Sói săn mồi - Quyển 2

Chương 159



Phần 159

“Hừ!” Ăn đòn liên tục làm Long phẩn nộ cơ mà hắn thật không thể bắt lấy thân ảnh của Bàn Cổ, việc hắn làm chỉ có thể là gắng chịu đựng chờ đợi thời cơ phản kích.

“Chết… Kengggggggggg… Chết đi… Kengggggggggg… Rắc… Rắc…”

Bàn Cổ di động liên tục, Long né đến đâu thì quải trượng lại đánh đến đó, gã ra đòn liên tục làm đầu hắn tê rân khi chấn động truyền tới… Ma Giáp bao phủ đầu lâu hắn đã xuất hiện những vết rạn nứt rồi.

“Kengggggggggg… Răng… Rắc… Oành!!!”

Rốt cuộc, Ma Giáp của Long là không thể chịu đựng nổi áp lực mà nổ tung trước quải trượng khủng bố trong tay Bàn Cổ đồng nghĩa với ma khí của hắn đã yếu ớt đến nỗi không thể duy trì nó được nữa, cũng may da thịt hắn cực kỳ rắn chắt nên chấn thương là không nhưng mà nếu quải trượng tiếp tục đập vào thì lại không biết thế nào.

“TỊCH! DIỆT! TỊCH DIỆT CHƯỞNG!!!”

Cứ tưởng tiếp tục đập quải trượng tới thế nhưng Bàn Cổ lại vứt trượng trong tay mà bay phốc lên đầu Long áp thẳng một chưởng hung hãn xuống.

Chưởng vừa ra đã khiến không gian chấn động, toàn bộ sương mù trong khu mật địa như bị hút tới nơi trung tâm hay chính xác hơn là tới chỗ Bàn Cổ đủ biết để xuất ra chưởng này thì hắn tiêu hao nhiều đến nhường nào… rất nhanh… khí tức hủy diệt khóa chặt Long sau đó trên trời cao là một bàn tay khổng lồ chứa đầy Hủy Diệt chi khí oanh sát xuống.

“GRAOOOOOOOOOOOOO! CUỒNG LONG LOẠN VŨ!!!”

Đến lúc này đã không thể có cái gọi là né tránh, Long chỉ còn có thể dùng chưởng đối chưởng, toàn bộ ma khí của hắn huyễn hóa ra sáu mươi đầu ma long bay vút lên bầu trời hướng đến bàn tay khổng lồ kia.

“OÀNH!!! OÀNH!!!… OÀNH!!!”

“OÀNH!!! Roẹt… Roẹt… OÀNH!!!”

Mặt đất rung lắc dữ dội trước những cú va chạm kinh thiên của ma long và bàn tay Hủy Diệt chi khí, lực lượng của Cường Giả cửu cấp là đáng sợ cỡ nào thế nên va chạm giữa hai người khiến không gian cũng không chịu nỗi mà nứt ra thành những đường đen kịt trên cao tuy rằng chúng rất nhanh khép lại sau đó.

“OÀNH!!!!”

Bên ngoài mật địa…

“Phụt!! Phụt!! Phụt!!”

Ba thân ảnh trong đó có Hứa Tình bị dư âm va chạm của hai chưởng lực đối nhau lan tới làm cả ba không chịu nổi bị đánh bay ra sau kèm theo một ngụm máu lớn, Hứa Tình có tu vi yếu nhất nên chịu trọng thương cũng là nặng nhất, sắc mặt nàng trắng bệch vô cùng yếu ớt.

“Thật đáng sợ! Hắn là đang giao thủ với kẻ nào?” Một trong hai thân ảnh xa lạ lên tiếng nghi hoặc, đó là một lão già họm hẹm mang khí tức Cường Giả cửu cấp và không ai khác là một trong hai lão giả tổ tông Đào Hoa Đảo, không biết hai lão là đệ tử đời thứ bao nhiêu của Đào Hoa Đảo có điều chắc hẳn chúng cũng không biết đến một tồn tại như Bàn Cổ.

“Chúng ta có nên vào không?” Lão tổ thứ hai mở miệng.

“Tiến vào bằng cách nào đây? Chưa nói đến chúng ta không thể chịu đựng nổi đám sương mù quỷ dị kia, dư âm của cuộc chiến đã khiến chúng ta thế này thì liệu trước mặt người ta chúng ta có thể tiếp nổi một chiêu nửa thức hay không thì cũng đủ biết đáp án.”

Rốt cuộc cho dù tò mò cỡ nào thì ba người vẫn là ngoan ngoãn lùi ra xa cửa vào mật địa tiềm phục, đó cũng là việc duy nhất chúng có thể làm.

Trở lại với mật địa…

Không thể nào là đối thủ về nội công so với một kẻ lõi đời như Bàn Cổ, toàn bộ ma long cũng chỉ có thể khiến chưởng ấn của Bàn Cổ yếu đi một nửa và dĩ nhiên Long phải trực tiếp hứng chịu bàn tay Hủy Diệt chi khí đập thẳng vào người rồi.

“Xuy… xuy… xuy…”

“Răng… Rắc… Răng… Rắc…”

Long có cảm giác như một cơn bão quét qua người mình, da thịt hắn cứ thế tróc ra từng mảng lớn rơi xuống đất nhưng vẫn không thấy xương trắng bên trong bởi vì vẫn còn đó một lớp màn mỏng bao quanh người… Long biết đó chính là thứ kim loại bí ẩn đến từ Thần Giới, Hủy Diệt chi khí chỉ có thể từ từ hủ hóa nó một chút một.

