Tây du
Chương 179
“Là nữ nhân của con sao?” Long Huyền tiến đến, giọng nói ôn nhu hỏi.
Thiên gật đầu, Long Huyền nói thêm: “Xà Thiên Quốc cách đây khá xa, nếu con muốn tới đó gặp họ thì có thể khởi hành ngay lúc này.”
Thiên quay sang nắm tay Long Huyền trầm giọng đáp: “Con sẽ gặp họ… sau khi giải quyết vấn đề ở đây.”
Long Huyền cười mỉm, nàng hỏi: “Họ rất quan trọng với con mà phải không?”
Thiên gật đầu: “Đúng vậy! Cả mẹ nữa.”
Nói rồi Thiên nắm tay Long Huyền rời khỏi Vạn Hợp Tông. Long Huyền đi phía sau Thiên mà trong lòng không khỏi vui sướng. Dẫu là mẹ con nhưng cả hai chỉ mới gần gũi một thời gian ngắn, tình cảm dù nhiều nhưng cũng cần thời gian để làm quen. Chuyến đi này giống như một chuyến phiêu lưu mạo hiểm để tình cảm mẹ con thêm bền chặt.
“Thời gian trôi nhanh quá! Năm đó lúc con mới sinh ra đã hung dữ cắn tay mẹ đến chảy máu. Chắc giờ cảm thấy có lỗi nên thích nắm tay mẹ đúng không?” Long Huyền nhớ lại những chuyện xưa trong lòng không khỏi xúc động nói.
“Con cắn tay mẹ thật sao?” Thiên ngạc nhiên hỏi.
Long Huyền bĩu môi: “Không chỉ cắn mà còn cắn nhiều lần.”
Thiên nắm tay Long Huyền từ từ đưa lên rồi hôn một cái khiến nàng bất ngờ, hắn đáp: “Thế này chắc là hết đau rồi!”
Long Huyền véo tay hắn một cái, nàng mắng yêu: “Thảo nào mới hơn 20 tuổi đầu đã có nương tử, dẻo mỏ thế này cơ mà. Không định giới thiệu sơ qua về nương tử của con cho mẹ nghe à!”
“Khi nào rảnh con sẽ giới nói, giờ liệt kê ra mất thời gian lắm ạ” Thiên gãi đầu cười khổ.
“Liệt kê? Rốt cuộc con có bao nhiêu nương tử khai mau.”
Rời khỏi Vạn Hợp Tông, cả hai tiến về phía ngọn núi nơi sào huyệt của Huyết Y Môn.
Cả hai bay tới cửa động của Huyết Y Môn, nơi này cũng hoang vắng chẳng kém gì Vạn Hợp Tông. Đệ tử của Huyết Y Môn phát hiện ra Thiên và Long Huyền liền gấp gáp vào bẩm báo.
Huyết Y Môn bên ngoài như hoang vu làm người ta lầm tưởng không còn ai ở đây. Thực ra tất cả đệ tử Huyết Y Môn đều ẩn náu phía bên trong ngọn núi.
“Thưa Môn Chủ, có hai kẻ lạ mặt xuất hiện ở cửa động!”
Người ngồi trên ghế môn chủ là Huyết Hồng Quân, hắn nghe tin thì giật mình hỏi: “Hai tên đó ra sao? Có phải người của Vẫn Thiên hay không?”
Đệ tử kia lắc đầu: “Đệ tử cũng không rõ, hai người bọn họ bay tới đây, chỉ sợ là tu vi không dưới Kim Cang Cảnh.”
“Con mẹ nó, mau mau cho hết đệ tử lui ra sau núi.” Huyết Hồng Quân có chút lo lắng ra lệnh. Cả Huyết Y Môn có một mình hắn có tu vi Kim Cang Cảnh, nếu hai kẻ ngoài kia tới để gây chuyện thì toang mất.
Dùng cái mũi thính của mình, Thiên có thể ngửi được mùi máu tươi tỏa ra bên trong động, chứng tỏ bên trong vẫn có người. Hắn tung một chưởng phá sập cửa động, một tiếng nổ lớn phát ra, đất đá văng tứ tung.
Các đệ tử của Huyết Y Môn thấy vậy bèn xách vũ khí lên sẵn sàng quyết tử.
Từ trong làn khói bụi, hai bóng người hiện ra khiến cả đám tá hỏa. Huyết Hồng Quân thân là Môn Chủ sao có thể để đám hậu bối đứng mũi chịu sào.
