồn:
– Tụi mày có bao nhiêu tiền, móc hết ra đây tao mượn…
Dĩ nhiên tôi không hề biết nỗi lo lắng khổ sở của Văn Khiêm, tôi càng không quan tâm vì đang bận thủ thỉ trò chuyện với Vân Nhu.
– Bộ Phong hay đi Nmode lắm hả? – Vân Nhu tò mò hỏi.
– Không. Chưa đi bao giờ. – Tôi thành thật trả lời.
– Trời ơi… Chỗ đó đắt kinh khủng luôn đó… Ông gan lớn hay liều mạng vậy?!
– Ha ha… Cứ coi như Phong gan lớn đi.
Quả thật tôi không biết về Sài Gòn nhiều. Nhưng đủ loại ăn chơi ở thành phố lấn biển Rạch Giá – Sóc Trăng tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ những năm rộ lên phong trào nuôi tôm ở Sóc Trăng, đại gia chân đất mọc lên như nấm. Kéo theo rất nhiều ông chủ lớn của Sài Gòn đổ xô đầu tư dịch vụ giải trí. Mà điển hình của đại gia chân đất chính là nhu cầu thể hiện thể diện đặc biệt cao. Họ sẵn sàng lựa quán đắt tiền hơn để uống cùng một loại bia… May mắn ba tôi không nằm trong thành phần đó. Sinh ra ở Sài Gòn, ông luôn hiểu cái gì mới là giá trị thật của một con người. Và cũng chính vì lý do đó, tôi bị ném về đây đi học, trong khi bạn bè cùng trang lứa dưới kia còn tiếp tục ăn chơi bất kể ngày đêm. Dù không thật sự cam tâm, nhưng tôi vẫn khâm phục quyết định của Ba mình.
Chuông tan học vừa reo, cả đám bạn học reo hò ầm ĩ. Bốn mươi đứa trong lớp, tuy chỉ gần ba mươi đứa tham gia. Vân Nhu cũng đi. Không hiểu sao tôi có một suy nghĩ thiếu cơ sở rằng nàng đi vì tôi. Mặc kệ điều đó đúng hay không, tôi thấy mình vui là được.
Ùn ùn đùn đẩy nhau bước ra bãi xe. Văn Khiêm có vẻ tự tin trở lại, vẻ mặt hồng hào hơn hẳn. Nhưng vẻ mặt đó không tồn tại lâu, khi nó nhìn thấy tôi dắt xe ra khỏi bãi…
– Mịa ơi… SH Ý 2018 hả?! Sport edition.
Quyền mập cứ xuýt xoa đi quanh chiếc xe tôi, tay sờ sờ vuốt vuốt. Đám bạn nữ thầm trầm trồ, đám con trai còn lại thì xì xầm nghi ky.
– Cưỡi con xe ba trăm triệu… Mày giàu thiệt chứ không đùa nha…
Tôi cười khổ không biết trả lời thế nào. Biết gây ra mọi người chú ý lớn như thế tôi đã nói Ba chuyển lên chiếc xe khác. Trong mắt tôi chiếc xe này cũng khá bình thường, chủ yếu đi lại trong thành phố để tiện dụng hơn. Thời buổi này muốn loè nhau thì dùng xe hơi, xe máy mà đem ra người ta cười đến chết. Tôi nghĩ thầm rằng mình cần cẩn thận hơn, điều chỉnh những suy nghĩ đã ăn vào máu bao nhiêu năm.
Văn Khiêm khó chịu ra mặt. Nó hô hào kéo mọi người đi trước. Chỉ còn Quyền mập ngoái đầu nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:
– Sao chưa đi?!
– Tao chờ Vân Nhu… Sao chưa thấy? – Tôi nhìn quanh.
– À, Vân Nhu đi xe đạp, bãi xe đạp nằm bên cổng sau… – Quyền nói, rồi cười gian với tôi. – Nè… muốn bị ăn đập hả?!
– Tao đâu có gì… Chạy trước đi… Tao theo liền…
Xua xua tay đuổi thằng mập đi. Tôi vòng đầu xe chạy ra cổng sau của trường. Cánh cổng đã đóng, bên trong có lẽ học sinh đã ra hết. Tôi mím môi nhắm hướng Nmode chạy đi. Chưa được hai ngã tư, tôi đã thấy một bóng dáng thướt tha quen thuộc. Tà áo dài trắng được Vân Nhu cài lên eo quần phất phơ qua lại theo nhịp chân của nàng. Nhìn thấy bờ mông tròn lẳn cong vểnh lên, tôi thấy cổ họng mình khô khốc… Tôi đã hiểu ra tại sao Vân Nhu lại có vòng ba hút hồn như vậy? Nàng đi học bằng xe đạp. Chạy chậm chậm phía sau, tôi ước gì mình được đặt tay lên bờ mông này mà đẩy nàng lướt đi…
– Oh, Phong. Không đi trước sao?
Vân Nhu chợt quay ngang, trông thấy tôi. Ánh mắt nàng có vẻ ngạc nhiên xen chút vui vẻ.
– À, định chờ Nhu đi chung cho vui…
– Mình đạp chậm lắm. Phong đi trước chơi với mấy bạn đi…
Thấy Vân Nhu giơ tay áo lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán, tôi thấy lòng dâng lên chút thương xót.
Tôi gợi ý:
– Còn xa lắm. Hay Nhu gửi xe, để tôi chở đi…
– Thôi, không được đâu. Nhu không thích ai chở hết…
Vân Nhu cười nhàn nhạt lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc. Tôi gật gật đầu. Tôi biết như Quyền mập nói, Vân Nhu có rất nhiều bạn nam theo đuổi, nàng chỉ cần nói ra sẽ có vô số đứa đứng ra đưa rước hành ngày… Ah, với điều kiện những đứa đó không sợ ăn đập… như tôi.
