Tây du

Chương 106



Phần 106: Thiên Địa Chọn Lọc

Thiên tiếp tục để Như Sương ở tại Không Gian Yêu Hoa, hắn thu hoa vào giới chỉ sau đó trả phòng độc hành trên con đường tu luyện đầy rẫy hiểm nguy phía trước.

Vượt qua khỏi lãnh thổ Sinh Huyền Quốc thì khả năng dò đường của Thông Thiên Địa Đồ trở nên vô dụng, Thiên bèn hỏi người qua đường: “Xin lỗi cho hỏi muốn đi Hắc Động thì đi chỗ nào?”

Người ta đáp bằng thái độ hốt hoảng sợ hãi: “Ngươi muốn tìm chết hay sao mà tìm Hắc Động? Đi thẳng phía trước có dãy núi đá, nơi đó chính là cửa Hắc Động.”

Thấy thái độ người kia có vẻ thái quá, Thiên liền hỏi: “Nơi đó kinh khủng lắm à?”

Người kia đáp: “Kinh bỏ bà! Ngươi chắc là người vùng khác đến? Khắp vùng này đều là địa bàn hoạt động của chúng, một đám yêu quái hung dữ chuyên bắt người về ăn thịt.”

Việc Yêu Quái ăn thịt người không phải hiếm, nhưng đối với Thiên thì khá lạ lẫm bởi hắn sống ở Sinh Huyền Quốc một nơi mà Yêu Quái được xét vào dạng hiền lành nhất. Khác với Sinh Huyền Quốc, Hoa Quốc rộng lớn hơn và nhiều Yêu Quái hơn, có những yêu quái dùng cách ăn thịt người để tu luyện.

Thiên cảm ơn người đi đường đã cung cấp thông tin, hắn tiến thẳng về phía dãy núi đá phía trước.

Trên đường đi Thiên thu thập thêm ít thông tin về Hắc Động, là một nơi tụ tập Yêu Quái từ loài gấu tu luyện mà thành. Chúng rất hung ác, ban ngày thì nằm phơi bụng ra ngủ còn ban đêm mới là lúc chúng nguy hiểm nhất, quanh vùng này cứ khi nào mặt trời xuống núi là đều đóng cửa cài then ở trong nhà không dám ra ngoài, họ cũng mời rất nhiều pháp sư trừ yêu nhưng lần nào pháp sư cũng bị yêu quái ăn thịt nên không có ông pháp sư nào đủ gan dạ tới vùng này nữa.

Cuộc sống người dân luôn trong cảnh sợ hãi lo âu, tuy vậy nhưng họ cũng chẳng có nơi nào khác để đi nên vẫn chọn ở lại nơi này.

Thiên không phải người tốt, hắn không quá quan tâm cuộc sống của người dân mà hắn chỉ hỏi để dễ dàng tiếp xúc với đám yêu quái đó.

Còn cách nào hay hơn là việc để chúng tự bắt mình, Thiên liền tìm một chỗ nghỉ chân chờ đến khi trời tối. Khi mà nhà ai cũng đóng chặt cửa và tắt hết đèn thì hắn lại ngồi rung đùi ở miệng giếng.

Chợt có tiếng lá xào xạc, có tiếng gió rít dữ dội. Thiên nghe thấy trong không khí có mùi gì đó rất nồng đậm.

Trên con đường vắng vẻ tối đen, một bóng đen to lớn lững thững đi tìm kiếm bữa ăn, nó xồ vào nhà người dân phá tung cửa rồi cắn chết một đứa trẻ tha đi trong sự bất lực của người nhà.

Sau khi ăn hết đứa trẻ, nó khát nước và đi thẳng tới bờ giếng, có vẻ nó khá quen thuộc nơi này.

Nơi miệng giếng lúc này có một người nằm cứng đơ, nó tiến đến ngửi thì thấy mùi khá thơm tho thì tha người đó về hang.

