Số đỏ
Chương 9
Thằng Phương phủi phủi cái áo trắng, nhếch mép nói:
– Không cần tranh cãi, hình của Thuỷ chỉ là món tặng thêm. Mày tự so sánh sự tự do của Vân Nhu và cái hoá đơn kia, bên nào nặng bên nào nhẹ? Tao cần một phần thưởng khác bù lại phần chênh lệch.
– Tôi đồng ý. – Vân Nhu chợt nói.
Tôi giật mình quay sang bắt gặp ánh mắt kiên quyết của nàng.
– Em không cần như vậy. – Mặt tôi sa sầm nói. – Nếu…
– Em không sợ. Em tin anh sẽ thắng.
Vân Nhu nhìn tôi, mỉm cười, nàng lại bình thản như sự việc không hề liên quan đến mình. Tôi chợt thấy lòng mình nặng trĩu như có một quả núi áp đỉnh. Phần đánh cuộc này đã quá lớn rồi! Vì Vân Nhu đã cược cả niềm tin của mình lên tôi.
– Ha ha… Tốt tốt… Hẹn gặp lại nha.
Thằng Phương bật cười ha hả, nghênh ngang bước ra ngoài. Đám đàn em phía sau nhìn Vân Nhu, xuýt xoa rồi đưa tay lên thành ô vuông như khung hình…
“Tách tách…” Ha ha…
Tôi nghiến răng ken két tức giận nhìn theo đám học sinh khả ố kia. Chợt một bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh nắm lấy tay tôi… Tôi nhìn xuống Vân Nhu nhận được ánh mắt khích lệ tràn ngập tin tưởng của nàng. Nàng chợt nhón chân, trước ánh mắt sững sờ của cả đám bạn học, đặt lên môi tôi một nụ hôn.
– Á đù… – Thằng Quyền mập há hốc buột miệng hô.
– Chát… – Thuỳ Dung cầm cuốn tập vỗ thẳng vào đầu nó. – Thô tục…
Tôi cũng cứng cả người, chưa kịp định thần thì Vân Nhu đã rụt người lại như tia chớp ngồi xuống bàn, chôn chặt gương mặt đỏ bừng vào hai lòng bàn tay.
– Trời ơi… Mắt tao đau quá…
– Xương hàm tao trật mẹ rồi… Đóng cái miệng tao lại với…
– Wah… Lãng mạn quá… Còn hơn phim Hàn Quốc nữa…
– Anh Phong… em cũng muốn…
– Ôi… trứng tao rụng lộp bộp rồi…
Trước đủ thứ lời trêu đùa của đám bạn, tôi cũng phải ngượng đỏ cả mặt. Rất may, giờ giải lao vừa hết. Thầy giáo môn Ngữ Văn đã vào lớp, tôi có lại được sự yên tĩnh để nghĩ đến chuyện chiều nay.
Điện thoại tôi chợt rung lên, lén rút ra. Tôi hơi ngạc nhiên thấy số Quyền mập. Trong lớp, tôi chỉ mới đưa số điện thoại của mình cho nó.
“Mày có học võ không?!”
Dĩ nhiên tôi hiểu, Quyền mập đang lo lắng cho trận đánh tay đôi của tôi chiều nay.
“Không. Cần thiết sao?!”
“Á đù. Mày không biết thằng Phương là cao thủ taekwondo đai đen nhị đẳng à??”
Tôi thoáng rùng mình. Quả thật tôi đã không nghĩ đến điều đó. Tôi nghĩ đơn giản thằng Phương như đám công tử con nhà giàu tối ngày ăn chơi. Trong đám công tử ăn chơi Sóc Trăng tôi có thể nói mình là vô địch đánh nhau. Đơn giản vì tôi có đam mê bóng đá, tôi có sức khỏe. Và dường như Quyền mập đang nói cho tôi biết, chỉ có sức khỏe thì xa xa không đủ để hạ gục thằng Phương. Thấy tôi trầm mặc một chút, Quyền mập nhắn tiếp:
“Tao thấy chiều nay mày đừng đi… Vân Nhu dù có hứa, nhưng mày đã đánh đâu. Mà không đánh thì không ai nói được mày thua. Còn vụ hình khoả thân của con Thuỷ thì… mặc nó vậy. Đám kia cũng không dám tung lên mạng đâu. Bây giờ công an tra ra được hết à…”
Đọc tin nhắn của Quyền mập tôi thấy lòng ấm áp, nó thật sự lo lắng cho tôi. Nhưng tôi có nguyên tắc sống của mình…
“Tao hiểu rồi. Nhưng tao phải đi…”
Quyền mập lặng thinh thật lâu, rồi nhắn lại:
“Tao cũng đi… ủng hộ mày. Có gì tao đưa mày đi bệnh viện…”
Tôi suýt phì cười giữa lớp học. Tôi nhắn lại:
“Cảm ơn. Gặp nhau là anh em…”
“Gặp nhau là anh em…”
– +++
Sau buổi học.
