Tây du
Chương 178
Sáng hôm sau, Thiên bị một cảm giác nhồn nhột đánh thức giấc ngủ.
Cảm giác như có một vật mềm và ướt đang lướt qua lướt lại trên cổ hắn.
Thiên mở mắt rồi liếc xuống, là Long Huyền đang liếm cổ hắn, nàng đang làm vậy khi vẫn còn đang ngủ rất say và không hề ý thức được việc mình làm trong khi ngủ.
Thiên nhận ra dương vật trong quần đang cương cứng, đó là phản ứng sinh lý hết sức bình thường của nam nhân mỗi khi thức dậy. Nhưng hiện tại dương vật hắn đang chạm vào đùi của Long Huyền, nàng mà phát hiện thì còn đâu là mẹ con tình thương mến thương.
Hắn khẽ nhích mông ra phía sau, đúng lúc này Long Huyền tỉnh ngủ rồi phát hiện ra mình đang liếm láp cổ của con trai thì xấu hổ chùm chăn kín mặt nói: “Ban nãy mẹ có làm gì quá đáng thì xin lỗi nhé!”
Rầm!
Cánh cửa phòng mở toang khiến cả hai giật mình, Long Nhi với gương mặt không cảm xúc bước vào rồi hỏi: “Sao ngươi lại ngủ ở phòng tỷ tỷ?”
“Mẹ sợ ngủ một mình nên ta ở lại ngủ chung cho mẹ đỡ sợ, cô cô đừng nghĩ bậy.” Thiên giải thích.
“Có chuyện gì mà muội tìm ta sớm thế?” Long Huyền hỏi trong khi vẫn đang chùm chăn, nàng vẫn chưa hết xấu hổ.
Long Nhi đáp: “Binh lính bắt được một con Quỷ Ngư.”
“Quỷ Ngư?” Thiên và Long Huyền đồng thanh nhắc lại.
Long Nhi nói tiếp: “Vốn chúng chỉ xuất hiện ở vùng nước lạnh giá của Bắc Hải nên việc xuất hiện Quỷ Ngư ở đây là điều bất thường.”
Nhắc tới Quỷ Ngư, trong đoạn kiến thức mà Giai Kỳ cho Thiên biết khi hắn tăng cấp có một đoạn ngắn ghi về nguồn gốc của Quỷ Ngư.
Thực ra Quỷ Ngư chính là Nhân Ngư Tộc chủng tộc thống trị Bắc Băng Dương. Ngoại hình có nửa thân trên là người còn nửa thân dưới là đuôi cá, tính tình hòa đồng không thích chiến tranh.
Mấy chục năm nay, Bắc Băng Cung xuất hiện Quỷ Ngư trong khi Nhân Ngư suy giảm. Đó là bởi có một kẻ đang dùng Nhân Ngư làm thí nghiệm, kẻ này đã âm thầm thao túng tất cả những kẻ cầm đầu của Bắc Băng Dương nên việc hắn làm dù có tàn bạo nhưng không hề bị ai phát hiện.
Tò mò về những thí nghiệm điên rồ kia, Thiên nhân cơ hội còn ở Đông Hải muốn xem xem có chôm chĩa được ít kiến thức nào từ kẻ này hay không.
“Cô cô, dẫn ta đi xem Quỷ Ngư.” Thiên hăng hái nói.
Long Liễu ngăn cản: “Không được, Quỷ Ngư rất hung hãn.”
Biết là nàng lo cho mình, tuy nhiên Thiên không phải đứa trẻ 5 tuổi. Hắn đáp: “Mẹ à, con tự biết lo mà.”
“Thôi được rồi, nhưng phải đứng sau mẹ đấy.”
Một lát sau, cả ba đi tới một phòng giam nơi đang nhốt Quỷ Ngư, Quỷ Ngư được trói bằng những sợi xích sắt lớn nhưng vẫn vùng vẫy quyết liệt.
Việc Thiên là con trai của Long Huyền tuyệt đối được giữ bí mật, ở đây chỉ có thêm Long Nhi biết. Ngoài ra những tên lính canh chỉ biết Thiên là khách.
Một tên lính báo cáo lại với Long Huyền: “Thưa công chúa! Tên Quỷ Ngư này liên tục gầm rú suốt từ lúc bị bắt, ta nghĩ nó muốn gửi thông điệp gì đó cho chúng ta.”
“Thông Điệp!” Thiên nhíu mày rồi tiến gần tới song sắt, Quỷ Ngư thấy Thiên thì lại càng vùng vẫy điên cuồng như muốn lao tới cắn xé hắn.
Trong đoạn kiến thức mà Thiên có, có cả ngôn ngữ của loài Quỷ Ngư. Là phiên âm ra từ ngôn ngữ của Nhân Ngư.
