Tám năm
Chương 26
Nhấc cái ba lô lên, chụp cái mũ cap lên đầu, tôi bước ra cửa. Ngoài sân chiếc xe đã nổ máy chờ sẵn, giống cái nheo nheo mắt đứng cạnh cửa xe với chiếc quần jean, áo thun trắng có chữ FUCK ở ngực. Đôi môi mỏng mím lại, kéo dài ra thành nụ cười chào tôi. Ngực hơi ưỡn lên, thách thức sự ham muốn. Dấu vết truy hoan điên cuồng đêm qua đã không còn, tinh lực của tôi như thêm năng lượng cho giống cái, tô thêm màu hồng trên mặt, tăng thêm sự quyến rũ. Giống cái trông lại đã sẵn sàng.
Lắc lắc đầu như gạt đi hình ảnh khơi gợi trước mắt và sự mệt mỏi còn sót lại sau đêm qua, tôi quả quyết đi đến cửa sau, mở cửa và chui vào. Giống cái cũng chui vào theo. Một cảm giác đeo bám làm tôi thấy hơi khó chịu. Tôi hơi gằn giọng:
– Làm gì?
– Chuyển hàng.
Giống cái chỏng lỏn.
– Không cần.
– Nhiệm vụ.
Anh lái xe rồ ga vào số và xe đi ra cổng. Cảm giác trống rỗng vẫn đeo bán từ khi tôi thức dậy, nó làm tôi thấy mọi thứ xung quanh dường như không có thật, tôi đang lơ lửng ở đâu đó. Thở dài một cái, để tống ra cảm giác bất lực, tôi ngả đầu ra đằng sau và kéo cái mũ úp vào mặt. Tôi đang về gần đến sự thật lớn nhất trong đời mà tôi biết dù sự thật thế nào, cùng luôn là nỗi ám ảnh của tôi.
Với sự trống rỗng quẩn quanh, tôi không nói câu nào, giữ nguyên bộ dáng cho tới khi xe dừng lại.
Kéo mũ xuống, tôi hé mắt nhìn giống cái mở cửa, bước xuống, ngoáy ngoáy mông đi vào trong.
Công ty tôi dù là nhà nước, nhưng đã làm các dự án phi chính phủ từ rất sớm và bây giờ làm đối tác cho các công ty nước ngoài, nên quy trình cũng rất hay.
Chúng tôi đi làm, không bao giờ phải lo lắng đến vấn đề sinh hoạt đi lại, sẽ có người và đại lý chịu trách nhiệm hết.
Giống cái làm thư ký, thường chỉ lo cho Sếp, nhưng hôm nay ngoại lệ lo cho tôi.
Tôi không nghĩ đây là Sếp ưu ái, hẳn do giống cái chủ động.
Giống cái chắc đã coi tôi là đồ đạc của mình cần quan tâm.
Kệ! Với tôi gì cũng tốt, giống cái là nơi tôi phát tiết điên cuồng bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, thế là đủ.
Giống cái quày quả đi ra, tay cầm cái vé bước lên xe, đóng cửa. Xe lại tiếp tục đi. Đến sân bay, tôi bước xuống và đi thằng vào trong chỗ quầy làm thủ tục. Cảm giác trống rỗng như rút hết tinh lực của tôi, tôi ủ rũ đứng cạnh giống cái chờ đến lượt mình. Giống cái nhìn tôi với anh mắt quan tâm, rồi đẩy tôi ra chỉ về cái ghế dài phía sau. Tôi chuyển người, lầm lũi bước về cái ghế, thả phịch mình xuống và ngây người.
Tấm vé trắng phất phơ trước mặt kéo tôi lại. Giống cái đứng phía huơ huơ cái vé. Tôi đứng dậy, cầm lấy tấm vé, tiến về phía cửa an ninh. Quay lại giống cái vẫn đứng sau lưng, giọng tôi khô khốc khàn khàn:
– Về đi. Cám ơn!
Rồi lầm lũi bước vào trong.
Lên máy bay, hạ cánh, bắt xe, về nhà diễn ra trong vô thức.
Bước vào nhà, thả ba lô xuống, ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc, mới giúp tôi phần nào trở lại thực tại.
