Tây du

Chương 165



Phần 165: Tiến Vào Luyện Đan Đường

Sau khi hái được dược liệu cần thiết, Thiên bắt tay vào luyện đan. Bích Giao thu xếp cho Thiên một căn phòng kiên cố và kín đáo để cho hắn tha hồ làm gì mình muốn.

“Ngươi cần gì cứ gọi ta, ta ở ngay bên ngoài thôi.” Bích Giao sau khi dẫn Thiên vào phòng thì khẽ nói, nàng quay lưng rời đi rồi đóng cửa lại.

Sau khi Bích Giao đi khỏi, Thiên mang dược đỉnh ra đặt xuống đất. Nhưng nhìn kỹ thì cái đỉnh này khá là cũ và nhỏ, nếu muốn luyện Tiên Đan bằng cái lò này xem chừng không ổn. Đã khá lâu kể từ khi Thiên đạt tới Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư.

Trên Ngũ Phẩm là Tiên Phẩm, trên Tiên Phẩm là Thánh Phẩm, trên Thánh Phẩm là Thần Phẩm, trên Thần Phẩm là Đế Phẩm.

Nếu như từ Nhất Phẩm lên Ngũ Phẩm đối với Thiên là bình thường, thì Tiên phẩm lại khác. Điều kiện để luyện ra được Tiên Đan là phải có Tiên Khí, hơn thế nữa sức mạnh linh hồn phải vượt trội gấp nhiều lần Ngũ Phẩm.

Tiên Khí thì Thiên có nhưng hơi ít, vì hắn đang ở Thiên Giới nên việc có tiên khí cũng là dễ hiểu. Hơn thế nữa hắn còn có số bụi xin được của Bích Giao, đó đều là tiên khí tích tụ mà thành.

Nhưng khả năng điều khiển lửa của Thiên chỉ hơn mức Ngũ Phẩm một chút, không thể đạt tới Tiên Phẩm.

“Lửa của mình chỉ là lửa thường, căn bản không thể luyện ra Tiên Đan. Phải chi có ít Bạch Linh Hỏa của Tiểu Cúc, dù gì đó cũng là Dị Hỏa.” Thiên trầm ngâm.

Vấn đề đã có, thứ nhất Thiên cần một dược đỉnh cấp cao hơn, thứ hai là cần có Dị Hỏa để tăng khả năng thành công khi luyện Tiên Đan.

Điều thứ nhất thì Thiên chỉ cần nói với Bích Giao, chắc chắn nàng sẽ có thể tìm cho hắn một dược đỉnh xịn hơn cái hắn đang có. Nhưng điều thứ hai thì xem ra hơi khó.

Lúc này cánh cửa mở ra khiến Thiên đề phòng, nhưng rồi nhận ra đó là Tiêu Diêu.

Tiêu Diêu xinh đẹp tựa ánh nắng ban mai bước vào thấy đống đồ của Thiên liền hỏi: “Tính luyện đan sao?”

Thiên thật thà gật đầu xác nhận.

Tiêu Diêu khẽ liếc dược đỉnh của Thiên, sau đó nói: “Cái này có vẻ ngươi dùng lâu rồi, cấp độ lại thấp.”

Thiên cười khổ: “Đúng vậy!”

Rầm!

Bất thình lình một dược đỉnh to cao gấp đôi Thiên xuất hiện rồi rơi xuống đè nát cái dược đỉnh cũ của hắn làm hắn một phen hú hồn.

Tiêu Diêu khẽ thu tay nói: “Lúc trước ta cũng muốn làm Luyện Dược Sư, phụ hoàng đã tặng ta dược đỉnh này. Nhưng bây giờ nó vô dụng với ta rồi, ta tặng nó lại cho ngươi.”

“Công chúa tốt quá! Thứ này đáng quá đáng giá.” Thiên tiến đến vuốt ve thân của dược đỉnh kia.

Tiêu Diêu ho khan, mặt nàng hơi đỏ lên rồi nói: “Hèm! Dù sao ngươi cũng sẽ là phu quân tương lai của ta, đầu tư một chút cũng không thiệt thòi gì.”

“Ặc!” Thiên nghe mà như không nghe. Đó giống như lời tỏ tình mà Tiêu Diêu dành cho hắn, hay đúng hơn là lời khẳng định mối quan hệ của nàng và hắn. Nhưng sao Thiên nghe mà gai ốc hắn cứ nổi hết lên.