“Giết… ta… đi!” Quỷ Ngư nói với giọng mệt mỏi và đau đớn, nhưng ngoài Thiên nghe được ra thì tất cả mọi người đều chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ.
Thiên nhận ra tên này vẫn còn chút lý trí của Nhân Ngư, có thể cứu được bèn nói với lính canh: “Tên này cứ giao cho ta.”
“Ngươi định làm gì?” Long Nhi hỏi.
Long Huyền hiểu ý Thiên, bèn đuổi tên lính ra ngoài.
Sau khi chỉ còn 3 người Thiên mới tiết lộ: “Quỷ Ngư thực ra là Nhân Ngư bị thí nghiệm mà biến thành, con có thể hiểu ngôn ngữ của tên này. Mẹ thu xếp để nơi này tuyệt đối nghiêm ngặt không cho ai bén mảng tới được không?”
“Được thôi… nhưng mà con muốn làm gì?” Long Huyền hỏi.
Thiên đáp: “Con muốn cứu người này!”
“Con có thể sao?” Long Huyền chưa biết hết khả năng của Thiên nên bán tín bán nghi hỏi.
Long Nhi khẽ kéo tay Long Huyền rồi nói nhỏ: “Tỷ quên à, Mông Mị Yêu Linh mà tỷ nuốt do hắn luyện ra đấy.”
Long Huyền sực nhớ ra: “Đúng rồi, ta quên mất. Con trai ta là một Luyện Dược Sư thiên tài.”
Thiên nghe mà phổng mũi, hắn cười nói: “Con cần chút không gian yên tĩnh, hai người đợi con ở ngoài nhé.”
“Có lâu không con?” Long Huyền thấp thỏm hỏi.
Thiên đáp: “Không nói trước được mẹ ạ, nhưng không nhanh đâu.”
Thấy Long Huyền rõ ràng không muốn ra, Long Nhi liền kéo tỷ tỷ ra bên ngoài rồi đóng cửa lại. Long Huyền hỏi tự hỏi: “Để thằng bé ở trong đó một mình liệu có an toàn không nhỉ?”
Long Nhi vỗ trán bất lực, Long Huyền mà nàng biết đã trở lại. Chắc do muốn bù đắp tình cảm với con trai nên Long Huyền cứ nghĩ Thiên còn bé bỏng và cần được che chở. Long Nhi kể: “Trong hôn lễ của Long Bính có tổ chức một cuộc thi, cuộc thi này có sự xuất hiện của vô số thiên tài. Con trai tỷ và Long Bính cũng tham gia.”
Vì bị ám ảnh bởi quá khứ đau khổ khi chứng kiến con trai mình bị giết nên Long Huyền sinh ra một tính cách bảo bọc, bây giờ Thiên đã trở lại bên cạnh nàng nên nàng dành tính cách bảo bọc này cho hắn. Nàng biết hắn sẽ ổn nhưng nàng vẫn cực kỳ lo lắng, khi bạn có lại một thứ quý giá đã đánh mất rất lâu thì bạn mới hiểu được thứ tình cảm mà Long Huyền giành cho Thiên.
“Trời! Vậy thằng bé có bị thương không?” Long Huyền lo lắng hỏi…
Long Nhi đáp: “Đối với tỷ có thể hắn là đứa con bé nhỏ, nhưng tuyệt đối đừng xem nhẹ khả năng của hắn.”
Long Nhi nói nhưng hình như Long Huyền không chú ý, cứ nhìn chằm chằm qua khe cửa rình trộm Thiên. Long Nhi hết thuốc chữa với bà chị gái này bèn kéo Long Huyền ra ngoài.
Bên trong căn phòng giam, Thiên lấy trong giới chỉ ra vô vàn loại thảo dược hắn chôm chỉ được trên Thiên Giới.
Nếu muốn biến đổi Quỷ Ngư trở lại thành Nhân Ngư thì phải chế ra một loại thuốc có tác dụng nghịch đảo quá trình biến đổi.
Thiên vận dụng những kiến thức mình có, sau ba ngày không ăn không ngủ hắn đã chế ra một loại thuốc. Tuy nhiên muốn xem nó có hiệu quả hay không thì phải trực tiếp tiêm lên Quỷ Ngư.
Thiên đã hỏi và được sự đồng ý của Quỷ Ngư kia về việc dùng chính cơ thể hắn làm thí nghiệm cho thuốc của Thiên. Quỷ Ngư kia đã không còn gì để mất, nên hắn không do dự mà nhận lời.
Thiên cầm một ống xi lanh chứa thuốc màu xanh lá, sau đó mặt mày nguy hiểm định tiêm cho Quỷ Ngư thì Quỷ Ngư lên tiếng: “Không có tác dụng đâu!”