Thật bất ngờ đám bạn học theo tôi đến chỗ ước hẹn giao chiến còn đông hơn buổi Karaoke hôm qua. Thanh Thuỷ đòi đi, Vân Nhu lại càng nhất quyết đi, dù tôi khuyên giải thế nào cũng vậy.
Bãi đất trống Phường 2 là tên do đám học sinh tự quy ước với nhau. Nó là một khu công trình bỏ dở với rào bằng nhôm tấm bao quanh cao quá đầu người. Bọn học sinh dễ dàng bẻ cong một góc rào để làm lối ra vào. Thế là có cả một không gian rộng lớn tha hồ phá phách không bị người lớn giám sát.
Khi chúng tôi đến nơi, đám thằng Phương đã dàn trận sẵn bên trong. Ngoài đám học sinh lưu manh cùng trường, nó còn dẫn thêm vài gã bặm trợn chúng tôi đã gặp ở Nmode.
– Bốp bốp bốp… – Thằng Phương bước đến, vỗ tay giòn vang.
– Can đảm lắm. Can đảm lắm… Hôm nay tao sẽ cho mày biết cam đảm không còn chưa đủ… phải có…
– Mày nói nhiều quá. Bắt đầu chưa?!
Đang huyên thuyên bị tôi cắt ngang, thằng Phương tức giận đến mặt mũi đen lại. Nó huơ tay lên, ngay lập tức đám đàn em lùi lại. Tôi nhìn vào khoảng trống mình đang đứng chợt nhận ra mình tự lúc nào đã ở giữa sàn đấu.
Sàn đấu của chúng tôi là một khoảnh trống trám xi măng rộng 60m2, cỏ dại mọc thành hàng theo những đường nứt lại vô tình trở thành đường ranh của sàn đấu.
Phương bắt đầu cởi giày, cởi áo đưa cho một thằng phía sau. Tôi nhận ra cơ thể nó lực lưỡng nở nang hơn bất cứ thằng công tử bột nào tôi gặp. Đến giây phút này, mọi ý nghĩ khinh thường đối thủ của tôi đều tan biến. Thằng Phương có khả năng quy tụ nhiều đàn em không phải chỉ dùng tiền bạc…
Tôi cởi áo sơmi đưa ra sau, Vân Nhu ngay lập tức đón lấy, còn khẽ bóp bàn tay tôi như nhắn nhủ. Tôi quay lại nhìn nàng, gật đầu trấn an.
– Đánh đi… Đánh chết mẹ nó đi…
– Địt mẹ thằng nhỏ chăn trâu cũng đòi le lói…
– Cho nó ngồi xe lăn về Sóc Trăng điii…
Vừa bước đến trung tâm sàn đấu, đám du đãng phía sau Phương đã la hét văng tục… Học cùng trường, không khó để chúng biết gốc gác của tôi. Tôi mặc kệ chúng càng chửi càng làm ngọn lửa giận dữ trong tôi mạnh mẽ thêm. Đám bạn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Đứa nào cũng im thin thít, hồi hộp, lo lắng.
– Hắc… Hắc… Nhìn tư thế của mày kìa… Dưới Sóc Trăng mày gọi cái đó là thủ thế ah! Ha ha…
Thằng Phương vừa nhúng nhảy quanh tôi, vừa trêu chọc. Tôi im lặng chỉ chậm rãi quan sát hai chân nó đảo bộ liên tục. Rất nhanh ah. Tôi không học, nhưng biết thế mạnh tuyệt đối của Taekwondo là những cú đá. Một chút sơ suất nhỏ tôi có thể bị nốc ao ngay với một cước của đối thủ.
Không chờ được tôi tấn công, chọc tức cũng vô hiệu, Phương bắt đầu tấn công. Nó lao đến, một nhịp thủ, một nhịp công, phóng ra một cước thăm dò vào giữa ngực tôi. Tôi đảo chân như lừa banh, tránh người một bên. Bàn chân của Phương lướt qua ngực để lại một vết bụi đất đen nhẻm.
