Sói săn mồi - Quyển 4
Chương 16
“Bất Tử Lão Nhân, lão muốn tự giải quyết hay để bản tọa giúp một tay?”
Vẫn một bộ dáng tùy ý khinh cuồng thiên hạ, Long đến trước mặt Bất Tử Lão Nhân lúc này vẫn còn đang thất thần trước cái chết của đồng bọn mà cười lạnh nói, cái cảm giác được báo thù rửa hận sao mà sung sướng đến vậy chứ?!
“Hahahaha, Ma Tôn… à mà không, nhóc con ngu ngốc, ngươi tưởng thật đã giết được hai tên dị nhân đứng đầu sao? Zero đáng sợ vượt xa tầm hiểu biết của ngươi nhiều lắm, chỉ cần tổng bộ còn thì chúng ta sẽ là bất tử bất diệt tại thế giới này, mối thù hôm nay nhất định sẽ có ngày tự tay ta đòi lại cả vốn lẫn lãi… nhớ lấy… chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi!”
Nở nụ cười thật dữ tợn trên khuôn mặt vặn vẹo không thành hình, Bất Tử Lão Nhân lời nói vừa kết thúc cũng là lúc hai mắt trợn trừng và thân hình xụi lơ trên mặt đất như một đống thịt nát, tử khí rất nhanh bốc lên chứng tỏ lão già này thật đã đoạn tâm mạch tự vẫn…
“Tổng bộ của Zero sao? Có vẻ như ta phải đến phương tây một chuyến mới có thể diệt trừ tận gốc mối nguy này!”
Lông mày nhíu chặt lại, lời nói của Bất Tử Lão Nhân trước khi tự sát khiến Long cảm giác được nguy cơ lớn lao từ Zero và hắn đã lên quyết tâm phải dọn sạch tổ chức này trước khi tiến đến những mục tiêu cao hơn… Huyền Minh Cư Sĩ nếu biết được đồng bọn mình lại có một tên ngu ngốc như Bất Tử Lão Nhân thì không biết có tức giận mà chết thêm một lần không nữa.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-4/
Phương Tây… Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ…
… Dãy Núi X, căn cứ tuyệt mật của quân đội.
“Bíppp… Bíppp… Bíppp… Bíppp…”
Tại một chỗ sâu bên trong căn cứ, nơi đặt phòng thí nghiệm cơ mật bậc nhất của nơi đây đang vang lên những tiếng bíp kéo dài đánh động đám sĩ quan cao cấp.
“Báo cáo, là báo động từ ba mẫu thí nghiệm số 3, 4, 5… Đã mất hoàn toàn tín hiệu của chúng trên thế giới!” Kiểm tra tín hiệu từ vệ tinh, một tên sĩ quan ngay lập tức kết nối với trung tâm chỉ huy báo cáo gấp.
“Tiến hành hồi sinh chúng từ bộ gen sẵn có, đưa hình ảnh cuối cùng chúng truyền về đến cho ta!”
Một đạo mệnh lệnh ngắn gọn và bá đạo được truyền tới phòng thí nghiệm và đám sĩ quan tuyệt đối nghiêm túc đi chấp hành, ba mẫu gen dự phòng ngay tức thì được xác định và chuyển tới bộ phận sinh hóa và ba buồng nuôi cấy dị nhân rất nhanh được tạo ra đánh dấu cho sự hồi sinh của ba kẻ vừa mới “chết đi” cách đây không lâu… Zero… không đơn giản.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-4/
… Đoàn gia biệt viện.
“Chủ… chủ nhân là ngài sao?”
Sững sờ trước cái chết của Bất Tử Lão Nhân và đám cao thủ thần bí nhưng Đoàn Dự lại càng khiếp sợ trước sự xuất hiện của gã thanh niên kia hơn, hắn chắc chắn trước mặt mình là Ma Tôn lúc trước thế nhưng khuôn mặt và cả cỗ khí tức hiện tại của Long hiện tại đã vượt quá xa tầm nhận thức của con hàng này… đồng dạng có cùng cảm giác với Đoàn Dự là võ giả ba nhà phía sau, nam nhân kia rõ ràng là chủ nhân của chúng nhưng lại xa lạ đến khó tin.
“Ngụy Siêu trước kia chỉ là thân phận để ta gia nhập vào giang hồ Trung Hoa nhưng hiện tại phải từ bỏ nó, đám người các ngươi rất vinh hạnh khi được chứng kiến chân diện mục của ta đấy!”
Hai đầu rồng gào thét cuộn tròn lấy nhau tạo thành một cái ghế rồng màu xanh đen đầy bá đạo trên bầu trời, Long tán đi công lực và thả mình ngồi tùy ý trên ghế để rồi lười biếng đáp lại Đoàn Dự khiến gã cùng đám võ giả chấn kinh đến hoa dung thất sắc.
