SunShine
Chương 26
– SunShine, năm mới vui vẻ nhé!
Tiếng pháo hoa vẫn vang đều bên tai, thứ ánh sáng lấp lánh ấy, làm một khoảng trời mệt nhoài trong rực rỡ.
Tiếng nhà bên cạnh cạnh hò reo đón năm mới, tiếng trẻ con nô đùa, cười khúc khích khi nhận được phong bao lỳ xì đầu tiên, tiếng nói chuyện ồn ào của đám thanh niên đang dảo bộ dưới lòng đường vắng ngắt… Mọi âm thanh, nhỏ vậy mà, kết và nối lại, dần dần phát qua tai tôi như một bài hát thật tuyệt vời.
Sự tươi mới ấy, bị cái người gửi tin kia chặn lại.
– Thôi gọi tớ như vậy đi, năm mới vui vẻ.
– Cậu còn ghét tớ à?
Vài giây chần chừ, tôi quyết định kéo dài cuộc nói chuyện.
– Ừm. Rất là đằng khác.
– Tớ không cố ý làm cậu tổn thương mà.
– Dù là cậu không cố ý thật, nhưng cậu đã từng nghĩ như vậy, điều đó làm tớ tổn thương.
– Năm mới rồi, hết hôm nay thôi, ngày mai chúng ta sẽ không nói đến chuyện này nữa nhé! – Quỳnh trả lời.
Sao thế này? Làm như, sau hôm nay, tôi và cậu sẽ lại thân thiết với nhau như trước vậy?
– Mà thôi, tớ không ghét cậu, mãi mãi không ghét cậu. Nhưng chúng ta không thể làm bạn nữa, mong cậu tránh xa cuộc sống của tớ ra.
Tiếng pháo hoa, lãnh đạm vang bên tai, một vài người nữa nhắn tin chúc mừng năm mới, nhưng, tôi bị tê liệt và khựng lại bởi cô ấy. Có lẽ tôi vẫn đang cố gắng chùn chân và bối rối lại, giống như là, đang làm vai diễn một gã nam chính trong ngôn tình buồn bã, sẵn sàng từ bỏ cái sĩ diện vớ vẩn trong quá khứ, chỉ cần người ta nhìn lại, quay đầu hàng vạn lần thì mình vẫn chờ ở phía sau…
Tôi không chung thủy, tôi ghét điều đấy, nhưng tình yêu của tôi nó còn vượt qua cả cái ngưỡng đấy nữa…
– Tớ muốn cậu là SunShine của tớ, cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều đấy, cậu có biết không? Những lúc tớ buồn, chỉ muốn một mình, việc nghĩ đến cậu, hay nghe giọng nói từ cậu, cái đứa luôn dày dặn những triết lý lớn đầu, làm tớ cảm thấy nỗi buồn nó dễ tiêu tan đi hết vậy. Thực sự, tớ không biết nói gì khác là cảm ơn cậu.
– Tớ có vẻ là một đứa tốt bụng.
– Cậu… Nghe máy này!
Tôi đọc xong tin nhắn, thì số Quỳnh gọi tới, sự phân vân điên cuồng, nửa muốn nhấc máy, nửa muốn cái không gian tĩnh lặng chẳng vang lên tiếng ai đó thật thân thuộc một lần nào nữa… Sống theo cảm xúc, cái đứa như tôi vẫn mãi là như vậy mà…
– Ừm, tớ nghe. – Giọng Tôi hơi nhẹ xuống… Tiếng thở đều phả vào đầu dây bên kia, tôi im lặng chờ giọng nói ấy… Lâu lắm rồi, suốt một tháng trời, từ cái ngày tôi và cô ấy từ giã.
– Cậu nghe tớ nói nhé! – Giọng nói ấy vang lên, nhẹ nhàng, hơi sợ hãi một thứ gì đó vô hại từ tôi, tôi như bị mềm nhũn ra bởi âm thanh đó, chẳng cứng rắn nổi.