Toàn là mình chủ động gạ gẫm nữ nhân, bây giờ được Tiêu Diêu chủ động mở lời khiến Thiên bất ngờ. Nàng cái gì cũng hoàn hảo từ nhan sắc tới gia thế, biết bao kẻ mơ tưởng tới nàng mà không được.

Thiên không biết là do lời nguyền của nàng hay là do nàng thích hắn thực sự, nhưng trước hết cứ phải làm hài lòng nàng cái đã, đó là cách duy nhất hắn có thể trở về Nhân Giới.

Bản thân chủ động mà Thiên không phản ứng gì, Tiêu Diêu lườm hắn rồi hỏi: “Nè! Ngươi có nghe ta nói gì không?”

Thiên vờ giật mình rồi đáp: “Có… có chứ! Tấm lòng của công chúa ta tuyệt đối không quên.”

Tiêu Diêu tiến đến gần Thiên, cả hai chỉ cách nhau một bước chân. Đôi mắt đao hoạt của Tiêu Diêu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thiên, chỉ cần Thiên cúi xuống là môi hai người có thể chạm nhau.

“Ngươi thấy ta thế nào?” Tiêu Diêu ngước mắt nhìn Thiên rồi hỏi khẽ, giọng nàng nhẹ nhàng đến lạ.

Đúng rồi! Thiên nhận ra rồi, biểu cảm này, giọng điệu này. Tiêu Diêu đổ hắn rồi, nhưng mà sao hắn cứ có cảm giác rợn tóc gáy khi Tiêu Diêu muốn tiếp cận hắn, hay là do thân phận của nàng quá cao hắn sợ nếu làm nàng phật ý cả Thiên Giới sẽ cày nát đầu hắn.

Trước mặt Tiêu Diêu, Thiên chưa bộc lộ nhiều về tính cách của mình nên nàng nghĩ hắn đơn giản chỉ là một thiếu niên có tiềm năng, lời nguyền của nàng sẽ hết khi cả hai thành phu thê. Sau đó nàng sẽ bồi dưỡng hắn thật tốt để hắn nhanh chóng mạnh mẽ, lúc đó nàng cũng sẽ mở mày mở mặt với mọi người.

Còn về hôn lễ với Long Bính, Tiêu Diêu có ác cảm với Long tộc từ bé nên chỉ cần nghĩ tới Long tộc là nàng buồn nôn. Nàng muốn nhân cơ hội tổ chức hôn lễ sẽ tạo cho tất cả một sự bất ngờ.

“Công chúa rất đẹp!” Thiên thật thà đáp.

Tiêu Diêu khẽ cúi đầu e thẹn, nàng nhích lại gần Thiên hơn nữa rồi nhìn hắn như chờ đợi điều gì.

Thiên bắt đầu nóng người, một mỹ nhân đang có dấu hiệu mời gọi hắn chén, nếu hắn không làm gì thì chỉ có không chim. Thiên đánh liều đưa tay lên định bóp ngực Tiêu Diêu thì…

Bùm!

Thiên bị một nguồn sức mạnh khủng khiếp đánh văng ra xa, hắn ngồi bật dậy thở hổn hển vì bất ngờ, bàn tay hắn đau như có hàng ngàn mũi kim đâm cùng một lúc.

Tiêu Diêu vội vã giải thích: “Ngươi đừng có làm liều, quanh cơ thể ta lúc nào cũng được bảo vệ, chỉ cần ai đó có ý đồ xấu tiếp cận ta thì sẽ bị phản đòn gấp mười lần.”

Thiên cười khổ, xem ra muốn đốt cháy giai đoạn không đơn giản như hắn nghĩ. Nhưng hắn lại phát hiện Tiêu Diêu đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Ta không có ý xấu, chỉ là thấy ngực công chúa đẹp quá muốn sờ thử.” Thiên vội giải thích, sau đó hắn tự tay vả miệng mình vì lỡ nói thật.

Tiêu Diêu đảo mắt làm ngơ, sau đó hỏi sang chuyện khác: “Còn thiếu thứ gì không?”

Thiên cũng đang không biết nói sao, cũng may người đổi chủ đề là nàng, hắn liền đáp: “Muốn luyện ra Tiên Đan cần có Dị Hỏa, ta lại không có.”