Từ những mảnh ký ức vụn vỡ của Tam Tai Lão Tổ thì Long đã biết được một vài bí mật liên quan đến Chí Tôn Các và Đông Phương gia tộc, Thanh Liên Cung vốn chứa đựng thứ mà Đông Phương Vô Địch muốn nên dĩ nhiên khi môn phái sụp đổ thì Chí Tôn Các nhất định sẽ điều tra, ai cũng biết Ma Tôn là bị bắt đến Thanh Liên Cung nên việc hắn có thể trở lại giang hồ khi Thanh Liên Cung bị diệt chắc chắn là điều bất hợp lý, thân phận Ngụy Siêu đã không thể dùng được nữa.
“Ngài… ngài sẽ từ bỏ chúng ta sao?”
Biết chủ nhân rất quyết đoán và không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, Đoàn Dự run giọng hỏi, hắn thật sợ Đoàn gia sẽ bị đồ diệt để xóa bỏ mọi dấu vết còn chuyện Ma Tôn thân phận thật sự như thế nào thì hắn lại không quan tâm cho lắm vì là người trong giang hồ chỉ nhìn đến thực lực mà nói chuyện.
“Ta vốn đã có ý định đó nhưng chính sự trung thành của các ngươi đã khiến ta thật không thể không cho các ngươi thêm một sự lựa chọn… các ngươi sẽ tận trung với một người không mang trong mình dòng máu Trung Hoa chứ?”
Long cười nhạt mở miệng, hắn vốn đã đến từ sớm nhưng vẫn một mực quan sát biểu hiện của đám thủ hạ, Dương Kiên một người có thể coi là mất tất cả vì hắn lại có thể liều chết bảo hộ đám người phía sau mà không đầu hàng hay Đoàn Dự hiên ngang bất khuất thật khó có được và chính vì thế Long mới xuất hiện cho bọn chúng thêm một sự lựa chọn.
“Ngài… ngài sẽ diệt Trung Hoa sao?” Thừa Lâm run rẩy lên tiếng và toàn bộ võ giả cũng đồng dạng như nàng nhìn chăm chăm đến ma đầu đáng sợ trước mặt mình đợi chờ câu trả lời.
“Nếu toàn bộ Trung Hoa chống lại ta thì đừng nói một mà mười cái Trung Hoa ta cũng sẽ không ngần ngại đồ diệt tất cả… đương nhiên mục đích của ta không phải là biến mảnh đất này thành địa ngục chốn trần gian nhưng để có thể đạt được mục đích thì ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào…”
“… hiện tại, ở chỗ này nếu các ngươi từ chối phụng sự cho một kẻ ngoại tộc thì chắc chắn sẽ nhận được cái chết nhanh đến mức các ngươi không phải chịu bất cứ một đau đớn nào… con đường thứ hai, khi các ngươi chọn trung thành với ta thì không chỉ sinh tử của các ngươi mà của người thân và tông môn của các ngươi đều phụ thuộc vào hành động mà các ngươi làm ra, thủ đoạn của ta hẳn các ngươi cũng hiểu rõ…”
Uy áp bạo phát như quân vương nổi giận, Long băng lãnh nói làm hết thảy run rẩy đến sâu tận linh hồn… tuyệt thế quân vương dẫm đạp lấy thiên địa và hung ác ma thần ngồi trên vạn núi khô lâu là hai hình ảnh cứ thế xuất hiện trong đầu hết thảy võ giả khi nhìn đến khung cảnh kinh diễm trên không trung.
“Đoàn gia thề tận trung với chủ nhân, sống làm thuộc hạ của ngài, chết cũng là ma nô của ngài!”
Đoàn Dự kiên quyết quỳ xuống dập đầu nói, đám võ giả Đoàn gia cũng không một chút chần chừ theo công tử hành lễ quy thuận chủ nhân, tất cả những gì Đoàn gia đang có và sẽ có đều phụ thuộc vào thanh niên trước mặt.
“Đào Hoa Đảo… nguyện tận trung với chủ nhân!” Thừa Lâm cùng võ giả Đào Hỏa Đảo mất nửa khắc suy nghĩ và cũng đồng dạng quỳ gối thần phục.
“Võ Đang… cũng nguyện sống chết với chủ nhân!”
Võ Đang vốn là môn phái có lịch sử lâu đời nên võ giả rất đề cao hai chữ dân tộc và việc thần phục một kẻ ngoại tộc như thanh niên trước mặt là một sự sỉ nhục khó có thể chấp nhận được, Trương Tam Phong cùng đám Võ Đang cao thủ mất năm hơi thở để cắn răng quỳ gối quy thuận nhưng trong đầu lại đang là muôn vàn suy tính khác nhau.
“Tốt lắm nhưng tận trung hai chữ này không thể chứng minh qua lời nói… Ma Soái!”