Bị kéo lê dọc đường, cơ thể va đập khắp nơi nhưng Thiên vẫn giở vờ bất động. Sau một đoạn đường dài, nó vứt Thiên vào hang ổ của nó rồi nằm ngửa ra ngủ khò khò, có vẻ nó để Thiên làm bữa sáng cho ngày hôm sau.

Khi nghe tiếng thở đều của con thú, Thiên mở mắt bật dậy, trước mặt hắn là một con gấu đen to đùng. Hắn hơi rùng mình rồi đi sâu vào trong hang.

Tận sâu trong cùng của hang là một đường hầm kết nối với một hang động cực kỳ rộng và phát sáng nhờ hàng ngàn con đom đóm, có rất nhiều lối vào tương tự như hang động Thiên vừa đi, nơi này chính là Hắc Động.

Thiên phải lóa mắt khi thấy cảnh tượng trước mặt, tuy là trong hang động nhưng nơi này khá sáng, hiện tại có hàng ngàn con gấu đang tụ tập và ăn những người xấu sống bị chúng bắt.

Trên một vị trí cao, một người đàn ông bụng phệ mặc khố da gấu mặt mày bặm trợn đang ngồi uống máu từ một chiếc cốc làm từ sọ người.

Nhìn kẻ đó, Thiên trợn mắt: “Đó là Hùng Phấn Thiêu mà Hồng Trúc có nói sao? Ghê hơn cả tưởng tượng.”

Thiên lỡ mồm nói hơi to khiến lũ gấu đang ăn thì dừng lại rồi cùng đưa cặp mắt hung dữ về phía hắn. Hùng Phấn Thiêu liếc nhìn thấy có người đột nhập thì liền ra lệnh cho tay chân: “Bắt lấy hắn!”

Nhưng Thiên đã dơ tay đầu hàng, vừa tiến về phía trung tâm vừa nói: “Ta không có ý xấu… ta đến trong hòa bình!”

Tuy nhiên lũ gấu vẫn xông vào tấn công Thiên, hắn đành phải dùng dịch chuyển một bước đứng ngay trước mặt Hùng Phấn Thiêu rồi đưa ra trước mặt tên béo đó một mảnh vảy màu đỏ và nói: “Nhận ra chứ?”

Hùng Phấn Thiên vừa nhìn đã rõ, đó là vảy của người mà hắn thầm thương trộm nhớ nhưng không được đáp lại tình cảm, hắn đã vì nàng mà chán đời, ăn chơi thác loạn đến mức xuống sắc như bây giờ. Nhìn mảnh vảy đó hắn chỉ càng thêm đau lòng, hắn dùng tốc động khủng khiếp lao tới bóp cổ Thiên nhấc lên cao quát: “Mày là ai?”

Thiên kinh hãi trước sức mạnh của tên béo này, hắn khó khăn đáp: “Từ một người bằng hữu!”

“Bằng hữu?” Hùng Phấn Thiêu nhíu mày, sau đó buông tay khỏi cổ Thiên.

“Ngươi nói ngươi là bằng hữu với nàng ta? Vậy ngươi đến cũng là do nàng ta bảo ngươi đến?”

“Đúng vậy.” Thiên hớp không khí hồng hộc sau khi cổ họng được nới lỏng, hắn đáp.

Hùng Phấn Thiêu nhìn xuống bầy đàn của mình, hắn giới thiệu: “Tất cả chú ý! Đây không phải thức ăn mà là bằng hữu.”

Thiên cười cười vẫy tay chào đám gấu phía dưới, trong lòng tự hỏi chắc hẳn tên Hùng Phấn Thiêu này rất yêu Hồng Trúc nên mới đưa ra mảnh vảy của nàng liền có thể tiếp cận gã.

Hùng Phấn Thiên nét mặt tươi tỉnh cười sảng khoái: “Haha… chắc hẳn nàng đang gặp khó khăn nên mới bảo ngươi đến tìm ta? Giờ nàng ở đâu?”

Thiên nhìn xung quanh, hắn nói: “Nơi này hơi bất tiện.”

