Sói săn mồi - Quyển 2

Chương 78



Phần 78

7 giờ tối… Nhà hàng Kinh Bắc là nơi tổ chức buổi tiệc được trang hoàng lộng lẫy hết sức, từng ngọn đèn đều được thay mới để đảm bảo đêm hôm nay phải phát ra được ánh sáng mạnh nhất.

Khương Bất Phàm không chọn trang phục truyền thống của võ giả mà diện một bộ vest lịch lãm thời thượng, đây cũng không phải là một bộ vest thông thường mà là một bộ vest đắt tiền do nhà tạo mẫu hàng đầu Italia thiết kế mới được chuyển đến sáng nay và đương nhiên là nó có một cái giá không hề rẻ mà có khi là đủ tiền còn chưa mua được.

Cũng không thể phủ nhận Khương Bất Phàm khá điển trai, khuôn mặt góc cạnh nam tính cùng đôi mắt lạnh lùng khiến sát thương của hắn đối với những cô gái là khá lớn, không ít những ánh mắt câu dẫn từ khắp nơi đều liếc đến chỗ hắn.

Khương Bất Phàm đương nhiên là vui mừng, số lượng nữ nhân qua tay hắn cũng không ít nhưng hôm nay Đinh Lệ Nhiệt cũng có mặt nên hắn phải trưng ra bộ mặt thật đàng hoàng mới được… sắc đẹp của Đinh Lệ Nhiệt là hiếm có nhưng Khương Bất Phàm đối với người con gái này còn có tư tâm khác, hắn còn quá trẻ… tuy đã tu đến Cường Giả nhất cấp nhưng không biết bao giờ hắn mới có đủ thực lực để chân chính nắm quyền lực Thập Lục Tháp… chỉ có một nơi có thể giúp đỡ hắn nhanh chóng tăng lên cảnh giới… đó chính là Đào Hoa đảo.

Đào Hoa đảo không phải một môn phái đông người như Thiếu Lâm, Võ Đang hai đại phái nhưng thực lực luôn nằm trong top đầu mà không một thế lực nào dám coi thường, trải qua năm tháng dài đằng đẵng có không ít đại phái suy tàn nhưng Đào Hoa đảo vẫn luôn dự vững vị thế của mình nhờ môn phái này còn giữ được một thứ… truyền thừa…

Đào Hoa đảo mỗi đời đều có hai đại cao thủ chống lưng, đây cũng không phải là từ trên trời rơi xuống mà là do Đào Hoa đảo đời truyền đời lịch đại các cao thủ vào cuối con đường sinh mệnh đều nguyện hiến dâng toàn bộ bao gồm cả thể xác và linh hồn để tích lũy truyền thừa mỗi năm mươi năm một lần sẽ đề thăng hai người làm nhiệm vụ chống đỡ cho môn phái… những nguồn năng lượng này tích lũy bên trong một ao nhỏ được canh gác cẩn mật đêm ngày trên đảo nhỏ… hai người được chọn lựa tiếp thu truyền thừa được xưng là Thánh Mẫu và Thánh Vương của Đòa Hỏa đảo mà mẹ ruột của Đinh Lệ Nhiệt mỹ phụ kia không nghi ngờ chính là Thánh Mẫu đời này, thực lực cường hãn vô cùng…

Việc truyền thường này của Đào Hoa đảo cũng không phải là hoàn mỹ vô khuyết mà vẫn tồn tại yếu điểm đó là năng lượng truyền thừa có hạn định, cứ năm mươi năm thì sẽ tự động tiêu tán khiến võ giả trở lại cảnh giới vốn có của bản thân… Khương Bất Phàm nếu có thể lấy được Đinh Lệ Nhiệt thì nếu không có gì bất ngờ cũng sẽ được ‘hưởng sái’ suất truyền thừa thứ hai của Đòa Hoa đảo, năm mươi năm hắn cũng không ăn chay nên nếu tích lũy hùng hậu thì cùng lắm chỉ đánh rơi một hai cảnh giới mà thôi, điều quan trọng là với thực lực đề cao trước mắt hắn có thể đường đường chính chính làm được nhiều việc.

