Tán gái sư phạm
Chương 59
Tối… Vy lên trường hội thảo cái gì gì về phương pháp dạy học. Bụng thì đang to dần lên từng ngày mà cứ ham hố hết đoàn đội này nọ, giờ lại đến hội thảo với chả hội thao. Không yên tâm để vợ bắt taxi đi, nên tôi quyết tâm đèo vợ lên trường. Nàng kêu tôi về trước lát nhờ bạn chở về, nhưng mà đã mất công đi thì mất công đợi, đằng nào giờ về nhà cũng có làm gì đâu.
Em vào hội trường ngồi, tôi tìm cái quán cà phê ngồi chờ. Đang nhong nhong chợt nhớ tới tin nhắn lúc tối Trinh gửi, tôi chậc lưỡi bấm máy gọi lại. Ham hố cái gì đâu? Chỉ là cái bản tính tò mò không biết ả gọi làm cái gì nên thắc mắc chút thôi mà.
– Alo – tiếng nhạc đập ầm ầm trong điện thoại.
– Có chuyện gì thế?
– Ưm… rảnh không?
– Chuyện gì?
– Muốn gặp Khánh một lát, có chuyện muốn nói.
– Nói qua điện thoại luôn đi.
– Không tiện trình bày lắm, nếu Khánh không có thời gian thì thôi vậy!
Tôi hay bị xuôi xị theo mấy câu “thì thôi vậy” của tụi con gái lắm. Nghe nó cứ yếu đuối, sướt mướt kiểu gì đấy và cảm giác mình vừa làm chuyện gì đấy có lỗi xong. Haizzz… trời sinh ra con gái đã có quyền nhõng nhẽo đấng mày râu rồi mà.
– Thôi được rồi… ở đâu?
– Trinh đang ở bar…
– Đợi lát.
Tôi tắt máy rồi phóng xe đi qua bar.
Mới 8h tối nên khách còn chưa đông lắm, chủ yếu là đám thanh niên ngồi quanh quất uống một vài ly rượu. Mùi thuốc lá, mùi cồn, mùi nước hoa và cả hơi người hòa quyện vào nhau khiến tôi cảm thấy ngột ngạt và khó chịu. Tìm một cái bàn trống tôi ngồi vào đấy rồi gọi cho Trinh. 2 phút sau cô nàng xuất hiện, lả lướt, quyến rũ và gợi cảm như vậy. Đợi cô ta ngồi xuống, tôi nhướn mày hỏi:
– Sao? Có chuyện gì?
– Mình tìm chỗ nào đó yên tĩnh nói chuyện có được không? – cô nàng mím môi, nhìn tôi bằng ánh mắt rất là tha thiết
– Ok – tôi gật đầu.
Tôi với Trinh bước ra ngoài quán bar, một vài con mắt nhìn theo, đôi ba ánh mắt nhìn thiếu thiện cảm. Xời, tụi mày nghĩ gì kệ mẹ tụi mày, ông đứng đắn ông không thèm lăn tăn.
Trinh dẫn tôi tới một cái ghế đá ở một cái công viên đối diện quán bar. Một cái công viên nhỏ với đôi ba cái ghế đá và những cặp tình nhân đang hạnh phúc mơ mộng về một tương lai không xa và những viễn cảnh vô cùng tươi đẹp.
Tôi ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, thả lỏng cơ thể tận hưởng chút không khí trong lành của đêm Hà Nội. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi xuống, không xuyên qua được tán cây nên thứ ánh sáng mờ ảo đó càng mờ ảo hơn. Gió thổi nhè nhẹ… lâu lắm rồi không đưa vợ đi dạo, hôm nào đưa vợ đi công viên chơi cho thông tư tưởng, ăn rồi chỉ có học với lủi thủi trong nhà, đôi khi đâm ra mê tín.
Trinh ngồi xuống bên cạnh tôi, thỏ thẻ cất lời:
– Cảm ơn Khánh đã tới gặp Trinh.
