Sói săn mồi - Quyển 2

Chương 75



Phần 75

Nửa đêm… Diệp Siêu rốt cuộc cũng trở lại với khuôn mặt hưng phấn, có vẻ như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ…

“Chủ nhân! Đã tìm hiểu được người đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai.” Diệp Siêu không kìm được hào hứng vừa tiến vào đã hướng Long nói to.

“Hắc! Kẻ nào?” Long tò mò hỏi, rốt cuộc hắn đã đắc tội đại nhân vật nào.

“Bằng một cái giá không nhỏ, Diệp gia đã nắm được một ít tin tức về cử động lần này của chính phủ… người trực tiệp ra lệnh là Tổng Bí Thư – Độc Cô Bá còn tám chín phần mười vì sao hắn tham dự vào là vì Thánh Tử vừa mới xuất quan không lâu.” Diệp Siêu nói.

“Khương Bất Phàm? Hắn đã xuất quan?” Long có chút bất ngờ, nếu đúng là tên này ra tay thì hắn có thể lý giải một hai rồi… Hắn động vào Jacky chính là đánh vào mặt Thánh Nữ Đòa Hoa đảo, coi bộ vị Thánh Tử kia là lấy lại thể diện cho tình nhân rồi.

“Đúng thế! Chuyện này vẫn chưa nhiều người biết vì vị Thánh Tử kia cũng mới xuất quan, theo tin tức nhận được có vẻ như hắn đã đột phá đến Cường Giả nên mới xuất quan trước thời hạn… lần này đại nhân phải cẩn thận vì Khương Bất Phàm nổi danh là một con người hiểm độc, đừng nhìn vẻ bề ngoài công tử ca của hắn lừa gạt, đằng sau bộ mặt kia là một tên nhỏ mọn, có thù tất báo, bất cứ ai đắc tội với hắn thì nhẹ bị lột một lớp da, nặng thì vạn kiếp bất phục…” Diệp Siêu đáp.

“Hắc hắc! Đột phá Cường Giả ở độ tuổi này thì thiên phú của hắn quả là rất đáng sợ, Độc Cô Cầu Bại không biết từ đâu moi ra được thằng con nuôi này… nhưng cho dù hắn là ai đi nữa mà dám hất đi nồi cơm của của Ma Tôn này cũng phải hứng được chịu cơn thịnh nộ của lão tử… tên Thánh Tử này có tật xấu gì không?” Long hai mắt lóe lên tia sáng hỏi, thằng cha nó Độc Cô Cầu Bại có thù với hắn bây giờ đến thằng con của gã cũng kiếm hắn gây sự.

“Có! Khương Bất Phàm không ham tửu sắc nhưng lại cực kỳ mê đánh bạc và chú trọng thể diện, hắn đã thua không ít trên các sòng bạc của Kim gia và Đổng gia nhưng vì cái danh của cha nuôi mình nên đều được trả lại không thiếu một xu… hắn biết thế nên không kiêng nể gì mà lần nào đánh cũng là tất tay với số tiền cực lớn khiến các sòng bạc thấy hắn đến đều kiếm cớ gì đó để không tiếp…” Diệp Siêu cười nói, mặt mũi thì vẫn phải cho nhưng các sòng bạc cũng không thể ăn không khí mà sống nên Thập Lục Tháp cũng là mắt nhắm mắt mở không hỏi tội đến

“Chà chà… vị Thánh Tử này đúng là ‘biết điều’ mà! Được, ngươi tìm cách câu kéo hắn đến đánh bạc tại GOD của Lâm gia… hạn mức không giới hạn, muốn đánh bao nhiêu thì đánh…” Long cười lớn.

“Vậy nên báo cho Lâm gia là nên thua hay thắng?” Diệp Siêu sửng sốt chưa biết Long muốn làm gì.

“Cái này thì để sau tính… lúc nào kéo được hắn tới thì báo cho ta biết…” Long cười tà.

