Sói săn mồi - Quyển 4
Chương 15
“Ra là Bất Tử Lão Nhân ngài đã có chuẩn bị từ sớm, coi bộ tai mắt của tiền bối trong ba nhà chúng ta cũng không ít và ở vị trí khá cao!” Không một chút run sợ, Đoàn Dự lạnh lùng nói.
“Ma Tôn và những bí mật của hắn luôn làm lão hủ tò mò nên đặc biệt chú tâm đến các ngươi cũng không có gì là lạ, lão phu hỏi lại một lần… thứ đồ kia hiện đang ở đâu?” Bất Tử Lão Nhân nghiêm nghị quát.
“Đồ vật của chủ nhân cũng dám tính toán đến, lão già ngươi phải chăng ngại sống lâu?” Trương Tam Phong râu tóc dựng đứng gầm lớn.
“Vẫn tiếp tục kỳ vọng vào Ma Tôn sao? Hắn hiện ốc không mang nổi mình ốc đã bị một thế lực chí cực mà các ngươi không thể tưởng tượng nổi bắt lấy vậy nên đám giun dế các ngươi cũng không cần phải hy vọng vô ích. Được thôi… xem ra không cho không cho các ngươi nếm một chút đau khổ là không thể làm cho các ngươi thành thật hơn một chút… Huyền Minh, trông cậy vào ngươi rồi!” Quay sang đồng bạn, Bất Tử Lão Nhân cười nói.
“Ta rất sẵn lòng!” Huyền Minh Cư Sĩ lãnh đạm gật đầu.
“Ma Tướng ba người các ngươi liệu có thể mở một đường máu?” Thực lực hai bên quá chênh lệch, Độc Sĩ truyền âm nhập mật với ba tên Ma Tướng phía sau.
“Rất khó, mười tên thập nhất cấp đã vượt quá xa khả năng của chúng ta!”
Cảm giác được khí tức cuồn cuộn như rồng như hổ của đối phương đè ép đến, Dương Kiên cắn răng bất lực nói và cũng không thể trách một tên thập cấp như lão được, Quách Ngoan cùng Quách Thoại thì khỏi khỏi phải nói đều ảo não nặng nề.
“Hắc hắc… không cần phải suy tính những trò vặt vãnh trước mặt bản tọa, hôm nay các ngươi không kẻ nào thoát được khỏi nơi này!”
Không nhiều lời vô ích như Bất Tử Lão Nhân, Huyền Minh Cư Sĩ đột nhiên biến mất và chỉ một sát na sau xuất hiện trước mặt đám người Đoàn Dự cùng với một nắm đấm cực độ hung mãnh.
“Mau tản ra chạy trốn!”
“Thánh Hỏa Thần Công – Hỏa Biến Thần Quyền.”
Là kẻ có tu vi cao nhất nên Dương Kiên dĩ nhiên phải đứng ra đón đỡ một đấm này thay cho những kẻ phía sau, đệ tam Ma Tướng mở miệng gào thét trong khi vận khởi mười hai thành công lực tung quyền ấn mang theo hỏa diễm ngập trời tiếp đón nắm đấm của Huyền Minh Cư Sĩ.
“Phanhhh!!!”
“Ầmmm… Ầmmm… Ầmmm…”
Một quyền đối một quyền, Dương Kiên có thôi động toàn bộ công lực cũng không giúp cho lão tránh được việc biến thành một huyết cầu thực thụ bắn ngược ra sau như đạn pháo và cày xới mặt đất thành một rãnh sâu dài hơn trăm mét, toàn thân vị thập cấp cao thủ không chỗ nào lành lặn, kinh mạch cùng xương cốt bị chấn vỡ hoàn toàn do kình lực khủng khiếp của đối phương trùng kích, không kẻ nào ngờ được đằng sau thân hình mảnh khảnh kia của Huyền Minh Cư Sĩ lại ẩn chứa một sức mạnh chẳng khác nào thượng cổ hung thú.
“Thập nhị cấp hay là nửa bước thập tam cấp cao thủ… không chừng còn có thể là… thập tam cấp cao thủ!”