Hùng Phấn Thiêu hiểu ý, liền dẫn Thiên tới phòng riêng.

Thiên vào vấn đề chính: “Hồng Trúc hiện tại an toàn ở Vạn Hợp Tông, tuy nhiên đó chỉ là tạm thời.”

“Có kẻ uy hiếp nàng sao? Hắn là ai? Nhà ở đâu? Mồm ngang mũi dọc thế nào?” Hùng Phấn Thiêu sừng cồ lên hỏi như sắp ăn thịt Thiên đến nơi.

Thiên đáp: “Không phải một người mà là cả một thế lực!”

Nghe đến đây, Hùng Phấn Thiêu nắm chặt tay đập bàn nghiến răng: “Con mẹ bà chúng nó! Bọn chúng vẫn không để nàng được yên.”

“Ngươi biết bọn chúng?”

“Ta biết! Lũ mọi rợ của Xà Thiên Quốc. Năm đó khi nàng bị chúng truy sát chính ta là người cứu nàng, cả hai có một quãng thời gian khá vui vẻ, khi đó ta mới chỉ là đứa trẻ lên 10.”

Hùng Phấn Thiêu nói tiếp: “Sau đó ta và tộc của mình bị lũ khốn nạn đó truy lùng, tộc nhân của ta đông đảo nay chỉ còn vài trăm cũng là bị chúng giết, chính vì lẽ đó mà ta đã âm thầm lập ra Hắc Động, sinh con đẻ cái chờ này khôi phục thực lực quét sạch lũ bọn chúng.”

Rồi Hùng Phấn Thiêu vỗ vai Thiên như anh em thân thiết nói với giọng hùng hồn đầy trí khí: “Người mới quen, ta và ngươi gặp nhau chưa lâu nhưng ta cảm nhận được tiềm năng của ngươi, về nói với cái gì Vạn Hợp Tông môn ấy là thu xếp một cuộc gặp gỡ, chúng ta sẽ liên minh với nhau.”

Thiên khá ngạc nhiên, hắn hỏi: “Sao ngươi lại muốn liên minh?”

“Để báo thù, ta báo thù cho tộc của ta, Hồng Trúc cũng có thể báo thù cho gia đình của nàng ấy… và hai bọn ta có thể gặp được nhau.” Hùng Phấn Thiêu nói với nét mặt xúc động.

“Ngươi nghĩ Hồng Trúc sẽ báo thù sao?”

“Đương nhiên rồi, gia đình nàng ấy bị tàn sát một cách dã man, đổi lại là ngươi thì cũng sẽ báo thù thôi.” Hùng Phấn Thiêu siết chặt nắm tay nói.

Tận sâu bên trong, Hùng Phấn Thiên khao khát được trả thù, được nhìn thấy những kẻ giết hại tộc nhân của hắn phải nằm dưới chân hắn, và hắn nhìn thấy tiềm năng đó trong Thiên người mà có thể giúp hắn báo thù.

Hận thù trong Hùng Phấn Thiên Quá lớn, Thiên lại chỉ muốn Hồng Trúc và hai em gái của nàng không gặp rắc rối sống an nhàn thảnh thơi tại Vạn Hợp Tông, Thiên bèn nghĩ liều đánh cược.

Hắn nói: “Hồng Trúc nói với ta ngươi rất mạnh, tu luyện thể lực cực kỳ hiệu quả. Nếu ngươi muốn báo thù thì ta sẽ giúp, ta không chính tay giết chúng mà chỉ mở đường cho ngươi.”

Hùng Phấn Thiên hỏi: “Điều kiện là gì?”

“Ngươi giúp ta tu luyện thể lực!”

Hùng Phấn Thiên cười phá lên sau đó nét mặt cực kỳ nghiêm túc: “Nhất ngôn cửu đỉnh… tứ mã nan truy.”

