Tây du
Chương 107
U Minh Địa Phủ…
Là một nơi vô cùng quan trọng, là nơi những linh hồn của người khi chết đi sẽ được đưa đến để xét xử, để phán tội. Trên trời quanh năm lúc nào cũng là mây đen, dưới đất cỏ cây hoa lá chỉ duy nhất một màu xám, những ngôi nhà đổ nát, những tòa thành toang hoang ngập tràn âm khí dày đặc.
Là một nơi đối lập với Thiên Giới phồn thịnh ngập tràn ánh sáng thiên địa linh khí dày đặc thì U Minh Địa Phủ lại hoang sơ đổ nát, âm khí dày đặc sự chết tróc.
Tại vùng đất trung tâm của U Minh Địa Phủ, một tòa điện khổng lồ được tạo nên từ gạch đá xương đầu lâu, đây chính là nơi ở của người cai quản cả cõi Âm Phủ này.
Diêm Vương Điện!
Trong một phòng nào đó của Diêm Vương Điện, một người đàn ông da dẻ xám xịt thân hình to lớn gấp ba người thường đang nằm sấp cởi trần trên giường cho mấy ma nữ bay xung quanh đấm bóp, ma nữ là linh hồn các cô gái xinh đẹp chết oan được đặc ân hầu hạ Diêm Vương để sớm đầu thai. Chính vì trước khi chết họ đều rất xinh đẹp nên khi chỉ còn lại vong hồn cũng rất xinh tuy có hơi rợn người.
Mỗi ma nữ lại ăn mặc rất phong phanh thiếu vải, lẳng lơ quyến rũ, hấp dẫn mê người. Họ vừa đấm bóp cho Diêm Vương vừa vui cười đùa thoải mái.
“Diêm Vương đại nhân ngài thấy thoải mái không!” Những ma nữ hùa nhau hỏi.
Diêm Vương nhắm nghiền hai mắt tận hưởng nói giọng khàn đặc: “Rất thoải mái, cứ tiếp tục cho ta.”
Khi Diêm Vương đang thư giãn thì từ bên ngoài một tên thân hình lực lưỡng đầu ngựa chạy hùng hục vào.
“Thưa Diêm Vương… Có chuyện rồi!”
Diêm Vương gắt: “Mẹ bà… nói nhanh, không thấy mấy em ma nữ của ta bị ngươi dọa cho hoảng sợ rồi à.”
Mã Diện thở không ra hơi nói: “Cánh đồng Bỉ Ngạn Hoa… Đang úa tàn!”
Nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, Diêm Vương vội bật dậy khỏi giường khoác vội y phục vào hỏi lại: “Nói rõ xem nào!”
Mã Diện thưa: “Sáng nay thần cùng Ngưu Đầu đang hái hoa bắt bướm trên cầu Nại Hà, chợt có cơn gió cực mạnh thổi qua, lúc đó Ngưu Đầu phát hiện Bỉ Ngạn Hoa đang héo úa một cách từ từ… hiện giờ có lẽ đã lan rộng ra rồi.”
Trong khi Mã Diện trình bày, cả hai đã đứng trên một chiếc thuyền tạo thành từ vô vàn bộ xương người bay đến cánh đồng Hoa Bỉ Ngạn ở con đường Hoàng Tuyền.
Khi cả hai đến nơi, Viêm Vương kinh hãi khi thấy cánh đồng Hoa Bỉ Ngạn mấy vạn năm nở rộ bỗng nhiên héo tàn, màu sắc không còn đỏ tươi mà cực kỳ ảm đạm nhợt nhạt.
“Đại họa… đại họa rồi!” Diêm Vương nét mặt hoang mang cực độ, trong lòng không khỏi rùng mình run sợ nói.
Diêm Vương liền tức tốc đến gặp Mạch Bà ở đầu cầu Nại Hà, Mạch Bà là một bà lão già nua đang ngồi nấu một nồi canh khổng lồ. Khi thấy Diêm Vương đến thì bà đã biết có chuyện chẳng lành.
“Diêm Vương đại nhân, ngài đã biết chuyện rồi sao.” Mạch Bà hỏi.
Diêm Vương đáp: “Không biết, chỉ cảm nhận được là sắp có tai họa ập đến.”
Mạch Bà nói: “Không chỉ là tai họa… ta nghĩ rằng đây sẽ là dấu chấm hết cho Tam Giới.”