Ở bên cạnh Long nhiều nên Xuyên cùng Độc Sĩ rất mẫn cảm với khí tức của Cường Giả, Huyền Minh Cư Sĩ một đấm vừa rồi uy lực có thể nói ngang ngửa một chín một mười với Khổng gia – Khổng Quân hay Phật đạo – Bồ Đề Lão Tổ, chỉ là một kích mở đầu và không ai biết rằng Huyền Minh Cư Sĩ một quyền kia phát động mấy phần sức mạnh, Xuyên nặng nề truyền âm nhập mật với đám người Đoàn Dự, sắc mặt của ba nhà võ giả đều tái đi trông thấy.
“Minh Giáo lão tổ lại không thể tiếp của ta một đấm xuất sử chưa đến nửa thành công lực? Cái mà các ngươi coi là thế gia đại phái trong mắt bản tọa cũng chỉ là rác rưởi không hơn!”
Dành cho Dương Kiên một ánh mắt khinh bỉ, Huyền Minh Cư Sĩ cười lạnh sỉ nhục nhưng ở đây kẻ nào dám phản bác? Lý lẽ luôn thuộc về kẻ mạnh.
“Hahaha… tam đại cự long của giang hồ lại cam chịu bị sỉ nhục như những con cún con ngoan ngoãn như thế này sao? Đám người các ngươi chỉ là chó của Ma Tôn và đã làm chó thì suốt đời suốt kiếp phải làm chó! Bản tọa chỉ hỏi lại một lần cuối, đoàn linh hồn kia ở đâu?” Thả ra cường đại uy áp nặng như núi đè ép đến, Huyền Minh Cư Sĩ vừa tiếp tục sỉ nhục vừa gào lớn tra hỏi.
“Phanhhhh… Phanhhh… Phanhhh…”
Những tiếng nổ rợn gáy vang lên bao trùm biệt phủ, chỉ sau một hơi thở đã có đến mười tên võ giả vì tu vi thấp kém không thể chịu đựng nổi áp lực đáng sợ mà bị chấn nổ thành mười đoàn huyết vụ tanh tươi, nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ và đã bắt đầu có những ánh mắt nhìn đến Đoàn Dự, kẻ được cho là thân tín nhất với Ma Tôn.
“Chủ… chủ nhân, ngài đang ở đâu?”
Tu vi không cao nhưng được ma khí của Long hỗ trợ nên Đoàn Dự có thể miễn cưỡng chống lại uy áp từ Huyền Minh Cư Sĩ, hắn dĩ nhiên cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phía nhưng có chết thì hắn cũng sẽ không nói ra và cho dù có muốn nói thì hắn cũng thật không biết đoàn linh hồn kia được cất giấu ở nơi nào vì nó trực tiếp được Quân Tiếu cất giấu bảo vệ tại một nơi bí mật, việc con hàng này có thể làm hiện tại chính là cầu trời khấn phật cho Ma Tôn sớm trở về.
“Phanhhhh… Phanhhh… Phanhhh…”
“Aaa… ta không muốn chết… hắn… chỉ có hắn biết được thứ mà đại nhân ngài muốn hiện đang ở đâu!”
Lại thêm mười mấy tên võ giả nổ tung khiến những kẻ còn lại sợ hãi đến cùng cực và rốt cuộc cũng có người phản bội, một tên chấp sự của Võ Đang chỉ vào Đoàn Dự gào lên.
“Hắc hắc… Đoàn công tử ngươi xem, toàn bộ tính mạng của đám rác rưởi này dựa vào một câu nói của ngươi đó!”
Có vẻ như nắm rất rõ vai trò của những kẻ có mặt tại đây, Huyền Minh Cư Sĩ từ đầu đã nhắm đến Đoàn Dự và chỉ đợi có kẻ chỉ điểm mà thuận nước đẩy thuyền tạo áp lực, uy áp từ gã theo đó cũng đè ép khiến xương cốt Đoàn Dự kêu răng rắc muốn vỡ nát, khuôn mặt Đoàn gia công tử tái nhợt vì đau đớn khôn cùng.
“Hahaha… chúng ta quả nhiên là rác rưởi trước mặt ngươi nhưng trước mặt chủ nhân thì ngươi đồng dạng không hơn rác rưởi là bao đâu thằng chó… Rắccc… Rắccc… tiếp đi, cho ta thấy bản lĩnh thật sự của ngươi chứ một chút đau đớn này còn không đủ để bổn công tử thường thức đâu!”