Sau khi bàn bạc mọi chuyện, Thiên được thu xếp cho một hang động nhìn không khác gì một phòng ngủ để nghỉ ngơi. Còn Hùng Phấn Thiên thì ra ngoài thúc dục tộc nhân ăn nhanh sau đó còn làm nhiệm vụ duy trì nòi giống ra tăng dân số.

Mọi việc yên ổn, Thiên thử vào Không Gian Yêu Hoa xem quá trình tu luyện của Như Sương đến đâu.

Sáng hôm sau, Thiên vươn vai tỉnh dậy thì phát hiện một số lượng lớn xác người đang chất đầy cửa phòng hắn.

Thiên khiếp sợ: “Đứa nào chơi ác vậy!”

Rồi hắn nhận ra xung quanh toàn là nữ nhân, thân hình nóng bỏng mặc đồ da gấu, nhan sắc cũng trung bình khá đổ lên.

Tất cả bọn họ đều nhìn Thiên bằng ánh mắt thèm thuồng, từ xa thấy vậy Hùng Phấn Thiên cười lớn: “Haha… ngươi quả thật không tầm thường, xem đám con gái của ta kết ngươi nổ đĩa kìa.”

Hắn nói tiếp: “Ngươi cứ nhận quà để cho chúng vui, đám con gái này của ta vừa hay đến tuổi động đực!”

“Thôi đi má!” Thiên có ý né tránh, hắn chơi là phải chơi công chúa nữ hoàng, nhan sắc phải khuynh quốc khuynh thành, chứ dăm ba thứ nữ nhân đại trà này hắn không ham.

Lại còn thêm đống xác người to đùng ở trước cửa phòng khiến Thiên buồn nôn, thấy vậy đám nữ nhân kia liền xù lông biến thành gấu gầm gừ với hắn, đợi đến khi Hùng Phấn Thiên đuổi mới chịu rời đi.

“Thôi đừng bận tâm đến đám con gái của ta, ta dẫn ngươi đến một nơi.” Hùng Phấn Thiên nói.

“Là nơi nào?” Thiên tò mò…

“Hắc Vực! Một nơi giúp ngươi rèn luyện thật tốt cơ thể của mình.”

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Thiên Cung…

Trong một tòa điện nguy nga, Thần Vũ đang ngồi xếp bằng thì có hai tiên nữ chạy vào hớt ha hớt hải bẩm báo: “Điện Hạ… Điện Hạ không hay rồi!”

“Có chuyện gì?” Thần Vũ từ từ mở hai mắt, phong thái ngút trời hỏi.

Hai tiên nữ kia rối rít nói: “Ở vườn đào… người phải đến đó.”

Chờ hai con bé này câu chương phát mệt, Thần Vũ phóng như bay ra ngoài tiến thẳng tới vườn đào.

Vườn đào rộng lớn vô biên, khói mây phiêu bồng thường ngày bỗng trở nên u ám lạ thường, không chỉ có Thần Vũ mà hai người khác cũng vừa đến, một lão già cưỡi trâu tay cầm phất trần và một người phụ nữ xinh đẹp.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thần Vũ hỏi.

Lão già cưỡi trâu đáp: “Thời khắc đó sắp đến rồi… Vương Mẫu nương nương sắp…” nói đến đây lão thở dài.

Người phụ nữ xinh đẹp kia nói: “Không chỉ một mình Vương Mẫu, ngay cả Ngọc Hoàng cũng sắp… rồi sẽ chẳng còn ai có đủ sức để chờ đợi điều đó đến.”

“Hai người nói cái quái gì vậy, ta không hiểu.” Thần Vũ siết chặt nắm đấm, hắn bất lực nhìn vườn đào của Vương Mẫu bị không khí u ám bao phủ.