Diêm Vương hỏi: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Mạch Bà vẫn ung dung khuấy nồi canh khổng lồ nói: “Đây là báo ứng… là điều dĩ nhiên sẽ xảy ra, chỉ không ngờ rằng nó xảy ra quá sớm.”
Diêm Vương lo lắng: “U Minh Địa Phủ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Mạch Bà lắc đầu: “Ta không biết… vạn năm qua biết bao linh hồn đi qua cầu Nại Hà, ta chẳng thể tiên đoán được điều gì, có thể là ta không đủ sức để làm điều đó.”
Sau đó Mạch Bà múc một chén canh lên tay bình thản nói: “Lưỡng Kiếp… sẽ xảy ra một lần nữa.”
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Đông Hải Long Cung…
Tại một vực sâu thăm thẳm giữa lòng biển, có một bề mặt bằng phẳng nứt vỡ với một miệng lỗ khổng lồ ở vị trí trung tâm, lúc này phía trên miệng hố có hai bóng người lơ lửng trong làn nước.
“Sao người lại đưa con đến đây thưa phụ vương.” Trong hai người, một người trẻ tuổi hỏi người trung niên bên cạnh.
Người trung niên bên cạnh đáp: “Rồi con sẽ biết.”
Sau đó cả hai bơi xuống miệng hố sâu thăm thẳm đó.
“Đây là vết tích còn sót lại khi con khỉ đó lấy mất Định Hải Thần Trâm, mới đây thôi ta đã phát hiện một điều cực kỳ bí mật mà trong Tam Giới này ít người biết.” Vừa nói người trung niên vừa dẫn đường đường, càng bơi xuống sâu thì càng tối và áp lực càng lớn.
“Là bí mật gì thưa phụ hoàng? Người làm con tò mò quá.” Người trẻ tuổi hỏi.
Không lâu sau, cả hai bơi đến tận cùng nơi có một cửa đá hình tròn chỉ đủ một người đi qua. Nhìn thấy nó người trung niên liền nói: “Vạn năm qua làm Long Vương cai quản Đông Hải rộng lớn này, thực lực của ta bị đình trệ không sao đột phá được cảnh giới cao hơn… con biết vì sao không?”
“Vì sao?” Người trẻ tuổi mà thực ra là thái tử của Đông Hải, con trai của Đông Hải Long Vương – Long Bính.
Long Vương đáp: “Đáp án… ở phía sau cánh cửa đá này, tuy nhiên muốn mở nó không phải dễ.”
Long Vương dứt câu, đặt tay lên cửa đá rồi dùng pháp lực cường đại của mình truyền vào đó, những hoa văn hình rồng trên cửa đá bắt đầu phát sáng, đồng thời hình xăm rồng trên cánh tay trái của Long Bính cũng phát sáng theo.
Hắn thu tay khi cánh cửa đá bắt đầu mở ra, phía bên trong phát ra ánh sáng trói mắt.
Long Bính cảm nhận tận sâu trong linh hồn mình, có thứ gì đó đang đợi hắn phía sau cánh cửa.
Long Vương nói: “20 Năm trước ta phát hiện ra nơi này, biết đây sẽ là bước ngoặt thay đổi cục diện hiện tại… đó là lý do trong suốt 18 năm qua ta không ngừng đào tạo con, đi đi, tiến vào đó vì tương lai của Đông Hải Long Cung… vì Long Tộc và vì… tương lai của con.”
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Hắc Vực…
Gọi là Hắc Vực bởi vì nó là một khe vực khổng lồ sâu không thấy đáy, đứng bên rìa khe vực Thiên trầm trồ nhìn xuống: “Té xuống chắc mất xác!”
Hùng Phấn Thiêu đứng bên cạnh giới thiệu: “Hắc Vực này không tầm thường đâu, năm đó ta đã trải qua 3 năm sinh tử ở nơi này, khi trở ra thì một thân tráng kiện cường hãn.”
“Dưới đó có gì vậy?”
“Xuống rồi ngươi sẽ biết, ta đảm bảo trong vòng chưa quá 3 năm ngươi sẽ đột phá cảnh giới thể lực mới.”
“Hy vọng là sẽ không lâu đến thế.” Thiên hồi hộp.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì một kẻ thần bí từ trên cao tấn công, Thiên lạnh sống lưng còn Hùng Phấn Thiêu đá đẩy Thiên ra và đỡ lấy đòn đánh lén của kẻ thần bí kia.