– Hô… – Cú đá vừa trượt, Phương mượn đà lao đến đấm thẳng vào cằm tôi.
“Chát”.
Tôi dùng cánh tay đỡ ngang mặt. Một lực đạo thật mạnh xô tới làm tôi loạng choạng. Cả cánh tay tê rần đau đớn. Nhưng Phương không ngừng lại. Thế bộ tôi đã không vững, nó liền chớp cơ hội lao đến.
– Hây da…
Phương tung người, một cú giò lái mạnh mẽ lao xuyên qua hai cánh tay đón đỡ của tôi, tống thẳng vào bụng tôi. Tôi hự một tiếng, ngã ngửa sau trong tiếng kêu la hoảng hốt của đám bạn. Bụi đất mù mịt… Tôi lồm cồm ngồi dậy, tay ôm bụng, mồ hôi nhỏ giọt. Đau… Thật sự rất đau. Tôi phải thở cố thở khó nhọc một lúc mới thấy cơn đau dịu đi… Vân Nhu nước mắt giàn giụa muốn lao đến, lại bị đám con gái giữ lại. Tôi xua xua tay trấn an nàng, rồi đứng lên.
– Ha ha… Thế nào hả?! Có phải thấy thằng nhà quê này vô dụng quá đúng không??
Thằng Phương khoanh tay cười đắc thắng, nhìn Vân Nhu trêu chọc.
– Em phải xem lại đi… Có khi trên giường nó cũng kém cỏi như vậy ah… Vậy thì không bằng theo anh…
Vân Nhu tức giận đến đỏ mặt, lau nước mắt trên mặt, nín thin. Thanh Thuỷ nghiến răng nhìn thằng Phương chằm chằm, giở giọng chua ngoa nói:
– Tưởng ngon lắm sao… Tôi khuyên anh bớt luyện võ đi… Tối ngày đá đá… đá đến thằng nhỏ cũng teo luôn…
– Ha ha… Trời ơi… Tao chết mất…
Cả đám bạn cười bò ra. Đám du côn bên kia thì kìm nén đến đỏ mặt. Chỉ có thằng Phương là mặt mũi đen xì, thất khiếu bốc khói nhìn chằm chằm vào Thanh Thuỷ. Con bé sợ hãi rùng mình chui tọt vào đám con gái.
Nhờ đám bạn chửi qua chửi lại, tôi có chút thời gian nghỉ ngơi. Bụng tôi khi hít thở vẫn còn đau một chút. Thật ra tôi không phải ngây ngô nghĩ rằng mình bằng vào sức khỏe có thể đánh bại Phương. Tôi có chiến thuật tác chiến của mình, chủ yếu dựa vào sự chủ quan của đối thủ. Nhưng muốn mua được sự chủ quan của đối thủ, tôi phải dùng thương tích trên cơ thể mình để đánh đổi.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/
Tôi đến trước thằng Phương. Ánh mắt nó nhìn bước xiêu xiêu của tôi, nét cười càng đậm. Nó không đưa hai tay thủ thế như khi nãy, mà bắt đầu bước quanh quanh tôi như mèo vờn chuột. Hai chân nó vẫn rất nhanh, đổi bộ trước sau nửa cái chớp mắt. Đến rồi… Tôi vừa nhận ra Phương tấn công thì mu bàn chân nó đã quét ngang mặt.
Ngay lập tức tôi ngửa ra sau. Cú đá nhanh như tia chớp xược qua mặt để lại một đường bỏng rát. Tôi thầm rùng mình. Chỉ một đòn vừa rồi, chỉ chậm một khắc, tôi có lẽ đã bị hạ gục tại chỗ.
Không có thời gian cho tôi suy nghĩ. Một cú đấm như trời giáng nện thằng lên ngực tôi. Chân tôi trượt dài trên nền đất. Ngực đau nhức như muốn nổ tung. Tôi cắn răng nhịn đau lùi lại.
– Khà khà… Tao sẽ từ từ dần mày mềm xương…
Thằng Phương cười khoái trá, tiếp tục lao đến. Nó đã nắm chắc khả năng có thể đánh gục tôi bất cứ lúc nào. Nó bước tới hai chân xào xào qua lại nhanh đến loá mắt. Tôi biết đó chỉ là màn biểu diễn mang tính uy hiếp là chính. Tốc độ chuyển bộ nhanh là tốt, nhưng nhanh quá mức lại thiếu đi tính ổn định vững chắc. Phương sẽ không tấn công trong lúc này.
