Sói săn mồi - Quyển 2
Chương 151
“Brưmmmmmmmmmmmm… Kítttttttttttt… ” Chiếc Maybach chở Long đang chạy băng băng đột nhiên gã tài xế hoảng hốt thắng gấp driff xe nguyên một vòng làm lốp xe cạ trên mặt đường khét lét… tất cả là bởi vì một cô bé chạy đuổi theo chú mèo ra giữa đường ngay trước mũi xe.
“Hixx… mẹ… Ô ô ô ô ô… Ô ô ô ô ô… ”
Long bước xuống xe, hắn đi về phía cô bé đang ôm chú mèo trên tay khóc thút thít giữa đường vì sợ… cô bé mặt chiếc váy hồng có gắn nơ xinh xắn, khuôn mặt phấn nộn đáng yêu làm người ta không nhịn được muốn bẹo vài cái cho sướng tay… khuôn mặt mũm mĩm giờ lại nước mắt nước mũi tèm nhem…
“Này bé con… ngoan ngoan đừng khóc nữa nào… ” Long buồn cười xoa đầu vỗ về cô bé.
Cô bé hai mắt tròn vo nín khóc nhìn Long, hai tay vẫn giữ chặt chú mèo…
“Bé con tên gì nào? Có thể nói cho chú biết được không?” Long cúi xuống lấy tay gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mũm mĩm kia… nhìn cô bé hắn lại nhớ đến con trai mình, cũng khuôn mặt mũm mĩm điển hình của trẻ thơ…
“Ở nhà ba hay gọi là bé là Mèo nha… ” Cô bé ngọng nghịu nói, hai mắt tròn vo vẫn chăm chú quan sát Long.
“Haha! Thế bé mèo tại sao lại chạy ra giữa đường thế này? Có biết như vậy là nguy hiểm lắm không hả?” Long nghiêm mặt hỏi.
“Mèo đang chơi cùng bạn trong công viên… tự dưng Mon nó… nó chạy ra làm bé chạy theo… ” Cô bé mặt trắng bệch sợ hãi, nói đoạn nhìn xuống chú mèo màu trắng trên tay nói.
“Vậy bé Mèo nhất định phải dạy Mon thật tốt để Mon không chạy lung tung nữa… còn bé không được chạy ra đường như thế nữa biết không? Như thế rất nguy hiểm và ba mẹ bé sẽ rất buồn đó… ” Long xoa đầu cô bé dặn dò.
“Ưm… mèo biết rồi… mèo sẽ đánh Mon thật đau nếu nó không nghe lời… ” Cô bé bặm môi với chú mèo ý đe dọa nhưng mà khuôn mặt non nớt lại khiến Long thấy đáng yêu hơn… hắn cười xòa dẫn cô bé lên vệ đường.
“Chú đi nhé… Mèo cùng Mon mau vào trong công viên chơi đi, đừng ra ngoài này… ” Long xoa đầu cô bé lần cuối rồi bước về xe… thấy cô bé vậy mà vẫy bàn tay chào mình mà Long vui vẻ đến lạ thường… tu luyện rồi lại đánh đánh giết giết, vắt óc bày mưu tính kế làm hắn cảm thấy có đôi chút mệt mỏi, tiếp xúc với một linh hồn còn trong trắng ngây thơ giúp hắn có chút thoải mái hơn.
“Cạch! Đi thôi!” Đóng cửa xe, Long ra lệnh cho tên tài xế… nhưng cũng đúng lúc này…
“BÙMMMMMMMMM!!!!!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc phá vỡ hư không… chiếc MayBach chẳng khác gì một quả boom được nhồi mấy tấn thuốc nổ TNT bị kích phát tạo thành một đám mây hình nấm màu đỏ… sóng xung kích bạo liệt càn quét toàn bộ mọi thứ nó đi qua trong vòng một vài dặm vuông bán kính… trong đó có công viên kia…
“Vù… vù… ” Đám mây khói lửa còn chia kịp tan hết thì hai chục bóng người không biêt ẩn nấp từ lúc nào phi thân tới… kẻ nào cũng bịt kín khuôn mặt che dấu danh tính, chúng không biết có diễn tập từ trước hay không mà phối hợp rất ăn ý cùng nhau chưởng hợp chưởng, quyền hợp quyền đánh một kích toàn lực vào nơi chiếc MayBach vừa phát nổ.