Một chiêu va chạm, kình phong mãnh liệt bạo phát, Thiên bị thổi bay cả trăm mét trước khi vịn vào được một tảng đá.
Hùng Phấn Thiên vừa đối chiêu với kẻ thần bí kia vừa nói: “Người của Xà Thiên Tông! Dám đánh lén bổn tọa.”
Người thần bí kia đáp: “Hùng Phấn Thiêu lâu rồi không gặp… ngươi vẫn kém cỏi như vậy.”
Sau đó cả hai lao vào kịch chiến, vì cả hai đều có tu vi Kim Cang Hậu kỳ nên cuộc chiến là long trời lở đất, kình phong bạo phát ra theo từng đòn đánh, Thiên như một con kiến nằm ngoài vùng chiến vậy mà vẫn chịu ảnh hưởng.
Người thần bí kia đã phát hiện ra Thiên, gã tiện tay tung chưởng nhằm đánh chết hắn. Thiên vội vàng đưa tay đan chéo nhau tạo kiên chống ra đỡ, bị đánh bay xuống Hắc Vực.
Nhìn Thiên rơi xuống, Hùng Phấn Thiêu vội đánh lui người thần bí kia để đỡ hắn nhưng bị người kia ám toán trọng thương.
Hắn ho ra một ngụm máu, gượng dậy định liều chết xông lên một mất một còn với người thần bí kia thì người thần bí kia lại bỏ chạy, máu hiếu chiến nên Hùng Phấn Thiên đuổi theo kẻ kia mà quên béng đi mất Thiên đã rơi xuống Hắc Vực.
Dù đã đỡ đòn nhưng Thiên vẫn bị trọng thương trước đòn đánh quá mạnh từ một kẻ mạnh hơn gấp bội, hắn rơi tự do cho đến khi đập đầu vào vách đá khiến một mảng đá vỡ toang rồi cùng hắn rơi xuống tận đáy của Hắc Vực.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thiên dần tỉnh lại thì phát hiện cơ thể đau nhức đầy vết thương, hắn xoa cái đầu nhức buốt rồi ho khan: “Khụ… mình chưa chết!”
Rồi hắn định đứng dậy nhưng phát hiện ra một sự thật đau lòng, chân phải của hắn đã bị mất, chính xác hơn là bị lấy đi từ đầu gối trở xuống.
Thiên không chấp nhận được sự thật này, hắn thét lên đau đớn. Chẳng phải hắn uống Hoàn Sinh Dịch sao? Chân hắn sao không tự mọc lại như cái cách thương thế của hắn hồi phục trong bao nhiêu trận chiến trước đó.
Thiên liền dùng Thông Thiên Địa Đồ nhưng không dùng được, lúc này thì hắn mới phát hiện ra Hắc Vực không tồn tại thứ gọi là pháp lực, chính vì vậy mà chân hắn sẽ không bao giờ mọc lại cho đến khi rời khỏi đây.
Và vì không dùng được pháp lực nên Như Sương sẽ chẳng thể nào ra khỏi Không Gian Yêu Hoa, Thiên phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nếu không muốn nàng chết già trong đó. Điều này Hùng Phấn Thiêu còn chưa kịp nói cho hắn biết thì đã có kẻ ám toán.
Thiên nhảy lò cò đi tìm một nháy cây làm lạng chống, sau đó hắn lết đi về phía trước một cách tuyệt vọng bởi Thông Thiên Địa Đồ không thể sử dụng nên khả năng tìm đường gần như bằng không.
Hắn cứ lết đi trên con đường toàn đá, ẩm ướt và ghê rợn, xung quanh chỉ là một màu đen.
Chợt có tiếng rít ghê rợn, Thiên vừa nghe là biết tiếng chuột, nhưng tiếng động to bất thường nên hắn nghĩ nó là chuột khổng lồ nên nhanh chóng chui vào một vách đá lõm gần đó.
Quả nhiên một lát sau có một con chuột khổng lồ đầu có sừng bò ngang qua, hơn thế nữa trên lưng nó còn có cả yên cùng dây cương.
“Chẳng lẽ nơi này có người sống?” Thiên tự hỏi, Hùng Phấn Thiên chưa tiết lộ thông tin gì về Hắc Vực cho hắn biết, chỉ biết rằng nơi này thích hợp để tu luyện thể lực.
