Sói săn mồi - Quyển 2
Chương 158
“Rặc!!! Khà khà… đánh thủng người lão phu lại muốn rời đí sao…”
“Hắc hắc… ta cũng rất hứng thú với Hủy Diệt chi khí của lão đấy…”
Long cười lạnh, hắn mặc kệ cánh tay đau đớn mà dập thẳng nó cùng với lão giả xuống đất một cách bạo lực nhất có thể.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
“Khục… ngươi… ngươi điên rồi…”
“Ầm… Ầm… Ầm…”
“Dừng… không… dừng tay… khặc… Ầm… Ầm…”
Càng lúc Hủy Diệt chi khí thoát ra khỏi người lão giả càng nhiều vì toàn thân lão những chỗ dập nát đã không thể đếm nỗi, lão sợ hãi tột độ khi Long cứ vậy đào xuống mặt đất một cái giếng sâu bằng chính cánh tay hắn và… thân thể lão…
“Ầm… Ầm… Ầm…”
“Hắc hắc… hủ hóa nữa đi, hủy diệt đi… lão tử chấp… Ầm… Ầm… Ầm…”
Tiếng cười của Long tràn ngập mảnh thiên địa, cánh tay của hắn cho dù cứng rắn cỡ nào đi nữa vẫn không thể không dập nát thành một đống bầy nhầy sau hàng nghìn cú đập vào mặt đất và đương nhiên Hủy Diệt chi khí cũng vô tác dụng với chiêu tự hủy này của Long… thân xác lão già thì không phải bàn tới nữa rồi, nó sớm đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất.
“Hộc… hộc… hộc…”
Sau pha cử động điên cuồng của Long, toàn bộ vùng không gian chỉ còn tiếng thở dốc của hắn mà thôi, hắn mình trần đứng dưới hố sâu cố gắng khôi phục lực lượng sau khi tiêu hao gần như là toàn bộ trong hàng nghìn cú đập kia, hắn không tin mọi chuyện kết thúc đơn giản như vậy vì lão già này rất có thể là một tồn tại xa xưa cùng thời đại với đám người Lạc Long Quân…
“Khặc khặc… nhóc con ngươi làm ta có chút sợ rồi đấy… không tiếc hy sinh thân thể để có thể diệt đối thủ, không có bao nhiêu người có đủ can đảm để làm điều đó đâu…”
Giọng già nua lại xuất hiện đúng như suy đoán của Long… không phải từ đống xương xẩu nát vụn của lão mà là từ bên trên miệng hố.
“Hấp!” Điểu chỉnh thân thể ở trạng thái phòng bị, Long dậm chân nhảy khỏi cái hố do chính hắn đào ra… rất nhanh… hắn chứng kiến ‘thân xác’ thứ hai của lão…
“Khà khà… thật đáng tiếc một cỗ phân thân mà ta phải dùng đến hàng trăm năm mới có thể chế tạo ra lại bị nhóc con ngươi hủy diệt đi… hahaha… dù sao ta cũng đã có đối tượng thay thế và là một đối tượng hoàn hảo cả về thực lực cũng như danh phận… khặc khặc… đám súc sinh kia chắc hẳn sẽ điên lên khi biết Chấp Pháp Trưởng Lão lại là phân thân của ta… hahahaha…”
Trước mặt Long lúc này nào còn một lão giả khọm sắp xuống lỗ mà là một gã nam tử hán cao to vạm vỡ đầy phong trần nhưng cũng không kém phần lãng tử với bộ lam y tinh mỹ và mái tóc dài búi cao sau đầu, khuôn mặt hắn thập phần điển trai không kém gì minh tinh màn ảnh… Long không ngờ đối phương lại có hình dạng chân thật là như thế này.
“Haha… biểu hiện của ngươi rất giống với những kẻ trước đây khi chúng tận mặt thấy chân diện mục của ta và chắc hắn chỉ lát nữa thôi biểu hiện của ngươi khi bị ta luyện sống thành phân thân của mình cũng sẽ giống với đại đệ tử của ta năm xưa…” Gã nam nhân cười lạnh khiến người ta gai sống lưng, thì ra cỗ thân xác già khọm kia là đại để tử của hắn và bị hắn luyện sống thành một cỗ phân thân.