Diệp Siêu cười hiểu ý lui ra…

“Chủ nhân! Chuyện lần này Thiên Địa hội chúng ta bỏ sao?” Đoàn Dự nãy giờ ở bên cạnh đợi Diệp Siêu lui ra mới mở miệng.

“Chúng là đang đợi ta hành động cho nên ngu gì chui đầu vào rọ để chúng có cái cớ hỏi tội ta… bán sạch số hàng trong kho rồi gom hết tiền lại, đằng nào chúng ta cũng không ở đây lâu nên xã hội đen cứ để chúng làm đi…” Long hắng giọng, mất đi một khoản thu lớn khiến hắn cũng không dễ chịu cho lắm.

“Thế còn Thiên Địa hội cao tầng đám người kia thì xử trí thế nào?” Đoàn Dự gật gù hỏi tiếp.

“Chẳng phải Diệp Siêu vừa nói tên Thánh Tử kia là một tên nhỏ mọn thù dai sao, ta đánh vào mặt mũi nữ nhân của hắn thì hắn chưa lôi được ta ra sao có thể dừng tay chứ… chỉ có người chết mới giữ được bí mật tốt nhất…” Long lạnh lùng nói, hắn không phải anh hùng trong truyện để mà cứu nhân độ thế cái khỉ gì… bất cứ tác nhân nào có thể gây hại đến hắn đều phải bị xóa bỏ.

“Đã rõ!” Đoàn Dự gật đầu lãnh mệnh, hắn cũng đồng tình với cách hành xử của chủ nhân, trong cái thế giới mạnh được yếu thua này thì nếu ngươi không đủ thực lực chỉ có thể làm con tốt thí cho kẻ khác và có thể bị ‘thí’ bất cứ lúc nào.

Hai ngày sau…

Trên một chiếc Bentley bóng bẩy đang hướng vào trung tâm thành phố là một gã nam nhân trẻ tuổi ăn mặc thời thượng… hắn có khuôn mặt điển trai pha chút vẻ lạnh lùng, đôi mày rậm cùng ánh mắt cuồng ngạo khá là nam nhân… hắn chính là Khương Bất Phàm – Thánh Tử Thập Lục Tháp.

“Quy lão! Sao đến giờ vẫn chưa có tin tên Ma Tôn bị trừng trị?” Khương Bất Phàm mở miệng hỏi một lão nhân đang ngồi bên cạnh mình.

“Thảnh Tử! Vừa hôm qua xác của đám cao tầng Thiên Địa hội được phát hiện được chôn tập thể tại một nghĩa trang, chúng ta không có bằng chứng để động vào Ma Tôn, dù gì hắn cũng là Lục trưởng lão, Nhị trưởng lão đã ra lệnh cho mọi chuyện dừng tại đây!” Lão già được gọi là Quy lão cười đáp.

“Hừ! Lại là lão già khốn kiếp đó. Nếu không phải nghĩa phụ bận nhiều việc thì đến lượt lão lên tiếng? Lần này nghĩa phụ trở về nhất định ta phải cầu người ban cho ít quyền lực trong Thập Lục tháp mới được, mang cái danh Thánh Tử mà làm gì cũng bị gò bó thật bực mình mà.” Khương Bất Phàm càu nhàu, cái danh Thánh Tử của hắn đến bây giờ chả khác gì hữu danh vô thực không có chút quyền lực nào, đương nhiên là đám người kia vẫn là vì vị nghĩa phụ cường hãn của hắn mà nể mặt làm theo nhưng động đến điểm mấu chốt thì đều phớt lờ.

“Thánh Tử bình tĩnh. Nhị trưởng lão mấy năm nay xử lí công vụ đều rất được lòng các vị bề trên cho nên Hạ Hầu gia hay Trịnh gia hai lão gia hỏa kia đều là không có cơ hội trở mình… Thánh Tử nếu đề cập đến chuyện này với Đại trưởng lão thì rất có thể sẽ khiến ngài ấy không vui!” Quy lão khuyên bảo.

