Song tính
Chương 5
Nhà mẹ đẻ Kiều Lan rất có tiền, ban đầu chỉ là một xưởng sản xuất nhỏ, sau đó phát triển thành công ty thực phẩm có tiếng.
Năm ngoái, vào dịp sinh nhật 20 tuổi của Chu Tịnh, vợ chồng Kiều Lan tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng, mời rất đông quan khách quý đến tham gia, bọn họ đều là dân máu mặt trong giới kinh doanh.
Tử Văn 20 tuổi theo cha mẹ đến đây chủ yếu là muốn va chạm mở rộng mối quan hệ.
Thanh niên mới trưởng thành, trên gương mặt còn mang sự tươi sáng của tuổi trẻ, cả người mặc âu phục sang trọng đứng ở góc phòng. Anh dựa vào tường, chán nản lắc ly rượu trong tay. Nơi này tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, tiếng đàn piano du dương vang bên tai, quý ông lịch thiệp, quý bà cao sang. Tất cả tạo nên một vỏ bọc hoàn hảo che lấp đi sự mục ruỗng thối nát bên trong.
Mùi phấn son cùng nước hoa có chút khó chịu. Tử Văn đặt ly rượu xuống bàn, quyết định ra ngoài đi dạo cho khuây khoả.
Vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ, những giọt sương đọng trên cánh hoa được ánh trăng chiếu đến, phát sáng như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Nơi này chính là lần đầu tiên Tử Văn và Chu Cẩm gặp nhau. Thiếu niên giữa những khóm hoa đỏ tươi, gương mặt tuy còn mang sự non nớt nhưng đã diễm lệ vô cùng. Cậu ngồi trên xích đu, cô đơn ngắm nhìn vầng trăng trên cao, quả là khung cảnh đẹp đẽ bước ra từ trong tranh. Trước nay Tử Văn không phải kiểu người để ý ngoại hình, người đẹp anh gặp qua không ít, không biết là do cảnh tượng trước mắt hay do men say trong người, anh cảm thấy có chút lâng lâng.
Chu Cẩm nhìn anh đứng đó, hai người ngượng ngùng bối rối, cùng nhau bắt chuyện rồi trao đổi phương thức liên lạc.
Ban đầu chỉ là bạn bè thân thiết, sau đó như mầm non đâm trồi, tình cảm trong lòng hai người phát triển. Vào một buổi chiều mùa thu, Tử Văn tỏ tình với Chu Cẩm, cậu e thẹn gật đầu, cả hai cứ thế tiến tới hẹn hò.
Sự dịu dàng cùng ôn nhu của đối phương khiến cho trái tim cậu rung động.
Tử Văn không chỉ là người yêu mà còn là một người bạn. Hai người thường gặp nhau ở công viên, anh sẽ nắm lấy tay cậu, chọc cho cậu cười, kể cho cậu nghe về những điều thú vị trong cuộc sống. Hoàn cảnh của cậu ra sao anh đều biết rõ. Mỗi lần Chu Cẩm ủ dột buồn bã, Tử Văn chỉ im lặng ôm cậu vào lòng, dùng bàn tay to dày ấm áp vỗ về an ủi.
Trong thế giới bé nhỏ của Chu Cẩm, Tử Văn là tia sáng rực rỡ giữa không gian đen tối lạnh lẽo. Anh tôn trọng, yêu thương và săn sóc. Những đau khổ mát mát mà cậu phải chịu đựng trong suốt thời qua đều được anh dễ dàng thổi bay. Chu Cẩm nghĩ rằng, có thể cậu không có một gia đình hạnh phúc nhưng chỉ cần có Tử Văn, cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Hôm nay là cuối tuần, mọi người trong nhà bận rộn đi đi vào vào, tất bận trang trí nhà cửa chuẩn bị thức ăn. Nghe nói khoảng thời gian này phía công ty đang lên kế hoạch cho một vụ làm ăn lớn.
Đối tác là một trong những tập đoàn lớn mạnh, vốn dĩ vợ chồng Kiều Lan chả thể nào với tới, nếu so ra thì công ty nhà bà ta cũng chỉ là tôm tép đối với họ, nhưng nhà mẹ đẻ Kiều Lan có mối quan hệ dây mơ rễ má với chủ tập đoàn này. Chả là bọn họ ở cùng một gia phả, nếu như bên kia xuất phát từ dòng dõi chính tông thì nhà bà ta chỉ thuộc một nhánh phụ. Của cải thừa hưởng chả được bao nhiêu, chỉ có thể tự lực mà đi lên.
May mắn sao nhờ được chút ân tình xưa cũ mới có thể mời đối phương xem xét hợp đồng. Đã sắp đến giờ hẹn, Kiều Lan sốt ruột đứng ở phòng khách chỉ đạo, đến cả đứa con riêng ngứa mắt lò dò đi ra cửa cũng không thèm để ý tới, bà ta đang bận muốn chết.
Chu Cẩm cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, những lúc như thế này cậu không muốn chọc cho Kiều Lan phát điên.
Tử Văn đứng ở công viên đợi cậu, vừa thấy Chu Cẩm chạy tới liền vui vẻ vẫy tay chào. Hôm nay cậu và anh hẹn nhau đi xem phim rồi ăn tối. Bàn tay nắm chặt, hai người sóng vai cùng nhau đi trên đường.