Mặc cho máu tươi trào ra nơi khóe miệng, Đoàn Dự cuồng tiếu cười đầy ngạo nghễ làm Huyền Minh Cư Sĩ sắc mặt âm trầm thêm vài phần, sự trung thành của đám kiến hôi này với Ma Tôn làm hắn rất không thoải mái.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản tọa sẽ giúp ngươi cảm thụ được chân chính đau đớn là như thế nào!”
Lửa giận bốc lên, Huyền Minh Cư Sĩ chụp một trảo hiểm độc lên đầu Đoàn Dự, khí thế tuyệt đối hung tàn làm con hàng này hai mắt trợn trừng, một đời phong lưu khoái hoạt của hắn sẽ kết thúc tại đây sao?
“Khặc khặc… lại dám động đến người của ta, ngoài việc biến đổi gen thì Zero các ngươi còn biến đổi cả lá gan đến mức không sợ chết sao?”
Dị biến nổi lên, Huyền Minh Cư Sĩ cùng Bất Tử Lão Nhân và đám thủ hạ lông tóc dựng đứng bởi một giọng nói xa lạ và đến khi chúng ngước mặt lên trời thì toàn thân đã không còn tự chủ nữa run lên bần bật…
“PHANHHH!!!”
Một đạo âm thanh khủng bố chấn rung đất trời đánh dấu cho xuất hiện của một vết rách đen kịt đầy kinh khủng nơi không gian bên trên biệt viện, trong khi hết thảy võ giả đang sững sờ thì phiến thiên địa rộng lớn bao trùm nơi đây cứ thế bị một cỗ khí thế tuyệt đối đáng sợ đè nén đến khó thở, tại cỗ khí tức kia người ta cảm giác được sự hung mãnh tuyệt luân như thượng tôn chiến thần giáng lâm và cả sát ý tối cực như vạn thế ma vương hàng lâm.
“Oànhhh… Oànhhh… Oànhhh…”
“Nhị trưởng lão, đã lâu không gặp!”
Âm thanh lạnh lẽo như tiếng gọi thần chết và mười tiếng nổ tung vang lên làm mấy trăm võ giả bừng tỉnh mà đặc biệt là Bất Tử Lão Nhân, không ai có thể tưởng tượng nổi toàn bộ mười tên võ giả thập nhất cấp lại cứ thể bạo tạc thành phấn vụn trước uy áp kinh thần khiếp phật kia vậy nhưng Bất Tử Lão Nhân dường như không để tâm đến, hai mắt lão trợn trừng nhìn lên bầu trời trên cao, nơi đang bị tầng tầng lớp lớp mây đen che phủ và một thân ảnh đầy bá đạo đang tùy ý lăng không nhìn lấy lão nở một nụ cười tà dị… hắn… vậy mà còn sống?
“Ngươi… ngươi…” Nhắm nghiền hai mắt để tĩnh tâm rồi trợn thật to để nhìn thật rõ, lần nào Bất Tử Lão Nhân cũng không thể tin vào những gì mình nhìn thấy mà chỉ phát ra được những chữ lắp bắp.
“Hahaha… Thật mừng là lão vẫn nhận ra gương mặt này!”
Ngạo nghễ cuồng tiếu cười vang giữa bầu trời, Long xuất hiện với một thân hắc y khắc họa vô số những ma văn quỷ dị, phản tổ và tu luyện bốn đại thần công giúp thân thể hắn đạt đến một đẳng cấp cực cao và gần như là hoàn mỹ của nhân loại… cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập năng lượng, đầy đầu tóc đen cuồng loạn trong gió, song long hộ thể đầy uy vũ, Long hiện tại hết sức mạnh mẽ vậy thế nhưng đặc biệt nhất vẫn là khuôn mặt hết sức trẻ trung đúng như số tuổi thật của bản thân…
… hắn hiện tại mới chính là mình, Long của nước Việt kể cả ngoại hình lẫn bên trong linh hồn.
“Khí tức này… từ trước đến nay ngươi chính là Ma Tôn?”
Cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc từ đối phương, Bất Tử Lão Nhân run giọng lắp bắp hỏi, từ khi nào mà toàn thân lão đã nổi da gà rồi.
“Đúng, ta thật phải cảm ơn ngươi vì đã cho ta cơ hội để hiểu rõ thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu!”