Các đời Thánh Nữ của Đòa Hoa đảo đều được các thế lực rào trước đón sau tìm mọi cách hợp duyên vì kẻ nào không muốn môn phái hay gia tộc mình có một đại Cường Giả đây, nói đâu xa chính cha của Đinh Lệ Nhiệt Thánh Nữ đời này trước kia là đại đệ tử của Hoa Sơn đại phái, để có thể đánh động Đào Hoa đảo năm đó chấp thuận cho cuộc hôn nhân này thì Hoa Sơn đã phải nhịn đau cắt đi bảy tám phần tài lực của môn phái đấy… dù sao đổi được một Cường Giả cấp cao có thực lực chấn nhiếp và một thế lực thân gia cường hãn như Đào Hoa đảo thì tính ra Hoa Sơn cũng không thiệt thòi lắm, đây cũng là biện pháp duy trì sinh ý trên một hòn đảo ngăn cách với bên ngoài của cao tầng Đào Hoa đảo các đời… tính ra thì cả hai bên đều có lợi.

Đời này thì khác, lòi ra một tên Khương Bất Phàm có một vị cha nuôi quái vật khiến các thế lực biết có tranh dành cũng không có cửa với Thánh Tử… cứ thế mặc định cho Khương Bất Phàm cùng Đinh Lệ Nhiệt sớm muộn cũng sẽ trở thành vợ chồng, chỉ là đợi chờ thời gian thích hợp vì Thánh Vương cùng Thánh Mẫu mới chỉ tại vị gàn hai mươi năm thôi.

“Phàm ca!” Giọng nữ trong trẻo reo lên khiến Khương Bất Phàm mừng rỡ… là người hắn mong chờ đêm ngày đã đến rồi.

Đinh Lệ Nhiệt hôm nay diện một thân váy trắng tinh khôi, tóc dài xõa ngang vai trần khêu gợi, khuôn mặt tinh mỹ xinh đẹp cùng nụ cười tươi trên môi làm ai cũng phải say đắm không thể chuyển dời ánh mắt.

“Lệ Nhiệt! Nàng đến rồi!” Khương Bất Phàm bước nhanh về phía cửa, nơi mà bóng hồng người yêu vừa xuất hiện… cả hai không ngại ngần mà nắm tay nhau trao cho đối phương những ánh mắt trìu mến, có lẽ như thiên thời địa lợi nhân hòa nên Khương Bất Phàm đã chiếm trọn lấy trái tim Đinh Lệ Nhiệt từ lâu mất rồi.

“E hèm!” Tiếng hắng giọng khiến Khương Bất Phàm tỉnh lại trong mê say, hắn đưa mắt qua nhìn thấy mỹ phụ mà có phần bất ngờ.

“Bá mẫu! Không ngờ người cũng đến.” Khương Bất Phàm vui sướng reo lên, vẻ đẹp của Thánh Mẫu Đào Hoa đảo – Hứa Tình, thân mẫu của Đinh Lệ Nhiệt.

Hứa Tình tuổi tứ tuần nhưng vẻ đẹp nhờ bảo dưỡng và võ công thâm hậu vẫn là quyến rũ mê người, nếu con gái nàng là vẻ đẹp tinh khôi đầy sức sống của tuổi trẻ thì ở mỹ phụ này là vẻ đẹp mặn mà của những người phụ nữ tình trải, đôi môi dày cùng cặp mắt đen láy hút hồn khiến bản năng nguyên thủy trong người nam nhân không thể nào khống chế… Khương Bất Phàm đương nhiên là không phải ngoại lệ, hắn mê mẩn sắc đẹp mặn mà của Hứa Tình đến nỗi khi ngủ cũng mơ thấy được chơi đùa nàng dưới thân nhưng bên ngoài vẫn luôn bảo trì đúng mực vì còn chưa tiếp nhận cái truyền thừa khốn kiếp kia.

“Bất Phàm! Hôm nay đến đây rất nhiều thế lực lớn, ngươi cùng Nhiệt nhi nên đi chào hỏi mọi người trước mới phải đạo.” Hứa Tình nghiêm mặt nói.

“Bá mẫu dạy phải… là Phàm nhi thất lễ rồi!” Khương Bất Phàm gật gù đồng ý rồi ngay tức thì nắm tay kéo Lệ Nhiệt tới ra mắt các thế lực.

Nhìn đôi trẻ hạnh phúc mà Hứa Tình cũng có chút vui vẻ, làm mẹ ai không muốn con hạnh phúc đây… cuộc hôn nhân lợi ích của nàng và người chồng đều không có tình cảm nên những năm qua đều là sống trong cô đơn, cả hai trong những sự kiện lớn vẫn là nắm tay thể hiện ra bộ mặt hạnh phúc viên mãn nhưng có mấy ai biết phía sau là đường ai nấy đi, Thánh Vương tên khốn nạn kia thậm chí còn có một hậu cung nho nhỏ ở Hoa Sơn đại phái, ngay cả trong Đào Hoa đảo thì cũng không có ít nữ đệ tử rơi vào ma trảo của hắn. Hứa Tình cho dù giận dữ nhưng cũng vì bộ mặt của môn phái mà nhẫn nhịn ngày qua ngày, nàng cầu mong Khương Bất Phàm thật lòng yêu thương nữ nhi của mình để nàng không phải chịu đau khổ.