Sao nào? Tôi từng mở lòng để cô ấy bước vào, từ cái ngày cô ấy bước ra khỏi thế giới đó, tôi chưa bao giờ cho phép điều đó xảy ra cả…
– Tớ nghe đây…
– Ừm, mỗi khi tớ buồn, tớ lại nghe hai từ “I”m Here” từ cậu ấy. Cường là một cơn mưa trong quá khứ của tớ, vậy nên, xa quá khứ đấy, tớ buộc phải mong chờ và cố gắng tin có một điều gì đó thật mới mẻ xảy ra trong ngày mai. Cái tớ cho rằng là phép màu…
– Trẻ con… – Tôi tự nhiên nói hai từ đó, giọng nói bên kia đầu dây rung nhẹ, sao như là, tôi nghe thấy có tiếng nước mắt rơi vào… là cô ấy đang khóc trong kiềm chế… Tôi đã cố không bận tâm vậy mà?
– Tớ nhiều lúc như điên ấy, tớ tìm kiếm những người khác, cố gắng bắt đầu, ngày mai mà tớ vẫn nghĩ. Nhưng, sau đó mọi thứ đều nhạt dần, họ chỉ làm hình bóng Của Cường hiện rõ hơn trong tớ, tớ thấy mình thật đáng kinh tởm, tớ rất rất giả tạo…
– Coi như cậu đang ngồi nói chuyện cạnh tớ, bàn tay cậu là bàn tay của tớ, lấy khăn và lau đi mấy thứ vớ vẩn trên gương mặt đi, không thì, tớ sẽ cúp máy.
– Tớ đâu có khóc đâu mà, tại sao cậu cứ tỏ ra lạnh nhạt với người khác như vậy chứ?
– Tớ tỏ ra ân cần thì mọi thứ sẽ khác à? – Tôi vẫn từ tốn, có lẽ, không kiềm chế được, tôi đã hét lên rồi.
Pháo Hoa ngừng lại, cái âm thanh đầy tươi mới nó biến mất nhanh chóng, mùi sương đêm vương trong không khí, thả vào khứu giác tôi một vị ngọt chần chừ đầy cay đắng.
Tiếng thở ấy, xa dần cái điện thoại, đầu dây bên kia, cũng chẳng còn một âm thanh nào nữa… Cô ấy vẫn giữ máy.
– Cậu khác lắm.
– Tớ khác?
– Cậu khác Cường, cậu cũng chẳng tâm lý gì cả, nhưng cậu an toàn hơn cậu ấy.
– Cậu muốn sao vậy? Đừng so sánh tớ với ai cả.
– Tớ từng nói mình chỉ cảm nắng cậu, nhưng tớ sai rồi, tớ thích cậu như điên ý.
– Đây không phải chuyện để đùa… – Tôi như bị tắt thở.
– Tớ yêu cậu như chó ý…
Vội vã tắt máy, hủy cuộc gọi, làm sao mà tôi có thể đối diện với cái điều ấy, suốt một tháng nay… Tôi vờ sống trong ổn định, mọi thứ vờ như ổn định, nhưng sao tôi quá vội vã và chết dần trong cảm giác hụt hẫng vốn có…
Một năm trước, em đi, cái tôi có được ở lại là những ngày tháng mất mát đi một phần cơ thể.
Một tháng trước, ngày cậu rời xa tớ, tớ chưa cho phép cậu rời đi khỏi cuộc sống của tớ, tớ dành hàng giờ để nghĩ xem Sunshine rốt cuộc có ý nghĩa gì… Và tớ.
Từng khóc, nhiều đến mức dập tắt đi cái ánh sáng cậu gieo vào tớ…
Thân thể 17 năm trời, nó vun vén và tạo nên, cái chí óc và mọi cảm xúc vẫn như trong kỳ nghỉ đông lạnh giá, ánh sáng màn hình điện thoại xanh lên hiu.
Hắt, kéo dài… Bầu trời thoáng đãng, sương đem quận tròn trong hơi thở…
– Cậu… Đồng ý chứ? – Vài phút sau tin nhắn đến từ Quỳnh.
– Lý do?
