SunShine
Chương 27
Sáng mồng một, tôi dậy từ rất sớm, nấu lại đồ cúng giao thừa, và cùng ăn với cả nhà một bữa cơm đầu năm.
7 Giờ sáng, việc làm cái đồng hồ báo thức cho cô ấy làm tôi chẳng thể chậm trễ nổi.
– Dậy đi nào.
– Òm, tớ dậy rồi đây, mỏi quá. – Câu nói đầu tiên trong ngày của Quỳnh là nói với tôi, từ ngày hôm đó và suốt những ngày còn lại đều như vậy, tôi tuyệt nhiên trở thành cái đồng hồ báo thức chẳng hề sai lệch của riêng cô ấy.
Cái giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào vang lên bên tai tôi, có chút gì đó nghẹn lại, làm tôi cứ muốn im lặng nghe mãi âm thanh ấy, chẳng muốn nói thêm gì khác cả.
– Tớ phải đi nấu đồ ăn đây, cậu bước chân xuống giường ngay đi.
– Ừm, cảm ơn cậu nhé, tớ xuống giường rồi.
– Tớ cấm cậu nói cảm ơn với tớ đấy. Nhớ nhé.
– Dạ, hi.
– Thôi, cúp máy đi.
Tôi chờ tiếng tút tút vang dài, khi đó tôi mới buông thõng chiếc điện thoại xuống, trở về cái bếp thân thuộc, hâm nóng lại đồ ăn, và dọn cơm ra.
Sáng ngày đầu năm chẳng có gì đặc biệt cả, thường thì mãi tận đầu giờ chiều, cả nhà tôi mới đi chúc tết họ hàng, hôm nay là bên nội, ngày mai là bên Ngoại. Cơ mà có cái hẹn với Quỳnh vào mồng 2, lên đến mồng 3 tôi mới sang ngoại chúc tết được.
Đầu giờ chiều, cách bữa ăn khoảng 3 tiếng, cả nhà tôi sửa soạn lại quần áo, rồi cùng nhau đi chúc tết. Ông bà nội tôi đều mất cả rồi, lên chỉ đi thăm các bác trong họ và những ông bà cao tuổi khác mà thôi, nói chung đều giống như những năm trước, năm nay thay đối đôi chút, là tôi phải mừng tuổi cho mấy đám em nhỏ tuổi hơn mình. Vốn đã nghèo, cái tuổi đời lại bất công, gắn cái mác thanh niên vào tôi mới chết chứ?
Vậy nên, ngày đầu năm, số tiền lỳ xì của tôi chả được bao nhiêu cả…
Dạt qua một vòng, chào hỏi chúc tết xong phần các bác, các chú trong nhà, giờ là sang mấy ông bà cao tuổi trong họ nội tộc.
Đường phố ngày tết, miêu tả cùng lắm chỉ trong vài từ, hoàn mỹ và chính xác nhất, đó là vắng ngắt, tẻ nhạt, nhưng cảm giác cực kỳ tươi mới. Những ngày tết, ở cái vùng quê ngoại thành này, có thể thoải mái chạy nhảy tung tăng giữa lòng đường bộ, mà chẳng sợ hãi gặp phải điều gì, có thể đốt pháo ầm ầm bên tai, mà chẳng quan tâm xem công an từ đâu chạy ra và túm cổ lại…
Ngang qua một hồ nước gần đấy, đám trẻ con tầm dưới tuổi tôi đang nghịch pháo diêm, chúng ném pháo xuống mặt hồ, làm nước bắn tung tóe lên, cùng những tiếng nổ thật vui tai.
Tự nhiên có đứa ném một que pháo vào ngay trước mặt tôi, nó nổ đoành một cái, làm tôi giật cả mình, tính khí dễ bực mình, nhưng bản năng có thể kiềm chế được, tôi chẳng mảy may đến nữa, cứ cùng gia đình đi nhanh khỏi nơi đấy…
Ngày đầu năm tránh đánh nhau, không cả năm nay tôi thành cái đứa hổ báo nhất trường thì khốn đốn vô cùng.