Ở sau lưng Hứa Tình, Thừa Lâm ánh mắt nhìn về hướng Khương Bất Phàm không hề che dấu sát ý… nàng yêu Đinh Lệ Nhiệt… thật là yêu một cách đắm say, ngay từ còn nhỏ Thừa Lâm đã cảm giác được mình khác với những cô bạn đồng lứa khi nàng không thích ăn mặc thời trang hay trang điểm và chơi búp bê, nàng thích mặc đồ con trai, cắt tóc ngắn và… đánh nhau. Tư chất của Thừa Lâm cũng thuộc loại hiếm có nên mới được Hứa Tình phát hiện và thu làm đệ tử chân truyền duy nhất, tuy không ở vị trí Thánh Nữ nhưng địa vị của nàng ở Đào Hoa đảo không hề thấp vì ai cũng biết nếu không có gì bất trắc thì tương lai nữ nhân này sẽ là một vị trưởng lão đầy quyền uy chỉ sau Thánh Mẫu và Thánh Vương hai người.

Thừa Lâm lúc lên mười cũng là lúc nàng nhận ra mình thích một nữ nhân, không ai khác là cô bé Đinh Lệ Nhiệt con gái ruột của sư phụ và thua nàng một tuổi, vì ở cùng nhau nên cả hai thường chơi đùa cùng nhau, càng lúc tình cảm mà Thừa Lâm dành cho Lệ Nhiệt lại trở nên sâu đậm, nàng bắt đầu ghét bất cứ đứa con trai nào tiếp cận hay thậm chí là đến gần Lệ Nhiệt… việc này còn trở nên cực đoan đến nỗi Hứa Tình phải ra tay can thiệp… đó cũng khoảng thời gian đau khổ của Thừa Lâm khi nàng cùng Lệ Nhiệt bị tách ra, nàng không được mỗi ngày được nhìn thấy hình bóng trong tim nữa vì Lệ Nhiệt được gửi đến đất liền học tập… lớn lên Thừa Lâm hiểu rằng chuyện của mình sẽ không bao giờ xảy ra, nàng bắt đàu thu liễm lại mà dồn tâm trí vào tu luyện chỉ vì một múc đích, dành cả đời này để bảo hộ sư phụ cùng Lệ Nhiệt… nói là thế nhưng mỗi khi nhìn thấy Lệ Nhiệt tay trong tay hạnh phúc cùng Khương Bất Phàm thằng con hoang thì máu nóng trong người Thừa Lâm không thể ngừng sôi, nàng muốn xé cái gương mặt điển trai kia đi thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Bữa tiệc xảy ra rất vui vẻ khi các thế lực lớn nhỏ liên tục hướng Khương Bất Phàm buông lời nịnh bợ lấy lòng cùng dâng lên những món quà tặng xa xỉ… nhưng đột nhiên…

“Hahahaha… quả đúng là Thánh Tử có khác, khí thế bất phàm như long như hổ làm các thế lực gàn xa kéo đến ngùn ngụt… Ngụy Siêu vì có chút việc bận nên tới trể rồi… thật là đáng trách, đáng trách mà…” Từ phía cửa lớn, một tiếng cười cuồng ngạo phá tan không khí bữa tiệc làm ai nấy cũng nhíu mày cho đến khi nghe thấy danh tự của kẻ đến thì không ít kẻ biến sắc mặt… Ma Tôn đến.

Người có tên cây có bóng, Ma Tôn hai chữ khiến mỗi thế lực mỗi khi nhắc đến lại đau đầu không thôi, vô liêm sĩ hay điên dại là chưa thể hình dung hết sự quỷ dị về tính cách của tên này, không một ai có thể đoán được Ma Tôn hay làm gì, điều đó còn đáng sợ hơn thực lực khủng bố của gã.

Long bước vào, vẫn là bộ hắc ý rộng thùng thình nhưng vẫn tôn lên cơ thể hoàn mỹ tràn đầy cơ bắp của hắn, nhìn vào hắn khiến người ta cảm tưởng đang đối mặt với một đầu sói hung ác khổng lồ vô cùng khát máu, vô cùng hung tàn… khác với những lần trước đơn độc hành tẩu, theo ngay sau Long là một nữ nhân dáng người thướt tha khiến đám nam nhân nuốt nước miếng liên hồi, không ai thấy mặt nàng vì đã bị một tấm lụa đen che đi nhưng những đường cong mê ngươi cũng đã đủ chết người rồi.