“Bất luận là kẻ nào! Dám xông vào Huyết Y Môn khi không được phép đều phải chết!” Huyết Hồng Quân vác đao chĩa thẳng về phía hai bóng người dần hiện ra sau lớp khói bụi.
“Môn Chủ Huyết Hồng Quân, nhớ ta chứ?” Trong làn khói bụi, Thiên bước ra cất giọng hỏi.
Huyết Hồng Quân nghe giọng nói có phần quen thuộc, rồi khi nhìn thấy gương mặt của Thiên thì thanh đao trên tay rơi xuống đất: “Thiên!”
“Ta đây! Ngươi vẫn khỏe chứ?” Thiên vui vẻ chào.
Huyết Hồng Quân xúc động muốn phát khóc, liền tiến tới vỗ vai Thiên rồi nhìn ngắm hắn từ trên xuống dưới: “Hảo! 3 năm trước ngươi đột nhiên mất tích, bọn ta dốc công tìm kiếm khắp nơi không được… nay trở về rồi, tốt quá rồi!”
Rồi Huyết Hồng Quân nhìn sang vị mỹ nhân xinh đẹp phía sau Thiên, hắn hỏi: “Lại nữa à?”
“Nữa gì?” Thiên khó hiểu.
Huyết Hồng Quân trầm giọng nói nhỏ: “Còn giả ngơ! Lại nương tử mới phải không?”
Thiên lắc đầu xua tay: “Ấy! Mẹ ta đấy.”
“Hả? Mẹ?” Huyết Hồng Quân há hốc mồm, sau đó liền trịnh trọng tiến tới trước mặt Long Huyền rồi bất ngờ quỳ xuống dập đầu khiến tất cả ngỡ ngàng.
Long Huyền khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Huyết Hồng Quân ngẩng đầu lên, chắp tay trịnh trọng đáp: “Năm đó ta gặp nạn suýt chết, là Long Thiên đã cứu mạng ta, là ân nhân cả đời ta không thể báo đáp. Ngươi là mẹ của Thiên tức chính là nương tử của Long Thiên, xin hãy nhận của ta một lạy để tỏ lòng biết ơn.”
Long Huyền không biết làm gì hơn, khẽ nói: “Thật là có duyên, vậy một lạy này của ngươi ta nhận.”
Huyết Hồng Quân nói: “Đa tạ!”
Sau đó hắn đứng dậy phủi quần rồi cười to: “Haha… Vợ và con trai của ân nhân đều ở đây, là ân nhân một lần nữa cứu mạng ta rồi.”
Thiên đi vào vấn đề chính: “Phải rồi! Về tình trạng của Sinh Huyền Quốc hiện nay…”
Vì tình hình khó khăn nên không thể mở buổi tiệc linh đình đón tiếp Thiên, Huyết Hồng Quân dẫn Thiên và Long Huyền vào một căn phòng kín đáo để nói chuyện.
Sau khi quân Hoa Quốc chiếm được Sinh Huyền Quốc đã truy lùng và tiêu diệt vô số thế lực nhỏ lẻ trong Sinh Huyền Quốc, chỉ có Huyết Y Môn là còn trụ vững vì có địa hình hiểm trở và với lòng núi rộng lớn để trú ngụ.
“Kẻ đang tạm thời ngồi trên ngai vàng là Âu Dương Vẫn Thiên, bậc thầy luyện Trùng Độc.” Huyết Hồng Quân ngao ngáo trả lời sau khi được Thiên hỏi kẻ cầm đầu là ai.
“Bọn chúng đem tới một loại Trùng Độc, người dân chính là bị loại Trùng này thao túng. Dù muốn phản kháng cũng không thể.” Huyết Hồng Quân thở dài vỗ trán.
Lúc mới vào trong động Thiên cũng đã chú ý tới các đệ tử của Huyết Y Môn, bọn họ đều có sắc mặt tiều tụy, sinh cơ yếu ớt. Do không đủ máu để tu luyện theo công pháp của Huyết Y Môn, nếu tình trạng kéo dài thì họ sẽ tự chết chứ chưa cần bị kẻ địch tấn công.
“Vậy còn Nữ Hoàng và Hoàng Loan thì sao?” Thiên hỏi.
Huyết Hồng Quân đáp: “Ta cũng đã cho người truy tìm tung tích của họ nhưng bặt vô âm tín. Xem ra họ lành ít dữ nhiều.”
