Số đỏ
Chương 5
Căn phòng của chúng tôi sức chứa 40 người rộng thênh thang với trang trí xa hoa lộng lẫy. Sofa da bò đỏ rực rỡ uốn lượn quanh vách tường kính. Giữa một sàn nhảy lót gỗ nho nhỏ và trụ múa cột inox sáng loáng. Hai bên rải đều bốn bàn kính hình oval để bày thức uống và đồ ăn. Đèn laser lập loè quét qua quét lại không khác gì ở vũ trường. Tôi gật gù thầm đồng ý với mức giá nơi này là tiền nào của nấy.
Mấy đứa con gái là ồn ào nhất.
– Wah… Đẹp quá…
– Tao ngộp thở… ngộp thở… – Một đứa giả vờ ngã ra trên sofa, tà áo dài phẩy phẩy lên ngực, hổn hển thở.
– Để tao hô hấp nhân tạo cho… – Một thằng khác xung phong lao đến.
– Cút… Bà tỉnh rồi.
Cả đám ngồi ngang dọc ngả ngớn thế nào cứ cố tình chừa đúng hai chỗ trống giữa trung tâm cho tôi và Vân Nhu. Tôi thì thản nhiên ngồi xuống, còn Vân Nhu thì bẽn lẽn đỏ mặt cuối cùng cũng ngồi kế bên tôi.
– Gì mà ngại chứ?! Trong lớp không phải mình cũng ngồi chung sao?! – Để nàng tự nhiên tôi nói.
– Trong lớp khác, ở đây khác. Trong lớp là do thầy xếp chỗ mà. – Vân Nhu vẫn không cho là đúng.
– Khác gì đâu?! Mình không có gì là được rồi… – Tôi thản nhiên nói.
– Nhưng…
– Nhưng gì?! Bộ Nhu có ý với tôi hả? – Tôi bắt được thóp, làm tới.
– Không có… Vô duyên quá… – Nhu gắt lên, mặt đỏ gay gắt như say rượu.
– À… Khà khà… Vậy muốn nói nhưng gì?!
– Ý Nhu là… – Giọng Vân Nhu chợt nghiêm túc lại, ánh mắt nhìn tôi ái ngại.
– Mình không có gì… Nhưng mấy bạn lại hay chọc… Mà Nhu sợ… Trước đây… Nhu cũng không có gì… Mà người ta bị đánh… Nhu thật sự…
Nghe Vân Nhu ấp úng nói ra từng lời mà tôi thấy lòng nhẹ mát như có một luồng gió xuân thổi qua. Nếu không có cái miệng nhiều chuyện của Quyền mập kể lúc sáng, có lẽ tôi chẳng hiểu nổi nàng muốn nói chuyện gì. Vân Nhu e ngại tôi sẽ bị tên điên Phương Đại ca đánh vì có tin đồn tôi đi chung với nàng. Tôi thấy lòng mình đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa bất bình chán ghét. Tôi muốn được một lần đối mặt với thằng điên đầu gấu kia, đòi lại cho Vân Nhu sự tự do nàng nên có.
Bất chợt, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vân Nhu, siết chặt. Vân Nhu thảng thốt, muốn rụt tay lại nhưng tôi giữ chặt nàng chỉ biết cúi gằm gương mặt đỏ hồng, gắt khẽ:
– Buông ra… Phong làm gì kỳ vậy?
– Phong biết chuyện của thằng Phương. Phong không sợ đâu…
Vân Nhu nhìn tôi sự bối rối xen chút ngượng ngùng hiện ra trong ánh mắt. Tôi không nói thích nàng nhưng tuyên bố đối đầu với Phương không khác gì lời tỏ tình chính thức. Vân Nhu không rụt tay lại nữa, lại lo lắng nhìn quanh. Tôi trấn an nàng:
– Không ai thấy đâu…
Căn phòng khá tối, mấy đứa bạn đang nhao nhao chọn bài hát. Không ai để ý giữa hai đứa tôi, có hai bàn tay bối rối rụt rè nắm lấy nhau.
– Mà kỳ lắm… Phong buông ra đi…
Vân Nhu vẫn nài nỉ, chân nàng lại vô thức nhích sang tôi như che lại bằng chứng tội lỗi.
– Để Phong nắm chút đi…
– Nhưng… ở đây không được… – Như phát hiện mình lỡ lời, mặt Vân Nhu càng đỏ ửng lên tới vành tai.