“Mẹ kiếp! Bên cạnh thằng này còn có loại hàng cực phẩm này?” Khương Bất Phàm hai mắt cũng không nhịn được liếc qua chỗ nữ nhân kia mấy lần, trong đầu hắn thầm nghĩ… bên cạnh Đinh Lệ Nhiệt thấy mình mất đi vị trí trung tâm của bữa tiệc cũng là rất khó chịu.

Ánh mắt quen quanh bữa tiệc, Long ngay tức thì xác định được Khương Bất Phàm là ai cho dù trước đây là chưa từng gặp mặt, hắn có chút sửng sốt bởi vẻ đẹp tinh khôi của Đinh Lệ Nhiệt nhưng mà thu hút hơn cả vẫn là sự mặn mà đến từ Hứa Tình ở gần đó… nàng làm hắn nhớ đến cơ thể nóng bỏng của Xuân, nhứng sướng khoái khi được đâm sâu vào khe lồn ẩm ướt của mẹ ùa về tràn ngập trí não hắn, bên dưới con cặc là có chút phản ứng ngỏng đầu lên rồi.

Bị ánh mắt xâm lượt có phần biến thái của Long nhìn đến khiến Hứa Tình có chút nhíu mày, nàng nghe nói về tên điên này không ít nên biết hắn còn rất rất háo sắc, một đêm có thể chinh chiến hàng chục mỹ nhân không biết mệt… trong suy nghĩ của nàng thì những kẻ chìm đắm trong nhục dục khi còn tuổi trẻ như Ma Tôn thì làm gì có tương lai cho nên nàng chỉ hừ lạnh một tiếng đồng thời thả ra một chút khí thế răn đe.

“Ồ!” Long hai mắt sáng rực khi hắn thế mà khí thế bị chèn ép bại lui làm tỉnh lại trong dục mộng… là từ mỹ phụ kia? Chỉ qua khí thế hắn đã cảm nhận được nàng còn mạnh hơn Thiết Hỏa lão nhân ngày đó… là Cường Giả bát cấp sao? Nàng trông không giống mấy lão bất tử nha… Long có chút tò mò.

“Ngươi là Ngụy Siêu?” Thấy không khí bữa tiệc có phần quái lạ khi có sự xuất hiện của Ma Tôn, Khương Bất Phàm cười lạnh tiếng đến mở lời.

“Ngài là Thánh Tử? Tiểu nhân Ngụy Siêu – Lục trưởng lão đương nhiệm ra mắt Thánh Tử, Thánh Tử đúng là nhân chung chi long, rồng trong loài người khí thế bất phàm, người nhìn liền yêu, hoa nhìn liền thẹn…” Long mở miệng khiến toàn bộ bất động há hốc mồm… con mẹ nó chứ bọn họ đều đã từng nịnh hót nhưng mà đến tình trạng vô sĩ như thế này còn là chưa từng thấy.

Đinh Lệ Nhiệt trước giờ cũng chưa từng tao ngộ một kẻ có thể phát ra những từ ngữ như vậy nên trừng mắt chăm chú nhìn vào Long… sao một kẻ điển trai và nam tính như thế này mà lại có một tính cách như vậy chứ… nàng không hiểu nỗi. Hứa Tình mặc dù biêt qua về Ma Tôn nhưng cũng bị cử động của hắn làm cho sửng sốt… riêng chỉ có mỗi Thừa Lâm là vẫn giữ sắc mặt lạnh lẽo không cảm xúc, đối với nàng thì bất cứ việc gì không đả động tới Đinh Lệ Nhiệt hay Hứa Tình thì đều không đáng quan tâm.

“Ngừng… ngừng, …” Khương Bất Phàm không nghe nỗi nữa mà dơ tay khoát tay quát lên, mặt hắn đỏ như gấc vì thẹn trước những lời nịnh hót thái quá kia của Long… có điều khuôn mặt hắn ngay sau đó vặn vẹo khó coi vô cùng vì hắn nhận ra mình đang bị trêu chọc, lời lẽ nịnh hót chẳng khác nào con dao hai lưỡi, nó có thể để khiến con người ta vui vẻ bởi nghe thấy điều tốt đẹp nhưng cũng có thể làm công cụ để sỉ vả đối phương một cách bóng gió… trong trường hợp này không nghi ngờ là Ma Tôn đang trêu chọc hắn.