“Thứ quỷ quái gì?” Bàn Cổ tức giận gào thét, hắn điên cuồng thôi động lực lượng khiến từng múi cơ trên thân thể tràn ngập lực lượng sau đó thân ảnh biến mất để rồi xuất hiện một cách đột ngột ngay trước người Long chỉ chưa tới một mét, hai tay ẩn thẳng lên ngực hắn.

“Cổ Phong! Ngươi cướp đi của ta người yêu, diệt của ta dòng họ chín đời, đánh ta trọng thương đánh rớt cảnh giới, thù hận này Bàn Cổ ta khắc cốt ghi tâm, vạn đời không quên… Giết… Giết… Giết…”

Bàn Cổ khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn gào lớn, đôi mắt gã là một màu huyết hồng như thể toàn bộ mạch máu đã vỡ tung… phải thù hận cỡ nào mới khiến một kẻ tồn tại qua vô số tuế nguyệt như gã trở nên như vậy? Long không biết là ai gây ra cơ mà hắn biết Bàn Cổ đang xem hắn chính là kẻ thù của gã, có lẽ Hủy Diệt chi khí không chỉ đáng sợ với kẻ thù mà cũng có ảnh hưởng đến thần trí của gã không ít giống như ma khí của Long.

“TỊCH DIỆT CHƯỞNG!!!!”

Lần này Long đối mặt không phải là một mà là hai chưởng một lúc và ở một khoảng cách rất gần giống y hai cơn bão chứa đầy Hủy Diệt chi khí ập đến người hắn, tử vong đã lơ lửng trên đầu Long rồi.

“Hắc hắc… mang trong mình một mảnh huyết hận lại không tìm cách trả thù mà trốn tránh ở cái xó xỉnh này duy trì tính mạng như một con chuột… ngươi có tư cách để đứng trước mặt ta?… NGƯƠI… LÀ MỘT THẰNG HÈN!!!”

Trước uy hiếp to lớn, Long không hề sợ hãi mà ngược lại khóe miệng còn nhếch lên một đường cong khinh bỉ dành cho Bàn Cổ, cánh tay lành lặn còn lại của hắn vậy mà đánh xuyên qua hai chưởng khí chụp thẳng đến cái cổ của Bàn Cổ mà bóp chặt nó trong ánh mắt kinh hãi tột cùng của gã… hắn có thể làm vậy vì sao ư? Đơn giản thôi, hai Đại Ma Hồn đã dung nhập với hắn, cả người hắn chỉ trong một sát na đã tràn ngập lực lượng cùng ma khí dày đặc.

“Khặc… khục… Răng… Rắc… không… không thể nào… Răng… Rắc…”

Cổ bị bóp chặt khiến Bàn Cổ chỉ có thể phát ra từng tiếng khó nhọc, tiếng xương cổ đang nứt ra truyền vào tai hắn rõ mồn một làm mồ hôi lạnh úa ra sau gáy hắn như mưa, lúc này đây hắn còn không có thời gian để nổi điên nữa mà thập phần thanh tỉnh, hắn biết rằng so về khí lực cơ thể thì hắn không bằng đối phương… mọi hy vọng của hắn đều dồn vào Hủy Diệt chi khí thế nhưng không biết bằng cách nào thằng nhóc kia lại bỗng nhiên tràn ngập lực lượng mà Hủy Diệt chi khí của hắn đang bị chặn lại không thể kích sát được đối phương ngay lập tức.

“Hủy Diệt chi khí của ngươi rất lợi hại… tiếc rằng cơ thể ngươi lại không được mạnh như thế…”

Long cười lạnh không ngớt, hai Đại Ma Hồn của hắn vậy mà khô kiệt toàn bộ mới chống lại được hai chưởng kia của Bàn Cổ, cũng may hắn đã chiếm được tiên cơ khi chụp được cổ gã lúc gã chủ quan tới gần nếu không triền đấu kéo dài thì cho dù có mười hay một trăm Đại Ma Hồn thì kẻ nằm lại chắc hẳn là hắn… hắn đã đánh một ván cờ và đã thành công với một bước đi khôn ngoan.

“Rắc… Rắc… Rắc…”

“Rốp… Rặc… Rốp…”

Bàn Cổ không phải đợi lâu để chết, cánh tay của Long như một cái gọng kìm cứng rắn nhất siết chặt khiến xương cổ gã không thể chịu nổi mà nát vụn ra thành từng mảnh nhỏ thành một đống nhão nhẹt, tiếc rằng hắn không có được ma thể như Long và cũng không có Phượng Chi Huyết để có thể dục hỏa trùng sinh, lúc này đây bí pháp hay võ công có cao siêu, có lợi hại thể nào đi nữa cũng vô dụng vì máu đã không thể chảy đến não hải gã được nữa… đôi mắt Bàn Cổ vẫn trợn trừng như thể không cam lòng, một tồn tại khủng bố từ xa xưa cứ vậy nghẹo cổ chết đi một cách thảm hại.

“Hấp Tinh Đại Pháp!!!!”

Trước cái xác đặc thù trước mặt, Long sao có thể nhịn được mà thi triển bí pháp bắt đầu thôi động ma khí thẩm thấu vào thân xác gã bắt đầu cắn nuốt, hắn phải rất rất cẩn thận vì Hủy Diệt chi khí vẫn còn đó vô cùng nồng đặc.

“Xuy… Xuy… Uuuuuuuuuuu… Uuuuuuuuuuuu… Xì… Xì…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...