Tôi vui như mở cờ trong bụng, giả vờ nhăn nhó khó xử:
– Vậy lát trên đường về… không có ai… cho Phong nắm tiếp nha…
Vân Nhu mím môi, khẽ gật đầu mặt càng đỏ ửng xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Cánh cửa bật mở. Những người phục vụ bắt đầu mang lên những đĩa thức ăn bài trí hoa lệ… Khi chọn món ăn tôi đã lưu ý chỉ lấy những món gọn gàng, tiện dùng. Dù sao nhu cầu thực sự của mọi người là hát hò, không phải là ăn. Vừa ăn vừa hát thỏa thuê từ 12h00 đến 3h00, khi đám con gái có đứa đòi về, cả đám quyết định dừng cuộc chơi, gọi thanh toán.
Mười phút sau, một nhân viên cầm cuốn bìa thanh toán bước vào vẻ mặt có vẻ hơi khó xử nhìn quanh. Thấy ánh mắt ra hiệu của tôi, anh ta bước lại. Văn Khiêm từ lúc nào đã tự động qua ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt thấp thỏm lo lắng. Biểu hiện của Khiêm trong mắt tôi cũng không tệ, có chơi có chịu. Cảm giác của tôi về nó cũng khá lên một ít… Nếu hôm nay Khiêm không đủ tiền, tôi sẽ lặng lẽ choàng cho nó.
– Đây là cái gì?!
Nhìn tờ giấy trắng trong bìa da kẹp hoá đơn, tôi ngạc nhiên nhìn lên anh phục vụ. Anh ta nhăn nhó khổ sở nói:
– Cậu Phương đã thanh toán hết…
Lúc này cả đám bạn học đã tụ tập lại, bắt đầu xôn xao bàn tán.
– Phương?! Phương nào?!
Tôi chưng hửng hỏi lại. Tôi không để ý rằng Vân Nhu bên cạnh đang run rẩy sợ hãi.
– Trên giấy có lời nhắn cho anh. Anh xem sẽ hiểu. – Gã bồi nói, rồi không giải thích thêm quay người đi ra ngoài.
Lúc này tôi mới nhận ra trên tờ giấy nhỏ, loại dành để in hoá đơn, có một hàng chữ nguệch ngoạc mờ mờ. Tôi cầm đưa lên dưới ánh đèn.
“Để Vân Nhu lại. Không cần trả tiền.” – Quyền mập đọc lớn tiếng.
– Cái quái gì?!
– Thằng điên nào?!
– Suỵt… Phương… Đại ca Phương…
Tôi sững người quay lại nhìn Vân Nhu, mặt nàng đã tái nhợt nét sợ hãi tràn ngập trong mắt. Tôi nhíu mày, nghiến răng tức giận. Tên này thật quá đáng. Hắn xem Vân Nhu như một món quà để trao đổi sao?! Mọi người xung quanh đều có cùng cảm xúc tức giận như tôi. Đám con gái ngồi xuống xoa dịu trấn an Vân Nhu.
– Bấm nút gọi service đi.
Nghe tôi nói Văn Khiêm cũng không chần chừ, bấm nút trên tường. Chỉ vài giây gã bồi khi nảy lập tức xuất hiện như đã chờ sẵn ngoài cửa.
– Tôi muốn tính tiền. Ra bill đi… – Tôi nói với giọng lạnh băng.
– Vậy được. Đây là hoá đơn tính tiền.
Gã bồi đưa ngay một tờ hoá đơn như có sẵn trong túi. Dễ dàng như vậy sao?! Tôi bắt đầu nghi ngờ. Nhận lấy tờ hoá đơn, liếc mắt qua, tôi nhếch mép cười. Như tôi dự đoán, hoá đơn này đã kê giá gấp mười lần để làm khó chúng tôi.
– Bao nhiêu?! – Văn Khiêm chụp lấy tờ hoá đơn, chỉ nhìn qua con số cuối cùng, nó ngã ngửa ra ghế.
Quyền mập giành lấy tờ hoá đơn từ tay Văn Khiêm, nó hít một hơi khóc thét lên:
“Cái gì?! Tám mươi bảy triệu… Tụi mày muốn giết người hả?!”
Đám con gái rùng mình mặt mũi tái mét, ngồi co ro sợ hãi. Vân Nhu mặt đã không còn chút huyết sắc, nàng níu tay tôi mấy lần nhưng tôi đang tức giận không để ý. Tôi lấy lại tờ hoá đơn, rút túi quần lấy điện thoại. Chụp hình.
– Tôi muốn gặp quản lý… – Tôi nói với gã bồi.
– Xin lỗi… Quản lý giờ này không ở đây… – Gã bồi liên tục toát mồ hôi.
– Quản lý không có ở đây sao?! Tôi không tin. Chúng ta đi xuống tìm quản lý.
