Tán gái sư phạm
Chương 65
Phần này tôi xin phép được viết dựa theo những gì mà vợ tôi kể lại…
Sáng hôm nay, khi chồng tôi nói rằng anh vẫn phải đi làm bình thường dù là vào ngày chủ nhật trong khi tối hôm qua anh nói rằng ngày cuối tuần anh được nghỉ. Lý do là bởi vì tới ca trực của một người bạn rất thân thiết với anh trong cơ quan, anh ấy bận việc và đổi lịch trực cho chồng tôi.
Cả buổi tối hôm qua anh luôn trong một trạng thái thần kinh căng như dây đàn sau cuộc nói chuyện với bố. Tôi không biết thực ra giữa hai người có chuyện gì, nhưng tôi không muốn gặng hỏi anh, điều đó sẽ làm anh cảm thấy áp lực hơn, và điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra là làm một điều gì đấy cho anh cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh tôi.
Bữa sáng của cả gia đình trôi qua trong nặng nề và khá nghiêm trọng, từ lúc tôi về đây sống, chưa bao giờ gia đình tôi lại xảy ra chuyện như vậy, tôi chẳng biết làm gì hơn cả. Đôi khi tôi cảm giác mình giống như cho ra rìa, khi cả nhà đều biết còn tôi không biết gì. Tôi muốn thể hiện sự quan tâm đối với mọi người trong gia đình tôi, nhưng tôi không biết nói như thế nào để khiến điều mình nói ra không khiến cho người ta cảm thấy sáo rỗng và vẫn khiến cho mọi người thấy sự ấm áp từ bản thân tôi. Nhưng mọi sự cố gắng đều bị rơi vào hư không, và lọt tõm xuống một cái vực không có đấy.
Chồng tôi kết thúc bữa sáng trong một tâm trạng chán chường và bực bội, anh chào tạm biệt tôi và nhanh chóng rời khỏi nhà.
Tôi đứng nhìn theo anh từ một nơi kín đáo. Anh nghe một cuộc điện thoại của ai đấy bằng một cử chỉ rất gắt gao. Tôi nín lặng và gần như táo bạo khi quyết định đi theo anh. Lý trí của một người phụ nữ mách bảo tôi rằng tôi nên làm như thế. Có thực sự là hôm nay anh phải đi làm hay không?
Tôi hơi ngạc nhiên vì anh không đi theo đường tới cơ quan mà rẽ ngang rẽ dọc và đi tới một quán cà phê nhỏ, khuất sau một con hẻm. Nhưng có thể ở đây chính là nơi cho tôi biết những điều tôi cần.
Quán cà phê quá nhỏ để có thể che dấu cho tôi nếu như tôi bước vào đó vì thế nên tôi quyết định nhờ chú taxi vào đấy và chụp giúp cho tôi một bức ảnh của anh và người ngồi cùng.
Bản thân tôi biết điều đó thực sự không hay ho gì, là một người vợ thì phải đặt niềm tin vào chồng, nhưng với điều kiện là chồng tôi có thể chia sẽ. Dẫu bản thân biết rằng có những điều không phải cứ nhất thiết phải cho nhau biết là tốt, giống như cuộc sống của tôi cũng có một vài bí mật nho nhỏ mà tôi không muốn ai biết tới nó, hoặc có thể chưa tới lúc anh nói với tôi tất cả, vậy thì bắt buộc tôi phải tìm hiểu.
Khoảng 5 phút chờ đợi, chú taxi bước ra và ngồi vào xe, chú đưa chiếc điện thoại cho tôi với ánh mắt thông cảm kèm theo một tiếng thở dài nhỏ. Thái độ của chú khiến tôi thấy chột dạ và lo lắng, tôi gần như không thở khi nhìn vào màn hình điện thoại.
Sự bàng hoàng và sửng sốt đến độ tôi thấy choáng váng mặt mày. Người ngồi với anh… lại chính là con người đó sao? Lòng hận thù lại sôi sục trong tôi khi nhớ lại những việc mà cô ta đã làm. Tôi không nghĩ là sao bao nhiêu chuyện xảy ra, anh lại có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với một người đã từng khiến cho cuộc đời của anh điêu đứng đến như thế! Cũng không có lý do gì để anh có thể tiếp tục mối quan hệ cho dù nó chỉ là bạn bè, cô ta không xứng đáng nhận được sự tha thứ. Vậy tại sao? Lý do gì ở đây?