Đến Nhà bà bác, là chị gái của ông nội tôi, như những lần trước, sau khi nhận lỳ xì, tôi cùng mấy đứa anh họ, chạy ra cổng chơi. Lại lôi bài ra đánh, đen bạc thì đỏ tình mà.
– Nhà bên cạnh là nhà nào đấy? Mới chuyển sang à, năm ngoái em thấy nhà ý khóa cửa mãi mà. – Tôi chỉ chỉ sang nhà bên cạnh, tết mới thấy có người ở, còn bình thường thì đóng cổng cửa im lìm. Thằng anh lớn đầu nhất của tôi tên H vẫn đang chia bài.
– Ờm, mới chuyển, nghe nói vợ của anh ấy bằng tuổi mày đấy. – Thằng anh khác tên T cười cười. Còn đứa nữa nhỏ tuổi hơn tôi tên C, vậy mà theo họ tôi vẫn phải làm em của nó.
– Thật hả? – Tôi há hốc mồm.
– Còn có con rồi, mới đẻ được 5 tháng. Công nhận cái tuổi của chúng mày làm hỏng cả một thế hệ, bọn tao ngày trước có thế đâu. – Anh H chia bài xong, rồi mới lên tiếng.
– Này, em trai của anh vẫn ngoan chán, đừng vơ đũa cả nắm thế! – Tôi soạn lại ván bài của mình, rồi vỗ ngực tự kiêu.
Mấy thằng anh còn lại sặc sụa cười.
– Thôi đánh bài đi.
Một lúc, chơi được vài ván rồi, tôi thấy mình thật sự may mắn, khi tiền trong túi cứ tăng lên liên tục, người ta nói đen bạc đỏ tình quả là sai mà, tôi đang đỏ cả hai đấy chứ.
Trời thì vẫn lạnh, sang xuân rồi đấy, trời lập xuân, mà còn có cảm giác, nó còn lạnh hơn cả giữa đông nữa chứ, thời tiết, quả thật vẫn còn lịch sự níu giữ nhau theo nhiều cách vô hình nào đó.
– Ớ, vừa nhắc xong, bà chủ nhà bên cạnh kìa. – Thằng Anh nhỏ tuổi tên C chỉ sang phía bên cạnh, tôi nhìn theo hướng chỉ đó. Cái hình bóng quen thuộc ngày nào, từ cổng nhà bước ra.
Nụ cười vui đùa trên môi tôi chợt vụt tắt, gió thì thầm bên tai tôi, rằng nắng của ngày xuân nó ấm áp thật đấy, nhưng mùa đông nó còn ám ảnh với tôi nhiều hơn thế nữa… dù là mùa hè, mùa thu, hay xuân đang hiện hữu, hình ảnh của em trong cái đêm đông lạnh giá đó, vẫn làm trái tim tôi vỡ nát và tan chảy ra một cách kỳ lạ…
Bóng dáng ấy vẫn như vậy, không thay đổi gì nhiều lắm, Hương, người đầu tiên tôi yêu giờ đã là một người mẹ, một người vợ của người ta, cuộc sống thật hạnh phúc biết mấy. Em cũng không đến nỗi tệ hại như những gì tôi tưởng tượng, nét mặt vẫn sắc sảo như thế, đôi mắt vẫn dễ khiến người ta đổ gục sau những ánh nhìn sâu thẳm.
Vẫn cứ quan sát cái bóng dáng ngày nào, lâu lắm rồi, chúng tôi không nhìn thấy nhau, em cứ thế mà biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tôi cứ thế chấp nhận em rời xa cuộc sống của mình. Và, người con trai khác bước ra, bên cạnh em, tay bế đứa trẻ ân cần và thích thú lắm, một gia đình nhỏ sống thật hạnh phúc ngay trước mặt tôi, người đó thương em, và đã cho em một cuộc sống bình yên đúng nghĩa phải không?
Hơn một năm, mọi thứ đều thay đổi, cách tôi nhớ về em cũng như vậy.
Hơn một tháng ngày em rời xa tôi, mọi thứ không hề thay đổi, cách tôi nhớ về em, là sự lo lắng về cuộc sống gia đình của em, những lời đồn, dị nghị sẽ khiến em mệt mỏi.