Đây đâu phải là tác phong của cô nàng mà tôi biết đâu. Dòng đời xô đẩy, thật khổ cho những chúng sinh không biết bơi. Tôi cười nhếch mép hỏi:
– Có chuyện gì mà tìm gặp tôi thế?
– Khánh có thể giúp Trinh một chuyện được không?
– Chuyện gì?
– Trinh muốn tìm một công việc để có thể ổn định cuộc sống, Khánh quen biết nhiều, ráng liên lạc giúp Trinh được không?
Tôi nhíu mày nhìn Trinh, một công việc để ổn định cuộc sống, chán làm gái rồi à? Một con đĩ không yêu nghề chăng? Tôi cười khẩy. Cũng tốt thôi, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, ngày trước Chí Phèo nó đòi lương thiện không ai cho, nay xã hội nó khai sáng, văn minh rồi, chỉ cần mong muốn thì ắt có người chào đón thôi.
– Cái này để tôi liên lạc từ từ, có gì tôi gọi sau. Chắc phải chờ một thời gian dài đó. Tôi cũng không dám đảm bảo điều gì đâu.
– Cảm ơn Khánh nhiều nhé! Trinh sẽ chờ… Trinh thực sự chán cuộc sống như thế này làm rồi…
– Tại sao lại chán?
– Không có hạnh phúc, không có niềm vui… ngày nào cũng chỉ chỉ quay đi quay lại ngần đấy… tẻ nhạt, vô vị, không thấy mình đang sống.
Trinh thở dài, ngước mặt nhìn lên bầu trời đen kịt. Có lẽ cô nàng đang mường tưởng về cái tương lai của mình giống như cái bầu trời đó, không trăng, không sao, không chút ánh sáng. Bước đi trong một vòng luẩn quẩn, như một đường mòn, biết là một vết xe đổ mà vẫn dẫm chân vào.
– Biết vậy sao không tự đứng bằng chân, bám víu vào người khác làm gì?
– Có những thứ trong cuộc sống của Trinh Khánh không hiểu được đâu. Khánh cứ coi thường Trinh đi, cuộc sống này, Trinh chả có gì để mất, cũng chả được cái gì nữa. Vậy sao phải cố gắng? Cố gắng vì điều gì?
– Buông xuôi nên luôn cảm thấy sự sống không tồn tại, sao không cố gắng vì điều gì? Vì bản thân mình đấy thôi.
– Bản thân ư? Có ai cần tới bản thân này nữa đâu?
– Mình không tự thương thân mình thì làm quái gì có bố con thằng đi dép lào nào thương lấy thân cô. Còn có gia đình đấy thôi… mẹ cô… không biết thương lấy bà ấy à?
Trinh thở dài, cúi mặt xuống. Lòng bỗng nhiên thấy thương cảm… mình tự quyết định số phận của mình thôi, đời mình do mình nắm giữ, làm gì có ai đứng ra lo liệu cuộc sống của mình đâu mà ngồi than trách đời, than trách người. Trách người trách đời không bằng tự trách mình.
– Dù sao cũng cảm ơn Khánh nhiều nhé!
– Không có gì. Tôi về đây. Gọi sau.
Tôi đang tính đứng dậy lấy xe quay trở về trường vợ thì đúng lúc nhìn thấy con bé hôm trước làm ở quán bar đang dựng xe đạp để đi vào chỗ làm. Tự nhiên nảy ra cái ý định điên rồ trong não, tôi quay sang Trinh bảo:
– Gọi dùm tôi con bé kia được không?
– Có chuyện gì vậy?
– Gọi đi, tôi muốn nói chuyện với con bé đó.
– Được thôi, gặp lại Khánh sau nhé.
– Ok.