“Ui… Thánh Tử sao khuôn mặt lại khó coi như vậy, có phải là đêm qua là ‘vận sức’ quá độ khiến hôm nay có chút đuối sức… cái này thì Ngụy mỗ có không ít phương thuốc cùng tư thế có thể giúp Thánh Tử chinh chiến không biết mệt mõi…” Long cười lớn làm Khương Bất Phàm xém chút thổ huyết.

“Ngươi… ngươi…” Khương Bất Phàm lắp bắp nói không ra lời rồi, ở ngay trước mặt người yêu cùng đông đảo các thế lực hắn lúng túng không biết nên nói cái gì.

“Ngụy Siêu! Chú ý hình tượng của bản thân ngươi, là một trưởng lão của Thập Lục Tháp cao quý lại không biết xấu hổ đề cập đến những điêu dơ dáy trước mặt mọi người vậy sao?” Quy lão vỗ nhẹ vào vai Khương Bất Phàm truyền vào một ít nội lực giúp gã bình tâm lại trong khi mở miếng giáo huấn Long.

“Vị tiền bối này là?” Long thu lại vẻ cợt nhả mà thay vào đó là biểu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nói.

“Lão nhân là hộ vệ của Thánh Tử.” Quy lão cười đáp.

“Hộ vệ? Ta nói này lão tiền bối, ngài thân hộ vệ mà lại để Thánh Tử thân thể cao quý bị vài ba ‘con yêu tinh’ nào đó hút sạch đến nỗi hôm nay mệt mỏi thì thật là… không được… không được…” Long tỏ đáng tiếc nói khiến Quy lão trợn mắt, quả thật là đêm qua Khương Bất Phàm có mây mưa với một nữ nhân nhưng làm gì có chuyện vì tình dục quá độ làm cho hôm nay thất thố… có điều Khương Bất Phàm nãy giờ còn chưa hết sốc để phản bác nên mặc định là lão cùng với gã bị người ta trùm cho tội lỗi.

“Phàm… Phàm ca…” Ở ngay bên cạnh, Đinh Lệ Nhiệt bấu nhẹ cánh tay của gã ra hiệu cho gã nói gì để thanh minh đi… nàng có chút gấp vì cho dù không tin vào lời gã đàn ông này nói nhưng mà bản tính nữ nhân mà, nghi ngờ vẫn là có.

Khương Bất Phàm luồng cuống đầu óc không đủ dùng, đêm qua hắn quả thật là có chơi gái… hắn sợ… sợ nói lung tung thì hình ảnh bao năm qua mình gây dựng trong mắt Đinh Lệ Nhiệt cùng giang hồ sẽ đổ vỡ cho nên còn chư dám mở miệng.

“Hắc hắc! Thánh Nữ yên tâm, Thánh Tử cũng đã đột phá đến Cường Giả nên khí lực hồi phục rất nhanh, ước chừng đêm nay thôi thì Thánh Tử đã có thể đại chiến ba trăm hiệp với nữ nhân rồi, quả nhiên là một bậc anh hùng hào kiệt vì chí hướng chinh phục mỹ nhân mà dốc lòng tu luyện… ta tuyên bố Thánh Tử chính là thần tượng của Ma Tôn này.” Long nói như hét khiến đám người một lần nữa trố mắt nhìn.

“Phụt!” Giận dữ công tâm, Khương Bất Phàm vậy mà không nhịn nỗi nữa phun ra một ngụm tiên huyết, ý từ trong lời nói của Ma Tôn đã qus rõ ràng, hắn dốc lòng tu luyện chỉ là để chơi gái sao?

“Ngươi… câm miệng!” Quy lão hoảng hốt truyền nội lực giúp Khương Bất Phàm ổn định tâm tình, lão hướng Long quát lên, khí thể bùng nổ đầy uy hiếp… coi bộ nếu Long không djừng lại thì thật sẽ ra tay trấn áp.

“Im thì… im…” Long ủy khuất nói, hắn làm động tác khóa phéc – mơ – tuy trên miệng…

Bữa tiệc đang đông vui chỉ vì vài câu nói đã trở thành ảm đạm hết sức, ai cũng biết Ma Tôn dở trò nhưng mà từ đầu đến cuối mong chờ Thánh Tử nói một lời bào chữa hay là dọa nạt Ma Tôn vẫn là không thấy… đã bắt đầu có người hoài nghi Khương Bất Phàm có phải phế vật không vì hắn chỉ vì mấy câu nói bóng gió đã giận dữ công tâm đến phun ra tiên huyết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...