“Nhưng lão nghĩ xem lão già ấy đã mấy lần can dự vào chuyện của ta, thật là xem Thánh Tử này không để trong mắt?” Khương Bất Phàm dận dữ nói.

“Cái này thì… ta nhận được tin là Ma Tôn chính là tự tay Nhị trưởng lão cất nhắc lên, hắn cũng được lão đề cử làm võ giả đại diện Thập Lục Tháp thi đấu tại Xá Lợi đại hội, giữa hai người này chắc chắn có quan hệ không tầm thường cho nên lần này lão nhúng tay vào cũng không có gì là lạ…” Quy lão cười nhẹ, Khương Bất Phàm không để ý thấy một tia sáng ranh mãnh lóe lên trong ánh mắt của lão.

“Thì ra thế… có chăng Ngụy Siêu chính là thằng con rơi của lão không?” Khương Bất Phàm khinh thường nói.

“Lão cũng mong thế nhưng mà tiếc rằng chuyện này không thể nào, Bất Tử Lão Nhân luyện đó chính là Đồng Tử Công cho nên không thể gần nữ giới…” Quy Lão cười nói.

“Quy Lão! Ta biết hồi trẻ lão và Bất Tử Lão Nhân lão gia hỏa kia đã từng không ít lần giao thủ nên rất tò mò là rốt cuộc Bất Tử Lão Nhân mạnh đến thế nào?” Khương Bất Phàm hào hứng hỏi.

“Haha… Thánh Tử nhắc lại cố sự xưa lại khiến lão già này thật xấu hổ, tiếc là tuổi trẻ không đủ bản lĩnh để đấu một trận cuối cùng làm cả cuộc đời này vẫn còn mang chút tiếc nuối trong lòng…” Quy lão cười khổ, lão cùng Bất Tử Lão Nhân được xem là đồng niên cùng trang lứa… cả hai hồi đó lại không hợp tính cho nên gặp nhau chưa nói được năm câu thì đã động thủ, đến khi tranh vào vị trí cao trong Thập Lục Tháp cũng là một phen sống mái người chết ta sống… cuối cùng một ước hẹn sinh tử đấu thì Quy lão lúc ấy đã không còn đủ dũng khí để đến, nếu lúc ấy lão liều hơn, can đảm hơn thì có lẽ người đang ngồi ở vị trí kia rất có thể là lão.

“Khà khà… yên tâm đi Quy lão, mấy năm qua lão trung thành với ta ta đều biết cho nên cái ghế Nhị trưởng lão kia chưa chắc là Bất Tử Lão Nhân có thể ngồi mãi được…” Khương Bất Phàm đầy ẩn ý nói làm Quy lão có chút giật mình, lão hiểu ý tứ của hắn.

“Vậy thì đa tạ Thánh Tử rồi… Bất Tử Lão Nhân lão già kia mấy năm qua tuy không phạm phải sai lầm gì nhưng lão phu cũng phát hiện ra không ít sự tình không bình thường liên quan đến lão…” Quy lão úp mở nói khiến Khương Bất Phàm sáng mắt, hắn là ngứa mắt nhất lão già này trong Thập Lục Tháp đấy.

“Nói… nói một chút…” Khương Bất Phàm hối thúc.

“Lão phu cũng chỉ là nghi ngờ… đặc biệt sự việc lần trước chúng ta kế hoạch lớn phái hơn mười tên trưởng lão truy tìm Cửu Long Phi Thiên Ấn bị ZERO nắm được mà bày binh bố cục chặn cướp, vì chuyện này mà trong tổ chức đã lập một cuộc điều tra nội bộ nhằm lôi ra kẻ nằm vùng nhưng đều không có kết quả… ta hoài nghi để có thể nắm rõ từng bước đi của chúng ta thì con chuột này phải có vị trí không nhỏ mà Bất Tử Lão Nhân là trong những kẻ đáng nghi nhất… lão chẳng phải là có một đoạn thời gian hồi còn thiếu niên ở bên phương Tây sao?” Quy lão cười gằn.