“ẦM! ẦM! Rắc… rắc… rắc… ”
Vụ nổ kinh khủng làm chỗ chiếc Maybach đất đã lún sâu xuống tạo thành lỗ sâu hoắm giờ đây lại ăn thêm một kích toàn lực của hai mươi tên siêu cấp cao thủ hay còn có thể là Cường Giả khiến đất đá bạo toại thành phấn vụn… những đường nứt sâu lan rộng ra xung quanh tái hiện lại hình ảnh mạng nhện rợn người.
“Hahaha… Ma Tôn sao! Chỉ là một thằng nhóc có được chút thực lực mà không biết trời cao đất rộng đến nỗi giờ đến một mảnh vụn còn không có!” Gã cầm đầu nhìn vào chỗ đám đất đang bị khói bụi che phủ cười lớn, hắn là triệt để tin tưởng không kẻ nào có thể sống sót sau vụ nổ cùng một kích toàn lực của hai mươi siêu cấp cao thủ… Ma Tôn, giờ chỉ là cát bụi…
“Đúng vậy! Lần này trừ khử được hắn tuy có chút phiền phức ở chỗ kia nhưng mà ta tin rằng với một kẻ đã chết họ cũng sẽ không làm quá lên… ” Một tên khác gật gù đồng tình, giết trưởng lão của Thập Lục Tháp ắt hẳn dẫn tới Thập Lục Tháp phẫn nộ nhưng mà ván đã đóng thuyền, người chết cũng không thể sống lại được… lợi ích vẫn là trên hết.
“Hừ! Ta nghe bảo Hợp Hoan phái có một đám nữ nhân của thằng súc sinh này, lần này sao chúng ta không cùng nhau xóa xổ môn phái đĩ thỏa này… haha… các vị hẳn cũng biết đám nữ nhân ở bên trong nội môn Hợp Hoan phái như thế nào, rất có thể nhờ chúng mà chúng ta lại bước được thêm một bước… chẳng phải bọn chúng ngày đêm tu luyện là để thỏa mãn chúng ta sao… Mọi người thấy sao?” Một tên khác cười dâm nói.
“Tốt! Tính ta một chân, ta là nhắm con đĩ Hồng Thanh Sương lâu rồi… mong rằng các vị có thể nhường cho ta tới trước… haha”
“Ta cũng thế! Kim huynh, chúng ta là cùng nhau chơi chết con chó cái đó thế nào?”
…
Hai mươi gã cao thủ chẳng khác nào bọn đầu đường xó chợ cùng nhau bàn tán phân chia nữ nhân Hợp Hoan phái… mười mấy phút, chúng đã thống nhất ý kiến đang định phi thân rời đi…
“Tao vẫn còn chưa chết cơ mà!” Hai mươi người, thân hình kẻ nào kẻ nấy cứng đờ… âm thanh tưởng chừng như bình thường kia trong đầu chúng lại là lạnh lẽo đến tận xương tủy…
“Ực!” Một tên không kìm được nuốt nước bọt cái ực, hắn run sợ quay đầu nhìn về miệng hố… mười chín tên khác cũng vậy, chúng cùng quay đầu nhìn về nơi âm thanh vừa phát ra.
Khói bụi tan, một thân hình trần truồng xuất hiện… Long giờ vẻ bề ngoài chật vật đến cực điểm, hai chân hắn đã cụt sâu đến đầu gối khiến hắn không thể đứng vững mà ẹo sang một bên, phía bên trên hắn cũng thê thảm đến cực điểm khi hai tay cụt sâu đến bả vai… cơ mà ghê rợn nhất vẫn là đầu hắn lúc này chỉ còn một nửa phần từ mắt xuống dưới… không có máu chảy, chỉ có ma khí đậm đặc lượn lờ ở miệng vết thương.