Đúng như tôi dự đoán. Phương chỉ diễu võ dương oai một vòng quanh tôi không hề tấn công lần nào. Chợt chân hắn chậm lại… Hai bàn chân trước và sau đang song song hướng về phía trước, chợt chân sau xoay ngang. Ngay lập tức tôi gồng cứng hai cánh tay thủ trước bụng.
“Phịch”.
Hai cách tay tê rần, tôi ngã ngược ra sau quay lộn mấy vòng. Lớp bụi dày trên nền xi măng lại bay lên mù mịt phủ kín cả người tôi…
“Anh Phong… Ngừng lại… Ngừng lại đi…”
“Không… Buông tôi ra… Anh Phong…”
Tôi thở hắt một hơi lồm cồm ngồi dậy lần nữa. Tôi còn định bụng giả vờ nằm lâu hơn, nhưng Vân Nhu kêu gào quá mức. Đòn vừa rồi tôi hoàn toàn có thể tránh được, nhưng tôi lựa chọn đón lấy nó. Tôi muốn bộ dạng mình thật thê thảm trước mặt đối thủ và hạ tính cảnh giác của nó xuống mức thấp nhất.
– Ha ha… Tao cũng phải khen mày chịu đòn rất tốt ah… – Phương nhìn tôi cả người nhơ nhớp đem nhẻm bùn đất, bật cười ha hả.
– Gặp ngay thằng trâu bò rồi đại ca ơi…
– Mịa… Chơi với trâu lâu ngày cũng bị lai nha…
– Ha ha… Ha…
Tôi mặc kệ mấy lời cười đùa của thằng Phương và đám đàn em, chỉ chậm chậm bước đến trước mặt nó. Phương nhếch mép cười, chợt tung một cước tạt ngang vào hạ bàn tôi. Chân tôi hất tung lên trời, cả người ngã huỵch tại chỗ.
– Ha ha… Ha ha… – Tiếng cười nhạo van lên bên tai không ngớt.
“Anh Phong… Em xin anh… Đừng đánh nữa… Hu hu…”
“Phong, mày đánh không lại nó đâu. Dừng lại đi…”
Tiếng khóc nức nở của Vân Nhu, lời khuyên răng của Quyền mập tôi nghe rõ bên tai, nhưng tôi không có thời gian để lưu ý đến hai người. Tôi đang ở thời điểm mấu chốt quyết định của cả trận đấu.
Ngay trước mũi chân của Phương, tôi từ từ ngồi dậy. Thấy vẻ lì lợm bất kham của tôi, Phương nghiến răng lùi lại nữa bước. Chân trước là trụ, chân sau hất lên cao… Một cú đá gót chết chóc lao vùn vụt xuống đầu tôi.
“Không…” – Vân Nhu khóc thét lên, cả người mềm nhũn ngã dựa vào Thanh Thuỷ. Cả lớp thừ người không kịp phản ứng, chỉ trơ mắt nhìn trong tuyệt vọng.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, cả cơ thể tôi bật dậy nhanh như một cái lò xo nén hết mức. Cú đá giáng từ trên xuống của Phương bị tôi dùng vai chặn ngang giữa chừng. Bắt được một chân nó, tôi đá tạt thẳng vào chân trụ của nó. Phương hỗng hai chân, đầu chúi xuống đất. “Cốp” đầu nó va mạnh trên nền xi măng. Phương choáng váng vừa nhỏm dậy thì đón nhận một cú đấm bằng hết sức bình sinh của tôi. Cú đấm mạnh đến mức đầu Phương đập thẳng xuống nền còn nảy lên… Thêm một đấm nữa và thêm một đấm nữa… Tôi nghiến răng mà đánh… Bao nhiêu uất ức, tức giận tôi đều dồn vào hai nắm tay mình… Đánh đến nắm tay tôi ê ẩm, hai bàn tay bê bết máu từ mũi và miệng của Phương.
– Mẹ mày… Dừng lại…
Một tên đàn em hô lên, lao đến. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đám con trai trong lớp ùa lên bao kín quanh tôi và Phương bê bết máu trên mặt hai mắt nhắm nghiền.
– Muốn gì… Đại ca bọn mày thua rồi… – Quyền hất hàm dõng dạc nói.
Gã kia nhìn Phương máu me bê bết, sõng soài bất tỉnh, ấp úng:
– Thì… Thì… thua cũng phải trả người chứ?!