Tôi đau đớn, cái cảm giác mà đã lâu lắm rồi tôi không tìm thấy. Dù cố gắng nghiến chặt hàm răng cũng không thể kìm nén được tiếng nấc bật ra. Tim tôi nghẹn đắng, cố gắng suy nghĩ một chút, bám víu một lý do nào đấy cũng không thể khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn chút nào cả.
Tôi quyết định trả tiền taxi và xuống đi bộ. Một chút nắng buổi sáng có thể sẽ khiến đầu óc tôi bình tĩnh hơn với việc bây giờ cứ ngồi một chỗ và vẽ ra những viễn cảnh khiến cho cuộc đời tôi giống như ngập chìm trong địa ngục.
Tôi để cho nước mắt rơi trong vô thức, một vài người qua đường ngoái lại nhìn tôi bằng một ánh mắt thương xót. Không, tôi có chồng, tôi được yêu thương, được chiều chuộng vậy cơ mà. Anh vẫn quan tâm, chăm sóc cho hai mẹ con từng chút một, miễn là tôi yêu cầu. Nhưng anh bận rộn với công việc nên thời gian dành cho tôi không còn nhiều, không chủ động yêu thương. Ừ… thì cuộc sống gia đình nó khác với lúc đang còn yêu mà. Nhưng không có biểu hiện gì từ anh lại khiến cho tôi cảm thấy anh đang có một người phụ nữ khác ngoài tối hôm qua anh lại muốn hẹn hò. Hoặc có thể anh cảm thấy lâu rồi hai vợ chồng tôi không như thế nên anh muốn có một chút riêng tư giống như ngày đầu mới yêu nhau, hoặc là anh làm chuyện có lỗi với tôi và muốn làm gì đấy cho đỡ áy náy bứt rứt trong lòng. Và tới bây giờ đối với tôi vẫn là một dấu chấm hỏi lớn. Tôi không thể có một sự khẳng định rõ ràng nào khi tôi không có bằng chứng, nhưng dù có chuyện gì tôi cũng khó chấp nhận được việc anh vẫn còn tiếp tục qua lại với cô ta. Điều đó làm tôi kinh hãi… nếu như anh có là người như thế, thì có nhất thiết phải là cô ta. Điều đó khiến tôi không có chút cảm giác sẽ tha thứ được cho anh.
Cuộc sống là một sự hi sinh, con người cần phải biết chấp nhận. Nhưng mà sao thấy sự thật nào cũng cay đắng. Tôi chỉ muốn gọi điện cho anh và hỏi rõ ràng mọi chuyện, nhưng điều đó chỉ làm cho sự việc rối tung lên mà thôi.
Tôi cũng thực sự phân vân chuyện tối hôm qua giữa bố và anh có liên quan gì tới chuyện này hay không? Tại sao hai người đó lại có thái độ như thế? Và điều gì khiến cho anh lại suy nghĩ nhiều như vậy?
Tôi quyết định gọi cho chú Hoàng, chú làm trong công ty và cũng là người rất thân thiết với gia đình tôi. Ít nhất thì tôi cũng sẽ biết được có điều gì xảy ra với bố.
– Vy hả cháu? – chú bắt máy sau một hồi chuông dài.
– Dạ vâng, cháu chào chú!
– Ừ, cháu khỏe không?
– Dạ, cháu vẫn khỏe ạ…
– Có chuyện gì mà gọi cho chú thế này?
– Vâng, thì việc của bố cháu đấy ạ… rắc rối ở công ty khiến bố cháu không được thoải mái cho lắm ạ – tôi cũng không biết có rắc rối gì ở công ty không nữa, nhưng nếu như tôi hỏi dạo này ở công ty bố có chuyện gì thì chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ khai thác được thông tin gì ở chú Hoàng cả. Trừ khi tôi giống như một người biết tuốt mọi việc và không có gì cần phải giấu diếm nữa.
– Ra cháu cũng biết chuyện đó rồi hả? – chú thở dài, tôi gần như nín thở.
– Vâng, tối hôm qua bố và anh Khánh cãi nhau to lắm chú ạ. Bây giờ thì hai người thậm chí không thèm nhìn mặt nhau nữa. Cháu thấy lo quá.
– Thì cũng chỉ tại thằng Khánh nó nhờ vả chú nên chú nể nang nó, mà chú cũng đâu biết con bé đó nó như thế nào đâu. Cứ tưởng bạn bè gì với nó nên chú nhận vào làm, ai ngờ lại xảy ra cơ sự như thế. Mà con bé đó với thằng Khánh là như thế nào thế? Cháu quen biết với nó sao?