“Hắc hắc… ta tin chắc rằng đại đệ tử của ngươi ở thế giới bên kia đang không ngừng cầu nguyện để được tao ngộ sư phụ mình đấy… à… đến giờ ta vẫn chưa biết danh tính của ngươi…” Long cười xòa trêu chọc, hắn không quên thôi thúc hai Đại Ma Hồn cắn nuốt Thủy Ngọc để hồi phục năng lượng nhưng không thôi động Phượng Chi Huyết khôi phục cánh tay vì muốn đối thủ chủ quan.
“Khặc khặc… có nói ra danh tính bản tọa thì ngươi cũng không biết nhưng tính tình của ta có chút lương thiện, trước một kẻ sắp chết như ngươi thì ta vẫn là tiết lộ một chút bí mật đi… bản tọa đi không đổi tên một chữ Cổ, về không đổi họ một chữ Bàn… Hủy Diệt Vương Giả – Bàn Cổ danh chấn cổ kim là bàn tọa…” Gã nam nhân dõng dạc nói một cách hùng hồn đầy tự hào.
“Ác… thì ra là Bàn Cổ tiền bối…” Long trừng lớn hai mắt, miệng há hốc đầy kinh ngạc càng khiến Bàn Cồ hưng phấn hơn.
“Lần đầu nghe đến, có gì mạo phạm ban nãy mong tiền bối dơ cao đánh khẽ bỏ qua cho vãn bối.”
Lần này kẻ trừng mắt, há mồm lại là Bàn Cổ… hắn không phải kẻ ngu nên biết thằng nhóc này cười đểu mình có điều hắn bực bội nhất vẫn là thanh danh của mình vậy mà thời đại này không ai biết, một tên Chấp Pháp Trưởng Lão còn không biết thì làm sao một tên võ giả bình thường có thể biết đây thế nên hắn suy đoán tên tuổi Hủy Diệt Vương Giả đã biến mất khỏi dòng chảy lịch sử.
“Cổ Phong thằng chó chết… ngươi cướp đi người ta yêu, khiến ta phải trốn tránh còn chưa đủ lại xóa bỏ tên tuôi của ta khỏi lịch sử… Khốn kiếp!!!… Kẻ nào đến từ Thần Giới đều khốn kiếp!!!… Lão tử hận các ngươi!” Không thể kìm chế cảm xúc nữa rồi, Bàn Cổ ngửa đầu lên trời gào thét những tiếng không cam lòng.
Long cau mày nghi hoặc lời gào thét của Bàn Cổ, hắn không biết Cổ Phong là ai nhưng sao cứ có cảm giác cái tên này liên quan đến mình.
“Ngươi… ngươi cùng giống như bọn chúng muốn ta chết, muốn xóa xổ cái tên Bàn Cổ này khỏi lịch sử mãi mãi… Ngươi… Chết đi!!!”
Bàn Cổ cứ như người điên quay sang chỉ thẳng mặt Long gào lên, khí thế Cường Giả cửu cấp đỉnh nhanh chóng tăng đên đỉnh điểm sau đó thân ảnh hắn bắn tới chỗ Long nhanh đến không tưởng.
“Thật nhanh!” Long thầm than một tiếng trước khi thôi động ma khí hình thành Ma Giáp bao bọc cơ thể.
“Rặc!!!”
Bàn Cổ thân pháp nhanh như chớp giật, một trảo của hắn cứ vậy oanh sát thẳng đến lồng ngực Long như muốn cắm vào lôi trái tim của hắn ra, có điều chuyện xuyên thủng được cơ thể Long lúc này bằng móng vuốt là điều không tưởng chính vì thế Bàn Cổ chỉ có thể lưu lại trên Ma Giáp của Long năm vết lỏm mờ nhạt… dù gì như thế cũng đã đáng sợ lẳm rồi.
“Thứ đồ chơi này khá lắm… nhưng ngươi phải chết… nhất định phải chết…” Bàn Cổ điên dại gào lên, hắn tay không hướng đến chiếc quải trượng rơi ở xa xa mà cách không hấp vực làm nó bay vút vào trong tay hắn.
“Vút… Kenggggggg… Kengggggg…”
Quải trượng trong tay Bàn Cổ lúc này không còn là một cây gậy bình thường như cỗ phân thân của hắn sử dụng lúc trước mà giờ lại là một kiện vũ khí đầy khủng bố không khác gì một kiện thần binh, không cần chiêu thức hoa mỹ… Bàn Cổ là nắm quải trượng đâm mạnh đến đầu lâu Long tạo ra những âm thanh kim loại va chạm.