“Vườn đào do tay Vương Mẫu trồng và nuôi dưỡng, mỗi một trái đào chín tròn thơm ngon mọng nước đều là kết tinh từ thiên địa linh khí đất trời. Nhưng khi nó trở lên u ám, mỗi trái đào lại kết tinh từ những thứ đen tối, hung hiểm, chết chóc. Nó trở thành thứ thu hút yêu ma quỷ quái đến chiếm đoạt, nếu như yêu ma quỷ quái chiếm được vườn đào thì Tam Giới tất sẽ lầm than. Điều này cứ 10.000 năm xảy ra một lần, mười ngàn năm trước cũng vì ăn phải một quả đào kết tinh từ tà khí mà Tôn Ngộ Không đã náo loạn cả Thiên Cung.”

“Ai là kẻ gây ra việc này?”

“Là một kẻ rất mạnh, kẻ từng khiến Ngọc Hoàng hy sinh cả tuổi thọ để phong ấn hắn, nhưng sắp rồi… khi Ngọc Hoàng suy yếu thì hắn sẽ thoát khỏi phong ấn.”

“Một kẻ mà khiến phụ hoàng ta phải đánh đổi cả thuổi thọ cũng không thể đánh bại?” Thần Vũ không chịu nổi mà rùng mình, hắn cảm thấy nếu hắn cứ ngồi im không làm gì thì tương lai sẽ tăm tối, Tam Giới sẽ lầm than.

Lão già cưỡi trâu nhìn Thần Vũ rồi nhắm mắt thở dài nói: “Vốn dĩ Điện Hạ được đào tạo để trở thành người tiếp theo chống lại đại họa đó, chỉ tiếc Điện Hạ có quá ít thời gian.”

Người phụ nữ xinh đẹp kia cười khẽ nhìn về phiến thiên địa ảm đạm nói: “Không chỉ có một mình Điện Hạ, Tam Giới đang hiện hữu một vài cá nhân nổi bật, thiên tài trong các thiên tài, những cá nhân này vẫn đang không ngừng lớn mạnh.”

Lão già cưỡi trâu cười nói: “Cũng giống như năm đó… chỉ có điều…” Nói đến đây chợt lão ngưng lại không nói thêm, quay trâu bỏ đi.

Thần Vũ đạp mây đứng lặng thinh, có lẽ từ giờ trở đi hắn phải thay đổi.

Chợt như nghĩ ra gì đó, Thần Vũ quay sang người phụ nữ xinh đẹp nói: “Tử Hà Tiên Tử! Ta muốn đến Dương Nguyệt Môn của người một chuyến.”

Tử Hà Tiên Tử khẽ đảo ánh mắt xinh đẹp, giọng như đoán được: “Điện Hạ muốn tới đó rèn luyện? Nơi đó khá nguy hiểm ngay cả với Điện Hạ.”

Thần Vũ quyết tâm: “Để có thể nắm giữ sức mạnh to lớn… ta chấp nhận.”

“Rất tốt… nếu Điện Hạ muốn thì đi theo ta.” Tử Hà Tiên Tử phất tay một cái không gian như mơ hồ, chớp mắt một cái đã đem Thần Vũ dịch chuyển tới trước một tòa điện nguy nga.

“Đây là Tử Tiên Cung? Thật đẹp.” Thần Vũ nhìn tòa điện lộng lẫy cảm thán.

Tử Tiên Cung là nơi ở của Tử Hà Tiên Tử, nơi đây có 300 Tiên Nữ dưới sự quản lý của nàng, ai lấy đều vô cùng xinh đẹp. 300 tiên Nữ này hiện tại đang nô đùa bên cạnh ao sen thì chợt cảm nhận được khí tức mạnh mẽ quen thuộc của Tử Hà Tiên Tử kèm theo đó là một khí tức tuy không mạnh lắm nhưng lại khiến các nàng có cảm giác muốn quy phục giống như thần dân trước hoàng đế.

“Các tỷ muội, có cảm thấy khí tức lạ lẫm kia không?” Một Tiên Nữ xinh đẹp ngực khủng đang nghịch nước nheo mắt hỏi.

“Rất rõ ràng… chúng ta đi xem thử.” Một Tiên Nữ áo xanh gật đầu sau đó thân thể quyến rũ đạp gió bay lên một cách thướt tha.