“Gần đây có một nhà hàng mới mở ở ngay trung tâm thành phố, anh nghe nói món mì ý ở đó không tệ.” Bữa nay trời thật lạnh, đi ăn gì đó ấm nóng vẫn ngon hơn, nhưng anh nhớ Chu Cẩm thích ăn mì.
Từng cơn gió lạnh thổi đến, Chu Cẩm run rẩy rúc vào khăn quàng cổ, cái mũi theo đó mà đỏ bừng, chớp chớp đôi mắt to tròn gật gật đầu, trông cậu giống như con thỏ nhỏ đáng yêu.
Trái tim Tử Văn vì cảnh tượng này mà tan chảy, không nhịn được cúi xuống muốn hôn cậu, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, lại chuyển mục tiêu đến má thơm mềm.
Chu Cẩm ngọt ngào mỉm cười, sau đó bĩu môi chau mày tỏ vẻ tức giận.
“Tại sao anh không hôn em? Anh chê em là con nít sao?”
Giọng điệu hồn dỗi nũng nịu, trong mắt Tử Văn thật sự đúng là trẻ con. Anh bị chọc cho bật cười, vươn tay xoa đầu cậu.
“Không phải, anh chỉ muốn có nụ hôn đầu tiên với Tiểu Cẩm trong dịp đặc biệt nào đó. Tiểu Cẩm…” Tử Văn cúi xuống, ghé sát vào tai cậu nói.
“… anh không chỉ muốn hôn em, mà còn muốn làm nhiều hơn thế.” Anh không phải hòa thượng, chỉ là muốn trân trọng từng khoảnh khắc ở bên cậu.
Giọng nói ái muội, hơi thở nóng hổi thổi vào vành tai mượt mà, Chu Cẩm mặt mũi đỏ bừng, hô một tiếng lưu manh, xấu hổ đánh vào vai Tử Văn.
Phim rất hay, món mì ý làm Chu Cẩm ăn đến ngon miệng. Hai người đi dạo trong công viên một lát, Tử Văn liền đưa Chu Cẩm về. Nếu như không về sớm, chỉ sợ cậu sẽ bị nhốt bên ngoài.
Ôm chặt nhau trước cổng nhà mới lưu luyến đi vào. Không ngờ rằng vừa mở cửa đã đụng phải một người, Chu Cẩm xưa giờ gầy gò lập tức ngã nhào ra đất, trong khi người bị cậu va phải không một chút sứt mẻ nào.
Có vẻ hắn ta bất ngờ, bất động hồi lâu mới vươn tay ra đỡ cậu.
“Cậu bé, em không sao chứ?” Giọng nói nam tính trầm ấm vang lên, truyền vào tai Chu Cẩm có chút lạnh lẽo.
Vội vàng ngẩng đầu lên, một gương xa lạ hiện ngay trước mắt. Trông hắn ta có vẻ như ngoài 25 tuổi, gương mặt đẹp trai như tượng tạc, mũi cao môi mỏng, khóe miệng hơi giương cao, đôi mắt sâu thăm thẳm, không phải kiểu sắc bén dữ dằn nhưng thâm trầm nguy hiểm, khiến cho người khác phải đề phòng nể sợ. Người đàn ông này rất biết ăn diện, cả thân âu phục bóng bẩy, đến tóc tai cũng chải chuốt kỹ càng. Cơ thể hắn cao lớn, vì đang hơi cúi xuống mà gần như bao phủ lấy Chu Cẩm.
Ấn tượng đầu tiên của Chu Cẩm về Hạo Hiên không quá rõ ràng, nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ nụ cười có phần giả tạo của hắn, chỉ đơn thuần là nhếch lên, đôi mắt ấy, thật khiến cậu rùng mình, nó đang soi xét, lướt lên toàn bộ cơ thể cậu. Nếu như có thể quay ngược thời gian, Chu Cẩm tình nguyện bị nhốt ở ngoài.
Kiều Lan từ trong nhà chạy ra, có phần vội vã hoảng hốt.
“Giám đốc Hạo, ngài có thể ở lại thêm chút nữa? Chúng tôi vẫn còn một số việc muốn nói.”
Còn đang tươi cười lấy lòng, ánh mắt bà ta lướt đến thân ảnh đang được Hạo Hiên đỡ lấy. Giọng điệu lập tức trở nên tức giận.
“Sao mày lại ở đây? Mày…”
“Cậu bé này là con bà?” Hạo Hiên lên tiếng cắt lời, mắt không rời khỏi Chu Cẩm, vẫn giữ chặt lấy cánh tay cậu. Nếu là người hầu giờ này cũng không đến đây làm gì, hắn ta biết nhà họ Chu có một đứa con riêng, Hạo Hiên yên lặng đưa ra suy đoán.
Chu Cẩm lúc này mới ý thức được, ngại ngùng rút tay ra cúi đầu xin lỗi, lo lắng nhìn đến Kiều Lan, cậu biết đêm nay chắc chắn sẽ không được yên.
Kiều Lan ấp úng hồi lâu, miễn cưỡng cười thừa nhận.
“Không phải bà bảo rằng còn chuyện muốn nói sao? Đi thôi.” Nói xong câu đó liền xoay người đi vào trong, để lại Kiều Lan vẫn không hiểu gì đứng ở cửa.