Tôi nắm tay Vân Nhu đứng lên. Đám bạn học cũng nhao nhao đứng dậy. Gã bồi sợ hãi lùi qua một bên cho chúng tôi tiến ra cửa.
Cánh cửa đột nhiên bật mở. Một gã thanh niên cao lớn đi đầu dẫn theo mười thằng đầu trâu mặt ngựa bước vào. Vân Nhu gần như ngay lập tức nép người sau lưng tôi.
– Không cần tìm quản lý làm gì?! Ở đây tao làm chủ… – Gã thanh niên hất hàm xấc láo, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Vân Nhu, rồi dừng lại trên mặt tôi.
Đám bạn cùng lớp đều im thin thít sợ hãi không dám lên tiếng. Dĩ nhiên đứa nào cũng nhận ra người thanh niên trước mặt là ai.
– Ra thế… Cậu Phương ah. – Tôi buông tay Vân Nhu, bước lên trước. – Tôi đoán không nhầm thì đây là cơ ngơi của gia đình anh.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/
Thì ra, Vân Nhu đã nhận ra điều này trước, muốn nói với tôi nhưng không có cơ hội.
– Mày biết là được rồi. – Phương nheo mắt nhìn tôi. – Dám nắm tay bạn gái tao, lẽ ra tao phải đập nát bàn tay mày… Nhưng hôm nay tao vui, Vân Nhu đã đến đây, tao tha cho mày và đám cóc nhái kia… Để Vân Nhu lại, rồi cút đi… Tao bố thí cho tụi mày cả chầu Karaoke đó.
– Ha ha… Ha… Ha…
Tôi bỗng nhiên cười, cười càng lúc càng lớn tiếng. Phương và đám lưu manh nhíu mày nhìn tôi như thằng điên. Đám bạn cùng lớp cũng ngạc nhiên không kém. Có lẽ chỉ có đám bạn thân dưới Sóc Trăng mới hiểu rằng tôi cười vì tôi đang tức giận đến cực điểm. Đôi mắt tôi long lên, đỏ ửng nhìn thẳng vào Phương gằn từng tiếng:
– Tao sẽ đi… Vân Nhu cũng đi. Tất cả đám bạn tao cùng đi. Không một ai ở lại. Không một ai về trước.
– Tốt… Gặp nhau là anh em… Tao chơi khô máu với mày…
Thằng Quyền mập chụp chai nước ngọt trên bàn bước đến đứng bên cạnh tôi. Văn Khiêm nghiến răng, mặt xanh như tàu lá cũng bước đến bên cạnh. Rồi thằng hòa, Đông, Minh… đủ chín thằng con trai trong lớp cùng đứng vững bên nhau.
– Chà… Chà… Ghê bây… Y như phim Hàn Quốc… Ha ha… – Phương vỗ tay, rồi quay lại với đám lưu manh cùng nhau cười hô hố.
– Để tao xem tám thằng con trai cùng một cái lu thì làm được gì?!
– Lu cái con bà mày… – Quyền mập tức giận chửi lại.
“Ai nói chỉ có chín người?!” – Đột nhiên một giọng con gái the thé run rẩy hô lớn.
Con Trang Lớp trưởng đứng phắt dậy. Theo sau là lố nhố hơn hai mươi chị em và cả Vân Nhu cùng nhau bước đến.
Thằng Phương nhíu mày có vẻ khó xử. Trước lực lượng đông đảo, kiến cắn chết voi, đám đàn em sau lưng cũng thấy chùn bước. Khí thế giương cung bạt kiếm đã đến đỉnh điểm…
“Dừng lại ngay…”
Từ cửa phòng một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước vào. Đi theo sau ông ta là gã bồi bàn khi nảy. Gã có lẽ thấy chuyện sắp biến lớn nên âm thầm đi gọi người quản lý.
– Đây là chuyện của cháu. Chú Bảy ra ngoài đi. – Phương cũng phải nể mặt người đàn ông này.
– Cậu Phương. Đây là cơ sở ông bà giao cho tôi quản lý. Cậu nể mặt tôi, bỏ qua đi… – Ông ta có vẻ rất bất mãn với hành động của Phương, nhưng vẫn kìm nén xuống nước.
– Không được… – Phương gắt lên.
Người đàn ông tức giận đến mặt đỏ gay gắt. Ông ta mím môi kìm nén, xương hàm gồ lên những đường cứng rắn. Nhìn ánh mắt ông ta, Phương thoáng rùng mình lùi lại.
– Hừ… Xem như tụi mày may mắn.