Tiêu Diêu gật gù, sau đó nói: “Ở Luyện Đan Đường có rất nhiều Dị Hỏa, ngươi thử tới đó trộm vài đóa xem sao!”

“Trộm?”

“Ta sẽ chiếu cố cho ngươi, nhưng ngươi phải tự tìm cách vào Luyện Đan Đường.” Tiêu Diêu quay sang nhìn Thiên bằng ánh mắt đánh giá rồi nàng mỉm cười nói.

Sau đó Tiêu Diêu bắt đầu nói sơ qua cho Thiên về Luyện Đan Đường, về đường đi lối vào. Còn kể cho Thiên những chỗ có thể tìm thấy Dị Hỏa.

Thiên biết tất cả những gì Tiêu Diêu làm mục đích cuối cùng vẫn là vì nàng, nhưng hắn không trách nàng bởi bản thân hắn cũng có những tính toán riêng.

“Phải rồi công chúa!”

“Hả!”

“Hôn lễ của người sắp đến rồi, mà ta còn chưa biết kế hoạch là gì nữa.”

Tiêu Diêu đáp: “Kế hoạch ta sắp xếp hết rồi, ngươi chỉ việc làm những gì ta nói là được.”

Nếu không phải vì bản thân nợ nàng và muốn trở về Nhân Giới thì Thiên có cái cứt mà nghe theo sự sắp xếp của nàng, hắn đang lên một kế hoạch, sau khi trộm được Dị Hỏa, luyện được Tiên Đan và xong cái hôn lễ này, hắn sẽ giả vờ mất tích.

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Một ngày sau…

Luyện Đan Đường là một tòa cung điện khổng lồ hình cái lò luyện đan, là nơi tập trung kho đạn dược của cả Thiên Giới. Chính vì thế mà nơi này được cảnh giới rất nghiêm ngặt.

Lúc này Thiên đã có mặt trước Luyện Đan Đường nhưng nhìn đống lính canh phía trước nên không dám vào.

Mấy tên lính quèn thôi mà tên nào cũng có tu vi cao hơn mình, Thiên bèn phải nghĩ cách.

Đúng lúc đó, một nhóm người mặc đồng phục của Luyện Đan Đường từ vườn thảo dược trở về.

Sau khi nhóm người đó bay qua Thiên, thì một người phía sau bay tới rồi vỗ vai Thiên làm hắn giật mình.

“Này! Ngươi là người mới đúng không? Giúp ta một việc nhé.”

Người kia là một thanh niên khá trẻ, mặc đồng phục của Luyện Đan Đường, mặt hắn lúc này tái mét tay thì cứ ôm bụng.

Thiên đảo mắt, biết thời cơ đã đến liền đáp: “Ta đúng là người mới, nhưng quên không đem theo đồng phục.”

Người kia không nghĩ nhiều mà gật đầu: “Ừ! Bây giờ thế này nhé. Ngươi lấy đồ của ta mặc vào xong đi theo nhóm người kia, chỉ cần đi theo thôi. Ta sáng nay không biết ăn phải thứ gì mà cứ đau bụng liên tục.”

Rồi người kia chẳng đợi Thiên đồng ý mà lột áo và mũ ra đưa cho Thiên, còn hắn thì bay đi mất.

Thiên không do dự liền mặc đồ và đội mũ vào, sau đó bay theo nhóm người kia.

Hắn thuận lợi tiến vào Luyện Đan Đường mà không hề bị nghi ngờ.

Nhóm người mà Thiên đi theo vừa hái dược liệu từ vườn trở về, bây giờ tới khâu phân loại. Vì nơi này quá nhiều thực tập sinh nên để nhớ mặt từng người là không dễ.

Thấy Thiên đi phía sau không cầm thứ gì, một người quay lại nói: “Ngươi đi theo ta phân loại dược liệu ở phòng số 3!”

“Dạ vâng!” Thiên gật đầu như bổ củi, làm ra dáng vẻ yếu đuối ngáo ngáo để tránh bị nghi ngờ.

Đi theo người kia tới phòng số 3, Thiên há hốc mồm vì trong phòng số 3 vô cùng rộng, hơn nữa đặt rất nhiều loại thảo dược đã được phân loại.