Đám bạn quay lại nhìn tôi, ánh mắt đứa nào cũng tràn ngập phấn khích. Quyền mập vỗ vỗ vai tôi, nói:
– Khổ nhục kế… Thâm lắm… Thâm lắm ah…
Tôi cười xòa chưa kịp trả lời thì một bóng trắng đã lao lòng tôi vào ôm cứng. Vân Nhu áp mặt lên ngực tôi, nước mắt còn chảy ướt trên mặt.
– Anh không sao mà… – Tôi lau nhẹ nước mắt trên mặt nàng, rồi nói nhỏ. – Nhưng em thì có sao rồi đó!
– Em sao chứ?! – Vân Nhu chưa hiểu, chợt lùi lại.
Cả đám bạn cùng Vân Nhu cùng cười ồ lên. Chiếc áo dài trắng tinh của nàng đã lem luốc những vệt bụi đất đen nhẻm.
– Khoan đã… – Tôi chợt hô lớn.
Mọi người cùng ngạc nhiên quay lại, phát hiện thằng Phương đã được kéo ra khỏi vòng vây của chúng tôi. Một tên đàn em vác nó lên vai, chuẩn bị đưa đi.
– Điện thoại đâu?! – Thanh Thuỷ hỏi gấp.
Một gã đàn em hầm hầm tức giận, rút điện thoại Phương từ túi nó, mở khóa mã, đưa qua. Thanh Thuỷ kích động nhận lấy. Cô bé siết chặt chiếc điện thoại trong tay quay qua tôi, ấp úng nói:
– Cảm ơn anh… Em… sau khi xóa xong… Em sẽ đưa điện thoại cho anh.
Tôi gật đầu, chợt nghĩ đến một khả năng, hô lớn:
– Ngăn chúng lại… Hình của Thuỷ có thể còn bản sao… – Tôi gằn giọng.
Đám bạn ngay lập tức hiểu ra lời tôi nói. Thời buổi công nghệ này lưu giữ hình ảnh nhạy cảm trong điện thoại thật khó có thể đảm bảo không có cá lọt lưới… Đám Văn Khiêm, Quyền mập, Minh hòa… tám đứa con trai và cả Thanh Thuỷ lao ra chặn đường rút lui của đám lưu manh.
– Giao hết điện thoại ra đây! Bọn tao phải kiểm tra…
– Bọn mày điên à! Muốn đánh nhau hả?! – Gã đàn em vừa cầm điện thoại Phương khi nảy gắt lên. – Ở đây bọn tao có mười hai người… Bọn mày nhìn lại mình đi.
Văn Khiêm, Quyền mập cùng nhặt lên mấy tảng đá lớn… Bên kia lại rút ra mấy cây côn nhị khúc. Hai bên giằng co gay gắt. Ngay lúc này, thằng Phương đang nằm trên vai của đàn em chợt tỉnh lại. Nó xua xua tay để đàn em bỏ nó xuống. Phương nhổ ra một bãi nước bọt đầy máu, rồi nhìn qua tôi:
– Tao không cho đứa nào hình của Thuỷ. Ngay cả tấm hình trên máy tao đưa cho bọn chúng xem cũng không phải của Thuỷ… Nàng đã tin tưởng tao, thì tao sẽ không làm chuyện bôi nhọ nàng. Chủ đích cuối cùng của tao chỉ là lôi mày lên sàn đấu.
– Tao nói mày có thể không tin. Vậy thì… tao còn giao dịch cuối cùng… Tao muốn hình tờ hoá đơn kia… Mày xóa đi… Tao đổi bằng mười hai cái điện thoại còn lại của đám bọn tao. Mày có thể đem về tự kiểm tra hay ngâm nước tùy ý.
Thanh Thuỷ hơi ngỡ ngàng trước lời nói của Phương. Mọi người xung quanh cũng im lặng suy nghĩ. Riêng tôi đã có chủ ý buông tay với bằng chứng Nmode kia…
– Được… Giao điện thoại ra đây.
Một bên giao điện thoại, còn tôi đưa điện thoại mình cho thằng Phương tự xóa tấm hình đó. Sau vài phút, giao dịch phát sinh cuối cùng cũng chấm dứt. Thằng Phương nhìn tôi và Vân Nhu bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi lê bước đi theo đám đàn em ra ngoài.
– Liệu hắn có giữ lời không?!
Vân Nhu ôm chặt tay tôi, giọng lo lắng. Tôi mỉm cười nhìn nàng:
– Anh tin rằng lưu manh cũng có quy tắc của lưu manh. Để thời gian xem sao.