Thiên siết chặt nắm tay, hắn muốn vả banh mỏ kẻ làm ra những việc này tuy nhiên nếu không có một kế hoạch rõ ràng thì khó mà làm được.
“Ta cần một người đang bị nhiễm Trùng, ngươi có không?” Thiên hỏi.
Huyết Hồng Quân gật đầu: “Có một người… vợ của ta!”
Sâu trong lòng núi, tại một hang động ấm áp. Nơi đặt thi thể người vợ của Huyết Hồng Quân.
Vợ của Huyết Hồng Quân bị dính Trùng cách đây hơn một năm, để không bị Trùng khống chế nàng đã chọn cách ngủ đông, điều đó khiến cả nàng và Trùng rơi vào trạng thái ngưng hoạt động.
Nhìn cỗ thi thể lạnh ngắt của người phụ nữ xinh đẹp, Thiên nhíu mày xem xét. Rồi hắn phát hiện mạch của nàng ta vẫn còn đập thì mới biết nàng ta còn sống.
Thiên nhắc nhở: “Tránh xa vợ ngươi một chút!” Sau đó hắn búng tay phóng Đế Diễm vào cơ thể của nàng.
Huyết Hồng Quân hốt hoảng nhìn ngọn lửa màu đen đang thiêu cháy vợ mình vội hoảng loạn: “Ngươi làm cái gì vậy? Tên điên này.”
Nhưng rồi hắn nhận ra cơ thể vợ mình không hề bị thiêu cháy, Thiên giải thích: “Ta sẽ dùng lửa của ta làm cho đám trùng thức dậy trong một khoảng thời gian ngắn, ngươi đi lấy một miếng thịt tươi đến đây.”
Đế Diễm là Dị Hỏa độc nhất vô nhị trên thế gian này do Thiên tạo ra từ rất nhiều Dị Hỏa khác. Chính vì thế mức độ khống chế Đế Diễm của hắn cũng ở mức thượng thừa, hắn đã hạ nhiệt độ của Đế Diễm xuống mức cơ thể người, để làm ấm mạch máu của vợ Huyết Hồng Quân.
“Để làm gì?” Huyết Hồng Quân nhíu mày hỏi.
Thiên đáp: “Dùng thịt để dụ đám Trùng ăn no, khi đó ta mới có thể nghiên cứu được thuốc giải.”
Huyết Hồng Quân lao vào rừng bắt một con nai, xẻ thịt rồi quay trở lại hang. Lúc này Thiên liền lấy một con dao nhỏ chích mũi dao vào ngón tay của nàng, máu đen nhỏ xuống đĩa thịt nai bên dưới.
Lập tức những con Trùng trong máu cử động rồi điên cuồng ăn sạch đĩa thịt trong sự chứng kiến đầy hãi dùng của Huyết Hồng Quân.
Sau khi ăn sạch thịt thì đám trùng quay ra cắn xé lẫn nhau cho đến khi chỉ còn một con duy nhất đã to bằng quả trứng cút.
“Bạch Huyết Trùng! Chính là nó.” Thiên nhìn con Trùng béo ú nằm cựa quậy trong đĩa rồi nói.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Lúc này bên trong hoàng cung…
Trên chiếc giường rộng thênh thang, một người đàn ông chột mắt vừa mây mưa với chín mỹ nữ cùng một lúc và khiến các nàng ngất lịm vì sung sướng. Hắn thản nhiên rời khỏi giường khoác lên mình chiếc áo choàng rồi ra ghế ngồi, thuận tay hắn cầm một viên gì đó màu trắng trên đĩa rồi bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành.
Một mỹ nữ cũng tỉnh dậy, nàng bò từ giường ra phía người đàn ông rồi vục đầu vào háng hắn để tìm dương vật, bú một cách say mê.
Người đàn ông này… hắn là Âu Dương Vẫn Thiên. Kẻ đang nắm giữ quyền lực ở Sinh Huyền Quốc bằng cách cho tất cả uống Trùng.
Tất cả những mỹ nữ trên giường kia đều bị Trùng khống chế, các nàng buộc phải lựa chọn giữa việc phục vụ và làm bồn chứa tinh cho Âu Dương Vẫn Thiên. Hai là bị Trùng phá hủy cơ thể từ bên trong.