Trinh chào tôi rồi bước đi về phía con bé đó, hai người nói chuyện một lúc, con bé đó nhìn theo cánh tay Trinh chỉ về phía tôi, tôi hơi nheo mắt một chút để có thể nhìn rõ khuôn mặt của nó. Vẫn thế, hình như không có sự thay đổi gì trên khuôn mặt với ánh mắt rất buồn đó. Nó gật đầu rồi tiến về phía tôi trong khi Trinh đi vào bar làm việc. Nó bước cẩn trọng về phía tôi:
– Anh… tìm em ạ?
– Ừ… em ngồi đi, có vài chuyện muốn thỏa thuận với em.
Nó khép nép ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Em bao nhiêu tuổi?
– Dạ, 21.
– Tên gì?
– Thu ạ.
– Nhìn em không phải gái làng chơi?
– Ý anh là sao ạ?
– Sao lại làm ở những chỗ phức tạp như thế này?
– Anh muốn nói chuyện gì? – giọng cô bé dứt khoát, nó gương đôi mắt tròn xoe nhìn tôi chăm chú, tôi nhún vai cười trừ.
– Thôi anh không muốn quan tâm chuyện cá nhân em, nay anh chỉ muốn nhờ em một việc.
– Việc gì thế ạ? Anh nói luôn đi.
Tôi kể chi tiết về ông anh rể và mối bận tâm của bậc phụ huynh. Tôi muốn thuê con bé này làm người yêu cho ông anh rể. Bạn bè thì chả thiếu, cơ mà nhờ vả mấy nàng ấy cứ sợ dây mơ rể má bạn bè nhằng nhịt một lúc lại lòi cả đuôi chuột ra đấy thì khổ. Nên cứ thế này cho nó chắc ăn, tiện cả đôi đường. Trông con bé cũng ngoan ngoãn, hiền lành nên bố mẹ vợ chắc cũng ưng. Ông anh thì chắc thế này cũng vừa tầm mắt thẩm mỹ rồi. Nó chả xinh bằng con vợ nhà mình nhưng đại loại cũng thuộc dạng mỹ nhân vừa phải.
Nghe xong mắt nó nhìn tôi mà bình thường có lấy tăm chống lên cũng không tròn được như thế. Rồi nó phán một câu như thánh làm tôi tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, lợn bị chọc tiết.
– Ủa, là sao anh? – mất công sức nói nãy giờ chả được cái khỉ gì, đúng là nói nhiều đau điều.
– Em không hiểu ý anh à?
– Sao kỳ cục vậy anh?
– Kỳ cục cái gì chứ?
– Thì thuê người làm người yêu đó.
– Cái gì mà chẳng thể xảy ra… em đồng ý không? Chi phí thì mình thỏa thuận, chi phí phát sinh thì bên nhà anh chịu.
– Em không biết…
– Sao không biết? – tôi nói hơi to tiếng hơn mức bình thường một chút, cái con người này, óc bằng cỡ nào sao nói cái gì cũng không hiểu, không biết hết vậy?
– Chắc là em cần suy nghĩ thêm một chút.
– Nay là thứ 5 rồi đó, tối thứ 7 này anh ấy cần đưa bạn gái ra mắt với bố mẹ, không chần chứ được đâu. Em nghĩ rồi trả lời anh luôn được chứ? Anh ấy cũng muốn gặp qua em trước để thống nhất một số quan điểm nữa.
– Thực ra thì…
Cô bé chưa nói hết thì chuông điện thoại tôi đổ ầm ĩ, vợ gọi, tôi ra hiệu cho nhỏ Thu im lặng:
– Chồng nghe này…
– Anh đang ở đâu đấy?
– Anh hả? Ờ… anh đang ở gần trường em.
– Là chỗ nào? – giọng vợ nghe là lạ quá, có chút bực tức như đang cố gắng kiềm chế vậy đó.
– Ở quán cà phê, đang ngồi cà phê đợi vợ đó.
– Quán nào? – nàng hỏi cộc lốc
– Sao vậy em?
– Em ra đó.