– Tớ không nói được…
Trả lời như vậy, cô ấy còn không nói được lý do muốn tôi quay lại, tôi nên làm sao đây, tôi một mực tàn nhẫn rời đi, giờ chần chừ phân vân muốn quay lại. Chúng tôi liệu đang là gì của nhau, mối quan hệ này là sao chứ?
Sự bối rối lại thường, làm bàn tay tôi run lên, cái không khí lạnh còn vương lại của ngày đông, về khuya dần, theo hạt sương ngấm vào thân thể tôi.
Một bầu không khí ướt át, ẩm thấp khó chịu…
– Cậu làm gì để chứng minh điều mình nói là thật. – Tôi nhắn lại, trong lòng vội vã tìm cái góc trốn vắng lặng mà hét lên.
– Tớ sẽ công khai tình cảm của hai đứa, tớ sẽ cho mọi người quanh tớ biết về cậu, chúng ta sẽ thôi dấu diếm mọi thứ… Tớ không nói nhiều nữa đâu, tớ không muốn cứ phải nói ra tình cảm của mình bằng câu từ tin nhắn, tớ sẽ thể hiện nó bằng hành động. SunShine, tớ tin cậu ấm áp mà.
– … – Là dấu 3 chấm, tôi trả lời lẳng lặng như vậy.
– SunShine là ánh nắng mặt trời, cậu là người giúp tớ quên đi nỗi buồn ở hiện tại, tớ sai rồi, khi cứ mãi hoài nhớ về quá khứ, giờ cậu sẽ là hiện tại của tớ, cậu rất quan trọng với tớ. Vậy nên… Dù thế nào chúng ta cũng sẽ quay trở lại bên nhau mà, cậu nhớ cậu từng nó sẽ chấp nhận làm của để dành của nhau không?
– Gâu Gâu… – Tin nhắn tiếp theo của tôi là như vậy.
Cảm xúc như vỡ òa vậy, khó tả kinh khủng, tôi không thể nở một nụ cười nổi, niềm vui ấy cứ như tăng động và thổn thức trong lồng ngực tôi, nhịp đập của trái tim, nó nhanh và gấp gáp hơn hết thảy, dồn kéo dài ra, nó làm nước mắt tôi tràn ra, không quá mãnh liệt, nhưng từ tốn.
Một gã con trai một mình đón giao thừa trên sân thượng, và món quà đầu tiên nó nhận từ năm mới là người mà nó đang yêu… Nó đơn phương người cũ trong cái dáng vẻ bất cần và tàn nhẫn, trong sự hậm hực và nỗi buồn chiếm ngự, bởi cái nét mặt lầm lỳ và lạnh băng… Nó là đứa thề và tự cắt phăng đi niềm tin vào một thứ gì đó mới mẻ, vậy cứ cũ kỹ nhìn về quá khứ, nó cũng là đứa hay đọc lại những cuốn sách cũ, dù là hàng vạn lần đọc lại, cảm giác sẽ chẳng giống như trước, nhưng mà, kể cả kết quả có như vậy đi nữa, nếu vẫn là trò chơi, nó cũng sẽ không hối hận vì đã bước vào và thử thêm lần nữa…
– Tớ yêu cậu như chó ý! Oa.
– Ừm, cảm giác như nào.
– Cậu đã đồng ý tớ đâu. T. T.
– Tớ đồng ý rồi. Nhưng nghe này, lần tiếp theo, à, sẽ không có lần tiếp theo nếu chúng ta chia tay đâu, nhớ đấy!
– Tớ nhớ rồi mà. Cho tớ nghe Giọng cậu đi. – Quỳnh trở nên trẻ con hơn lúc chúng tôi chia tay. Giờ quay lại rồi… tôi nghĩ nhiều về tương lai lắm, sẽ kéo dài bao lâu, 1 tháng, 2 tháng hay chỉ là vài ngày… kệ đi… sống đơn giản cho những ngày như hôm nay đã.
– Ngủ đi, muộn rồi, mai còn đi chúc tết cả ngày đấy!
– Nghe cậu hát mới ngủ được! Cả nhà tớ đang ăn uống đây này, có ngủ được đâu.