– Chú… đang nói về chị Trinh đúng không ạ?
– Ừ… thì con bé đó chứ ai.
Tôi giật mình. Thì ra tất cả mọi chuyện liên quan tới nhau cả. Tôi ngẩng mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào trong.
– Cháu xin lỗi chú nhưng cháu cũng thực sự không biết chuyện gì xảy ra, cháu gọi cho chú chỉ hi vọng chú cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra với chồng cháu và bố cháu mà lại như thế.
– Ơ… chú tưởng…
– Vâng, cháu biết chú biết chuyện gì xảy ra, chú làm ơn nói với cháu được không ạ? Có chuyện gì đấy đang xảy ra mà mọi người lại giấu cháu, điều đó khiến cháu cảm thấy rất khó chịu.
– Cháu làm chú thấy khó xử quá.
– Sẽ không ai nói được với cháu dễ dàng như chú cả. Cháu hứa sẽ giữ im lặng tất cả mọi chuyện hôm nay chú nói, nếu như chú thương hai mẹ con cháu thì chú phải nói cho cháu nghe, không thì thế này sẽ khiến cháu suy sụp mất.
Chú Hoàng thở dài, im lặng một chút và chú kể cho tôi nghe, đấy không biết thực sự có phải là tất cả hay không, có những chi tiết có thể chú cố tình che giấu cho anh, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến tôi cảm thấy không thể chấp nhận được rồi.
Tại sao cơ chứ?
Chính anh là người hận cô ta nhất mà?
Vậy cớ sao bây giờ còn giúp đỡ chứ? Cô ta có sống chết thế nào cũng đâu liên quan gì tới cuộc đời anh nữa đâu? Lòng dạ ích kỷ của đàn bà che mờ mắt khiến tôi không thể lý giải nổi đằng sau tất cả sự thật này là gì? Bất lực. Bất lực. Bất lực…
Tôi không biết làm gì cả. Nhưng mà tôi đau. Tôi chỉ muốn chết quách đi không phải suy nghĩ gì nữa.
Ừ thì cuộc đời không phải màu hồng, chẳng có ai rải thảm đỏ cho mình bước đi. Nhưng tôi thấy hận thù dâng trào. Không phải như thế này. Tôi căm hận tất cả.
Nghĩ tới đứa bé đang ở trong bụng, tim tôi càng thêm đau nhói. Anh thực sự như thế thật sao? Anh làm thế với tôi ư? Sau bao nhiêu thử thách, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nước mắt và đau những nổi đau hơn dao cứa mới được như ngày hôm nay, thế mà anh nỡ sao?
Tôi không hiểu tại sao tôi có thể lê lết được cái thân xác tôi về tới nhà trong một tâm trạng như thế. Nhìn mặt tôi thất thần, mẹ tôi lo lắng.
– Vy con đi đâu về thế? Con làm sao thế?
– Dạ, con không sao mẹ ạ. Con đi cùng đứa bạn con tới chỗ kia một chút – nếu như mẹ chồng tôi không phải là một người dễ tính và thương yêu tôi đến như vậy thì tôi không nghĩ tôi có thể ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, tôi chỉ muốn chạy về bên mẹ để được vỗ về mà thôi.
– Con vừa khóc đấy hả? Có chuyện gì con phải nói mẹ nghe không được giấu mẹ đâu đấy. Mẹ lo cho con đó.
– Đứa bạn thân con gặp chuyện buồn mẹ ạ, con thương nó quá nên hai đứa ôm nhau khóc chứ con thì có làm sao hả mẹ?
– Đấy, cứ nhạy cảm quá rồi lại khổ thân thôi – bà vuốt ve mái tóc tôi nhẹ nhàng, tôi chỉ muốn sà vào lòng mẹ, khóc lóc rồi kể hết nổi ấm ức mình phải chịu đựng mà thôi. Nhưng tôi không đủ can đảm…
– Mẹ à…
– Ừ, sao con?
– Hôm nay con thấy hơi mệt trong người, mẹ nấu cơm trưa dùm con mẹ nhé?
– Con mệt thế nào? – bà đưa tay sờ trán tôi.
– Dạ cũng chỉ hơi mỏi trong người chút thôi ạ.
– Được rồi, con nghỉ đi không phải lo đâu. Lên phòng nghỉ đi con.