“Tốt… ta chỉ cần có vậy là đủ, quản gì lão già đó có hai mặt hay không nhưng chỉ cần có hoài nghi là đã đủ để khiến chiếc ghê của lão lung lay rồi… đợi nghĩa phụ trở về ta nhất định sẽ để cập đến chuyện này…” Khương Bất Phàm cười lớn.

“Lão phu đợi tin tốt của Thánh Tử! Còn chuyện Ma Tôn thì Thánh Tử định xử lí thế nào, hắn dù gì cũng là võ giả tham dự Xá Lợi đại hội được bề trên đồng ý nên chúng ta cũng không thể quá mức, tránh làm cho các vị đại lão không vui…”

“Hừ! Ta đương nhiên là biết như thế nhưng tên Ma Tôn này dạo gần đây cũng đã đủ cuồng ngạo rồi, ta muốn cho hắn biết ai mới làm chủ cái mảnh đất này… tổ chức một bữa tiệc mừng bổn Thánh Tử trở thành Cường Giả, ta muốn dẫm đạp Ma Tôn trước mặt toàn bộ các thế lực…” Khương Bất Phàm hai mắt sáng rực nói.

“Thánh Tử sáng suốt, tên này bây giờ chả khác gì cái gai trong mắt bọn chúng, bây giờ Thánh Tử ngài ra mặt hạ nhục hắn như một con chó chẳng khác nào khuếch trương hình ảnh Thánh Tử trong mắt đám người kia.” Quy lão gật gù đồng ý.

“Làm ngay đi! Ta có chút không nhịn được đến lúc đó mất.” Khương Bất Phàm cười nói, trong mắt hắn thì trời đất này sớm muộn cũng nắm trong tay mình, thất gia lục phái gì đó cũng là lũ sâu kiến phải xem thái độ của hắn mà tồn tại… Ma Tôn gần đây phong quang rất lớn rất thích hợp trở thành một hòn đá kê chân để hắn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.

Nửa đêm… sân bay Bắc Kinh…

Hai chuyến bay từ nam mỹ và Nhật Bản hạ cánh chỉ cách nhau tầm chục phút, từng đoàn khách khứa lục đục di chuyển ra ngoài…

Ở sau cùng đoàn khách từ chiếc máy bay Nhật Bản là một gã đàn ông mặc đồ đen, để râu rậm và đeo kính đen trông khá là hầm hố… không ai khác gã là Xuyên qua một chút cải trang hòa vào dòng người, nhìn qua từng chiếc camera ở các góc tường trong lối vào mà khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong khó hiểu.

Trên chiếc máy bay từ nam mỹ thì lúc cửa khoang hàng hóa vừa mở ra, ngay tức thì một bóng đen từ bên trong vọt ra làm hai gã nhân viên vận chuyển hành lý thất kinh… đến khi cả hai định thần lại hoảng hốt nhào ra tìm kiếm thì đã không còn hình bóng đáng sợ kia nữa, cái mùi nồng đậm khó chịu vẫn còn sộc vào sâu tận óc báo hiệu cho đó không phải là tưởng tượng… hai gã đổ mồ hôi nhìn nhau hồi lâu không thốt nên lời.

Độc Sĩ như một bóng ma thoát ra khỏi khoang chứa rồi lao nhanh về phía nhà ga, cho dù cái mùi và vẻ ngoài kỳ quặc đến dọa người của hắn khiến ai cũng khó chịu nhưng mà ở cái nơi hỗn tạp này thì thể loại người nào cũng có cho nên Độc Sĩ là không khó khăn gì hòa vào làn người đông đúc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...