Thu hết biểu hiện của ba phương võ giả vào trong mắt, Long chỉ đơn giản nở một nụ cười tà dị rồi mở miệng một cách bâng quơ trên cao.
“Có lão nô!”
Bước ra từ hư không là một hắc y nhân đầy thần bí chỉ để lộ ra đôi mắt già nua, Nhất Thanh lão bà hiện tại đã là có một thân phận khác là Ma Soái dưới trướng Long, mụ hiện tại dĩ nhiên là tuyệt đối trung thành với chủ nhân của mình.
“Thập tam cấp cao thủ và còn mạnh hơn thế!”
“Chủ nhân từ đâu có được thủ hạ khủng bố đến vậy?”
“…”
Đoàn gia ba nhà võ giả khiếp sợ trước uy áp kinh thiên đến từ hắc y nhân trên cao, từ khi nào thập tam cấp cao thủ lại nhiều như rau cải ngoài đường thế này và Ma Tôn rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ hạ như vậy? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu từng tên võ giả, Võ Đang phái đám người sau lưng Trương Tam Phong thân hình đã có chút run rẩy.
“Món quà mà ta dặn ngươi chuẩn bị đã xong chưa?” Tùy ý thả người trên ghế rồng, Long lười biếng hỏi.
“Lão nô từ sớm đã bắt đến!” Ma Soái cung kính nói.
“Phân xuống cho chúng!” Long gật gù hài lòng.
“Vâng!”
Ma Soái chắp tay tuân mệnh sau đó lại từ trong hư không liên tục chụp đến ba túi lớn đẫm máu ném tới trước mặt Đoàn Dự cùng đám võ giả trong sự hãi nhiên của bọn chúng.
“Các ngươi có thể không biết đến Đông Phương gia tộc và Chí Tôn Các nhưng một khi đã là thủ hạ của chủ nhân không thể tiếp tục u mê vô tri, Thập Lục Tháp – thế lực mà các ngươi luôn lầm tưởng là mạnh nhất và chưởng khống giang hồ Trung Hoa đáng thương thay cũng chỉ là rác rưởi trong mắt hai cỗ thế lực đỉnh tiêm này, tại mảnh thiên địa này thì Đông Phương gia chính là trời và Chí Tôn Các võ giả chính là thiên binh thiên tướng, ba kẻ đang nằm trên mặt đất chính là ba ấu tử của Đông Phương gia tộc tại thế tục!”
Giọng nói băng lãnh của Ma Soái truyền đến tai từng tên võ giả khiến chúng run lên nhìn chăm chăm đến ba túi lớn trên mặt đất, Đoàn gia hay Đào Hoa Đảo võ giả có thể chưa từng tiếp xúc đến tầng thứ này nhưng Võ Đang lại khác vì lịch sử lâu đời nên tiếp xúc được một chút bí mật ở trên cao, Trương Tam Phong cùng đám lão giả gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, chúng thừa hiểu một chuyện động đến người có hai chữ Đông Phương trong tên họ chính là diệt tộc và diệt môn không thể nghi ngờ.
Bàn một chút về việc duy trì nói giống của Đông Phương gia tộc thì khá đặc biệt, người nhà Đông Phương trong việc tìm kiếm thế hệ kế cận thì ngoài dòng dõi chính thống cao quý có cho mình cách thức riêng biệt còn lại những chi thứ khác sẽ ẩn danh tiến vào giang hồ bắt đầu gieo mầm nòi giống của bản thân… những đứa trẻ là kết quả của những cuộc tình chớp nhoáng khi lớn lên thì sẽ có võ giả Đông Phương đến kiểm tra, nếu tư chất cao thì đứa bé này sẽ được công nhận là Đông Phương gia ấu tử và được cung cấp tài nguyên bồi dưỡng cho đến khi trưởng thành, một cuộc khảo nghiệm cuối cùng sẽ diễn ra nhằm xác định kẻ nào có được tư cách bước chân vào nhà Đông Phương hay không…
… có kẻ thành công ắt có người thất bại, những đứa trẻ tư chất không đủ sẽ bị Đông Phương gia vứt bỏ và phải tự sinh tự diệt tại thế tục, những tên ấu tử sau khi khảo nghiệm thất bại thì có kết cục tốt hơn vì được tuyển vào Chí Tôn Các làm đệ tử thông thường, việc tuyển chọn thế hệ kế cận này giúp Đông Phương gia tộc không phải lãng phí quá nhiều tài nguyên và giúp cho Đông Phương gia các đời võ giả đều tuyệt đối xuất sắc.
“Giết người Đông Phương đồng nghĩa với việc các ngươi đã không thể quay trở lại cho dù có phản bội bản tọa, một gia tộc đề cao mặt mũi như Đông Phương gia tộc sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã sát hại con cháu mình và đặc biệt là ấu tử dù cho bất cứ lý do nào đi nữa!”
Khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị, Long mở miệng nói khiến hết thảy võ giả bên dưới chết lặng, tàn độc… quá tàn độc rồi.
“Đoàn gia tận trung với chủ nhân tuyệt không hối hận!”
Không một chút chần chờ, Đoàn Dự cùng đám Đoàn gia võ giả sắc mặt đổi biến đổi thành hết sức dữ tợn, ngay tức thì hơn hai trăm mũi thương lưỡi kiếm dày xé túi lớn thành một đồng bấy nhầy, kẻ nằm bên trong chết không thể chết hơn.
“Đào Hoa Đảo chúng ta cũng vậy!”
Thừa Lâm cùng Đào Hoa Đảo võ giả cắn răng tiến đến đánh bạo túi thứ hai, Đông Phương gia lại mất thêm một tên ấu tử.
“Võ Đang ta…”
Ra tay là chết mà không ra tay cũng phải chết mà còn chẳng phải là một cái chết đơn giản khi liên lụy đến toàn bộ gia môn cùng tông phái, đám người Võ Đang chần chừ không dám hạ thủ, toàn bộ đều nhìn đến Trương Tam Phong đợi lão làm ra quyết định cuối cùng.
“Hắc hắc… xem ra thủ hạ của của nhân cũng có nhiều kẻ hiểu biết không ít, lại có thể hiểu rõ Đông Phương gia tộc khủng bố đến nhường nào!” Ma Soái nhìn lấy thái độ của đám võ giả Võ Đang mà cười lớn nói.
“Võ Đang… Diệt!”
Không một chút thủ hạ lưu tình, Long thả ra một chữ khiến Trương Tam Phong toàn bộ lông tóc dựng đứng, lão thôi động toàn bộ lực lượng trong cơ thể để có thể vung cây kiếm trong tay đến cái túi còn lại trước mặt bằng một tốc độ nhanh nhất có thể… nhưng… đã muộn.
“Oànhhh… Oànhhh… Oànhhh…”
Hơn hai trăm tiếng nổ ngay tức thì vang lên, Võ Đang toàn bộ võ giả cho dù tu vi cỡ nào, địa vị cao bao nhiêu cũng đồng dạng bị chấn nát thành phấn vụn chỉ trong một sát na, có lẽ cảm giác đau đớn cũng là thứ xa xỉ mà chúng không thể kịp đón nhận trước khi hồn lìa khỏi xác, hiện tại có thể ở trước mặt Long kêu gào thì sợ rằng cũng phải là thập tam cấp cao thủ.
“Giờ ta đã hiểu, cái cảm giác này thật dễ làm cho người ta say mê!”
Sinh tử của trăm người, vạn người chỉ ở một ý niệm mang tới cho Long một loại cảm giác thật sướng khoái bá đạo, hắn đã từng đồ diệt đến hơn vạn người nhưng lúc đó hắn là một tên Ma Tôn có tên là Ngụy Siêu và cho dù có giết thêm bao nhiêu võ giả, bao nhiêu tên siêu cấp cao thủ đi nữa thì hắn cũng chỉ là đang ẩn nấp sau một lớp vỏ bọc… bây giờ, tại phiến thiên địa này, hắn là Long, là chính bản thân hắn và cũng là kẻ nắm giữ mạng sống của những tên võ giả mà ở ngoài kia có thể hô sóng gọi gió ở bất cứ đâu, biết đến cảm giác này và đã từng vì nó mà nổi giận với những đối thủ của mình thế nhưng đến hiện tại thì Long mới cảm nhận được chân chính sự mê hoặc của nó đáng sợ đến đâu.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-4/
“Chủ nhân… Đoàn gia nhất định sẽ đảm bảo Võ Đang thật sự sạch sẽ!” Hờ hững trước cái chết của đám người Trương Tam Phong, Đoàn Dự tiến đến cung kính nói.
“Đủ rồi… thả cho bọn chúng một con đường sống, chỉ là từ nay cắt đứt cung cấp tài nguyên cùng hỗ trợ để bọn chúng tự sinh tự diệt đi thôi!”
Thả mình trên ghế rồng, Long mở miệng nói khiến Đoàn Dự cùng đám người phía sau trợn tròn mắt và đến Ma Soái cũng sững sờ… hắn chẳng phải là một tên máu lạnh sao?
“Bỏ phật nhập ma, độ ma ngộ phật… là ma hay là phật cũng chỉ tại một chữ ‘tâm’ mà thôi!”
Ngẩng đầu nhìn lấy bầu trời trong xanh không một gợn mây, Long cười nhạt nói mặc cho đám thủ hạ kẻ hiểu kẻ không… cho dù nắm trong tay bao nhiêu sức mạnh cùng quyền lực thì hắn cũng chính là Long và bản tâm của hắn sẽ không bao giờ thay đổi.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-4/
“Cướp của ta một phần ba địa bàn, giang hồ quả nhiên đầy rẫy lũ sói đói khát!”