“Rầmmmm… Rănggg… Rắcccc…”
Long cười lạnh đáp, khí tức của hắn khóa chặt Bất Tử Lão Nhân làm lão cảm tưởng như bị trăm nghìn ngọn núi đè ép đến, hai chân lão cứ thế cắm sâu vào mặt đất đến ngập gối, toàn thân xương cốt muốn vỡ vụn, hiện tại có thể động một ngón tay thôi cũng là chuyện xa xỉ với kẻ đứng đầu Zero.
“Huyền Minh, mau cứu ta!”
Khiếp hãi vì thực lực đáng sợ của Long, Bất Tử Lão Nhân hoảng hốt truyền âm nhập mật cho đồng bạn, lão thật không thể hiểu nỗi tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà thanh niên mà lão coi như giun dế lại có thể biến mạnh đến mức này.
“Không thể… ta… cũng không phải đối thủ của hắn!”
Không còn phe phẩy quạt nhỏ và cũng không còn gương mặt đầy tự tin, Huyền Minh Cư Sĩ lắc đầu đáp.
“Khốn kiếp… ngươi đã là thập tam cấp…” Bỏ qua cả truyền âm, Bất Tử Lão Nhân gào thét điên cuồng như con thú dại.
“Uy áp cỡ này thì thập tam cấp đỉnh phong sợ rằng cũng không tiếp nỗi hắn một kích, phát tín hiệu kêu gọi số 3, chỉ có hắn mới là đối thủ xứng tầm với kẻ này!”
Không mất bình tĩnh như Bất Tử Lão Nhân, Huyền Minh Cư Sĩ lạnh giọng quát giúp đồng bọn tỉnh lại trong sợ hãi, phải… cái lưới bọn chúng quăng lên biệt viện này vẫn còn đó một quân bài dự phòng để đảm bảo không để xảy ra bất cứ sai sót nào, một tên Vương Giả cho dù chỉ là sơ cấp cũng đủ để giải quyết mọi vấn đề.
“Hắc hắc… không cần phải gọi, ta đã giúp các ngươi mang hắn đến đây rồi…”
“Lộp… bộp… lộp… bộp…”
Tùy ý để đối phương bàn tính kế hoạch đã đời trước mặt, Long cười nhạt chụp trong hư không ra một đồ vật và ném nó đến dưới chân Bất Tử Lão Nhân để lão cùng Huyền Minh Cư Sĩ phải há hốc mồm… đầu lâu, một cái đầu lâu của một tên Vương Giả lại đang lăn long lóc dưới chân chúng như một trái banh không hơn.
“Số… số 3… đó quả thật là gã… không… không thể nào…”
Dĩ nhiên nhận ra đồng bạn, Bất Tử Lão Nhân lắp bắp nói không nên lời vì cơ miệng căng cứng do quá đỗi sợ hãi.
“Chạy… muốn sống sót chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính ngươi rồi!”
“Oanhhh!!!”
Quyết đoán bỏ qua đồng bạn, Huyền Minh Cư Sĩ toàn thân gập lại rồi đột ngột bật ra như lò xo bắn nhanh về một phương trốn chạy, tốc độ của hắn tuyệt đối đáng sợ như một tia chớp vạch phá qua không gian.
“Trước mặt ta còn muốn chạy, để ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là sức mạnh thực thụ đi!”
Sói săn mồi sao có thể để con mồi trốn thoát khỏi nanh vuốt, giọng nói của Long quanh quẩn tại hư không trong khi thân ảnh đã hoàn toàn biến mất.
“BẠO MA VÔ CỰC QUYỀN!”
“OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”
Trốn cực nhanh nhưng Huyền Minh Cư Sĩ không thể ngờ tốc độ của đối phương còn ở trên mình đến nhiều bậc, ba đấm hung mãnh ập đến ngay sau lưng khiến gã không thể không biến chuyển thân hình để đón đỡ nếu không muốn bị đập thành một miếng thịt nát.
“HỔ HẠC SONG HÌNH QUYỀN!”
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Thôi động mười hai thành công lực, Huyền Minh Cư Sĩ thật quyết tâm muốn đỡ lấy ba đầu quyền hung tàn của Long nhưng thực lực hai bên chênh lệch như trời với đất, nắm đấm còn chưa kịp tung ra thì vị thư sinh đáng thương đã ăn trọn ba đấm Bạo Ma Vô Cực Quyền.