Người kia tay cầm giỏ thuốc, vừa đi vừa nói với Thiên: “Ngươi mới đến nên còn ngơ lắm, để ta chỉ dạy cho.”

Thảo dược ở đây sẽ phân loại, sau khi phân loại sẽ đem đi sấy khô. Người kia vừa nói vừa chỉ bảo cẩn thận cho Thiên. Sau khi xong việc hắn dẫn Thiên ra ngoài để làm việc khác.

“Cho ta hỏi! Phòng luyện đan ở đâu?” Thiên hỏi.

Người kia đáp: “Vừa hay ta cũng đang có việc cho ngươi ở nơi đó đây, đi theo ta.”

“Đù hay!” Thiên mừng rỡ, cứ thế đi theo người kia.

Người kia dẫn Thiên đi qua một đại sảnh rộng lớn, nơi này là nơi người người ra vào mua bán dược liệu và đan dược.

Đi qua chỗ này thì tới một căn phòng với cánh cửa cực lớn bằng đá, hai bên có hai bức tượng sư tử đá khổng lồ.

“Đây là phòng luyện đan, nơi tất cả đan dược của Thiên Giới được hình thành.” Người kia nói như hướng dẫn viên, sau đó cùng Thiên đẩy cửa bước vào bên trong.

Thiên lại được một phen mở mang tầm mắt, căn phòng này còn rộng hơn cả phòng phân loại. Hơn nữa nơi này có rất đông người.

Cứ cách tầm 10 mét lại có một cái đỉnh to hơn người đang hừng hực lửa do một người đang luyện đan.

“Nơi này có chín ngàn chín trăm chín mươi chín đỉnh loại nhỏ để luyện đan từ Ngũ Phẩm trở xuống, có chín trăm chín mươi chín đỉnh loại trung bình để luyện Tiên Đan. Có chín mươi chính đỉnh loại lớn để luyện Thánh Đan. Có một cái đỉnh duy nhất để luyện ra Thần Đan, tên của nó là Lò Bát Quái.”

Người kia kể thêm: “Tiên Đan trở lên thì dược lực rất mạnh, nếu không có một thể lực hoặc tu vi vượt trội thì chẳng ai dại gì đi uống Tiên Đan khi không cần thiết… trừ một kẻ.”

“Tôn Ngộ Không?” Thiên hỏi mặc dù biết đáp án.

Người kia gật gù: “Hazzz! Theo số liệu thống kê năm đó, Tôn Ngộ Không hốc một phát chín ngàn chín trăm chín mươi tám viên Tiên Đan, từ một con Yêu cỡ trung bình nhảy vọt lên thành Yêu Vương sức mạnh kinh người. Nhưng đó là do hắn có nguồn gốc từ Ngũ Thải Thần Thạch của Nữ Oa Nương Nương nên mới được như vậy.”

Thiên lại hỏi: “Vậy không có lò luyện Đế Đan sao?”

Người kia trợn mắt nhìn Thiên như thằng ất ơ từ đâu đến, sau đó giải thích: “Đế Đan chỉ có trong lời đồn, cho tới nay vẫn chưa có ai luyện ra được. Ngay cả Thái Thượng Lão Quân cũng chỉ có thể luyện ra Thần Đan thì lấy đâu ra Đế Đan.”

“Ồ!” Thiên vờ như đã hiểu.

Người kia dẫn Thiên tới một cái lò đang tắt lửa rồi nói: “Ban nãy thấy ngươi phân loại thảo dược vụng về quá, thôi thì dẫn vào đây luyện đan vậy.”

Sau đó người này giao cho Thiên một tờ giấy bên trên ghi tên một loại đan tam phẩm và những nguyên liệu cần.

“Một giờ sau nếu ngươi hoàn thành, ngươi có thể ở lại đây. Còn nếu thất bại thì ngươi chỉ có thể đi hái thảo dược mà thôi.”

Đó là điều Thiên muốn, hắn muốn tới nơi này để trộm Dị Hỏa. Đúng là chỉ có những thằng liều mạng như Thiên mới dám đi trộm Dị Hỏa ở Luyện Đan Đường.

Với tam phẩm đan, Thiên dễ dàng hoàn thành nhưng hắn không làm xuất sắc mà chỉ làm vừa tới để tránh bị chú ý.