Tàn cuộc từng bước được dọn dẹp, trong một đình viện đẹp đẽ tại biệt viện, Long đang nghe Đoàn Dự báo cáo tình hình hiện tại trên giang hồ, việc Đoàn gia cùng Đào Hoa Đảo bị chiếm địa bàn hắn tất nhiên không để vào mắt mà chỉ cười nhạt nói.
“Chuyện địa bàn cũng chỉ là vặt vãnh vì chỉ cần chủ nhân ngài hiện thân thì các thế lực có ăn gan hùm cũng không dám không giao ra, chỉ là gần đây trên giang hồ dường như xuất hiện một vài cỗ thế lực thần bí hết sức mạnh mẽ, người của ta đa ra sức điều tra nhưng đều vô cùng khó khăn, đối phương quả thật rất đáng sợ!” Đoàn Dự ngưng trọng nói, Thừa Lâm ở bên cạnh gật đầu đồng tình.
“Việc này có liên quan đến sự tình ở tầng thứ cao nhất thế nên các ngươi cũng không nên quá để tâm đến, chỉ cần đối phương không xâm phạm đến lợi ích của chúng ta thì cứ mặc kệ chúng, bớt đi một kẻ thù giống như thêm một người bạn chẳng phải sao?”
Dù không quá hiểu rõ về cái gì gọi là Chiến Trường Thượng Cổ nhưng từ ký ức của Tam Tai Lão Tổ thì Long biết được Đông Phương Vô Địch vì chuyện này đã lao tâm khổ tứ bày ra đại kế hoạch thế nên chắc chắn rất hệ trọng, chính vì điều đó mà việc các thế lực ẩn nấp trên giang hồ rục rịch xuất hiện cũng không làm Long lấy làm bất ngờ.
“Chuyện Bạch Hổ Môn… chủ nhân là cũng biết đến?”
Nghe đến thêm bạn bớt thù mà Đoàn Dự lạnh run, hắn sợ hãi nhìn đến Long run rẩy mở miệng.
“Không trách các ngươi, thực lực của môn phái này vượt qua xa Đoàn gia cùng Đào Hoa Đảo!”
Trấn an tên thủ hạ, Long lạnh nhạt nói và kẻ nào cũng nhận ra sát ý lượn lờ từ những chữ phát ra từ miệng hắn, Bạch Hổ Môn kết cục sẽ thảm đến đâu không ai dám tưởng tượng.
“Chủ nhân! Đoàn gia lão tổ tông có quan hệ với Bạch Hổ Môn!” Thời cơ lập công đã đến, Đoàn Dự gấp gáp nói làm hai mắt Long sáng rực.
“Nói những gì ngươi biết!”
“Sau khi biết hai vị phu nhân bị Bạch Hổ Môn thì thuộc hạ đã bắt đầu tìm hiểu về môn phái này, tình cờ trong điển tịch của Đoàn gia có nhắc đến nó, chủ nhân đã từng nghe đến Tứ Tượng Thánh Pháp?” Đoàn Dự ngưng trọng nói.
“Tứ Tượng Thánh Pháp? Điển tịch của Đoàn gia có ghi về bộ tuyệt học này?”
Long sững sờ trước câu hỏi của Đoàn Dự, trí nhớ của Tam Tai Lão Tổ cũng có một loại tuyệt học chí cực mang bốn chữ Tứ Tượng Thánh Pháp, dường như vì loại võ công này xuất hiện từ thời kỳ quá cổ xưa nên đến một lão già sống qua nhiều thời đại như Tam Tai Lão Tổ cũng không biết quá rõ về nó, Tam Tai Lão Tổ chỉ biết được võ học của Đông Phương gia tộc là liên quan đến loại tuyệt học này nhưng dường như cũng không phải là bản đầy đủ.
“Chủ nhân hiểu biết quả nhiên sâu rộng, Tứ Tượng Thánh Pháp theo ghi chép của lão tổ tông là một bộ bộ tâm pháp chí cực chia làm bốn đường tu luyện theo đúng bốn loại thánh thú chính là thanh long, bạch hổ, chu tước và huyền vũ… hơn nghìn năm trước lão tổ nhờ cơ duyên thu được một bộ là Chu Tước Kỳ Kinh để rồi đại đột phá tạo ra Đoàn gia, kỳ lạ là sau đó không lâu Chu Tước Kỳ Kinh gần như bốc hơi khỏi gia tộc chúng ta và trong điển tịch cũng không hề ghi chép lại, nhất đại lão tổ một thời gian sau cũng đổ bệnh mà chết…”
“… lại nói đến Bạch Hổ Môn, môn phái này lấy Bạch Hổ Thần Công là võ học chân truyền, nghìn năm trước từ bóng tối bước chân vào chốn giang hồ và nhanh chóng dùng sức mạnh tuyệt đối đè ép các đại thế lực dưới chân mình vậy nhưng Bạch Hổ Môn Thánh Chủ không ngờ tìm đến Đoàn gia ta và có gặp gỡ đệ tam lão tổ cũng chính là người mà chủ nhân đụng độ trong mật địa lúc trước, lý do mà Bạch Hổ Môn Thánh Chủ tìm đến chắc hẳn chủ nhân cũng đoán được chính là vì Chu Tước Kỳ Kinh và Đoàn gia ta cũng nhờ cuộc gặp gỡ này nên mới biết đến sự biến mất của tuyệt học dường như có liên quan đến những tồn tại trên cao, đệ tam lão tổ dường như đã theo chân Bạch Hổ Môn Thánh Chủ đến một nơi nào nó và kỳ lạ là một đoạn thời gian sau trở về tự nhốt mình ở trong mật địa…” Đoàn Dự không ngần ngại thuật lại.