“Hắn không chết!” Một tên hoảng hốt gào lên… hai mươi cao thủ không hẹn mà cùng nhau rùng mình một cái, chuẩn bị kỹ càng đến vậy, mạnh mẽ đến vậy vẫn không thể giết được gã… khuôn mặt ai cũng trắng bệch ra vì nghĩ đến thủ đoạn của Ma Tôn.
“Giết hắn! Các vị, thừa cơ hắn chưa hồi phục cùng nhau ra tay!” Tên cầm đầu lấy lại được trấn tỉnh nhanh hơn, hắn gầm lên với đám người đang hoảng sợ mà phi thân lên đầu tiên vận toàn bộ nội lực tung một đấm mạnh mẽ hướng tới chỗ Long.
Được cảnh tỉnh, mười chín tên cao thủ còn lại trấn tĩnh lại… có kẻ đi trước ắt có người theo sau, ngay sau đó tên thứ hai… thứ ba rồi cuối cùng toàn bộ mười chín tên cao thủ cắn răng lao tới sử dụng toàn bộ nội lực tung một kích mạnh nhất trong đời về phía Long… thừa lúc ngươi bệnh đòi mệnh ngươi.
“Uuuuuuuuu… uuuuuuuuuu… ” Tưởng chừng hai mươi chiêu thức kinh khủng được xuất ra nhưng không… bốn mươi con mắt trợn tròn không thể tin được vì cơ thể chúng… cứ vậy mà không thể cử động dính chặt một chỗ.
“Là Vực! Hahaha! Mọi người cùng nhau dùng Vực mài chết hắn!” Tên cầm đầu cười gằn nói… hắn cũng tự mình vận chuyển nội khí tràn ra xung quanh tạo thành Vực của riêng mình… mười chín tên khác ngay lập tức làm theo, kẻ nào cũng cắn răng thôi thúc nội khí trong cơ thể tràn ra bên ngoài… không thể ngờ lần này đối phó Long lại là hai mươi tên Cường Giả hàng thật giá thật…
“Haha! Ma Tôn à Ma Tôn, mày thật ngu ngốc khi sử dụng Vực vào lúc này… để xem khi ma khí của mày tiêu hao sạch sẽ thì mạng mày có còn giữ được hay không!” Tên cầm đầu cảm thụ được Vực của bản thân… hắn đã có thể cử động lại mà nở nụ cười trào phúng với Long… ban nãy xuất thủ cũng làm hắn do dự sợ hãi Ma Tôn trong lúc sinh tử lại dùng mệnh đổi mệnh tự bạo, cơ mà đến lúc đối phương sử dụng đến Vực làm hắn vui sướng tột cùng, Cường Giả mỗi cấp đều chênh lệch thực lực lớn lao, Vực của Cường Giả cấp cao có thể dễ dàng áp chế nhưng không thể áp chế hoàn toàn được Vực của Cường Giả cấp thấp hơn, huống hồ ở đây là hai mươi tên Cường Giả nên việc mài chết Ma Tôn chỉ là chuyện sớm muộn…
“Không… tại sao ta không thể làm chủ Vực của mình… Ahhhhhhhhhh… Vực của ta lại đang bị ăn mòn… không… không… ”
“Ta… ta cũng vậy… Ahhhhhhhh… không… Vực của ta… đừng… đừng… ”
“Trả lại Vực cho lão tử… không… Vực của ta… ”
…
Hai mươi tên Cường Giả còn chưa kịp vui mừng vì Vực của bản thân hiện diện thì đã sợ hãi thét lên, Vực của chúng thế mà bị ma khí xâm nhập cắn nuốt với tốc độ kinh người… chỉ trong sát na, ngoài vài tên Cường Giả cấp cao thì đám còn lại đã ngã gục trên mặt mất miệng mũi phun huyết, đám còn lại tuy chưa đến nỗi như thế nhưng mà cũng ướt sũng mồ hôi cố gắng giãy chết qua từng giây từng phút mà thôi.