Tôi lên phòng nằm nghỉ. Những lúc như thế này không để đầu óc vận động thì càng thêm mệt mỏi mà thôi. Nằm xuống lại suy nghĩ linh tinh, nước mắt tôi lại chảy ra. Tôi nghĩ rằng mình là một người hạnh phúc, sau những gì tôi phải chịu đựng thì đây là một sự đền đáp xứng đáng, nhưng mà không phải như vậy. Có khi nào sóng gió lại xảy ra?
Tôi thiếp đi một lúc, không biết từ lúc nào, nhưng trong giấc mơ tôi lại mơ thấy anh và người đấy bên cạnh nhau. Anh đã cầu xuống xin tôi hãy tha thứ và mong tôi hãy quên anh đi vì người anh yêu chỉ có cô ta mà thôi. Anh không cần gì cả, chỉ cần người đó, mong tôi sẽ để anh đến với người đàn bà đó.
Giật mình tỉnh giấc tôi hoang mang lo sợ. Tim tôi lại buốt lên từng cơn đau nhói.
Tôi nhìn đồng hồ, đã quá 11h rồi, nếu đi làm thì giờ này anh sắp về tới nhà.
Có tiếng xe máy dừng lại trước sân, tôi ngồi dậy đi ra ban công nhìn xuống, ừ, anh mới về. Tôi vội vàng đi xuống nhà.
Anh chẳng buồn mỉm cười và ôm lấy cổ tôi như thường ngày rồi xoa xoa cái bụng một cách hạnh phúc. Anh chỉ hỏi tôi một câu nhẹ nhàng rồi đi lên phòng, tôi lẳng lặng theo sau.
Điều làm tôi thấy ngạc nhiên đó là nhìn anh như thế, tôi thực sự cảm thấy lo lắng cho anh hơn là giận. Anh nằm xuống quay mặt vào tường, hơi thở đều đều. Tôi lặng đi nhìn anh. Xuống nhà vắt cho anh một cốc nước cam, mặc dù biết anh cũng chẳng hứng thú gì nữa. Anh không quay lại nhìn tôi dù chỉ là một chút. Một cảm giác vừa giận, vừa bất an trong lòng, tôi chỉ muốn anh hiểu rằng, tôi là vợ anh, và tôi luôn lắng nghe anh nói. Nhưng tôi không biết mình diễn đạt có thành lời hay không, vì tôi rối lắm, tôi sợ, lần đầu tiên trong đời tôi sợ mất anh.
Những bữa cơm trong ngày anh vẫn im lặng như thế. Gia đình tôi lại trong một trạng thái căng thẳng hết mức.
Tôi cũng im lặng và tỏ rõ thái độ rằng nếu như anh không nói rõ lý do thì không nhất thiết phải lên tiếng. Tôi đang kiên nhẫn chờ đợi từng giây phút đây. Bây giờ cuộc sống gia đình tôi đang mong manh lắm đây. Chỉ có anh mới có thể cứu vãn nó nhưng tôi không hiểu sao anh muốn im lặng như thế? Chẳng nhẽ anh không hiểu cảm giác của tôi? Hay anh khó nói. Anh chưa biết rằng tôi đang biết hết tất cả mọi chuyện, nên anh cứ nghĩ đơn giản rằng tôi đang nghĩ anh buồn bực vì chuyện công ty và chuyện của bố.
Cơm tối xong xuôi, bố mẹ tôi ngồi xem tivi, chồng tôi lên nghỉ sớm. Tôi cũng theo anh lên phòng. Trái với suy nghĩ của tôi, anh ngồi yên lặng một lúc lâu bên màn hình máy tính, tôi ngồi ở giường và ngắm nghía cái lưng của anh. Mỉm cười chua chát, tôi lên tiếng.
– Anh không có gì để nói với em sao?
– Xin lỗi em nhé, anh đang bận làm việc chút, em ngủ trước đi.
Cái cách làm việc của anh là ngồi bật cái bản vẽ lên và im lặng ngắm nhìn nó thật lâu sao?
– Anh không muốn nói với em là có chuyện gì đang xảy ra sao?
– Chuyện gì là sao em? – chồng tôi quay ghế lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Chuyện gì đấy khiến cho cả gia đình mình tỏ thái độ với nhau như vậy đó? – tôi bình tĩnh nhưng cơn tức giận đã ngập tràn cái lá phổi của tôi rồi. Lại còn cái thái độ giả ngây giả ngô vậy nữa. Thật muốn khiến người ta điên lên mà.