“Đông Phương gia tộc…”
Từ lời kể của Đoàn Dự thì Long đã suy đoán đến tám chín phần mười là có liên quan đến gia tộc khủng bố kia, có vẻ như để đền bù cho việc lấy đi Chu Tước Kỳ Kinh mà Đông Phương gia đã vứt ra Phượng chi huyết cho Đoàn gia đệ tam lão tổ vậy nhưng về phần Bạch Hổ Môn… Long vẫn chưa hiểu vì sao Bạch Hổ Môn Thánh Chủ lại tìm đến Đông Phương gia tộc vì như thế chẳng khác nào chuột đi tìm mèo, việc Bạch Hổ Môn vẫn sừng sững không ngã chứng minh rằng hai bên đã có giao kèo gì đó và nếu là vậy thì đụng tới Bạch Hổ Môn rất có thể gây kinh động đến Đông Phương gia tộc, thế lực mà Long chưa thể chống lại lúc này…
Trầm ngâm suy tư… Tứ Tượng Thần Công… Chu Tước Kỳ Kinh… Bạch Hổ Thần Công… Long chợt nghĩ đến Thanh Long Thiên Quyết và đến giờ hắn đã hiểu vì sao Thanh Liên Cung các đời lão tổ lại phải dùng mọi cách che dấu môn tuyệt học này, hắn đã dự trù tránh không muốn đụng độ đến con quái vật Đông Phương nhưng số mệnh sao cứ trêu đùa để hắn cùng đối phương không thể tránh khỏi là địch nhân của nhau, Đông Phương Vô Địch chắc chắn sẽ không buông tha cho kẻ cướp đi chí bảo của mình cũng như sở hữu Thanh Long Thiên Quyết.
“Đông Phương gia tộc… Chí Tôn Các… Đông Phương Vô Địch!”
Thả ra ba danh tự một cách nặng nề, Long ngẩng đầu nhìn lấy bầu trời trong xanh trên cao mà hít sâu một hơi thật dài, đại địch trước mắt hắn càng lúc càng đáng sợ mang đến cho thanh niên trẻ tuổi cự đại áp lực chưa từng có.
“Chủ nhân, nếu không thuộc hạ sẽ đích thân đến Bạch Hổ Môn thương lượng một phen, không thứ gì mà không thể đánh đổi bằng lợi ích…”
Nhận thấy biểu hiện của chủ nhân thì Đoàn Dự đoán biết được Bạch Hổ Môn bên kia dây dưa rất nhiều chuyện phiền toái nên ngập ngừng lên tiếng.
“Cả giang hồ đều biết nữ nhân của Ma Tôn bị cướp đi và nếu xuống nước thương lượng với Bạch Hổ Môn thì Ma Tông ta sao có thể có tiếng nói trên giang hồ? Chỉ có diệt Bạch Hổ Môn mới có thể minh chứng cho sức mạnh của Ma Tông, phiền toái chẳng phải lúc nào cũng có sao?” Lửa giận bộc phát, Long gầm gừ nói.
“Chủ nhân thật muốn lập Ma Tông?”
Đôi mắt Đoàn Dự sáng rực lên trước hai chữ Ma Tông, con hàng này không che dấu được hưng phấn trong lời nói, thời điểm chủ nhân chân chính đặt dấu chân vào giang hồ rốt cuộc cũng đến rồi sao?!
“Hahaha… Một cái Ma Tôn biến mất thì một cái Ma Tông xuất hiện không phải là tuyệt hảo hay sao? Ma Tông chỉ dùng thực lực đến nói chuyện, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”
Khí thế hoàn toàn bùng nổ, Long đừng bật dậy khỏi long ngai mà bá đạo tuyên bố khiến đám thủ hạ kinh hồn bạt vía, từng tên một có thể cảm giác rõ ràng máu huyết toàn thân như muốn bốc hơi trước cổ khí tức khủng bố đến tận cùng đến từ chủ nhân, quân vương giận dữ vạn nhân lâm diệt là có thật sao?