Phương quăng cho tôi một ánh mắt căm thù, rồi phấy tay kéo đám du đãng đi khuất. Ông quản lý ngay lập tức bỏ qua khuôn mặt hung thần, quay qua chúng tôi cười áy náy.
– Chúng tôi rất xin lỗi vì sự cố này. Bữa hôm nay, chúng tôi xin được tặng các bạn… chỉ có một yêu cầu nho nhỏ… – Ông ta nhìn tôi ấp úng.
Mấy đứa bạn tôi giờ đã thả lỏng… Nghe thấy được tặng miễn phí một chầu Karaoke mắt đứa nào cũng sáng lên. Chỉ mình tôi là tỉnh táo. Tôi nhìn quanh phát hiện một cái camera nhỏ treo khuất trên góc trần, liền hiểu ra nhiều chuyện.
– Tôi muốn trả tiền…
Tôi vừa nói ra. Đám bạn sửng sốt tại chỗ. Thằng Quyền mập cứ huých huých như muốn tôi tỉnh táo lại.
– Tại sao?! Tôi đã nói… chỉ cần cậu… – Ông quản lý lúng túng.
Tôi mỉm cười, rút chiếc điện thoại từ túi quần đung đưa trước mặt ông ta.
– Ông muốn tôi xóa đi hình cái bill kia chứ gì?! Ây da… Cái bill có mộc đỏ của Nmode có bảng tính giá gấp 10 lần giá niêm yết… Chuyện này cộng đồng mạng cũng ít khi thấy nha…
Mặt ông quản lý trầm xuống. Ông ta biết mình không phải đối diện với một thằng nhỏ 17 tuổi bình thường. Đám bạn tôi lúc này mới hiểu ra chuyện gì… Ông quản lý đang chùi đít cho cậu ấm Phương.
– Cậu muốn gì?! – Ông ta nói giọng âm trầm.
– Không có gì… Như điều kiện ban đầu free bữa hôm nay và sự tự do cho Vân Nhu. – Tôi thản nhiên nói.
– Tự do?! Tôi không hiểu lắm.
Trả lời như vậy, nhưng ánh mắt ông ta nhìn lướt qua Vân Nhu bên cạnh tôi. Tôi càng thêm chắc chắn suy đoán của mình. Không như bề ngoài, người đàn ông này địa vị trong gia đình Phương không thấp. Ít ra trong cơn tức giận, thằng Phương vẫn không dám cãi lời.
– Tôi muốn ông bằng cách nào đó không cần biết… Làm cho thằng Phương không theo đuổi Vân Nhu nữa. – Tôi nói.
– Trời ơi… Tôi là người làm công mà… Cậu nghĩ tôi có thể kiểm soát cậu chủ sao? – Ông ta nhăn nhó nói.
– Tôi nói như vậy thôi. Làm cách nào là do ông. Thằng Phương không bén mảng đến gần Vân Nhu thì tôi cam đoan tấm hình kia mãi mãi không xuất hiện trên mạng.
Bỏ lại câu nói đó, tôi nắm tay Vân Nhu đi thẳng ra cửa. Đám bạn cùng lớp líu ríu theo sau. Kỳ lạ là chẳng đứa nào trêu chọc chuyện tôi và Vân Nhu nắm tay nhau. Ngay cả nàng cũng không phản kháng chút nào.
Có lẽ thằng Phương đã nhận được cảnh cáo. Chúng tôi chia tay nhau, đứa nào về nhà nấy, không gặp chút trở ngại nào.
Trời chiều Sài Gòn trước giờ tan sở khá yên ả, bóng cây đổ xiên xiên trên mặt đường như đuổi theo hai đứa tôi. Tôi siết nhẹ tay ga để chiếc xe trôi đi chậm rãi. Tay tôi đặt lên hai bàn tay nhỏ nhắn của Vân Nhu ngay trước người mình. Vân Nhu không những giữ lời cho tôi nắm tay, mà còn chủ động ôm tôi trên suốt đoạn đường về. Tôi không nhớ mình đã đi qua bãi xe kia bao nhiêu lần. Nhưng tôi cứ muốn đoạn đường này thật dài, để tôi không bao giờ quên cảm giác ấm áp mềm mại đang áp chặt lên lưng mình.
Bãi xe kia lại hiện ra trong tầm mắt. Tôi giả lơ, định rồ ga chạy tiếp thì Vân Nhu đã lên tiếng.
– Bốn vòng rồi mà… Để Nhu về thôi.
– Thêm vòng nữa đi…
– Ừ, một vòng nữa thôi nha…
– Anh hứa…
Vân Nhu mỉm cười, áp mặt lên lưng tôi. Chiếc xe lại lướt qua bãi xe một lần nữa, mà còn chậm hơn trước.