“Rầmmm… Rầmmm… Rầmmmm…”
Bị đánh bay như một viên cầu thịt cày nát đại địa thành một đường rãnh dài đến đến gần một cây số, Huyền Minh Cư Sĩ toàn thân da thịt cùng xương cốt đều bạo nát hoàn toàn bởi kình lực tuyệt đối khủng bố của Long, gã cũng không còn đầu lâu nữa vì đã triệt để nổ tung trước quyền đầu của quái vật, thập tam cấp cao thủ tuyệt đối không chịu nổi một kích của ma đầu.
“Không cần phải giả chết, ngươi chỉ có một cơ hội cuối cùng để thi triển ra bản lĩnh thật thụ nếu không muốn mang theo tiếc nuối xuống địa ngục!” Dửng dưng nhìn lấy thi thể của Huyền Minh Cư Sĩ, Long cười lạnh mở miệng nói.
“Khặc khặc… tiềm lực đáng sợ lại có trí khôn hơn người, số 5 thật quá ngu ngốc vì đã để cho ngươi sống sót. Số 3 đã chết trong tay ngươi vậy thì số 4 là ta có sử dụng đến ‘nó’ cũng không thể tránh khỏi thất bại nhưng ngươi nói đúng, ta thật sẽ không cam lòng nếu cứ thế nằm lại tại mảnh đất này khi chưa thi triển hết bản lĩnh!”
Từ một cỗ thi thể rách nát không đầu, Huyền Minh Cư Sĩ dần dần đứng dậy một cách quỷ dị, những vết thương trên người gã lành lặn nhanh đến nỗi có thể thấy bằng mắt thường và rất nhanh thôi một cái đầu mới lại mọc từ cái cổ gã như mầm non lớn dậy từ thân cây, qua gần một trăm hơi thở thì một Huyền Minh Cư Sĩ hoàn hảo lại xuất hiện trước mặt Long và chỉ khác một chút là ở sắc mặt có phần nhợt nhạt hơn mà thôi.
“Rănggg… Rắccc… Rănggg… Rắccc…”
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, Huyền Minh Cư Sĩ từ một tên thư sinh nhã nhặn bắt đầu biến đổi thành một đầu quái vật đúng nghĩa, một lớp vỏ cứng từ dưới lớp da nổi lên che phủ toàn bộ thân thể gã như một loại giáp xác… xương cốt và các bộ phận thân thể của Huyền Minh Cư Sĩ cũng biến đổi lớn lao, các khớp xương của gã xoay chuyển để hai tay gập lại trước ngực như hai cái càng tôm, bên dưới hai chân phân tách thành bốn chi đầy gai nhỏ.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-4/
“Thân thể của ta được tổng hợp từ hai nghìn loại gen của các chi thứ giáp sát từ thời đại thượng cổ đến nay, hy vọng với sức mạnh hiện tại thì ta có thể thỏa mãn ngươi một phần nào đó!”
“OANHHH!!!”
Không hề cầu xin và có ý định cầu xin tha mạng, giọng nói của Huyền Minh Cư Sĩ từ bên trong bộ giáp cứng rắn truyền ra và ngay sau đó bốn chi dưới của hắn co lại và đột ngột bung ra tạo thành một lực đẩy cực đại để con quái vật to lớn bắn thẳng đến chỗ Long bằng một tốc độ không tưởng.
“HỔ HẠC SONG HÌNH QUYỀN!”
“PHANHHH!!!”
Ngay khi tiếp cận đối phương, Huyền Minh Cư Sĩ trong hình hài biến dị lần thứ hai tung ra Hổ Hạc Song Hình Quyền thế nhưng xuất thủ không phải là nắm đấm mà là từ hai chi trước vốn dĩ đã gập lại ngay trước ngực và cũng là thứ vũ khí đáng sợ nhất của gã, khớp xương được cấu tạo đặc biệt giúp mỗi lần phát lực thì lực lượng mà Huyền Minh Cư Sĩ bộc phát đi ra tăng lên gấp hơn trăm lần, áo nghĩa của quyền thuật kèm theo càng khiến một kích này của tên dị nhân hết sức khủng bố đến không gian theo đó cũng không chịu được mà nổ tung, đại địa bên dưới vỡ nát không thành hình.