Và thế là dưới hàng me già cỗi ven đường, tôi cứ để xe trôi chầm chậm bên cạnh Vân Nhu. Hai đứa nói chuyện qua lại rất hòa hợp như đã quen từ rất lâu.
“Rẹt… Rẹt… Rẹt…”
Xe Vân Nhu loạng choạng rồi dừng lại bên đường. Tôi cũng quay ngoắt lại. Vân Nhu nhăn mày nhìn sợi xích trùng xệch rệu rã. Nàng ngẩng đầu cố cười với tôi:
– Xui quá… Nhu có lẽ không đi được rồi. Phong đi đi, để mấy bạn đợi.
– Không được… Để tôi sửa cho. Dễ mà. – Tôi gạt chống xe, bước ngay xuống.
– Thôi, dơ lắm… Lát còn vô Nmode, người ta thấy cười cho.
Vân Nhu cố ngăn tôi, nhưng tôi vẫn làm. Tuột xích xe, ai đi xe đạp mà chưa gặp qua?! Chuyện vặt vãnh này không tốn của tôi bao nhiêu thời gian. Chỉ kéo sợi xích kẹt ra khỏi líp, mắc vào mắt đĩa, nghiêng chống xe quay tròn là xong. Vân Nhu tròn mắt nhìn tôi, rồi mỉm cười thật tươi. Nhìn đôi môi đỏ mọng xinh xắn và những răng trắng đều thẳng tắp như chuỗi ngọc trai của nàng, tôi chợt bần thần đờ đẫn. Tôi muốn ngay lập tức, giữa con đường nhỏ vắng bóng người, ngay dưới tàn cây me mát rượi này, ôm ghì lấy nàng, ngậm kín lấy đôi môi đó.
Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Vân Nhu thoáng đỏ mặt cúi xuống. Chợt thấy hai bàn tay đen nhẻm dầu nhớt của tôi, nàng phì cười, lục tìm trong ba lô lấy ra mấy cái khăn giấy.
– Dơ rồi… Nhu lau cho…
Như rất tự nhiên, tôi đưa tay ra cho Vân Nhu. Nàng cầm tay tôi, lau lau từng ngón từng ngón… Mái tóc nàng đen óng, lòa lòa phủ trước trán, mũi tôi ngửi được một mùi hương. Mùi hương này tôi chỉ mới gặp sáng nay, mà giờ lại trở nên quen thuộc lạ lùng.
– Phong này…
Vân Nhu chợt ngẩng đầu, thấy ánh mắt mê say của tôi ngay sát bên. Nàng đỏ mặt lùi lại.
– Ừ… – Tôi vội quay đi, ngượng cứng cả người.
– Nhu chỉ muốn nói… Phong không chịu đi trước. Mà Phong kè thế này thì mấy bạn chờ lâu sốt ruột. Hay là… – Vân Nhu hơi ấp úng. – Nhu gửi xe lại đây… rồi…
– Được chứ. Như vậy tốt hơn đó…
Tôi tán thành ngay lập tức. Tôi dắt luôn chiếc xe đạp của Vân Nhu vào bãi xe bên đường. Trở lại thật nhanh. Đưa cho nàng thẻ xe. Tôi mở cốp xe lấy ra thêm một chiếc nón bảo hiểm, chiếc nón của chị Vi.
Vân Nhu cẩn thận cất thẻ xe vào balo rồi nhận chiếc nón bảo hiểm từ tay tôi. Nàng chợt nhíu mày, rút ra một sợi tóc đen thật dài, rồi không nói gì với tôi đội lên đầu.
Tôi kéo dây ga thật từ tốn. Mặc dù Vân Nhu ngồi phía sau cũng không quá xa như kiểu “ngăn ngừa kẻ lợi dụng” của chị Thuỳ Vi.
Khi xe đỗ lại trước cánh cổng hoành tráng của Nmode, đón tôi là một đám bạn học nhốn nháo ầm ĩ.
– Đánh lẻ lâu dữ thần bây ơi…
– Tưởng cho tụi này leo cây rồi chớ…
– Xe đẹp là phải chở người đẹp nha…
Vân Nhu đỏ mặt lúng túng phân bua, nhưng đám bạn cứ khăng khăng là giữa hai đứa tôi có gì mờ ám. Tôi không buồn giải thích, chỉ đưa xe cho người bảo vệ rồi quay sang hỏi mọi người:
– Ủa, sao mọi người không lên trước. Gọi đồ ăn luôn chứ! Ai cũng đói hết rồi…
– Ah… Văn Khiêm kêu chờ Phong đó.
– Ờ, việc gì phải chờ?! Tao đói muốn chết.
– Nó sợ không đủ tiền trả thôi…
Quyền mập nói huỵch toẹt ra không kiêng nể gì làm mặt Văn Khiêm lúc đỏ lúc xanh như đèn giao thông.
– Mình đi lên thôi.
Đã vậy tôi cũng không ngại trở thành người dẫn đầu. Tôi đi trước, đăng ký phòng, gọi món ăn, thức uống… đơn giản nhanh chóng trước ánh mắt hâm mộ của đám con gái. Kể ra thì ngạc nhiên hâm mộ không chỉ mấy đứa bạn học tôi, ngay cả những người phục vụ ở đây cũng lạ lùng tò mò dò xét chúng tôi. Không phải vô ý, họ đưa tôi xem toàn bộ đều là menu có giá cả rõ ràng. Có lẽ để tôi thấy khó mà tự lui… Tôi thừa nhận giá cả ở đây khá đắt. Nhưng chỉ thế mà thôi, phải còn xa xa mới làm tôi đau đầu suy nghĩ.