– Ờ. Anh cũng không nhớ rõ, để anh chạy xe qua trường em liền nha, đợi anh chút thôi.
Tôi nói rồi vội vàng cúp máy, có biến gì rồi đây, tự nhiên thấy cảm giác bất an trong lòng lắm. Quay sang Thu tôi bảo:
– Cho anh số điện thoại, anh liên lạc em sau, giờ anh có việc bận rồi, anh phải đi ngay.
Nhỏ mím môi một chút rồi đọc số điện thoại cho tôi, chào nó tôi phóng xe đi vội tới trường của vợ, nàng có gọi lại thêm 2 cuộc nữa nhưng tôi không dám bắt máy. Từ chỗ này tới trường em đường thênh thang mà vít ga phóng ầm ầm thì cũng mất tầm 15 phút, đằng này lại gặp ngay một vụ tai nạn ở cái ngã ba, người cứ bu lại như kiến thấy mật. Tôi khó khăn lắm mới lách được qua, cũng không dám nấn ná lại xem tình hình có nghiêm trọng hay không nữa. Amen!
Tôi chạy xe tấp vào lề đường, nhìn đồng hồ đã hơn 10h kém rồi. Mở máy gọi cho Vy, một hồi chuông dài mới thấy bắt máy.
– Anh ở cổng trường rồi, em ở đâu thế?
– Cái quán cà phê chỗ anh tới trường em dài mấy km mà anh chạy mất gần 30 phút vậy?
– Ờ thì… hì hì… em ở chỗ nào thế?
– Em đang ở nhà.
– Hả? Sao? Sao không đợi anh? Ai đèo em về thế?
– Bạn.
– Nay em làm sao đấy?
– Sao trăng gì? Về nhà rồi tính.
Tạt xong vài gáo nước lạnh vào mặt tôi thì nàng cúp máy. Rõ ràng là có cái chuyện gì đó mà tình hình đang rất là tình hình đang xảy ra xung quanh cuộc sống tươi đẹp của tôi. Tôi lại quay xe đi về, lòng cứ như lửa đốt, nóng khôn nguôi. Thực ra là có chuyện gì? Thực ra là nó làm sao? Thực ra là tôi vừa làm gì có lỗi xong? Thực ra là? Thực ra là… phù phù… mệt… đau não quá, cứ về nhà rồi tính.
Tôi cất xe vào gara rồi đi vào nhà, bố mẹ tôi đang ngồi ở phòng khách, thấy tôi, mẹ hỏi:
– Làm gì đi thì hai đứa đi chung, về thì đứa trước đứa sau vậy Khánh?
– Ơ… dạ… con có chút việc bận đi chỗ này, Vy đợi đợi lâu quá nên em nó về trước mẹ ạ, bố mẹ chưa đi ngủ hả?
– Chưa, lát nữa.
– Vâng, bố mẹ ngủ ngon, con lên phòng trước đây ạ.
– Ừ.
Tôi mở cửa phòng, em chỉ bật mỗi đèn ngủ. Đang nằm quay mặt vào tường. Tôi nhẹ nhàng nằm xuống ôm vợ vào lòng thì thầm khe khẽ:
– Vợ ngủ rồi à?
Nàng cựa quậy một chút rồi thoát khỏi vòng tay của tôi để ngồi dậy. Nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như que kem bỏ mấy năm trong tủ đá. Hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt. Sắp có đại chiến xảy ra chăng?
– Em nghe mùi thuốc lá? – giọng nàng lạnh tênh
– À ngồi cà phê chắc cái ông bàn bên cạnh hút thuốc nên ám mùi lên quần áo anh đó.
– Anh nói dối.
– Ơ… – tôi giật mình – Sao em lại nói thế?
– Cho anh một cơ hội nói thật – em nhìn sâu vào mắt tôi, sự thất vọng chán chường ngập tràn đôi mắt đó.