Mỹ nữ đang say mê bú dương vật cho Âu Dương Vẫn Thiên cũng chỉ vì muốn sống sót mới phải thể hiện ra bên ngoài rằng nàng vô cùng trung thành tận tụy.
Nhìn mỹ nữ ngoan ngoãn dưới háng mình, Âu Dương Vẫn Thiên tỏ ra vô cùng hài lòng. Mong ước của hắn cuối cùng cũng đang hoàn thiện, tiếp theo hắn sẽ nghiên cứu và nuôi thêm một loài trùng mới có tác dụng giúp vật chủ tăng cường khả năng chiến đấu, rồi hắn sẽ đi xâm chiếm khắp nơi lập ra một đế chế hùng mạnh của riêng mình.
Âu Dương Vẫn Thiên rùng mình bắn tinh vào miệng mỹ nữ, sau đó bảo nàng đi pha trà cho hắn uống.
Chợt có tiếng người bên ngoài truyền vào: “Thưa Hoàng Đế, đã tìm thấy tung tích của mẹ con Nữ Hoàng.”
Nghe vậy, Âu Dương Vẫn Thiên hai mắt sáng rực. Hắn tưởng tượng ra cảnh mẹ con Nữ Hoàng xinh đẹp quyến rũ trong bộ đồ sexy tranh nhau bú dương vật cho mình thì hắn lại muốn bắn.
“Tốt! Mau cho binh lính đi bắt cả hai về đây… nhớ là không được sứt mẻ gì.” Âu Dương Vẫn Thiên ra lệnh.
“Rõ!”
Âu Dương Vẫn Thiên nở nụ cười dâm dê tột cùng: “Khà khà! Sớm thôi ta sẽ phá trinh lỗ nhị các nàng, chờ đi.”
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Ngày hôm sau, khi Thiên đang nghiên cứu Bạch Huyết Trùng thì Long Huyền đi vào thông báo một tin quan trọng: “Khoảng hơn ngàn lính đang di chuyển từ Hoàng Cung tới vùng Đồ Sơn Hội với tốc độ rất nhanh. Có cần bám theo không?”
Thiên nhíu mày rồi nhớ ra: “Đồ Sơn Hội… Đồ Sơn Hội! Phải rồi, chắc chắn đó là nơi mẹ con Hoàng Loan đang ẩn náu.”
Thiên liền tức tốc đi tìm Huyết Hồng Quân, sau khi bàn bạc thì cả ba bay về phía Đồ Sơn Hội.
Đồ Sơn Hội là vùng núi hùng vĩ phía nam Sinh Huyền Quốc, nơi này khá tách biệt với phần còn lại của Sinh Huyền Quốc vì địa hình đặc trưng. Những ngọn núi ở đây có đỉnh bằng phẳng và rộng, chiều cao trung bình từ 3 tới 4 ngàn mét. Trên đỉnh của những ngọn núi này có một tộc người sinh sống tách biệt với phần còn lại, họ tự xưng mình là hậu duệ của Phượng Hoàng. Cả đời không rời khỏi nơi mình sinh ra.
Vì địa hình hiểm trở nên tộc người này không sợ có kẻ lạ mặt bén mảng đến vì những ngọn núi nơi họ sống thường có vách núi dựng đứng, nếu không có khả năng bay tuyệt đối không thể tiếp cận được tới nền văn minh của bộ tộc này.
Lợi thế về việc biết bay nên cả ba người Thiên, Long Huyền và Huyết Hồng Quân chỉ mất nửa ngày bay đã tới Đồ Sơn Hội.
Từ trên cao nhìn xuống, Thiên có thể nhìn thấy những thôn làng nhỏ trên đỉnh núi bằng phẳng rộng cản ngàn mét.
“Đi thôi!” Thiên nói.
Cả ba nhanh chóng đáp đất, vừa hay gặp một đứa trẻ đang lang thang ra vách núi.
Đứa trẻ này có ngoại hình khá lạ, giữa trán có chiếc mào gà, miệng cũng là mỏ gà, sau mông cũng là lông đuôi gà, bộ y phục mặc cũng kỳ lạ. Đứa trẻ vừa thấy ba người lạ xuất hiện liền cục tác một cái rồi bỏ chạy, dáng chạy cũng giống như gà.
Long Huyền, Thiên, Huyết Hồng Quân nhìn nhau rồi tự hỏi: “Có tộc loài như vậy trên đời sao?”