– À thì anh nói với em có chút việc ở công ty rồi mà, không sao đâu, mọi chuyện rồi ổn cả thôi, em đừng nghỉ nhiều mà ảnh hưởng sức khỏe. Rồi khắc có cách giải quyết thôi.
– Anh còn lo cho cái sức khỏe của em à? Khi mà cả nhà chẳng vui vẻ gì, không ai nói với ai câu gì, anh nghĩ rằng anh không nghĩ được hay sao?
– Nhưng mà em cũng đâu có giải quyết được gì đâu?
– Anh nghĩ thế thật à? – tôi nói và kèm theo một nụ cười.
– Em không hiểu đâu… – chồng tôi thở dài.
– Ừ, em không hiểu, khi mà anh làm ở một nơi, bố làm một nơi, thì làm gì có chuyện gì liên quan tới nhau mà đến mức phải tranh cãi như thế?
– Vy à…
– Thôi được rồi – tôi ngắt lời chồng – Em sẽ chờ xem cách anh giải quyết.
Tôi nằm xuống quay mặt vào tường. Anh im lặng thở dài rồi quay ghế lại ngồi đối diện với cái máy tính. Tôi xem anh sẽ như thế được bao nhiêu lâu nữa.
Khuya lắc, anh mới đi ngủ. Anh nhẹ nhàng trèo lên giường và nằm xa tôi một khoảng cách, không quay lại ôm tôi ngủ hay để tôi gối đầu lên tay anh. Không nhõng nhẽo tôi hay úp mặt vào tóc tôi rồi thở thật mạnh vào gáy tôi khiến tôi nhột và cười khúc khích. Chuyện gì thế? Không thể nhanh chóng thay đổi chỉ trong một đêm được.
Tôi yên lặng, không ngủ, mắt tôi vẫn mở và tai vẫn lắng nghe tiếng thở đều đều của anh. Anh cựa mình quay mặt về phía tôi, tôi thấy bóng bàn tay anh trên tường đưa lên về phía tôi, sau một thoáng ngập ngừng anh lại đặt tay xuống. Tôi mím chặt môi, tự nhiên nước mắt tôi trào ra.
Khóc khiến cho mũi tôi bị nghẹt lại, tôi cố gắng thở nhẹ nhàng bằng miệng để anh không biết rằng tôi đang khóc nhưng không thể kiềm chế được, tôi thở mạnh.
Anh nhổm người lên đặt tay lên vai tôi hỏi:
– Vy, em sao thế? Em khóc đấy à?
Tôi ngồi dậy, đưa tay quẹt nước mắt rồi nhìn thẳng vào mắt anh. Bóng đèn ngủ mờ mờ khiến cho khuôn mặt anh nhợt nhạt quá chừng.
– Em không sao.
Tôi đẩy anh ra rồi ôm gối đi sang phòng mẹ. Anh bước theo sau cứ bám lấy vai tôi hỏi lý do. Tôi chảy nước mắt một cách vô thức rồi gõ cửa phòng mẹ.
– Chuyện gì thế con?
– Mẹ, mẹ cho con ngủ với mẹ một đêm được không? – tôi nói rồi khóc òa lên, bà cầm lấy tay tôi vuốt nhẹ nhàng rồi ngoảnh lại nói với bố,
– Anh sang phòng khác ngủ một hôm đi, tối nay Vy ngủ với em.
Bố tôi lồm cồm bò dậy rồi đi ra khỏi phòng, vẫn không quên ngoảnh lại nhìn tôi ái ngại. Đợi bố ra tôi bước vào đóng cửa để cho anh đứng một mình trước đó.
Tôi quẹt nước mắt trèo lên giường, mẹ tôi cũng lên nằm cạnh tôi. Bà vuốt tóc tôi hỏi nhẹ nhàng.
– Đêm hôm hai vợ chồng con lại cãi nhau chuyện gì thế?
Tôi lắc đầu quay lại ôm mẹ, bà đặt tay bà lên tay tôi vỗ về không nói thêm nữa.
Nếu như chỉ là thứ cảm xúc nhất thời thì sẽ không phải như thế này, tôi thấy buồn và trống vắng quá, khi có một người chịu lắng nghe, tại sao tôi không chia sẽ?
– Mẹ, mẹ ngủ chưa? – đợi cho tâm trạng dịu xuống một chút tôi thì thầm khe khẽ.
– Ừ, mẹ chưa. Con nói đi.
– Con nói hết với mẹ được không?
– Tất nhiên rồi, con bé ngốc này.
– Có bao giờ… bố làm chuyện gì có lỗi với mẹ chưa?