“Thiên thượng địa hạ, Ma Chủ chí tôn, Ma Tông vĩnh thụ, thiên thu vạn tuế!”
Gần bốn trăm tên võ giả Đoàn gia cùng Đào Hoa Đảo vui mừng quỳ gối hô, kẻ nào cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn đến thanh niên trước mặt mình, vận mệnh của chúng hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.
“Hahahaha… Hay… Hay lắm…”
Cực kỳ hài lòng với lời chúc của thuộc hạ, từng tấc da tấc thịt trên người Long run lên trước sự hưng phấn đến tột độ trước giấc mộng bá vương để rồi một cỗ sát ý khiếp thần dọa quỷ từ hắn bùng phát ra chấn trời đất hết thảy sinh linh phải run sợ đến sâu tận linh hồn.
“GRAOOO… GRAOOO… OANHHH… OANHHH…”
Như tận thế hàng lâm, như thiên kiếp đổ xuống, sau những tiếng gào thét điên cuồng của mãnh long chấn rung trời đất là vô tận hắc vân che phủ lấy thương khung, từng đạo thiên lôi hung bạo nổ tung cắt phá không gian như thể muốn chấn nát hết thảy mọi thứ thành hỗn độn… hắc bào phần phật, tóc đen dài cuồng loạn, đôi mắt băng lãnh đầy u ám, Long lăng không mà đứng giữa bầu trời hắc ám đầy bá đạo tạo thành khung cảnh thập phần kinh diễm.
“Xông cửu châu…”
“… Sát bát phương…”
“… Chiến thất giới…”
“TIÊN ĐẾN TA TRU!”
“PHẬT ĐẾN TA ĐỒ!”
“MA ĐẾ LÂM THẾ, AI DÁM TRANH PHONG?”
Bá đạo tuyệt luân, cao ngạo cuồng bạo, từng chữ từng chữ một từ miệng Long nổ tung trên không trung như muốn nghiền nát vạn dặm chư thiên khiến ngàn vạn sinh linh run rẩy… cực ma thức giấc, biển thây mưa máu, sinh linh ai oán.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-4/
Tinh Tú phái – Diệt…
Cổ Nguyệt phái – Diệt…
Bái Hỏa giáo – Diệt…
Xuyên gia, Dịch gia, Tú gia – Diệt, diệt, diệt…
Ba ngày, chỉ vỏn vẹn ba ngày mà giang hồ Trung Hoa như thể nổ tung bởi loạt tin tức động trời truyền ra, có thể ba môn phái và ba gia tộc bị diệt môn không phải là thế lực đỉnh tiêm trên giang hồ thế nhưng đó là hơn mười vạn nhân mạng, đó là hàng nghìn tên Cường Giả đấy… đã chấp nhận tồn tại ở nơi ngọa hổ tàng long như giang hồ thì việc có thể bị diệt môn là điều phải chấp nhận nhưng đồ tận diệt tuyệt đến sạch sành sanh không còn một mống như thảm trạng của sáu nhà này thì liệu có thế lực nào vỗ ngực tự xưng đủ bản lĩnh cũng như hung tàn làm ra được? Xưa không có nhưng giờ có, Ma Tông chính là nói với giang hồ bọn ta làm được.
Ma Tôn biến mất lại mọc ra một cái Ma Đế kéo theo một cái Ma Tông, giang hồ các thế lực còn chưa kịp lên án hành động vô nhân tính kia thì đã phải khiếp hãi trước tin tức về Ma Tông và Ma Đế, các thế gia đại phái ngay tức thì phát đi thông điệp liên minh, vô số thám báo bủa vây lấy Đoàn gia cùng Đào Hoa Đảo thăm dò tin tức, có thể nói toàn bộ giang hồ đang nhìn chằm chằm đến Ma Tông chờ đợi bước đi tiếp theo của con quái vật này… và… chúng cũng không phải đợi lâu…
… Thiếu Lâm Tự – Nam Viện.
Là đại thế lực nên địa bàn của Thiếu Lâm Tự rất rộng lớn với vô vàn các phân viện ở khắp Trung Hoa trong đó có bốn phân viện lớn chỉ xếp sau tổng bộ Thiếu Lâm là Đông Viện, Tây Viện, Nam Viện và Bắc Viện.
Đừng đầu bốn đại phân viện, Thiếu Lâm Tự – Nam Viện rất nguy nga đồ sộ theo đúng tham vọng đứng đầu của Thiếu Lâm, các tòa tháp cùng tượng phật cao ngút trời được xây dựng vô cùng công phu khiến một vùng đại địa rộng lớn khi nhìn đến phải thán phục sự hùng mạnh của Phật giáo võ tăng… cơ mà… chỉ sau một đêm… mọi thứ đã sụp đổ… chỉ còn lại tử khí bốc lên tận trời mây xanh…
“Róc… rách… róc… rách…”
Còn đâu lầu cát xa hoa, còn đâu tượng đài uy nghi… Nam Viện Thiếu Lâm bây giờ chỉ còn là những đống đổ nát ngổn ngang, thịt vụn xương nát chồng chất, thi thể xếp thành núi, máu tươi đổ như sông, thảm trạng thê lương khó nói nên lời.