Thế là Thiên được tuyển thẳng, mọi người đừng thắc mắc tại sao Thiên dễ dàng đột nhập vào Luyện Đan Đường mà không ai phát hiện. Đơn giản vì bộ đồng phục.

Trước khi trở thành thực tập sinh của Luyện Đan Đường thì phải trải qua quá trình học tập gian khổ, nào là ghi nhớ tên thuốc, nhận biết thuốc, phân biệt thuốc qua mùi hương. Sau đó còn học vô số cách kết hợp dược liệu, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

Sau khi trở thành thực tập sinh thì sẽ được phát đồng phục, đồng phục này cũng không phải bình thường. Để tránh việc có kẻ giả mạo là người của Luyện Đan Đường đột nhập vào, người sản xuất ra bộ đồng phục này đã yểm một phép thuật lên bộ đồ, nếu bộ đồ bị cưỡng ép mặc lên thì sẽ không thể mặc nổi. Kiểu như cướp đồ của người khác để mặc, thì bộ đồng phục đó sẽ không thể mặc được.

Nhưng mà… người sản xuất ra bộ đồng phục an ninh cao này đéo thể ngờ, lại có trường hợp cho mượn đồng phục như trường hợp của Thiên. Vì đó là tên kia tự nguyện chứ Thiên không hề cướp nên Thiên mặc một cách rất bình thường.

Bỏ qua việc vì sao Thiên trà trộn vào đây quá dễ, hãy theo dõi quá trình trộm cướp của con lươn chúa này.

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Thời gian tổ chức hôn lễ chỉ còn một tuần.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Thiên vào Luyện Đan Đường. Hắn cũng không để ý rằng cái tên cho mình mượn đồ đã biến mất, nói đúng hơn là bị bắt cóc.

Hai ngày làm việc ở Luyện Đan Đường, Thiên bắt đầu thông thạo lối đi và tìm cách tiếp cận những dược đỉnh cỡ trung bình.

Phòng luyện đan chia làm 4 tầng theo hướng càng lên cao càng nhỏ dần.

Tầng thấp nhất chỉ luyện ra những loại đan từ Ngũ Phẩm trở xuống, lấy cóc đâu ra Dị Hỏa.

Sau khi luyện xong số đan dược hôm nay, Thiên đặt chỗ dược liệu còn thừa vào khay rồi cầm đi lên cầu thang.

Trên cầu thang có hai người canh gác, thấy Thiên chỉ là thằng thực tập sinh liền chặn lại: “Chú em lên đây làm gì? Nơi này không dành cho thực tập sinh.”

Thiên cười đáp: “À ta có một ít dược liệu cao cấp, muốn đem lên cất ở kho tầng 2.”

Việc thừa dược liệu không phải hiếm, nhưng dược liệu cao cấp mà thừa thì khá hiếm. Hai tên kia đòi được kiểm tra số dược liệu kia, quả nhiên đó là dược liệu cao cấp, có thể dùng để luyện ra Tiên Đan.

Hai tên kia nhíu mày một lúc, sau đó cho Thiên đi qua nhưng không quên nhắc: “Nhớ không được đi lung tung đâu đấy.”

“Nhìn mặt ta uy tín thế này cơ mà, yên tâm đi.” Thiên vỗ ngực bành bạch nói.

Thiên đường đường chính chính lên tầng hai nơi mà Tiên Đan được luyện.

Lúc này là giờ nghỉ nên rất nhiều người đã ra ngoài. Chỉ còn một số ít đang làm nốt công việc.

Thiên quan sát khắp nơi, ở đây dược đỉnh to như một con voi. Hơn thế nữa còn tỏa ra sức nóng kinh người. Sức nóng này không có loại lửa bình thường nào tỏa ra được, chắc chắn là Dị Hỏa.

Có một cô gái đang luyện đan ở gần đó, gương mặt trắng trẻo lấm tấm mồ hôi, nàng đang khá chật vật để hoàn thành nốt viên đan dang dở.

Thiên đã chú ý đến nàng, không phải vì nàng có cặp đùi trắng nõn nà mà vì nàng chính là Thủy Liên, nữ nhân bị Thiên lừa một vố ở vườn thảo dược, nàng ta đang điều khiển một ngọn lửa màu vàng kim, là một loại Dị Hỏa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...