“Sức mạnh thật khủng khiếp có điều muốn xuyên phá phòng ngự của ta thì có vẻ còn chưa đủ!”
Thừa sức đón đỡ một kích của Huyền Minh Cư Sĩ nhưng Long lại khinh thường làm thế, hắn bá đạo chắp tay đón nhận hai chi trước của đối phương đập đến như hai đầu diệt thế thần chùy muốn đánh sập thương thiên.
“RẦMMM… RẦMMM…”
Hai đạo tiếng nổ như kinh thiên thần lôi chấn vang trời đất, Huyền Minh Cư Sĩ có chút mừng rỡ khi Ma Tôn thật dám lấy thân thể đón nhận đại kích của mình, hai chi trước của hắn cứng rắn hơn thần binh gấp bội phần và kình lực phát ra đủ để chấn bạo cả một dãy núi lớn thế nên Vương Giả thông thường cũng không dám ngạnh kháng đấy… vậy nhưng… niềm vui của gã dị nhân rất nhanh chuyển thành sợ hãi… sợ hãi đến cùng cực.
“Graooo… Graooo…”
“Dị nhân quả thật rất thú vị!”
Hắc y vũ loạn, hỗn thế tà long cùng hung mãnh thanh long điên cuồng gào thét, Long vẫn một bộ dáng tùy ý bá đạo nhìn lấy Huyền Minh Cư Sĩ băng lãnh nói.
“Không… không thể như thế… quái vật… ngươi là quái vật…”
Rõ ràng không gian xung quanh Ma Tôn chỉ hứng chịu dư lực cũng bị đánh đến sụp đổ thế nhưng hai chi trước của Huyền Minh Cư Sĩ vậy mà không thể xuyên qua lớp da của ma đầu chứ đừng nói là làm tổn thương hắn, đến lúc này đây thì một cơn đau khủng khiếp từ các chi truyền đến mới làm gã dị nhân tỉnh lại… xương cốt hắn vậy mà bạo toái thành phấn vụn vì lực lượng phản chấn, chịu đả kích quá lớn làm một người vốn lãnh đạm cơ trí như Huyền Minh Cư Sĩ cũng không giữ được bình tĩnh mà hét lên như người điên.
“Quái vật sao? Ta cũng đang hoài nghi bản thân mình liệu có phải là quái vật hay không đây!”
“THANH LONG THIÊN QUYẾT!”
“THẦN LONG CỰC BẠO QUYỀN!”
“OÀNHHHH!!!”
Chỉ vận dụng lấy Thanh Long Thiên Quyết nhưng một quyền của Long vẫn mạnh đến cùng cực, tại một khoảnh khắc khi Thần Long Cực Bạo Quyền đi ra dường như cả trời và đất toàn bộ sinh linh đều phải run rẩy trước siêu cường lực lượng bộc phát… thật đáng thương cho Huyền Minh Cư Sĩ khi gã lại là mục tiêu của quyền ảnh kinh thiên động địa kia và hình ảnh cuối cùng mà tên dị nhân có thể nhìn thấy cũng là một nắm đấm kéo theo ngập trời thanh long chân khí đi cùng một đầu thanh long tuyệt đối hung mãnh như thần thú thượng cổ tái sinh.
“UỲNHHH… UỲNHHH… UỲNHHH…”
Hàng loạt tiếng nổ bạo phát trời đất khi siêu cường lực lượng trùng thiên phá địa, Thần Long Cực Bạo Quyền chỉ một quyền khiến đại địa nơi mà Huyền Minh Cư Sĩ đang đứng bạo toái thành một hố sâu hoắm không thấy đáy và một cơn đại địa chấn kéo theo hàng vạn vết nứt lan tràn ra tứ phương tám hướng…
… không có máu thịt rơi vãi và cũng không có mảnh xương vụn vỡ, Huyền Minh Cư Sĩ thân hình dị biến hết sức cứng rắn cũng đồng dạng bị chấn thành phấn vụn trước kình lực khủng bố đến chí cực của ma đầu, thanh long khí bạo sát quét sạch mọi khí tức còn sót lại thành hỗn độn, dị nhân cho dù có khả năng tái sinh mạnh mẽ đến nhường nào cũng phải chết không thể chết hơn.