Thiên đáp: “Chưa thử sao mà biết! Cố gắng chịu đau nhé.”
Rồi hắn tiêm thuốc vào cổ của Quỷ Ngư, thuốc theo máu ngấm lan ra toàn bộ cơ thể. Quỷ Ngư gầm lên đầy đau đớn, sau đó thì bắt đầu có biến đổi.
Cơ thể Quỷ Ngư nhanh chóng trở lại với hình dáng của Nhân Ngư, tên này là một người đàn ông trung niên. Người này cũng bất ngờ vì thuốc của Thiên, hắn mừng rỡ nhìn cơ thể mình nói: “Có hiệu quả thật này… ta…”
Bùm!
Người này chưa kịp nói hết câu, cả cơ thể phình to như trái bóng rồi phát nổ. Máu văng tứ tung, Thiên kịp thời dùng pháp lực tạo phòng ngự nên không dính chút máu nào, hắn thất vọng ngồi chống tay lên trán, xem ra thuốc hắn chế không hoàn thiện.
Nghe tiếng nổ lớn, Long Huyền tức tốc chạy tới xem thử. Khi nàng mở cửa phòng một mùi tanh tưởi xộc vào mũi. Cả căn phòng phủ đầy máu, Thiên ngồi trưng ra vẻ mặt chán nản.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn cả căn phòng máu, Long Huyền không chịu được hỏi.
Thiên đáp: “Thuốc con chế chỉ có thể biến Quỷ Ngư trở về hình dạng Nhân Ngư trong vài giây, sau đó thì hắn phát nổ.”
“Đừng buồn, mẹ tin con sẽ thành công.” Long Huyền động viên.
Thiên mỉm cười trước sự động viên của mẹ mình, chính vì sự tỉnh táo này mà hắn mới chú ý tới máu trên sàn, hình như nó đang cử động.
Thấy Thiên cúi xuống sàn nhà nhìn gì đó, Long Huyền cũng tò mò nhìn theo rồi phát hiện máu thực sự đang động đậy.
Thiên lấy hai chiếc tăm nhỏ gắp thứ làm vũng máu cử động ra, là một con sâu nhỏ hơn que tăm có phần đầu như đầu rết, cực kỳ hung hăng.
“Đây là… Độc Cổ Trùng!” Thiên và Long Huyền đồng thanh nói trong sự ngạc nhiên.
Hóa ra Thiên đã hiểu sai về cách biến Nhân Ngư thành Quỷ Ngư của kẻ kia. Kẻ đó không chỉ dùng thuốc mà còn dùng cả Độc Cổ Trùng để phục vụ cho thí nghiệm của mình.
Ban nãy khi tiêm thuốc cho Quỷ Ngư, thuốc đã có thể nghịch đảo quá trình biến đổi giúp người kia trở lại hình dạng cũ. Tuy nhiên thuốc không thể tác động lên Độc Cổ Trùng mà ngược lại khiến chúng trở lên hung hãn rồi phá hủy người này từ bên trong.
Con Cổ Trùng bị Thiên gắp lên do không còn môi trường máu nên rất nhanh đã ngủm củ tỏi.
Kiến thức về Độc Cổ Trùng của Thiên không nhiều, vì vậy hắn tạm thời không thể chế ra được thuốc giải hoàn toàn cho Quỷ Ngư.
Thấy Thiên đang suy tư, Long Huyền chợt nhớ ra gì đó: “Trên đất liền có một nơi gọi là Sinh Huyền Quốc, nơi này đang được một tên chuyên về Độc Cổ Trùng cai trị, hay là chúng ta tới đó thử xem.”
Nghe được những thông tin này, Thiên như có sét đánh ngang tai. Sinh Huyền Quốc là nơi hắn sinh sống, là nơi đặt Vạn Hợp Tông, là nơi mẹ con Nữ Hoàng cai trị, Lầu Tiểu Cô Nương của Bạch San San cũng ở tại nơi này. Toàn là những người hắn quen biết và có mối quan hệ tốt đẹp, sao bỗng dưng lại trở thành nơi bị một kẻ dùng Độc Cổ Trùng để cai trị? Nói vậy thì những người hắn quen biết bây giờ ra sao?
Chưa cần nghĩ tới những nơi khác, chỉ cần nghĩ tới Vạn Hợp Tông thôi là đã đủ khiến Thiên thấp thỏm rồi. Hắn vội vã nói với Long Huyền: “Vậy thì phải tới Sinh Huyền Quốc ngay!”
“Nhưng nơi đó nguy hiểm lắm… mẹ đi cùng con.” Long Huyền gật đầu đầy lo âu rồi nói. Nàng rất lo nhưng nàng hiểu Thiên đã vượt quá khả năng bao bọc của nàng, điều tốt nhất nàng có thể làm lúc này là đồng hành cùng hắn. Cũng đã rất lâu rồi nàng không lên đất liền, kể từ cái ngày nàng mất tất cả.