Nếu quả thực có người sống ở nơi khắc khổ như thế này thì quả thật là điều may mắn đối với Thiên, hắn liền bám theo con chuột kia nhờ mùi hương nó để lại.
Đã vài ngày trôi qua, Thiên không có gì cho vào bụng, vừa đói vừa khát vừa thương thế nghiêm trọng nhưng may sao bản thân có sức khỏe hơn người nên vẫn gắng gượng được.
Cuối cùng thì hắn cũng bắt được một con bò sát cỡ nhỏ, hắn cắn răng nhai sống nó, với hoàn cảnh hiện giờ thì việc có đồ ăn đã là tốt lắm rồi.
Thiên mệt mỏi ngồi dựa lưng vào vách đá ẩm ướt, hắn thiếp đi lúc nào không hay. Rồi hắn mơ hồ nghe có tiếng gì đó rất ồn ào, có ánh lửa bập bùng, có thứ gì đó kéo hắn đi dưới nền đá trơn trượt.
Khi Thiên tỉnh lại, hắn nằm trong một chiếc lồng sắt cũ kỹ rỉ sét. Nhìn xung quanh phát hiện đây là một hang đá, có nghe cả tiếng nước róc rách chảy từ xa.
Chân hắn bị buộc vào lồng bằng sợi dây chắc chắn, Thiên có thể nhìn thấy phía trước có một người đang nhóm lửa nướng thịt ăn, bên cạnh người đó là con chuột khổng lồ mà hắn đã lần theo.
“Quả nhiên có người ở đây!” Thiên còn tỉnh táo, hắn chỉ là hơi đói bụng. Khi ngửi thấy mùi thơm từ thịt nướng thì không chịu được mà đập tay vào lồng.
Người kia như hiểu Thiên đang rất đói, quay lại nói: “Muốn ăn sao?”
Khi người đó quay lại, Thiên suýt thì rớt mắt ra ngoài bởi vì người này có làn da màu tím, tai nhọn, tóc trắng dài, đôi mắt với đồng tử màu vàng. Là một nữ nhân và tuy có ngoại hình kỳ lạ nhưng khá xinh.
Thiên gật đầu, giờ hắn chỉ cần có thứ gì đó bỏ vào bụng.
Nữ nhân kia cầm theo miếng thịt nướng thơm ngon, tiến đến ngồi cạnh lồng sắt rồi cẩn thận xé ra đút cho hắn. Thiên không ngần ngại mà cắn lấy nhai một cách ngấu nghiến.
Thấy Thiên ăn như hổ đói, nữ nhân kia mỉm cười xinh đẹp: “Từ từ thôi vẫn còn nhiều lắm.”
Sau khi ăn hết, Thiên liền cảm ơn: “Đa tạ ơn cứu mạng.”
Nữ nhân hỏi: “Ngươi tên gì? Sao lại rơi xuống đây.”
Thiên đáp: “Ta là Thiên, do không cẩn thận ngã xuống đây.”
Nữ nhân nhìn vết thương ở chân hắn nghiêm trọng nói: “Vết thương khá nặng đấy… có cần ta xử lý giúp không?”
Để tránh bị hoại tử chân, Thiên gật đầu.
Sau khi băng bó lại cho Thiên, nữ nhân kia một tay nhấc chiếc lồng sắt chứa cả Thiên bên trong lên treo trên lưng con chuột của nàng. Rồi nàng ngồi lên yên chuột cầm lấy dây cương thúc nó ra khỏi hang.
Thiên hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Nữ nhân đáp: “Đi qua khe vực tăm tối này, sẽ về làng của ta, ở đó rất tươi đẹp ngươi sẽ thích nó.”
Thiên ngạc nhiên: “Làng của ngươi? Ngươi tên gì? Ngươi thuộc tộc nào?”
Nữ nhân đáp: “Ngươi đang chất vấn ân nhân cứu mạng ngươi đấy à? Ta thuộc nhân tộc như ngươi thôi nhưng từ khi sinh ra đã có màu da cùng ngoại hình như vậy rồi, tên ta là Tử Yên.”
Thiên không tin, nhưng hắn cũng chẳng có tâm hỏi sâu về vấn đề đó. Hy vọng khi ra khỏi khe vực này thì pháp lực sẽ dùng được.