– Nhà tớ cũng vậy. – Tôi nhắn trả lời, tự nhiên lại buồn trĩu xuống, dưới nhà, không gian đen ngòm im ắng của bóng tối, tết nhất, chắc gia đình tôi, đơn giản là đi cùng nhau, chúc tết, rồi mỗi người một nơi, chẳng quan tâm và nói chuyện với nhau là mấy… Một đứa lạnh băng ít nói như tôi, tự nhiên có đôi mắt đẹp nhưng buồn bã kỳ lạ, là vì nó đấy.
– Gọi cho tớ đi, SUNSHINE!
Tôi buông thõng tiếng thở dài, lại chuyện gia đình làm tôi buồn bã kỳ lạ. Có một số chuyện tôi không tiện nói trên đây, nhưng mà, giống như chỉ sống có một mình trên thế gian này vậy, tôi sợ đến lớp sợ về nhà, họ như không cần tôi, và tôi sợ sệt khi đối mặt với tất cả… quãng thời gian, tôi rất khó khăn để vượt qua, trong cái lứa tuổi học trò ảm đạm và buồn bã.
– Tớ nghe đây.
– Ừm, giờ cậu đang làm gì? – Tôi kiếm vài chuyện vớ vẩn nói.
– Đang ngồi nói chuyện với cậu, tớ đang ở một mình trên phòng. À, tớ vừa được ông bà với bố mẹ lỳ xì xong.
– Trẻ con.
– Chắc cậu chưa được ai lỳ xì nên ghen tỵ chứ gì. – Nói qua điện thoại, nhưng tôi biết chắc cô nàng đang bĩu môi.
– Đúng là thừa hưởng sự thông minh khi quen tớ đây mà. – Tôi cười.
– Hứ, cậu thích ăn đấm hả, mà mai cậu đi đâu, tớ đi thăm cả nhà bên nội, sau sang ngoại luôn.
– Ông bà nội cậu sống chung với cậu à?
– Ừm. Mồng 2 tớ sang nhà bác đấy, sẽ ghé sang nhà cậu, chuẩn bị lỳ xì cho tớ đi.
– Mơ đi, mồng 2 nhớ nhắn tớ một tiếng.
– Để làm gì chứ, tớ xông thẳng vào nhà cậu luôn ý.
– Tớ đưa đi ăn cái này ngon lắm.
– Ừm, tớ sẽ nhắn…
– …
– …
Tự nhiên không khí im lặng, có lẽ thật chưa thể quen với mọi chuyện. Chúng tôi giờ đang là gì của nhau? Người yêu sao, à, phải rồi.
– Cậu hát đi.
– Không, tớ hát, bên cạnh nhà tớ nhiều chó lắm, nó sủa thì hàng xóm lại vác gậy sang đánh tớ.
– Tớ sẽ chăm sóc cậu nếu cậu bị đánh gãy tay chân mà.
– Ừm, một bài rồi đi ngủ ngay nhé.
– Vâng…
– Hát này… Em hèm.
Cô ấy cười khúc khích.
– Người yêu em ở nơi nào, làm anh vẫn mãi đi tìm…
– …
– Người ơi có biết a chờ, chờ e cất bước mỗi ngày. Dường như em quá vô tình, để anh ngẩn ngơ, tìm trong hư vô những suy tư…
Tôi hát vang những câu ca quen thuộc ấy, sân thượng giờ phút giao thừa qua đi, giao lại con tim tôi một cảm giác mới. Nghe nhé, người tôi yêu, hãy nghe thật kỹ tiếng đập của con tim tôi, sẽ là những tiếng ngân dài trong câu hát… Là câu từ tôi nhấn mạnh nó, chẳng theo nhịp điệu chính xác nào cả… Sau bài hát này, ngủ ngon nhé, ngày mai thức giấc, chúng ta sẽ bắt đầu một năm mới, ngày mới, và mọi thứ đều rất mới giữa tớ và cậu, chúng ta đã từng chia tay bao giờ đâu? Phải không…
– Quạnh vắng nơi đây mình anh, một nỗi cô đơn buồn tênh. Rồi biết đi đâu về đâu khi đêm xuống vắng em… anh mãi yêu em. Vì nhớ em… chờ đợi em…