Thiên gật đầu, phần vì biết Long Huyền mạnh mẽ có thể hỗ trợ hắn trong những lúc then chốt, phần vì dẫn mẹ ra mắt nương tử luôn và hắn hy vọng các nàng không sao.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Sinh Huyền Quốc, một quốc gia nhỏ bé về diện tích nhưng dồi dào về tài nguyên và đặc biệt là nơi ngự trị của một trong những giống loài cao quý nhất – Phượng Hoàng.
Độ mạnh yếu của các quốc gia không đo bằng diện tích hay dân số, số lượng cường giả mới là điều quyết định.
Sinh Huyền Quốc có Nữ Hoàng trấn giữ, một mình nàng năm xưa từng cân một lúc 3 vị Hoàng Đế của ba quốc gia láng giềng. Chính vì thế danh tiếng của nàng vang xa, cũng vì vậy mà Sinh Huyền Quốc mới có được cuộc sống bình yên suốt gần trăm năm.
Nhưng cách đây 3 năm, Hoa Quốc bỗng dưng phát động chiến tranh với Sinh Huyền Quốc. Bọn chúng có người chống lưng nên ngay cả Nữ Hoàng cũng không thể cản, nàng bị Hoàng Đế của Hoa Quốc đánh trọng thương phải lẩn trốn. Sinh Huyền Quốc mất đi Nữ Hoàng giống như con rắn mất đầu, nhanh chóng bị quân Hoa Quốc xâm lược.
Những tông môn như Huyết Y Môn biết không thể chống lại quân Hoa Quốc nên đã ở ẩn.
Giữa con đường vắng vẻ, có hai người mặc áo choàng đen từng bước di chuyển không nhanh cũng không chậm. Hai người không ai khác là Thiên và Long Huyền.
Dừng lại và nhìn cảnh tượng vắng vẻ ảm đạm của con đường, Thiên không khỏi hoài niệm. Nơi này từng là một thị trấn sầm uất, sao lại thành ra như vậy!
Nơi đầu tiên Thiên muốn đến khi đặt chân tới Sinh Huyền Quốc là Vạn Hợp Tông. Nhưng khi Thiên tới nơi thì ngỡ ngàng, Vạn Hợp Tông năm đó khang trang rộng lớn phủ đầy hoa bây giờ chỉ còn là một nơi hoang tàn, công trình kiến trúc sau ba năm đã bị bao phủ bởi một lớp rêu và dương xỉ, không một bóng người.
Thiên trong lòng rối loạn, hắn liền bay vào trong xem thử. Căn phòng năm xưa hắn cùng những người tình đầu ấp tay gối bây giờ phủ đầy mạng nhện và bụi, đồ đạc thì bị xới tung hết lên.
Thiên bay tới khu vườn hoa năm đó Tiểu Cúc dành cả tâm huyết để chăm bẵm, bây giờ chỉ còn là một bãi đất khô nứt nẻ cùng vô vàn gốc hoa héo rũ từ lâu.
Cảm giác như Thiên đang tìm thứ gì đó quý giá mà không thấy, Long Huyền bay đến bên cạnh an ủi: “Ta nghe nói quân Hoa Quốc càn quét khắp nơi nhưng chỉ có Vạn Hợp Tông là không có một bóng người. Chắc năm đó bọn họ đã sớm để lại cho mình một đường lui.”
Nếu không có mặt Long Huyền ở đây thì Thiên đã nổi điên và đập phá một trận ho hả dạ, nhưng mọi việc rắc rối hơn hắn nghĩ.
Đúng lúc này một tiếng gọi vang vọng bên tai Thiên làm hắn bừng tỉnh rồi bay thẳng về phía đại điện của Vạn Hợp Tông, nơi này cũng không hề khá khẩm hơn những nơi khác, toàn là mạng nhện và bụi bẩn.
Trên chiếc ghế mà mấy năm trước Thiên hay ngồi giải quyết các vấn đề của tông môn bỗng lóe sáng. Giọng nói kia phát ra từ đây, Thiên không chần chờ mà tiến tới đưa tay về phía luồng sáng.
Vì giọng nói này hắn rất quen thuộc, giọng nói của Ái Vân.
“Phu quân! Sau bao lâu cuối cùng ta cũng tìm thấy chàng. Tiếc là ta lại để mất chàng, ta để lại đây một lời nhắn, bọn ta đang rất ổn. Dù biết rất khó để chàng có thể nhận được lời nhắn này nhưng nếu chàng nhận được thì hãy tới Xà Thiên Quốc tìm bọn ta.”