Long đứng đó, hắn không nhìn vế phía đám Cường Giả mà lại đưa mắt về chỗ đất xa xa… nơi trước kia là công viên với bao nhiêu tiếng nô đùa của đám nhỏ… mắt hắn dần nhắm lại, những hình ảnh về khuôn mặt mũm mìm, nụ cười hồn nhiên cùng cánh tay vẫy tay chào hắn… tất cả làm cho hắn… MUỐN GIẾT NGƯỜI…
“Oành!” Long mở mắt, khuôn mặt hắn vặn vẹo… vặn vẹo đến quỷ thần cũng không bằng… cả người hắn bốc chảy… ngọn lửa ma khí bạo liệt đến nỗi không khí xung quanh không chịu nổi mà vặn vẹo theo…
“Uuuuuuuuu… uuuuuuuuuu… uuuuuuuuuu… ” Long quay đầu, hắn nhìn về phía chỗ đám Cường Giả đang nằm rạp trên mặt đất với đôi mắt đen kịt… hắn dừng Vực lại… ma khí như lũ cuốn trở lại cơ thể hắn mang theo năng lượng vừa mới lấy đi từ chỗ hai mươi cái Vực kia…
“Xoạt… xoạt… ” Ma khí trào vào khiến những vết thương của Long lành lặn chỉ trong chớp mắt… hắn lạnh lẽo đưa tay chụp vào hư không.
Tên cầm đầu đám Cường Giả lúc này được giải khai khỏi cái Vực đáng sợ kia còn chưa kịp thở dốc vài hơi bỗng nhiên biến sắc… hắn cảm giác được nguy hiểm cực độ, khuôn mặt hắn nở nụ cười khổ bất lực… nắm đấm tới…
“Phốc!” Ăn một đấm của Long, tên cầm đầu chỉ bị đẩy lùi tầm chục mét… chỉ là hắn run run cúi xuống bụng mình, nơi vừa bị oanh phá thành một huyết động từ trước ra sau… máu tươi nhanh chóng trào ra tạo thành vũng lớn dưới chân gã.
“Vù… ” Long lại động… thân hình hắn quỷ dị xuất hiện trước mặt tên cầm đầu, tay núm lấy cái cổ của gã mà nhấc bổng lên không như nắm cổ một con gà.
“Đoàn gia?” Long hống hai chữ… tiếng hống mang theo kình lực đánh vào người tên cầm đầm làm miếng che mặt bị chấn nát lộ ra khuôn mặt già nua.
“Hắc hắc! Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ… Đoàn gia Đoàn Nghiệp… ” Lão già miệng phun huyết nhưng vẫn cười nói.
“Tại sao bọn mày là cho nổ tại chỗ này?” Long nhìn thẳng vào mắt Đoàn Nghiệp hỏi.
“Ý mày là lũ giun dế kia? Đã là giun dế thì chết hay sống có quan trọng sao?” Đoàn Nghiệp cười cợt nói, lão là không nhịn nổi nữa mà để cho tinh huyết cuồn cuộn trào qua khóe môi.
“Haha! Giun dế sao? Haha!” Long ngẩng đầu cuồng tiếu cười… cười lại như khóc…
“Bọn mày đã xem họ là giun dế… thì… đối với tao bọn mày cũng là… GIUN DẾ”
Long gào lên dưới phẫn nộ cùng cực, trong tay hắn Đoàn Nghiệp mặt cắt không còn chút máu khi toàn thân lão bắt đầu phân giải… phân giải thành ma khí lượn lờ để rồi lại chui vào người Long… chỉ một phút sau, trên tay hắn chỉ còn chiếc đầu lâu với khuôn mặt không cam lòng.