“A… A di đà… Đoàn… Đoàn gia các ngươi…”
Nam Viện có bốn vạn chín ngàn bảy trăm tám mươi ba võ tăng thì hiện tại có thể thở chỉ là con số một đáng thương và kẻ đó không phải ai khác cũng chính là Nam Viện trụ trì – Minh Ngộ lão tăng…
… cũng là đệ tử của Tru Ma Thánh Tăng và gọi Vô Danh Thánh Tăng một tiếng sư huynh, Minh Ngộ dù chưa bước đến hàng ngũ chữ thánh nhưng uy vọng cực cao tại Thiếu Lâm Tự, chấp chưởng Nam Viện và là nhân vật xếp hàng thứ ba của Thiếu Lâm đủ để một câu nói của lão có thể lật ngược giang hồ tuy nhiên hiện tại tình cảnh của lão lại thê thảm kinh người… hai tay bị chặt đứt, nội tạng bị chấn nát đến bảy thành và toàn thân kinh mạch bị người ta sinh sinh phá vỡ, Minh Ngộ hiện tại đã không khác gì phế nhân và việc lão có thể làm lúc này là không ngừng kêu gào với một tên công tử thế gia nhỏ nhoi thường ngày không dám nhìn thằng vào mắt mình, Đoàn Dự con hàng này cũng không thể tin nổi có ngày oai phong như hiện tại.
“Hắc hắc… Minh Ngộ lão tăng không nên xúc động làm cho thương thế càng thêm trầm trọng, ngài phải thật cẩn thận tịnh dưỡng mới có thể truyền lời nhắn nhủ của Ma Đế đại nhân với các vị lão tăng tại Thiếu Lâm Tự nha…”
Nở một nụ cười hết sức bỉ ổi, Đoàn Dự tiến đến đỡ lấy Minh Ngộ như thể thảm trạng của Nam Viện cũng như thương thế của lão tăng thật cùng hắn không có quan hệ vậy.
“Ngươi… các ngươi…”
Đau đớn cộng với nhục nhã quá lớn khiến Minh Ngộ thân hình khô gây run lên bần bật, máu tươi trào ra nơi khóe miệng lão không ngừng và lão thật không còn đủ khí lực để có thể phát ra câu từ trọn vẹn, hổ sa cơ chó nhảy qua đầu, Nam Viện trụ trì bị bẻ đi răng nanh thì cũng chỉ còn có thể trừng mắt ú ớ vài từ đầy bất lực mà thôi.
“Đoàn Dự, mau dẫn chúng ta tới Bắc Viện, đừng để chậm trễ nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó!”
Một giọng nói băng lãnh truyền tới, từ lúc nào ở bên cạnh Đoàn Dự đã có thêm một hắc ảnh thần bí không rõ mặt mũi, Minh Ngộ khuôn mặt từ giận dữ rất nhanh biến chuyển thành vô tận sợ hãi, chúng… đám người hắc y nhân này chính là thủ phạm gây ra thảm án của Nam Viện, Cường Giả cửu cấp trước mặt chúng chẳng khác nào kiến hôi không hơn… thực lực mạnh mẽ cộng với cách hành xử tàn độc đến nhẫn tâm, Ma Tông hai chữ này có lẽ không bao lâu sẽ là danh tự khiếp đảm bậc nhất tại giang hồ.
“Ma Lang đại nhân nói đúng, Nam Viện đã xong!”
Gật đầu đáp kèm theo ba phần kính ý, Đoàn Dự thu lại bộ mặt đáng khinh trước hắc y nhân bên cạnh, Ma Đế không biết từ đâu thu được hai trăm tên thủ hạ thần bí có thực lực quá mức đáng sợ, ba môn ba tộc lúc trước bị diệt cũng chính là do đội quân này thực hiện, độ tàn bạo của chúng làm Đoàn Dự ban đầu cũng tê dại cả da đầu.
“Thiếu Lâm tứ viện chỉ là khởi đầu, Thiếu Lâm Tự dám chọc giận Ma Đế chính là đi tìm chết!”
Hắc y nhân cùng Đoàn Dự rất nhanh tiêu thất tại Nam Viện nhưng không quên để lại câu nói vô cùng bá đạo văng vẳng trong hư không, Minh Ngộ cũng đã đến giới hạn của sự chịu đựng mà ngất lịm, lão thật muốn ngủ say mãi mãi để không phải chứng kiến tai ương sắp sửa đổ xuống đầu Thiếu Lâm.