“Đợi chúng ta nữa!” Các Tiên Nữ khác cũng rất nhanh chóng bay theo, họ muốn xác thực xem cỗ khí tức kia từ đâu mà xuất hiện.

Tử Hà Tiên Tử dẫn Thần Vũ tiến vào đại điện tiếp đãi, Thần Vũ là lần đầu tới đây nên còn bỡ ngỡ nhìn dáo giác xung quanh.

“Điện Hạ mời ngồi, để ta đi chuẩn bị một chút.” Tử Hà Tiên Tử nói sau đó uyển chuyển rời đi, cặp mông quyến rũ được ôm sát bởi lớp máy màu tím đưa qua đưa lại cực kỳ mê người.

Khi Tử Hà đi mất, Thần Vũ chỉ biết ngồi chờ. Chợt từ bên ngoài bay tới một đám Tiên Nữ ăn mặc hững hờ vô cùng xinh đẹp ùa vào đại điện nơi Thần Vũ đang ngồi khiến hắn đơ người.

300 tiên Nữ đã có mặt trong đại điện, các nàng đều cảm nhận được cỗ khí tức vương giả kia tỏa ra từ người thiếu niên có gương mặt tuấn tú mê người đang ngồi.

Vì các nàng ít khi rời khỏi Tử Tiên Cung, cũng chẳng có thân phận để được mời dự tiệc bàn đào nên không biết thiếu niên kia là con trai của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Thái Tử của Thiên Giới nên không hành lễ mà xông tới trước mặt Thần Vũ bao vây: “Tuấn Tú đó nha, nhưng nơi này là Tử Tiên Cung không chứa chấp nam nhân.”

Tiên Nữ áo xanh ánh mắt long anh nhìn Thần Vũ, nàng cảm giác người thiếu niên này không hề tầm thường: “Sao ngươi lại tới được đây? Ngươi là người của Điện nào?”

Bị bao vây bởi rất nhiều tiên nữ xinh đẹp, Thần Vũ thoáng động tâm rồi ngay sau đó mở miệng đáp: “Ta đến từ Lăng Tiêu Điện có việc nhờ Tử Hà Tiên Tử, cảm phiền các ngươi.”

“Lăng Tiêu Điện?” Tiên Nữ ngực khủng ngạc nhiên sau đó ánh mắt có chút thâm sâu nhìn Thần Vũ: ” Trai đẹp! Nếu đã đến Tử Tiên Cung thì phải theo luật lệ ở đây, nếu ngươi…”

“Hỗn Xược… mau lui xuống!”

Một giọng nói trong trẻo chứa hàn ý sắc lạnh vang lên, 300 Tiên Nữ vội vã cúi đầu lui lại bởi vì đó chính là Tử Hà Tiên Tử.

“Tiên Tử… tên này hắn…”

“Câm miệng… ngươi có biết đó là ai không?”

Tử Hà Tiên Tử trừng mắt quát khiến 300 tiên nữ im lặng không dám lệch sóng.

Chỉnh đốn đàn em xong, Tử Hà Tiên Tử quay sang cung kính với Thần Vũ khiến 300 tiên nữ há hốc mồm: “Điện Hạ… xin thứ lỗi vì sự thất lễ này.”

Thần Vũ đáp: “Không có gì! Không biết không có tội.”

“Ta chuẩn bị xong rồi, mời Điện Hạ.” Tử Hà nói, dẫn theo Thần Vũ đi vào bên trong.

300 tiên Nữ lúc này mới hoàn hồn, trước giờ chỉ thấy Tử Hà Tiên Tử nóng giận như vậy 2 lần.

“Tiên Tử gọi hắn là… Điện Hạ!” Tiên Nữ áo xanh khinh nghi, trong Tam Giới này chỉ có một người duy nhất đủ tư cách để được gọi với danh từ này mà thôi. Nghĩ đến đây nàng cảm thấy hơi thở khó khăn, nàng ban nãy đã nói chuyện với người thiếu niên đó… thật là diễm phúc vô cùng to lớn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...