Hơn một ngày, lúc tôi nhận ra chúng ta phải rời xa, mọi thứ gần như phải thay đổi, khi mà, tôi đã buông thả chính mình, buông bàn tay em bên cạnh, dùng nước mắt khờ dại, gạt đi niềm tin vốn có, vốn tồn tại, nhưng xa đọa và vô nghĩa quá.
Em của hiện tại, khóa cổng, rồi nhìn sang hướng bọn tôi đang chơi bài, tôi vẫn nhìn như thế, không phải cố tình tránh mặt, hay cúi đầu xuống, bất chợt nở một nụ cười trên môi. Em thấy tôi, nét mặt bất ngờ, rồi cũng cười lại, vậy là mãn nguyện rồi phải không?
Gia đình nhỏ ấy cùng nhau đi đâu đó, xa dần, cái nơi tôi đang dõi theo…
Tôi cũng đang, có một cuộc sống mới mà.
Hơn 6 giờ chiều ngày mồng 1, vậy là bên nội đã chúc tết xong hết cả, Gia đình tôi quay về nhà mình, chuẩn bị đồ ăn thật thịnh soạn, vì đã hẹn nhà bác M sang ăn tết cùng. Tôi cũng tất bật chuẩn bị…
Đồ ăn có sẵn rồi, tết nhất chẳng phải làm gì nhiều, dán vài cái bánh trưng rồi bóc vài cái bánh do chấm đường nữa là xong. Vỏn vẹn trong 30 phút, là có bữa ăn thịnh soạn trước mặt.
Đang ngồi ở ghế, bật ti vi xem hài tết, thì điện thoại tôi rung lên, phải rồi, cả ngày, hai đứa tôi đã chẳng liên lạc gì với nhau cả.
– Không có ai nghe máy đâu! – Tôi nhận cuộc gọi từ Quỳnh.
– Vậy cái đứa khốn kiếp, ngu ngốc điên khùng nào nghe máy đấy!
– Chỉ có cái đứa thông minh, tốt bụng, đẹp trai nhất nhà đang nghe máy thôi.
– Hừm, mà cậu đang làm gì đấy.
– Nhớ tớ à? Tớ biết điều đấy mà, đúng không?
– Tớ cúp máy nhé.
– Ế, đùa mà.
– Vậy mai tớ sang nhà cậu chơi nhé.
– Cả nhà tớ sang ngoại hết rồi.
– Vậy là cậu không có nhà à? – Giọng cô ấy như kiểu dỗi dỗi ý.
– Không, tớ ở nhà, ngày kia tớ sang ngoại một mình cũng được.
– Hì, mai tớ sang bác chào hỏi chút rồi ghé sang chơi với cậu. – Giọng tinh nghịch trở lại.
– Ờm, tớ sẽ chờ. Mà, tớ đi ăn đây, mọi người đông đủ rồi, tối nhắn tin nhé!
Ghé ra cổng, thấy cả nhà Bác M đã tới, tôi chào Quỳnh rồi quay trở vào mâm cơm.
– Cậu phải nhắn cho tớ trước đấy!
– Ừm, tớ nhớ mà.
Thằng Anh họ Tên Đ của tôi bấu vai tôi và vật ra nhà, phải nói là trong nhà, tôi thân với thằng anh này nhất, về việc tôi viết truyện, chắc chỉ có thằng anh này biết và đọc được.
Cứ nô đùa với anh Đ, vì lâu lắm rồi chả gặp nhau, anh bận đi làm bên sóc sơn mãi, còn tôi thì đi học, nên hiếm có dịp như thế này.
– Hai anh em mày, cứ thấy nhau là như vậy, vào ăn cơm đi. – Bác M mắng nhẹ hai đứa tôi, chúng tôi nhìn nhau rồi cười hà hà, sau đó xông vào bàn ăn chén liên tục.
Bữa cơm chiều mồng một diễn ra rất vui vẻ, mọi thứ đều mang đến cho tôi những niềm hạnh phúc nhỏ mà riêng của nó.