Không có lẽ em biết được hôm nay tôi đi đâu hay sao? Thái độ thế này là gì đây? Tôi ghét khi em nhìn tôi bằng ánh mắt đó, lâu lắm rồi em không có nhìn tôi như vậy.
– Vợ sao thế?
– Anh nói xem hôm nay anh đi đâu? Gặp ai?
– Anh có chút việc bận…
– Ở đâu?
– Bar…
– Gặp ai?
– Một người bạn.
– Có chuyện gì?
– Cô ấy nhờ anh hỏi giúp một công việc… vừa ra trường mà chưa có việc làm nên…
– Tại sao phải hẹn gặp ở bar?
– Cô ấy làm ở đó…
– Anh có vẻ nhiều bạn gái làm ở quán bar nhỉ?
– Anh không có vậy… lâu lắm rồi anh có tới những chỗ như vậy đâu. Nay đang rảnh nên tiện đường anh ghé qua thôi. Đang giờ làm của nó nên không tiện đi ra ngoài.
– Sao lại nói dối?
– Tại vì anh biết em sẽ không vui, và giận vì em không thích anh tới những chỗ như thế!
– Biết mà vẫn làm?
– Anh xin lỗi.
– Em làm gì có lỗi cho anh mà anh xin, nếu không có đứa bạn em tình cờ đi ngang qua đấy, thấy anh đang nói chuyện với một người nào đấy ở cái công viên nào đấy thì anh vẫn đinh ninh anh ngồi êm ấm trong cái quán cà phê nào đấy bên cạnh một ông nào đấy hút thuốc và gần ngay trường em mà có là con rùa thì nó bò từ cái quán đó tới trường em cũng không mất 30 phút đâu nhỉ?
– Anh thề là anh không có làm chuyện gì có lỗi với em hết. Em đừng có nghĩ anh như thế.
– Em nghĩ anh như thế nào?
– Trời ơi – tôi vò đầu bứt tóc.
– Anh kêu gì? Em không kêu anh còn kêu gì?
– Anh xin lỗi, nhưng thực sự anh có làm gì quá đáng đâu, sao cứ phải nói với anh bằng cái giọng đó, anh không muốn.
– Vậy thì đừng có làm.
– Sao em cứ phải quan trọng hóa những chuyện không có gì lên thế nhỉ? – tôi bắt đầu thấy hơi cáu.
– Em quan trọng? Vậy từ nay mặc kệ anh thích làm gì thì làm, em không quan tâm anh nữa. Vậy anh hài lòng rồi chứ?
– Anh không có ý đó, chỉ là, anh nghĩ những chuyện anh đi gặp một người bạn thì đâu có gì quá đáng đâu sao em phải thái độ như thế?
– Thái độ, vâng, em thái độ. Anh cứ thử là em, bỗng nhiên có ai thông báo em đang ngồi một mình với một thằng con trai nào đấy, anh thấy sao? Anh không sao cả chứ gì? Đó là việc của em chứ gì?
– Ý anh không phải thế… anh xin lỗi… thôi đừng giận anh nữa…
– Dừng lại, em mệt, em đi ngủ.
Vợ tôi nằm xuống, quấn chăn lên người lại quay mặt vào tường. Tôi thở hắt ra, cảm giác rất khó chịu trong lòng. Suy cho cùng thì tôi có làm điều gì quá đáng hay có lỗi đâu? Tôi bỏ vào nhà tắm, xả nước lạnh cho nó len lỏi trong từng thớ thịt. Tâm trạng có khá hơn chút. Tôi cũng không buồn nói thêm hay làm điều gì tương tự nữa. Dù có là vợ chồng thì cũng nên hiểu và thông cảm cho nhau, đâu có thể làm gì, đi đâu cũng phải báo cáo. Đâu phải có vợ là không cần bạn bè. Bản thân thấy mình không làm gì có lỗi, và tôi thấy thực ra thì tôi cũng cần có một chút riêng tư… đả đảo chính quyền bác bỏ sự tự do của các đức ông chồng. Hừ.