Nhà yên ắng không có ai, bố mẹ tôi đã đi làm, con em chắc cũng đang đi hoặc đánh đu với lũ bạn, bà tôi và con bé giúp việc chắc cũng đã lên chỗ cô chú tôi, hôm trước mẹ bảo bà nhớ cô chú. Lên phòng, tôi vật ra giường, mông lung không biết bắt đầu làm gì. Sự mông lung ngày một lớn, dần dần đè trĩu nặng tâm trí tôi, bóp nghẹt buồng phổi tôi và làm tôi khó thở. Vùng dậy, ra hành lang, tôi rít một hơi thuốc.
Cú rít mạnh làm tôi ho sặc sụa, nước mắt chảy giàn giụa.
Và nước mắt vẫn không ngừng.
Nước mắt như gột rửa đi tấm màn mà tôi đã lừa mình thêu dệt để phủ lên tình cảm tôi dành cho em, để dấu em đi, để tôi dấu sự mềm yếu của mình.
Nỗi nhớ tràn về như thác lũ, nỗi nhớ em bóp nghẹt trái tim tôi, lòng tôi thắt lại, cồn lên từng cơn và tôi bắt đầu nôn, tôi nôn tất cả những gì trong lòng, tôi nôn mắt đỏ ngầu lên những tia máu, mặt tôi ướt đầy nước mắt.
Tôi xụi lơ trên chính những gì mình vừa nôn ra, nhu nhược.
Tôi nặng nhọc đứng dậy, bước vào nhà tắm. Từng dòng nước ấm xả vào người giúp tôi bình tĩnh lại. Nhưng nỗi nhớ còn nguyên, chiếm mọi không gian ngõ ngách trong người tôi. Thay bộ quần áo khô, tôi bước xuống nhà, dắt chiếc dream của bố tôi ra. Tôi phi đến nhà thằng bạn, thằng anh họ em.
Nó không có nhà. Nỗi nhớ em thôi thúc tôi, đưa chân tối đến trước cửa nhà em, tôi đưa tay bấm chuông. Hồi hộp chờ đợi để nhìn thấy khuôn mặt tỏa sáng của em, được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của em, để cảm thấy hơi ấm tỏa ra trong vòng tay của tôi. Một giây… hai giây… thời gian như kéo dài vô tận, không một tiếng động, cánh cửa màu xanh vẫn bất động, lạnh lẽo.
Lâu lắm… Tôi thất thểu quay đi. Nổ máy xe và phóng đến quán cà phê sinh viên ngày xưa hay ngồi. Gọi một ly đen đá. Bấm máy gọi thằng bạn, không ai trả lời. Ngụm cà phê đắng nghét chui qua cổ vô vị, rít một hơi thuốc, tôi lặng yên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Thằng bạn gọi lại.
– A lô…
Tiếng tôi như từ nơi xa xăm vọng về. Đầu bên kia cũng ngỡ ngàng yên lặng, chỉ có tiếng thở ngắt quãng.
– Mày… mày… đang ở đâu?
Thằng bạn ngắt quãng ngập ngừng. Tôi báo nó địa điểm. Giọng nó cuống lên, khẩn trương:
– Mày ngồi đó, đừng đi đâu, chờ tao một lát.
Một lát của nó kéo hàng gần tiếng. Tôi cứ ngồi bần thần đợi. Rồi nó xuất hiện, vội vàng phi con xe lên vỉa hè, và chạy vào chỗ tôi. Nó ngồi xuống, trong tay cầm một phong bì. Nó nhìn tôi, không nói một câu nào. Ánh mắt nó như thương hại, an ủi, như chia sẻ, nhìn tôi trừng trừng. Rồi nó với cốc nước cầm chặt, một tay đưa ra run run, chìa cho tôi cái phong bì.
Cái phong bì dày cộm, hơi nhàu, nhiều vết sờn như phong bì cũ dùng lại nhiều lần. Tôi run run cầm phong bì, cảm nhận độ dày của nó, nhìn thấy vết hồ còn hơi dính dính trên mép. Tôi run run xé ra, bên trong là bốn tờ giấy khác nhau được gấp gọn gàng, tờ thì như được xé ra từ cuốn sổ tay, tờ thì từ cuốn vở học trò, tờ thì là giấy in.