Cả nhà nói chuyện rôm rả, lâu rồi, bàn ăn mới lại nhộn nhịp như thế, tôi cười, nói rất nhiều, hệt như là một đứa trẻ vài tuổi hồn nhiên ngây ngô, trong cái không gian và những con người, gắn liền với tuổi thơ của nó. Đúng rồi, tôi là đứa nhỏ tuổi nhất trong số những người có mặt trong bàn ăn mà, đúng rồi, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Ăn xong, tôi cùng thằng anh leo lên sân thượng và nằm vật ra, tự nhiên chị Y, con lớn bác M tốt bụng rửa bát và dọn dẹp hộ. Hai đứa lâu lắm không nói chuyện, nên cứ liên thiên kể lể cho nhau mãi.
Chủ đề, gái.
– Tao làm trên đấy, có đứa hàng xóm bằng tuổi mày nhìn xinh kinh khủng, hôm nào nó cũng sang chỗ tao chơi. – Ông anh tôi khoái chí cười típ mắt, có hơn tôi một tuổi thôi, nhưng đã nghỉ học và đi làm rồi.
– Ờ, có lẽ hợp với em hơn đấy, đưa số đây nào. – Tôi gạ, ông anh tôi bắn số nhỏ đấy cho tôi thật.
– Ớ, cho số em thật à? Cơ mà nó thân với anh không? Em còn biết dựa vào anh để làm quen chứ.
– Thân mà, chú nhắn cho nó đi. – Nhìn mặt ông anh tôi cũng hơi nghi nghi, cơ mà chỉ là nhắn đùa thôi, nên tôi cứ chơi đại.
” – Cốc, có ai ở gần đấy không? ” – Tôi nhắn như vậy. Mà mãi chẳng có tin nhắn trả lời. Đờ, kiêu vậy à? Quay sang lừ thằng anh.
– Hơn chục phút rồi mà không trả lời, kiêu vậy.
– Chú kém lắm, nhìn cái số của chú đã thấy không đẹp trai bằng anh rồi, nên nó đéo nhắn lại là phải rồi. – Ông này lại cười điệu dã man.
– Đờ… – Tôi câu có, tức tối.
Hai thằng cùng nhìn nên bầu trời không sao trước mặt, một màu đen tuyền.
– Hôm nay lúc sang nhà Bà Bác, tôi gặp cái con người yêu cũ của mày, con lớn phết rồi đấy. – Tự nhiên thằng anh tôi trầm ngâm nói.
– Em thấy rồi, chắc nó cũng nhìn thấy em nữa, cơ mà chẳng sao đâu. – Tôi nhẹ nhàng nói, hơi nghẹn lại.
– Nhớ cái hồi đấy, mày tồi tệ bỏ mẹ, mà giờ vẫn lầm lỳ như thế, cái con chó chết ý.
– Em thích như giờ hơn, hồi trước suốt ngày cười nói, trông tồ bỏ mẹ ra, giờ lạnh lùng thế này, nhiều đứa mong như em chẳng được.
– Oẹ, lạnh cái củ cải. Dù sao thì, mày quên được nó thì tốt rồi, lo mà học, sang năm thi rồi đấy.
– Ừm, em biết rồi.
Sau đó thì chuyển sang chủ đề Game, và nhiều thứ vớ vẩn khác…
Đầu óc tôi vẫn mơ màng về những gì Anh Đ nói, và cả, những gì tôi nhìn thấy ngày hôm nay nữa…
Phải rồi, người yêu cũ của tôi, đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, tôi chẳng thể thua kém cô ấy được, tôi cũng phải tìm ra hạnh phúc của chính mình chứ.
Mỉm cười trong không khí mát mẻ hiện tại, quay sang nhìn thằng anh, tuổi thơ lại hiện về, giá như, tôi ngừng lớn lên nhỉ? Giá như, mọi thứ có thể đảo ngược trở lại… Tôi muốn, mình đừng xuất hiện trên cõi đời này thì tốt hơn, nhưng mãi chỉ là giá như thôi.
Lấy điện thoại nhắn tin cho Quỳnh, tin nhắn vỏn vẹn vài từ.
– 9H tối rồi đấy. Cậu đâu rồi.