– Rồi chứ – mẹ tôi thở dài – Nhiều là đằng khác.
– Thế, những lúc đó, mẹ làm thế nào?
– Mẹ cũng như con bây giờ vậy đó… dù có khóc, có đau khổ, có nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể tha thứ, nhưng mà cuối cùng thì mẹ vẫn chấp nhận. Phận đàn bà thì phải biết hi sinh con ạ, đàn ông vốn dĩ sinh ra đã có những cái quyền, giống như luật của thế giới ngầm vậy đó. Không có cái pháp luật nào ghi rõ họ có cái quyền như thế nhưng mà xã hội này công nhận cho họ. Đàn bà vốn dĩ bao giờ cũng thiệt thòi hơn mà.
– Con không biết phải làm thế nào nữa mẹ ạ!
– Con với thằng Khánh làm sao thế? Nói mẹ nghe xem nào?
– Là cái chuyện, mà cả nhà đang giấu con đấy.
– Con biết rồi sao?
– Vâng ạ, là tự con tìm hiểu ra, vì chẳng ai chịu nói cho con biết cả.
– Thực ra – mẹ tôi thở dài – Chỉ là không ai muốn nói cho con biết cả thôi, vì sợ con lại lo nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nữa. Nhưng mà mẹ nghĩ thằng Khánh cũng là một thằng biết suy nghĩ, mẹ cũng không biết vì sao nó lại qua lại với những đứa con gái như thế, rồi lại còn giúp đỡ nữa. Mẹ chưa dám hỏi lý do… mẹ thấy mấy hôm nay nó cũng đang khổ tâm lắm rồi…
– Đó là… bạn gái cũ của anh Khánh mẹ ạ!
– Sao? Bạn gái cũ?
– Vâng.
– Làm sao con biết?
– Bạn bè anh ấy nói với con.
– Thế là… mẹ không nghĩ là…
– Con sẽ chờ cho tới lúc anh ấy giải thích lý do với con, lúc đó con sẽ quyết định con nên làm như thế nào. Nhưng mà thái độ của anh ấy mấy hôm nay khiến con cảm thấy rất bực mình mẹ ạ.
– Vy này…
– Dạ?
– Gia đình không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Lúc thăng lúc trầm… cái chính là mình có biết cách để vượt qua hay không thôi. Phần lớn là ở con quyết định tất cả. Con là vợ, con cũng là nhà, dù có đi đâu rồi cũng sẽ về với con mà thôi. Nên con đừng có bao giờ nghĩ tới chuyện buông xuôi… mẹ hiểu con, vì lần đầu đối với mẹ cũng khiến mẹ cảm thấy rất đau khổ. Khi một người mình yêu thương nhất lại phản bội là niềm tin của mình. Nhưng trải qua rồi con sẽ hiểu, sẽ không quá khó khăn đâu. Con hiểu ý mẹ không?
– Dạ, con hiểu, nhưng con sợ con không làm nổi mẹ ơi… có những khúc mắc trong chuyện này mẹ không thể hiểu được, nếu là một ai đó thì con có thể tha thứ… nhưng người đấy… con không thể không căm hận được.
– Có khúc mắc gì trong chuyện này nữa sao con?
– Vâng, nhưng con nghĩ không nên nói nữa mẹ ạ… dù sao thì đối với con đây không phải là nổi đau lớn nhất mà con đã từng trải qua. Thế nên mẹ yên tâm… con vẫn còn chịu đựng được.
– Nếu con cần thì con cứ nói với mẹ… mẹ là mẹ và cũng là bạn, đừng ngại. Nếu bây giờ con không muốn nói thì mẹ cũng không ép, nhưng đừng tưởng mẹ già rồi mà không hiểu chuyện. Mẹ vẫn còn xì teen lắm đấy.
Tôi mỉm cười nép sâu hơn vào lòng mẹ, nói được ra lòng bỗng thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Ừ… tôi là nhà mà.
– Mẹ ngủ ngon nhé.
– Ừ… con cũng thế, cháu bà cũng ngủ ngon nhé.
Tôi nhắm mắt lại. Tận cùng của nổi đau là sự bao dung và tha thứ. Có thể tôi chưa đủ lòng vị tha để bao dung cho tất cả nhưng rồi cũng phải học cách để làm được như thế.
Khi chưa đủ bằng chứng để kết tội thì dù là 1% phản lại sự thật cũng nên hi vọng và bám víu vào nó. Ngày mai đã là tuần mới rồi.